Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo tức tối cụp mắt xuống.

Chào cái đầu cô ấy!

Bộ không thấy chị Jisoo của cô gần như bị giam lỏng bởi vì cái có dưỡng thương này sao?

Vào lúc này rồi mà vẫn không quên nịnh bợ Taehyung, lại còn lộ cái đuôi mê trai ra!

Taehyung nhìn động tác cấp tốc cất ví tiện của Rosé, ánh mắt hiện ra nét cười ôn hòa: "Chào."

Trong thoáng chốc, mắt Rosé sáng rực!

A a a...!

Boss Kim nói chuyện với mình kìa! Còn mỉm cười nói "chào" với mình nữa!

Lần đầu tiên cô nói chuyện với boss Kim là ở khách sạn kia. Lúc đó cô vô tình bắt gặp "chuyện tốt" của anh và Jisoo, vừa mở cửa ra thì thấy cảnh Taehyung vừa tắm xong. Nhưng lúc đó vẻ mặt anh không dễ chịu như thế này.

Lúc này, anh còn cười với cô nữa kìa!

A a a a!

Nhìn thấy ánh mắt như sắp rơi vào trạng thái điên cuồng của Rosé, Jisoo: "..."

Cô vừa biết được, giữ một trợ lý mê trai bên cạnh thật sự là một sai lầm rất lớn.

Chị Yung nhìn bọn họ, lại thấy ngài Kim đã trở về, thì cười tủm tỉm như đã yên tâm, xoay người tiếp tục đi làm việc của mình.

Jisoo đứng trước cửa, nhìn chằm chằm gương mặt như cười như không của Taehyung, nỗi tức giận từ từ dịu đi, gương mặt khôi phục vẻ thản nhiên.

Cô muốn về nhà cũng không được sao?

Taehyung nhìn lướt qua người cô, rồi xoay người đi vào nhà, thản nhiên nói một câu: "Không vào nhà ngồi chơi sao?"

Jisoo nhìn bóng lưng của anh, lại liếc nhìn Rosé. Rosé cố gắng kiềm chế vẻ mặt phấn khởi, hết sức hiểu chuyện vội vàng xua tay: "Không cần, không cần. Ban đầu tôi không biết Tổng Giám đốc Kim Jisoo ở chỗ Tổng Giám đốc Kim. Nếu biết đây là chỗ ở của anh, tôi đã không tới!"

Jisoo: "..."

"Này, em còn có việc ở công ty, hai anh chị níu kéo tình cảm là tốt, có thể tái hôn thì sớm tái hôn đi. Chuyện ở công ty đã có em và Phó Tổng Giám đốc xử lý! Chị Somin cũng đã mẹ tròn con vuông, có thể đến công ty hỗ trợ bất cứ lúc nào, chị không cần phải nhúng tay vào bất cứ việc gì! Tập trung mà yêu đương đi!"

Nói xong, Rosé lại nhìn theo bóng lưng Taehyung, hít sâu một hơi với vẻ mặt sùng bái, rồi xoay người bước nhanh về phía thang máy, không dám ở lại dù chỉ chốc lát.

Khóe miệng Jisoo co rút mấy cái.

Cô nói chuyện yêu đương cái quái gì chứ?

Đến lúc cửa thang máy đóng lại, Jisoo mới tức giận nhìn Taehyung đã đi vào trong nhà.

Dù trong tay cầm theo nội y dường như mua cho cô, nhưng Taehyung vẫn đường đường chính chính, mặt không đỏ, hơi thở không hổn hển, dáng vẻ cũng không xấu hổ chột dạ.

Jisoo đi tới, nhìn chiếc túi anh đặt trên sofa.

Quả nhiên vừa rồi cô không nhìn lầm, đúng là nội y.

Hôm qua chị Yung đã mua giúp cô hai bộ quần áo, nhưng chỉ mua một bộ nội y. Theo thói quen thường ngày, hôm nay cô sẽ phải thay đồ lót, không ngờ sau khi anh đi họp về, lại nhân tiện đi mua giúp cô mấy thứ này...

Jisoo mím môi: "Sao anh về sớm vậy? Cuộc họp nào cũng ngắn như vậy sao?"

Anh rất thờ ơ: "Một cuộc họp buổi sáng theo lệ thường, thời gian họp không dài."

Hừm, thời gian họp không dài, làm mình thất vọng quá đi.

Ngay cả một cơ hội trốn đi cũng không có.

Jisoo chăm chú nhìn anh một lát, sau đó từ từ lui về phía sau một bước, cố tránh không đụng vào túi đựng điện thoại di động và tiền, kẻo anh chú ý. Cô hơi nghiêng người, nói: "Hai tên cướp hôm đó thế nào rồi?"

"Một tên chết, một tên bị thương, là một băng đảng tội phạm có tổ chức, những tên đồng bọn khác cũng đã bị bắt. Tốc độ phá án của cảnh sát trong nước coi như cũng gọn gàng nhanh chóng."

Thảo nào bọn chúng hung hăng như vậy, khiến nhiều cảnh sát được điều động tới như thế, thì ra không chỉ có hai người.

"Vậy xe của anh thì sao?"

Trong đầu Jisoo thoáng xuất hiện suy đoán hơi đen tối. Phải chăng Taehyung đã có ý định đổi xe từ trước rồi, nên khi thấy chiếc xe trị giá mấy chục triệu rơi xuống biển, anh mới không hề chớp mắt.

Anh nhìn cô, thản nhiên nói: "Em thích xe nào?"

"Tôi thích xe nào thì có liên quan gì? Xe của tôi đâu có rơi xuống biển? Tôi cũng không cần đổi xe." Jisoo hừ lạnh.

Từ cửa sổ, anh nhìn xuống bãi đỗ xe ở phía dưới, xe của Jisoo đang đỗ ở dưới đó. Anh cười nhạt: "Vừa rồi trợ lý của em tới làm gì?"

Jisoo đứng phía sau anh, bất mãn nói: "Ngay cả một trăm đồng mà vị Tổng Giám đốc nào đó của Tập đoàn Shine cũng không cho tôi, vậy tôi không được phép nhờ người tới đưa tiền cho mình sao? Nhưng tôi còn chưa kịp nhận tiền thì anh đã trở về rồi. Rosé hoảng sợ cất ví tiền rồi lập tức bỏ đi, đến cũng như không!"

Anh liếc nhìn Jisoo, Jisoo tránh ánh mắt anh, viện cớ muốn đi vệ sinh, liền xoay người trở về phòng ngủ.

Nếu lấy tiền và điện thoại di động trong túi ra ngay, cô sợ Taehyung đi vào nhìn thấy, nên cầm túi và cả thẻ sim do chị Yung mua giúp vào phòng tắm. Ngồi trên bồn cầu, cô nhẹ nhàng lắp sim vào điện thoại, rồi khởi động máy. Xác định điện thoại di động đã sử dụng bình thường, cô mới đắc ý đặt điện thoại ở chế độ im lặng. Sau đó cô đi ra ngoài, giấu điện thoại đi, đợi khi cần dùng sẽ lấy ra.

Cho tới lúc chị Yung nấu cháo xong, mời cô ra ăn, Jisoo mới đi ra ngoài. Khi chị Yung múc cháo ra bát cho cô, Taehyung đi ngang qua bàn ăn, nhìn thoáng qua Jisoo. Nhận ra dáng vẻ của cô lúc này rõ ràng là bình tĩnh hơn trước, như là có chỗ dựa nào đó, anh xoay người, bóng lưng cao lớn đi vào phòng sách.

Jisoo ăn cháo, giương mắt nhìn theo bóng lưng của Taehyung khuất sau cửa phòng sách, tim đập hơi nhanh.

Hẳn là anh không phát hiện chứ?

Vào phòng sách, Taehyung tiện tay mở máy vi tính dưới giá sách, phần mềm giám sát qua camera đặt ở cửa trước nhanh chóng chiếu lại cảnh xảy ra nửa tiếng trước, kể cả cảnh Rosé nhét xấp tiền và điện thoại di động vào tay Jisoo, Jisoo lại giấu vào trong túi áo.

Anh nhướng mày, mỉm cười tắt màn hình, rồi xoay người đi ra ngoài.

Jisoo vẫn ngồi bên bàn ăn cháo. Vết thương trên cổ do chiếc nhẫn của Kim So Young gây ra ở nhà họ Kim đã nhạt đi rất nhiều. Vết thương trên mu bàn tay do cô tự gây ra, chỉ khi nào bị ướt thì mới có cảm giác đau buốt. Hôm qua do cô tắm, mu bàn tay vốn sắp lành lại đỏ lên, nhưng cô lại không để ý cứ ngồi ăn, màu đỏ trên mu bàn tay hiện ra rất rõ ràng.

Thấy cô hoàn toàn thờ ơ với vết thương của mình, Taehyung nhìn một lúc lâu, mới thản nhiên nói: "Ăn xong tôi thoa thuốc lên tay cho em, trong vòng một ngày đừng để bị ướt nữa."

Jisoo cúi đầu nhìn xuống, đây là vết thương mà trong tình thế cấp bách cô đã cố ý gây ra. Cô mím môi: "Không cần đâu, chỉ rách chút da thôi, để vậy cũng sẽ tự lành mà."

Taehyung kéo tay cô tới. Khi Jisoo muốn rụt lại, anh giữ tay cô, ngắm nhìn lớp da non rất mỏng trên vết thương vẫn còn rịn ra chút máu, có dấu hiệu nhiễm trùng vì bị ướt khi tắm.

Jisoo cau mày muốn rút tay lại, ngẩng đầu lên thì lại thấy anh không cho cự tuyệt nói: "Phải thoa thuốc."

