Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn còn phải ở đây một đêm, Rosé và Somin dường như cho Jisoo nghỉ phép hai ngày nay, không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào. Điện thoại yên ắng đến nỗi khiến Jisoo nghi ngờ không biết có phải điện thoại mình hết pin hay không.

Buổi sáng, nhiều lãnh đạo và những người đồng hành cùng làm quen và trò chuyện với nhau, bầu không khí rất rôm rả.

Sau buổi trưa, mọi người mới bắt đầu tham gia vào hoạt động giải sầu của kỳ nghỉ.

Một đối tác từng hợp tác hơn hai năm với Tập đoàn MN tìm thấy Jisoo ngoài bãi biển, cười nói: "Tổng giám đốc Kim Jisoo nói nghỉ phép thì đúng là nghỉ phép. Nhiều người gần như đều đang tìm cơ hội làm quen với những người có địa vị cao hơn, các quý cô trẻ tuổi cũng đang tươi cười vờn quanh như bướm, chỉ có một mình cô là vô tâm ngồi đây ngắm biển nghịch cát như trẻ con. Có điều, hôm nay có lãnh đạo thành phố nhắc đến cô đấy, nói rằng Tập đoàn MN các cô bây giờ là công ty bất động sản nổi danh khắp Seoul, còn chuyển trụ sở chính từ London về đây, khen ngợi hết lời. Khi ấy, bọn họ còn tìm cô ngay tại đó luôn đấy, kết quả, ai ngờ cô lại ngồi đây nghịch cát chứ."

Jisoo đang vẽ bừa lên cát, trong chốc lát, nghe vậy liền ngoảnh lại cười với người đó: "Trường hợp nào tôi nên ra mặt thì tôi sẽ ra mặt. Trường hợp hôm nay khá tùy tiện, có thể cố gắng khiêm tốn thì nên khiêm tốn sẽ tốt hơn. Vốn dĩ giới kinh doanh thường không công bằng với phụ nữ, lại thêm có đủ kiểu tin đồn về phụ nữ thành công. Trong hoàn cảnh này, nếu trang điểm lộng lẫy như ở trung tâm triển lãm thì không biết sẽ truyền ra lời đồn gì. Tài năng gì gì đó không nên phô trương thì cứ khiêm tốn một chút."

Thấy Jisoo hoàn toàn không muốn đi đến chỗ náo nhiệt với mọi người, vị đối tác hợp tác với Tập đoàn MN hai năm cũng coi như hiểu rõ tính tình Jisoo, cười nói: "Lát nữa cô có muốn cùng đi chơi bóng không? Đánh golf thì sao?"

"Bình thường, không am hiểu lắm." Jisoo mỉm cười, trả lời lấy lệ.

"Bowling?"

"Cũng rất bình thường."

Đối phương nhướng mày: "Vậy thì cùng đi xem nhé. Rất nhiều nhân vật có danh vọng ở Seoul đều ở đây. Tuy cô như vậy rất khiêm tốn, nhưng cũng có vẻ không hòa đồng nhỉ."

"Bây giờ mới qua giữa trưa, đợi chập tối rồi nói. Tôi không đến chỗ náo nhiệt đó đâu."

Đối phương nhíu mày, ngó nghiêng xung quanh rồi đi tới chỗ cô, ngồi sau lưng cô, xích lại gần nói nhỏ: "Lúc cô ở London đều chơi được mà, sao sau khi về nước đầu óc lại chậm như thế? Thật ra Seoul không tốt như London, nhưng hôm nay nhiều người ở đây như vậy, hai ngày nay cô đã để lại ấn tượng không tồi, cùng nhau gặp mặt ăn cơm, sau này làm bất cứ việc gì trong nước cũng thuận lợi hơn nhiều. Đâu phải cô không biết làm việc ở trong nước phải cần giao thiệp..."

Lời này quả thật là muốn tốt cho Jisoo, cô cũng nghe ra được. Cô lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, cũng giao thiệp với giới kinh doanh trong nước lâu năm, đương nhiên cô biết nếu muốn tiếp tục làm ăn trong nước thì phải hiểu chuyện mới được.

Cô cười: "Lát nữa tôi sẽ qua, bây giờ đúng lúc đang nắng, tôi không bỏ đi được."

"Cô không sợ rám đen à?"

"Tôi có bôi kem chống nắng, với lại từ nhỏ tôi đã thuộc dạng chọc tức mặt trời rồi."

"Là sao?"

"Là phơi nắng không bị đen đấy." Jisoo cười, khóe miệng hơi cong lên.

Vị đối tác lại trò chuyện với cô thêm chốc lát, sau đó giục cô qua sân vận động của khu nghỉ mát chơi đùa với mọi người sớm chút. Sau khi Jisoo gật đầu thì anh ta mới đứng dậy rời đi.

Mặt trời nóng bức chiếu ánh nắng chói chang xuống bãi biển, rất nhiều người dần dần không chịu nổi sức nóng này, vài người trước đó còn lưu luyến lúc này đều rời đi.

Trên bờ cát trắng trải dài chẳng còn một ai.

Jisoo ngồi thêm chốc nữa rồi phủi sạch cát mịn trong tay. Lúc đứng dậy, cô nhìn thoáng qua nhà thể thao. Tháo kính râm vẫn đeo nãy giờ xuống, cô thoáng thấy một bóng dáng đi vào cửa chính nhà thể thao. Cô nhìn qua hướng đó, im lặng một lát mới gập kính râm lại, cất bước đi tới.Lúc Jisoo đi vào thì bên trong đã có nhiều người. Sân tập rất lớn, một số ghế tựa và ghế sofa đã có không ít người ngồi.

Vừa rồi trước khi qua đây cô đã trông thấy Taehyung đi vào nơi này. Lúc này Taehyung đang bị mấy vị lãnh đạo vây quanh mời đến phía trước ngồi.

Người đến nhà thể thao này cơ bản đều thay quần áo khác. Taehyung cũng thay bộ âu phục quần dài khi đến đây ra. Thân hình anh tuấn tú hơn người, mặc âu phục cũng được, mà mặc đồ thể thao nhàn nhã cũng được, khí chất đều nghiêm nghị lạnh lùng không ai sánh bằng.

"Tổng giám đốc Kim Jisoo, nửa ngày cũng chẳng thấy cô đâu. Lúc tập thể dục buổi sáng không phải cô đã nói mình là tuýp người thích vận động sao? Sao chúng tôi ở đây chém giết nhau đã nửa ngày mà bây giờ cô mới tới?" Vị tổng giám đốc nào đó vừa trông thấy Jisoo đã đi thẳng tới kéo cô sang bên kia.

"Vừa rồi phơi nắng ngoài bãi biển dễ chịu quá, suýt chút ngủ thiếp đi..." Jisoo cười, giải thích.

"Lại đây lại đây, cùng chơi với nhau nào!"

"Đông người thế này, tôi không tham gia đâu. Ban nãy phơi nắng ngoài bãi biển một lúc lâu, tôi sợ mình bị cảm nắng. Tôi qua bên kia ngồi nghỉ ngơi một lát đã."

"Nhìn sắc mặt cô vẫn tốt mà, trong này đâu có nóng, lại đây, chơi với nhau mấy ván nào, vận động một chút là khỏe ra ngay." Vị tổng giám đốc nào đó cố nhét cây gậy đánh golf vào tay Jisoo.

Lúc này Jisoo mới để ý, vừa rồi quả nhiên là vị tổng giám đốc này đang chiến đấu, rõ ràng đã sắp thua, nhất thời mất mặt rút lui, đúng lúc thấy Jisoo tới liền đưa gậy golf cho cô để cô giúp ông ta tiếp tục. Đoán chừng thấy cô là phụ nữ, cũng không quan trọng mặt mũi, nhận giúp ông ta trận cuối này cũng coi như cứu vãn mặt mũi của ông ta.

Mấy người bên cạnh huýt sáo với Jisoo: "Tổng giám đốc Kim Jisoo, bình thường cô có chơi golf không?"

