Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Diệp nói, Thập Tam thiếu tắt thở rồi, ban đầu mấy người kia còn không tin, một tên cúi xuống kiểm tra lần nữa, xác nhận đúng là tim cậu thiếu gia này đã ngừng đập. Bọn họ hoang mang nhìn nhau, rõ ràng là lỗi do kế hoạch của bọn họ không chu đáo, liên tục xảy ra trục trặc, giờ đến cả mục tiêu cũng chết.

“Chúng ta làm gì đây?”

“Còn làm thế nào nữa, đưa người về tổng hành dinh thôi.” Châu Diệp khẽ nói, cô bé này điều khiển tâm lý người khác rất tài, hai ba câu đã dẫn dắt ý nghĩ của đồng đội: “Cứ nói là trong quá trình truy bắt xảy ra sự cố, Thập Tam thiếu vùng vẫy quá độ, chúng ta không cẩn thận để người này ngã chết-…”

“Không được, Tứ thiếu không phải người!” Một tên khác gào lên: “Chắc chắn hắn sẽ luộc chúng ta!”

“Vậy bây giờ anh định làm gì? Chạy trốn à?” Châu Diệp gằn giọng: “Anh xác định mình có thể chạy khỏi tay Tứ thiếu hay không? Trước tiên cứ vận chuyển cái xác về…”

“Cô đi mà vận chuyển! Tôi không làm!” Tên nọ rú lên, có vẻ cực kỳ sợ Tứ thiếu, chẳng màng đến phản ứng thái quá của bản thân, hắn ta hoảng loạn liếc ba người còn lại, vắt giò lên cổ chạy vào rừng.

Thấy đồng đội mất bình tĩnh như vậy, kẻ hay đi cùng với hắn ta cũng nuốt nước bọt, quay đầu nhìn Châu Diệp, không giấu nổi vẻ kinh hoàng: “Tứ thiếu sẽ lột da chúng ta, rút gân chúng ta, cắt chúng ta thành từng mảnh rồi hiến tế cho thần linh, tôi từng chứng kiến cảnh đó rồi, hắn không phải người…”

“Tứ thiếu không phải người, hắn không phải người, hắn không phải người…!” Dứt lời, gã ôm đầu chạy về một hướng khác, chẳng mấy chốc, hai tên này đã mất hút trong khu rừng rậm rạp bên dưới vực sâu.

Châu Diệp nhìn bóng lưng bọn họ chạy trối chết, cô bé liếc nhìn người cuối cùng đứng cạnh mình: “Ngài không chạy à?”

Người kia rũ mắt nhìn xác chết: “Cô cho bọn họ uống cái gì rồi phải không?” Nên hai người kia mới mất trí nhanh như thế. Lính của nhà họ Cung được huấn luyện khá bài bản, cho dù sợ cũng không đến mức cuống cuồng cúp đuôi như vậy.

“Bỏ vào nước uống thôi.” Châu Diệp nhún vai: “Đi nào, giờ thì không còn gì cản trở chúng ta tiến thẳng đến tổng hành dinh nữa rồi.”

Cảnh sát nhận được chỉ thị trực tiếp từ cấp trên, có nhà dân báo án, nói phát hiện con dâu của bọn họ mất tích từ nửa ngày trước, tưởng là đến nhà bạn nhưng mãi không thấy về. Cảnh sát chưa kịp lập hồ sơ thụ lý vụ án, lại tiếp tục nhận được điện thoại từ một nơi khác, vẫn là báo án mất tích, lần này thì người mất tích là giáo viên và một học sinh tiểu học cùng trường, đã mất tích được tròn mười tiếng.

Theo lý mà nói, cảnh sát chưa vội giải quyết những vụ án như thế này, người rời nhà chưa đủ bốn mươi tám tiếng thì chưa được liệt vào diện mất tích, nhưng với trực giác của bọn họ, liên kết với những vụ án chưa giải quyết ổn thỏa gần đây, bọn họ lập tức huy động lực lượng túa ra khắp nơi để tiến hành điều tra.

“Cũng vì vậy mà bọn họ rượt theo cậu đấy Tiểu Triết.” A Tô giải thích: “Cậu nằm trong số những nhân vật quan trọng, bọn họ thấy hành vi của cậu khả nghi, chưa biết trắng đen gì, đuổi theo trước đã. Cậu càng chạy nhanh, bọn họ càng nghi ngờ cậu, nếu bây giờ cậu đi tìm Cung Tuấn, chắc bọn họ cũng sẽ mò đến nhanh thôi.”

“Vậy thì cứ để cảnh sát đến.” Sau một tiếng rưỡi, Trương Triết Hạn đã chạy sắp đến chỗ xảy ra vụ nổ, chỉ còn mười kilomet nữa, y sẽ đến con đường núi lên tổng hành dinh của nhà họ Cung.