Vừa chạm phải ánh mắt của anh, Jisoo vội vàng nhìn qua chỗ khác, nhưng tay thì không sao rút lại được.Jisoo muốn rút tay lại nhưng không được, cho đến khi cô bất đắc dĩ gật đầu, thì Taehyung mới buông tay cô ra.

Sau khi ăn cơm, quả nhiên anh kháng kháng đòi thoa thuốc cho cô. Anh buộc cô ngồi trên sofa, lật mu bàn tay lên về phía anh. Động tác thoa thuốc của thật nhẹ nhàng, như sợ làm cô đau. Nhưng thoa thuốc sao có thể không đau, Jisoo cố chịu đựng, không kêu, chỉ mím môi nhìn động tác dịu dàng không thể tưởng tượng nổi của anh.

Biết cô khó chịu như thế nào, nhưng Taehyung cũng không nói toạc ra, chỉ là động tác trên tay hết sức kiên nhẫn.

Chị Yung từ bếp đi ra nhìn thấy cảnh này, nhất thời tươi cười, nhẹ nhàng quay lại bếp, tránh quấy rây hai người.

"Để tôi tự làm được rồi." Thoa thuốc tay phải xong, còn lại tay trái, Jisoo đưa tay định lấy thuốc trong tay anh.

Anh ãn cô xuống: "Đừng lộn xộn!"

Jisoo nhìn anh, không nói gì, chỉ nhíu mày tỏ vẻ bất mãn. Cho tới khi anh buông tay cô ra, cô mới lập tức nhích lui về phía sau càng xa càng tốt, giữ khoảng cách với anh.

Taehyung đặt thuốc qua một bên, nhìn cô ngồi trên sofa cách mình hơn một mét, nhíu mày: "Em không cần lúc nào cũng nôn nóng tỏ rõ lập trường cho tôi thấy. Tôi biết cảm nhận của em, tôi sẽ cho em thời gian."

Có thể nhìn ra được, Jisoo đã không còn đặt nặng trong lòng chuyện ba năm trước. Đặc biệt là khi tất cả chân tướng đã phơi bày trước mặt thì cô không thể không buông bỏ.

Thế nhưng dù sao thì vết sẹo do anh gây ra cho cô trước kia vẫn còn tồn tại. Ba năm nay cô đơn độc trưởng thành, tính cách đã vững vàng hơn trước rất nhiều.

Cô cần thời gian.

Jisoo nhìn anh, không nói, đứng lên liền bỏ đi, theo thói quen tiện tay đóng cửa phòng, cũng không quay đầu lại.

Taehyung đứng dậy bước ra ban công phòng khách, cầm điện thoại di động bấm một dãy số gọi đi. Đôi mắt đen nhánh thâm trầm nhìn xuống cảnh thành phố Seoul ở phía xa. Khi người ở đầu bên kia nhận cuộc gọi, anh lãnh đạm hỏi: "Ba năm trước, trong thời gian hai tháng tôi hôn mê vì tai nạn giao thông, Jisoo luôn ở bệnh viện hay sao?"

Đầu bên kia, Juno hơi khựng lại trong chốc lát vì câu hỏi của Taehyung, rồi đáp: "Ngoại trừ mấy ngày mẹ cậu đưa cô ấy về nhà ở, thì hầu như cô ấy đều ở bệnh viện."

"Hàng ngày cô ấy làm gì ở bệnh viện?"

"Đương nhiên là chờ cậu tỉnh lại rồi! Lúc đó cô ấy vừa mới sẩy thai, thể xác và tinh thần đều rất yếu ớt, nhưng không hề rơi một giọt nước mắt, bình tĩnh đến đáng sợ. Chỉ là mỗi ngày cô ấy đều canh chừng ở cửa phòng bệnh của cậu. Bác sĩ không cho cô ấy vào, thế là cô ấy đứng như một kẻ đần độn ở ngoài cửa, không tranh cãi, cũng không làm ầm ĩ. Đứng lâu mệt thì cô ấy ngồi trên ghế một lát, hễ thấy có bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, là cô ấy lại đứng lên hỏi bao giờ thì cậu mới có thể tỉnh lại. Ngày qua ngày, cuối cùng vì không thể xác định được cậu có thể tỉnh lại hay không, ngay cả ba mẹ cậu cũng phải trở lại sinh hoạt bình thường, không thể cứ tiếp tục canh giữ mỗi ngày ở bệnh viện, nhưng cô ấy vẫn một mình chờ ở ngoài cửa, không vào được, nhưng nhất định không chịu rời đi."

Dường như rất thương xót Jisoo, Hwang Juno thở dài: "Tính cách của Jisoo như thế nào, cậu hiểu rõ hơn ai hết mà. Ban đầu, trước khi hai người ly hôn, cậu từ chối nghe bất cứ ai trong chúng tôi khuyên nhủ, là sợ nghe rồi sẽ không đủ nhẫn tâm?"

Ánh mắt Taehyung nhìn ra cửa sổ hồi lâu, anh không nói gì.

Juno: "Thế nào? Hiện nay cuộc sống của Jisoo rất tốt đẹp, không cần nương tựa vào cậu, cái cảm giác vợ mình thoát khỏi tầm khống chế của mình không dễ chịu lắm phải không?"

Taehyung: "..."

"Cậu hỏi tôi mấy chuyện này, là muốn cảm nhận những thống khổ mà cô ấy đã phải chịu đựng trước kia sao? Lúc đó cậu hôn mê bất tỉnh, cô ấy phải giấu trong lòng tất cả tiếc nuối và đau khổ vì sẩy thai, bởi vì lúc đó không có gì đáng sợ hơn là việc cậu không bao giờ tỉnh lại nữa. Bất kể lý do của cậu là gì, thì việc đầu tiên cậu làm khi vừa tỉnh lại là đòi ly hôn, không cho cô ấy cả một thời gian hòa hoãn. Tôi không thể tưởng tượng được rốt cuộc cô ấy yêu cậu tới mức độ nào mà vẫn có thể một lòng nỗ lực níu giữ cậu trong khi cậu trưng ra cái bộ mặt lạnh như tiền kia. Lúc đó ngày nào cô ấy cũng mỉm cười nói với mọi người, chỉ cần cậu còn sống thì đó chính là động lực lớn nhất cho cô ấy. Cho dù phải đương đầu với trăm nghìn khó khăn, cô ấy cũng sẽ không sụp đổ. Nhưng rốt cuộc, cô ấy vẫn sụp đổ tan tành, mà cậu chính là người gây ra điều đó!"

Thấy Taehyung vẫn không nói lời nào, Juno lại cười nhạt: "Lần trước bạn cô ấy sinh con, cô ấy đến bệnh viện, chúng tôi có trò chuyện vài câu. Cô ấy không nhắc tới cậu một lời, thậm chí không có chút hứng thú nào với cậu. Theo tôi thấy, rất khó có cơ hội để cậu và cô ấy qua lại với nhau, nên ngay cả việc cậu muốn gặp mặt cô ấy cũng khó như lên trời!"

Yên lặng trong chốc lát, Taehyung liếc nhìn cửa phòng cách đó không xa, thản nhiên nói: "Ừ, đúng là rất khó."

Juno: "Sao thế? Trong lòng không vui à? Muốn tôi sang uống với cậu vài chén không? Cho tôi biết địa điểm đi, tôi tới ngồi khóc với cậu một lúc."

Taehyung không thay đổi sắc mặt, nói: "Quốc tế Oran."

Juno cười nhạo: "Cậu thật đúng là ba năm như một ngày, vẫn ở nơi đó. Lúc này, hẳn là người vợ bị cậu ruồng bỏ không ở Tập đoàn MN thì cũng đang tiệc tùng xã giao, chuyện trò vui vẻ với những người bạn trong giới doanh nhân. Còn cậu thì sao? Cậu như một hòn vọng thê vậy, ra vẻ đáng thương cho ai xem chứ?"

Taehyung không thèm để ý lời lẽ châm biếm của Juno, ngắt điện thoại rồi lại nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đóng chặt.

Hai ngày nay Jisoo ngủ li bì, bây giờ là buổi trưa, không có khả năng cô đang ngủ, nhưng vẫn ở lì trong phòng ngủ không ra.

Anh ném điện thoại lên sofa, bước đi không do dự rồi đưa tay mở cửa ra. Đây là nơi ở của anh, Jisoo biết dù có khóa trái bên trong cũng vô ích, bởi vậy cô không khóa cửa.

Rèm cửa sổ trong phòng đóng chặt, ngay khi cửa mở ra, ánh sáng từ phòng khách rọi vào. Jisoo đang ngồi ngây người dưới thảm ở bên giường giật mình hoảng sợ, đưa mắt ngơ ngác nhìn anh đang đi về phía mình.

"Anh muốn làm gì?" Cô hỏi theo phản xạ tự nhiên.

Taehyung không đáp, bế cô lên khỏi tấm thảm, rồi đặt lên giường.

"Taehyung." Jisoo cau mày khó chịu kêu lên khi bị anh bế lên giường, nhưng anh không nói lời nào.

Jisoo tức giận: "Taehyung!"

"Tôi cho em thời gian suy nghĩ chứ không cho phép em ngồi dưới đất! Điều hòa chỉ có hai mươi độ, vết thương còn chưa lành hẳn, chẳng lẽ em muốn bị cảm mạo hay sao?"

Jisoo không hề để ý nhiệt độ của máy điều hòa, vừa rồi cô ngồi ở đó cảm thấy nóng nực, nên cầm điều khiển từ xa tùy ý nhấn vài cái. Cô không nghĩ là mình hạ nhiệt độ của nó xuống thấp như vậy.

