Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo nhớ rõ lúc cô vừa tiến vào, Mary cùng vài người đang tụ tập nói chuyện. Nhìn hành động của họ rất bình thường, không hề kích động hoảng loạn, một chút cũng không giống bộ dáng người bị mất đồ. Nhưng cô đi vào liền nói không thấy vòng cổ, rõ ràng chính là muốn gây chuyện, muốn nhằm vào cô.

Những người này, lo mà nói chuyện phiếm đi không được sao? Một hai phải chạy tới gây sự, làm như vậy có nghĩa lý gì không? Cái này rõ ràng là tam quan lệch lạc.

Jisoo trong lòng bực bội, giương mắt nhìn mà nói "Dựa vào cái gì đổ cho tôi trộm? Mọi người cũng nhìn thấy tôi chỉ vừa mới tiến vào."

Mary hai tay khoanh trước ngực, cằm hất đến trời, một bộ cao cao tại thượng "Mọi người là ai?" Ả châm biếm mà cười, lại quay đầu hỏi những người khác "Mấy người nhìn thấy sao?"

Mọi người sôi nổi lắc đầu "Không biết cậu ta vào đây từ khi nào."

Jisoo cạn lời.

Nếu là nguyên chủ, lúc này sẽ phản ứng như thế nào? Chịu đựng vu oan, gánh vác tội danh, cuối cùng bị tập thể phỉ nhổ?

Hoá ra sự tồn tại của cô là để cho đám bạn học này tiêu khiển sao? Ở nhà bị Taehyung khi dễ, vì cái gì đến trường còn phải để người khác trèo lên đầu?

Nghĩ đến đây, Jisoo liền cảm thấy cơn lửa giận lập tức bốc cháy. Là một kẻ mượn xác xuyên đến, cô chỉ muốn sống trong an tĩnh để mà chuyên tâm học hành, cho dù có bị lạnh nhạt cô lập hay cười nhạo vẻ bề ngoài, cô đều cảm thấy bình thường. Dù sao cô cũng không thân thiết gì đám người này, bỏ ngoài tai là được. Nhưng hiện tại bọn họ công kích chính là nhân phẩm và tự tôn của cô, Jisoo dĩ nhiên không thể ngồi yên được nữa, càng không có lý do tiếp tục nén giận.

Con thỏ nổi điên còn biết cắn người, đừng nói là một người trưởng thành đầy đủ tư duy.

Ngẩng đầu nhìn Mary một bộ vênh váo tự đắc, Jisoo cũng đứng bật dậy. Cô cao một mét bảy, so ra còn cao hơn ả nửa cái đầu. Jisoo vừa đứng thẳng người, khí chất áp đảo Mary.

"Cậu nói tôi trộm, vậy chứng cứ đâu?" Jisoo hỏi, cảm thấy hôm nay nhất nhất phải làm cho rõ ràng, bằng không về sau Mary mỗi ngày đều vu cho cô trộm một món, kia còn không phải phiền chết người hay sao?

Mary cười nhạo "Chứng cứ? Ở đây ai nghèo nhất thì kẻ đó trộm, còn không phải sao?"

Khẩu khí "tất nhiên phải vậy" này vừa xuất ra, đám đông liền cười ầm lên, rõ ràng một đám chờ xem trò hay. Kỳ thật mọi người đều biết Mary cố ý gây hấn nhưng không một ai đứng ra giúp Jisoo nói chuyện.

Jisoo nhìn quanh bốn phía liếc mắt một cái, cười cười "Quả thực không thể hiểu được."

Nụ cười này, vậy mà lại làm Mary sửng sốt. Trước đây trong ấn tượng của ả, Jisoo vẫn luôn yếu đuối, hèn mọn. Thế nhưng hôm nay trực tiếp đối đầu, ả không thể tin được. Mary trong lòng cảm thấy kỳ quái, Jisoo hôm nay là bị ma nhập hay sao? Còn dám chống đối?

Ả càng giận hơn khi phát hiện Jisoo sau khi đứng lên, ả còn phải hơi ngẩng đầu để nhìn lên, nên rất là khó chịu mà quát "Ít nói nhảm, mau tới đây để bọn tôi lục soát."

"Lục soát cái gì?" Jisoo nhíu mày hỏi lại.

Mary trợn trắng mắt "Đương nhiên là lục soát người, nếu cậu khăng khăng nói không có, vậy để tôi kiểm tra một hồi đi, nếu thật sự lục không ra mới có thể chứng minh là cậu không trộm."

