Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Triết Hạn không nói điêu, y thật sự có một người bạn trong “phòng khám” này, nhưng có lẽ là biểu cảm trên mặt y hiện ra rõ rệt quá, Cung Tuấn phát hiện y có hơi chống cự khi phải gặp đối phương.

Cậu tò mò nghiêng đầu nhìn ba chữ “Lôi Giai Giai” trên bảng tên bác sĩ, trêu y: “Người yêu cũ của anh à?”

“Không phải.” Trương Triết Hạn bất đắc dĩ nói: “Bà mai.”

“…” Thế thì hẳn là đáng sợ hơn người yêu cũ, dù gì thì Cung Tuấn cũng không có người yêu cũ, cậu chỉ thấy anh em trong nhà mình từng chém giết lẫn nhau vì người yêu cũ thôi.

Lôi Giai Giai là một người phụ nữ gần bốn mươi, để tóc dài đen nhánh truyền thống, mắt phượng mày ngài, đeo kính gọng bạc, chuẩn hình mẫu bậc thầy nghiêm khắc trong truyền thuyết. Vừa thấy hai người bọn họ bước vào, không chỉ vài vị khách đang đã khám xong đang ngồi chờ đơn thuốc, mà cả Lôi Giai Giai cũng ngẩn ra: “Cậu có thai rồi?”

“Chị tỉnh lại đi!” Trương Triết Hạn không nhịn được: “Chị xem mắt cậu ấy giúp tôi được chứ?”

“Biết! Nhưng chẳng phải trước đây cậu sợ nhất cái này sao?”

Lôi Giai Giai vừa nói vừa liếc chàng trai cao lớn đứng sau lưng Trương Triết Hạn. Phòng khám của chị ta vốn không được to cho lắm, đầu năm nay chị ta còn kiến nghị với lãnh đạo nên cấp phòng khám mới đảm bảo chất lượng không khí cho thai phụ và người bệnh nhưng mãi vẫn chưa được xét duyệt. Giờ hai tên đàn ông này vừa bước vào là choáng hết cả không gian, thậm chí vì khí tràng quá mạnh mà khiến vài bệnh nhân không dám nhìn thẳng. Bác sĩ Lôi không vui, bác sĩ Lôi muốn mổ, thế nên chị ta giơ chiếc bút chĩa thẳng vào Trương Triết Hạn:

“Mỗi lần tôi nói về chủ đề này, cậu cứ mãi bịt tai che đầu tìm cách tẩu thoát, bây giờ lại chủ động hỏi đến xem mắt?”

“Ý tôi không phải vậy.” Trương Triết Hạn đau đầu, y kéo Cung Tuấn qua cho Lôi Giai Giai trông thấy đôi mắt đỏ lừ của cậu: “Chị xem xem mắt cậu ấy bị làm sao đây này!”

Lôi Giai Giai nhìn Cung Tuấn, ngớ ra: “Đây có phải chuyên ngành của tôi đâu, cậu đi mà tìm bác sĩ mắt ấy!”

Không tìm được nên tôi mới phải nhờ chị! Trương Triết Hạn thầm nói trong lòng, thấy Lôi Giai Giai chăm chú quan sát đôi mắt của Cung Tuấn, biết chị ta chỉ mắng suông thôi. Ai ngờ y lại nghe Lôi Giai Giai nói: “Có phải cậu ấy xem thứ gì không nên xem nên mới bị thần phạt không?”

Trương Triết Hạn: “…Rốt cuộc chị là bác sĩ hay là tín đồ truyền bá mê tín dị đoan thế?”

“Hừ.” Lôi Giai Giai vẫn để Cung Tuấn ngồi xuống, vạch mắt cậu ra quan sát một lát: “Dị ứng à?”

Phản ứng đầu tiên của Trương Triết Hạn là giật mình, y liên tưởng đến đống xà phòng dung dịch trong phòng tắm nhà mình lẫn nguyên liệu nấu ăn mấy ngày nay, chẳng lẽ…

Cung Tuấn không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Lôi Giai Giai. Chị ta chần chừ một chút rồi viết đơn thuốc đưa cho y tá đứng cạnh: “Được rồi, hai người đi theo y tá lấy thuốc đi, đừng có làm phiền tôi bằng chút chuyện cỏn con này nữa! Mà này Tiểu Triết, cậu không muốn xem mắt nữa thật chứ? Tôi vừa mới biết một em gái chuyển từ Vân Nam xuống, xinh đẹp dịu dàng tốt bụng thục nữ đúng tiêu chuẩn của cậu, còn biết đàn hát thơ ca múa minh họa nhảy breakdance wacking. Cân nhắc chút không?”

