Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt độ thân thể còn ấm, lồng ngực phập phồng lên xuống, Cung Tuấn vẫn chưa chết, nhưng vẻ mặt tái nhợt của cậu khiến Trương Triết Hạn ngây ra một lúc mới hoàn hồn bò lên kiểm tra vết thương trên cổ cậu.

Một đường rạch kéo dài từ sau tai trái đến xương quai xanh, mỏng manh như sợi chỉ, miệng vết thương rướm máu thấm ướt sau gáy Cung Tuấn. Vết thương không sâu lắm nhưng đủ để khiến người ta hôn mê vì mất máu, cộng thêm không gian chật hẹp thiếu dưỡng khí trầm trọng, Trương Triết Hạn thử nhiệt độ trên trán cậu, hình như đã phát sốt vì nhiễm trùng. Điều này khiến Trương Triết Hạn nghi ngờ chỉ cần y mở thùng xe muộn chút nữa thôi là Cung Tuấn sẽ siêu thoát luôn. Y rút bình xịt cầm máu ra phun vào miệng vết thương, dòm ngó xung quanh rồi tính đường đỡ Cung Tuấn ra khỏi xe ăn.

Ngay khi y vừa nhấc được cánh tay Cung Tuấn lên, tiếng bước chân dồn dập tràn tới từ đầu hành lang bên kia khiến Trương Triết Hạn giật bắn, nhét cậu về chỗ cũ, vì quá gấp nên sơ ý để đầu cậu đập cái rầm vào thùng xe.

Trương Triết Hạn: "..."

Nghe tiếng động lớn, hai người đang đi ngang quay đầu lại xem, quý bà mặc váy đỏ, chải tóc gợn sóng nhìn Trương Triết Hạn một lát, chả biết phong thủy luân chuyển thế nào mà lại đi sang bên này.

Trương Triết Hạn lẳng lặng giơ chân đóng cửa tủ lại: "..."

"Cậu làm nhân viên của phòng tiệc nào?" Quý bà nhướng mày.

Y há mồm được một nửa, người đàn ông đi cạnh bà ta đã bước đến, cười phá lên: "Chị Diêu, không phải là chị để mắt đến thằng nhóc này rồi chứ? Nó chỉ là một tên phục vụ, đừng có chơi quá trớn."

Diêu Cẩn – bốn mươi hai tuổi, đúng độ tuổi như lang như hổ theo sách tử vi chẩn đoán, hiện đang là tổng giám đốc của một công ty khai thác dầu mỏ có tiếng ở vùng kinh tế đông nam quốc gia, rặt dòng nữ doanh nhân thành công, điều quan trọng là bà ta đã ly dị chồng từ mười lăm năm trước, có tiền có quyền có sắc, chỉ thiếu tình.

"Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy? Diêu Cẩn này là hạng người như thế à?" Quý bà lạnh nhạt nhìn người kia, sau đó quay đầu nói với Trương Triết Hạn: "Cậu đẩy xe ăn lên phòng tôi đi, vừa hay tôi không muốn đến hội trường Lavie, cứ yên tâm, tôi là chủ của bữa tiệc này, không ai dám mắng cậu tự ý rời khỏi cương vị công tác đâu."

Trương Triết Hạn không từ chối, ngầm thừa nhận yêu cầu của bà ta, đây là ám hiệu của những người "cô đơn" muốn tìm sự an ủi trong đêm thanh vắng mà cấp trên đã bấm trước với y, Trương Triết Hạn chỉ cần làm bình hoa được rồi, không phải biểu hiện bất kỳ cảm xúc gây nghi ngờ nào, vì Diêu Cẩn này là yêu quái thành tinh, đạo hạnh thâm sâu không lường được.

Tưởng yêu quái hàng hiệu nói xong sẽ đi, ai ngờ cáo ta lại khoanh tay nhìn chằm chằm vào y, y không còn cách nào khác, chỉ đành ngoan ngoãn đẩy xe đi lên tầng.

