Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đẹp dẫn Trương Triết Hạn vào một con hẻm nhỏ, không khí ồn ào sôi động ở đây không hề thua kém quảng trường quần chúng vào ngày thể dục toàn dân, nam thanh nữ tú hàng hàng lớp lớp, thượng vàng hạ cám long xà hỗn tạp. Phường tam giáo cửu lưu lẫn thiên kim quý tử ôm cổ bá vai, không so tửu lượng thì cũng so xem thẻ hội viên nhà ai dày hơn. Kẻ cười đùa người ca hát vui vẻ náo nhiệt, vị son phấn thơm ngát lẫn mùi tiền nức mũi hòa quyện vào nhau, gọi hoa mỹ thì là chốn bồng lai tiên cảnh, nói thẳng ra là động yêu ma hoành hành.

Trương Triết Hạn đi theo sau lưng người đẹp, luồn lách trong động yêu ma đó được một lát, người đẹp dẫn y lên tầng hai của một hộp đêm tương đối tĩnh lặng. Cô ta quay đầu nháy mắt với y, nhếch đôi môi đỏ mọng lên: "Anh đẹp trai, nếu anh đã đến đây rồi thì chắc cũng biết "đặc sản" của khu vực này là gì. Tôi thấy anh là người thành thật, vóc người cũng gây thương nhớ, chắc là anh biết..."

Người đẹp vỗ tay hai cái, đột nhiên hai tên đàn ông cao to lực lưỡng xuất hiện bên cạnh Trương Triết Hạn, mỗi gã thò một tay ra túm vai y xách lên.

Trương Triết Hạn giả vờ hoảng sợ nhìn người đẹp: "Cô làm cái gì thế? Không phải cô nói là sẽ đưa tôi đi dạo à?"

"Đừng gấp, tôi chỉ đang giúp anh phát tài thôi."

Người đẹp che miệng cười khúc khích, ra hiệu cho hai tên vạm vỡ lôi y xuống tầng hầm.

Trương Triết Hạn lặng lẽ ghi nhớ đường đi nước bước trong khu nhà này, thầm nghĩ chắc chắn hôm nay là ngày hoàng đạo của y, vừa vào là có quý nhân tiết kiệm thời gian dùm ngay, chỉ là quý nhân này dữ quá, y không dám cảm ơn.

Đợi hai tên to con kéo Trương Triết Hạn đi rồi, Lưu Diễm quay đầu nhìn mấy kẻ đứng trong bóng tối, nhíu mày khó chịu: "Làm gì mà hôm nay mấy người manh động thế? Cảnh sát tới hả?"

"Không phải cảnh sát, có thứ khác bẩn hơn." Một trong số đó nói, kéo chốt khẩu MP14 lên: "Nấp vào cho kĩ đi, không bao lâu nữa là chúng sẽ xuất hiện đấy."

Lưu Lão Tứ sống xa hoa dâm dật nhưng không phải kẻ ngốc, kiếm tiền trên thân xác phụ nữ không phải là mục tiêu của ông ta. Ông ta khinh thường loại chuyện chà đạp lên một nửa vĩ đại của thế giới, cho dù người đời có cho rằng bọn họ thấp kém đến mức nào đi chăng nữa, khu đèn đỏ này chỉ chấp nhận những người tự nguyện hành nghề chứ không chơi chiêu cưỡng ép lợi dụ.

Vì thế, không khó để đoán được, hạng mục thực thụ đẻ ra tiền của Lưu Lão Tứ là trò đen đỏ - không phải cờ bạc đen đỏ, mà là cá cược mạng người.

Trương Triết Hạn bị kéo đến một sân đấu quyền anh kiểu nhỏ, có lẽ vóc dáng của y bị coi là size M trong số đông giống đực cường tráng ở đây nên bọn chúng ném y vào khu chuột nhắt. Trương Triết Hạn phanh gấp trước khi ngã nhào vào đám người đang nơm nớp lo sợ cạnh y, bình tĩnh nhìn đám đông hô hào gào rú xung quanh.

