Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo chỉ trượt chân một chút, may không trật mắt cá chân. Cô ngẩng phắt đầu lên liền nhìn thấy gương mặt trăm năm không đổi của Taehyung ngay trước mặt.

Cô vội vàng định lùi về, nhưng cánh tay anh vẫn giữ chặt eo cô, để dàng ôm cô vào lòng.

Thoáng nhìn sắc mặt có chút không bình thường của cô, Taehyung nhỉu mày: "Trật chân rồi phải không?"

Jisoo bặm môi không trả lời, đến khi giãy giụa mãi vẫn không thoát được thì mới nói: "Không phải..."

Cô còn chưa nói đứt lời thì anh đã quả quyết bế cô lên. Ngay lúc bị bế bổng lên, Jisoo kinh hãi đến suýt nữa thì kêu thành tiếng, khiếp sợ nhìn người đàn ông này. Vì sắp đến kì sinh lý, người cô không để chịu nên sắc mặt mới có về không tốt chứ đâu phải bị trật chân, anh bể cô làm gì?

Taehyung liếc mắt về phía cửa phòng VIP đã khép chặt. Jisoo thấy ánh mắt của anh, rõ ràng là không cần cô phải nói hay giải thích thì anh cũng đã biết người bên trong là ai, anh lập tức quay người bế cô đi ra.

"Taehyung, bồ tôi xuống!"

Bụng Jisoo không mấy để chịu. Lầu này toàn là phòng riêng thì không nói, nhưng lầu dưới đều có người đang ngồi ăn cơm. Nhiều người như vậy, cô không muốn bị anh bế ra ngoài trước mắt họ: "Chân của tôi không sao cả! Anh thả tôi xuống đi!"

"Nói chuyện gì vậy? Sao sắc mặt lại kém như thế?" Anh không bế cô đi về hướng cầu thang bộ, mà lại đi sang lối thang máy bên hông. Sau khi vào thang máy, anh cũng không có ý định thả cô xuống, chỉ liếc mắt xác nhận xem có đúng là mắt cá chân của cô thật sự không sao không, rồi lại nhìn gương mặt cô.

"Không nói gì cả, chỉ là một người quen cũ của ba tôi thôi." Jisoo giãy giụa trong lòng Taehyung một hồi.

Đây là lầu hai, chỉ mất vài giây là xuống đến tầng một. Ngay khi cửa mở ra, thấy bên ngoài có người, cô vội vùi mặt vào vai anh, tránh bị người khác nhìn thấy.

Anh thần nhiên bể cô đi ra như chốn không người, môi khẽ cong lên vì người phụ nữ đang úp mặt lên vai mình.

Anh ghé xuống gần tai cô rồi nói: "Xấu hố gì chứ? Chỉ là hai nhân viên phục vụ của nhà hàng thôi."

Từ chỗ thang máy này có thể đi thẳng tới cửa ra vào mà không cần phải đi qua thực khách ở dưới lầu. Đúng lúc lại chỉ có hai nhân viên phục vụ ở đây, nhưng hiển nhiên là hai người đó cũng không dám nhìn họ quá lâu, đã xoay người tránh đi từ trước rồi.

Jisoo từ từ ngước mặt lên khỏi vai Taehyung, dáo đác nhìn xung quanh. Khi đã chắc chắn không có ai nữa thì cô mới đấm mạnh vào vai anh một cái, nét mặt giận dữ, nói: "Thả tôi xuống!"

Lúc nãy Taehyung đã nhìn thấy mắt cá chân của cô thật sự không bị thương, lại thấy cô ra sức giãy giụa, sợ cô không cẩn thận sẽ ngã thêm lần nữa nên anh mới chịu buông cô xuống.

Hai chân vừa chạm đất, Jisoo như bị điện giật vội vàng lùi hai bước tránh xa anh ra. Cô nhanh chóng bước thêm vài ba bước nữa, đến khi ra khỏi cửa nhà hàng mới hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Taehyung không giải thích, chỉ thờ ơ nói: "Đi ngang qua."

Đây là khu Thành Tây, một người bận trăm công nghìn việc như anh sao có thể trùng hợp rảnh rỗi tiện đường đi ngang qua đây?

Jisoo không muốn đây dưa với anh nên đi thẳng đến bãi đỗ xe. Nhưng cô vừa đến thì đã thấy có thêm một chiếc Porsche màu đen cùng đời với chiếc xe của cô đang đỗ bên cạnh.

Bước chân cô khựng lại, nhìn chiếc Porsche màu trắng của mình, lại nhìn sang chiếc xe đang đỗ bên cạnh. Ngoại trừ bên ngoài là màu đen, tất cả những thứ khác đều giống như đúc với xe của cô.

Ngay lúc cô đang nghĩ chiếc xe này đỗ cùng xe cô ở đây nhìn rất giống một cặp xe tình nhân, thì đèn của chiếc Porsche đen bổng nhiên nhấp nháy. Cô nheo mắt nhìn sang thì thấy chìa khóa của chiếc xe đó đang nằm trong tay Taehyung.

Jisoo: "..."

Anh thần nhiên đi lướt ngang qua xe cô, thờ ơ nhìn cô đang đứng đờ người: "Đứng ngơ ra làm gì, đến đây cho em xem thứ này."

Jisoo vẫn cứ đơ người tại chỗ, mãi đến khi nhìn thẩy người đàn ông mở cửa chiếc xe Porsche đen đó ra.

"Xe này... là của anh?" Jisoo hỏi.

Taehyung không trả lời, chỉ nhìn cô một cái. Đáp án đã rõ.

