Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

author: jade
disclaimer: heeseung và jake thuộc về enha, cốt truyện là của mình, tính cách của nhân vật trong truyện không đại diện cho tính cách ngoài đời thực, tình huống trong truyện chỉ là giả tưởng.
pairing: heeseung & jaeyun ( jake ) of ENHYPEN
category: fanfiction, sci-fi, angst.
summary: heeseung đã một mình đi hết đất nước vì jake.
warning: nếu bạn không thích mối quan hệ nam x nam có thể click back, xin đừng nói lời cay đắng, tại tâm hồn author mong manh dễ vỡ.


Jaeyun đã không còn quan tâm đến tuyến thời gian vẫn đang lững lờ trôi bên ngoài song sắt. Kể từ khi bị nhốt vào bốn bức tường bằng đá này, thời gian bỗng trở thành thứ rẻ mạt đối với cậu. Hằng ngày cậu có đủ thời gian để một mình ngẩn ngơ đến số ô gạch trên sàn nhiều đến mức nhắm mắt cũng bước đi sao cho không đụng tường. Hoặc cậu sẽ ngồi vạch lên tường đếm số ngày mà tấm thân cậu chết dí trong lao tù, cho đến hôm nay mặt tường đã dày đặt vết rạch, móng tay cậu tứa máu khô đen trong những kẻ tay, còn cậu cũng chẳng buồn đếm nữa. Nhưng thức ăn lại trở thành thứ đồ xa xỉ, thay vì được ăn cơm tù thì cậu lại bị tiêm một thứ chất lỏng đặc quánh màu ngọc bích, mỗi ba ngày một lần, thứ chất lỏng xinh đẹp ấy khiến não cậu quánh lại thậm chí đến cử động cũng khó khăn, nên mấy tên cai ngục lúc nào cũng an tâm về cậu nhất. Những tưởng Jaeyun sẽ chết sớm thôi, bởi cậu được đặc cách đối xử bằng phương pháp đối phó với những tên tử tù, những tên đại gian đại ác, kẻ mà cầm chắc cái án tử trong tay. Nhưng bằng cách thần kỳ nào đó cậu vẫn sống lay lắt qua tận ngày thứ bao nhiêu mà cậu chẳng nhớ nỗi, nhưng ba người bạn tù chung quanh đã chết ráo trọi.

    Jaeyun tỉnh dậy trên chiếc giường cũ kĩ mà mỗi lần cựa quậy đều vang lên tiếng kẽo kẹt khó chịu. Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu nhưng nhờ vào ánh sáng yếu ớt lọt qua ô cửa sổ thì cậu biết chắc rằng đây là ban ngày. Jake nhổm người dậy, cậu đứng không vững vì tác dụng phụ của thứ chất lỏng được tiêm vào ba ngày trước. Cậu chậm rì rì, kéo chiếc giường lại gần vách tường rồi trèo lên và cố gắng rướn người ra bên ngoài ô cửa nhỏ, đó là nơi duy nhất để cậu có thể giúp cậu tiếp xúc với tí nắng trời.

    Mỗi cử động của Jaeyun đều khiến dây xích vang lên tiếng leng keng lạnh gáy, cậu cố gắng rướn người về ô cửa nhỏ, những đầu ngón tay trắng bệt chạm vào hơi ấm của nắng rồi buông thỏng bất lực. Chưa bao giờ cậu chạm vào được song sắt để cảm nhận được cái nóng của sắt bị nắng trời nung nóng.