Sân đấu quyền anh rộng khoảng 49 mét vuông, nhóm chuột nhắt bị dồn vào một góc, đối thủ của bọn họ là một tên con lai cao hơn hai mét, mặt mày bặm trợn, hung thần ác sát như hộ pháp giữ cửa. Gã ta vừa được thả ra là đấm hai nắm tay vào nhau, liếm môi mỉm cười suồng sã, mồ hôi chảy dọc theo bắp thịt chắc nịch ở tay chân gã, khí thế hừng hực trên người gã đủ để dọa đám chuột nhắt nhát gan chết tươi.

Gọi là sân đấu quyền anh cho văn vẻ vậy thôi, thực chất nó là trận đồ sát tập thể của những kẻ đói khát vũ lực, thỏa mãn dục vọng tanh tưởi của tầng lớp lắm tiền. Trương Triết Hạn mím môi quan sát tên đô con kia, thì thầm với người bên cạnh:

"Phần thưởng trận này là gì thế người anh em?"

Người kia run như cầy sấy, nhưng nghe vậy cũng nỗ lực tỉnh táo trả lời: "Ban, ban tổ chức sẽ đồng ý thực hiện một yêu cầu của anh..."

"Ồ, vậy quy tắc trò chơi ra sao?"

"Chỉ, chỉ cần sống sót sau ba phút là được..."

Rõ ràng người kia không tìm thấy lối thoát, sau khi nói xong, anh ta chỉ biết gục xuống tìm cách lùi ra sau để giảm thương vong đến mức tối đa. Gần như những kẻ lọt vào trận đồ sát này đều không sống yên suốt nửa đời còn lại, ai không chết thì cũng tàn phế, có người mất năng lực sinh hoạt, phải sống trong bóng ma tâm lý đến chết.

Trương Triết Hạn lại chú ý đến quy tắc, chỉ cần chống đỡ ba phút thôi à?

Thế thì dễ hơn rồi. Y gật gù cảm ơn đối phương, tính toán nên tấn công từ chỗ nào để làm tê liệt tên kia.

...

Chẳng biết là ai báo cảnh sát, lúc Cung Tuấn về đến đầu hẻm nhà Trương Triết Hạn, con hẻm nhỏ vắng vẻ về đêm giờ đã đông nghịt người, còi xe cảnh sát kêu vang inh ỏi khắp một góc phố, người có thẩm quyền vội vã làm việc, giăng dây hoàng tuyến, đo đạc kiểm tra, ai nấy đều bận rộn tối tăm mặt mày.

Cậu đứng ở trạm xe bus cách đó hơn hai trăm mét, lẳng lặng nhìn cảnh sát tập trung bao vây hiện trường. Chẳng biết là do cư dân trong con hẻm kham khổ này quanh năm sống ở tầng đáy xã hội, không biết phải giao tiếp với cảnh sát thế nào hay là đã chết lặng vì vụ án thảm thiết trong gia đình năm người, bọn họ chỉ biết đứng nép trước thềm nhà mình, âm thầm liếc nhìn căn nhà mở đèn sáng rực trong đêm, tầm mắt lơ đãng chạm phải vệt máu tươi rực rỡ như đóa hồng đêm trăng, vô thức lảng tránh không dám nhìn.

Trong đêm nay, khi bọn họ đang say giấc nồng để mơ mộng về những thứ hư ảo không có thật, cả nhà hàng xóm của bọn họ đã bị giết không chừa một ai, đứa con gái lớn của gia đình thì bị bắt cóc không rõ tung tích. Mùi máu tanh nồng là thế nhưng bọn họ không hề biết, chẳng ai ngờ được lúc ban ngày bọn họ vẫn cười nói với đối phương, đêm đến đã gặp cảnh tử thi tang tóc.

Âm khí mù mịt như màn sương gông xiềng trói buộc bọn họ trong nỗi sợ hãi tột cùng, rốt cuộc là con quỷ nào đã làm chuyện này?