"Không chơi mấy, cũng chơi không tốt lắm." Jisoo vừa điều chỉnh gậy golf trong tay vừa trả lời.

"Thật sao? Nghe nói bên London các ông chủ hay chơi golf khi họp mặt và xã giao mà. Tổng giám đốc Kim Jisoo ở Anh ba năm mà chưa bao giờ tiếp xúc qua sao?"

"May mắn thay cũng có tiếp xúc mấy lần, nhưng chơi rất bình thường." Vẻ mặt Jisoo vẫn như cũ: "Mấy vị tổng giám đốc phải nhường tôi ghi điểm đấy. Nếu không đánh tệ quá, thua thảm hại thì tôi sẽ òa khóc như bé gái trước mặt mọi người, vậy thì mất mặt lắm."

"Ha ha ha, không đâu không đâu, Tổng giám đốc Kim Jisoo vui tính quá. Nhưng mà, nếu chỉ bằng mấy quả cầu mà có thể trông thấy người đẹp rơi lệ, vậy phúc lợi này của chúng tôi cũng thật sự lớn quá rồi, ha ha!"

Jisoo cười, lại cầm gậy: "Vậy thì tiếp tục thôi."

Lúc này, Kim Seol Ah bỗng dưng đi tới từ ghế sofa ở góc khuất bên cạnh, cầm gậy golf của Min Yoongi vừa mới chơi xong, đi đến bên cạnh Jisoo, vừa vuốt gậy golf vừa nói: "Chị, cùng chơi nhé?"

Tiếng chị này gọi rất ngọt ngào và thân mật, cứ như chuyện cô ta chịu thua thiệt bởi Jisoo hôm qua hoàn toàn không tồn tại, cũng như những chuyện trong quá khứ chưa từng xảy ra.

Ở đây ít nhiều gì cũng có một số người biết Jisoo là con gái của Kim Joo Kwon, cũng có một số ít người biết chuyện quá khứ của Jisoo ở Seoul. Chỉ có điều, người luôn có thể đứng vững trong giới kinh doanh này đều hiểu được lời gì nên nói, lời gì không nên nói, vì thế có rất nhiều chuyện không bị tùy tiện truyền ra ngoài.

Huống chi bây giờ Jisoo đã không còn là đại tiểu thư nhà họ Kim* có thể bị người ta bàn tán sau lưng bất cứ lúc nào như trước đây nữa.

Những người không biết rõ tình hình nghe Kim Seol Ah gọi chị ngọt ngào như vậy thì đều ngạc nhiên lập tức nhìn qua: "Tổng giám đốc Kim Jisoo thế mà còn có một cô em gái nữa sao?"

Kim Seol Ah lại cười ngọt ngào với mấy vị tổng giám đốc khác: "Đúng vậy, chào các sếp lớn, gọi tôi là Seol Ah được rồi."

Nhan sắc của Kim Seol Ah mặc dù kém xa Jisoo, nhưng cũng rất xinh đẹp, da trắng, hơn nữa còn rất biết cách ăn mặc, biết cách làm nổi bật ưu điểm của mình. Lúc cô ta cười lên khá quyến rũ.

Những vị tổng giám đốc kia đều gật đầu, đang định nói vài lời thì chợt nghe Jisoo lạnh nhạt nói: "Bắt đầu thôi."

Kim Seol Ah thấy tư thế cầm gậy golf của Jisoo không chuyên nghiệp cho lắm, liền nghĩ hiếm khi có thể làm cô mất mặt trước mọi người. Lúc này cô ta liền cầm chắc gậy golf, sẵn sàng chế giễu Jisoo bằng kỹ năng chơi golf của mình.

Đồng thời cô ta lại hơi dịch người sang bên để cho người ngồi đằng sau khu nghỉ mát có thể trông thấy Jisoo xấu mặt trước mặt mọi người thế nào.

Vừa rồi lúc cô ta tới đây có thấy Taehyung bị các vị lãnh đạo lớn mời ra phía sau ngồi, chỉ cách Jisoo và cô ta khoảng năm sáu mét.

Đây là kỳ nghỉ nhàn nhã của giới thượng lưu, chơi bóng cũng là cách giải trí phổ biến mà những vị tổng giám đốc này rất thích. Chủ yếu là vì chơi golf tu thân dưỡng tính, tư thế cũng rất đẹp và tiêu sái.

Thấy các vị tổng giám đốc khác đã vung gậy, còn Jisoo thoạt nhìn như đang điều chỉnh tư thế, không dám đánh bóng, Kim Seol Ah vô cùng vui vẻ vung gậy.

Kết quả, vì đánh quá nhanh, cũng dùng sức hơi lớn mà quả bóng lăn qua lăn lại bên cạnh lỗ golf một hồi rồi lăn về đằng sau chứ không rơi vào lỗ.

Kim Seol Ah có hơi tiếc nuối, sau đó lại nghĩ Jisoo không biết đánh golf, đoán chừng sẽ không nhìn thấy vừa rồi đâu là bóng của của cô ta, thế là đắc ý nhìn qua Jisoo: "Chị, rốt cuộc chị có đánh không? Nhiều sếp lớn đều đang chờ chị đấy."

Nhưng Kim Seol Ah vừa nói dứt câu cuối cùng, Jisoo đã vung gậy đánh bóng về phía trước.

Chính vì cô là người phát bóng cuối cùng, nên các vị tổng giám đốc bên cạnh vừa mới đánh bóng xong đều nhìn sang phía này. Có thể nói là muôn người chú ý vào cú phát bóng này.

Kết quả lại hoàn toàn không hề giống như Jisoo nói, gì mà không chuyên nghiệp, không biết chơi, bình thường.

Quả bóng nhỏ màu trắng bị Jisoo đánh ra bay theo đường vòng cung lao vút về phía trước, đáp xuống sân cỏ, sau đó rơi xuống lỗ golf một cách vô cùng chuẩn xác.

Một quả vào lỗ.

Hoàn hảo!

Tay cầm gậy golf của Kim Seol Ah cứng đờ.

"Không tệ!"

"Tổng giám đốc Kim Jisoo quả nhiên khiêm nhường, đây rõ ràng là đã từng luyện qua, thế mà còn bảo chúng tôi nhường cô. Rõ ràng cô mới là người giỏi nhất ở đây!"

"Bây giờ thật đúng là không thể xem thường các cô gái. Các cô đã có thể tranh giành các lĩnh vực với chúng tôi trong giới kinh doanh, lại còn có thể đánh golf giỏi như vậy."

"Hẳn là Tổng giám đốc Kim Jisoo đã chơi golf rất nhiều ở London, thật sự không tồi!"

Jisoo chỉ cười với những lời nói xung quanh mình. Cái gọi là PK chính là lần lượt hạ từng người một, dựa theo độ ổn định của bóng và các khía cạnh khác nhau để phán đoán kết quả thắng bại của nhiều người.

Thật ra lần này Kim Seol Ah cũng đã thua, nhưng nể mặt cô ta là phụ nữ, lại nể mặt cô ta là em gái của Jisoo, vì thế trọng tài không bảo cô ta xuống trận ngay lập tức, mà cho cô ta thêm cơ hội chơi ván nữa.Lúc này Kim Seol Ah cũng không cam lòng để Jisoo hạ thấp mình, tư thế hết sức nghiêm túc và chuyên nghiệp, khiến người ta cảm thấy có lẽ cô ta cũng có chút bài bản.

Mặc dù vừa rồi quả thật Jisoo đã khiến người ta ngạc nhiên, nhưng đoán chừng cô cũng chỉ trùng hợp gặp may mà thôi.

Lúc này Jisoo và một vị tổng giám đốc khác phát bóng cùng lúc. Không tiếp tục đợi đến lượt cuối cùng, Kim Seol Ah thấy mọi người phát bóng thì cũng vội phát bóng theo. Lúc này, bóng của cô ta lăn bên ngoài một vòng rồi rơi xuống lỗ. Cô ta đang đắc ý thì thấy bóng của Jisoo cũng y như vừa rồi, rất ổn định rơi xuống lỗ, thậm chí không chạm vào mặt cỏ bên cạnh chút nào.