Khóe miệng Jisoo giần giật, cô nhìn đi nhìn lại chiếc Porsche màu trắng của mình, rồi lại nhìn sang chiếc Porsche màu đen cùng phiên bản.

Anh mua một chiếc xe giống y như đúc chiếc xe của cô là bởi vì lần trước anh hỏi cô thích xe nào mà cô chưa trả lời sao.

Anh ném chiếc Ghost "phiên bản giới hạn trị giá mấy chục triệu" xuống biến để trong chớp mắt đổi thành chiếc Porsche hơn hai triệu cặp đôi với xe cô?

Có lúc Jisoo cảm thấy bân thân mình đường như không hề quen biết Taehyung.

Đường đường là Taehyung, sao có thể không cần thể diện như thể...

Ai muốn dùng đồ đôi với anh ta chứ? Có hỏi qua ý kiến của cô chưa?

Đã thế lại còn trắng trợn lộ liễu đỗ bên cạnh xe của cô?

Anh mở cửa xe, lấy một tập tài liệu ra. Không quan tâm đến ánh mắt sáng rực đang nén giận của Jisoo, anh đưa tài liệu tới tay cô.

"Đây là cái gì?" Jisoo không hiểu sao tự nhiên anh lại đưa tập tài liệu cho mình, cúi đầu xuống lật xem qua. Thì ra là chính quyền và bên Bắc Kinh có sắp xếp một hội nghị thượng đỉnh kinh doanh, mời cả Tập đoàn Shine và Tập đoàn MN ở Seoul. Bên cạnh hạng mục sân vận động lần này, hội nghị còn hướng đến sự phát triển trong tương lai của hai công ty. Nhưng hội nghị lại được tổ chức ở Bắc Kinh.

Jisoo đọc lại giấy mời một lần nữa rồi hoang mang nhìn người đàn ông bình tĩnh trước mắt: "Muến tôi đi công tác ở Bắc Kinh cùng anh sao?"

Anh khóa cửa xe rồi nhìn cô: "Có vấn để gì à?"

Jisoo nhìn anh chằm chằm: "Vẩn để rất lớn. Tập đoàn Shine có quan hệ hợp tác với giới thương mại và chính trị ở Bắc Kinh. Song, dù sao Tập đoàn MN cũng mới chuyển từ London về nước chưa được bao lâu, tôi không có quan hệ gì với bên Bắc Kinh cả, đến cả một hạng mục hợp tác cũng không có, chỉ có đự án xây dựng sân vận động lớn nhất quốc gia này thôi. Anh thay mặt hai tập đoàn đi Bắc Kinh là được rồi. Rõ ràng tôi không đủ tư cách đi dự hội nghị lần này, rốt cuộc là ai đã thêm tên của tôi vào đó chứ?"

Không cần câu trả lời thì cô cũng thừa biết người để xướng cô làm hình nhân thể mạng là ai.

Có thể đến Bắc Kinh để gặp gỡ các nhà lãnh đạo và những người đứng đầu các doanh nghiệp là cơ hội hiếm có.

Người ở trong nước có khả năng đề cử tên cô vào danh sách tham gia hội nghị này không phải là nhiều.

Taehyung bị cô trừng mắt nhìn, trái lại thần nhiên cười: "Cho em đi Bắc Kinh gặp mặt nhiều người là để nâng cao địa vị của em trong giới thương nhân trong nước. Thể nào? Không nhìn ra được ý tốt của người có tâm à"

Lần này đi dự hội nghị ở Bắc Kinh ít nhất cũng phải mất nửa tháng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, ngoài Vinse và cậu vệ sĩ Jaehyun bên cạnh Jisoo ra, ai biết còn có thể xuất hiện một đối tượng xem mắt bất chợt nào nữa không. Hơn nữa Jisoo đã nói, sau này sẽ đưa chồng mới về, cùng nhau bái lạy anh như ba mẹ tái sinh. Việc này khiến cho Taehyung cảm thấy nhất định phải đưa Jisoo đi Bắc Kinh cùng anh lần này.Anh hờ hững nói: "Cơ hội thế này, bổ lỡ một lần thì sẽ không có lần sau đâu. Em định giận đổi với anh mà vứt bỏ cơ hội tốt này, hay là ngoan ngoãn đi với anh đến Bắc Kinh, em chọn đi."

Jisoo nín thinh.

Sắp tới ngày, bụng khó chịu khiến cô không thể nào suy nghĩ được. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện đi công tác đúng ngày đèn đỏ, Jisoo đoán thế nào cũng phải chừa một nửa vali để đặt băng vệ sinh, thật là bất tiện đủ đường.

Nhưng văn bản thông báo của chính quyển cũng đã ban hành, cô chỉ là châu chấu, đá không lại xe tăng.

Jisoo cắm lấy tài liệu, xoay người mở cửa xe rồi ngồi vào, đóng sắm cửa lại.

Hai ngày sau, Jisoo đang trên đường đến sân bay thì nhận được tin nhắn WeChat của Jaehyun gửi tới: "Chị Jisoo, vết thương của chị khôi hẳn chưa? Gắn đây có thể ra ngoài không? Khi nào tôi mới có thể đi làm lại?"

Jisoo: "Tôi phải đi công tác ở Bắc Kinh một thời gian, chờ sau khi trổ về, tôi sẽ báo cậu sau nhé?"

Jaehyun: "Chẳng lẽ chị thật sự không cần tôi nữa? *Icon khóc mếu"*"

Jisoo: "Không phải, nếu tôi thật sự không cần vệ sĩ thì lúc đầu đã không bảo cậu tới rồi. Mỗi ngày đều được một đặc công chủ thường phục đi theo bên cạnh, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy an toàn, chắc chắn tôi không đuổi cậu đâu!"

