Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Án trong án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryujin ngồi xuống cạnh Jisu, người vẫn đang mải miết nhìn vào đống tài liệu được bày lộn xộn trên bàn. Ông bà Kang có việc cần ra ngoài nên đã đồng ý cho bọn họ trưng dụng phòng khách này trong khi chờ Choi Beomgyu hoàn thành cuộc điện thoại và sắp xếp một chiếc xe mới.

"Mọi việc tới đâu rồi?"

"70%, vẫn còn hơi vướng mắc ở một số điểm."

Tiếng bút chì loạt xoạt trên giấy, những con chữ nguệch ngoạc lộn xộn viết chồng lên nhau. Ryujin lén lút cảm thán, giống hệt Shin Yuna, hai người này có tố chất làm bác sĩ hơn hẳn nàng. Chữ thế kia, ai mà đọc cho nổi ngoài chính chủ. Chắc phải viết nhanh cỡ đó mới theo kịp tốc độ suy luận của não.

"Muốn tôi giúp cô tra thông tin về hai loại nhựa không?"

"Không cần đâu. Cô là giám sát mà. Đội trưởng Lee hẳn sẽ không hài lòng nếu cô nhúng tay vào."

Nàng ta nhếch mày (giả bộ) tỏ vẻ ngạc nhiên rồi bỗng dưng mỉm cười.

"Cô biết từ bao giờ?"

"Từ một lúc nào đó. Hẳn mọi người đã âm thầm thống nhất với nhau, người đầu tiên đương nhiên là tôi, người còn lại dù là ai sẽ trở thành giám sát viên, trông chừng tôi nhỉ?"

"Chúng tôi không cần thống nhất, đó là truyền thống rồi.", Ryujin chẳng thèm giấu giếm gì nữa, nàng ta gõ nhận xét ngay trước mặt cô, "Lee Chaeryeong luôn thích kiểm tra người mới. Cô được thêm một điểm, vì sự nhanh nhạy của mình."

"Bao lâu thì được điểm tối đa?"

"Hửm? À hoàn thành nhiệm vụ hả? Hai mươi bốn tiếng đầu tiên kể từ khi cô được chọn. Sau đó thì năm tiếng trừ 1 điểm. Đừng lo cô sẽ ổn thôi, vụ này cũng không quá khó."

Ryujin vỗ vai cô, cười cười. Nàng chỉ có đúng một yêu cầu thôi: hoàn thành đúng thời hạn. Chỉ cần như vậy là điểm tối đa. Nàng không quan tâm cô ta dùng cách gì hay thủ đoạn gì, bỏ qua quá trình, nàng chỉ nhìn vào kết quả.

"Cô giải được rồi?"

"Theo cô thì tôi giải được chưa?"

Tiếng điện thoại vang lên réo rắt. Ryujin nhìn cái tên trên màn hình, thở dài một hơi.

"Tôi chả biết gì đâu, tin tôi đi. Nhưng theo tôi thì chi tiết hai loại nhựa rất đáng để tâm. Tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút nhé."

Hai loại nhựa sao, đột nhiên trong đầu Jisu nghĩ đến một trường hợp.

.
.

"Alo chị, em nè."

"Khi nào em rảnh thì qua xem Tan cho chị một chút được không? Nó có vẻ khó chịu."

Ryujin vò đầu, "Chị... em có phải bác sĩ thú y đâu."

"Nhưng Tan chỉ thích mình em.", giọng Mina nhẹ bẫng, như sắp khóc. Ryujin không thể tưởng tượng các vị lãnh đạo cảm thấy thế nào khi giọt mật ngọt này rót vào tai. Họ gần như chẳng thể từ chối.

"Bình thường nó không bao giờ chơi ở góc đó. Chả biết tại sao đúng hôm bức Thatcher vỡ..."

"Chị vừa nói gì?"

"Hả? Ừm... bình thường Tan không..."

Mina giật thót khi đột nhiên Ryujin trở nên dồn dập. Con nhóc này, lại gì nữa đây? Cô đành dè chừng nói ra một đáp án hờ hững.