Ngồi trên mặt đất thì sao chứ? Cô ngồi trên thảm chứ không ngồi trực tiếp lên sàn nhà. Trước đây, khi còn ở nước Anh, buổi tối không ngủ được, cô cũng thường xuyên ngồi ngẩn ra dưới đất như thế này, điều đó đã thành thói quen rồi.Taehyung đặt cô lên trên giường, đắp chăn lên rồi không nói một lời, cầm điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ máy điều hòa lên hai mươi sáu độ.

Sau đó anh nhìn cô ngồi trên giường, khuôn mặt trăng nõn hiện lên vẻ chịu đựng, chứ không còn vẻ nũng nịu khi làm nũng trước mặt anh như trước kia nữa.

Ba năm anh để cô sống tự lập, cô đã nhanh chóng trưởng thành đúng như mong muốn.

Nếu nói Jisoo từng là một con nhím bị qiiệ nơi, thì bây giờ thoạt nhìn cô chỉ là một chú mèo vô hại và lười biếng, trông rất ung dung bình tĩnh, nhưng lại đỗ móng vuốt vô cùng sắc bén.

"Hôm nay Juno sẽ tới, nhân tiện bảo cậu ta kiểm tra vết thương trên đầu em. Em không muốn ra ngoài thì ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe." Anh ngôi ở mép giường, năm tay cô, dường như lơ đãng mà đặt tay lên bụng dưới của cô.

Động tác này khiến Jisoo giật mình, cô muốn rút tay lại nhưng không được.

Cô nhìn anh, lời nói đã gần thốt ra, nhưng lại nghĩ tới Juno, liền hỏi: "Mấy năm nay Bác sĩ Hwang vẫn ở Seoul sao? Anh ta đã kết hôn với cô La chưa?"

Tay anh vẫn nắm lấy năm ngón tay cô: "Chưa."

Jisoo nhớ rõ hẳn là Oh Sehun đã thất bại khi muốn đoạt Lisa, nhìn vẻ mặt của anh ta mỗi lần nhắc tới Lisa là đủ biết. Nhưng sao Lisa và Juno dây dưa nhiều năm như vậy mà vẫn không có kết quả?

"Vì sao? Dù Bác sĩ Hwang không nói ra, nhưng với tình cảm anh ta dành cho cô La, thì người tinh mắt đều nhìn ra được là anh ta chung tình cỡ nào. Vậy thì sao đến bây giờ họ vẫn chưa lấy nhau?"

Khi cô lặng lẽ muốn rút tay về, Taehyung chậm rãi buông từng ngón một, cho đến khi cô nhích người lui về phía sau, đề phòng anh tiến tới. Anh nhếch môi, nhướng mày nói: "Em cũng biết cậu ta rất chung tình? Xem ra mấy năm nay hai người vẫn liên lạc?"

Dường như giọng Taehyung có phần không vui.

Tuy điều này biểu lộ không rõ ràng, nhưng Jisoo vẫn nhận ra được.

Cô đút bàn tay vừa được tự do vào trong chăn, tránh khỏi mọi đụng chạm với anh, khóe môi cong lên, nói: "Trước đây lúc ở Seoul, Bác sĩ Hwang vẫn luôn quan tâm đến tôi, sau này lúc ở Los Angeles cũng vậy. Chẳng phải hai người các anh thân thiết như anh em sao? Chính là cái loại anh em không cần phụ nữ ấy, nhưng dù sao anh ta cũng chưa kết hôn, thuận tiện quan tâm giúp đỡ thì cũng chẳng thể nói là quá đáng, đúng không?"

Trong nháy mắt, không khí xung quanh người anh hạ xuống thấp hơn cả nhiệt độ vừa chỉnh trên máy điều hòa. Anh quan sát cô, nét mặt như đang cười, nhưng không phải là một nụ cười vui vẻ: "Em có ý nghĩ này với cậu ta sao?"

Jisoo nhìn anh, chỉ một ánh mắt của anh thôi cũng đã đủ khiến cô cảm thấy như ngồi trên gai nhọn. Dù anh không nói một lời, nhưng dáng vẻ không giận mà uy kia khiến người khác cảm thấy bị áp bách.

Cô lại cười: "Tính cách Bác sĩ Hwang như thế, người không quen biết anh ta sẽ nghĩ anh ta cao ngạo, lạnh lùng khó gần, nhưng khi đã quen thuộc, thì sẽ phát hiện anh ta có phẩm chất đặc biệt của người đàn ông ấm áp. Huống chi nghề bác sĩ cũng khoác lên người anh ta một vầng sáng cao quý, khiến người khác vô thức rất muốn thân cận. Bác sĩ Hwang vẫn rất quan tâm tôi, cho dù hai chúng tôi ít liên lạc, nhưng sau khi về nước, tôi đã chủ động gọi điện thoại cho anh ta. Hơn nữa, anh ta cũng là một người bạn cũ hiếm có mà tôi không kéo tất cả phương thức liên lạc vào sổ đen."

Taehyung không biểu lộ gì, chỉ hỏi: "Em có hứng thú với cậu ta như vậy sao?"

Phía dưới chăn, Jisoo ấn chặt móng tay vào lòng bàn tay mình, tỏ vẻ như lơ đãng nói: "Tôi vốn nghĩ dù sao anh ta cũng đã dây dưa nhiều năm như vậy với Lisa, nên không suy nghĩ quá nhiều. Thế nhưng hôm nay anh lại nói, đến bây giờ mà anh ta vẫn chưa kết hôn, vậy có khả năng tôi sẽ nhân cơ hội 'thả thính' với Bác sĩ Hwang! Biết đâu hai chúng tôi thật sự có duyên?"

Taehyung kéo dài giọng, nghe đầy nguy hiểm: "Hai người không có duyên đâu!"

"Sao lại không? Chẳng phải có câu 'nữ cua nam dễ như trở bàn tay' sao? Với bản lĩnh của tôi, muốn theo đuổi một người đàn ông cũng không đến nông nỗi không được. Không có duyên? Tôi không thử làm sao anh biết là chúng tôi không có duyên?" Jisoo lại cười.

Anh ở bên giường nhìn cô chằm chằm, sắc mặt nặng nề, ánh mắt rất kém.

Nhưng Jisoo làm như không nhận ra, đôi mắt lóe lên sự phấn chấn: "Chẳng phải anh nói hôm nay Bác sĩ Hwang sẽ đến sao? Đợi lát nữa tôi sẽ cho anh thấy chúng tôi có duyên hay không."

Taehyung nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, lãnh đạm nhìn cô: "Có phải là thời gian anh để em yên tĩnh đã quá thừa thãi rồi không, khiến em tưởng tượng ra những chuyện linh tinh vớ vẩn?"

Jisoo cũng nhướng mày, ánh mắt mang ý cười, nhưng lại ẩn giấu sự sắc bén: "Chẳng lẽ không phải anh nhắc tới Bác sĩ Hwang trước sao?"

Taehyung: "..."

"Em mà còn nhắc tới cậu ta một lần nữa thì anh sẽ làm cho em khóc không ngừng được trên giường! Không tin em cứ thử xem!"

"..."

***

Sau khi nhân cơ hội đuổi Taehyung ra khỏi phòng ngủ, Jisoo nằm trên giường lặng lẽ cầm lấy điện thoại di động.

Lúc nãy cô lắp thẻ sim vào điện thoại, vừa lắp xong đã vội vã giấu đi. Bây giờ cô lấy ra xem thì thấy hôm qua Mr. Vinse có gửi tin nhắn cho mình.

Hai năm gần đây, mặc dù một số xu hướng thịnh hành đã dần đi theo quỹ đạo của bảy năm kế tiếp, các mạng xã hội như WeChat, Weibo đều đã bắt đầu phổ biến, thế nhưng số người sử dụng vẫn còn ít, ít ra phải một hai năm nữa mới có thể thật sự thịnh hành. Bởi vậy, dù Jisoo hay dùng Weibo, nhưng danh sách bạn bè của cô ít đến thảm hại, chỉ có mấy người trong công ty. Để liên lạc với những người khác, phần lớn cô vẫn phải dùng tin nhắn.

Mr. Vinse nhắn tin cho biết, anh ta đã quay về Seoul.

Đây chỉ là một tin nhắn bình thường, không hề có sự nhiệt tình trong quá khứ.

Trước đây, dù đi đâu, anh ta đều nói vị trí của mình, rồi hỏi cô đang ở đâu, hoặc hỏi cô đang làm gì. Nhưng lúc này, anh ta chỉ nói mình vừa trở về Seoul.

Jisoo nhìn tin nhắn, không biết nên đáp lại như thế nào.

Hơn nữa, cô cảm thấy gần đây, thái độ của Mr. Vinse dường như hơi kỳ lạ. Một người bị cô từ chối tình cảm ba năm, nhưng vẫn luôn nhiệt tình, thế mà bỗng dưng sau một đêm, dường như anh ta đã bắt đầu giữ khoảng cách. Tuy họ vẫn liên lạc hỏi thăm, nhưng có vẻ anh ta rất dè dặt, không dám nhiệt tình với cô như trước nữa.

Song, cô cũng không vì một người không còn nhiệt tình với mình mà có cảm giác lạc lõng. Mấy năm nay, Mr. Vinse đã giúp cô rất nhiều, nên cô không nỡ làm anh ta bị tổn thương, chứ thật ra cô cảm thấy hai người đối xử với nhau như thế này là thích hợp nhất để duy trì quan hệ lâu dài.

Nhưng cô vẫn nghĩ hẳn là có vấn đề gì đó, nếu không vì sao anh ta lại thay đổi thái độ nhanh như vậy?Nghe chị Yung gọi ở bên ngoài, Jisoo mới đứng dậy đi ra.