Jisoo nháy mắt minh bạch, đây mới là mục đích cuối cùng của Mary, vu hãm cô trộm cắp, sau đó trước mặt mọi người lục soát, cuối cùng dù có soát không ra thứ gì thì cũng đã làm nhục cô xong rồi.

Nghĩ thấu vấn đề, Jisoo sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ chết. Chỉ thấy cô bỗng nhiên nhíu mày, sau đó cúi đầu đào đào túi quần, lục tung cặp sách. Trong lúc mọi người tưởng rằng Jisoo đã đồng ý cho soát người, cô bỗng ngẩng đầu, hoảng loạn vô thố mà nói "Lắc tay bạch kim ngọc lục bảo gia truyền nhà tôi biến mất rồi!"

Mọi người:......

Lắc tay bạch kim ngọc lục bảo là cái quỷ gì? Một đứa nghèo xơ nghèo xác làm gì có loại đồ vật này?

Mary tức đến bốc khói rồi, cả giận hô "Đừng điên, một đứa nghèo hèn đào đâu ra lắc tay bạch kim ngọc lục bảo?"

"Một chiếc vòng bạch kim hình tròn, chính giữa nạm ba viên ngọc lục bảo, viên lớn nhất 1 carat, mặt trái còn khắc một chữ Kim, đó là mẹ tôi để lại cho tôi, ngày nào tôi cũng mang đi học!" Đoạn này, Jisoo nói được lưu loát rõ ràng, tự tin mười phần, phảng phất như cô thực sự có một cái lắc tay như vậy.

Nhưng sao có thể? Kẻ này thoạt nhìn quá nghèo! Quanh năm suốt tháng xuyên vài bộ áo, giày cũng vậy, không mặc đến mòn rách sẽ tuyệt đối không đổi, kiểu tóc càng là hai năm cũng như một ngày. Nhập học trông như thế nào, hiện tại vẫn là cái dạng đó, người như vậy còn có thể có "lắc tay bạch kim ngọc lục bảo"?

Hơn nữa còn nói chính mình ngày nào cũng đeo?

Mary xanh mặt, quay đầu xem những người bên cạnh, bọn họ cũng là một vẻ ngơ ngác, nỗ lực nhớ lại Jisoo khi nào có mang qua một chiếc lắc tay sang quý như vậy đến trường nhưng đều nghĩ không ra. Bởi vì thường ngày ai cũng coi cô như không khí, một ánh mắt cũng lười bố thí, ai lại chú ý cô có mang lắc tay hay là không.

Thấy không có ai đứng ra nói giúp, Mary lửa giận cao đầu "Đồ của cậu không thấy thì liên quan gì tôi, tôi hiện tại chỉ muốn tìm vòng cổ của mình!"

Ả đáp như vậy, chẳng khác nào thừa nhận Jisoo xác thật có thứ này, Jisoo cũng liền thuận nước đẩy thuyền "Lắc tay của tôi mới nãy vẫn còn, cậu vừa đi tới đã không thấy tăm hơi, công bằng mà nói, tôi cũng muốn soát người cậu có được không?"

Mary nháy mắt trừng to, tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài "Jisoo, mày đây là đang tìm chết? Thế nhưng dám đòi soát người tao, tao mà thèm đi trộm đồ của mày?"

"Cậu nghi ngờ tôi trộm đồ của cậu, vì cái gì tôi không thể cho rằng cậu trộm đồ của tôi?"

Mary thật sự nổi điên, chỉ thiếu nước nhảy lên "Mày—"

Jisoo không chờ ả nói hết, liền cắt ngang "Nếu như vậy, để cho công bằng, cả hai cùng tới soát người đi."

Mary:......

Ả mới rồi cũng chỉ nghĩ mượn cớ lục soát tìm đồ để lăng nhục Jisoo một phen, nào ngờ cuối cùng còn bị tát ngược. Nhất thời cũng không biết nói nên nói gì.

May mắn thay, Mary còn có người giúp sức, thấy ả bị đáp trả đến cứng họng, những kẻ khác lập tức mồm năm miệng mười nhao nhao lên "Jisoo, cậu cũng đừng quá đáng, gia thế Mary như vậy, đồ của cậu người ta mới không thèm để vào mắt."

"Chính là..." Jisoo nâng mắt, quét qua bọn họ liếc một vòng "Đồng thời có hai món đồ quý giá bị mất, tình tiết thực nghiêm trọng, kẻ khả nghi nào chỉ có hai người, ở đây ai cũng có thể là thủ phạm, nếu muốn soát người thì phải soát cả lớp."

Mọi người:......

Vốn dĩ chỉ muốn xem trò hay, cuối cùng lại thành tự rước hoạ vào thân, Jisoo này thật sự quá độc.

