Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng vậy, rõ ràng thực lực chưa đủ mà chạy vạy khắp nơi muốn vớ được chỗ ngon, chạy một vòng đến chính quyền rồi cuối cùng vẫn không chiếm được miếng đất. Việc sắp thành lại hỏng mà không thèm nhìn nhận xem vấn đề nằm ở đâu, chỉ biết chạy đến MN gây sự, Tổng Giám đốc Hằng Thành thật sự cho là Tập đoàn MN ở Seoul chỉ có một bà bầu tứ cố vô thân này bám trụ hay sao, tưởng là có thể đè đầu cưỡi cổ chúng tôi hả?"

Đám đông giạt ra, người tự xưng là bà bầu Somin mặc chiếc váy bầu mùa hè rộng thùng thình bước đến, chiếc bụng tròn vo nhô cao. Tuy bụng cô đã to, nhưng khí thế của cô cũng hoàn toàn không thua kém ai, thậm chí còn có vẻ hung hăng hơn cả Jisoo.

Hai gã đàn ông lại liếc sang Somin, mắt đảo qua đảo lại từ Somin sang Jisoo rồi lại đảo ngược lại. Một gã liền giận dữ nói: "Cuối cùng ai trong hai người là quản lý ở đây?"

"Câu hỏi của anh ngây ngô như đứa con nít hỏi ba hay mẹ mới là người giám hộ hợp pháp vậy. Là do mắt các người kém hay vì mù tin tức quá, đến cả Tổng Giám đốc Kim Jisoo của Tập đoàn MN mà cũng không nhận ra. Các người lăn lộn trong ngành bất động sản này như thế nào vậy?" Somin đi vào giữa đám đông, khinh thường không thèm liếc nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của hai gã đàn ông, chỉ tiến đến cạnh Jisoo khẽ nói: "Vừa về đã để cậu phải thấy cảnh buồn nôn này, đúng là mất mặt quá đi mất."

Jisoo cúi đầu nhìn bụng của cô, cười lạnh: "Mặt mũi thì không quan trọng gì, mình thấy tốt hơn là cậu giải thích về cái bụng của cậu đi."Somin vỗ nhẹ lên bụng, sờ một vòng như sờ quả dưa hấu rồi kiên định nói: "Bụng thế này còn chưa rõ ràng sao, còn phải giải thích cái gì nữa."

Nhận thấy Somin tỏ ra cam tâm tình nguyện, chứng minh đây là kết quả của tình yêu chứ không phải hậu quả như ở kiếp trước thì nỗi lo vẫn canh cánh trong lòng Jisoo cuối cùng cũng vơi đi.

Bây giờ không phải là lúc hỏi chuyện này, Jisoo thu hồi tầm mắt rồi quay sang nhìn hai gã đàn ông: "Bây giờ có chuyện gì thì cứ nói với tôi. Mấy năm nay cô Somin thay tôi tạm quản lý từng công việc ở Seoul, bây giờ đã sắp đến kỳ sinh nở, các người có muốn gây sự thì cũng không cần thiết phải khó dễ với một bà bầu. Nếu cô ấy bị các người dọa mà xảy ra chuyện thì các người có gánh nổi không?"

Hai gã này hoàn toàn không hề có ý định để ý đến phụ nữ có thai, nhưng Jisoo đã nói như vậy thì bọn họ cũng không định tự chuốc lấy phiền phức, nhưng mặt mũi vẫn dữ dằn nói: "Con m* nó, đừng có mang chuyện mang thai ra mà than thở. Dám cướp của Hằng Thành thì một là cho bọn ông một cái công đạo, hai là trở mặt luôn đi. MN làm thế này là có ý sau này đối đầu với Hằng Thành chúng tôi phải không? Nếu các người thật sự dám thì Tổng Giám đốc nhà chúng tôi không nương tay với các người đâu..."

Somin nhíu mày, đang định lên tiếng vì mấy lời khó nghe của bọn chúng thì Jisoo giơ tay lên ngăn cản, quay sang nói: "Đưa Tổng Giám đốc Somin đi lên trước đi."

"Jisoo." Somin quay sang nhìn cô, hạ giọng nói: "Người của Hằng Thành không đơn giản đâu. Cậu mới về nước, không biết trong ba năm vừa rồi mọc lên bao nhiêu công ty bất động sản mới ở trong nước, ngay ở Seoul cũng đã không ít rồi. Tổng Giám đốc của Hằng Thành không phải người dễ đối phó đâu."

"Mình biết rồi, cậu lên trước đi." Jisoo liếc mắt trấn an cô.

Somin sao có thể yên tâm được. Mặc dù mấy năm qua Jisoo lăn lộn thăng trầm ở nước ngoài, nhưng mức độ cạnh tranh kinh doanh trong nước ở thành phố lớn như Seoul cũng không đơn giản hơn cạnh tranh quốc tế chút nào. Cô vừa mới trở về, e là còn không biết tình thế hiện tại của các công ty bất động sản ở Seoul.

Somin vẫn còn muốn nói thêm, nhưng dù sao Jisoo đã quay về, ai cũng nhận ra ai mới là bà chủ. Hơn nữa tình trạng của Somin bây giờ quả thật không thích hợp với tình huống như thế này, nên mấy nhân viên không nói tiếng nào đã răm rắp lôi cô ra ngoài.

"A, các người... các người đứng có kéo tôi..."

"M* nó, Jisoo quay về thì tôi không còn là bà chủ của các người nữa phải không, dám không nghe lời tôi, tôi còn có chuyện muốn nói với cô ấy, đừng có kéo tôi..."

Đến khi tiếng Somin xa dần thì Jisoo mới lạnh nhạt nói: "Có gì thì vào phòng tôi nói."

Lập tức hai gã đàn ông cười hềnh hệch nhìn gương mặt trắng mịn của Jisoo, vừa vươn tay lên như muốn sờ thử vừa nói: "Vào phòng làm việc à? Hai chúng tôi với cô sao?"