Lại một tràng tiếng khen vang lên, dù bóng của Kim Seol Ah cũng vào lỗ, nhưng vẫn hoàn toàn bị kỹ thuật của Jisoo lấn át.

Có điều, dù sao lần này bóng cũng đã vào lỗ, vì vậy Kim Seol Ah không bị loại. Cô ta đứng ngay ngắn ở vị trí của mình, che khuất tầm nhìn phía sau được bao nhiêu thì che bấy nhiêu. Lúc nãy vậy mà cô ta lại để Taehyung nhìn thấy tư thế khi chơi bóng của Jisoo. Vừa nhớ lại cô ta liền cảm thấy hối hận và khó chịu không thôi, lúc này chỉ có thể cố gắng che chắn.

Jisoo cũng không tìm hiểu hành động lén lút nhích tới nhích lui của Kim Seol Ah, chỉ nghĩ chân hoặc lòng bàn chân cô ta không thoải mái, chứ không hiểu sao cô ta cứ đi qua đi lại lộn xộn như thế làm gì.

Mấy vị tổng giám đốc cũng chơi lâu rồi, lại thấy tư thế hiên ngang của hai chị em này thú vị, thế là họ không chơi tiếp nữa mà đứng phía sau nhìn các cô chơi.

Thấy không ít những người vốn đang chiến đấu đã bỏ ngang nửa chừng, Jisoo không có hứng tiếp tục, nhưng Kim Seol Ah lại thấp giọng khiêu khích: "Đừng bỏ đi chứ, tiếp tục đi nào, để tôi xem lối chơi như gặp may của cô còn có thể đến mức nào."

Vừa rồi tư thế cầm gậy golf của Jisoo không chuẩn, rõ ràng là không giỏi, chẳng phải gặp may thì còn có thể là gì?

Thông thường Jisoo không bao giờ để ý đến kiểu khiêu khích này, nhưng cô thấy các vị tổng giám đốc khác đều đang nhìn về phía này, thế là ngẫm nghĩ một lát, cô không nhiều lời, lại cầm gậy golf chơi tiếp.

Jisoo lại đánh một quả vào lỗ rất ổn định. Lúc này bóng của Kim Seol Ah lăn qua lăn lại hai vòng ở miệng lỗ, cuối cùng đứng yên trên bãi cỏ, không rơi xuống.

Kim Seol Ah tức đến nỗi suýt ném cả gậy golf đi. Jisoo bỏ gậy golf xuống trước cô ta một bước, nhận lấy nước khoáng được người phục vụ của khu nghỉ mát đưa tới từ phía sau. Lúc vặn nắp chai, cô tỉnh bơ nói: "Đừng ham hơn thua như thế, ở đây đều là những người có mặt mũi và lãnh đạo của các công ty lớn. Phụ nữ tham gia là được rồi, tranh hơn thua với mấy người đàn ông ở chỗ này làm gì."

Câu này xem như giải thích rõ ràng cho tư thế không mấy chuyên nghiệp vừa rồi của cô.

Tiệc xã giao bên London quả thật không nhiều trò giải trí như tiệc rượu ở Trung Quốc. Ở bên đó phần lớn là chơi các trò vận động nhẹ, vừa chơi bóng vừa bàn chuyện làm ăn mới là kiểu được ưa thích. Quả thật mấy năm nay Jisoo đi theo Mr. Vincent đã học được rất nhiều thứ, nhưng trước giờ cô vẫn chưa từng có ý định lấy ra khoe khoang.

Kim Seol Ah tự mình chạm vào họng súng thì trách ai?

Rất nhiều tổng giám đốc đã rút lui để xem hai người bọn họ. Nếu Jisoo không cho cô ta biết tay, đoán chừng Kim Seol Ah sẽ thật sự tưởng rằng mình là người xuất sắc ở đây.

Sắc mặt Kim Seol Ah khó coi, cô ta quay người bỏ đi. Lúc đi đến chỗ Min Yoongi, thấy anh ta vẫn ngồi đó, hoàn toàn không có ý định tới dỗ dành hoặc có ý chống đỡ giúp mình, cô ta càng tức giận dằn mạnh gậy golf xuống trước mặt anh ta.

"Sao vậy, thua là thua, còn tức giận vung gậy cái gì?" Min Yoongi rời mắt khỏi Jisoo đang đứng bên kia, lạnh nhạt lia mắt nhìn qua sắc mặt xanh mét của Kim Seol Ah: "Đã thua rồi mà còn muốn trách gậy golf không phối hợp với em sao?"

"Anh còn chế nhạo em?" Kim Seol Ah không vui, nguýt anh ta.

Min Yoongi lạnh nhạt cười một tiếng, xoa cằm, đồng thời nhìn Jisoo đang đứng ở chỗ uống nước.

Tóc Jisoo đã không còn dài như ba năm trước, mái tóc chấm vai cứ thế tùy ý được buộc đuôi ngựa sau gáy, nhìn đơn giản lại rất năng động, trên người vẫn mặc bộ đồ đi biển rộng thùng thình. Cô không mặc váy đi biển xanh xanh đỏ đỏ khoe vai và đùi đẹp như những cô gái ở đây, mà chỉ mặc áo phông trắng và quần dài rộng rãi. Ngoài một đoạn cánh tay và phần cổ trở lên bị lộ ra thì những chỗ xinh đẹp khác đều được che kín trong áo.

Phụ nữ đẹp chia thành rất nhiều loại, vẻ đẹp bây giờ của Jisoo dường như hoàn toàn khác với ba năm trước hoặc lúc cô mười mấy tuổi.

Kiểu thỉnh thoảng khiêm tốn, thỉnh thoảng khoa trương, nhưng ánh mắt lại không hề sợ sệt thế này, khiến dục vọng chinh phục của đàn ông nổi lên mãnh liệt.

Chỉ là cô tránh quá xa, khiến người ta muốn lại gần cũng không được.

Jisoo để chai nước suối xuống, cười nói vài câu với mấy vị tổng giám đốc luôn miệng khen ngợi cô.

Lúc này, một vị bộ trưởng của cơ quan nào đó cười ha hả rót trà cho Taehyung. Ông ta vừa rót vừa nói: "Bây giờ trong giới kinh doanh này quả nhiên không chỉ đàn ông mới thống trị thiên hạ. Phụ nữ trẻ như Tổng giám đốc Kim Jisoo cũng vô cùng xuất sắc."

Taehyung lạnh nhạt nhìn qua bên kia, bưng tách trà lên, như có điều suy tư, lại như nhẹ nhàng thờ ơ nhìn cô gái đang mỉm cười dịu dàng trong đám người.

Thấy hiếm khi Taehyung nhìn cô gái nào lâu như vậy, vị bộ trưởng nào đó tưởng anh có hứng thú với Jisoo, lúc này liền mượn chủ đề này để tiếp tục câu chuyện.

"Tôi đây cũng vừa mới đến Seoul nhậm chức không lâu, không được xem là biết rõ nhiều chuyện ở Seoul. Nghe nói cô Tổng giám đốc Kim Jisoo này trước đây cũng là người Seoul, không biết cô ấy là thiên kim của nhà nào. Tôi rất tò mò về những trải nghiệm của cô ấy, chưa tới hai mươi lăm tuổi mà đã có thành tựu như vậy, thật sự là không tầm thường..."

Thấy Taehyung chỉ bình tĩnh uống trà, dường như không cảm thấy phiền chán vì những lời này, nên ông ta lại càng cảm thấy vững lòng, nói tiếp: "Kim tổng và Tổng giám đốc Kim Jisoo đã từng gặp nhau chưa? Không đầy một năm rưỡi nữa là Kim tổng đây cũng ba mươi rồi, dù Tập đoàn Shine có bận rộn thế nào đi nữa thì cậu cũng nên lập gia đình đi, cứ ở một mình thế này cô đơn lắm. Hay là chúng tôi tìm ai đó giới thiệu cho cậu nhé? Tôi thấy Tổng giám đốc Kim Jisoo cũng không tệ, nếu Tổng giám đốc Kim Jisoo biết Kim tổng có ý với cô ấy..."