Không chờ mọi người kịp phản ứng, Jisoo liền lôi ra một di động cũ, đó là chú Park cho cô mượn dùng, cái lúc trước vừa rồi bên nhà mới đã bị Taehyung đập nát.

Jisoo một bên gọi điện, một bên nói "Để đảm bảo sự công bằng, chúng ta vẫn nên mời chủ nhiệm đến làm chứng đi." Lời vừa ra, chủ nhiệm lớp cũng đã tiếp được điện thoại.

Bởi vì động tác của cô thật sự quá nhanh, những người khác căn bản đều không kịp ngăn cản, chỉ có thể ngây ngốc ngồi nghe Jisoo trình bày mọi chuyện với giáo viên.

Cúp điện thoại, Jisoo nhe thở ra, ôn tồn mà nói với mọi người "Chủ nhiệm có lệnh, tất cả đều ở lại đây, không ai được phép rời khỏi phòng."

Mary đứng gần đó nhất, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhào lên cắn chết cô "Jisoo, mày bệnh rồi có phải hay không?"

Jisoo bình tĩnh mà nhìn ả "Tôi cho dù có bệnh cũng là nhờ ơn cậu."

Mary:......

Một đây chuyền Tiffany, một lắc tay ngọc lục bảo đồng thời biến mất, chủ nhiệm nghe tin này xong hai chân rã rời, lúc đuổi đến phòng học còn thấy Jisoo cùng Mary đang giằng co, không khác gì hai con gà chọi.

Sau khi nghe rõ phân trần, bản thân chủ nhiệm cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hai người nói chuyện đều không đáng tin. Thật sự muốn soát người sao?

Mary hiển nhiên chột dạ, ban đầu chỉ muốn chơi chơi hại người một chút, nào ngờ Jisoo lại nháo đến giáo viên chủ nhiệm phải ra mặt, hiện tại chính ả cũng không biết làm sao kết thúc êm đẹp chuyện này.

Jisoo đứng một bên, khí định thần nhàn, chủ động mở lời "Nếu phân xử không rõ, vậy lục soát đi, để em xung phong."

Mọi người:......

Vừa rồi rõ ràng một bộ thà chết không sờn, lúc này Jisoo dám chủ động soát người?

Rốt cuộc muốn diễn kịch bản gì đây?

Sau khi Jisoo chủ động đứng ra để cho giáo viên soát người, những kẻ khác ngược lại cảm thấy túng, một đám rúc ra đằng sau. Vừa rồi cả đoàn người cùng nhau chèn ép Jisoo, nháy mắt khí thế biến mất không thấy tăm hơi.

Kỳ thật Jisoo cũng chỉ làm bộ làm dáng, cô biết Mary cùng đám người kia khẳng định không dám lục soát.

Bọn họ thật ra sau khi thấy Jisoo đi vào lớp mới quyết định tới chỉnh cô, nên chắc chắn vẫn chưa kịp chuẩn bị đầy đủ. Nói cách khác, không có thời gian đem cái vòng cổ kia giấu kĩ. Chưa kể giá trị còn trên mấy vạn, Mary trước đó từng ở trong lớp rêu rao qua. Món đồ đắt tiền như vậy, ả nhất định không làm nó rời mình quá xa. Cho nên Jisoo suy đoán, vòng cổ kia chắc chắn còn ở trên người Mary hoặc là nhóm người phía sau. Nếu bây giờ trước mặt chủ nhiệm soát người, âm mưu liền bại lộ, đối với bọn họ mà nói là chuyện mất mặt tới cỡ nào!

Jisoo muốn, chính là hiệu quả này.

Sắp vào tiết học, người tiến vào mỗi lúc một đông, ai ai nhìn đến tình huống trước mắt đều kỳ quái mà nhỏ giọng nghị luận.

Đứng trước vô số ánh mắt soi mói tìm tòi, trong đám bạn của Mary bỗng nhiên có một nữ sinh nhút nhát sợ sệt mà bước tới, mắt rưng rưng, nhỏ giọng tự thú với giáo viên "Chủ nhiệm, đồ của Mary là do em giữ, vừa rồi cậu ấy ném ở chỗ em, nói muốn đùa Jisoo một chút. Chủ nhiệm, thực xin lỗi! Bọn em chỉ muốn đùa vui một chút mà thôi!"

Vừa dứt lời, nước mắt liền ào ào đi xuống, trông thực sự đáng thương.