"Buổi chiều tôi phải về bên trường Đại học Seoul nấu cơm cho con út của tôi, ngày mai tôi lại sang. Cô nhớ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhé! Ngài Kim nói thời gian này cô không nên đi lung tung, vậy cô hãy nghe theo, đừng sốt ruột rời đi. Ngày mai tôi lại sang nấu món ngon cho cô." Chị Yung kéo tay Jisoo, căn dặn: "Cô nghĩ xem muốn ăn cái gì, rôi gọi điện nói cho tôi biết, ngày mai tôi sẽ mua thức ăn tới nấu."

Jisoo gật đầu nói: "Tôi ăn gì cũng được, không cần phải phiền phức như vậy đâu. Chị đừng làm gì cho thêm vất vả, chú ý giữ sức khỏe của mình thì hơn."

Chị Yung lại cười, nói thêm vài câu với Jisoo rồi ra về.

Jisoo đang vào bếp rót ly nước, vừa định quay về phòng ngủ, bỗng nhiên nghe có tiếng gõ cửa.

Cô khựng lại, chẳng lẽ chị Yung để quên đồ?     Jisoo bước nhanh tới bên cửa, một tay bưng ly nước, một tay mở cửa.

Ngay khi vừa mở cửa ra, nhìn thấy Juno đứng trước cửa, mặc sơ mi trắng, quần tây đen thì cô hơi ngẩn người. Ở ngoài cửa, ngay khi nhìn thấy Jisoo, Juno còn tưởng mình đến nhầm chỗ, liền lui về phía sau một bước, ngẩng lên nhìn số nhà, rồi mới nhìn vào mặt Jisoo.

Juno: "??????"

Sao Jisoo lại ở chỗ này?

Đây là Quốc tế Oran mà!

Lúc này cửa phòng sách mở ra, Taehyung đã đi tới. Trong lúc Jisoo còn chưa kịp nói gì với Juno, anh đã đưa tay cầm lấy hai chai rượu ngon trong tay anh ta, rồi "rầm" một tiếng, đóng cửa lại.

Jisoo đứng ngẩn ra bên cửa: "Sao vậy? Vừa rồi không phải là Bác sĩ Hwang sao?"

Taehyung lạnh lùng: "Em nhìn lầm rồi, đó là người giao rượu."

Juno đứng ngoài cửa: "?????"

"... Nhưng không phải anh nói hôm nay Bác sĩ Hwang sẽ tới sao? Vừa rồi, rõ ràng là anh ta..."

"Không phải, Juno không xấu trai như vậy?"

Jisoo: "..."

Người đứng ngoài cửa nghe được cuộc đối thoại của hai người: "???"

Jisoo lại nhìn hai chai rượu trong tay Taehyung, trong cơn sửng sốt, theo phản xạ cô nhìn về phía tường phòng khách.

Ba năm trước đây, cô va phải tủ rượu ở vị trí đó, những chai rượu trong tủ đều rơi xuống. Lúc đó, cô còn uống không ít...

Kể từ đó, mấy năm nay Taehyung không để rượu ở nhà này nữa, ngay cả tủ rượu cũng chuyển đi, hiện giờ vị trí của tủ rượu là một cái giá bày hồ sơ tài liệu.

Cùng lúc, điện thoại của Taehyung đổ chuông, không cần nhìn cũng biết Juno gọi tới. Juno vẫn đứng ngoài cửa, vẻ mặt rất khó coi.

Taehyung liếc nhìn điện thoại, đưa tay chỉnh sang chế độ im lặng.

Jisoo vẫn nhìn chằm chằm như thất thần vào vị trí từng đặt tủ rượu, nay đặt một cái giá. Cô đảo mắt thì thấy người đàn ông cao ngất ném điện thoại lên sofa, sau đó nhìn về phía mình.

Cô thấy được, anh thật sự không có ý định để Juno vào.

"Không dễ gì Bác sĩ Hwang mới có thời gian rảnh tới đây, hẳn là tìm anh có việc?" Jisoo cảm thấy áy náy với Juno, nghĩ mình phải làm gì đó. Nhốt người ta bên ngoài như thế thật sự là quá uất ức cho người ta!

Anh liếc nhìn cô, không nhanh không chậm cầm chai rượu để qua một bên, lại thoáng nhìn số năm ghi trên chai rượu, rồi tựa như thuận miệng thản nhiên hỏi một câu: "Lúc nãy tôi đã nói cái gì? Em còn nhắc tới cậu ta?"

Jisoo trừng mắt nhìn anh, lại nghĩ mình đang đối mặt một người đàn ông đã ba năm "ăn chay", bất luận điều gì anh nói ra, cũng đều có sức uy hiếp.

Tức thật!

Thấy ngoài cửa không có động tĩnh, Jisoo chạy vào phòng, lấy điện thoại di động dưới gối ra, nhìn thấy tin nhắn do Juno gửi tới.

Juno: "?"

Khóe miệng co rút, Jisoo vội trả lời tin nhắn: "Tôi không tiện gọi, chuyện ngày hôm nay, chỉ là vô tình làm anh tổn thương thôi!"

Juno: "???"

Jisoo làm sao dám thuật lại những lời Taehyung vừa nói. Thấy Juno không biết nói gì ngoài gửi mấy dấu chấm hỏi biểu lộ sự thắc mắc, cô khóc không ra nước mắt, trả lời anh: "Vừa mới xảy ra chút hiểu lầm..."

Vài phút sau, hẳn là Juno đã xuống lầu rồi, lại gửi tới một tin nhắn: "Sao cô lại ở Quốc tế Oran?"

Jisoo vô cùng áy náy vì vô tình làm Juno tổn thương. Cô không xem kỹ tin nhắn với dấu hỏi của anh, mà tiếp tục đáp một câu: "Xin lỗi, Bác sĩ Hwang, chờ rời khỏi nơi này, nhất định tôi sẽ thành thật nhận lỗi với anh!"

Juno: "..."

Hai người này khùng à? Mình cố ý mua hai chai rượu ngon đến xem Taehyung khóc lóc như thế nào. Thế mà chỉ có thể nhìn thấy Jisoo chạy tới mở cửa, bị cửa đập vào mặt chưa đủ, còn bị chê xấu trai?

M* kiếp!

***

Lại ở Quốc tế Oran một đêm, Jisoo vốn muốn tìm cơ hội vào phòng sách xem thử điều hòa có bị hỏng thật không. Nếu điều hòa thật sự bị hỏng, sao trong ngày Taehyung không gọi thợ đến sửa?

Nhưng cô vẫn không tìm được cơ hội. Đến tối, Taehyung lại vào phòng cô, nằm ngủ trên sàn nhà.

Nhìn anh nằm trên đất, Jisoo lặng lẽ giấu điện thoại di động dưới gối sang chỗ khác kín đáo hơn.

May mà một tiếng trước, cô đã tắt máy.

Anh đang nhắm mắt, dù ngủ trên mặt đất, nhưng phong thái vẫn rất tề chỉnh, lại kiêu ngạo và tao nhã như thể ngủ trên chiếc đệm Simmons loại được sản xuất với số lượng có hạn. Anh không lên tiếng nói một lời khi Jisoo lặng lẽ luồn tay dưới gối. Chỉ khi cô cẩn thận quấn chăn trở mình thì khóe miệng anh mới âm thầm cong lên thành một đường cong đầy vẻ dung túng.

Sáng sớm hôm sau, công ty Taehyung không có cuộc họp buổi sáng, chị Yung đã sớm tới nấu cơm. Khi Jisoo đang ăn, có người tới gõ cửa.

Tiếng gõ cửa lúc này rất đột ngột, ở Quốc tế Oran này, chưa từng có người khác tới. Jisoo cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhìn thấy chị Yung đã đi mở cửa, nên cô vẫn ngồi yên bên bàn ăn.

Cửa mở ra, cô mơ hồ nghe chị Yung nói: "Hả? Được được, xin chờ một chút."

Chị Yung xoay người bước nhanh tới nói: "Ngài Kim, có hai cảnh sát, hình như là cảnh sát đặc công, nói là tìm ông có việc."

Nghe nói là cảnh sát đặc công, Taehyung còn chưa kịp lên tiếng, Jisoo đã đứng dậy bước nhanh tới cửa. Lúc nhìn thấy Jaehyun và một người mặc đồng phục cảnh sát đứng trước cửa, cô kinh ngạc hỏi: "Jaehyun? Sao hai người tìm tới chỗ này?"

Hiển nhiên Jaehyun cũng kinh ngạc không kém khi thấy Jisoo ở đây. Sửng sốt một lúc, cậu ta mới nói: "Chị Jisoo? Từ sau khi hai người bị bọn cướp bắt cóc, cảnh sát vẫn không thể liên lạc được với hai người. Bằng một số biện pháp, chúng tôi tìm được chỗ này, muốn đến lấy lời khai, nhưng sao chị..."

Jaehyun còn chưa nói xong, đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Taehyung bước ra.

Trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy Taehyung, lại nhìn ra dường như hai ngày nay Jisoo vẫn ở đây, Jaehyun trợn mắt: "Vậy thì... Rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với chị vậy, chị Jisoo?"

Taehyung đứng trước cửa, vẻ mặt thản nhiên: "Người phụ nữ trước mặt cậu, là vợ cũ của tôi."Jisoo lập tức quay đầu lại hung dữ trừng mắt nhìn Taehyung.

Taehyung thản nhiên nhìn cô, vẻ mặt như muốn nói, có vấn đề ở đâu sao?

Jisoo: "... "

Vợ cũ?

Jaehyun kinh ngạc đến mức mái tóc húi cua trên đầu dựng thẳng, không đám tin nhìn người đàn ông phía sau

Jisoo: "Hả ?!???"