Giọng điệu vừa thốt lên đã làm người ta thấy ghê tởm. Mặt Jisoo vẫn không biến đổi, khi tay gã kia định chạm vào cô, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cổ tay gã đã bị bẻ quặt thật mạnh, thoắt cái đã vang lên một tiếng "rắc". Chỉ cần Jisoo mạnh tay hơn một chút là đủ để làm gã bị trật khớp rồi.

Hai gã đàn ông kinh hãi nhìn cô. Cánh tay Jisoo đang bẻ quặt cánh tay của một gã, cô nhìn gương mặt trắng bệnh đau đớn của gã đàn ông trước mắt thì ôn hòa mím môi thản nhiên nói: "Ở nơi công cộng, các người phải chú ý chừng mực. Dù sao Hằng Thành cũng là công ty có tiếng ở Seoul, gây sự thì gây sự, nếu làm thêm chuyện gì đáng ghê tởm nữa thì hình tượng công ty của các người không cách nào cứu vãn được. Đến lúc đó, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu."

Không chỉ hai gã đàn ông cao lớn cường tráng, mà cả đám nhân viên và bảo vệ cũng không nghĩ Jisoo nhìn mảnh mai yểu điệu như vậy mà lại phản ứng nhanh nhẹn, tư thế lại còn có vẻ chuyên nghiệp như thế.

"Không ngờ, cô lợi hại thật." Gã đàn ông bị Jisoo bẻ tay định rút tay lại, nhưng vừa động đậy thì cảm thấy tay đau như bị trật khớp, cả cánh tay tê liệt không còn sức lực. Gã càng không dám tin khi nhìn vào khuôn mặt có vẻ rất nhẹ nhàng như thể không hề dùng nhiều sức của Jisoo.

Gã đàn ông còn lại thấy vậy, sợ bị mất mặt trước phụ nữ, đang định đưa tay lên hỗ trợ thì Jisoo đã lạnh lùng nói: "Muốn anh ta bị mất một cánh tay thì anh cứ ra tay đi.""Đúng vậy, rõ ràng thực lực chưa đủ mà chạy vạy khắp nơi muốn vớ được chỗ ngon, chạy một vòng đến chính quyền rồi cuối cùng vẫn không chiếm được miếng đất. Việc sắp thành lại hỏng mà không thèm nhìn nhận xem vấn đề nằm ở đâu, chỉ biết chạy đến MN gây sự, Tổng Giám đốc Hằng Thành thật sự cho là Tập đoàn MN ở Seoul chỉ có một bà bầu tứ cố vô thân này bám trụ hay sao, tưởng là có thể đè đầu cưỡi cổ chúng tôi hả?"

Đám đông giạt ra, người tự xưng là bà bầu Somin mặc chiếc váy bầu mùa hè rộng thùng thình bước đến, chiếc bụng tròn vo nhô cao. Tuy bụng cô đã to, nhưng khí thế của cô cũng hoàn toàn không thua kém ai, thậm chí còn có vẻ hung hăng hơn cả Jisoo.

Hai gã đàn ông lại liếc sang Somin, mắt đảo qua đảo lại từ Somin sang Jisoo rồi lại đảo ngược lại. Một gã liền giận dữ nói: "Cuối cùng ai trong hai người là quản lý ở đây?"

"Câu hỏi của anh ngây ngô như đứa con nít hỏi ba hay mẹ mới là người giám hộ hợp pháp vậy. Là do mắt các người kém hay vì mù tin tức quá, đến cả Tổng Giám đốc Kim Jisoo của Tập đoàn MN mà cũng không nhận ra. Các người lăn lộn trong ngành bất động sản này như thế nào vậy?" Somin đi vào giữa đám đông, khinh thường không thèm liếc nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của hai gã đàn ông, chỉ tiến đến cạnh Jisoo khẽ nói: "Vừa về đã để cậu phải thấy cảnh buồn nôn này, đúng là mất mặt quá đi mất."

Jisoo cúi đầu nhìn bụng của cô, cười lạnh: "Mặt mũi thì không quan trọng gì, mình thấy tốt hơn là cậu giải thích về cái bụng của cậu đi."Somin vỗ nhẹ lên bụng, sờ một vòng như sờ quả dưa hấu rồi kiên định nói: "Bụng thế này còn chưa rõ ràng sao, còn phải giải thích cái gì nữa."

Nhận thấy Somin tỏ ra cam tâm tình nguyện, chứng minh đây là kết quả của tình yêu chứ không phải hậu quả như ở kiếp trước thì nỗi lo vẫn canh cánh trong lòng Jisoo cuối cùng cũng vơi đi.

Bây giờ không phải là lúc hỏi chuyện này, Jisoo thu hồi tầm mắt rồi quay sang nhìn hai gã đàn ông: "Bây giờ có chuyện gì thì cứ nói với tôi. Mấy năm nay cô Somin thay tôi tạm quản lý từng công việc ở Seoul, bây giờ đã sắp đến kỳ sinh nở, các người có muốn gây sự thì cũng không cần thiết phải khó dễ với một bà bầu. Nếu cô ấy bị các người dọa mà xảy ra chuyện thì các người có gánh nổi không?"

Hai gã này hoàn toàn không hề có ý định để ý đến phụ nữ có thai, nhưng Jisoo đã nói như vậy thì bọn họ cũng không định tự chuốc lấy phiền phức, nhưng mặt mũi vẫn dữ dằn nói: "Con m* nó, đừng có mang chuyện mang thai ra mà than thở. Dám cướp của Hằng Thành thì một là cho bọn ông một cái công đạo, hai là trở mặt luôn đi. MN làm thế này là có ý sau này đối đầu với Hằng Thành chúng tôi phải không? Nếu các người thật sự dám thì Tổng Giám đốc nhà chúng tôi không nương tay với các người đâu..."

Somin nhíu mày, đang định lên tiếng vì mấy lời khó nghe của bọn chúng thì Jisoo giơ tay lên ngăn cản, quay sang nói: "Đưa Tổng Giám đốc Somin đi lên trước đi."

