Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có thể cảm nhận được sự sợ hãi của ông nội, nhưng khuôn mặt ông đầy mỡ, và ông thậm chí không thể biểu lộ sự sợ hãi nữa. Đôi mắt của ông đã chìm vào trong thịt mỡ, càng ngày càng giống mắt lợn.

Bà tôi hừ lạnh, xoay người đi vào nhà bưng ra một chậu thịt mỡ. "Ăn đi."

Bà đặt cả chậu thịt xuống đất, mắt ông tôi sáng lên khi nhìn thấy miếng thịt béo ngậy.

Ông muốn ngồi xổm xuống để chộp lấy miếng thịt mỡ mà ăn, nhưng lại không thể ngồi xổm được, chỉ có thể nằm dưới đất, vùi mặt vào chậu để ăn.

Bà tôi lắc đầu nói: "Hết cứu rồi."

Ông tôi ăn xong thịt trong chậu, chật vật chống tay đứng dậy.

Ông nói, "Bà muốn giết tôi ư?"

Bà tôi nheo mắt, chỉ tay về phía nhà kho: "Trong đó có một nồi thịt."

Nói xong, bà tôi quay vào nhà, ông nội lo lắng đứng ở cửa. Do ngạch cửa quá cao, ông nội không bước tới nên không thể vào nhà được.

Ông tôi quay lại, nhìn chằm chằm vào nhà kho.

Ông vẫn đi về phía nhà kho, tôi nhận thấy ngạch cửa nhà kho đã bị cưa ra từ lúc nào. Ông tôi bước vào nhà kho.

Bên trong nhà kho có một chiếc nồi sắt lớn chứa đầy một nồi thịt.

Miệng ông tôi ứa nước miếng, ông vồ lấy chiếc nồi sắt, dùng tay chộp lấy miếng thịt nhét vào miệng. Vẻ ăn uống phàm tục của ông cực kỳ khó coi.

Tôi đã nghĩ đến việc kéo ông tôi ra, nhưng tôi quyết định không làm vậy.

Không ai có thể cản được ông ấy.

Tôi không biết từ lúc nào nhưng bà nội đã đứng đằng sau tôi. Bà đóng cửa nhà kho và khóa nó từ bên ngoài.

Sáng sớm hôm sau, tôi nghe thấy tiếng huyên náo trong sân.

Tôi mở mắt và nhìn ra ngoài. Một số người đàn ông xa lạ đã đến nhà chúng tôi, trong đó có chủ nhà hàng. Họ chất một con lợn béo lên xe tải và người chủ nhà hàng trả tiền cho bà tôi.

Bà tôi nở nụ cười trên môi. Sau khi chiếc xe chở lợn rời đi, bà bắt đầu đếm tiền.

Bà nội thậm chí còn chia một ít tiền cho Trương Đại Long.

Trương Đại Long quay đầu lại, chỉ vào tôi đang nằm bên cửa sổ, nói gì đó với bà tôi rồi rời đi.

Bà nội nhét tiền vào túi, cười nói: "Phước Kiên, cháu đói không? Bà nội nấu cơm cho cháu ăn nhé."

Tôi nắm lấy cánh tay bà thì thầm: "Bà ơi, cháu không đói."

-------Truyện chỉ được đăng tại facebook và wattpad của Phú Bà Xinh Đẹp------

Bà tôi cười nói: "Phước Kiên, cháu đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều mới cao lên được. Cháu gầy quá rồi."

Nói xong, bà nội hất tay tôi ra và đi chuẩn bị đồ ăn cho tôi.

Không biết tại sao nhưng tôi cảm thấy lo lắng.

Chỉ trong chốc lát, bà tôi đã bưng một chậu thịt mỡ đặt trước mặt tôi.

Tôi vô thức nuốt nước bọt, mùi thơm của thịt mỡ thật hấp dẫn.

Cắn vài miếng thôi cũng được mà nhỉ?

Bà tôi dùng đũa gắp một miếng thịt mỡ rồi nói: "Ăn thử xem."

Tôi do dự một chút, sợ mình biến thành lợn làng nhưng bà nội sẽ không làm hại tôi. Dù sao thì tôi cũng là cháu trai của bà ấy.

Tôi cầm đũa gắp một miếng thịt mỡ đưa vào miệng. Hương vị thực sự rất ngon.

Tôi không thể cưỡng lại việc gắp thêm vài miếng nữa bỏ vào miệng, nhai nhồm nhoàm.

Bất tri bất giác, tôi đã ăn được nửa chậu thịt, bụng tôi to lên rõ rệt.

Bà nội tôi bưng chậu thức ăn đi, mỉm cười nói: "Cháu còn nhỏ, ăn chưa được nhiều đâu."

Bà dọn dẹp đồ ăn trên bàn, không cho tôi tiếp tục ăn.

Tôi cảm thấy rất buồn ngủ và rất muốn đi ngủ.

Tôi nằm trên chiếc giường đất, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, một đám lợn làng đã vào nhà tôi.

Họ chen chúc căn phòng nhỏ, bắt tôi phải thu mình vào góc.

Tôi thấy bà nội mang ra một chậu thịt mỡ từ trong kho, những tên lợn làng trong phòng nhìn chằm chằm vào chậu thịt mỡ đó.

Bà nội vừa vào phòng, đám lợn làng bắt đầu nói chuyện.

"Thím ơi, chậu thịt này không đủ ăn đâu."

"Đúng vậy, ít quá."

"Nếu tôi ăn chưa no thì tôi sẽ không đi đâu!"

Mỗi người trong số họ đều có bộ râu xồm xoàm và đôi mắt trừng trừng, nặng tới cả trăm ki lô ram.

Bà tôi cười nói: "Đừng lo, sẽ đủ thịt cho các cậu ăn mà."

***

Nếu yêu thích truyện và tác giả xin vui lòng donate đến stk 0773984396 - MB bank để tiếp thêm động lực cho tui nhó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top