Jaehyun nhìn chằm chằm điện thoại di động một lát rỗi cười: "Vậy chị đi một mình đến Bắc Kinh à? Khi nào chị về? Có cần tôi đi cùng không?"

Jisoo: "Không cần, tôi đi với người của Tập đoàn Shine, không biết khi nào về, nghe nói phải ít nhất nửa tháng."

Jaehyun: "Tập đoàn Shine? Là công ty chồng trước của chị à? Chị đi cùng Tổng Giám đốc Kim sao?"

Cô đáp: "Ừm"

Jaehyun lại nhìn điện thoại di động hồi, ủ rũ gửi tin nhắn thoại qua: "Chị Jisoo đi một mình nhớ chú ý một chút. Cho dù là chồng trước thì hai người cũng đã không còn quan hệ với nhau, chị cẩn thận kẻo bị người khác lợi đụng. Lúc trở về nhớ gọi tôi một tiếng, tôi ra sân bay đón chị."

Lúc tới sân bay, bởi vì bên phía công ty còn có những chuyện khác nên tài xế chỉ giúp cô đặt hành lý xuống là đã vội vã đi mất.

Jisoo mang theo một cái vali gần một mét cực lớn đứng ở sảnh chờ máy bay, nhìn hành khách qua lại.

Cách thời gian lên máy bay còn chưa đến một tiếng, Jisoo đợi vài phút mà vẫn không thấy Taehyung và người đi cùng anh đâu. Thấy sắp đến giờ, để tránh trễ thời gian lên máy bay, cô đành gọi tới số điện thoại cá nhân cho Taehyung.

Ai ngờ tín hiệu vừa được kết nối thì đã lập tức bị ngắt máy.

Jisoo nghe tiếng điện thoại bị ngắt thì ngơ ngác. Cô còn chưa kịp đặt điện thoại xuống thì một cánh tay dài đã vươn từ bên cạnh tới, đáp xuống tay cầm vali của cô.

Khớp xương ngón tay rõ ràng thon dài của của anh hơi ấn xuống, kéo tay cẩm ra, đồng thời giọng nói lãnh đạm vang lên trên đầu cô: "Đi thôi."

Jisoo xoay phắt đầu lại, thấy Taehyung đã kéo hành lý của cô đi trước về hướng lối kiểm tra an ninh.

Lúc này cô mới bỏ điện thoại di động xuống. Để chạy cho kịp chuyển bay nên hôm nay cô không mang giày cao gót, nhưng dù có như vậy thì cô cũng rất khó để bắt kịp người đàn ông chân dài kia. Jisoo không thể làm gì khác, đành phải chạy chậm theo sau. Nhưng cô vừa chạy được vài bước thì anh lại bất ngờ đứng khựng lại.

Jisoo suýt nữa đâm vào lưng anh. Trán vừa mới áp vào tẩm lưng thì cô đã vội vã lùi về sau theo bản năng, gắng gượng đứng vững, ngước mắt lên nhìn: "Anh đột ngột dừng lại làm gì thể?"

Taehyung nhìn vali trên tay, rỗi quay đầu nhìn cô: "Chúng ta đi công tác ở Bắc Kinh nửa tháng, không phải nửa năm. Em mang nhiều hành lý như vậy làm gì?" . truyện tiên hiệp hay

Jisoo cũng dời tầm mắt nhìn xuống vali to bự loại gần một mét của mình.

Nếu không phải bởi vì sắp đến tháng, cô cũng chẳng cần chuẩn bị trước hai bịch băng vệ sinh lớn bên trong. Đáng lý cô chỉ cần lấy vali 50 centimet là đủ, thế nhưng tuy băng vệ sinh không nặng nhưng lại chiếm dụng không gian rất lớn, vì vậy cô đành phải lấy cái lớn hơn.

Hơn nữa, cô là phụ nữ mà hành lý đi công tác nửa tháng chỉ có một cái vali thì đã được xem như hơi sơ sài rồi.

Chẳng lẽ anh còn mong cô tối giản như anh sao?

"Sắp đến tháng, tôi phải chuẩn bị thêm vài đồ dùng bên trong." Jisoo vén tóc, sau đó ngắng đầu nở một nụ cười hết sức hồn nhiên với anh.

Lúc nãy Jaehyun đã cảnh báo cô chú ý một chút, đừng để bị lợi dụng. Tuy rằng cô đến tháng ngay lúc đi công tác, nhưng dù gì cũng tương đương với việc có kinh nguyệt hộ thân. Cho dù Taehyung có nổi thú tính thì cũng không thể nào làm gì cô trong thời điểm này được.

Nghe thấy hai chữ đến tháng thì ảnh mắt anh lại rơi trên khuôn mặt vì được trang điểm nhẹ mà thoạt nhìn không tệ của cô, xem như rốt cuộc anh cũng hiểu được nguyên nhân vì sao trước đó sắc mặt của cô lại kém như vậy.

Sắp đến giờ lên máy bay, Taehyung không nói nữa, kéo hành lý vào lối dành cho khách VIP.

Phía trước có hai người nước ngoài đang yên lặng xếp hàng. Jisoo đi sau lưng Taehyung, nhìn thấy đáng về trầm mặc lạ thường của anh mà không kiểm được, nhoẻn miệng cười.

Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy kinh nguyệt đến thật đúng lúc.