    Phòng giam của cậu ngay bên dưới một ngôi chợ, đó là những gì mà cậu nghe được từ người ở phòng bên cạnh. Jaeyun không thể nhìn được khuôn mặt của người đó, bởi mỗi phòng giam là biệt lập và may mắn cho Jaeyun là gã bạn tù đã đào được một cái lỗ nhỏ vừa đủ để cả hai có thể giao tiếp. Nhưng dựa vào giọng nói nhịp thở và những tiếng ho xen kẽ lời nói, cậu chắc rằng đó là một kẻ ốm yếu và đang bị bệnh, rất nặng. Người bạn tù của cậu có lẽ đã ở trong này rất lâu đến mức ông hiểu rõ mọi thứ trong nhà tù này từ từng viên gạch đến cả những lối đi. Nhưng còn gì đau đớn hơn cả là nắm chắc trong tay được chiếc chìa khoá nhưng chẳng có cánh cửa nào để mở. Người bạn tù như một bóng ma cùng Jaeyun lay lắt trong màn đêm của nhà tù kể cho Jaeyun nghe những câu chuyện thời còn trẻ, những câu chuyện ông nghe từ người khác và cả về nhà tù. Cốt để tránh cho bản thân bị bức điên vì một mình quá lâu.

Cũng đã từ lâu rồi Jaeyun không còn nghe giọng nói của người phòng bên cạnh, cậu chỉ nhớ lần cuối cậu nghe được giọng nói của người bạn tù ông ta đã bảo rằng ông chuẩn bị được phóng thích và được đến thiên đường. Tiếp theo đó là tiếng ho dữ dội cùng hơi thở khò khè, đứt quãng, yếu ớt dần tắt hẳn, tiếng tháo dây xích một cách nặng nề. Jaeyun còn cảm nhận được tiếng bước chân của cai ngục, tiếng kéo lê thân thể trên nền đất lạnh băng, tiếng chúng chửi rủa khi vấp phải thứ gì đó và lúc tiếng khóa cửa vang lên, cậu đã khóc ngay sau đó. Cậu cũng không biết bản thân đang khóc, chỉ là Jaeyun cảm nhận được sự mất mát cùng đau buồn dâng lên nghẹn ứ trong cuống họng dồn ép thứ chất lỏng tinh khiết mằn mặn men theo khóe mắt rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt gầy gò của cậu.

    Jaeyun gục đầu và ngồi im, cảm giác bức bí trỗi dậy trong lòng ngực nghẹn lại nơi cuống họng. Cậu bó gối nhìn từng bóng người cắt vệt nắng qua lại bên cửa sổ, nỗi ấm ức lại dâng lên. Cậu chẳng biết mình đã làm gì sai để bị trừng phạt, để bị nhốt trong ngục tù, thậm chí cậu còn chẳng nhớ bản thân là ai ngoài tên của mình và những giấc mơ nhạt nhoà chập chờn giữa đêm, những cái bóng lưng cứ bước đi xa mãi rồi hoà vào đêm đen, những tiếng gọi thống thiết đến mức nửa đêm tỉnh giấc đều đau đến thắt lòng. Trí nhớ cậu chỉ là một màu trắng trống rỗng và lạnh ngắt. Cậu sợ bản thân mình, sợ chính quá khứ mà cậu hoàn toàn không còn chút khái niệm. Nỗi sợ như một cái lò xo bị đè ép bằng một nửa hoang mang và một nửa khao khát, bí bách đến mức cậu cho rằng một ngày nào đó nó sẽ bật lại ép cậu vào thành tường lạnh lẽo, bức cậu đến ngạt thở bằng những việc làm xấu xa trước đây. Cậu sợ bàn tay mình đã từng dính máu, sợ tâm hồn nhơ nhuốc của bản thân. Cậu sợ chính quá khứ của mình thay vì khao khát nó.

Jaeyun đã ngồi hàng giờ liền cho đến khi ánh nắng nhạt tắt hẳn bên ngoài ô cửa sổ và hơi lạnh dần tràn vào chiếm hết không gian. Cậu chỉnh lại chiếc áo cũ mèm sờn rách rồi trèo lên giường cố gắng để ngủ, nhưng những tiếng la hét thất thanh của những phạm nhân ở bên dưới lần qua từng tấc đất tấc thép vang vọng vào màng nhĩ khiến cậu bất giác co rút người lại.