Lần trước cùng ngồi ăn mì thịt bò, cậu ta cũng đã nhận ra Taehyung, nhưng không ngờ giữa họ lại là loại quan hệ vợ chồng cũ như thế này. Hèn chi người này rõ ràng biết chị Jisoo, nhưng lại làm như không nhận ra. Hắn là lúc hai người ly hôn, quan hệ cũng không được êm thấm lắm".  

Sau hai ngày điều tra, Jaehyun biết được vị này là ngài Kim, thế nên lần trước ở nhà họ Kim, người quản gia kia gọi Jisoo là phu nhân Kim.

Jaehyun có cảm giác như vừa phá được một vụ án lớn, tích cực quan sát Taehyung từ trên xuống dưới.

Taehyung hờ hững nhìn cậu ta: "Cảnh sát tìm tới tận nhà lấy lời khai đều dùng ánh mắt và thái độ như cậu sao?"

Jaehyun nghe vậy, liền nghiêm mặt lại, có hơi lúng túng nhìn Taehyung, rồi nhìn sang Jisoo đang im lặng đứng trước cửa: "Chị Jisoo, bây giờ có tiện không? Chúng tôi có thể vào nhà chứ?"

Jisoo vừa định trả lời, Taehyung đã lên tiếng, giọng nói không hề thân thiện chút nào: "Không tiện."

Jisoo: "..."

Jaehyun: "..."

Viên cảnh sát đi cùng Jaehyun: "..."

Jisoo mỉm cười, nhích qua một bên, lại liếc nhìn Taehyung, thấy anh vẫn đứng yên, hoàn toàn không có ý định để người đi vào, liền quay sang Jaehyun, nói: "Ở góc độ một công dân đối với cảnh sát, bất kể thuận tiện hay không thuận tiện, tôi đều phải phối hợp! Nhưng mà vì sao cậu phải tới tận nhà để lấy lời khai? Không phải cậu là cảnh sát thực tập sao?"

"Anh sếp phái tôi tới. Người bên cạnh tôi phụ trách việc ghi chép. Bởi vì có người phát hiện xe của chị đỗ ở đây, cho nên chúng tôi cùng đến xem." Jaehyun mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóc, nhìn Jisoo nói: "Dù sao thì tôi vẫn còn kiêm chức vệ sĩ cho chị mà, đối với chuyện của chị, tôi cũng rất để tâm."

Jisoo hơi nghiêng đầu, hất đầu về phía cửa: "Vào đi, hai vị cảnh sát vất vả rồi."

Jaehyun vội liếc mắt ra hiệu với người cảnh sát bên cạnh. Hai người chuẩn bị đi vào, nhưng chân còn chưa bước qua cửa, thì thấy Taehyung vẫn đứng đó, dáng vẻ rõ ràng là không muốn nhường đường. Taehyung lãnh đạm nhìn hai người, ánh mắt tỏ rõ không chào đón họ. Jaehyun trở nên dè dặt, lại nhìn về phía Jisoo: "Chị Jisoo, hai người từng là vợ chồng, vậy hai ngày nay hai người ở chung với nhau?"

Jisoo bình thản đáp: "Không phải ngày hôm đó tôi bị thương ở đầu sao? Lúc đó cậu cũng thấy mà! Sau đó tôi mê man bất tỉnh hai ngày, lúc tỉnh dậy thì đã ở chỗ này. Có lẽ tôi ở đây cũng thuận tiện cho việc chăm sóc."

Bây giờ Jaehyun nghiễm nhiên là vệ sĩ của Jisoo, cho nên đối với bất cứ ai quấy rối Jisoo, cậu ta đều xem là đối tượng phòng bị hàng đầu. Tuy nhiên thấy Taehyung không hề có sự tự giác của công dân phối hợp với sự điều tra của cảnh sát, cũng không có ý để cho hai người đi vào, thoáng cái Jaehyun lộ vẻ kiên quyết: "Nếu vậy thì đợi sau khi lấy lời khai xong, để tôi đưa chị về, chị ở đây cũng không ổn lắm."

"Được!" Jisoo liền đáp ứng.

Thấy cô đồng ý nhanh chóng, Taehyung lập tức nhướng mắt liếc nhìn cô: "Được?"

Jisoo cũng nhìn anh, có mặt hai viên cảnh sát, lý do cô rời đi cũng rất hợp lý, sao lại không được? Thật sự phải nói là quá được đi chứ!

Kết quả là anh thuận tay đóng cửa lại. Jaehyun vốn chỉ còn một bước nữa là đặt chân vào phòng, trong chớp mắt đã bị cánh cửa chặn lại bên ngoài, mũi suýt nữa bị đập vào cửa.

Jaehyun nhìn sang viên cảnh sát bên cạnh, thấy vẻ mặt cậu ấy cũng ngơ ngác không khác gì mình: "Đây là chúng ta... bị đuổi ra ngoài?"

Viên cảnh sát kia: "...Tôi cũng không rõ lắm. Tôi vừa được chuyển từ thực tập sang chính thức, lần đầu tiên nhận công tác. Lấy lời khai tận nhà khó vậy sao?"

Jaehyun: "..."

Trong phòng, Jisoo nhìn Taehyung lại một lần nữa chặn người ở ngoài cửa, nghiêm mặt tức giận nói: "Taehyung, anh điên hả? Sao lại chặn cảnh sát ở ngoài? Không sợ bị bắt vào đồn thẩm vấn vài ngày sao? Tôi nói cho anh biết, chỉ với hành vi không tôn trọng, từ chối phối hợp điều tra với cảnh sát cũng đủ để họ bắt anh rồi!"

Taehyung lãnh đạm nói: "Cho họ một trăm lá gan, họ cũng không dám!"

Jisoo không để ý tới anh, đưa tay định mở cửa, nhưng anh đã chặn tay lên cánh cửa, không cho cô mở ra. Trong lúc giằng co, anh cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang ra sức hất tay mình để mở cửa, cất giọng lạnh lùng nói: "Em mới ở đây có vài ngày, đã có không ít người tới giải cứu rồi! Tôi không tính sổ với cô trợ lý Rosé của em, nhưng thằng nhóc ngoài cửa không thích hợp làm vệ sĩ của em. Lát nữa bảo cậu ta từ chức đi, sau này em tránh xa cậu ta ra một chút!"

"Anh lo cả chuyện tôi thuê ai làm vệ sĩ à? Nếu không vì đảm bảo an toàn, tôi cần gì phải thuê vệ sĩ theo bên cạnh? Hơn nữa, lý do tôi mời cậu ta là vì trước đây một thời gian, buổi tối tôi suýt nữa gặp nguy hiểm, bởi vậy tôi..."

"Em tưởng là tôi không biết chuyện em suýt bị gã say kia xâm phạm vào đêm đó à? Hoặc là em nghĩ tôi cũng không biết việc em dẫn Vinse gì đó lên lầu?" Giọng anh lãnh đạm, hầu như không nghe ra chút nóng giận nào, nhưng hiển nhiên là khi nhắc tới Jaehyun đang đứng bên ngoài, hoặc Mr. Vinse gần đây rất ít liên lạc với cô, trong mắt anh đều hiện rõ vẻ không vui.

Ánh mắt Jisoo lập tức khựng lại, cô trừng mắt nhìn anh: "Anh phái người theo dõi tôi?"

Taehyung nhìn cô: "Nếu em gọi việc âm thầm bố trí hai vệ sĩ bảo vệ cho em là theo dõi, thì cứ cho là như vậy đi."

Jisoo nghẹn lời.

Trong lúc cô không hay biết, anh đã âm thầm bố trí người bảo vệ cô sao?

Sau khi về nước, cô luôn bận rộn, nên cũng không quá chú ý đến chuyện này. Lần gã say kia gây chuyện, do Mr. Vinse ở gần đó, nên chạy tới rất nhanh. Bởi vậy, cô cũng không biết có người vẫn đang âm thầm bảo vệ an toàn cho mình.

Sau đó, lại đến lúc chuyển nhà, cô càng không để ý đến chuyện này.

Cô mím môi, lại chỉ vào cánh cửa trước mặt: "Mặc kệ thế nào, anh cũng không thể chặn bọn Jaehyun ở bên ngoài như vậy được. Dù sao thì người ta cũng là cảnh sát, có công vụ phải làm. Nếu hôm nay họ không thể lấy lời khai, ngày mai có thể lại có cảnh sát tới nhà, sớm muộn gì cũng phải phối hợp với họ!"

Trong mắt anh như hiện lên nét cười, rồi lại lộ vẻ lạnh lùng, hiển nhiên là hết sức bài xích và để ý Jaehyun. Hoặc có thể nói, đối với tất cả người khác phái tương đối thân cận với cô, anh đều rất để ý: "Phối hợp thì có thể, nhưng sau khi mở cửa ra, nếu như em còn nhắc lại câu để cậu ta đưa em đi, thì... thử xem?"

Cũng không biết là hũ giấm nhà ai bị đổ rồi.Jisoo lườm anh: "Taehyung, tôi đi hay ở lại là quyền của tôi! Tôi ở đây không có tiên, không có điện thoại, không có tự do, không ăn thì ngủ, đến cả heo còn đôi lúc được đổi ra ngoài nhìn ngăm. Tại sao tôi dưỡng thương mà lại bị anh giam cầm như thế này?"

"Em không có tiền? Em có điện thoại?" Anh như cười như không: "Có cần anh tịch thu điện thoại em giấu dưới gối không?"

Jisoo: "... "

Cái gì?

Sao anh biết được?

Anh lại liếc cô một cái: "Chẳng lẽ em định để anh chứng thực tội danh biến em trở thành heo cướp đoạt tự do của em sao? Em giấu điện thoại dưới gối vụng về như thế, em nghĩ là anh không biết à?"

Jisoo: "..."

Chẳng qua cô vẫn cho rằng Taehyung là loại đàn ông đàng hoàng, sẽ không làm cái chuyện lục soát dưới gối của cô, nên vẫn rất yên tâm giấu điện thoại ở đó.