Cho đến khi ải vào lối kiểm tra an ninh, Jisoo vừa đi về phía phòng chờ máy bay, vừa cất điện thoại di động vào trong túi. Đột nhiên cô nghe thấy giọng nói điểm tĩnh của người đàn ông đang đi sóng vai bên cạnh: "Anh nhớ thời gian đến tháng của em cũng chỉ có bốn năm ngày nhỉ?"

Cô chợt khựng lại, ngắng phắt đầu lên, nhìn anh kéo vali của mình với về mặt tỉnh bơ bước vào phòng chờ máy bay đành cho khoang hạng nhất.

Jisoo: "..."

Sau khi vào phòng chờ máy bay, một nam trợ lý lạ mặt bước đến: "Giám đốc Kim Jisoo, chào cô. Tôi là Trợ lý Soobin đi cùng với Tổng Giám đốc Kim đến Bắc Kinh lần này."

Jisoo còn tưởng rằng Baek Yoonsik sẽ đi cùng bọn họ, không ngờ lại là một gương mặt lạ hoắc. Cô gật đầu khách sáo.

Thừa dịp Soobin đi lấy nước ở chỗ máy lọc giúp, cô bước đến hỏi: "Sao Baek Yoonsik không đi theo?"

"Gia đình cậu ta có việc nên xin nghỉ nửa tháng."

Lúc này Jisoo mới quay đầu lại nhìn Soobin một cái, thấy được động tác nhanh nhẹn của cậu ta. Người có thể được Taehyung cho phép đi công tác chung thì cơ bản về mặt công việc đều đáng tin cậy. Dù sao từ trước đến nay Taehyung luôn nhìn người rất chuẩn.

Cô cũng không nói thêm gì nữa, tìm chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra lướt web, nhìn WeChat gần đây lại tăng thêm không ít bạn. Cuối cùng, Jisoo mở một ứng dụng màu hồng ghi chép ngày đèn đỏ, khoảng cách đến đó còn một ngày.

Cô giơ tay lên sờ bụng. Mặc dù mẩy năm nay, khoảng thời gian có kinh không còn đau đớn giống như trước kia, nhưng ít nhiều gì cô vẫn cảm thấy khó chịu. Bình thường, Rosé sẽ giúp cô chuẩn bị nước đường đỏ và miếng dán giữ ẩm, bây giờ không có cô ấy ở đây, cô cảm thấy không quen.

Lúc này, Soobin bê một ly nước đến đặt vào tay Jisoo. Cô xoay đầu lại nhìn, là nước ẩm.

"Cảm ơn cậu, Soobin." Jisoo cầm ly nước dùng một lần đã rót đẩy nước ấm đưa đến mép miệng, hớp một ngụm.

Trừ khoảng thời gian đến tháng cô không thoải mái, thì mấy ngày trước đó cơ thể cũng sẽ xuất hiện tình trạng khó chịu. Lúc này mà có nước ấm uống, đúng là chuyện may mắn nhất.

"Không cần khách sáo, là Tổng Giám đốc Kim dặn tôi lấy nước ấm cho cô." Sau khi Soobin nói xong thì Jisoo đã uống hết nửa ly nước, cậu ta hỏi tiếp: "Cô còn muốn uống nữa không? Tôi đi rót thêm một ly."

Jisoo đặt ly nước xuống, không lên tiếng, nhìn Taehyung đang ngồi trước mặt.

Soobin không đợi cô đáp đã đi lấy giúp cô một ly nước ấm nữa. Jisoo đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn uống tiếp một ly.

Uống xong, cô cảm thấy bụng đã dễ chịu hơn nhiều.

Thời gian ngồi đợi trong phòng chờ đến lúc lên máy bay cũng không lâu, Jisoo chỉ mới uống hai ly nước mà loa phát thanh đã vang lên tiếng nhắc nhở chuẩn bị lên máy bay.

Jisoo ngồi đậy định bước đến lấy vali của mình thì Taehyung đã đến trước một bước, gạt tay cô ra: "Em ngoan ngoän đi phía sau đi."

Dứt lời, anh kéo vali của cô đi ra phía ngoài.

Lúc này Soobin mới chú ý thấy Tổng Giám đốc Kim vô cùng săn sóc vị Tống Giám đốc của Tập đoàn MN này.

Thời điểm đi phía sau cùng với Jisoo, cậu không nhịn được mà cứ nhìn về phía cô.

Jisoo vờ như không chú ý đến vẻ mặt tò mò của Soobin. Cô biết nếu như người đi theo bên cạnh anh không phải Baek Yoonsik thì chắc chắn sẽ xuất hiện tình huống này. Hiện tại cũng không thích hợp để giải thích, cô chỉ im lặng đi theo ra ngoài.

Soobin hoàn toàn không hiểu. Thấy boss lớn kéo vali đi phía trước, còn Tổng Giám đốc Kim Jisoo lại giống giám sát đi phía sau, Soobin thẩm nghĩ trong lòng, cậu chưa thấy ai có được đãi ngộ như Tổng giám đốc Kim Jisoo này.

Sau khi máy bay đáp xuống Bắc Kinh, nơi này đã vào Thu, Jisoo định lấy áo khoác từ trong vali ra để mặc, thuận tiện vào phòng vệ sinh luôn.

Cô kéo hành lý vào phòng vệ sinh, vừa mặc xong áo khoác, thì bỗng nhiên điện thoại đi động reo vang. Jisoo tiện tay bắt máy, lập tức nghe được tiếng trẻ con bập bẹ "Ê a" ở đầu dây bên kia truyền đến.

Ban đầu Jisoo không phản ứng kịp, nhưng sau khi nghe một hồi, cô mới sực nhớ ra, cúi đầu nhìn số di động gọi đến trên điện thoại, quả nhiên là số của Somin.