"Jisoo." Somin quay sang nhìn cô, hạ giọng nói: "Người của Hằng Thành không đơn giản đâu. Cậu mới về nước, không biết trong ba năm vừa rồi mọc lên bao nhiêu công ty bất động sản mới ở trong nước, ngay ở Seoul cũng đã không ít rồi. Tổng Giám đốc của Hằng Thành không phải người dễ đối phó đâu."

"Mình biết rồi, cậu lên trước đi." Jisoo liếc mắt trấn an cô.

Somin sao có thể yên tâm được. Mặc dù mấy năm qua Jisoo lăn lộn thăng trầm ở nước ngoài, nhưng mức độ cạnh tranh kinh doanh trong nước ở thành phố lớn như Seoul cũng không đơn giản hơn cạnh tranh quốc tế chút nào. Cô vừa mới trở về, e là còn không biết tình thế hiện tại của các công ty bất động sản ở Seoul.

Somin vẫn còn muốn nói thêm, nhưng dù sao Jisoo đã quay về, ai cũng nhận ra ai mới là bà chủ. Hơn nữa tình trạng của Somin bây giờ quả thật không thích hợp với tình huống như thế này, nên mấy nhân viên không nói tiếng nào đã răm rắp lôi cô ra ngoài.

"A, các người... các người đứng có kéo tôi..."

"M* nó, Jisoo quay về thì tôi không còn là bà chủ của các người nữa phải không, dám không nghe lời tôi, tôi còn có chuyện muốn nói với cô ấy, đừng có kéo tôi..."

Đến khi tiếng Somin xa dần thì Jisoo mới lạnh nhạt nói: "Có gì thì vào phòng tôi nói."

Lập tức hai gã đàn ông cười hềnh hệch nhìn gương mặt trắng mịn của Jisoo, vừa vươn tay lên như muốn sờ thử vừa nói: "Vào phòng làm việc à? Hai chúng tôi với cô sao?"

Giọng điệu vừa thốt lên đã làm người ta thấy ghê tởm. Mặt Jisoo vẫn không biến đổi, khi tay gã kia định chạm vào cô, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cổ tay gã đã bị bẻ quặt thật mạnh, thoắt cái đã vang lên một tiếng "rắc". Chỉ cần Jisoo mạnh tay hơn một chút là đủ để làm gã bị trật khớp rồi.

Hai gã đàn ông kinh hãi nhìn cô. Cánh tay Jisoo đang bẻ quặt cánh tay của một gã, cô nhìn gương mặt trắng bệnh đau đớn của gã đàn ông trước mắt thì ôn hòa mím môi thản nhiên nói: "Ở nơi công cộng, các người phải chú ý chừng mực. Dù sao Hằng Thành cũng là công ty có tiếng ở Seoul, gây sự thì gây sự, nếu làm thêm chuyện gì đáng ghê tởm nữa thì hình tượng công ty của các người không cách nào cứu vãn được. Đến lúc đó, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu."

Không chỉ hai gã đàn ông cao lớn cường tráng, mà cả đám nhân viên và bảo vệ cũng không nghĩ Jisoo nhìn mảnh mai yểu điệu như vậy mà lại phản ứng nhanh nhẹn, tư thế lại còn có vẻ chuyên nghiệp như thế.

"Không ngờ, cô lợi hại thật." Gã đàn ông bị Jisoo bẻ tay định rút tay lại, nhưng vừa động đậy thì cảm thấy tay đau như bị trật khớp, cả cánh tay tê liệt không còn sức lực. Gã càng không dám tin khi nhìn vào khuôn mặt có vẻ rất nhẹ nhàng như thể không hề dùng nhiều sức của Jisoo.

Gã đàn ông còn lại thấy vậy, sợ bị mất mặt trước phụ nữ, đang định đưa tay lên hỗ trợ thì Jisoo đã lạnh lùng nói: "Muốn anh ta bị mất một cánh tay thì anh cứ ra tay đi."

Hai gã đàn ông đờ đẫn bất động.

Rosé nghe tin đi xuống, nhìn thấy cảnh này thì khẽ chớp mắt, lao đến sau lưng Jisoo rồi cất giọng nói: "Đừng có coi thường phụ nữ. Tổng Giám đốc Kim Jisoo của chúng tôi đã học võ với những võ sư nổi tiếng trên thế giới, các người có cậy sức thì cũng không bằng người biết rõ cách dùng lực trên các huyệt vị xương khớp trên cơ thể con người đâu. Tin hay không thì các người cứ thử động thủ đi, xem Tổng Giám đốc Kim Jisoo của chúng tôi có bẻ gãy xương tay của hai người hay không?"

Rosé đang nói thì cánh tay Jisoo lại khẽ dùng sức, thật ra chỉ mạnh tay hơn một chút xíu thôi nhưng cũng đủ khiến cho cánh tay của gã kia đau như đứt gân.

Nghe thấy Rosé nói như vậy, dáng vẻ kiêu căng bệ vệ của hai gã này giảm đi không ít, ánh mắt bất mãn nhuốm chút hung dữ vẫn trừng Jisoo: "Cô, cô, cô buông tay ra đi đã."

"Có động tay động chân nữa không?" Jisoo lạnh mắt hỏi vặn lại.

Đến khi cánh tay gã kia bị đau nhức đến vã mồ hôi thì cuối cùng gã mới có ý thỏa hiệp, vội vàng chịu thua: "Buông ra đi, từ từ nói chuyện."

Lúc này Jisoo mới buông tay ra.

Nhìn thấy động tác thả tay ra không tốn chút sức lực của cô gái mặc váy đỏ thì hai gã đàn ông này ít nhiều cũng tin lời Rosé nói khi vừa lao xuống.

Cô gái này có thể bẻ gãy xương người sao?

Khi Jisoo đang lãnh đạm quay người rời khỏi đám đông thì Rosé lặng lẽ nhìn Jisoo, Jisoo cũng tỉnh bơ liếc lại. Người khác có thể không hiểu, nhưng xem ra hai người bọn họ thì ăn ý với nhau.

Cô đâu có giỏi giang như Rosé nói?