“…Cậu không sợ Cung Tuấn gặp chuyện à? Cảnh sát có thành kiến với cậu ta lắm đấy, lỡ như bọn họ ập đến tóm cả Cung Tuấn thì sao?” A Tô chần chừ rồi hỏi, tín hiệu bên phía Trương Triết Hạn không ổn lắm, có lẽ y đã đi vào vùng nhiễu sóng, hẳn là kẻ địch cố ý cài thiết bị giảm tín hiệu liên lạc.

“Nếu cậu ấy không làm gì sai, việc gì phải sợ chứ?” Trương Triết Hạn bình tĩnh đáp, y tấp xe vào lề đường. Đã đi đến đoạn này, hầu như xung quanh không có nhà máy xí nghiệp gì, chỉ có vài hộ gia cảnh bình dân sinh sống tại đây. Nơi y tấp vào là chỗ một chiếc mô tô đang đỗ trước cổng nhà. Chủ nhân chiếc mô tô đang hí hửng lau kính xe sạch bong kin kít, bỗng trông thấy một chiếc bốn bánh trầy tróc đủ chỗ lao đến sát bên mình, cậu ta sợ chết khiếp: “A a a!”

“Yên nào!” Trương Triết Hạn nhảy phóc xuống trước mặt cậu ta: “Muốn phát tài không?”

“Muốn, nhưng mà không muốn!” Cậu trai hoảng sợ, người đàn ông kia rất đẹp, nhưng ánh mắt và thái độ làm cậu ta ớn quá, chẳng khác gì muốn nuốt chửng cậu ta vậy. Nghe cậu trả lời xong, Trương Triết Hạn cũng không giận, chỉ thấp giọng: “Cậu nói muốn đi.”

“Không, tôi không…”

“Muốn.”

“…Muốn.”

Cậu trai khóc không ra nước mắt.

Trương Triết Hạn hài lòng gật đầu, nhét chìa khóa xe vào tay cậu ta: “Chúng ta trao đổi, tôi lấy con xe mô tô của cậu, tặng cậu lại ô tô xịn bốn bánh.”

“H, hả…”

Cậu trai kia lắp bắp, sững sờ nhìn Trương Triết Hạn giơ tay “hi” với mình một cái, nổ máy phóng vèo đi như một cơn gió: “…”

Cậu ta chết lặng hồi lâu, ngây dại nhìn chiếc chìa khóa đắt tiền trong tay mình, gục ngã: “Nhưng mà tôi chưa học lái ô tô!”

Bộ anh gây tại nạn gì bằng chiếc xe này à!

Trương Triết Hạn ngang ngược “trao đổi công bằng” xong, nhanh chóng chạy đến chỗ con đường núi, so với buổi đêm đầy tiếng súng hôm đó, ban ngày yên ắng hơn nhiều, chỉ là càng đến gần y càng nhìn rõ một cột khói đen ngùn ngụt đang bốc lên, lòng lo lắng không yên.

Cung Tuấn đã nhắn tin báo bình an cho y, nhưng Trương Triết Hạn không tin một chữ nào. Không phải y hoài nghi Cung Tuấn gạt mình, mà y sợ kẻ nhắn tin cho y không phải là Cung Tuấn. Nếu như cậu bị va chấn ngất đi, rơi xuống một nơi nào đó, nằm trong tay kẻ nào đó, đối phương cố tình lừa gạt y như vậy, chắc chắn không có mục đích gì tốt.

Con đường núi này đã bị sạt lở, xe bốn bánh không thể đi qua, chỉ còn cách chờ đội sửa đường đến hoặc là đi đường vòng để đến nơi, tiếc là…

“Bản thân tôi cũng không biết nhà họ Cung tọa lạc ở chỗ nào.” 94 tuyệt vọng dựa vào cây cổ thụ ven đường, so với Cung Tuấn, anh ta thảm hơn nhiều, ngồi gần trung tâm vụ nổ, bị tạc mất một bàn tay, máu chảy róc rách ra ngoài khiến vẻ mặt anh ta tái nhợt. Đội cứu hộ bắt tay vào việc khiến tình trạng vết thương của 94 đỡ hơn một tẹo, nhưng mất một tay rồi, sức chiến đấu của anh ta sẽ giảm đi, không thể đi theo cả đội được nữa.

Ngô Vũ Hằng ngồi xổm cạnh 94, nhìn đội ngũ của Cung Tuấn đang tìm cách giải quyết, cậu ta tò mò hỏi: “Trước giờ anh rể chưa từng dẫn anh đến đó à?”

94: “…Anh rể nhà cậu không muốn có quá nhiều người liên lụy vào chuyện này.”