Cho nên có lễ giọng nói này là do cục cưng nhỏ của Somin phát ra.

Jisoo bật cười: "Cục cưng, cháu muốn nói gì với dì Jisoo à? Hửm? Cháu muốn uống sữa bột tốt nhất sao? Ừm ừm, còn muốn đồ chơi đẹp nhất? Được, đợi dì Noãn Noãn đi công tác về sẽ mua xe ô tô cho cháu được không?

Gần đây cháu có hay tè đầm không? Không có hả? Giỏi vậy sao? Cháu đúng là bé ngoan..." Cô còn chưa đứt lời, điện thoại đã bị Somin giành lấy: "Mình chỉ để con mình chào hỏi cậu một tiếng thôi, vậy mà cậu lại diễn giải ra đủ trò, mới một lát mà "tám ra nhiều chuyện thế. Mình nói cho cậu biết, con mình còn nhỏ, vẫn chưa biết nói, cậu đừng có chiều nó sinh hư, cứ mỗi khi muốn thứ gì là mở miệng đòi cậu."

Jisoo lập tức vui về: "Nhưng mình nghe nó nói ê a hai tiếng mà, rõ ràng là đang làm nũng với mình."

"Bây giờ con trai mình cũng biết làm nũng rồi, mới có hai tháng mà đã biết gọi mẹ đấy!"

"Cậu ít nằm mơ ban ngày đi, hai tháng thì làm sao gợi mẹ được, rõ ràng mình toàn nghe nó nói ê ê a a. Nếu như bây giờ nó gọi mẹ, vậy tám phần là cậu sinh thần đồng rồi." Jisoo không nhịn được cười.

"Thôi đi, con của Somin mình sinh đương nhiên là thần đồng rồi. Tiếng ê a nghe cũng giống tiếng gọi mẹ mà, chín bổ làm mười, xem như nó học cách gọi mẹ trước đi." Somin vừa nói vừa cười: "Cậu đang ở đâu vậy? Sao mấy ngày nay không tới bế con giúp mình?"

"Mình đi công tác, vừa đến Bắc Kinh."

"Sao lại chạy đến Bắc Kinh? Cậu đi với ai? Một mình hả?"

Jisoo khựng lại, suy nghĩ một lát rồi quyết định không nói chuyện Taehyung cũng ở đây cho cô nghe.

Nếu không với tính cách của Somin, cộng thêm hiện giờ mỗi ngày cô ấy rảnh rỗi ở nhà trông con phát ngán, không chừng sẽ tra tấn cô bằng đủ loại câu hỏi linh tỉnh lang tang.

"Ù, mình đến đây họp, vài ngày mới về, bảo cục cưng nhỏ nhà cậu chờ mình về, mình sẽ mua ô tô đổ chơi cho nó nhé."

Somin nghe thầy tiếng loa phát thanh sân bay truyền từ trong điện thoại Jisoo ra, nên không quấy rẩy cô nữa: "Vậy được rồi, cậu sắp xếp công việc ở Bắc Kinh trước đi, mình ngắt máy đây."

"Trước khi ngắt máy, cậu để cục cưng nhỏ nói chuyện với mình một chút nữa đi."

Vừa đứt lời, cô đã nghe thấy điện thoại đưa đến bên cạnh cục cưng nhà Somin. Cậu bé phát ra âm thanh bập bẹ "ê a" vô cùng đáng yêu.

Jisoo mỉm cười, trái tìm chợt mềm nhũn, ngọt ngào nói: "Chụt chụt, yêu lắm!"

Bởi vì Jisoo ở trong phòng vệ sinh cả nửa ngày trời vẫn chưa ra, nên Taehyung đã đến bên ngoài nhà vệ sinh đợi cô, nhưng anh vừa đến đã nghe thấy bốn chữ này.

Mi mắt Taehyung hơi giật giật, trái tìm bất chợt co thắt.

Jisoo tắt điện thoại, vừa ra khỏi phòng vệ sinh đã bất ngờ thấy anh đứng ngây ngẩn ngoài cửa. Tuy rằng cô không bị giật mình nhưng vẫn hết sức kinh ngạc, vốn đi định hỏi tại sao anh lại ở đây, nhưng lời đến bên miệng lại trở thành: "Bây giờ Kim tổng lại còn có thói quen đứng ngoài cửa phòng vệ sinh nữ nghe lén nữa à?"

"Em vào trong đã nửa tiếng đồng hồ rồi. Anh định gọi người vào tìm, nhưng nghe thấy em đang gọi điện nên không tiện quấy rấy." Giọng anh trầm khàn, thắn nhiên.

Jisoo cúi đầu bỏ điện thoại di động vào lại túi xách, sửa sang áo khoác vừa mặc lên người lúc nãy: "Chúng ta đến thẳng chỗ họp hay đến khách sạn trước? Hành trình công tác mấy ngày nay sắp xếp thế nào?"

Taehyung không đáp, cẩm lấy va li cô vừa đẩy ra, đặt tay lên tay cẩm: "Vừa rồi em nói chuyện với ai trong điện thoại thế?"

Jisoo đột nhiên nhìn anh, đầy mắt phẳng lặng như mặt hồ bỗng nổi lên ý cười tỉnh nghịch. Nhưng gợn sóng không ngừng lan tỏa này lại rơi vào đáy mắt trầm tĩnh của anh.

Cô cười đáp: "Là một cậu nhóc đẹp trai, kiểu vừa nhìn đã khiến người ta muốn ôm ấp hôn hít. Lúc nãy tôi đã đồng ý khi nào về sẽ mua xe cho cậu ấy."