Nhưng đúng là trong năm cuối cùng ở London, Jennie đến Anh ở bên cạnh Jisoo một năm.

Trong lúc này có một lần Jisoo làm thêm giờ buổi tối ở công ty, khi ra về thì bị mấy tên nước ngoài cướp giật, tuy không bị sây sát gì lắm nhưng cũng từ ngày đó, cô có ý định học vài chiêu thức phòng thân.

Vì vậy Jennie lấy thời gian tập thể dục hàng ngày của Jisoo để dạy cô vài chiêu tự vệ đơn giản. Sau đó Jennie nhận ra Jisoo thật sự rất thích học, khả năng rất khá, nên Jennie thiết kế một chương trình tập luyện tự vệ đặc biệt thích hợp với người chưa từng trải qua huấn luyện như Jisoo.

Đúng là cô không cần phải dùng quá nhiều sức, chỉ cần nhớ rõ mấy vị trí yếu hiểm nhất trên cơ thể, ghi nhớ mấy yếu điểm và khớp nối trong bộ xương con người, kết hợp với mấy chiêu tự vệ căn bản mà Jennie đã dạy thôi.

Tập luyện một thời gian dài như vậy, bây giờ thi thoảng Jisoo ra tay thì thật sự có thể đạt đến trình độ tự vệ được.

Tuy Jisoo học rất tốt, nhưng dù sao thì cũng như Jennie đã nói trước đây. Cô chưa từng rèn luyện thể lực nghiêm ngặt, nên khi dùng sức vẫn lộ yếu điểm.

Bình thường cô vẫn dùng đến trí thông minh để thắng, chút bản lĩnh cùng với chút mưu mẹo ít nhiều gì cũng có thể tạm thời dọa người một chút. Chỉ cần đối phương e ngại thì thủ đoạn này của cô mới phát huy hiệu quả.

Nhưng nếu đối phương thật sự dùng lực, cô chắc chắn không thể nào vượt qua được hai gã đàn ông cường tráng như vậy. Dù sao họ đều có cả chiều cao lẫn sức khỏe, cô lại không phải mình đồng da sắt, làm sao đánh bại bọn họ được.

Nhưng Rosé cũng rất nhanh trí hiểu ý phối hợp, chỉ đôi ba câu đã hù dọa được người ta.

Chắc cũng vì Jisoo mới từ Anh về, những người này chỉ biết tiếng tăm của cô lừng lẫy trong năm vừa rồi, chỉ biết danh tiếng của cô bây giờ vang dội và còn lọt vào bảng xếp hạng của Forbes, nên mới đầu còn chưa hiểu rõ cô mà thôi.

Jisoo dẫn hai người vào phòng làm việc, hỏi han cặn kẽ mọi chuyện từ đầu đến cuối, rồi gọi điện trực tiếp cho người phụ trách bên phía chính quyền, cũng hiểu ra được phần nào câu chuyện.

Đúng là ban đầu người phụ trách đã nhận chút lợi ích của Hằng Thành nhưng lại bị cấp trên phát hiện ra. Đến ngày đấu thầu thì lại có cả lãnh đạo cấp cao tham dự nên bọn họ không dám quá lộ liễu, nên mới gom hồ sơ của các công ty lớn lại. Cuối cùng lãnh đạo cấp cao quyết định giao cho công ty MN phụ trách dự án này. Khi người của Hằng Thành đến chất vấn, họ lấy lý do là Tập đoàn MN đưa ra lợi nhuận hấp dẫn hơn. Mặc dù không công khai nhưng mục đích của họ rất đơn giản, đó là mượn đủ mọi cớ để đẩy Tập đoàn MN lên làm bia đỡ đạn.

Sau khi Jisoo làm rõ nguyên nhân gốc rễ và hậu quả, cũng biết mình đương nhiên không thể đắc tội với người của chính quyền, vì vậy cô cũng không thể nói toạc nguyên nhân này ra, chỉ có thể dùng các mánh lới vòng vèo để giải quyết vấn đề với bên Hằng Thành.

Hai gã nọ đang chuẩn bị gọi Tổng Giám đốc của mình đi sang thì cuối cùng cảnh sát cũng lững thững đi đến.

Đúng là người của công ty Hằng Thành có chút quan hệ với cảnh sát nên bọn họ thật sự chỉ đi ngang qua. Họ vào không lập biên bản, không xử lý vấn đề mà dẫn người đi luôn. Vừa ra ngoài thì họ cũng thả người. Chuyện cứ như vậy mà tạm xong.

Biết được sau khi cảnh sát đưa người ra ngoài thì thả đi luôn, toàn bộ nhân viên của Tập đoàn MN đều phẫn nộ nhưng không có ai dám nói qua nói lại. Dù sao cảnh sát ở khu Thành Tây cũng thật sự hay qua lại với công ty Hằng Thành. Sống trên đời là phải như vậy, trừ phi mình có chỗ dựa cao hơn vững hơn.

Vấn đề xem như đã được giải quyết, nhưng mâu thuẫn giữa công ty Hằng Thành và Tập đoàn MN vẫn bế tắc. Jisoo phải nghĩ cách để tháo gỡ khúc mắc này.

Tuy hiện nay giữa các công ty địa ốc cũng có chuyện va chạm qua lại, nhưng loại xung đột như thế này rất dễ dàng phát triển như quả bóng tuyết, càng lăn càng to.

***

Trong phòng làm việc, Somin ưỡn cái bụng to đẩy cửa đi vào, nhìn Jisoo đã ngồi sau bàn làm việc.

"Lẽ ra vừa rồi không được để bọn họ dễ dàng đi như vậy. Chẳng phải họ nói muốn moi con từ trong bụng mình ra sao? Mạnh miệng như thế, mình cũng muốn được xem bọn họ có gan đến moi thật không." Somin đùng đùng bước vào, rõ ràng còn chưa hết bực.

Jisoo liếc cô rồi lại nhìn xuống bụng của cô: "Mấy tháng rồi?"