Người đàn ông đi cùng khẽ nhướng mày, vẫy tay chào tạm biệt thợ săn và con mồi, quay người bỏ đi mất hút. Không ngoài ý muốn, Diêu Cẩn theo sát sau lưng Trương Triết Hạn, ánh mắt nóng rực dán chặt vào người y khiến y vô thức căng thẳng, vã mồ hôi liếc xuống xe ăn, chỉ mong Cung Tuấn đừng chơi trò xác chết vùng dậy ngay lúc này, nếu không thì hôm nay sẽ là ngày đại khai sát giới.

Phòng của Diêu Cẩn nằm trên lầu 6, không mất bao lâu, Trương Triết Hạn đã đẩy xe đến nơi. Theo như tư liệu mà cấp trên giao cho y, nơi này thuộc về quyền sở hữu tư nhân của Diêu Cẩn, nói cách khác, nếu bà ta không cho ai vào thì người đó sẽ bị ngăn ở thang máy tầng dưới. Vốn là Trương Triết Hạn còn đau đầu nghĩ cách làm sao trà trộn lên đây, ai ngờ chính chủ đã tiếp tay hoàn thành bước đầu nhiệm vụ của y rồi, y cảm thấy hôm ra đường bước đúng chân. Mặc dù hoàn thành nhờ mặt thì không vững chắc cho lắm, nhưng chỉ cần qua đêm nay là được.

Dĩ nhiên đó chỉ là suy nghĩ của y trước khi phát hiện Cung Tuấn nằm trong thùng xe ăn.

"Cậu ăn cùng tôi không?" Diêu Cẩn vừa vào phòng đã cởi áo khoác ngoài. Không thể phủ nhận là giá trị nhan sắc của bà ta vượt mức tiêu chuẩn, cộng thêm khí chất trưởng thành quyến rũ được tích lũy từ năm dài tháng rộng khiến cả người bà ta toát ra sức hấp dẫn theo một cách rất "Diêu Cẩn": "Đừng khẩn trương, chỉ là một bữa ăn."

"Thưa quý bà, nhiệm vụ của tôi vẫn chưa hoàn thành, xin thứ lỗi vì sự bất tiện này..."

"Cậu là nhân viên của tòa nhà này mà, đúng không? Ngẩng đầu lên."

Trương Triết Hạn vẫn không dám ngẩng đầu lên. Diêu Cẩn chống cằm quan sát một lúc, đứng dậy đi đến trước mặt y, nghiêng đầu mỉm cười: "Cậu đã đến đây thì hẳn là phải biết tôi cần gì."

Không, tôi không biết.

Diêu Cẩn dí sát vào vai y, giương đôi mắt phượng gợi cảm không tả xiết nhìn y, thế mà có mấy phần thơ mộng ngơ ngác. Trương Triết Hạn hoài nghi mình sắp không chịu được, nếu bà ta nhích gần thêm chút nữa, có khi y sẽ không nhịn được mà...

"Cậu tên gì?" Có vẻ thấy trò vờn chuột thú vị quá, quý bà này mím đôi môi tô màu son đỏ, nhẹ nhàng thì thầm: "Chắc không phải cậu cũng chẳng biết mình tên gì chứ?"

"Tôi là... Trương..." Trương Triết Hạn nuốt nước bọt, Diêu Cẩn đứng quá gần, y có thể ngửi được mùi nước hoa tanh tưởi trên người bà ta, là cái loại hương vị pha lẫn giữa rượu và vô số xương xẩu ngâm trong nước bùn khiến người ta run rẩy.

Rầm!

Tiếng động cực lớn vọng vào từ hành lang ngay khi Trương Triết Hạn lắp bắp không thốt nên lời, Diêu Cẩn quay phắt về phía cửa, cau mày đi ra bên ngoài: "Ai đấy? Four?"