Jisoo nhướng mày, sự thật quả nhiên cùng cô đoán được không sai biệt lắm. Nữ sinh này cất giấu vòng cổ của Mary, ngay từ đầu là vì quan hệ bạn bè nên vẫn luôn im lặng. Nhưng hiện tại chủ nhiệm cùng bạn học đều có mặt, lúc này chịu không nổi áp lực mới chủ động đứng ra vạch trần chân tướng. Bất quá ăn nói thực khéo, lại còn ra vẻ đáng thương, nhưng thật ra rất biết cách khiến người khác đồng tình.

Sau khi nữ sinh kia nhận tội, sắc mặt Mary liền sa sầm, khó chịu mà quay đầu lại trừng người nọ một cái, giống như đang trách cô ta quá nhiều chuyện. Nhưng cuối cùng cũng không có phản bác, xem như ngầm cam chịu những gì nữ sinh kia nói là sự thật. Chuyện này bị Jisoo nháo một hồi đã hoàn toàn vượt qua những gì ả đoán trước. Chính ả thực chất không thể bỏ xuống sĩ diện mà nhận sai, hiện tại có người chủ động mở miệng thừa nhận đúng là không gì tốt hơn.

Đám người Mary đây là muốn nhịn để mọi người thương cảm, nhưng Jisoo còn lâu mới cho bọn họ theo ý như vậy.

Trước giờ nguyên chủ luôn bị những người này xem như túi trút giận, tuỳ ý khi dễ, căn bản không ai suy xét đến cảm nhận của cô. Hôm nay làm ra chuyện này, bọn chúng còn thể hiện đáng thương cho ai xem? Tưởng tượng đến đây, ngọn lửa trong lòng đích thực khó mà áp xuống, Jisoo tiến lên một bước, nói "Nói vậy trò đùa này đùa đến quá nghiêm trọng rồi đi, nếu đổi lại chính mình là người bị vu thành kẻ cắp, các người còn cảm thấy vui sao? Rõ ràng là có mưu hãm hại."

Nữ sinh kia liên tục lắc đầu, nước mắt rơi càng nhiều "Không liên quan đến em, thật sự không liên quan đến em."

Mary nhíu mày, bước lên trước nghiến răng nghiến lợi mà nói "Jisoo, cậu rốt cuộc muốn gì? Chừng nào mới xong?"

Jisoo nhìn ả "Cậu xin lỗi tôi, việc này coi như kết thúc."

Tưởng đem nước bẩn hắt lên người cô, xong việc còn muốn làm như cái gì cũng chưa xảy ra, trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy.

Mary vẫn là không phục "Vừa rồi không phải cậu cũng nói tôi trộm đồ sao? Coi như huề!"

Jisoo chớp chớp mắt, cười nhếch "Người sáng suốt đều có thể nhìn ra tới, tôi làm như vậy chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi. Nghèo như tôi vậy, lấy đâu ra lắc tay bạch kim ngọc lục bảo?"

Mary trố mắt nhìn "Cậu—!"

Chủ nhiệm giơ tay nhìn đồng hồ, nói "Chuyện này đại khái nếu đã rõ ràng, Mary em là người sai trước, không nên đùa giỡn ác liệt như vậy, đến xin lỗi Jisoo đi."

Mary rõ ràng không phục "Chủ nhiệm, cậu ta vừa rồi cũng nói em là kẻ trộm, đó không phải là ác ý lên án hay sao? Dựa vào cái gì em phải xin lỗi?"

Chủ nhiệm nhíu mày "Chính em gây phiền toái trước, nếu em không làm vậy thì đã chẳng xảy ra chuyện gì."

Mary nhấp môi, đôi mắt ngập nước, phảng phất giống như phải chịu oan ức tận trời. Nhưng mà lúc này mới bán thảm thì đã muộn rồi, việc xin lỗi, căn bản không thể nào làm dối cho qua như vậy được.

Vì thế, ngay trước mặt bao người, Mary phải đối với một kẻ thường ngày bị mình ghét bỏ nhất, khinh thường nhất mà mở miệng xin lỗi. Cái loại cảm giác này, so với bị kéo đi chém đầu còn khó chịu hơn.

"Jisoo, xin lỗi, tôi không nên đùa cậu như vậy."

Lời này nói xong, Mary liền cảm thấy trên mặt trướng đau, giống như bị người tát qua trăm ngàn cái. Ngoài miệng tuy nhận thua, nhưng trong lòng cảm xúc oán hận lại chỉ có tăng không giảm. Mary từ nhỏ đến lớn vẫn luôn kiêu ngạo, đâu chịu nổi khuất nhục như vậy, mối hận này nhất định ghi nhớ cả đời!