"Căn cứ vào dấu vết ở hiện trường và phương thức tàn sát nạn nhân, tôi có thể kết luận tên này đã giết nhiều người rồi, làm việc quen tay, chỉ là cách hắn cắt cổ nạn nhân một cách rất dứt khoát, không hề hưởng thụ quá trình giết người, không phù hợp với phác họa tâm lý cho lắm."

"Ban đầu tôi cũng nghĩ giống anh, tôi cứ tưởng hung thủ thuộc kiểu người lựa chọn mục tiêu bừa bãi, không suy tính trước, ngẫu nhiên trông thấy gia đình này phù hợp với điều kiện con mồi của hắn nên mới nảy sinh ý định giết người. Nhưng lũ chó bị chuốc thuốc gục cả rồi, rõ là hung thủ ôm lòng toan tính nên mới chuẩn bị kĩ như thế."

"Tôi cảm thấy rất mâu thuẫn, hay là không chỉ có một hung thủ...?"

Nghe tiếng bàn tán nho nhỏ của cảnh sát, Cung Tuấn lùi bước quay đầu đi về hướng ngược lại. Đi không quá mười mét, cậu dừng bước cạnh một chiếc xe tải nhỏ đỗ bên đường, giơ tay gõ cửa kính hai cái.

Tài xế ló đầu ra, vẫn là cô bé có đôi mắt xám non nớt hôm trước, vừa nhìn thấy Cung Tuấn là cô bé sững người, nhấc chiếc hộp đặt ở ghế bên cạnh đưa cho cậu.

Cung Tuấn nhận chiếc hộp, mở nắp rút ống tiêm kim loại bên trong ra, kéo tay áo lên rồi ghim mũi kim vào bắp tay mình.

"Sao ngài lại để đến mức này?" Cô bé thu hồi chiếc hộp, nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu: "Mắt ngài đỏ như vậy mà anh ta không nghi ngờ gì à?"

"Vẫn chưa đủ." Cung Tuấn lạnh nhạt đáp, hai người bọn họ vẫn chưa đủ thân thiết đến mức Trương Triết Hạn dám ép hỏi cậu chuyện gì. Tơ máu trong mắt Cung Tuấn từ từ lặn xuống, trông bớt đáng sợ hơn rồi: "Không cứu được đứa trẻ kia sao?"

Lúc đoàn xe của Tứ thiếu gia ôm đứa trẻ đi, cậu phát hiện nó vừa tỉnh, cậu chỉ kịp trông thấy đôi mắt hoảng loạn của nó đảo về phía mình, khát vọng sống còn chực trào mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Cô bé liếc cậu: "Ngài cố chấp thế? Đâu phải ngài mới biết về nhà họ Cung lần đầu? Con mồi rơi vào tay bọn họ mà còn chạy nổi ư?"

"Cũng đúng. Ngay cả chúng ta còn không thoát khỏi mà." Cung Tuấn nhớ đến tên tội phạm đầu lìa khỏi cổ kia, hỏi đối phương: "Nhà họ Cung cho hắn ta bao nhiêu tiền?"

"Tôi không biết, chắc là hai, ba triệu tệ gì đó? Tóm lại là dư sức để mua cái mồ chôn mười hắn, chôn cả dòng họ theo cũng được." Cô bé tấm tắc: "Mà, nếu ngài không giết hắn, bọn họ cũng sẽ ném hắn vào lò hỏa táng thôi, ăn cắp quen tay ngủ ngày quen mắt..."

"Không thể dùng câu thành ngữ đó như vậy."

Cung Tuấn leo một mạch lên xe, khoác chiếc áo gió màu đen vào: "Đi thôi, đến khu đèn đỏ cạnh cửa hàng chả cá Tứ Xuyên."

Chiếc xe tải phóng như bay trong đêm, chưa đến một giờ, bọn họ đã đến nơi. Cô bé lắc lư theo tiếng nhạc xập xình ầm ĩ vọng tới từ bên ngoài, ngẩng đầu nhìn ánh đèn nhiều màu chớp tắt trong khu đèn đỏ, lại nhìn Cung Tuấn đeo trang bị bọc bản thân chặt chẽ như bánh tét, do dự rút máy biến âm nằm trong hộp chứa đồ trên xe ra: "Ngài cần không?"