Nhà tù nằm trong lòng đất với mười tám tầng này chẳng khác gì địa ngục trần gian, tùy theo tội trạng sẽ được xếp vào từng tầng. Tầng cao nhất dành cho những tội nhân phạm tội nhẹ, và tầng thấp nhất dành cho những phạm nhân mang tội chết họ bị giam giữ bên dưới đó bị hành hình, bị trừng phạt cho đến chết. chẳng ai bị mang xuống dưới đó mà sống sót trở về để kể về địa ngục trần gian – nhà tù phía tây khu S.

Tách...

Jaeyun giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng mở đèn. Jaeyun đã tự rèn luyện để có thể thức giấc bất kì lúc nào khi nghe thấy tiếng mở đèn của khu nhà tù, bởi mỗi lần những tên cai ngục mở đèn chính là lúc sẽ có một tù nhân bị mang đi. Jaeyun không thể thấy được cảnh họ bị mang đi nhưng cậu đã từng nghe có người la hét, có người chửi mắng thậm chí có người bị mang đi mà vẫn không biết mình đang đi đâu và ngày hôm sau chẳng có ai quay lại cả, thay vào đó một giọng nói lạ sẽ được lấp đầy vào nhà ngục trống. Mỗi lần như vậy cậu đều ngồi bó gối và khóc. Và đã từ lâu, ánh đèn không còn niềm hi vọng cho cậu nữa mà chính là cái chết đang cận kề bên người.

Tiếng chìa khóa đánh vào nhau canh cách vang lên đều đều theo nhịp chân  của tên quản ngục, tiếng bước chân ngày càng thêm gần. Jaeyun cố gắng thu người lại trong một góc khuất, mồ hôi chảy hai bên thái dương ngày càng nhiều, tim cậu đập mạnh theo tiếng bước chân. Thình thich, thình thịch. Tiếng kẽo kẹt nặng nề của cánh cửa sắt vang lên, hôm nay không phải là cậu. Jaeyun thở phào nhẹ nhõm nhịp tim trở lại bình thường nhưng lưng áo vẫn còn ướt đẫm mồ hôi. Cậu lần mò trèo lên lại chiếc giường cũ cố gắng ru bản thân vào giấc ngủ.

Nhưng...

Chẳng hề có tiếng phạm nhân bị kéo đi như mọi khi. Gã cai ngục tiếp tục đi thêm mấy bước, tiếng đế giày nện vào thần kinh của Jaeyun đau điếng. Cộp. Cộp. Cộp. Tiếng bước chân dừng hẳn trước cửa phòng cậu. Jaeyun dám cử động dù chỉ một ngón tay, bên ngoài không còn âm thanh nào nữa, im ắng đến mức cậu còn nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực và hơi thở ngắt quãng của bản thân. Không có tiếng tra khoá vào ổ, không có tiếng lầm bầm chửi rủa quen thuộc. Mình được sống rồi? Jaeyun không biết rằng mình đang lẩm nhẩm thứ gì trong đầu bởi não cậu chỉ còn vang lại tiếng bước chân của gã cai ngục, và tiếng la hét của những người bạn tù đi trước. Nhưng những lời cầu nguyện đã nằm ngay đầu lưỡi và thoát ra ngoài, xen kẽ tiếng thút thít của cậu. Đến lúc Jaeyun thả lỏng hoàn toàn bản thân, nhổm người ngồi dậy cùng lúc âm thanh của kim loại xẻ không khí lướt ngang tai. Cậu chỉ cảm nhận được cảm giác đau tê tái bên vai trái trước khi mọi thứ trở nên mù mờ khó xác định, cánh cửa phòng mở toang hiện lên một khung cản méo mó kì dị, Jaeyun nheo mắt để nhìn cho rõ, nhưng dưới tác dụng của thứ chất lỏng màu tím đang cắm sâu vào cơ thể, cậu dần buông lỏng tứ chi, lảo đảo ngã ra nền đất ẩm ướt, trước mắt chỉ còn một màu đen đặc.