Somin im lặng một khắc rồi mới nói: "Tám tháng."

"Sắp sinh thật rồi sao?"

"Thật ra ai là người tiết lộ thông tin cho cậu? Chuyện mang bầu mình vẫn giấu, ai to gan lớn mật dám tiết lộ cho cậu chứ?"

"Không nói cho mình biết thì cậu định vừa xuống khỏi giường sinh thì quay về làm việc luôn à?" Jisoo lạnh lùng liếc Somin, tiện tay mở máy tính, ngón tay gõ gõ xuống bàn: "Từ hôm nay cậu chính thức nghỉ phép, chờ bao giờ con đầy năm rồi tính tiếp."

"Mình đã sinh đâu, vội cái gì?" Somin đi thẳng vào, ưỡn cái bụng tròn vo vượt mặt ra rồi chống tay xuống bàn khom nửa người xuống, tủm tỉm cười nhìn Jisoo: "Không phải ba năm ở Anh cậu uống thuốc hồi xuân đấy chứ? Cũng đã hai bốn hai lăm tuổi rồi mà sao mặt của cậu cứ như học sinh cấp ba thế, lão hóa ngược sao?"

Jisoo không để ý đến cô, vẫn đọc báo cáo trong máy tính, vừa xem vừa nói: "Tất cả công việc của cậu bây giờ giao cho mình, ngay lập tức về nhà nghỉ sinh đi."

Thấy Jisoo kiên quyết nhào vào công việc, Somin chống hai tay cạnh thắt lưng, vừa đỡ bụng đi qua đi lại vừa nói: "Cậu mới về nước, mình còn phải bàn giao vài ngày đã. Dù sao có cậu ở đây rồi thì mình cũng chỉ định ở bên cạnh làm mấy việc vặt, giúp cậu xem tài liệu thôi."

"Cũng được." Jisoo tắt trang báo cáo trong máy tính rồi buông chuột máy tính ra, tựa lưng ra sau ghế, ánh mắt điềm tĩnh nhìn xuống bụng Somin: "Không thấy cậu làm lễ cưới, bụng lại to như vậy rồi, đứa bé này sinh ra có hợp pháp không? Hai người đăng ký kết hôn chưa?"

Khóe miệng Somin khẽ giương lên: "Đăng ký rồi."

"Bao giờ?"

"Anh trai cảnh sát hình sự nhà mình vừa thấy mình nôn vào buổi sáng là tức tốc lôi mình vào bệnh viện, phát hiện mình mang thai là dắt thẳng mình đi đăng ký. Anh ấy còn ỷ có quan hệ với các ban ngành, lấy được hộ khẩu mình không cách nào trộm được trong nhà ở thành phố S, sau đó cứ thế mà đăng kí luôn..."

Jisoo nhướng mày: "Trước đây một câu khúc gỗ một câu phiền phức, vừa thối vừa ngang ngạnh, bây giờ lại là anh trai cảnh sát hình sự rồi hả?"

Somin không thanh minh, chỉ vuốt bụng nói: "Đúng là anh ấy cũng định làm lễ cưới, nhưng vừa lấy giấy đăng ký xong thì anh ấy có nhiệm vụ truy nã tội phạm, đi công tác nửa năm rồi. Mình còn chưa có thời gian thích ứng từ thiếu nữ sang thiếu phụ thì chỉ sau một đêm đã biến thành một hòn vọng phu to tướng ở Seoul rồi. Haizzz, hối hận quá, lẽ ra lúc trước không nên mềm lòng đi lấy giấy đăng ký với anh ta."

Rõ ràng mặt Somin bấm ra mật mà vẫn còn đứng đây than thở mình là hòn vọng phu.

Mặt Jisoo vô cảm: "Thật ra nếu cậu muốn ly hôn thì cũng không phải quá khó khăn. Nói đến chuyện ly hôn thì coi như mình cũng có chút kinh nghiệm, có cần mình chia sẻ chút kinh nghiệm không?"

Somin liếc cô: "Nếu mình ly hôn thì cậu làm bố con mình nhé?"

Jisoo mím môi bật cười: "Được chứ."

Somin liếc mắt: "Cậu đừng có gieo họa cho mầm non của Tổ quốc. Lỡ không may sau này con mình không phân biệt được nam với nữ, không biết nam là bố hay nữ là bố thì hỏng mất."

Cô vừa nói vừa đưa mắt liếc Jisoo, suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Sau khi trụ sở công ty chuyển từ London về đây, chẳng lẽ vẫn cứ để ở trong tòa cao ốc này sao? Thật ra ở khu Thành Tây cũng có nhiều bất tiện, từ đây vào trung tâm hay bị tắc đường, mà ở trung tâm thành phố mới có vài tòa nhà mới xây dựng, có thể mua lại được."

"Ở vị trí nào?"

"Ở ngay chỗ chi nhánh Tập đoàn Shine ở Seoul bây giờ, chính là Tập đoàn Kim thị khi trước đó. Khu ngay bên cạnh vốn là ngân hàng, sau này bị dỡ đi xây lại, bây giờ là tòa cao ốc cao tám mươi tầng, cao bằng Tập đoàn Shine."

Somin còn đang định nói tiếp, nếu chuyển đến nơi đó, nếu phòng làm việc của Jisoo ở tầng trên cùng thì có thể làm hàng xóm của Taehyung rồi.

Dù sao với độ cao như nhau, tầng cao như nhau, cửa sổ sàn như nhau, thì ở trong phòng làm việc chỉ cần ngoảnh đầu là nhìn thấy nhau.

Nhưng Somin còn chưa nói nốt được hai câu này thì đã thấy mặt Jisoo chẳng chút cảm xúc.

Jisoo: "Không chuyển."

Somin: "... Tuy tòa cao ốc này đủ lớn, nhưng dù sao bây giờ Tập đoàn MN tầm cỡ quốc tế cũng không phải là một công ty nhỏ tầm thường nữa, đã nằm trong top mười công ty của người Hàn rồi. Cậu cứ giữ khu làm việc ở khu Thành Tây như thế này không thấy thiệt thòi sao?"