"Giữ mà dùng."

Cung Tuấn đeo kính, vọt ra khỏi xe, chân cậu vừa chạm đất là tay lập tức mở bộ đàm lên ngay: "Chuẩn bị tấn công."

"Rõ!"

Tiếng đáp trả nghiêm cẩn của vài người đồng loạt vang lên, ngay sau đó, ở mọi ngóc ngách của khu đèn đỏ thuộc quyền sở hữu của Lưu Lão Tứ, một đám người xa lạ đột ngột xuất hiện, lẳng lặng giơ nòng súng lên.

"Đoàng!"

Phát súng đầu tiên diễn ra ở quán bar nơi Lưu Diễm đang gạ gẫm trai đẹp, sau khi tiễn Trương Triết Hạn đi, cô ta đang vờn một chàng Hawaii rám nắng. Chỉ là cô ta vẫn chưa đụng được vào người đối phương, trai Hawaii bỗng kề họng súng vào người cô ta, cười bẽn lẽn: "Nghe nói tối nay Lưu Lão Tứ khui hàng mới nhỉ? Tôi nghĩ hẳn là cô biết hàng mới được cất ở đâu đúng không?"

Lưu Diễm điếng người, trai Hawaii nở nụ cười tươi rói, khi cô ta còn chưa hoàn hồn trước hàm răng trắng bóc chói mắt kia, người này đã giơ súng bắn vào cánh tay cô ta.

Không đầy mười giây sau, toàn bộ quán bar trở nên hỗn loạn.

Lưu Diễm ôm cánh tay gục xuống quầy bar, cô ta đau xanh cả mặt, ngẩng đầu quát lên: "Có kẻ tập kích! Có kẻ tập kích!"

Lúc bảo vệ xông vào, đám đông xô đẩy chen lấn tranh nhau chạy ra ngoài khiến tình cảnh càng thêm lộn xộn, trai Hawaii đã chạy đâu mất, Lưu Diễm vừa đau vừa tức muốn hộc máu.

Mẹ! Chó má gì thế này!

Ngay khi cô ta rống lên định ra lệnh cho bảo vệ, hàng loạt tiếng súng chợt lên vang trên không trung. Mọi người sững sờ quên cả chạy, ai nấy cứng đờ bấu víu vào nhau, chỉ sợ vừa nhúc nhích là ăn phải đạn lạc ngay.

Dưới bầu trời đêm đông lạnh lẽo, không biết bao nhiêu kẻ mặc quần áo mang sắc màu bóng đêm bỗng xuất hiện trên các mái nhà, giơ họng súng chĩa vào bọn họ. Chẳng ai biết đám người này là ai, đến từ đâu, có mục đích gì, bọn họ chỉ biết rằng, đêm nay Lưu Lão Tứ sập nhà rồi.

Lưu Lão Tứ vẫn chưa nhận được thông báo, ông ta còn đang bận thưởng thức mấy tay đấm vừa lọc ra từ đám chuột nhắt. Ông ta nhìn chằm chằm từng người một trong hàng ngũ "tuyển thủ" mặt mày bầm dập, cuối cùng chú ý vào Trương Triết Hạn.

"Không ngờ lại có một con chuột ưu tú lẫn vào." Lưu Lão Tứ nheo mắt đầy hứng thú: "Mày tên gì?"

"Trương, Trương Phong Tử." Trương Triết Hạn đáp, tránh né ánh mắt có tính xâm lược cao của ông ta: "Nghe, nghe nói là người chiến thắng sẽ được yêu cầu ban tổ chức làm một việc..."

"Không sai, nhưng mày nghe thiếu rồi." Lưu Lão Tứ ngả người ra sau, rít một hơi thuốc, làn khói mờ ảo bao quanh gương mặt ông ta khiến người ta không phân biệt được ông ta nói thật hay đang đùa: "Thế ví dụ mày thắng thì mày muốn cái gì? Tiền? Tình? Địa vị? Quyền lực? Hay là..."