Taehyung tiện tay để tách trà xuống, làm như không nghe thấy những lời a dua nịnh nọt và đề tài vừa nãy của vị bộ trưởng nào đó, thản nhiên nói: "Bàn tiếp chuyện liên quan đến Bộ Xây dựng và nhà thể thao cỡ lớn đi."

Vị bộ trưởng nào đó trông thấy vẻ mặt lạnh nhạt khiến người ta nghĩ không thấu của Taehyung, lúc này liền đổi chủ đề, không tiếp tục nói về chuyện vừa rồi nữa. Đồng thời ông ta lại ân cần mỉm cười rót trà cho anh, "Kim tổng có thể đồng ý lời mời tới đây đúng thật là hiếm thấy. Quả thật chuyện của Bộ Xây dựng dù sao cũng cần sự đồng ý của cậu. Không biết Kim tổng đây có ý kiến gì về kế hoạch của chúng tôi không..."

Chủ đề vẫn đang tiếp tục, Taehyung lạnh nhạt uống trà, ánh mắt đã không còn nhìn Jisoo nữa.

Cùng lúc đó, Jisoo nhìn sang khu nghỉ ngơi bên kia, thấy vẫn còn mấy chỗ trống, đang định đi qua thì bỗng có một vị tổng giám đốc nào đó ở bên cạnh mời cô qua một bên khác có nhiều chỗ trống hơn để ngồi.

Jisoo đưa mắt nhìn sang bên kia, trông thấy Taehyung đang ngồi với bộ trưởng của cơ quan nào đó.

Hèn gì bên đó ít người, Taehyung ngồi ở đó thì dù có nhiều người muốn đi đến cũng không dám đến quá gần.

"Không thấy vị Phật Tổng Giám đốc Kim kia đang ở đó à? Tôi không qua đó đâu, toàn là người lạ, ngồi gần quá cũng xấu hổ." Jisoo nói.

"Có gì mà xấu hổ. Ban nãy lúc Tổng Giám đốc Kim vừa mới tới không phải cô đã suýt ngã đấy sao, may mà được Tổng Giám đốc Kim đỡ cô, coi như trước lạ sau quen đi."

Jisoo: "..."

Thấy không thể từ chối được, mặc dù Jisoo có trăm ngàn cách để từ chối qua đó ngồi, nhưng trong trường hợp này, dù sao về sau cô còn phải lăn lộn ở Seoul, mọi thứ không thể quá tùy theo tính tình của cô được.

Đến khi cô đi theo mấy vị tổng giám đốc khác qua bên kia ngồi nói chuyện phiếm, thì vị bộ trưởng của cơ quan nào đó đang nói chuyện với Taehyung bỗng nhìn thoáng về phía Jisoo với ý tứ sâu xa, ông ta cười với cô: "Phải công nhận tư thế Tổng giám đốc Kim Jisoo đánh quả bóng golf lúc nãy đó thật là hiên ngang, cực kỳ đẹp."

"Ngài Bộ trưởng quá khen rồi."

"Chao ôi, ở đây có cô gái nào vừa xinh đẹp lại vừa tài năng vẹn toàn như cô không?" Vị bộ trưởng nào đó cười tủm tỉm nhìn cô, bắt đầu khách sáo giới thiệu: "Vị này là Tổng Giám đốc Kim, chắc là cô nhận ra chứ?"

Sắc mặt Jisoo vẫn như cũ, đưa mắt nhìn Taehyung chỉ ngồi cách mình một cái ghế sofa, nhoẻn miệng cười với anh: "Sao tôi lại không biết đại danh của Tổng Giám đốc Kim đây chứ?"

Taehyung cũng nhìn cô, một cái nhìn lạnh nhạt không nhìn ra cảm xúc. Đôi mắt đen như mực của anh còn đen nhánh sâu thẳm hơn những ngôi sao nằm cách vô số năm ánh sáng trong bầu trời đêm.

Những người từng quen biết Taehyung đều biết xưa nay anh rất ít để ý tới người lạ. Đối với phụ nữ lạ anh cũng sẽ không thân thiện, cho dù đối phương có là quản lý của công ty xí nghiệp nào đó.

Mấy người vừa mời Jisoo đến đây nhất thời lo lắng cho Jisoo. Một vị Tổng Giám đốc vừa mới về nước, thật sự còn rất trẻ tuổi, không biết có quen với cách cư xử lạnh lùng của Taehyung hay không.

Nhưng khi ánh mắt của Taehyung rơi trên mặt cô thì lại không hề có ý lạnh nhạt hay bài xích như đối với những người phụ nữ trước đây. Anh còn mỉm cười sâu xa, mặc dù nụ cười đó khiến người ta không hiểu thấu. Nhưng ít ra Jisoo cũng là cô gái duy nhất trong mấy năm gần đây không bị Taehyung lạnh lùng phớt lờ.

Trong đám người này có một vị tổng giám đốc biết nhà họ Kim và nhà họ Kim* đã từng có quan hệ thông gia. Tuy rằng người này không dám nói lung tung, nhưng giờ phút này thấy giọng điệu cố ý lạnh nhạt và vẻ mặt cười như thật nhưng lại giả của Jisoo đối với Tổng Giám đốc Kim thì lại không nhịn được mà nói một câu: "Tổng Giám đốc Jisoo và Tổng Giám đốc Kim không chỉ quen biết nhau đơn giản như vậy."

Lời vừa dứt thì mấy người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn về phía Jisoo.

Nhưng Taehyung lại không bị ảnh hưởng bởi câu nói đó, anh vẫn nhìn Jisoo. Ánh mắt đó khiến người ta không đoán ra là anh định thuận nước đẩy thuyền vạch trần mối quan hệ trước đây của bọn họ, hay là dứt khoát tỏ ra xa lạ giống như Jisoo.

Jisoo và Taehyung nhìn nhau. Cô cong môi, tiện tay lấy một tách trà không trên bàn, thản nhiên nói: "Cũng đúng, tuy bình thường khó gặp được nhân vật nổi tiếng như Tổng Giám đốc Kim, nhưng dù sao mọi người cũng đã từng chạm mặt nhau ở Seoul. Nhớ ngày đó công ty của chúng tôi chỉ là một phòng giao dịch. Khi đó tôi và Tổng Giám đốc Kim cũng xem là đã từng gặp nhau vài lần ở Seoul, chỉ là không nhiều. Đoán chừng Tổng Giám đốc Kim bận rộn như vậy, e rằng đã sớm quên một người bình thường như tôi rồi."

Vị bộ trưởng nào đó ngồi bên cạnh lập tức cười phụ họa: "Tổng giám đốc Kim Jisoo xinh đẹp thế này, người đàn ông nào từng gặp cô cũng sẽ không quên. Dù Tổng Giám đốc Kim bận trăm công ngàn việc như thế nào đi nữa, thì chắc hẳn cũng có chút ấn tượng với Tổng giám đốc Kim Jisoo. Kim tổng nói xem có đúng không?"

Taehyung không trả lời, chỉ nhìn Jisoo.

Nãy giờ Jisoo chỉ bình tĩnh mỉm cười, thái độ hiểu chuyện và biết ăn nói, hoàn toàn như được gặp gỡ nhân vật nổi tiếng nào đó..

Nụ cười của Taehyung càng lúc càng sâu, âm điệu như thể đang đắn đo điều gì đó, nhưng lại giống như dễ dàng nắm vững mạch sống của người khác trong tay, khiến hơi thở của người ta trở nên yếu dần, anh trầm giọng nói: "Tổng giám đốc Kim Jisoo."