Jisoo gật gật đầu, xem như miễn cưỡng tiếp thu lời xin lỗi, cái thái độ qua loa lấy lệ kia, làm Mary một bên tức khí sắp hộc máu.

Chờ giáo viên đi rồi, tiếng nghị luận sôi nổi xung quanh nháy mắt phóng đại, mọi người đều ầm ì bàn tán việc vừa xảy ra.

Mary cũng không có lập tức rời đi, xanh mặt mà trừng trừng nhìn Jisoo, giống như muốn đem cô nuốt sống.

"Tôi đã đánh giá cậu quá thấp! Jisoo, cậu đang đắc ý phải không? Tôi nói cho cậu biết, việc này còn chưa xong đâu!"

Jisoo thu hồi ánh mắt, một lần nữa quay về chỗ ngồi của mình "Chỉ cần cậu đừng chọc đến tôi, tôi tất nhiên cũng không rảnh chạy đi chọc cậu." Jisoo thật tình hi vọng đám người này hãy tiếp tục làm lơ mình.

Mary còn muốn nói thêm gì, lại bị nhóm người phía sau kéo tay áo ngăn cản "Sắp vào tiết rồi, chúng ta về chỗ ngồi đi."

Nhìn đến Jisoo chỉ lo cúi đầu xem sách, Mary không cam lòng mà dậm chân một cái, cùng những người khác quay đi.

"Các cậu có cảm thấy hôm nay Jisoo rất kì quái hay không?" Sau khi trở lại chỗ ngồi, liền có một người lên tiếng nói với Mary "Đúng là lớn gan!"

Mọi người gật đầu "Trước kia cô ta mặc kệ bị nói cái gì đều không dám chống trả, hôm nay lại gây ra chuyện lớn như vậy?!"

Mary ra vẻ hung hăng "Con nhỏ đó chính là muốn tìm chết, chờ xem, rồi có ngày cũng bị chỉnh đến thảm." Hôm nay mối thù bị bẽ mặt trước mọi người, Mary khẳng định ngày sau trả lại gấp bội.

Nữ sinh vừa rồi đứng ra kể tội thoạt nhìn có vẻ ái ngại, nhỏ giọng nói "Nhưng mà chúng ta hôm nay hình như đúng là hơi quá đáng."

Vừa nói xong, cô liền bị mọi người nhìn với ánh mắt xem thường.

Thật ra cũng đúng, có khi Jisoo bị dồn ép quá mức sinh ra nóng giận, mới có thể đột nhiên bùng nổ. Ngoại trừ Mary, những người khác trong lòng ít nhiều đều ngộ ra một chút. Bình thường trêu chọc Jisoo là mập là xấu cũng thôi, hôm nay vu hại cô thành kẻ trộm, đúng là quá đáng rồi. Nhưng chủ ý này ngay từ đầu là Mary nói ra, mọi người mới đi theo phối hợp.

Tuy nhiên, hiện tại nhìn dáng vẻ Mary xem ra vẫn không thấy mình sai.

***

Jisoo lại bắt đầu cuộc sống hàng ngày đi xe bus, chú Park đề nghị mua cho cô một chiếc xe. Nói cho cùng, thứ trong nhà không thiếu nhất chính là xe, thuê thêm tài xế cũng không khó, nhưng đều bị Jisoo từ chối.

Nguyên chủ trước kia đều đi bus, không lý do gì cô vừa xuyên qua liền bắt đầu hưởng thụ xe nhà đưa đón. Mà ở Kim gia lại còn cả ngày phải đối mặt với tên bệnh xà tinh.

Lần đó sau khi Taehyung đem phòng ở của cô đập nát, ngày hôm sau lại nhởn nhơ như không có việc gì. Như thể tên điên vừa đi phá nhà người ta không phải là hắn vậy. Lúc vui sẽ đút cô ăn đủ loại trái cây, đặc biệt là quả anh đào.

Về đến nhà, chú Park đang ở một bên đào đất, nói rằng mùa thu sắp tới rồi, có thể tự trồng một ít rau dưa, như vậy hưu nhàn khoẻ mạnh.

Từ khi có thành viên mới — Husky, trong nhà liền trở nên náo nhiệt rất nhiều. Con ngốc cẩu này thấy ai đều dính lấy, bất quá vẫn bám Jisoo nhất.

Chú Park xới đất, nó liền ở một bên tự chơi với cái đuôi của mình, muốn cắn lại cắn không đến, chỉ có thể xoay vòng vòng tại chỗ, ngốc muốn chết!

Nhìn dáng vẻ ngu ngốc dễ thương kia, Jisoo cực kì vui vẻ, ban ngày ở trường học gặp chuyện buồn bực cũng nhờ vậy biến mất, đúng là đồ đáng yêu.