"Sau đó nữa!!!", Ryujin ngắt lời.

"Bức Thatcher vỡ..."

"Trông nó như thế nào? Bức tượng ấy?"

Mina mở thư viện ảnh. Ôi trời, làm sao cô nhớ được nó trông thế nào? Cái nhà này có đến hàng trăm bức tượng, mỗi cái chắc cô chỉ nhìn qua đúng một lần, may mà còn nhớ tên người được tạc. Nhưng bài trí ở đây khá đẹp nên Mina đoán là mình từng chụp vài bô ảnh ở góc này.

"Làm từ đất sét thạch cao, trắng thuần tự nhiên, không sơn màu. Đây rồi, tượng bán thân, chỉ có đầu và cổ. Chị đang gửi ảnh cho em đấy."

Ryujin nhìn bức ảnh trên màn hình. Biết mà, trực giác chẳng bao giờ phản bội cô. Xem ra lại là án trong án.

"Em sẽ đến ngay."

Mina ngơ ngác nhìn tín hiệu bị ngắt. Hôm nay lạ thật, hay là ăn nhầm gì? Đã chuẩn bị tinh thần một là cãi nhau, hai là xuống nước năn nỉ mà tự nhiên ừ một cái ngon ơ làm cô hụt hẫng quá đi. Thôi kệ, chịu đến là được rồi.

.
.

"Thật ngại quá, tôi xin lỗi vì cả ngày nay để cô bị những cuộc điện thoại nhàm chán của tôi làm phiền. Có vẻ cô tìm được đáp án rồi nhỉ."

Đống tài liệu lộn xộn lúc trước đã được xếp lại gọn gàng, chữ viết cũng dễ đọc hơn. Hơn nữa Jisu cũng không còn nhíu mày mà thay vào đó là một nụ cười đắc thắng.

"Nói cho tôi từ khoá nào."

Jisu nhìn nàng, chậm rãi lên tiếng.

"Bất ngờ tang thương."

Ryujin nhếch mép ngay khi vừa nghe được từ đầu tiên. Nàng liếc qua con số nho nhỏ ở góc điện thoại, mới ba tiếng thôi, thành tích khá tốt. Lần trước nàng phải theo Yuna ngót nghét một ngày, chính xác là hai mươi sáu tiếng cho nhiệm vụ giải quyết bắt cóc tống tiền. Người mới càng lúc làm việc càng xuất sắc, chứ người cũ như nàng, Ryujin vẫn nhớ con 1 cổ vũ tinh thần mà Hwang Yeji đã tặng nàng ngày ấy. Từ đó, mỗi lần tham gia giám sát, nàng sẽ tặng cho ứng viên 1 điểm trước.

"Choi Jisu, điểm tối đa. Làm tốt lắm. Giờ cô chỉ cần giải thích vụ án cho ông bà Kang và cậu Choi Beomgyu, sau đó thì về ngủ thôi."

"Cô không ở lại với tôi à?"

Jisu nhìn bộ dạng chuẩn bị rời đi của Ryujin, cô còn định mời nàng ta một bữa cơm. Nàng ta kéo khoá áo khoác ngoài, rồi hôn gió với cô.

"Tôi còn có việc. Hoàn thành tốt phần còn lại rồi tranh thủ nghỉ ngơi nhé. Sau này sẽ hiếm khi được thảnh thơi thế này đâu."

Ryujin mở cửa ra ngoài. Thông qua cửa sổ lớn, cô có thể thấy nàng ta bước lên một con xe đỗ sẵn ở ngoài cổng. Chiếc xe lao đi vun vút rồi mất hút sau mấy rặng cây.
--------------------------------------------------------------
Thật ra mọi chi tiết quan trọng của vụ án Kang Taehyun đều đã được tiết lộ ở chương 5. Các cậu có đoán ra được là ai không?

Nếu không thì chờ chương sau nhé ❛ ᴗ ❛
[190521]
  Mạch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top