"Là tôi." Một người đàn ông trẻ tuổi đẩy xe ăn đến trước cửa, anh ta liếc mắt nhìn Trương Triết Hạn với vẻ không mấy thiện cảm, cụp mắt thì thào: "Tôi mang món mà chị muốn ăn đến."

Trong một khoảnh khắc nào đó, Trương Triết Hạn có cảm giác người đàn ông này muốn giết người, nhưng mục tiêu không phải y.

Diêu Cẩn không mảy may để ý, tùy tiện phất tay: "Cậu để ở đâu cũng được. Chẳng phải tôi đã nói là tối nay cậu đừng đến đây à? Tối qua cậu đã bảo là mẹ cậu nhập viện, cần có người chăm sóc còn gì? Ở đây tôi tự lo được, cậu đừng bận tâm."

Người đàn ông kia há miệng, Trương Triết Hạn cho là anh ta sẽ nói mấy câu như là "có mới nới cũ", "vong ân phụ nghĩa" hay là lao thẳng lên chất vấn Diêu Cẩn và y, nhưng cuối cùng anh ta lại ngậm mồm, đẩy xe ăn vào bên trong.

"Tôi là Four." Four đột nhiên chìa tay ra: "Hân hạnh được gặp cậu."

"Hân... hân hạnh..." Mùi của tên này còn nồng hơn quý bà bên kia nữa. Trương Triết Hạn run rẩy giơ tay ra bắt, mặt mày trắng bệch, tay chân luống cuống: "Nếu... nếu không có việc gì thì tôi xin phép ra ngoài trước."

"Chờ đã, tôi vẫn chưa nói gì, ai cho cậu ra ngoài?" Diêu Cẩn nhíu mày càng chặt, có vẻ không vui với sự xuất hiện của Four, nhưng chẳng biết vì sao, bà ta không đuổi người này đi, chẳng qua thế chân vạc này không hề cân bằng, vì bên dưới thùng xe còn có một "thi thể" chưa được giải quyết nữa mà. Bầu không khí trong phòng trở nên áp lực hơn bao giờ hết, mùi thuốc súng vô hình len lỏi trong không khí, chỉ thiếu ngòi nổ.

Trương Triết Hạn sợ chờ lâu hơn nữa, Cung Tuấn sẽ hóa cương thi thật, lặng lẽ lợi dụng động tác chuẩn bị đồ ăn, lén lút vuốt đồng hồ trên cổ tay phải tìm cách liên lạc với đồng đội. Ai ngờ y còn chưa biết nên làm gì tiếp theo, Four đã túm lấy tay y, nhướng mày nói: "Đồng hồ đẹp đấy, cậu mua ở đâu thế?"

Phiên bản giới hạn do chính tay Ngô tham ăn vặt chế tạo, độc nhất vô nhị.

Trương Triết Hạn lẳng lặng trả lời trong lòng, ngoài miệng vẫn cà lăm, cà lăm suốt một phút, không ai hiểu được y muốn biểu đạt cái gì. Liếc mắt nhìn một góc thùng xe dưới chân đã có máu tươi rỉ ra, y càng bối rối, hất tay Four ra: "Tôi, tôi muốn đi toilet!"

"Cần tôi đi với cậu không?" Diêu Cẩn còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, chen vào một câu châm ngòi đầu tiên, không, từ lúc Four bước vào phòng là bà ta chỉ toàn nói những câu gây hấn. Trương Triết Hạn không hiểu tình thú của những người yêu nhau, bất kể là yêu tinh thần hay thể xác, y cũng chả muốn nằm xuống làm đá kê chân, đành phải lắc đầu điên cuồng: "Không không không, tôi..."

"Tổng giám đốc?"

Bấy giờ, một bóng người cao lớn bước ra khỏi phòng vệ sinh khiến cả ba khựng lại, lần này thì đến cả Diêu Cẩn cũng không bình tĩnh được nữa, cao giọng hô to: "Ai cho các cậu lên đây?"

