Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Nhất chết trong tư thế treo cổ, đầu gục xuống, hai mắt nhắm nghiền, máu khô đỏ nâu dính đầy khắp chiếc váy cũ kĩ bạc màu của nó. Cảnh sát tiến hành phong tỏa hiện trường rất nhanh, chẳng bao lâu sau là kết thúc nhiệm vụ, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn thì bị kéo vào cục cảnh sát hỏi cung, xét thấy hai người có bằng chứng ngoại phạm từ camera giao thông, tạm thời bọn họ được thả ra.

“Trông cậu hơi quen nhỉ.” Người cảnh sát già nhìn chằm chằm vào Trương Triết Hạn, giơ ngón tay chỉ trỏ một lúc lâu mới nhớ ra: “Có phải năm năm trước cậu từng gặp tai nạn giao thông ở gần đây không?”

Trương Triết Hạn sững sờ: “Chú nhớ dai vậy à?”

“Chuyện, lần đó chết nhiều người như vậy, có mỗi cậu còn sống, ai mà chẳng nhớ.” Ông ta tặc lưỡi: “Nói đến cũng rợn người, sao lần nào tôi gặp cậu cũng có người chết thế? Cậu có thù oán gì với mảnh đất này không? Ví dụ như cậu đã đắc tội vị thần sống ẩn ở đây ấy?”

Trương Triết Hạn cười không được mà khóc cũng không xong, đành phải nghiêm túc đáp lời: “Sao thế được, cháu chỉ là một tên người phàm quèn thôi, tài cán gì mà được thần linh chú ý. Với lại sao chú chẳng thay đổi chút nào thế? Cứ thấy mặt người ta là buôn chuyện tâm linh. Cấp trên mà biết được chú như vậy là sẽ khiển trách chú đấy.”

Cảnh sát già “ôi chao” một tiếng, càng ra vẻ thần bí: “Cậu đừng trách tôi, thần thánh ở mảnh đất này linh thiêng lắm đấy, rời khỏi cục cảnh sát thì cậu về nhà sớm đi…”

Cảnh sát già huyên thuyên chưa được nửa câu, đội trưởng đã đi đến vỗ vai ông ta, gọi ông ta vào trong. Năm nay đội trưởng chỉ mới hơn hai mươi lăm, anh ta nhìn Trương Triết Hạn và Cung Tuấn, há mồm định gọi “chú em” nhưng kịp phanh lại khi thấy thông tin trên tờ kê khai, đành phải lựa lời: “Hai anh đừng nghe lời chú ấy nói, chú ấy già rồi, quên trước quên sau rất nhiều thứ, còn thường bịa chuyện linh tinh để hù dọa người khác nữa, hai người cứ coi như chưa nghe thấy gì là được.”

Trương Triết Hạn gật đầu: “Vì tôi có quen biết với người chết nên nếu có thông tin gì hữu ích, xin anh hãy cho tôi biết trong phạm vi cho phép.”

Đội trưởng ngẩng đầu quan sát y: “Nghe nói nửa ống sáo trong tay cô bé là do anh tặng à?”

Những gì cần hỏi, cảnh sát đã hỏi cả rồi, quan trọng là khi bọn họ đang thẩm vấn Trương Triết Hạn, cấp trên bỗng gọi điện thoại xuống thông báo thả người. Nếu không phải đội trưởng tin tưởng vào nhân phẩm của lãnh đạo nhà mình, anh ta đã nghi ngờ Trương Triết Hạn có liên quan đến cái chết của cô bé Hạ Nhất.

“Nửa ống sáo?” Trương Triết Hạn ngẩn ra: “Chỉ còn nửa ống sáo thôi ư?”

Đội trưởng tường thuật lại vài vật dụng có ở hiện trường, cảnh sát tìm được nửa ống sáo nằm trong bụi cỏ gần nơi Hạ Nhất bị treo cổ, ban đầu bọn họ còn tưởng là hung thủ làm rơi. Căn cứ vào tính chất của vụ án, hung thủ không phải kẻ sơ suất như thế, sau đó bọn họ mới biết là ống sáo do người khác tặng, người khác này lại có quan hệ sâu xa với lãnh đạo của lãnh đạo.

“Nếu đã không có hiềm nghi thì hai người mau rời khỏi đây sớm đi, gần đây nơi này không an toàn.” Đội trưởng tốt bụng dặn dò.

Hôm nay Trương Triết Hạn đã nghe câu này lần thứ hai rồi, y tò mò hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Có là có, nhưng bọn tôi không được truyền bá bừa bãi.” Đội trưởng thở dài: “Cậu cũng biết tín ngưỡng tâm linh ở vùng này rất mạnh mà, quần chúng thường tụ tập lén lút thành lập mấy tổ chức tôn giáo gì ấy. Vì sức ảnh hưởng không đủ mạnh nên chính quyền mắt nhắm mắt mở, nhưng trong tháng này bọn họ bắt đầu bàn tán về một vị thần mới lên ngôi… À bảo là mới lên cũng không đúng, thật ra truyền thuyết về vị thần đó có từ lâu rồi.”