"Husky về nhà mấy ngày rồi, còn chưa đặt tên cho nó đâu."

Mấy hôm trước, bởi vì tâm tình quá rối rắm, liền quên mất chuyện này, hôm nay Jisoo mới nhớ tới.

Nào ngờ chú Park lại nói "Nhưng mà tiên sinh đặt tên rồi."

Jisoo tò mò "Anh ấy đặt tên là gì hả chú?"

Chú Park quệt mồ hôi trán "Nhị Cẩu Tử."

"......"

Tục như vậy!?

Được rồi, Nhị Cẩu Tử thì Nhị Cẩu Tử, tên tuy rằng không dễ nghe, nhưng "cẩu" bản thân đã đủ đáng yêu.

Ở trong sân chơi với Nhị Cẩu Tử hồi lâu, Jisoo mới trở về phòng thay đồ thể dục, sau đó đến phòng tập mà rèn luyện hai giờ.

Từ sau khi phát hiện không thể trốn không thoát Kim gia, Jisoo liền hạ quyết tâm thực hiện chế độ không sợ hãi, không chống cự giãy giụa. Vì thế, cô bắt đầu cẩn thận tìm hiểu căn biệt thự này, để nhanh chóng dung nhập nếp sinh hoạt ở đây. Nào ngờ cô phát hiện, ở lầu một bên cạnh đại sảnh còn có một phòng tập thể hình không hề nhỏ, bên trong đầy đủ các loại máy móc vận động. Riêng máy chạy bộ có đến hai cái, ngày thường hẳn là do Taehyung dùng.

Cho nên từ hôm đó bắt đầu, Jisoo sau khi tan học đều sẽ đến phòng gym rèn luyện thân thể.

Hôm nay cô trước tiên chạy bộ nửa giờ, sau đó bắt đầu kéo gân, tập xoạc. Tuy rằng vẫn đau đớn như cũ, nhưng Jisoo trước sau cắn răng chịu đựng, chỉ cần có thể vượt qua giai đoạn ban đầu này, về sau liền sẽ thực nhẹ nhàng.

Sau khi làm một loạt động tác, cả khuôn mặt đều là đầy mồ hôi, Jisoo vừa định lau mặt uống nước, kết quả mới ngẩng đầu liền thấy Taehyung đứng ngay ở cửa. Ăn vận đơn giản một kiện quần tây áo sơ-mi trắng, ba cúc áo đầu bị cởi bỏ, để lộ ra một mảng ngực, trông phóng đãng lại tùy ý.

Hắn an tĩnh dựa vào cạnh cửa, cười như không cười mà nhìn chằm chằm cô.

Jisoo bị nhìn đến da đầu tê dại, nghĩ thầm: tên này đứng ở cửa xem trộm bao lâu, như thế nào một chút tiếng động đều không có? Còn cười đến gian trá như vậy, có phải lại mưu toan việc xấu gì?

Vì thế Jisoo lại bắt đầu đề phòng.

Còn may, tối hôm nay Taehyung cũng không bày ra mưu kế gì, cơm nước xong liền đi vào thư phòng, vẫn luôn không có ra tới. Jisoo may mắn chính mình thoát được một kiếp, nhẹ nhàng thở ra, đem theo Husky về phòng nghỉ sớm.

***

Thế quái nào, sang ngày hôm sau, khi tan học về nhà, Jisoo lại phát hiện chú Park đang bận rộn chỉ đạo một nhóm công nhân làm việc.

Jisoo ngơ ngác hỏi "Chú Park, chú đang làm gì vậy?"

Chú Park xoa tay, xấu hổ cười cười "Đập tường."

Jisoo nghĩ thầm, chẳng lẽ Taehyung còn có đam mê phá nhà? Vừa mới đập nhà cô được mấy ngày, giờ lại bắt đầu đập nhà của chính mình. Tiếp tục tình trạng này, hắn còn có nhà để ở sao?

"Bức tường này có vấn đề gì à chú?" Jisoo tò mò hỏi.

Chú Park quay đầu lại nhìn cô, thở dài "Tiên sinh căn dặn, dỡ bức tường này xuống đổi thành mặt kính."

Jisoo nhíu mày, cảm thấy khó hiểu "Vậy toàn bộ phòng gym sẽ phơi bày ra trước phòng khách ạ??"

Chú Park lắc đầu "Chú cũng không đoán được Taehyung muốn gì."

Nói xong liền vội đi, để lại Jisoo ngồi xổm một bên ôm Husky cùng nhau phát ngốc, nghĩ thầm: đem phòng gym bày lồ lộ ra ngay trước mặt khách, tưởng thế thì hay chắc?