Không ngờ thế mà anh vẫn biết!

Nhưng theo cô nhớ, mấy ngày hôm nay anh đều không có cơ hội chạm vào chiếc giường cô ngủ, chứ đừng nói đến dưới gối.

Jisoo nghĩ ngợi một chút, tính đi tính lại thì chỉ có thể đoán là chuyện này có liên quan đến camera giám sát ngoài cửa hành lang. Mỗi hành lang và trước cửa phòng ở Quốc tế Oran đều có camera độ phân giải cao, đây cũng là chuyện lúc trước cô không dự tính đến.

"Anh để em ở đây ăn uống nghỉ ngơi thật tốt, ngoại trừ chuyện không cho phép em ra ngoài tránh trúng gió thì anh hạn chế em cái gì?" Giọng anh vô cùng thản nhiên.

Jisoo không trả lời. Cô biết tình hình vết thương bị đập vào đầu là như thế nào. Mặc dù cô chỉ bị thương ngoài da không nặng, lúc cô chưa tỉnh thì cũng đã được tiêm phòng uốn ván. Nhưng để tránh bị nhiễm trùng, trước khi vết thương hoàn toàn khép miệng thì phải cố tránh gió hết mức có thể. Đúng là mọi chuyện anh làm cũng chỉ vì sức khỏe của cô thôi.

Cô vội vàng kết thúc đề tài về chuyện cô giấu điện thoại, chỉ ra cửa: "Cứ để họ vào trước đã?"

Taehyung lại nhìn cô một cái.

Jisoo tránh né ánh mắt anh. Anh vốn đã có kiểu thái độ này với Jaehyun, nếu cô được Jaehyun đưa đi thì có lẽ Jaehyun sẽ phải gặp chuyện không tốt lành gì. Hôm qua cô đã hại Juno không thể vào nhà, hôm nay cô phải để ý mọi lời nói mọi hành động thật cẩn thận để không làm hại đến những người khác.

Không cần cô nói ra miệng, anh cũng nhìn ra được, sau khi cân nhắc thiệt hơn thì cô lập tức im lặng không nói gì, nên lúc này anh mới đứng tránh khỏi cửa.

Jisoo vội vàng cầm lấy tay nắm mở cửa ra, nhìn thấy Jaehyun và người cảnh sát kia vẫn còn đang đứng đó. Nhìn thấy cửa mở, cả hai người cùng lúc nhìn sang phía Jisoo.

"Vào đi." Jisoo mở rộng cửa.

Hai người nhìn vào trong phòng một thoáng rồi mới bước vào.

Khi đi vào cửa, Jaehyun nhìn thấy sắc mặt của Jisoo đã tốt hơn rất nhiều. Cậu ta nhớ đến hôm nhìn thấy Taehyung bế cô từ biển lên, cả người ướt sũng nước, trên đầu và trên người đều có vết máu, sắc mặt cô cực kỳ tái nhợt. Cậu ta không khỏi áy náy, nói: "Chị Jisoo, thật sự xin lỗi. Khi chị bị bọn cướp uy hiếp, tôi lại đang cùng đội đặc công truy đuổi những người khác. Tôi không ngờ chị lại vây hãm trong tình cảnh như thế, không thể bảo vệ chị từ trước, quả thật tôi chưa làm tròn nhiệm vụ."

Jisoo nhướng mày cười phản đối: "Vì cậu đang phải bảo vệ nhiều người dân vô tội hơn nên tôi không so đo với cậu. Chẳng phải cậu cần phải lấy lời khai sao? Bắt đầu đi."

Vị cảnh sát đi cùng Jaehyun lấy ra một cuốn sổ và chiếc bút ghi âm. Jisoo khách sáo mời họ ngồi, nhưng hai người nhìn tình hình ở đây, thấy dù Taehyung cho phép họ đi vào nhưng sắc mặt vẫn cực kỳ lạnh lùng, thì cả hai đều không ai dám ngồi, chỉ đứng trong phòng khách, dự định lấy lời khai thật nhanh rồi về.

Hai người hỏi Jisoo vài câu ngắn gọn. Sau khi Jisoo hợp tác trả lời hết thì họ quay sang hỏi Taehyung vài câu.

Giọng nói của Taehyung tuy ôn hòa nhưng có vẻ thiếu nhẫn nại, song ít ra cũng coi như là có hợp tác. Mặc dù anh trả lời cực kỳ ngắn gọn, nhưng Jaehyun và vị cảnh sát đi cùng xem ra cũng thở phào một hơi. Dù thế nào thì nhiệm vụ lấy tin lập biên bản tường trình cũng đã xem như sắp hoàn thành rồi.

Đến khi những gì nên hỏi cũng đã hỏi xong, Jaehyun lại hỏi thăm tình hình vết thương của Jisoo hôm đó. Vị cảnh sát kia ghi xong thì cất tài liệu đi rồi nghiêm nghị quay sang nhìn về phía Taehyung: "Ngài Kim, ngày hôm đó xe của ông cũng được vớt lên, nhưng sườn xe bị hỏng nghiêm trọng, bên trong xe cũng bị nước vào rất nhiều, cho nên đã được giám định xử lý phế liệu. Nhưng dù sao lúc đó ông và tiểu thư Jisoo cũng chỉ là người vô tội bị cưỡng ép, cuối cùng có thể thoát được trong lúc nguy hiểm thì đã là may mắn lắm rồi. Vì vậy bên cảnh sát chúng tôi đã có cuộc họp đặc biệt để tính toán. Với chiếc Ghost của ông, chờ chúng tôi hạch toán thì sẽ thương lượng về phí bồi thường với ông. Nhưng vì xe của ông quá đắt tiền, chuyện hạch toán và thương lượng chắc phải chờ một chút."

Taehyung thờ ơ đáp lại một tiếng: "Ừ."

Jisoo đứng bên cạnh nghe thấy, cho dù đây không phải là xe của mình nhưng cô vẫn xót ruột.

Chiếc xe Ghost của Taehyung là phiên bản kỷ niệm của hãng, số lượng hạn chế trên toàn thế giới. Kể cả cảnh sát có định bồi thường với mức phí bồi thường là một phần sáu thì e là cũng phải vượt quá cả mười triệu. Số tiền này với cảnh sát thì đúng là cần phải thương lượng kỹ một chút. Trong thời gian ngắn thì chắc chắn họ sẽ không thể có được số tiền lớn như vậy.

Chỉ có thể nói, khoảnh khắc Taehyung lái xe lao xuống biển thì anh cũng đã chuẩn bị tâm lý phá hỏng cái xe này rồi, hoàn toàn không có ý định so đo với cảnh sát để đòi bồi thường quyền lợi.

Nếu như anh thật sự tính toán thì chắc cảnh sát Seoul và vài vị cục trưởng phải khóc ra máu rồi...

Đến khi hai người Jaehyun chuẩn bị đi, Jisoo vừa muốn đứng dậy tiễn họ thì chợt nhận được ánh mắt của Taehyung...

Ý của anh là muốn để Jaehyun từ chức vệ sĩ cho cô ngay bây giờ sao?

Bên cạnh Jaehyun bây giờ còn có những người khác, nếu cô cứ thẳng mặt đuổi việc người ta thì cũng không nể mặt quá rồi. Huống hồ tuy Jaehyun kém Jisoo một tuổi, nhưng vì quanh năm suốt tháng ở trong trường cảnh sát, đồng thời còn là người vô cùng chính trực, hơn nữa tính cách lại dễ thu hút người khác, nên những ngày qua cậu ta cũng chăm sóc cô mọi nơi mọi lúc. Quan trọng hơn là cậu ta rất tốt với Jisoo, nhiệt tình và cực kỳ có trách nhiệm.

Cô mượn cơ hội đưa họ ra cửa để cười nói với Jaehyun và viên cảnh sát kia, chứ không đề cập đến chuyện sa thải Jaehyun. Dù sao cô cũng không hề nghĩ đến chuyện này.

Khi hai người sắp ra đến cửa, giọng đàn ông lạnh lùng trầm thấp bất chợt vang lên rành mạch: "Muốn làm cảnh sát đặc công tốt thì quay về làm cảnh sát đặc công đi. Muốn trải nghiệm xã hội thì tốt nhất là ở lại đồn cảnh sát hoặc những phòng ban phá án khác. Công việc vệ sĩ không thích hợp với cậu, hơn nữa nó cũng không mang lại bất kỳ ý nghĩa nào với sự nghiệp của một cảnh sát đặc công đâu."

Jisoo: "..."

Bước chân Jaehyun khựng lại, cậu ta đột ngột quay về phía Taehyung. Cậu ta còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Jisoo vội vã túm cánh tay kéo ra ngoài cửa.

Nhìn thấy Jisoo nắm tay Jaehyun lôi ra ngoài, sắc mặt Taehyung sa sầm lại.

Đến ngoài cửa, Jisoo giơ tay ra hiệu cho Jaehyun im lặng: "Cậu về trước đi, chờ hôm nào tôi về công ty rồi sẽ nói chuyện tiếp với cậu."

Jaehyun nghe thấy cô nói như vậy thì sắc mặt có chút bất mãn bỗng dưng xị ra: "Chị Jisoo, không phải chứ, tôi mới ở bên cạnh chị chưa được một tháng mà chị đã sa thải tôi rồi hả?""Không phải đâu, chuyện còn chưa đến mức đó." Jisoo an ủi.

"Không sai, cậu bị sa thải rồi." Giọng nói hờ hững không che giấu sự lạnh lùng vang lên ở trước cửa.