Truyền thuyết kể về một vị thần cai trị khu vực hạ lưu dòng sông chảy ngang qua ngọn núi này, cho nên người xưa mặc định ngọn núi cũng nằm trong phạm vi cai trị của vị thần đó. Không ai biết thần linh xuất hiện từ lúc nào, nguồn gốc ra sao, pháp lực mạnh đến đâu, ban cho dân chúng phúc lợi gì, chỉ biết vị thần này sống rất lâu rồi, thường xuyên xuất hiện dưới hình hài của một cụ già râu trắng, mỉm cười hiền từ với những người gặp được mình, trao cho bọn họ may mắn phát tài kéo dài đến ba đời con cháu.

“Thật ra đó chẳng phải là thần thánh gì cả, chỉ là một cụ già giàu có, thừa của cải phát tiền cho người nghèo thôi.”

Mặt trời đã lên cao, sương mù mờ ảo vẫn còn bao quanh ngọn núi khổng lồ. Rừng cây trùng điệp chạy dài đến chân trời cũng bị phủ một lớp mông lung, khó lòng thấy rõ cảnh vật trong phạm vi mười mét. Từ bên ngoài cục cảnh sát nhìn qua đó, trông nó hệt như một chiếc kim tự tháp bông gòn sừng sững bệ vệ, không gian yên bình tĩnh lặng, trông cũng có vài phần lãng mạn.

Cung Tuấn xốc chiếc balo lên, thì thầm kể tiếp: “Về sau không ai còn gặp cụ già đó nữa, mọi người đều cho rằng ông ta đã chết.”

“Thế ông ta chưa chết à?”

Cung Tuấn nghiêng đầu, chiếc khăn choàng màu mận chín che phủ hơn nửa gương mặt cậu, Trương Triết Hạn không thấy rõ biểu cảm trên mặt cậu trông như thế nào, nhưng y có thể cảm nhận được sự giễu cợt nhàn nhạt lẫn trong giọng nói trầm thấp của Cung Tuấn.

“Ai mà biết được, dù gì đó cũng chỉ là truyền thuyết.” Cung Tuấn mỉm cười, rồi lẳng lặng nhìn y: “Anh không sao chứ?”

“Hả?” Trương Triết Hạn ngớ ra một lát, biết cậu đang nhắc đến cái chết của Hạ Nhất, y lắc đầu, mọi chuyện đã xảy ra đến mức này, y có thể làm gì được đây?

Chỉ là y không ngờ rằng mình gặp lại cô bé đó trong tình huống này, thi thể của cô bé đung đưa trước mặt y, rõ ràng Trương Triết Hạn biết án mạng không hề liên quan gì đến mình, lòng y vẫn bị đả kích nhè nhẹ. Giả sử cái chết của Hạ Nhất có dính dáng đến y, hung thủ cố ý treo thi thể cô bé ở nơi y có thể nhìn thấy, có khác gì khiêu khích y đâu?

Nhưng tiền đề là hung thủ biết được lộ trình di chuyển của y đã, hoặc nói theo phong cách cao thủ giang hồ, thì là đối phương nắm được tung tích của y.

Mọi thứ trên đời này đều là hiển nhiên, không có gì ngẫu nhiên, xác suất trùng hợp quá thấp, Trương Triết Hạn không dám cược, cũng không muốn cược lý do tại sao mình lại trông thấy xác chết của Hạ Nhất ở đây.

Y chỉ có thể tự mò tìm nguyên nhân sau khi rời khỏi ngọn núi này.

“Ai da, lỡ mất cảnh mặt trời mọc rồi.” Trương Triết Hạn ngẩng đầu, ánh nắng đã rọi đến mông, bọn họ đã bỏ lỡ thời khắc tuyệt vời nhất, mà cho dù có đến kịp, y cũng chẳng còn tâm trạng ngắm mặt trời mọc.

Y không nói, Cung Tuấn cũng chẳng nhắc đến, hai người ăn ý tạm thời không đề cập tới chuyện xảy ra lúc sáng sớm.

Y đẩy xe H2R ra đường, chở Cung Tuấn ra chợ nhỏ dưới chân núi, dẫn cậu đi dạo xung quanh coi như đền bù.

Đây là lần đầu tiên Cung Tuấn đến những nơi như thế này, cậu tò mò nhìn những sạp hàng bày đầy hai bên đường, các sạp hàng được dựng san sát nhau, bán đủ mọi thứ từ đồ gia dụng, đồ lưu niệm, đồ chuyên môn kĩ thuật đến đặc sản trong vùng. Người ngựa nườm nượp, thật sự có ngựa, cậu vừa trông thấy một chàng trai trẻ dắt ngựa đi nghênh ngang trên chợ kia kìa.