Quả nhiên, thẩm mỹ của xà tinh bệnh làm sao có thể giống người thường.

Cô là người thường, cô hiểu không nổi.

Chú Park hiệu suất thực cao, chỉ dùng vỏn vẹn hai ngày, đem bức tường ban đầu cải tạo thành vách thuỷ tinh trong suốt, lại còn thuận tiện lắp thêm mấy cái đèn nhỏ hai bên. Ánh sáng nhu hoà hắt vào, phòng tập thể thao sau khi đổi thành vách kính thoạt nhìn rộng rãi lên nhiều.

Lúc nghiệm thu công tình, Taehyung cũng ở đó, hắn sờ sờ mặt thuỷ tinh trơn bóng hỏi Jisoo "Cảm thấy thế nào?"

Jisoo không nghi ngờ gì, thành thật mà đáp "Ánh sáng tốt, tầm nhìn tốt, còn mỹ quan, cũng khá!"

Taehyung cười đến cao thâm khó đoán "Em cảm thấy tốt là được."

Jisoo:......

Câu này nghe cứ quái quái, thật giống như mặt tường kính này là vì cô mà kiến tạo.

Không sai, đến lần kế tiếp Jisoo đến phòng gym rèn luyện, cuối cùng cô cũng hiểu ra.

Khi cô ở trên máy chạy bộ chạy được nửa ngày, lơ đãng xoay đầu, đột nhiễn phát hiện Taehyung đang ngậm điếu thuốc, vắt chéo chân, nhàn nhã mà ngồi trên sô-pha.

Chiếc sô-pha đó, đối diện phòng tập.

Ánh mắt Taehyung lại còn là gắt gao mà khoá trên người cô, khiến Jisoo sởn tóc gáy.

Ban đầu cô còn tức giận, định ra ngoài chất vấn. Kết quả vừa ra tới cửa, lọt vào tai là tiếng Taehyung nói với chú Park bên cạnh "Nhìn con bé chạy thế này, tôi đột nhiên nhớ tới một loài vật."

Chú Park hỏi "Giống con gì?"

Taehyung trả lời "Một con hamster nhỏ đang chạy trong lồng."

Jisoo:......

Hắn đem cô so sánh với thú cưng! Thật đúng là coi cô như chó nhỏ mèo con mà giỡn hay sao?

Thấy Jisoo đi ra, Taehyung không vui mà nhíu mày "Sao lại đi ra rồi? Em còn chưa có xoạc chân."

À, tên điên này, hôm nay hắn tan ca sớm, chính là để về xem cô giảm béo?

"Anh xem em tập?" Jisoo khó có thể tin mà dò hỏi.

Taehyung sảng khoái thừa nhận "Đúng vậy."

"Vì cái gì?"

Taehyung cười như một tên lưu manh "Nhìn người khác tập đến nhe răng trợn mắt, rất thú vị."

Khó trách ngày hôm đó lúc Jisoo xoạc chân kéo gân, hắn liền đứng ở cửa xem đến say sưa, hoá ra là thích nhìn bộ dáng chật vật của cô!

Cho nên, vui sướng của tên này chính niềm đau của người khác? Sửa cả một căn phòng, chỉ để nhìn cô trợn mắt nhe răng?

Mẹ nó, cô về sau không bao giờ bước vào phòng tập!

"Có phải em đang nghĩ, về sau không đến phòng tập nữa?"

Jisoo:......

Người này không chỉ bệnh xà tinh mà còn có thuật đọc tâm sao? Đến trong đầu cô nghĩ gì cũng biết!

Giật giật khoé môi, Jisoo tránh đi tầm mắt của hắn, nhỏ giọng phản bác "Em không thích bị người ta nhìn."

Taehyung tấm tắc một tiếng "Tôi tốn công tốn sức như vậy, mà không ai biểu diễn cho xem, thật đáng tiếc."

Nói xong, hắn nhìn nhìn chú Park, rồi lại ngó qua Husky.

"Như vầy đi, về sau lúc nào tôi muốn xem, chú Park, chú đi chạy bộ, còn con Husky kia xoạc chân."

Jisoo:......

Chú Park:......

Husky:????

Người này là ma quỷ? Chú Park lớn tuổi như vậy lại bắt đi chạy bộ cho hắn xem, còn có Husky, một con chó làm cách nào xoạc được chân? Còn không bằng trực tiếp đem chân bẻ gãy!

Taehyung đổi cái dáng ngồi, toàn thân thả lỏng mà dựa vào sô-pha "Nếu mọi người không có ý kiến, vậy vui vẻ mà quyết định như thế đi."