"Có gì mà thiệt thòi chứ? Seoul lớn như vậy, không phải chỉ riêng khu trung tâm mới có tòa cao ốc. Nếu khu Thành Tây không có thì còn có khu Thành Đông, khu Thành Nam, khu Thành Bắc hoặc là trung tâm thương mại. Cao ốc ở trung tâm thương mại tuy đắt nhưng cũng không đến nỗi là không mua được, sao phải để mình đi vào khu trung tâm làm gì?"

Somin nghẹn lại, kiên quyết không nói chuyện làm mình mất mặt nữa, tránh chọc giận Jisoo.

Buổi chiều, mọi người tan làm, Somin thay mặt các đồng nghiệp lâu năm ở Tập đoàn MN định hỏi Jisoo tối nay có muốn cùng ăn tối chúc mừng với mọi người không.

Nhưng cô mới đến cửa phòng làm việc thì đã thấy Jisoo đi ra ngoài rồi.

Cô gái mặc váy đỏ xinh đẹp, chỉ đơn giản bước mấy bước chân ra khỏi phòng làm việc cũng tỏa sáng rực rỡ, khiến cho mấy nhân viên nam đi ngang qua tầng này cũng phải ngoái lại nhìn.

"Rosé hỏi tối nay cậu có muốn đi liên hoan không kìa."

"Để hôm khác đi. Hôm nay mình mới về, tối nay về nhà dọn dẹp đã." Jisoo bấm nút thang máy xuống rồi điềm tĩnh nói: "Chuyện công ty thì mình không gấp, nhưng thật sự muốn về nhà họ Kim* một chuyến. Trước đây mình không nghe ngóng gì, nhưng hai ngày gần đây mình biết hình như Kim Seol Ah có tin tức, dù sao mình cũng phải về nhà xem thế nào."

"Cũng được, vậy hoãn liên hoan đến Chủ nhật đi. Hơn ba năm cậu mới quay về, nhân viên kỳ cựu chúng mình vẫn luôn ở Seoul quản lý gia sản này cho cậu, thường xuyên gặp gỡ mọi người một chút."

"Chủ nhật cũng được." Jisoo nói đúng lúc cửa thang máy mở ra. Cô quay đầu sang Somin và mấy đồng nghiệp sau lưng mỉm cười: "Tạm biệt mọi người."

Đến khi cửa thang máy đóng lại rồi Somin vẫn đứng bất động nhìn cánh cửa.

Yên lặng một hồi lâu, cô mới đảo mắt nhìn Rosé đang quay người vội vàng định đi, liền đưa tay túm áo cô nàng lại.

Rosé bị giật lại thì lảo đảo, vội vàng giữ thăng bằng rồi kinh ngạc nhìn qua: "Chị Somin?"

Somin giơ ngón tay chỉ chỉ về phía thang máy hỏi: "Mấy năm nay Jisoo ở bên Anh vẫn giữ cái kiểu như thế này sao?"

"Kiểu gì?" Rosé có chút ngẩn ngơ.

"Cái kiểu như vừa rồi đấy. Không phải em nói ba năm nay Mr.Vinse vẫn thường xuyên bay sang Anh sao, không phải em nói Mr.Vinse vẫn theo đuổi nhưng cô ấy không có chút rung động sao? Cô ấy có nhắc đến Taehyung không?"

Rosé lắc đầu: "Không thấy nhắc đến."

"Cô ấy không hề nhắc đến một chữ liên quan đến Taehyung à?"

Rosé tiếp tục lắc đầu: "Đúng là không hề nhắc đến."

***

Đêm đó, Jisoo về căn nhà hơn hai trăm mét cô mua cách đây ba năm, trước khi chuẩn bị đi London. Căn hộ này vốn gần tòa cao ốc của công ty trước đây, nhưng bây giờ chuyển đến khu Thành Tây thì hơi xa. Somin tính lấy một chiếc xe đến để cô lái về nhà, nhưng ba năm nay đường xá ở Seoul cũng sửa đổi không ít, có thêm nhiều cầu vượt. Cô sợ có nhiều đường mới, cô chưa quen đường nên đi lạc mà bị chậm, nên quyết định không lái xe mà gọi xe đi về.

Thật ra cô chỉ mới ở được vài ba ngày trong căn hộ này. Cô để lại nhiều đồ đạc hành lý ở đây rồi đi luôn, căn phòng chưa từng được dọn dẹp qua.

Cô mở cửa phòng đi vào thấy bên trong cũng không thay đổi chút nào. Chỉ là ba năm qua không có ai quét dọn nên tất cả vật dụng trong nhà đều phủ một lớp bụi. Những vali hành lý trước kia cũng bị bám một lớp bụi mỏng.

Jisoo kéo vali hành lý trong tay đi vào, gọi điện thoại cho bảo vệ mời một dì trong công ty vệ sinh đến. Cô và dì dọn vệ sinh tốn hơn một tiếng để dọn dẹp lau chùi căn hộ sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Đến khi dì lau dọn về rồi, Jisoo vào nhà mở các vali hành lý lúc trước ra.

Từng chiếc áo váy của ba năm trước ở Seoul một lần nữa xuất hiện trước mắt cô, chiếc máy tính cô dùng trước đây, một ít đồ dùng sinh hoạt...

Có lẽ sau này vẫn phải ở đây một thời gian, nên Jisoo quyết định treo toàn bộ trang phục có thể mặc trong thời tiết này vào tủ.

Cho đến khi các vali đều đã trống, chỉ còn lại một chiếc cuối cùng, cô mở ra lấy đồ thì nhìn thấy chiếc hộp nhung nằm dưới đáy vali.

Tay cô khựng lại, ánh mắt nán lại trên chiếc hộp vài giây rồi mới rời đi. Cô biết bên trong chiếc hộp là viên kim cương xanh. Cô cầm chiếc hộp lên ném vào ngăn kéo tủ quần áo cùng với một đống điện thoại di động, sạc pin, máy tính, rồi không thèm liếc mắt đóng ngăn kéo lại ngay, tiếp tục xoay người đi dọn đồ.