Jisoo bất ngờ quay sang lườm kẻ âm hồn bất tán kia. Anh đút một tay vào túi quân, không cho Jaehyun một tia hi vọng nào. Vẻ mặt anh thờ ơ, đường nét gương  mặt cũng trầm tĩnh phi phàm như giọng nói của anh.

"Cái gì mà bị sa thải rồi?" Vị cảnh sát đi bên cạnh Jaehyun tò mò hỏi.

Sắc mặt Jaehyun lập tức tối đen, cậu ta đang muốn bùng nổ thì Jisoo vội vàng níu lấy cô tay, dùng mắt ra hiệu cho cậu ta cứ về trước đi.

Đương nhiên Jaehyun không phục. Cậu ta xuất thân từ trường cảnh sát, lại đang lăn lộn trong đội đặc công, dù biết rõ bị Taehyung đè đầu cưỡi cổ, nhưng cái tính cách mạnh mẽ không chịu thua kia vẫn biểu lộ rất rõ ràng. Jisoo vừa phải trừng mắt cảnh cáo vừa khẽ chạm vào cánh tay Jaehyun. Lúc này cậu ta mới cố nén giận, bình tính nhìn Jisoo một lát.

Jisoo tiếp tục ra hiệu bằng mắt với cậu ta, lặp đi lặp lại nhiều lần. Jaehyun đành nhẫn nhịn, cứng rắn quay người vào thang máy cùng với vị cảnh sát đi cùng.

Cho đến khi thang máy đưa hai người đi rồi thì Jisoo mới quay người, ngước mắt lên đón ánh mắt anh.

"Cậu nhóc này mới ở bên cạnh làm vệ sĩ cho em có một tháng mà tình cảm đã sâu sắc đến mức phải đầu mày cuối mắt với em cả nửa ngày rồi mới bằng lòng đi về à?" Anh nhìn cô, giọng nói lạnh lùng không chút hài lòng.

Bình giấm có bị đổ thì cũng không dậy mùi như thế này.

Jisoo lấy lại bình tĩnh rồi nhoẻn miệng, cong đôi môi đỏ mọng cười. Cô nghiêng đầu nhìn anh, có chút đắc ý nói: "Đó có lẽ là vì tôi có sức hút. Trước kia Jennie ở gần tôi, chẳng phải nhiều người vẫn nói tính tình cô ấy lạnh lùng, khó gần, cũng chưa bao giờ có bạn bè sao? Vậy mà không bao lâu sau, không phải quan hệ của chúng tôi rất thân thiết à?"

Taehyung khẽ nhướng cặp mày tao nhã.

Lời cô nói đúng là thật.

Tính tình Jisoo không quá hướng ngoại, cũng không hướng nội. Cô không hề cố tình, nhưng bản thân lại có sức hấp dẫn đặc biệt làm cho người ta tự nhiên quý mến và muốn gần gũi.

Jisoo mang lại cảm giác vui vẻ cho người khác. Đây là nhận xét mà Jennie từng nói về cô.

***

Buổi chiều, bác sĩ đến kiểm tra vết thương trên đầu cho Jisoo, khẳng định sau mấy ngày chăm sóc kỹ lưỡng thì mấy vết rách nhỏ ở da đầu đã gần như đã khép miệng lại. Tối nay dù cô có gội đầu bị dính nước thì cũng không có gì đáng ngại nữa, chỉ cần nhẹ tay một chút là được.

Vừa nghe thấy bác sĩ nói như vậy, Jisoo lập tức cảm thấy đầu không còn ngứa cũng không còn khó chịu nữa. Mấy hôm nay, lúc đi tắm cô đều phải trùm khăn chống nước lên đầu, chỉ có thể gội một ít nửa đầu dưới, còn trên đỉnh đầu có vết thương thì đã mấy ngày không động đến nước. Cô có thói quen sạch sẽ, nên cảm thấy cực kỳ ngứa.

Đến khi bác sĩ rời đi, Jisoo không chịu chờ đến tối mà chạy vào phòng ngủ rồi nhảy bổ vào phòng tắm.

Cuối cùng, sau khi gội được nguyên cái đầu thật sạch sẽ, cô sảng khoái bước ra ngoài, cầm túi quần áo lót mà Taehyung mua về. Ngay khi hé túi ra nhìn thì sắc mặt cô tối sầm lại.

Tối qua cô còn đang suy nghĩ, không biết đàn ông có vị thế như Taehyung thì làm sao mà đi mua áo lót cho cô được.

Thế mà cô hoàn toàn không ngờ...

"Sao vậy?" Cửa phòng ngủ chợt mở ra, Taehyung thấy Jisoo đang xị mặt thì lên tiếng hỏi.

Jisoo cầm bộ đồ lót lên, liếc mắt lườm Taehyung: "Anh là loại người gì thế hả? Đã bao giờ tôi mặc cái loại đồ lót màu sắc kiểu dáng như thế này hả?"

Taehyung nhìn hai món đồ trong tay cô, màu đỏ chói mắt đã đành, lại còn là loại đồ lót thiếu vải sexy kiểu cách đắt tiền, hơn nữa lại còn cực kỳ khiêu gợi. Bộ đồ này tuyệt đối không thể mặc bình thường hàng ngày được, vì mặc vào thì cũng chẳng khác gì là khngài Kim.

Taehyung: "..."

Bộ đồ lót này không hề rẻ. Suy cho cùng thì Taehyung cũng là thuận đường đến con phố thương mại gần công ty để mua, cửa hàng có thể mở ở con phố thương mại này, không sang thì cũng hiếm.

Bình thường Taehyung cũng ít khi tự đi mua đồ cho mình, ba năm vừa rồi so với trước kia thì lại càng ít hơn. Anh biết thói quen sau khi tắm của Jisoo, cũng biết chị Yung chỉ mua giúp cô có một bộ đồ lót. Để tránh cô lấy cớ này mà muốn đi, sau khi tan làm thì anh lái xe lòng vòng chọn đại rồi dừng xe trước cửa một cửa hàng nội y lớn.

Anh chưa bao giờ tìm hiểu về đồ lót của phụ nữ, chỉ báo kích cỡ của Jisoo rồi để nhân viên bán hàng tự chọn hai món đúng cỡ, gói thật kỹ đưa cho anh.

Không ngờ cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi kia nhìn thấy một người đàn ngài Kim âu phục thắt cà vạt, đầy khí chất đến mua quần áo lót cho phụ nữ thì đã nhận định hoàn toàn sai lầm, tưởng rằng anh muốn đổi gió nên cố tình chọn hai món có kiểu dáng như thế này...

Taehyung liếc nhìn hai tấm vải trong tay cô: "Anh chỉ báo kích cỡ cho nhân viên bán hàng, không ngờ mấy cô ấy lại chọn loại này."

Nói đến kích cỡ thì đúng là không có ai biết rõ kích cỡ của cô hơn Taehyung.

Mặt Jisoo nóng ran lên. Cô thấy nét mặt anh vẫn thản nhiên không hề chột dạ, xem ra đúng là không phải anh cố ý, nhưng vẫn không nhịn được mà phàn nàn: "Bây giờ đầu óc nhân viên bán hàng bị làm sao vậy? Chẳng lẽ họ tưởng anh bao nuôi mấy cô minh tinh hạng ba nên cố tình giúp anh đổi gió hả?"

Taehyung cười.

Đến bây giờ anh cũng không ngờ cô nhân viên bán hàng lại có thể suy diễn lung tung như vậy.

Nhưng lúc này, tuy rằng màu sắc bộ đồ lót khá sặc sỡ, nhưng dáng người và ngoại hình của Jisoo hoàn toàn có thể chinh phục được nó. Taehyung không khỏi hình dung trong đầu hình ảnh Jisoo mặc bộ đồ lót kia lên người, máu dường như lại đổ dồn hết xuống nửa người dưới của anh.

"Để anh nói chị Yung mua cho em hai bộ nữa."

"Vậy bây giờ tôi mặc cái gì?"

Anh yên lặng vài giây: "Hay là chịu thiệt một chút? Em mặc bộ này tạm đi."

Jisoo: "Tôi điên mới đi mặc cái đồ quỷ thế này lượn lờ trước mặt anh."

Đáy mắt Taehyung có ý cười, anh mím môi: "Nếu em không ngại việc mặc quần áo lượn lờ trước mặt anh thì anh cũng không ngại đâu."

Chị Yung vừa dọn dẹp ở phòng sách đi ra, nghe thấy câu nói này thì lập tức trợn mắt há mồm. Chị vội vàng lủi vào phòng sách tiếp tục dọn dẹp, cố gắng biến mình thành người vô hình.

Jisoo buồn bực nói: "Bây giờ trời vẫn còn sáng, tự tôi đi mua."

Anh liếc cô: "Em đi bằng cách nào?"

Jisoo nhăn nhó: "Bác sĩ nói vết thương trên đầu tôi đã khép miệng rồi, có thể động vào nước và đi ra ngoài mà không sao cả. Tôi cũng không có thói quen nhờ vả người khác mua những đồ như thế này, để tôi tự đi!"

Nói đến đây cô lại ngừng lại một chút, nhớ ra vừa rồi mình mới tắm rửa xong, bộ đồ kia cũng đã giặt rồi, nếu bây giờ có dùng máy sấy hong khô thì ít nhất cũng phải mất nửa giờ.

Suy cho cùng cô cũng không thể khngài Kim gì mà đi ra ngoài.

Từ biểu cảm trên mặt, anh dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô, tế nhị không cười lộ liễu, rõ ràng đang kiên nhẫn chờ cô mặc bộ đồ này vào rồi đi mua.

Jisoo cũng nắm hai mảnh vải ít đến đáng thương mà do dự...Món đồ này có mặc vào thì cũng như khngài Kim nhyuwng suy cho cùng thì cô cũng không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài.