“Sao chị không giữ lại cho mình ấy!”

Trương Triết Hạn đẩy Cung Tuấn đi mất, Lôi Giai Giai bĩu môi dè bỉu, cũng chả hỏi Cung Tuấn là gì của y, chỉ một mực suy nghĩ về tơ máu chằng chịt trong đôi mắt của chàng trai vừa rồi, cô ta mở điện thoại ra ấn một dãy số, nhanh chóng gửi tin nhắn cho đối phương.

Y tá dẫn hai người đi xuống lầu, lúc bọn họ đi ngang qua quầy tiếp tân, vừa hay gặp phải một đôi vợ chồng trẻ đỡ nhau đi vào bệnh viện, người chồng nắm chặt cánh tay cô vợ. Cô ta cúi mặt không rõ vui buồn, da dẻ xanh xao, đầu tóc rũ rượi tiều tụy hốc hác. Tên chồng có vẻ không để ý đến bước chân xiêu vẹo của cô ta, một mực kéo cô ta đi thẳng về phía trước khiến vai cô ta vô tình va vào người Cung Tuấn.

Dù lớp áo khoác dày nhưng có thể thấy được bụng cô ta nhô cao, hẳn là mang thai hơn bảy tháng. Cung Tuấn chỉ cụp mắt liếc nhìn rồi thôi, người vợ ngẩng đầu hoảng sợ, chưa kịp há mồm nói gì thì cậu đã đi lướt qua người cô ta.

Cô vợ gục đầu lén lút nhìn vào chiếc giỏ xách bên cạnh mình, không biết từ khi nào, cậu trai kia đã cho vào túi xách của cô ta một chai nước khoáng nhỏ. Nếu không phải trọng lượng của nó dễ cảm nhận được, hẳn là cô ta đã không phát hiện ra nó.

Hai vợ chồng đi vào thang máy, mãi đến khi cửa thang máy khép lại, người chồng mới bỏ tay vợ ra, khinh khỉnh nhìn cô ta: “Khôn hồn thì biết điều chút đi, cô sẽ chịu ít khổ hơn.”

Cô vợ run lên một cái, run rẩy giơ bàn tay đầy mồ hôi ẩm ướt ra chùi vào mép quần, dè dặt thò vào giỏ xách, lấy chai nước ra đưa cho gã: “Anh, anh có muốn uống nước không…”

“Há, nói biết điều là cô làm được ngay, lúc trước nghe lời sớm thì đâu đến nỗi…” Tên chồng cười nhạt, giật chai nước từ tay người vợ rồi mở nắp tu ừng ực: “Chất lượng nước nhà cô kém thế, đầy mùi sắt…!”

Gã hớp một ngụm, cáu kỉnh ném chai nước vào người cô vợ, cô ta không kịp bắt, chai nước lăn xuống sàn đổ lênh láng. Gã chồng lau miệng kinh tởm, cảm giác nôn ọe sắp trào ngược lên cổ họng thì đột nhiên gã trợn trắng mắt, bắt đầu cào cấu cổ họng mình.

“A… a…”

Ban đầu là những vết xước nhỏ vì cào cấu quá nhanh, cho đến khi gã ngã xuống sàn, trong móng tay của gã đầy rẫy máu thịt của chính bản thân gã. Người vợ sợ đến mức lùi sát vào góc thang máy, tái mặt kinh hoàng không dám nhúc nhích, cô ta run lẩy bẩy bịt kín miệng mình, trơ mắt nhìn gã đàn ông kia nằm giãy dụa dưới sàn kim loại, hai mắt ốc nhồi đứng tròng trắng dã, co giật kịch liệt, thều thào kêu lên: “Cứu, cứu tôi với… cứu tôi với…”

“Cứu tôi với…!”

“A a a!”

Trương Triết Hạn giật bắn lên, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, vừa nãy hình như có người kêu thét trên tầng lầu?

“Cẩn thận!” Đột nhiên Cung Tuấn kéo y về phía mình, tránh một người đang lăn xe về phía này. Trương Triết Hạn liếc nhìn người kia, đó là một ông chú trung niên có gương mặt lốm đốm đồi mồi, mắt hẹp dài như mắt lươn, tự lăn xe đi mà không chú ý đến ai, sau y thì còn có một người suýt bị ông ta tông trúng.