"Mạng." Trương Triết Hạn nhìn thẳng vào mắt ông ta: "Tôi muốn mạng của một người."

Lưu Lão Tứ nheo mắt ngồi thẳng lưng lại, bỗng nhiên đèn trần nhấp nháy vài cái rồi tắt phụt. Ông ta đứng phắt dậy, chưa kịp thích ứng với bóng tối đã chộp khẩu súng trên bàn, túm lấy cấp dưới: "Xảy ra chuyện gì?"

Cấp dưới cũng vừa phát hiện có biến, vội vàng nhận báo cáo từ đàn em, run sợ nói: "Có kẻ tấn công chúng ta thưa ngài!"

Lưu Lão Tứ đen mặt ném cấp dưới qua một bên, khoác áo chống đạn rồi lao ra ngoài với vệ sĩ. Không ai để ý đến đám tuyển thủ vừa được phong thần, Trương Triết Hạn nhìn trái nhìn phải, nhân cơ hội này lén lút chuồn đi tìm nơi giam giữ Lôi Giai Giai.

Lôi Giai Giai bị nhốt trong kho hàng đông lạnh của Lưu Lão Tứ. Người đẹp Lưu Diễm nói có vài ca sĩ không chịu hợp tác, Lưu Lão Tứ bắt bọn họ đến chỉ để hát múa mua vui mà thôi, nhưng ai lại đi tin lời một tên trùm tệ nạn? Vì thế họ thường sẽ bị nhốt trong kho đông lạnh để ngoan ngoãn lại, với tính cách của Lôi Giai Giai, chắc chắn cô ta sẽ là kẻ đầu tiên bị ném vào đó.

Kế hoạch ban đầu của y là lợi dụng Lưu Diễm, tìm đến kho đông lạnh để giải cứu Lôi Giai Giai. Ai ngờ gặp phải chuyện đánh đấm đấu đá, hơn nữa Trương Triết Hạn cũng chả biết kho đông lạnh nằm đâu, y đành phải bấm bụng chạy ra bên ngoài, đi bước nào hay bước đó.

Ngay khi Trương Triết Hạn suy tính có nên túm đại một tên lãnh đạo nào đó để uy hiếp hắn, ép hắn đưa mình đến kho đông lạnh, đột nhiên có kẻ bắn lén y.

"Đoàng!"

Trương Triết Hạn kịp thời tránh né, y vội lách người vào góc chết, tìm kiếm phương hướng kẻ đang nhắm vào mình.

Trời đêm tối om, đèn đóm trong khu đèn đỏ cũng tắt ngúm rồi, Y đoán rằng người kia đang đứng trên cao, có thể là mái nhà, có thể là sân thượng, mục tiêu của đối phương là Trương Triết Hạn hay cứ bắn bừa vậy thôi?

Đối phương bắn hụt một viên rồi vẫn không bỏ qua, tiếp tục bắn xuống gót chân y, Trương Triết Hạn vắt giò lên cổ mà chạy, vừa chạy vừa tìm góc tránh né, lòng thầm mắng không biết là yêu quái phương nào cứ bám riết y không tha?

Càng chạy Trương Triết Hạn càng bất lực, kỹ thuật bắn súng của đối phương không tốt lắm, cứ bắn trật hoài thôi. Đạn dí sát mông, phụt ra khỏi nòng là ghim thẳng vào mặt đất, bắn lên những tia lửa chói mắt. Mãi cho đến khi Trương Triết Hạn chạy đến trước một tòa nhà đen kịt, ba chữ "kho đông lạnh" chễm chệ nằm trên cánh cửa khiến y sửng sốt.

Trương Triết Hạn nhảy vào một góc chết, tìm kiếm kẻ cứ luôn rượt theo y, nhưng đối phương cứ như tan vào bóng đêm, hoàn toàn biến mất.

Hết Chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top