Chỉ là hai chữ rất ngắn gọn, nhưng lại tựa như được anh vuốt ve trong miệng, lại như đang chất vấn, lại như đang thừa nhận điều gì. Ánh mắt lạnh lùng và giọng điệu khó hiểu khiến người ta không nắm được suy nghĩ thật sự của anh. Nhưng nghe hai chữ Tổng giám đốc Kim Jisoo từ miệng anh thế này, mọi người có thể đoán được Jisoo này phải có gì đó thật đặc biệt, nếu không, với tính nết của Taehyung, lúc này anh sẽ không thèm nhìn cô lấy một cái.

Người nào đó ban nãy suýt chút lỡ miệng ở phía sau nhất thời cũng không thể thăm dò xem hai vị này rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng thấy thái độ dở dở ương ương của Jisoo và Taehyung thì ngẫm lại thấy mình không nên nhiều lời là hơn. Thế nên anh ta dứt khoát im lặng, lặng lẽ đổi chỗ ngồi, để tránh tự chuốc họa vào thân.

Jisoo để tách trà không trên tay xuống, hờ hững đáp lại: "Kim tổng?"

Cái kiểu anh gọi một câu, tôi gọi một câu thế này khiến người xung quanh khó hiểu. Jisoo cười, nhưng ánh mắt lại rất hời hợt.

Ba năm trôi qua, Taehyung ngày càng lạnh lùng ít nói, còn Jisoo thì lại tùy tính, nghĩ thoáng mọi việc. Dù sao trước khi về Seoul, cô cũng đã từng nghĩ qua, ở Seoul không yên bình như ở London, nhưng nếu đã dự định trở về thì cũng không cần phải bó tay bó chân. Giống như bây giờ vậy, dù là chuyện cũ bị bới lên hay là bị che giấu, bất luận thế nào thì cô cũng sẽ an lòng chấp nhận.

Taehyung nhìn vào đôi mắt thờ ơ đối với tất cả mọi việc, thậm chí vẫn luôn mang ý cười của cô. Một lát sau, giọng điệu anh vừa xa cách lại vừa khách sáo y như cô, rõ ràng là vẫn tôn trọng con đường cô chọn, hờ hững nói: "Chơi bóng không tệ."

Nụ cười má lúm đồng tiền của Jisoo như hàm chứa ánh sáng. Giọng nói của cô có phần nịnh nọt anh như mấy vị tổng giám đốc khác, lại dường như vì sự nịnh nọt này mà càng xa cách: "Cảm ơn Kim tổng đã khen, kiểu chơi bóng dở dở ương ương của tôi e rằng chẳng là gì trước mặt Kim tổng cả."

Taehyung thản nhiên nhướng mày. Lúc này bên cạnh lập tức có người thừa cơ muốn mời Taehyung cùng ra chơi mấy ván.

Nhưng Taehyung vẫn thủy chung ngồi yên ở đó không có ý muốn đứng dậy.

"Mọi người đi đi, tôi vẫn chưa uống xong ấm trà này, cũng tạm thời không có hứng chơi bóng." Vẻ mặt Taehyung lạnh nhạt nghiêm túc, ánh mắt cũng rời khỏi người Jisoo, không nhìn cô nữa.

Cùng lúc đó, Jisoo cũng tươi cười đứng dậy: "Vậy tôi không quấy rầy Kim tổng uống trà nữa, tôi qua bên kia ngồi một lát."

Jisoo thành công thoát khỏi vị trí gần Taehyung, cũng bất chấp sự lôi kéo hay lời hỏi han của những người khác, đi thẳng ra khỏi khu nghỉ ngơi bên này.

Kết quả, bên kia lại có một nhóm người đang chơi bowling, đúng lúc thấy Jisoo giống như đã nghỉ ngơi xong, có người liền tới kéo cô đi cùng.

Không biết Kim Seol Ah đã ở đó nói chuyện phiếm với mọi người từ khi nào, cô ta cầm quả bóng bowling trong tay giống như là đang chuẩn bị chơi.

Người kéo Jisoo qua hỏi cô chơi bowling thế nào, Jisoo vẫn trả lời chơi cũng bình thường.

Kết quả, cô chơi mấy ván, khiến sắc mặt Kim Seol Ah chuyển từ phách lối tự đắc sang khó coi khi nhìn số điểm của cô lần nào cũng cao hơn cô ta. Mặc dù Jisoo không đạt tới trình độ chuyên nghiệp ném ngã hết tất cả các pin, nhưng cũng coi là khá giỏi trong đám người, hoàn toàn đè bẹp biểu hiện như người mới của Kim Seol Ah.

Buổi chiều có rất nhiều hạng mục giải trí. Lúc này ở bãi cát bên kia không có một ai, mọi người tìm thấy một tấm lưới bóng chuyền, muốn tổ chức một trận bóng chuyền trên bãi biển.

Kim Seol Ah không chịu thua, bèn gọi Jisoo cùng đi chơi bóng chuyền bãi biển. Có người lại hỏi Jisoo chơi bóng chuyền thế nào, Jisoo mỉm cười: "Bình thường."

Nghe cô lại trả lời thế này, mọi người đều không coi là thật. Lúc này hiện trường chẳng còn là đấu với nhau hay không đấu nữa. Đại đa số người ra bãi cát vây xem đều chỉ muốn chứng kiến màn "biểu diễn" đặc sắc của hai chị em họ Kim*.

Đương nhiên mỗi lần họ cười đều là cười Kim Seol Ah, Jisoo hoàn toàn chưa từng gây trò cười.

Một người phụ nữ vốn đã rất thành công trong sự nghiệp của mình, năm nay càng là năm thu hoạch lớn, cộng thêm nhan sắc ấy, rất nhiều chàng trai trí thức cùng ngành ở đây đều thầm hướng về Jisoo. Thấy Jisoo gần như biết rõ mọi thứ, nhưng lại khiêm tốn và có chừng mực, đồng thời xuất sắc về mọi mặt, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi mà cô đã khiến không ít người bái phục, trong lòng luôn mong có thể thấy được nhiều mặt xuất sắc hơn của cô.

Trên bãi cát, trời đã chập tối.

Dưới ánh nắng chiều, Jisoo vẫn mặc bộ đồ trước đó, tùy ý xoa cổ tay mình, nhìn Kim Seol Ah đang đứng bên kia lưới bóng chuyền.

Để có thể thể hiện tốt một lần, Kim Seol Ah đã cố ý đi thay một bộ đồ thể thao bó sát cho tiện.

Nhưng Kim Seol Ah vừa phát bóng, Jisoo đã ung dung giơ tay đánh bóng trở về. Động tác của cô vừa mạnh mẽ vừa nhanh, hoàn toàn không có ý định cho cô ta sĩ diện.

Kim Seol Ah nhảy rất cao, nhưng kết quả lại không đỡ được, đành xoay người đi nhặt bóng trong tiếng cười và tiếng xì xầm của mọi người. Lúc bắt đầu phát bóng lần hai, cô ta liền đánh mạnh bóng về phía Jisoo.

Jisoo lạnh lùng nhếch mép, lách mình né qua. Cách chơi mang tính chất thuần túy giải trí trong khu nghỉ mát này lại bị Kim Seol Ah ra tay thật hung ác, vừa hay Jisoo cũng không có ý định khách sáo với cô ta. Trường hợp thế này không phân thắng thua, càng không có tính chất chuyên nghiệp, nên cô chỉ tùy ý để bóng lăn đến chân mình, sau đó dùng mũi chân đá lên. Khi bóng được ném lên, cô lập tức đập quả bóng bị dính chút cát biển về hướng mặt của Kim Seol Ah.

Kim Seol Ah vốn muốn tiến lên đỡ bóng, ai ngờ quả bóng này lại bay thẳng vào mặt cô ta. Cô ta muốn né nhưng không kịp, vừa rụt cổ vừa quay mặt sang chỗ khác, nhưng vẫn bị bóng chuyền đập mạnh vào đầu, lập tức ngã xuống đất.

Tuy bóng chuyền đập mạnh vào người nhưng sẽ không làm người bị thương được, mà bãi cát cũng rất mềm. Tuy nhiên lực đánh của Jisoo không nhẹ, Kim Seol Ah bị bóng của Jisoo đập cho choáng váng ngã xuống đất mãi đến mười mấy giây sau mới chậm rãi bò dậy.