Đến hơn mười một giờ đêm, Jisoo tắm rửa sạch sẽ rồi mới mệt mỏi ngả người lên sofa.

Còn có một ít đồ dùng hàng ngày chưa mua, tối mai cô sẽ mua, bây giờ thật sự không còn đủ sức. Cô ngồi máy bay lâu như vậy, về công ty lại giải quyết vấn đề với Hằng Thành, đến bây giờ còn chưa có phút nào được nghỉ ngơi, sức lực không còn nữa.

Jisoo đang tựa lên sofa sắp ngủ thiếp đi thì điện thoại di động lại vang lên hai tiếng tích tích nhắc nhở pin điện thoại sắp hết.

Cô vẫn nhắm mắt, đưa tay quờ quạng tìm điện thoại di động. Cô liếc thấy chỉ còn năm phần trăm pin. Cô mới về nước, ngày mai còn không biết phải bận rộn bao nhiêu chuyện, bao nhiêu cuộc điện thoại phải nghe. Cô có mệt cũng vẫn phải cố chịu đựng đứng dậy về phòng ngủ, mở ngăn kéo ra lấy sạc điện thoại.

Cô mới lấy dây sạc ra thì chiếc hộp nhung vướng vào dây sạc mở ra, viên kim cương xanh đang im lìm trong hộp bị bắn ra ngoài, rơi bên cạnh chân Jisoo rồi lăn một vòng trước khi nằm im một chỗ.

Jisoo thoáng khựng lại, cô cúi xuống nhìn viên kim cương đang nằm trên thảm, cô vừa cắm sạc điện thoại vừa ngồi xuống cầm viên kim cương lên.

Trong phòng ngủ chưa bật đèn, ánh sáng màu xanh của viên kim cương phát ra nhờ vào ánh trăng chiếu vào cửa sổ.

Ba năm trước cô không thể trả lại, bây giờ mà trả lại thì rõ ràng sẽ chọc giận ông cụ Kim, càng chọc giận nhà họ Kim.

Nhưng nếu không trả về thì cô phải xử lý viên kim cương này như thế nào đây?

Chẳng lẽ cô cứ giữ lại món đồ vô giá không danh nghĩa như thế này ở trong nhà sao?

Có vẻ như không thích hợp lắm.S áng sớm ngày hôm sau, Jisoo quay về nhà họ Kim*.

Ba năm qua nhưng Kim Joo Kwon vẫn vậy. Khi sức khỏe khá hơn thì ông đã có thể tự mình đi lại, còn khi sức khỏe hơi sa sút thì đi chậm hơn hoặc có trợ lý dìu bên cạnh. Nhưng cũng may Kim Joo Kwon không bị bệnh nặng gì, nhà họ Kim* không vỡ nợ, Kim Joo Kwon cũng không nằm trong bệnh viện ôm hận mà chết. Còn Tập đoàn Kim* thị vì được Jisoo rót thêm một khoản tiền vốn và ít dự án mà đã có vị trí vững vàng hơn rất nhiều trong thương trường.

"Ba, không phải Seol Ah đã về Seoul từ hai năm trước rồi sao? Nó vẫn không nói một năm trước nó ở đâu à?" Jisoo đỡ Kim Joo Kwon đi lại trên bãi cỏ phía trước nhà họ Kim*.

Kim Joo Kwon cười: "Không thấy nói, còn sống là được rồi. Nó không muốn nói thì ba cũng không hỏi. Hơn nữa sau khi trở về thì hai năm vừa rồi nó cũng rất hiếm khi về nhà họ Kim*, mà lại..."

Ông thoáng ngừng lại, liếc Jisoo: "Có lẽ Seol Ah không còn xem nhà họ Kim* là gia đình của nó nữa. Ba cũng hiếm khi gặp nó, chỉ biết một điều là bây giờ nó ăn ở cũng không đến nỗi, chắc là có được chỗ dựa vững chắc rồi. Lúc trước ba có nghe người làm trong nhà nói họ đến trung tâm thương mại thì gặp Seol Ah lên xe nhà họ Min."

Nhà họ Min?

Min Yoongi?

Đôi mắt sáng của Jisoo sững lại, cô và Kim Joo Kwon im lặng liếc nhìn nhau.

Dù Kim Joo Kwon không nói nhiều nhưng ý tứ rất rõ ràng, cũng xem như cảnh báo cho cô. Dù sao Kim Seol Ah cũng là con gái của ông, ông không thể nhắc nhở trực tiếp Jisoo cảnh giác với nhà họ Min được, nhưng ít nhiều ông cũng có ý thông báo cho Jisoo biết.

Jisoo dìu Kim Joo Kwon đi tiếp, vừa đi vừa nói: "Con hiểu rõ rồi, ba yên tâm. Chỉ cần Kim Seol Ah không tìm con đối đầu thì con sẽ không gây sự với nó đâu."

Kim Joo Kwon thở dài: "Ba cũng mong nó cách xa con ra. Nếu muốn đối đầu với con mà dựa vào bản lĩnh của nó thì cũng chỉ là tự mình chạy đến lòi cái dốt ra cho người ta nhìn mà thôi."

"Sao thế được ạ? Ba đừng coi thường con gái của mình như vậy. Suy nghĩ của Seol Ah cũng rất kín đáo, nó chắc sẽ không để mình bị thua thiệt đâu. Hơn nữa chẳng phải bây giờ nó có Min Yoongi làm chỗ dựa rồi sao?" Jisoo mím môi cười. Cô nói lời này chẳng qua cũng chỉ là tùy cơ ứng biến để Kim Joo Kwon vui vẻ, còn với con người Kim Seol Ah thì cô chưa từng có ý định nương tay.

Kim Joo Kwon lắc đầu ho khan một tiếng, để Jisoo giúp ông ngồi xuống chiếc ghế băng trong sân.