“Nhưng dù sao anh cũng là cấp dưới đắc lực của ảnh mà.” Ngô Vũ Hằng khó hiểu: “Ảnh không tin anh à?”

“Lúc trước, ngài ấy không tin ai cả.” 94 chớp mắt: “Ngay cả bản thân ngài ấy cũng không, vì ảnh hưởng của liều “e”, có đôi khi ngài ấy sẽ làm ra những chuyện không bình thường.”

“Liều “e”?”

“…Giải thích mệt lắm, cậu cứ hiểu là thuốc tâm bình khí hòa, vạn nhà an lạc là được. Nhưng cái gì cũng có tác dụng phụ, thuốc chữa bệnh thường có bảy phần thuốc, ba phần độc mà.”

“Ồ.” Ngô Vũ Hằng vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng cậu ta không kì kèo: “Vậy bây giờ phải làm thế nào đây?”

“Tôi nghĩ đã.” 94 chết tâm, thật sự là anh ta cũng không biết phải giải quyết như thế nào, Cung Tuấn mất tích, anh ta đã cho người xuống vực tìm rồi, vực này không dốc lắm, nhưng bên dưới là cây cối um tùm, muốn tìm ra được người cũng phải mất một thời gian. 94 liếc nhìn Cung Tư Hạo: “Có lẽ cậu ta biết, nhưng cậu ta cũng chỉ tin Cung Tuấn.”

Ngô Vũ Hằng chớp mắt, đi đến bên cạnh Cung Tư Hạo: “Hợp tác không?”

“Gì, gì, cậu là ai, tôi không quen cậu!”

Cung Tư Hạo chĩa dao vào Ngô Vũ Hằng, vừa rồi ba mẹ cậu ta đã đáp xuống sân bay, cấp tốc bắt xe đến thành phố này, nhưng nửa đường gặp tai nạn xe cộ. Tuy đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu nhưng bây giờ Cung Tư Hạo rất hoảng loạn, cậu ta có ngốc đến đâu cũng biết vụ tai nạn đó không phải là trùng hợp, ắt là người nhà họ Cung đã làm gì đó. Cung Tư Hạo có trực giác như Cung Tuấn, cậu ta đang cảm thấy nhà họ Cung chuẩn bị làm chuyện trời đất bất dung nên mới phải ngăn cản tất cả những người muốn chặn hành động của bọn họ bằng mọi giá. Nếu như ba mẹ cậu ta không qua khỏi, nếu như cậu ta không kịp chạy đến cứu chị gái…

“Này.” Ngô Vũ Hằng cầm điện thoại phang cái bốp vào đầu Cung Tư Hạo, đánh mạnh đến mức Cung Tư Hạo ngã sấp xuống, 94 ở xa xa thảng thốt hoảng sợ, không ngờ Ngô Vũ Hằng ra tay thẳng thừng như vậy.

“Cậu có còn muốn cứu chị mình không?” Ngô Vũ Hằng lạnh nhạt hỏi, vì bình thường trông Ngô Vũ Hằng khá là ngây ngô, cậu ta vừa ra tay là không ai kịp cản. Cung Tư Hạo bất bình đứng dậy, tức giận nói: “Tất nhiên là muốn!”

“Thế thì chỉ đường đi, coi như bây giờ tôi đang uy hiếp cậu.” Ngô Vũ Hằng chỉ vào mặt Cung Tư Hạo: “Làm cho ra dáng con người xem nào?”

“Nhưng, nhưng mà tôi chỉ nhớ được đến một chốt.” Cung Tư Hạo nói, đường đến tổng hành dinh nhà họ Cung có ba chốt, lần trước cũng là do chị cậu ta dẫn cậu ta vào: “Vì tôi chỉ mới mười tám tuổi, còn chưa đến lúc được biết nhiều, vừa đi qua chốt đầu tiên, tôi đã bị ép phải che mắt lại.”

Nếu không chủ động che mắt, nhà họ Cung sẽ phát ra tần số gây mù tạm thời, nguyên lý này khá giống những câu chuyện mấy đứa bé mất tích trong đêm vì nghe phải một bài hát có sóng âm thao túng não bộ, rồi tự mở cửa đi ra ngoài vậy.

Ngô Vũ Hằng nhíu mày, đang khi cậu ta bắt đầu thấy cam go, tiếng xe mô tô gầm rú vọt từ xa đến gần khiến tất cả mọi người cảnh giác. Đội ngũ lập tức nhấc súng lên đề phòng đối phương, Ngô Vũ Hằng thì nheo mắt, nghiêng đầu nói: “Không ổn rồi, anh ấy tới rồi.”

Cung Tư Hạo vô thức hỏi: “Ai, ai tới…”

Ngô Vũ Hằng không đáp.