Năm phút sau, tất cả mọi người bị đuổi ra khỏi tầng sáu, Trương Triết Hạn cũng không ngoại lệ. Y lén nhìn xe ăn, chạy vội xuống tầng hầm hội hợp với đồng đội.

"Cậu liên lạc cho tổ kỹ thuật, bảo bọn họ đừng cho nổ bom ở tầng 6 trước khi tôi xác nhận." Trương Triết Hạn trèo vào xe, mó tay vào bàn điều khiển nhưng quyền hạn của y không đủ, đành phải nhéo A Tô – kẻ đang quản lý hệ thống này: "Tạm hoãn kế hoạch A."

A Tô kinh ngạc: "Chà, lần đầu tiên tôi nghe cậu nói chuyện như vậy đấy, danh tiếng bất bại lừng lẫy của cậu đâu rồi..."

"Cậu không làm thì tôi làm." Y cắt lời anh ta, cưỡng chế túm cổ tay anh ta thao tác điều khiển. Trước mặt y, hàng loạt màn hình camera đang hiển thị các ngóc ngách cần thiết trong tòa nhà, ngoài hội trường Lavie đông đúc náo nhiệt ra, chỉ có hành lang tầng 6 là có người xuất hiện.

Còn là người mà Trương Triết Hạn biết.

Người kia lảo đảo lăn ra khỏi phòng, gục đầu run rẩy trông có vẻ rất đau đớn.

"Úi chà, bị thương kìa? Cơ hội đến rồi, cậu mau chạy lên thu thập mẫu máu của bà ta đi!" A Tô vỗ vai y: "Hôm nay cậu may phết, mỹ nam kế không thành, làm anh hùng cứu mỹ nhân là được!"

Đúng vậy, "may" lắm, gặp hẳn một cái xác trong xe ăn. Y trợn mắt quan sát màn hình, quyết định không để ý đến đồng đội lắm mồm.

Trong màn hình, Diêu Cẩn bưng kín ngực bò ra khỏi hành lang, chật vật chạy đến chỗ thang máy, vết máu loang lổ khắp những nơi bà ta đi qua, trên vách tường trắng được chế tác giấy dán sang trọng cũng dính đầy sắc đỏ huy hoàng.

Ai làm Diêu Cẩn bị thương?

Ba cái tên quay cuồng trong đầu Trương Triết Hạn, y vọt ra khỏi xe định lao lên tầng 6 thì đột ngột bị A Tô kéo lại: "Vũ Hằng vừa báo cho tôi biết, quá thời gian cho phép, cấp trên ra chỉ thị chuyển sang kế hoạch B!"

Anh ta vừa dứt lời, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên ngay tầng 6. Vụ nổ không lớn lắm nhưng bọn họ cũng cảm nhận được dư chấn không nhẹ. Khói lửa bụi mù không xuất hiện trong màn hình vì camera đã bị vụ nổ ảnh hưởng, vài màn hình chuyển sang màu đen, không rõ tình trạng cụ thể.

Đám người đang múa mép ở hội trường Lavie cũng kinh ngạc, kẻ hét người la, ai bình tĩnh thì gọi cảnh sát, bắt đầu thả người ra thám thính tình hình, cũng liên lạc với ban ngành liên quan để giải quyết sự cố.

Đúng lúc này, đèn tắt phụt.

"Chà, cấp trên chơi lớn thế nhỉ?" A Tô gãi cằm: "Vì để lấy máu của Diêu Cẩn mà phải cầu kỳ thế này, có phải là tác phong của cấp trên đâu?"

"Thế thì không phải cấp trên." Trương Triết Hạn vớ lấy mặt nạ bảo hộ, lao ra khỏi xe: "Cậu liên lạc với Vũ Hằng bảo nó xuống đây, đừng ở hội trường Lavie nữa, có người tấn công Diêu Cẩn trước, chúng ta bị nẫng tay trên rồi!"

Hết Chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top