Tiếng xì xầm trong đám người vây xem càng lúc càng rõ ràng. Họ còn tưởng Kim Seol Ah sẽ có biểu hiện xuất sắc gì, kết quả vẫn mất mặt xấu hổ.

Mọi người đều không ngốc, ban đầu họ không thấy được cuộc "tranh đấu" giữa chị em các cô diễn ra như thế nào, nhưng Kim Seol Ah hết lần này tới lần khác cứ khiêu khích và gây phiền cho Jisoo. Người có mắt đều thấy được chẳng qua là Kim Seol Ah không cam lòng chịu ấm ức, luôn muốn khơi gợi cảm giác tồn tại mà thôi.

Rõ ràng là thua kém Jisoo về mọi mặt mà cứ nhất định phải tranh giành, tính tình của hai chị em này thật đúng là chênh lệch quá nhiều.

"Đi thôi Tổng giám đốc Kim Jisoo, đừng chơi nữa, nước biển sắp dâng lên rồi, người ở bãi biển đều đã giải tán."

"Đúng là chẳng có gì đẹp mắt, vô nghĩa, đi thôi đi thôi."

Jisoo không định tiếp tục ở đây dây dưa thêm. Cô lạnh nhạt cúi đầu nhìn Kim Seol Ah đang bò dậy từ dưới đất, rồi xoay người bỏ đi với đám người trước dáng vẻ tức đến đỏ mắt của Kim Seol Ah.

***

Trở lại nhà thể thao, bên trong không còn đông người như hồi nãy vì không ít người đã về phòng nghỉ ngơi.

Jisoo nghĩ, không biết mình có nên về phòng nghỉ ngơi không. Dù sao cô cũng chỉ ở lại đây một đêm này là đi, trở về chỉ cần lấy danh nghĩa Tập đoàn MN viết vài phản hồi và đề nghị về khu nghỉ mát là được. Cô không cần phải lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.

Min Yoongi vừa qua bãi biển bên kia đưa Kim Seol Ah với sắc mặt khó coi về. Dù anh ta không ủng hộ cô ta gây phiền toái khắp nơi, nhưng Kim Seol Ah mất mặt ở đây thì cũng chẳng khác gì anh ta và nhà họ Thịnh mất mặt.

"Tổng giám đốc Kim Jisoo." Min Yoongi để Kim Seol Ah qua bên kia lau mồ hôi và tiện thể uống chút nước trước. Một lát sau, anh ta cứ thế đột nhiên chặn đường Jisoo đang chuẩn bị rời khỏi nhà thể thao.

Jisoo dừng lại nhìn người đàn ông trước mặt. Không đợi anh ta nói ra cô cũng đoán được mục đích anh ta chặn mình lại. Hôm nay Kim Seol Ah năm lần bảy lượt bị mất mặt ở đây, thế nào cũng sẽ có không ít người nhìn ra được Kim Seol Ah là người được Min Yoongi dẫn tới, dù anh ta xem thường thì e rằng lúc này cũng cảm thấy rất mất mặt.

Jisoo không lên tiếng, nhưng ánh mắt đã lạnh dần.

Min Yoongi cười với cô, nói nhỏ chỉ mình cô có thể nghe thấy: "Xem ra ba năm qua cô đã học được rất nhiều thứ ở London, cũng học hỏi được sự cẩn trọng cần có trong xã giao và trên thương trường ở Anh. Seol Ah không biết điều, đi khiêu khích cô mọi nơi quả thật là cô ta không hiểu chuyện, nhưng tốt xấu gì lần này Seol Ah cũng là người tôi dẫn tới. Cô ta dễ dàng bị cô làm mất mặt hết lần này tới lần khác như vậy, mặt mũi của tôi chung quy cũng không giữ được, cô nói xem phải không?"

Jisoo liếc anh ta: "Vậy Min tổng định làm gì? Tôi đã ở trong nhà thể thao này cả buổi trưa, dù sức khỏe tốt thì cũng phải mệt mỏi. Chẳng lẽ sau Kim Seol Ah, anh còn muốn chơi bóng gì đó với tôi nữa à? Vậy thì thật ngại quá, tôi không phải vận động viên, hôm nay chỉ là giải trí trong khu nghỉ mát, đánh golf là hoạt động thư giãn, tôi không có hứng thú chơi lại trò này với các người một lần nữa."

"Rốt cuộc là do cô mệt mỏi, hay là không muốn gặp tôi quá lâu?"

Người đàn ông đứng trước mặt thâm trầm nhìn cô, nghiễm nhiên không có ý định để cô rời đi dễ dàng như vậy.

Jisoo cụp mắt: "Hai người đến với nhau quả là không hổ danh ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tuyệt đối là cặn bã trong cặn bã."

Min Yoongi không hề tỏ ra tức giận với sự khiêu khích châm chọc của cô, chỉ nói: "Biết chơi phi tiêu không?"

Jisoo nhếch môi: "Anh nói đùa gì vậy, phi tiêu chẳng phải cũng bắt nguồn từ Anh như golf sao? Mấy năm nay tôi ở London, những thứ học được e rằng nhiều không đếm xuể. Anh thật sự định để Kim Seol Ah tiếp tục mất mặt với tôi nữa sao? Cô ta muốn chơi đùa, không có nghĩa là tôi cũng rảnh rỗi tốn thời gian với cô ta."

"Không phải Seol Ah chơi với cô, mà là tôi chơi với cô." Min Yoongi nói xong liền qua bên người cô, thái độ tựa như không hề có ý định chờ cô đồng ý.

Jisoo trầm ngâm một lúc, đảo mắt liền thấy bên kia nhà thể thao quả thật có một khu vực chơi phi tiêu.

Trên tường có một loạt bảng phi tiêu chuẩn quốc tế giống nhau, xa gần đều có.

Nhưng Jisoo quả thật chưa từng chơi trò này. Nếu chỉ ngắm, rồi ném trúng vào bảng phi tiêu thì cũng không khó, nhưng muốn ném chuẩn vào hồng tâm lại cực kỳ khó.

Hơn nữa trò này là trò bình thường đàn ông thích chơi, còn phụ nữ rất ít khi động tới, cho nên cô đoán Min Yoongi chơi không tệ. Cách làm việc của anh ta cũng coi là nhanh, mạnh, chuẩn. Có thể khiêu chiến với cô, tất nhiên anh ta không thể chơi kém hơn cô được.

Anh ta muốn giở trò bỉ ổi để lấy lại mặt mũi?

Kim Seol Ah ở bên kia thấy Jisoo thế mà lại nhận lời khiêu chiến thật, lại thấy Min Yoongi tiện tay chơi với mấy chiếc phi tiêu trong tay, cô ta bỗng bước nhanh qua, tiến đến trước mặt Min Yoongi: "Anh Yoongi, chúng ta cùng chơi với chị được không. Thế này đi, anh dạy em, em sẽ chơi với chị."

Nói rồi Kim Seol Ah liền đứng trước người Min Yoongi.

Trong mắt Min Yoongi không có cảm xúc gì đặc biệt. Thấy Kim Seol Ah sáp lại thì đáy mắt anh ta bỗng lóe lên tia chán ghét rồi nhanh chóng biến mất. Anh ta lại nhìn Jisoo đang loay hoay với mấy chiếc phi tiêu, thoạt nhìn như không hề sợ hãi. Tuy nhiên, với sự hiểu biết của anh ta về Jisoo, đoán chừng là cô thật sự không mấy am hiểu.

Kim Seol Ah lại đòi anh ta nhất định phải cầm tay mình ném phi tiêu, có thể nhận ra cô ta đang cố ý khoe chuyện yêu đương trước mặt mọi người, tiện thể lấy lại chút thể diện luôn. Min Yoongi trầm ngâm một lát bèn đặt phi tiêu vào tay Kim Seol Ah, rồi đứng sau lưng vịn vai và tay cô ta, dạy cô ta tư thế phóng phi tiêu.