Chiếc mô tô chạy đến gần đội ngũ là dừng lại, Trương Triết Hạn nhìn thẳng vào Ngô Vũ Hằng: “Đã tìm thấy Cung Tuấn chưa?”

Cậu ta lắc đầu, chỉ chỉ đoạn đường phía trước: “Phía trước có sạt lở, khe nứt rộng bốn mét sáu…” Nói xong, cậu ta lại túm Cung Tư Hạo, cùng ném lên xe: “Đi, khởi hành thôi.”

Trương Triết Hạn không nói gì, rồ ga lấy đà từ xa rồi phóng vọt qua khe nứt, Ngô Vũ Hằng rất hờ hững, còn Cung Tư Hạo thì bị dọa sợ chết khiếp. Mặc dù nếu ngã từ đây xuống sẽ không chết nhưng chắc chắn không tránh khỏi chuyện gãy tay gãy chân! Giờ đầu Cung Tư Hạo chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: a a a hai người này điên rồi!

Sự thật chứng minh, chiếc xe này vẫn còn tốt lắm.

“Yên tâm đi, anh Tiểu Triết số hên chán.” Ngô Vũ Hằng tốt bụng an ủi: “Hồi xưa tôi từng bói cho anh ấy rồi, nếu không làm đặc công thì sẽ làm cascaduer.”

Cung Tư Hạo xanh cả mặt: “...”

Trương Triết Hạn quay đầu liếc Cung Tư Hạo: “Cậu là người nhà họ Cung à?”

Không biết do khí tràng trên người y quá mạnh hay là lần đầu Cung Tư Hạo gặp phải kẻ dám vượt qua khe nứt to như thế, cậu ta nuốt nước bọt, khô khốc nói: “Đúng, đúng vậy…”

Dọc đường, Cung Tư Hạo nói sơ về ba chốt trên đường dẫn đến nhà họ Cung. So với những người lớn trong nhà đã có thể qua ba cửa ngon ơ, kẻ có huyết thống thuần chủng nhưng tuổi tác dưới hai mươi như cậu ta chỉ có thể tỉnh táo qua được chốt đầu tiên. Hai chốt còn lại…

“Đi đến đâu tính đến đó vậy.” Trương Triết Hạn đáp, lại tăng tốc khiến hai đứa nhóc giật mình bám chặt vào y, Cung Tư Hạo bật ngửa, trong lúc hoảng hốt còn xuýt xoa hình như eo người này hơi nhỏ…

Không bao lâu sau, ba người đã đi vào địa phận của nhà họ Cung, bầu không khí cũng nặng nề hơn, đêm qua vừa có mưa lớn, sương mù giăng giăng che khuất tầm nhìn. Cung Tư Hạo chỉ đường cho Trương Triết Hạn lái xe đến chốt đầu tiên, đó là một trạm gác kiểu nhỏ nằm bên đường hệt như trạm thu phí, có hàng rào điện và lính canh.

Một tấm biển báo “địa phận tư nhân” nằm ngay giữa đường, đỏ đến mức chói mắt.

Cung Tư Hạo cẩn thận nói: “Có rất nhiều lính gác ở đó, nhưng mà…”

Cậu ta chưa nói hết câu, Trương Triết Hạn đã tăng tốc lái xe đá đổ tấm biển, sau đó tông thẳng vào một tên lính gác trên khi hắn ta kịp giơ súng lên. Y nhảy phóc xuống xe, nắm lấy họng súng giật mạnh, xoay ngược báng súng lại đập vào đầu đối phương, tên lính canh ngất xỉu. Trương Triết Hạn ghìm súng đứng dậy, phát hiện trên người tên lính canh này có rất nhiều máu, cũng bị thương không ít, trông không giống đang canh gác tại chốt này cho lắm, nhìn qua càng giống như là đang… Chạy trốn?

Y ghìm súng lẳng lặng xông vào trạm gác, phát hiện bên trong toàn là thi thể.

Còn có hai thi thể không đầu nằm sõng xoài dưới đất, tác phẩm cắt gọt ngọt ngào này quen đến mức không thể quen hơn.

“Ngoài đây cũng có người chết nè anh.” Giọng Ngô Vũ Hằng vang lên bên ngoài trạm gác, một tay cậu ta xách thi thể lính canh, tay còn lại xách Cung Tư Hạo – lúc này Cung Tư Hạo đã nôn khan xanh mặt.

Mùi máu nồng nặc, tử trạng thảm khốc của hơn chục tên lính trong trạm và bên ngoài.

Trương Triết Hạn liếc nhìn bãi xác chết chất chồng, lẳng lặng cảm nhận mùi vị trên người lính canh, y nhanh chóng lao ra ngoài, dựng xe dậy: “Lên đi, chúng ta đi tiếp!”

Hết Chương 30

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top