Vốn cô nghĩ câu nói này có thể gạt anh một lúc, kết quả anh lại nhìn cô chằm chằm hồi lâu, cong khóe môi, thấp giọng lười nhác nói: "Từ khi Somin sinh con đến nay, anh vẫn chưa ghé thăm lần nào, chuyện mua xe cứ giao cho anh, nhé? Em muốn mua xe thật hay xe đồ chơi? Cái nào cũng có hết."

Taehyung cúi đầu, không nhịn được mà cười thành tiếng.

Anh xách theo vali của cô, bước đi về hướng cửa ra khỏi đại sảnh sân bay.

Jisoo nhìn theo bóng lưng anh mà ngứa cả hàm răng, không kiểm được mà âm thâm nghiến răng nghiền lợi.

Anh đã nhìn thấu rồi thì còn hồi làm gì?

Cố ý hả?

Lúc bọn họ đến Bắc Kinh đã là chập tối, lựa chọn đuy nhất lúc này là về thẳng khách sạn trước, mọi việc sẽ được sắp xếp sau đêm hôm nay.

Trong xe, Jisoo và Taehyung ngồi ở hàng ghế sau. Soobin và tài xế được phía Bắc Kinh cử đến lái xe ngồi ở phía trước.

Jisoo nhìn điện thoại di động một lát, sau đó đảo mắt nhìn nắng chiều ở phía chân trời. Nghĩ đến đêm nay phải ở lại Bắc Kinh, cô không khỏi hỏi một câu: "Chúng ta ở khách sạn nào?"

"Khách sạn Thịnh Đường khu Hải Dương, đã đặt phòng xong rồi, có thể đến ở ngay." Soobin ngồi phía trước đáp:

"Giám đốc Kim Jisoo, ngày mai cô ăn sáng xong trước bảy giờ là được, bảy giờ rưỡi chúng ta sẽ đi hợp. Việc ngày mai không nhiều lắm, nhưng ngày kia ngoại trừ phải đi họp thì buổi tối còn phải tham gia buổi tiệc quan trọng do bên phía

Bắc Kinh tổ chức. Giám đốc Kim Jisoo, cô có mang lễ phục chứ?"

"Còn có buổi tiệc phải tham gia sao?" Jisoo nhướng mày.

"Đúng vậy, đây là buổi dạ tiệc từ thiện đo giới thương nghiệp phía Bắc Kinh tổ chức. Hiếm khi Tổng Giám đốc Kim có thời gian đích thân tham gia, cho nên đạ tiệc lắn này được tổ chức long trọng hơn một chút, chúng ta nhất định phải có mặt."

Quả thật Jisoo không chuẩn bị lễ phục, nhưng ở nơi phốn hoa như Bắc Kinh, cô chỉ cần tìm đại một trung tâm mua sắm nào đó hoặc một tiệm bán lễ mục đặt may riêng là có thể giải quyết chuyện này.

Lúc đến nơi, Jisoo ngước mắt lên nhìn khách sạn Thịnh Đường của Bắc Kinh trong lời đồn, lại nghĩ tới một vấn để quan trọng.

"Anh và tôi ở cùng tầng sao?" Jisoo nhìn về phía Taehyung đã xuống xe.

Anh nhếch môi: "Chúng ta đi công tác chung, vì để thuận tiện, đương nhiên phải ở chung một tầng. Nếu không, em cho rằng thế nào?"

Jisoo: "..."

Sau khi đến phòng, Soobin vốn định xách vali giúp Jisoo, dù sao hành lang của khách sạn đều trải thẩm đày, kéo vali không tiện, chỉ có thể xách tay.

Kết quả cậu ta lại thấy Tống Giám đốc Kim vẫn cực nhọc xách giúp hành lý cho cô như cũ, hoàn toàn không cần người khác nhúng tay vào. Dù trong lòng rối rắm rất lâu nhưng cậu ta cảm thấy không nên nhiều chuyện, vì vậy quyết định không đi theo sau.

Cửa phòng mở ra, Jisoo quay đầu nhìn Taehyung, đuỗi tay toan nhận lấy hành lý: "Đến rồi, cảm ơn, tôi tự...

Taehyung mặc kệ lời nói của cô. Ngay khoảnh khắc cửa vừa mở ra, anh đã đẩy cửa đi vào.

Jisoo mim môi nhìn chằm chằm bóng lưng anh rồi mới bước vào: "Đặt vali tôi ở đấy là được, anh không cẩn vào đâu."

Sau khi vào cửa, Taehyung đã đặt hành lí của cô xuống. Chiếc vali lớn ở cạnh tay anh giống như mọc thêm cái chân, tự động chạy đến bên tường rồi đứng yên tại đó. Lúc vali chạm vào tường, tiếng động phát ra không lớn lắm.

Động tác của Jisoo khựng lại, sau khi vào phòng, cô theo bản năng để cửa mở. Đi vào phòng, Jisoo định mở vali sắp xếp đồ đạc, đồng thời chứng tỏ mình rất bận rộn, để anh tự giác rời đi.

Nhưng anh vẫn đứng một bên nhìn cô. Trong lúc Jisoo toan ngồi xốm xuống chạm vào vali thì anh đã sải bước đi tới.

Jisoo nhìn thấy anh đến gần thì nắm tay cẩm vali, nhìn anh nói: "Anh bận việc gì thì đi làm đi. Tôi đang đến tháng, đâu đâu cũng thầy khó chịu. Anh đừng có chọc vào tôi, nếu không đừng trách tôi trở mặt đấy."