"Bắt đầu nhé?" Min Yoongi nhìn về phía Jisoo hình như vẫn còn chưa chuẩn bị xong, hỏi một câu.

Jisoo cầm một chiếc phi tiêu đi tới, không thèm nhìn anh ta lấy một cái, đứng tại chỗ tìm góc độ, lạnh lùng đáp: "Tùy anh."

Jisoo vốn không muốn đến, nhưng hôm nay nhiều người xem như thế, cho dù thua thì cũng không thể mất bình tĩnh được, huống chi Kim Seol Ah còn ồn ào gây náo động, nên cô không thể đi.

Jisoo vừa dứt lời thì Min Yoongi đã cầm tay Kim Seol Ah ném phi tiêu đi.

Có thể thấy rằng anh ta thật sự là cao thủ, cũng không thẹn với đánh giá "nhanh, mạnh, chuẩn" của Jisoo, vô cùng chuẩn xác ném phi tiêu về phía trước. Nhưng vì tay của Kim Seol Ah ngăn giữa tay anh ta và phi tiêu, cộng thêm Kim Seol Ah phối hợp không hoàn hảo mà dẫn đến phi tiêu cắm lệch ra ngoài hồng tâm một vòng, tương đương với vòng số chín.

Dẫn dắt một người mới chơi ném phi tiêu được thế này thì thành tích đã xem như không tệ. Xung quanh thỉnh thoảng vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, nhưng nhiều hơn vẫn là tiếng cảm thán không xem chuyện này ra gì.

Trước tiên không nói Min Yoongi là người khôn khéo và xảo quyệt thế nào trong giới kinh doanh, bình thường anh ta ít nói nhưng không thể tùy tiện trêu chọc. Hiếm khi thấy anh ta dẫn theo bạn gái, đã thế cô bạn gái này lại còn là em gái của Tổng Giám đốc Quý. Thế mà cô Kim Seol Ah này lại đi khiêu khích Tổng Giám đốc Quý khắp nơi, hiện giờ ngay cả Min Yoongi bình thường ung dung thản nhiên cũng nâng đỡ cô ta.

Bọn họ hợp tác ném Jisoo qua một bên thế này, có rất nhiều quý ông thấy chướng mắt, chỉ mong sao được qua đó ném phi tiêu giúp Jisoo.

Trò chơi vốn không thích hợp với phụ nữ đang làm khó Jisoo. Nếu bây giờ Jisoo tỏ thái độ cần giúp đỡ thì chắc chắn sẽ có quý ông thấy chướng mắt mà qua giúp cô. Nhưng từ đầu đến cuối Jisoo vẫn không tỏ ra luống cuống, càng không hề mất bình tĩnh. Điều này khiến các quý ông đã từng chứng kiến biểu hiện đặc sắc của cô vào trưa nay nhất thời không dám tiến lên, để tránh lỡ như cô thật sự biết chơi phi tiêu thì bọn họ đi lên sẽ thừa thãi.

"Tuyệt quá!" Kim Seol Ah vừa ném xong một chiếc phi tiêu liền phấn khích dựa vào ngực Min Yoongi: "Anh Yoongi, chúng ta có thể ném trúng vào vòng giữa kia không?"

Min Yoongi không nhìn cô ta, mà dời mắt nhìn sang Jisoo, nói: "Chờ cô ấy ném xong rồi nói."

Kim Seol Ah cũng lia mắt nhìn sang Jisoo, nhướng mày chờ cô xấu mặt.

Jisoo không nhìn bọn họ, chỉ cầm phi tiêu nhìn về bảng tiêu phía trước. Dẫu sao cô cũng học được không ít từ Jennie. Dù lúc trước cô học bắn súng với Jennie chỉ được mấy tiếng đồng hồ, nhưng trò ném phi tiêu như ngắm mục tiêu này cũng không đến nỗi quá hoa mắt, nhưng cô không xác định được có thể nhắm trúng hồng tâm hay không.

Jisoo ném phi tiêu đi, phi tiêu cắm vào vòng số năm.

Trò này không cách nào có kỳ tích, dẫu sao thực lực cũng bày ra ở đây. Tuy rằng phi tiêu ném ra ổn định, nhưng cô chỉ ném được vòng năm điểm đã đủ để người ta biết được cô không giỏi trò này.

Kim Seol Ah phấn khích, nói: "Anh Yoongi, đến lượt chúng ta rồi kìa!"

Giờ phút này thắng bại đã định, Min Yoongi chỉ đơn giản muốn làm giảm nhuệ khí của Jisoo, chứ không có ý định tiếp tục.

Nhưng lúc này Kim Seol Ah đã cầm phi tiêu lên, nắm lấy tay anh ta khăng khăng muốn ném lần nữa. Jisoo vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh, không hề tỏ ra xấu hổ hoặc ảo não trước thất bại vừa rồi.

Đây chỉ là trò chơi mà thôi, với người mới chơi như cô mà nói, một ván phân thắng thua với ba ván thắng hai cũng chẳng có gì khác biệt.

Nhưng Kim Seol Ah cứ khăng khăng muốn tiếp tục, Min Yoongi không tiện từ chối trước mặt mọi người, chỉ nhìn sang Jisoo, sau đó mới cầm tay Kim Seol Ah ném phi tiêu về phía trước.

Lần này Kim Seol Ah không tiếp tục dùng lực theo, mà chỉ dùng lực từ Min Yoongi, vì thế phi tiêu vừa khéo cắm vào vòng tròn chính giữa, một cú ném vô cùng hoàn hảo.

Lúc này tiếng vỗ tay mới sôi nổi hơn, cũng có không ít âm thanh ồn ào trong đám người.

Sau cú ném phi tiêu chuẩn xác này, Min Yoongi không tiếp tục ôm Kim Seol Ah nữa, mà lui về sau một bước. Kim Seol Ah cảm thấy rất đắc ý nên quay sang nhìn Jisoo.

Thấy Jisoo lại cầm một chiếc phi tiêu khác, Min Yoongi nhìn tư thế của cô, hỏi: "Cần tôi giúp cô không? Tổng giám đốc Kim Jisoo?"

Ngay cả nhìn Jisoo cũng chưa từng nhìn anh ta cái nào, chỉ chăm chú nhìn về bảng phi tiêu, lạnh giọng nói: "Không cần."

Lúc này trong đám người vang lên âm thanh, phần lớn đều hỏi Jisoo có muốn được trợ giúp hay không.

Jisoo không trả lời.

Cho đến khi không biết vì sao tiếng nói từ trong đám người bỗng nhiên im bặt, đồng thời cảm thấy vẻ mặt của Min Yoongi và Kim Seol Ah cũng biến đổi, Jisoo mới tạm dừng động tác. Cô còn chưa kịp có phản ứng, chợt phát hiện dường như phía sau có người đến gần.

Khi người phía sau đến gần, đưa tay nắm vai cô, mùi hương thanh mát sạch sẽ dễ chịu như quen thuộc, như xa lạ thoang thoảng quanh người cô. Jisoo hơi khựng lại thì tay của người đàn ông đã từ phía sau vòng tới, nắm lấy cổ tay cô, giúp cô đứng với tư thế thích hợp nhất. Giọng nói lành lạnh, trầm bổng vang lên bên tai: "Đừng căng thẳng!"

Không cần quay đầu lại, cô cũng biết người sau lưng là Taehyung.

Dù cho khoảng cách ba năm hai người xa nhau như dải Ngân Hà, nhưng chỉ cần khoảnh khắc anh đến gần, giọng nói, mùi hương và hơi thở của anh đủ để cô không cần quay đầu lại vẫn có thể nhận ra rõ ràng, đó là anh.

Thấy Taehyung trước đó vẫn ngồi im lìm ở khu nghỉ ngơi, thế mà lại đi tới giúp Jisoo, Kim Seol Ah hung dữ nghiến răng, tay cầm phi tiêu chặt đến mức ngón tay trở nên trắng bệch.