Người kia ôm đứa con trên tay, khó chịu phàn nàn hai câu, ai ngờ người đàn ông kia lại quay đầu nhìn cô ta, đôi mắt xảo quyệt gian tà khiến cô ta có cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm, rùng mình tránh xa ông ta.

“Cậu ở đây chờ lấy thuốc, tôi ra ngoài chút.” Trương Triết Hạn dặn dò Cung Tuấn một câu rồi nhanh chóng đuổi theo người đàn ông lăn xe kia.

“Chú có cần giúp đỡ không?”

Trương Triết Hạn cúi đầu nói gì đó với người đàn ông nọ, sau đó không chờ ông ta gật đầu đã chủ động đẩy ông ta đi về phía vườn hoa.

Y tá đi cùng Cung Tuấn nghiêng đầu nhìn Trương Triết Hạn, không tiếc lời khen: “Anh cậu tốt thật nhỉ? Bây giờ có nhiều người bệnh khó ở lắm, không vừa ý một tí là mắng nhiếc ngay, cơ thể không khỏe nên tính tình thay đổi, chỉ muốn người xung quanh hầu hạ mình, không chú ý một chút là dở chứng ngay…”

Cung Tuấn lẳng lặng nhìn y tá tán gẫu mà không giấu nổi vẻ khinh thường bệnh nhân, vì giá trị nhan sắc của Trương Triết Hạn vượt quá chỉ tiêu bình thường nên được khen, nếu đổi lại một anh chàng không được bắt mắt cho lắm, ắt cô y tá này đã cho là lo chuyện bao đồng.

Y tá đưa thuốc cho cậu, phát hiện cậu đang nhìn mình, tuy không thấy được mặt mũi nhưng nhìn mắt cũng biết cậu này rất đẹp trai, chỉ là đôi mắt đỏ kia trông khá là đáng sợ: “Sao thế? Cậu cần gì à?”

“Anh ấy không phải anh trai tôi.” Cung Tuấn bật cười, nhận lấy thuốc rồi nhét vào túi: “Cô biết người đàn ông ngồi xe lăn đó là ai không?”

“Làm sao tôi biết được, ngày nào cũng có nhiều bệnh nhân ra vào như vậy mà… Ừ nhưng cậu nhắc tôi mới nhớ, hình như đây là lần đầu tiên tôi trông thấy ông ta.” Y tá tấm tắc, định dặn Cung Tuấn lần sau nhớ đến tái khám, biết đâu cô ta còn có cơ hội gặp lại Trương Triết Hạn, lại chợt nghe Cung Tuấn nói: “Tôi mượn điện thoại chị chút được không?”

Y tá sửng sốt, lấy điện thoại đưa cho Cung Tuấn, mỉm cười ẩn ý: “Biểu tượng wechat trên màn hình.”

“Cảm ơn chị.” Cung Tuấn nhướng mày, bấm một dãy số rồi nhắn tin cho đối phương, sau đó xóa lịch sử hoạt động trong vòng ba giây, trả lại điện thoại cho y tá trước khi cô ta kịp hỏi tên Trương Triết Hạn.

Cậu ngồi ở ghế đá gần cổng bệnh viện chờ khoảng mười phút, tiếng còi xe cảnh sát ầm ĩ ập đến khiến mọi người hoang mang, cảnh sát giải trình giấy tờ nhanh với bảo vệ rồi dẫn đội ập vào, chẳng bao lâu sau là lôi ra khoảng năm tên đàn ông cao to vạm vỡ mặc đồng phục nhân viên giao hàng, kèm theo một hộp súng ống đạn dược mà bọn chúng mang theo.

Cung Tuấn lẳng lặng nhìn người đàn ông ngồi xe lăn ban nãy cũng bị tóm cùng một cục, mặt mày ông ta bầm dập tơi tả, rõ là bị đánh một trận tơi bời. Mấy tên khác cũng không khá hơn là bao, không sưng mắt thì vêu mồm, có người còn bị tháo khớp tay, được cảnh sát chỉnh lại là la ôi ối thảm thiết.

“Thằng oắt con cứ chờ đó, tao không tha cho mày đâu!” Người đàn ông mắt lươn ồn ào quát tháo, bị cảnh sát thúc một cú mới nín, uất hận trợn mắt trừng ra sau, chỉ là ông ta không nhìn thấy kẻ hành hung mình, ngược lại chạm phải ánh nhìn của Cung Tuấn.

“Mày…”

“Đi mau! Muốn cái gì về cục mà nói!” Cảnh sát mất kiên nhẫn túm ông ta lôi lên xe, nhưng sau khi áp giải hết thảy năm tên giam lại, bọn họ vẫn chưa rút đi mà để lại một nhóm tại bệnh viện.