Cung Tuấn không dám đụng chạm lung tung, cố gắng đứng nép vào trong, âm thầm giữ khoảng cách an toàn cho Trương Triết Hạn với người xung quanh: “Anh thường xuyên đến đây lắm hả?”

“Cũng không hẳn là vậy, chỉ khi ngột ngạt quá tôi mới đến.” Trương Triết Hạn cúi đầu quan sát một quầy hàng bán găng tay thủ công, chọn một đôi găng tay len màu đen, bắt đầu săm soi họa tiết bên trên: “Chỗ này bán rất nhiều thứ có ích, cậu thích cái gì thì cứ lấy nhé.”

Cung Tuấn nhìn y, mấy ngón tay giấu trong túi áo nhúc nhích vài cái, nhếch môi thì thầm: “Anh.”

“Hả?” Trương Triết Hạn đang mặc cả với người bán hàng, chẳng biết mình có nghe lầm hay không, bèn quay lại nhìn cậu, kéo tay cậu ra so kích thước với chiếc găng tay: “Ồ, tôi cũng có mắt nhìn đồ phết nhỉ?”

Ngón tay của Cung Tuấn vừa thon gầy vừa trắng trẻo, chỉ là bây giờ lạnh quá nên da hơi tái, Trương Triết Hạn vừa nắm được là không muốn buông ra, lẳng lặng cầm một lát giả bộ ướm thử găng tay, rồi đeo luôn vào cho người ta.

Thế nên năm phút sau, một chàng trai cao to đeo đôi găng tay màu đen thêu hoa văn hoa nhỏ, lẽo đẽo đi theo sau lưng Trương Triết Hạn dạo chợ.

Như sợ người ta không thấy, Cung Tuấn còn đung đưa hai tay, sau đó đột nhiên phát hiện hành vi của mình ấu trĩ quá, cậu khựng lại, chuyển sang chắp tay sau mông vờ ra vẻ điềm tĩnh.

Rất chuyên nghiệp.

“Nón này cũng đẹp.” Trương Triết Hạn đứng trước sạp hàng nón, phân vân không biết nên chọn màu nào: “Thôi mua cả hai.”

Người bán hàng thấy thời cơ đã tới, tranh thủ đẩy mạnh tiêu thụ, dụ y móc túi mua thêm tất chân, cuối cùng sau khi đi được nửa tiếng, hai người bọn họ đã mua đủ đồ thu đông cho cả năm sau. Quan trọng là tất cả sản phẩm đều được làm thủ công, không cái nào giống cái nào, chẳng những độc quyền mà còn vô cùng đặc sắc, chỉ là khi trả tiền, ai cũng tưởng bọn họ mua đồ về cho cả gia đình.

“Nhìn cậu đẹp trai thế này, chắc nhà đã ba vợ bốn nàng hầu rồi phải không? Đừng tiếc chút tiền lẻ, mua thêm đồ cho mấy đứa nhỏ đi!” Ông chủ sạp quần áo xoa tay sung sướng, tích cực gợi ý: “Nếu cậu mua số lượng nhiều, tôi sẽ giảm giá cho cậu, cậu cứ yên tâm, Lục mỗ nói được làm được, chưa từng buôn bán dối gian bao giờ cả!”

Trương Triết Hạn ném chiếc áo thu vào mặt ông ta: “Nhà tôi chỉ có hai người thôi, mua nhiều làm gì. Chú lấy cho tôi kích cỡ to hơn một số đi, ống tay áo bé quá, nhà tôi không mặc vừa.”

“Ơ, vợ cậu béo à, không ngờ nha, cậu khác biệt quá, con trai tôi suốt ngày chúi mũi vào mấy cái tạp chí người đẹp eo thon chân dài…”

“Béo thì sao nào? Béo đáng yêu! Nhưng mà nhà tôi không béo, rất gầy, còn cao.” Trương Triết Hạn nheo mắt: “Chú nói lắm thế, chú có bán không?”

“Bán chứ bán chứ!” Ông chủ cười hềnh hệch, vội vã tìm áo đúng kích thước mà Trương Triết Hạn muốn: “Cậu thấy chiếc áo này thế nào?”

Trương Triết Hạn nhìn chiếc áo màu mè loang lổ như làm đổ lọ sơn, nhíu mày: “Không ra làm sao.”

Ông chủ tặc lưỡi, tiện tay giơ lên trước người Cung Tuấn đo luôn: “Khổ người như cậu này là mặc chuẩn dáng đấy! Đầu năm nay mẫu này rất được lòng mấy cậu trai trẻ!”

Trương Triết Hạn gật đầu: “Thế thì duyệt!”