Ngồi xuống ghế rồi, Kim Joo Kwon thở dài ngao ngán: "Nếu Min Yoongi thật lòng với nó thì chả sao. Nhưng dù sao năm đó ba cũng đã quan sát Min Yoongi rồi, tâm tư của nó với con như thế nào, tính toán của nó với Seol Ah ra sao, ba đều biết rõ. Loại người như nó sẽ không dễ dàng dao động mục tiêu ban đầu đâu. Còn về chuyện nó giữ Seol Ah bên cạnh mình, e là nó còn có tính toán khác."

Hai người này cặp với nhau thì cũng chỉ là hình thức bên ngoài, còn nói toạc ra là lợi dụng lẫn nhau về lợi ích.

Jisoo không nói nhiều, chỉ khẽ nhếch môi: "Ba, ba đừng lo lắng, nó cũng không còn bé bỏng gì nữa, cuộc sống của mình thì mình phải tự chủ, muốn đi đường nào cũng đều là lựa chọn của mình, ba có lo lắng cũng không có ích gì đâu."

Kim Joo Kwon gật đầu, thở dài nói: "Ừ, các con cũng trưởng thành hết cả rồi, đúng là ba không có cách nào mà quản quá nhiều. Dù sao các con cũng có việc của riêng mình, nhất là con đấy. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà đã trở thành nữ doanh nhân kiểu mẫu, lúc còn trẻ ba cũng không giỏi được như con đâu."

Nói đến đây, Kim Joo Kwon dừng lại một chút rồi nói: "Mẹ con qua đời cũng khá lâu rồi, mấy hôm nữa chờ ba khỏe hơn một chút thì đi với ba đến chùa thăm mẹ, cũng để mẹ con nhìn xem con bây giờ như thế nào mà yên lòng trên trời cao."

"Vâng." Jisoo dìu ông từ ghế đứng lên.

***

Trước khi tan làm, Jisoo đến Tập đoàn MN.

Somin thấy cô đến thì lại ưỡn cao cái bụng tròn đi đến bên bàn làm việc của cô, hỏi: "Sáng cậu về nhà họ Kim* gặp ba rồi hả?"

"Ừ."

Còn chưa nói được thêm câu nào thì điện thoại di động của Jisoo reo lên. Cô để Somin ngồi xuống trước, tránh đung đưa cái bụng bầu thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt rồi mới đứng lên cầm điện thoại ra cạnh cửa sổ nghe máy.

"Cô Jisoo, mấy hôm trước những đồ cô gửi từ London đi Los Angeles không có ai nhận, chúng tôi gửi lại về London cho cô hay phải xử lý đồ này như thế nào?"

"Sao lại không có ai nhận? Mấy năm nay chẳng phải vẫn gửi qua được sao?"

"Đúng vậy, những đồ của cô cứ vài tháng lại gửi vào nhà tù một lần. Hai năm trước ông cụ Song đã qua đời, nếu Song Anna không thể nào nhận đồ thì nhà họ Song cũng không ai nhận thay cô ta được. Có điều tôi quên báo cho cô biết, cuối tháng trước Song Anna uống thuốc độc tự tử trong tù rồi..."

Nét mặt Jisoo không thay đổi, thờ ơ nhìn cảnh quan đường phố bên ngoài cửa sổ.

"Uống thuốc độc tự tử?"

"Đúng vậy, ngày 28 tháng trước, Song Anna đã tự tử rồi."

"Tôi hiểu rồi, anh hủy mấy thứ tôi gửi qua đó đi."

"Vâng, cô Jisoo còn dặn gì thêm không ạ?"

"Cô ta chết như thế nào? Có phải máu trào qua lỗ mũi, mắt, tai, miệng, vì uống thuốc độc lâu ngày không?"

Người bên kia đầu dây kinh ngạc: "Sao cô lại biết?"

Jisoo không trả lời mà ngắt máy luôn.

Hôm qua Jisoo mới về nên chưa có cơ hội tán gẫu nhiều. Hôm nay Somin đợi cô đến tận trưa, chờ mãi thì người cô đợi mới về. Vậy mà Jisoo nghe điện thoại xong thì đứng sững bên cửa sổ, chỉ bóng lưng thôi cũng lạnh lùng khiến người có cảm giác khó gần.

"Sao vậy?" Somin hỏi.

Jisoo xoay người quay lại ngồi xuống bên bàn làm việc, yên lặng không lên tiếng.

Song Anna chết rồi.

Vậy mà lại chết vì uống thuốc độc tự tử?

Jisoo từng liên hệ với ba mẹ Song Hari, nói họ mang di vật và nhật ký từ khi còn bé của Song Hari gửi cho cô. Cô đọc qua những ghi chép của Song Hari khi còn bé, đặc biệt chọn những câu chuyện viết về mỗi lần Song Hari và chị họ Song Anna đi chơi vui vẻ như thế nào, tình chị em thân thiết ra sao, rồi cứ cách mấy tháng lại gửi những trang nhật ký và di vật mà Song Hari như muốn gửi gắm cho Song Anna vào nhà giam cho cô ta.

Tình chị em gái sâu nặng thân thiết, cuối cùng em gái thì ngu ngốc bỏ mạng, còn chị họ thì bị giam trong ngục, cả đời mất tự do.

Đến bây giờ Jisoo cũng chưa quên được cảnh tượng sau khi mình bị bắn ra khỏi xe đang đi với tốc độ cao ở Los Angeles, máu chảy thành vũng giữa hai chân. Cho đến bây giờ cô vẫn không bao giờ quên mình phải trả thù cho con. Cho dù Song Anna đã bị trừng phạt thích đáng, mòn mỏi sống từng ngày trong ngục rồi không chịu nổi mà phải tự sát đến vài lần, nhưng cô vẫn muốn dùng những đồ vật này hết lần này đến lần khác hành hạ giày vò ý chí của cô ta.

Trước khi bay từ London về Seoul, Jisoo gửi trang nhật ký và di vật cuối cùng của Song Hari cho cô ta, không ngờ Song Anna đã chết.

Thậm chí cái chết của Song Anna lại giống hoàn toàn với cái chết của cô ở kiếp trước!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top