Cho đến lúc Trương Triết Hạn tìm thấy Cung Tuấn thì mọi việc đã ngã ngũ. Nghe nói đám người này là một nhóm người chuyên mua bán mua túy gồm có bảy tên, chúng giả mạo thành nhân viên giao hàng, đến bệnh viện để lấy số ma túy tồn đọng ra tiêu thụ, vì có hai tên vào đây lâu quá mà chưa trở ra, một gã cải trang thành người bệnh đi xe lăn để vào bệnh viện thăm dò.

Tại sao tên này lại chọn thân phận người bệnh ngồi xe lăn?

“Vì tiện giấu súng, quần áo bệnh nhân không được dày cho lắm, rất khó giấu súng.” Trương Triết Hạn nhìn trái nhìn phải, thấy Cung Tuấn không việc gì, y bèn nói: “May mà không sao.”

“Anh thì có sao.”

Cung Tuấn vạch trần, ngẩng đầu nhìn y: “Lúc nào anh cũng tự hành động một mình như vậy à?”

Chẳng biết tại sao Trương Triết Hạn lại thấy hơi chột dạ: “Tôi tự lượng sức mình được.”

Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi, tại một nơi như bệnh viện, thứ khí vị làm người ta vừa yêu vừa hận này tồn tại ở khắp mọi ngóc ngách, nhiều đến mức gần như đã chiếm lĩnh toàn bộ không gian, cướp đoạt không khí làm người ta nghẹt thở. Trương Triết Hạn cứ tưởng trên người Cung Tuấn cũng có vết thương, có mùi thuốc sát trùng thì cậu sẽ không phát hiện y bị thương, nào ngờ…

Y không phải là người thích lo chuyện thiên hạ, với trường hợp vừa rồi, y chỉ cần báo cảnh sát là được, có thể mọi thứ sẽ được giải quyết gọn gàng y, không cần y phải ra tay solo 1VS5 như ban nãy.

“Anh tưởng bọn chúng tìm tôi đúng không?” Cung Tuấn cắt ngang dòng suy nghĩ của y, cụp mắt thì thầm: “Anh sợ bọn họ phát hiện ra tôi…”

“…Hay là sợ bản thân không bảo vệ được tôi?”

Trương Triết Hạn không nói gì, chỉ im lặng liếc cậu một cái, tại sao bầu không khí lại trở nên ngột ngạt như vậy? Vốn dĩ mọi chuyện rất đơn giản, rơi vào tay bọn họ thì trở nên phức tạp.

Chợt, Cung Tuấn đứng dậy đi đến gần y, nắm cánh tay y lên rồi kéo tay áo ra, băng gạc mới toanh còn nồng mùi máu tươi quấn chặt cánh tay trái của y. Cậu biết chắc chắn trên người y vẫn còn vết thương khác nhưng bây giờ cậu vẫn chưa đủ tư cách để nhìn, trừ phi người gián tiếp gây ra những vết thương này không phải là cậu, khi đó cậu có thể ép Trương Triết Hạn ngồi xuống, lặng lẽ băng bó cho y, lặng lẽ tàn sát kẻ khoét vào da thịt y lằn ranh sinh tử.

Có lẽ là sự im ắng giữa đôi bên quá mức nặng nề, Trương Triết Hạn ho khan một tiếng, rút tay về rồi phủ tay áo khoác xuống: “Cậu có biết tại sao tôi phát hiện ra đám người này không?”

Cung Tuấn nhìn y với ánh mắt chờ mong.

Trương Triết Hạn ngượng, tằng hắng một cái rồi nói: “Thái độ của tên đi xe lăn không khiến tôi nghi ngờ, thứ làm tôi chạy theo ông ta là mùi hương trên người ông ta cơ. Tôi không biết diễn tả mùi vị đó như thế nào, chỉ là nó rất giống mùi trên người hai vợ chồng đã va phải cậu…”

Mục ruỗng, thối nát, vị xác chết tanh tưởi hòa lẫn khói thuốc lá điên cuồng, che mắt bịt tai, dán kín miệng loài người.

“Hai người kia không phải là vợ chồng, thực chất tên chồng chính là đồng bọn của đám người này, dẫn người phụ nữ kia lên lầu để làm giải phẫu…”

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn, nghiêm túc nói: “Giải phẫu lấy hết những túi ma túy mà cô ta đã nuốt vào bụng để vận chuyển qua biên giới trót lọt.”

Hết Chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top