Cung Tuấn: “…”

Ông chủ hí hửng gói hàng, gói xong mới phát hiện đa số quần áo mình bán được đều vừa người Cung Tuấn?

Cung Tuấn cúi đầu nhìn túi đồ lỉnh kỉnh trên tay mình, đã sắp chất cao bằng đầu cậu rồi: “Triết Hạn, anh rất thích mua sắm hả?”

“Lúc có tiền mới thích.”

Trương Triết Hạn đang lựa đồ ngủ, bình thường y không quan tâm mấy thứ này cho lắm, quần áo trên người y cũng chỉ trị giá hai con số, phát huy tinh thần cần kiệm tuyệt đối. Vì tính chất giờ giấc bất thường của công việc nên hầu như y chưa từng mua đồ ngủ, mùa hè thì mình trần vào chăn, mùa đông chỉ cần thêm một lớp chăn nữa là được. Từ khi Cung Tuấn đến nhà, y mới bắt đầu mặc thêm áo lót, dù sao thì người y chả đẹp đẽ gì cho cam, đằng trước đằng sau chỗ nào cũng có sẹo nên y ngại khoe mẽ.

Trương Triết Hạn chỉ nhớ khi hai đồng bọn nhà y than vãn chất lượng giấc ngủ không tốt, bọn họ sẽ đổi đồ ngủ mới, nghĩ đến việc Cung Tuấn rất khó vào giấc, còn thức trắng đêm nếu không có người thứ hai trong nhà, Trương Triết Hạn mua một bộ đồ ngủ màu vàng chấm bi, mua rồi còn được tặng kèm gấu bông quả chuối, ôm ngủ khi cô đơn (?).

Y nhìn chằm chằm quả chuối kia, mặt vải trơn láng, sờ rất thích, còn vừa lồng ngực…

Trương Triết Hạn quay đầu nhìn Cung Tuấn, cậu đang quan sát sạp đèn ngủ bên cạnh, không chú ý đến chỗ y, y bèn ngoắc bà chủ bán hàng lại: “Lát nữa lúc tôi mua bộ đồ ngủ này, chị phải nói là mua một tặng một, sau đó lấy thêm một bộ tương tự ra nữa nhé.”

Bà chủ: “…Nhưng bộ này không có ưu đãi mua một tặng một.”

Trương Triết Hạn lấy tiền ra trả đủ số tiền hai bộ, mặt lạnh như tiền: “Mua một tặng một.”

Bà chủ: “… Được thôi, cũng là màu vàng phải không?”

“Đúng, quà tặng kèm cũng là chuối bông.”

Trương Triết Hạn ra hiệu “OK” với bà chủ, sau đó hí hửng kéo Cung Tuấn qua khoe khoang rằng mình may mắn được hưởng ưu đãi “mua một tặng một” của sạp hàng này. Cung Tuấn kinh ngạc khen y, nếu không phải hai tay cậu xách đầy đồ, chắc đã vỗ tay tán thưởng Trương Triết Hạn thần kì.

Bà chủ: “…” Mặt dày, mặt dày đệ nhất thiên hạ! Muốn mua đồ đôi với cậu trai kia thôi mà, có cần đổi trắng thay đen như vậy không!

Sau đó bà ta sờ tờ tiền mới cáu, âm thầm thở dài, nhưng không dày bằng tiền là được!

Khi bọn họ rời khỏi chợ nhỏ, Cung Tuấn còn chọn thêm một chiếc đèn ngủ quả táo nhỏ, có thêm công năng xông tinh dầu, chỉ cần bật lên là có thể ngửi được mùi trái cây nhiệt đới dễ chịu.

Trương Triết Hạn cầm đèn, có vẻ mới lạ: “Tôi không biết là có cả cái này.”

Cung Tuấn cười cười: “Ông chủ nói nếu dùng hết tinh dầu trong đèn rồi, chúng ta có thể liên hệ ông ta để mua thêm. Nhưng lúc tôi du học ở nước ngoài có học vài chiêu chiết xuất tinh dầu, đến lúc đó anh thích mùi hương gì, tôi sẽ cho tinh dầu mùi đó vào phòng ngủ.”

“Lợi hại thế cơ à?” Trương Triết Hạn ngẩng đầu, mặt đầy vẻ ham học hỏi: “Thế nếu mùi vị trừu tượng quá thì sao?”

“Trừu tượng như thế nào?”

“Mùi vị của bình yên.” Y nhướng mày: “Cậu làm được không?”

Cung Tuấn ngây ra, không bao lâu sau là bật cười, dịu dàng nhìn y: “Vậy thì không thể thiếu anh.”

Chỉ cần đêm nào cũng được nằm bên cạnh anh, chẳng phải đã là bình yên rồi sao?

Chôn cùng một mồ cũng được.

Hết Chương 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top