Jisoo vốn thật sự không căng thẳng, nhưng hơi thở của Taehyung bỗng nhiên vờn quanh người cô, hơn nữa có nhiều người bỗng chốc không dám nói lung tung nữa, chỉ im lặng nhìn về bên này, khiến cả người cô càng căng như dây đàn.

Từ phía sau, tay của Taehyung vỗ vào thắt lưng cô, chỉnh cho thân hình cứng đờ của cô đứng đúng tư thế. Rồi lại dường như chỉ là đơn thuần hướng dẫn động tác phóng phi tiêu cho cô, tay anh đặt lên cổ cô, giúp cô điều chỉnh và cố định hướng quay đầu và phương hướng có thể đạt được tầm nhìn tốt nhất. Tay còn lại của anh từ đầu đến cuối nắm lấy cổ tay cô đưa về phía trước, lòng bàn tay dày rộng và ấm áp nắm trọn bàn tay cô.

"Tập trung vào chấm tròn phía trước, thân hình không nên xoay chuyển một cách cứng nhắc như vậy. Phi tiêu không phải là trò chơi chỉ cần có sức mạnh. Ngoài độ chính xác ra, còn cần sự tĩnh tâm." Tiếng của anh gần như phát ra ngay bên tai cô, điềm tĩnh và từ tốn: "Chuẩn bị xong rồi chứ?"

Jisoo nhìn về phía bảng phi tiêu một lần nữa: "Được rồi."

Anh nắm tay cô, phóng phi tiêu đi.

Cũng là trợ giúp một tay chơi mới, nhưng chiếc phi tiêu màu sắc sặc sỡ bắn thẳng vào vòng tròn ở giữa bảng phi tiêu, hơn nữa không chỉ bắn vào chính giữa, mà còn bắn rơi phi tiêu của Min Yoongi và Kim Seol Ah.

Một chiến thắng áp đảo.

Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Jisoo không nhìn khuôn mặt tái mét vì tức giận của Kim Seol Ah, cũng không nhìn mọi người với tâm trạng tới xem náo nhiệt và ánh mắt dường như chỉ muốn tới để hóng chuyện của họ, mà chỉ nhìn vòng tròn ở giữa bảng phi tiêu phía xa xa, cảm thấy như thời gian trở lại ba năm trước đây ở khu căn cứ XI tại Los Angeles, khi cô không chút tự tin đối diện hồng tâm ở ngoài trăm mét, người đàn ông này đã từng đứng sau lưng hướng dẫn cho cô thế này.

Ánh mắt của Jisoo rất bình tĩnh, bình tĩnh như thể dĩ vãng kia hoàn toàn chưa từng tồn tại.

"Cảm ơn Kim tổng." Jisoo nhìn chiếc phi tiêu ghim vào giữa bảng phi tiêu, rồi thình lình rút tay khỏi lòng bàn tay anh. Cô đứng trước ngực anh, cất giọng rất bình tĩnh, thậm chí hơi lãnh đạm nói: "Có thể buông tôi ra chưa?"

Lúc trước khi cô lên tiếng, anh đứng phía sau cũng không vội vã rời đi. Thế nhưng cô vừa cất tiếng, cánh tay anh đã lập tức thu về, không hề có một phút dừng lại hoặc động tác ôm không cần thiết. Khi Jisoo xoay người hướng về phía anh cảm ơn thì khoảng cách giữa hai người đã lại tách ra nửa mét rồi.

"Cảm ơn." Jisoo lại nói.

Taehyung thấy vẻ xa lánh và khoảng cách rõ ràng trong mắt cô, cũng không trả lời. Chỉ khi Jisoo thản nhiên rời đi, ánh mắt anh mới hờ hững nhìn về phía chiếc phi tiêu màu sắc sặc sỡ ghim trong vòng tròn ở giữa bảng phi tiêu.

Jisoo bỏ đi rất nhanh.

Cô là người trước kia Taehyung tự tay đẩy đi. Nếu anh đã luôn miệng nói Taehyung trước kia đã chết, lấy danh nghĩa đã chết để chia tay cô, thì đương nhiên là cô sẽ chấp nhận lý do tàn nhẫn nhất đó, không hỏi, không lưu tâm, cũng không cần níu kéo nữa.

Thời gian trôi qua, sau khi trở về Seoul, cô cũng không nghĩ tới việc qua lại nhiều hơn với Taehyung.

Có thể gặp lại nhau đã là không dễ rồi, tuy cô không đến mức căm thù oán hận gì Tổng Giám đốc Kim cao cao tại thượng này, nhưng cô với anh cũng không còn bất kỳ quan hệ nào.

Trước đây sau khi ly hôn, cô không định gặp lại anh. Dù cho Ngự Viên bị phá bỏ, bị niêm phong, dù cho cô tới nước Anh xa xôi, cô cũng không nghĩ tới việc còn có thể nói chuyện với anh trong tình thế và khoảng cách gần như thế này.

Jisoo trở về phòng. Sau khi vào phòng, cô mới phát hiện cả người mình đẫm mồ hôi. Buổi sáng phơi nắng lâu như vậy, buổi chiều lại liên tục chơi trò chơi, vận động không ngừng, có lẽ ban nãy lúc chơi phóng phi tiêu, trên người cô có mùi không được dễ chịu lắm.

Cô lại nghĩ tới tình cảnh lúc đó, nghĩ đến những tiếng xì xầm của những người xung quanh khi Taehyung ôm và giúp cô, nghĩ đến ánh mắt điềm tĩnh, lãnh đạm từ đầu đến cuối của Taehyung.

Có lẽ xa cách lâu ngày gặp lại khiến tâm trạng cô kích động, nhưng lúc này Jisoo không muốn nhắc lại.

***

Jisoo vào phòng tắm đứng dưới vòi sen đang chảy nước ấm.

Cách đây ba năm ở khách sạn kia, thiếu chút nữa là cô đã chết do sốt cao vì ngâm mình trong nước lạnh và không khí lạnh. Từ đó, cô hầu như không tắm nước lạnh nữa. Thường ngày cô cũng rất ít động vào nước lạnh, cho dù thời tiết có oi bức cỡ nào, cô cũng tuyệt đối không uống nước lạnh. Cũng chính vì vậy, chứng thể hàn của cô đã thuyên giảm rất nhiều. Thời gian gần đây, mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt, bụng cô cũng không đau dữ dội nữa.

Khi cô tắm xong đã là bảy giờ rưỡi.

Đang là mùa Hạ, trời sẩm tối, nhưng bóng đêm chưa hoàn toàn chiếm ngự.

Khu nghỉ mát vẫn còn rất náo nhiệt. Mấy năm gần đây, trong số những người thành công ở Seoul, có rất nhiều người còn trẻ, không phải là những "ông chú" bốn mươi lăm tuổi bụng bia mà cô quen nhìn thấy khắp nơi trước kia.

Có người đang làm món nướng ở khu vực cho phép nấu nướng bên bãi biển, khá nhiều người đang uống rượu tán gẫu, bầu không khí rất náo nhiệt.

Căn phòng Jisoo ở là lầu hai của biệt thự nghỉ dưỡng, có một ban công rất lớn, cô mở cửa sổ bước ra ban công. Gió biển từ nơi xa thổi về. Cô nhìn thấy một nhóm người đang nướng thức ăn, đều là khuôn mặt mấy ngày này hay gặp, không có Min Yoongi và Kim Seol Ah, đương nhiên cũng không có Taehyung.

Phía chân trời xuất hiện lác đác vài vì sao. Jisoo ngồi trên ban công ngắm nhìn bầu trời đêm, lắng nghe tiếng cười nói của đám người dưới kia.

Gió biển nhẹ nhàng lướt qua, Jisoo đưa tay lên vén mái tóc đã gần khô. Lúc cúi đầu lần nữa thì cô nhìn thấy Baek Yoonsik trong đám người. Nhưng hiển nhiên Baek Yoonsik đến tham gia góp vui, còn Taehyung vẫn không xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top