Anh đứng trước mặt cô, khom lưng, chậm rãi củi người xuống.

Lúc này Jisoo đang ngồi xổm, mà anh thi lại đang đứng.

Vị trí có chút thua thiệt.

Jisoo cố nhịn để không bị khí thể của anh đè ép ngồi bệt xuống góc tường. Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, gắn đến nỗi cô có thể cảm giác được hơi thở nóng hổi của anh đang phả nhè nhẹ lên xương quai xanh, hơn nữa cô còn cảm nhận được hơi thở của anh lướt nhẹ qua lỗ chân lông, khiến không khí quanh người cô đều bị anh chiếm đoạt.

Đến khi khoảng cách chỉ còn lại nửa ngón tay thì anh mới ngừng lại, nhưng khoảng cách này cũng đủ khiến cơ thể đang ngồi xổm bên hành lý của Jisoo càng căng thẳng hơn.

Jisoo đau bụng, một tay ôm bụng, một tay miễn cưỡng giữ lấy tay cầm để bản thân không nhất thời chênh vênh mà ngã ngồi xuống đất, cho dù cô muốn vươn tay đẩy anh cũng không thể làm được.

"Jisoo."

Anh gọi tên cô, tuy rằng gọi cả tên lẫn họ nhưng giọng nói khàn khàn mang ý vị sâu xa lại khiến cô có cảm giác tên mình trở nên thật giòn xốp.

Về mặt cô để phòng: "Chuyện gì?"

Taehyung khân giọng cười khẽ: "Thật ra em cũng không ghét đi công tác với anh đúng không?"

Giờ phút này, trọng tâm Jisoo không vững, có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào, nhưng cô bỗng buông tay khỏi tay nắm, muốn cổ gắng đứng dậy. Nhưng người đàn ông trước mặt lại không tránh né, cô cũng không thể va mạnh, do vậy mà cứng đờ hai giây, rồi lùi về phía sau, ngã ngồi lên tẩm thẩm sau lưng.

Anh ghé lại rất gắn, thấy cô ngồi trên thảm dày sẽ không bị lạnh, nên không vươn tay đỡ cô dậy. Thậm chí anh còn áp sát đến gần hơn, gần đến mức nói chuyện mà cứ như thì thẩm, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể dán lên đôi môi cô.

Nhưng anh vẫn không hề thật sự chạm vào cô, khoảng cách giữa họ vẫn là nửa ngón tay.

"Rõ ràng gần trong gang tấc, rõ ràng là áp sát, nhưng lại như gần như xa, vô hình tựa đang quyển rũ cô.

Anh nhìn ngắm ánh mắt cô hồi lâu, ánh mắt cũng trở nên nặng nể hơn. Trong khoảnh khắc anh rũ mắt định hôn cô, Jisoo dứt khoát giơ tay lên che miệng mình lại. Cái hôn của anh lập tức rơi xuống mu bàn tay cô.

Taehyung nhìn thấy động tác che miệng của Jisoo, ánh mắt đẹp đẽ khẽ lay động, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp. Anh cũng không so đo với cô, thấp giọng nói: "Em thích có sự nghiệp của mình, anh không ngăn cẩn. Dù sao Tập đoàn MN cũng là tâm huyết của em, em muốn tổn thời gian vì nó, bận rộn vì nó đều được. Em cũng có thể giương cánh bay cao, nhưng không thể tùy tiện bay vào lòng người khác. Em còn nhớ để nghị anh từng nói ở Quốc tể Oran chứ?"

"Đề nghị gì?" Jisoo cau mày, người đã bị anh dồn vào góc, lưng đán sát lên tường.

"Trở về làm phu nhân Kim."

Dứt lời, anh lại cúi đầu xuống lần nữa. Jisoo vừa mới mở miệng hỏi nên đã thả tay xuống, vì vậy, cô bất chợt bị anh chạm môi một cái. Nhưng anh không hôn sâu, dù Jisoo cẩm giác được rõ ràng mình bị anh hôn, nhưng chỉ là một cái chạm nhẹ, không hề đồn ép quá đáng. Tuy nhiên không hiểu sao hơi thổ phả ra và giọng nói trầm khàn của anh lại khiển cô có ảo giác đang bị anh đè xuống xâm phạm.

"Không." Jisoo chẳng cần nghĩ ngợi mà từ chối thẳng thừng.

So với về mặt lạnh lùng từ chối của Jisoo, về mặt Taehyung vẫn bình lặng như cũ: "Hiện giờ anh không vội, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ khiến chữ 'không' trong miệng em tự động biến mất, để em cam tâm tình nguyện trở về làm phu nhân Kim, hửm?"

Jisoo không muốn đấu võ mồm với anh, chỉ giơ tay lên đẩy anh một cái: "Anh tránh ra trước đi, để tôi đứng lên, bụng tôi không thoải mái lắm."

Taehyung nhìn cô một lát, thấy bởi vì ngồi lâu trên máy bay và xe hơi mà lớp trang điểm nhẹ của cô đã nhạt đi rất nhiều, sắc mặt lộ rõ về trắng bệch vốn có.

Với tình hình sắp đến tháng của cô hiện nay, xem ra đúng là cần phải nghỉ ngơi sớm một chút.

"Muốn ngồi đây không?"

Jisoo: "..."

Cô ngước mắt trừng anh nhưng anh lại không nói gì.