...

Tứ chi bị cột chặt trên giường khiến Jaeyun không thể nhúc nhích, cậu không nhìn rõ thứ gì vì ánh sáng của bòng đèn cực mạnh trên đỉnh đầu. Cậu ngửi được mùi thuốc khử trùng dày đặc trong không khí, chắc hẳn đây vẫn là phòng làm việc của một số bọn chúng – lũ người man rợ đó. Jaeyun cũng chẳng buồn nhúc nhích thêm, cậu đã ở đây suốt tám ngày. Hằng ngày đối diện với người khoác áo blouse trắng toát, những dây dợ lòng thòng được cắm trực tiếp vào người cùng các chỉ số được báo cáo lặp đi lặp lại.

- Rất tốt! Các chỉ số đã ổn định! Chúng ta có thể tiến hành phẫu thuật!

Giọng người đàn ông khàn khàn, quanh quẩn bên tai Jaeyun, cũng chính âm thanh ấy mỗi ngày đều đến bên cạnh câu, lầm bầm những câu từ khó hiểu. Cậu cảm nhận được sự khẩn trương của đám người xung quanh. Âm thanh dụng cụ kim loại va chạm vào nhau, tiếng bước chân hỗn loạn nện trên sàn nhà, và âm thanh của trái tim đang đập bang bang vào lồng ngực. Jaeyun biết chắc rằng điều tồi tệ nhất đang đến gần đây.

Gã đàn ông với giọng nói khàn khàn tựa như lồng ngực đã tích đầy khói thuốc, gã đến gần Jaeyun nói khẽ vào tai cậu:

- Xin chào Sim Jaeyun! Có lẽ cậu sẽ không nhớ đến tôi nhưng rất hân hạnh khi là người được mang cậu đến với sức mạnh tối cao. Tôi là James.

Ngay lập tức, Jaeyun bị mũi kim bén nhọn đâm vào da, bơm vào bên trong đầy thuốc mê, cậu cảm thấy đầu óc mình đầy choáng váng, giọng của James lại vang lên.

- Vật thí nghiệm EN-151102, bắt đầu thực hiện thí nghiệm, sau khi hoàn tất sẽ gửi trả về cho tổng bộ.

Mí mắt Jaeyun giật giật, cậu cảm nhận được từng ống kim cài vào da mình, cái lạnh giá của kim loại khiến cậu hoảng sợ. Tại sao gã đó biết tên cậu? Rốt cuộc cậu là ai? Họ đang làm cái gì với cơ thể cậu thế này? Những câu hỏi xoay vòng trong đầu Jaeyun rồi mắc kẹt trong cuống họng đang chỉ phát ra được những tiếng kêu gào đau đớn. Động tác ghi chép trên tay James vẫn không ngừng nghỉ, tưởng chừng như người đang co giật kịch liệt trên băng ca không phải một con người mà chỉ là một con thú đang gồng mình chống đỡ cơn đau. Jaeyun chẳng biết đã trôi qua bao lâu, nhưng cậu gần như chết lặng. Cậu muốn mở mắt, muốn gỡ phăng những thứ đang đay nghiến trên người, và quan trọng hơn hết cậu muốn biết James là ai? Cậu là ai? Jaeyun lại co giật mạnh, khóe miệng trào ra chất lỏng xanh nhạt.

Tiếng máy điện tâm đồ kéo dài đến chói tai.

- Tạm biệt Jaeyun. - James thở dài  -  Thí nghiệm EN-151102 kết thúc. Báo cáo, thí nghiệm thành công.

trở về ( khi thế giới lụi tàn )
viết bởi jade
bắt đầu vào ngày 30/04/2023

- note:
♥️ một ý tưởng mà mình đã có từ rất lâu rồi, từ thời mà mình mê The Hunger Game với The Maze Runner á. Bây giờ mới bắt tay vào viết được.
💚 chúc mọi người một ngày vui vẻ, cám ơn vì đã ghé qua chốn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top