Chần chừ một lúc lâu, Jisoo chợt ghét bỏ ném hai mảnh vải ít đến đáng thương vào sọt rác.

Nét mặt tươi cười của Taehyung lập tức tối sầm lại.

Jisoo kiêu ngạo quay người vào phòng ngủ lấy bộ đồ tỏng lúc trước từ trong phòng tắm ra, bật mức gió lớn nhất ở máy sấy, tốn mười lầm phút để sấy khô được. Cô nhanh chóng thay quần áo, cả người sạch sẽ chỉn chu đi ra ngoài.

Ngón tay lộ rõ khớp xương của Taehyung nhẹ nhàng gổ lên lưng ghế sofa. Anh nhìn thấy Jisoo ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài thì cặp mắt sâu thắm khế nhướng lên, thờ ơ hỏi: "Bộ kia cũng khngài Kim được sao?"

Jisoo tức giận nói: "Bộ kia màu đen, chất liệu và kiểu dáng không khác gì bộ vừa rồi."

Dù sao cô cũng nhất định khngài Kim!

Cô cũng biết đến thương hiệu rất đắt đỏ này. Bộ màu đỏ kia đã bị mở ra rồi thì vứt đi. Còn bộ màu đen thì cô để chị Yung tìm cách trả lại, lấy lại được bao nhiêu tiền thì lấy. Dù sao vài nghìn đồng cũng đủ để chị Yung đóng học phí nửa năm cho con, không cần phải ném hết.

"Tối nay có mưa, từ giờ đến tối cũng chỉ khoảng ba tiếng nữa thôi, không còn nhiều thời gian như vậy mà em vẫn nhất định tự đi mua sao?" Giọng anh vô cùng lạnh nhạt: "Tuy rằng vết thương không sao nhưng cũng không đi quá xa được, chỉ có thể dạo quanh khu phố mua sắm gần đây thôi."

"Cũng được, quanh đây có một trung tâm thương mại, bên cạnh cũng có mấy khu phố mua sắm, đủ để tôi đi dạo."

***

Cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài hít thở không khí trong lành tự do, Jisoo vừa ra ngoài đã cảm thấy không muốn quay về.

Vào bên trong trung tâm thương mại, Jisoo không chỉ mua cho mình hai bộ đồ lót, mà còn nhân tiện mua đủ loại đồ dùng và quần áo khác nữa. Dù sao cũng đã vài ngày co không được dạo phố rồi, nếu không phải đang ở đây thì bình thường cô cũng bận rộn không có thời gian rảnh rỗi để đi dạo mua sắm.

Thay vì nói chị Yung đi theo để giúp cô xách đồ, thì cứ nói thẳng ra là Taehyung sai chị Yung đi theo để ngăn cô chạy loạn khắp nơi.

Hôm nay Taehyung không đến công ty. Vừa rồi Baek Yoonsik mới tìm anh, mang theo tài liệu cần anh ký tên, nên Taehyung không đi vào trong mà để chị Yung đi cùng Jisoo vào trong mua sắm.

Phụ nữ đi mua sắm có nhiều phong cách. Có người đi dạo cả ngày nhưng cũng không mua được mấy đồ, nhưng Jisoo thì khác. Không cần đến ba tiếng, mới chỉ khoảng một tiếng mà cô đã mua được rất nhiều, giống như là đi càn quét các cửa hàng. Cô ưng mắt cái nào là mua cái ấy, chính xác là đi mua đồ chứ không phải đi dạo.

Mấy năm nay, những lúc hiếm hoi được đi ra ngoài mua đồ thì cô đều như vậy. Cô không có thời gian lựa chọn, màu da và dáng người của cô cũng không quá kén trang phục, kiểu dáng nào mặc lên cũng đẹp hơn người mẫu trưng bày. Vì vậy cô thích cái nào là lấy cái ấy, không có thời gian mà so sánh hay thử qua thử lại.

"Gói cho tôi cái này, cảm ơn."

"Tuy bây giờ vẫn đang mùa hè, còn rất nóng, nhưng chẳng bao lâu nữa cũng đến mùa thu rồi. Chiếc áo khoác này là mẫu năm nay mới ra phải không? Không tệ, gấp luôn cái này vào."

"Cái này... chất vải rất mềm mại, mặc đi ngủ rất thoải mái, gấp lại cho tôi."

"Đôi giày kia, có phải là kiểu giày cao gót chắc chắn không?"

"A, cặp kính này cũng khá đẹp..."

Mua hết đồ này đến đồ kia, Jisoo xách hai túi, chị Yung cũng xách mấy túi đi đằng sau. Thật ra Jisoo không muốn để chị Yung cầm giúp, nhưng chị Yung cứ khăng khăng đòi cầm. Hơn nữa, cô biết Taehyung sai chị Yung đi theo nên trong lòng ít nhiều cũng khá bất mãn. Cô bất mãn với chị Yung vì bây giờ chị ấy lại đứng về phe Taehyung. Cho nên cô cứ để chị Yung xách đồ, dù sao tuy nhiều túi nhưng cũng không quá nặng.

Đến quầy thu ngân, Jisoo theo thói quen định rút thẻ ra thì tay chợt khựng lại giữa chừng. Bây giờ cô mới nhớ ra, cô không có tiền!

Lúc nãy cô quá vội vàng đi ra ngoài mà quên không cầm theo điện thoại và hơn mười tờ tiền để dưới gối. Mà cho dù cô có cầm thì chỗ tiền đó cũng không đủ.

Nhân viên thu ngân đã nhận lấy đồ, tính tiền xong bèn báo số tiền cho cô. Jisoo không cố ý mua đồ quá đắt đỏ, nhưng cửa hàng ở trung tâm thương mại ở địa điểm này chỉ mua một bộ quần áo thôi thì cũng không thể rẻ được. Những thứ lẻ tẻ này cộng tổng lại thì cũng hơn sáu con số.

"Phu nhân Kim, cô không mang theo tiền à?" Chị Yung đứng bên cạnh nhận thấy nét mặt lúng túng của Jisoo thì khẽ hỏi.

Jisoo khẽ mím môi, vừa rồi có một khoảnh khắc cô đã muốn nhờ chị Yung ứng tiền thanh toán trước rồi sau đó cô sẽ gửi lại. Nhưng nhà chị Yung như hộp kính trong suốt, trong gia đình lại còn biết bao nhiêu họ hàng thân thích tìm chị vay tiền. Con trai chị còn học đại học ở Seoul, chị làm gì có nhiều tiền gửi ngân hàng thế được?

Vì vậy Jisoo cũng không lên tiếng hỏi.

Hay là, không mua nữa?

Cô đang lúng túng không biết có nên cầm quần áo mang về trả lại các shop trong trung tâm thương mại không, thì ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương vươn ra trước mặt, chìa ra chiếc thẻ tín dụng màu đen.

Jisoo đảo mắt sang nhìn thấy khuôn mặt bình thản của Taehyung. Cô không chút lúng túng mà thì thầm theo phản xạ: "Cảm giác trong tay không tiền, không thẻ, không điện thoại thật là quá tệ."

Taehyung cúi đầu nhìn cô rồi thoải mái cười khẽ: "Chẳng phải còn có anh sao?"

Anh nói xong, không đợi Jisoo trả lời, tiện tay lấy một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng chụp lên đầu cô. Jisoo ngước mắt lên thì bị vành mũ ngăn nửa tầm nhìn, chỉ còn cách ngẩng hẳn đầu lên thì mới có thể nhìn thấy người đàn ông cao hơn cô rất nhiều, đôi mắt ánh lên vẻ khó hiểu.

"Mấy ngày nay em muốn đi ra ngoài thì nhớ đội mũ vào. Tuy miệng vết thương đã khép lại rồi nhưng tốt nhất là ít ra gió thôi." Anh nhìn cô đội mũ lưỡi trai ngẩng đầu lên không khác gì học sinh tiểu học thì khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng.

Anh cũng tính tiền luôn chiếc mũ này rồi nhận lấy hai túi đồ trong tay Jisoo, tiện tay cầm hết mấy túi đồ chị Yung đang cầm.

Chị Yung nhìn thấy thái độ của Taehyung với Jisoo rất nhẫn nại lại vô cùng chiều chuộng thì cảm thấy rất vui. Trước kia khi còn ở Ngự Viên, chị Yung rất ít khi đi theo hai người họ ra ngoài, nên cũng không biết tiến triển tình cảm của vợ chồng họ. Khi đó ông cụ Kim bảo chị quan sát theo dõi hai người, bất cứ lúc nào, khi hai người họ mặn mà, hoặc khi hai người họ không hòa thuận, thì chị đều báo cáo lại ông cụ. Cảm giác ngày đó với bây giờ hoàn toàn khác nhau. Trải qua hai ngày ở Quốc tế Oran, chị Yung cảm thấy thái độ của ngài Kim với Jisoo hoàn toàn khác với thái độ với những người khác. Lúc này, chị lại càng thấy rõ, Jisoo và ngài Kim thật sự là trai xinh gái đẹp hiếm có trên đời. Hai người có thể đi cạnh nhau như thế này thì đúng là thu hút vô số ánh mắt quay lại nhìn.

Hơn nữa, bình thường Tổng Giám đốc Kim là một người rất tự phụ lạnh lùng, vậy mà còn đích thân đi mua đồ lót cho Jisoo, lại tranh thủ thời gian dẫn cô đến trung tâm thương mại đi dạo nữa. Cho dù cho đến bây giờ Jisoo vẫn chưa có thái độ gì tốt với anh, nhưng anh vẫn chiều chuộng cô hết mức như thể đó là chuyện nên làm.

Trên đời này cũng chỉ có mình Jisoo có thể khiến Taehyung nhẫn nại chịu đựng, đi quẹt thẻ xách đồ như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top