Như thế nào không ý kiến, ý kiến lớn là khác!

Jisoo nghiến răng nghiến lợi, căm giận mà nói "Anh đừng bắt nạt bọn họ, em tiếp tục tập."

Nói xong thở phì phì mà xoay người vào trong đi xoạc chân.

Nhìn bộ dáng giận dữ của Jisoo, mắt Taehyung hiện lên ý cười . Chú Park đứng cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ "Tiểu thư nhát gan, tiên sinh đừng khi dễ tiểu thư."

Một giây trước còn tràn đầy ý cười, một giây sau sắc mặt Taehyung đã nhanh chóng trầm xuống, quay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía chú Park "Từ bao giờ tới lượt chú đến giáo huấn tôi?"

Chú Park lập tức im lặng, dưới đáy lòng bất đắc dĩ mà cảm thán, xem ra tiên sinh còn bắt nạt tiểu thư dài dài.

Jisoo trong lòng nghẹn uất nhưng lại không dám nói gì, cuối cùng chỉ có thể lấy chính mình xả giận, lúc kéo gân xuống tay so với ngày thường đặc biệt tàn nhẫn. Cảm giác đau đớn càng thêm rõ ràng, xoạc một cái đã muốn rớt nước mắt. Nhưng tưởng tượng đến bên ngoài còn có tên xà tinh bệnh đang ngồi thưởng thức, Jisoo liền cắn răng khống chế chính mình, kết quả uất ức lăn lộn ra một thân đầy mồ hôi.

Chờ rèn luyện xong, về phòng tắm, sau đó Jisoo liền nằm liệt trên giường không nhúc nhích, nghĩ đến dưới lầu có tên biến thái, cô một chút cũng không muốn xuống ăn cơm chiều.

Taehyung quả nhiên là một tên đại vai ác tiêu chuẩn, phương thức uy hiếp đe dọa người vô cùng đa dạng, hắn biết rõ nhược điểm của cô là ở đâu.

Trước đó cô còn cùng với chú Park thảo luận, vì cái gì Taehyung sẽ mua Husky cho cô? Hôm nay mới thình lình phát hiện, mua Husky không phải vì dỗ cho cô vui vẻ, mà là để nắm trong tay càng nhiều nhược điểm. Cùng Nhị Cẩu Tử ở chung nhiều ngày như vậy, sớm đã sinh ra cảm tình, cô thật sự không cách nào mặc kệ nó được.

Jisoo càng phân tích càng buồn bực, Taehyung đích xác là cái đồ quỷ kế đa đoan, tâm tư thuần khiết như cô đứng trước mặt hắn liền biến thành con kiến, tùy thời đều có thể bị lòng bàn chân nghiền chết!

Trốn không thoát, đấu không lại, Jisoo thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.

Chẳng lẽ cứ phải bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay, cuối cùng còn bị liên lụy đến mức rơi vào thảm cảnh hay sao?

Jisoo bực bội lăn qua lăn lại trên giường, tưởng rằng ông trời cho cô một lần cơ hội tái sinh, kết quả vòng đi vòng lại, cơ hội này vốn dĩ là cái chết.

Thật không cam lòng!

Bỗng nhiên, chú Park đã đến gõ cửa phòng "Tiểu thư, cơm chiều làm xong rồi, mau xuống ăn đi."

Jisoo lúc này thật sự không muốn đối mặt với Taehyung, rầu rĩ mà nói "Mọi người ăn đi, cháu không có tâm trạng để ăn uống."

Chú Park im lặng một lúc.

"Tiên sinh dặn, nếu tiểu thư đêm nay không ăn cơm thì Nhị Cẩu Tử cũng không được ăn."

***

Jisoo đến dưới lầu liền trông thấy Taehyung đang nhàn nhã ngồi trước bàn ăn, tay cầm di động.

"Biết Jang Haeun không?" Taehyung giương mắt hỏi.

Jisoo tạm dừng hai giây mới gật gật đầu "Đại minh tinh."

Taehyung cười cười, nói với cô "Ngoan ngoãn ăn cơm, ngày mai lấy mấy tấm ảnh có chữ ký về cho em."

Jisoo do dự hỏi "Hai người hiện tại đang yêu nhau sao?"

Taehyung nhướng mày, chậc lưỡi hai tiếng, ghét bỏ mà trả lời "Yêu đương sao? Cái loại đồ vật này chỉ có não tàn mới thích."

Jisoo:......

Vậy chứng tỏ, hắn cùng với bạch liên hoa Jang Haeun chưa thông đồng phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top