Jisoo liếc anh một cái, bất giác lên giọng tựa như cảnh cáo: "Taehyung, tôi nói cho anh biết, nếu như tôi vì tình trạng sức khỏe mấy ngày nay không tốt mà làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc bền này thì anh cũng đừng trách tôi ngáng chân đấy. Tôi mà tiếp tục ngồi đây thì sẽ chỉ thêm khó chịu hơn thôi! Lỡ như ngày mai tôi không đậy nổi..."

Thấy cô tức đến độ ngay cả những lời chẳng hề có lực uy hiếp cũng nói ra được, giọng anh hàm chứa ý cười: "Hôn anh một cải, anh đỡ em dậy."

Jisoo nhìn anh chằm chằm: "Taehyung, anh đúng là tên hèn hạ vô sỉ điển hình, muốn giậu để bìm leo thì cũng phải xem tình hình chứ!"

"Bị em phát hiện rồi." Anh mỉm cười: "Đúng vậy, anh giậu để bìm leo đấy."

"Quả nhiên tôi nói anh mặt người dạ thú không sai chút nào."

Jisoo tức giận muốn đẩy anh ra. Lúc cô đang tức tối nhãn nhó mặt mày, anh lại lập tức hôn lên gò má cô một cái rất nhẹ, sau đó bế cô lên, thả xuống giường.

Jisoo vốn định đứng dậy, kết quả chỉ trong nháy mắt đã bị anh bể lên giường: "..."

"Em nghỉ ngơi cho khỏe, đói bụng thì gọi điện thoại cho khách sạn bảo người ta mang đồ ăn tới. Ngày mai, em thức đậy đúng giờ, đừng ngủ nướng."

Jisoo: "..."

"Mấy ngày nay bụng em không thoải mái thì đừng tắm nước lạnh, biết chưa?" Thấy cô không đáp lại, anh kéo dài cuối câu, còn nhấn mạnh, nhưng trong giọng nói lại có ý nuông chiều khó nói thành lời.

Cuối cùng cũng "tiễn" được ngài Kim đi, Jisoo thấy anh đã đóng cửa phòng thì cơ thể mới thả lồng, nằm ngả người ra sau đang tay dang chân.

Chạy cho kịp chuyến bay và xe thế này thật sự rất mệt, cô muốn ngủ một giấc rồi dậy ăn tối sau. Vì vậy cô cứ thể mà nằm bất động trên giường.

Bỗng bên tai cô lại quanh quần câu nói dịu đàng điểm tĩnh của anh: "Trở về làm phu nhân Kim."

Jisoo trở người, lấy gối úp thẳng lên đầu.

Hôm sau rời giường, kinh nguyệt đúng giờ ghé thăm, cơn đau như muốn rút gân cô.

Jisoo nằm im co người trên giường một hổi lâu mới ngồi dậy. Thấy đồng hồ đã chỉ bảy giờ rưỡi, lúc này cô mới bò dậy chuẩn bị rửa mặt.

Dù sao cô đến Bắc Kinh là để công tác, không phải nghỉ phép.

Jisoo vừa mới xuống giường, mang đép lê mềm mại màu trắng trong phòng vào thì bỗng nhiên tiếng điện thoại reo lên. Jisoo cẩm điện thoại xem, là số lạ. Cô nghỉ ngờ bắt máy, tiếng Soobin ở đầu dây bên kia truyền đến: "Giám đốc Kim Jisoo, tôi không quấy rấy cô nghỉ ngơi chứ?"

Jisoo nghe ra tiếng Soobin, vừa xoa bụng đứng dậy, vừa thấp giọng đáp: "Không, tôi vừa thức dậy, cho tôi mười phút, tôi sẽ xuống lầu ngay."

Dứt lời, cô định đi vào phòng tắm.

"Giám đốc Kim Jisoo, cô không cần đến đâu, tôi và Tổng Giám đốc Kim đã xuất phát rời khỏi khách sạn rồi! Lịch trình công việc sáng hôm nay tương đối rườm rà, tôi sẽ thay cô ký tên dưới đanh nghĩa Tập đoàn MN. Chẳng phải hôm nay trong người cô không khỏe hay sao? Vậy cô cứ ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi, mọi chuyện giao lại cho tôi!"

Động tác của Jisoo khựng lại: "Hai người đã di rồi?"

"Đúng vậy, vốn đĩ tôi đã sắp xếp cho phục vụ khách sạn đánh thức cô, nhưng Tổng Giám đốc Kim lại bảo tôi hủy rồi. Anh ẩy nói cô không khỏe, bảo cô ở lại khách sạn nghỉ ngơi một ngày. Vừa đúng lúc hội nghị sáng hôm nay chỉ đi cho có, cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, không cần đích thân ra mắt nhiều người. Tôi ký tên của cô là được, không có chuyện gì đâu. Giám đốc Kim Jisoo, cô cứ yên tâm."

Jisoo biết thời gian mình đến tháng không thích hợp để đi công tác. Cơn đau hành kinh của cô lúc tốt lúc xẩu, lúc đỡ hơn một chút thì không đau đữ đội như vậy. Nhưng thỉnh thoảng, do tăng ca bận rộn sẽ khiến nội tiết tổ rối loạn, kinh nguyệt tháng đó sẽ đau đến thấu tim.

Chứng cung hàn của cô đã tốt hơn không ít, nhưng thời điểm đến tháng thì vẫn rất khổ sở.

Ba năm nay cô ở Luân Đôn, mỗi tháng vào những ngày này đều cố gắng ở lại công ty, ít khi ra ngoài. Lần này đột ngột phải đi Bắc Kinh, cô đã chuẩn bị sẵn tỉnh thần chịu đựng đủ kiểu khó ở, kết quả không ngờ bản thân lại trở thành người được chăm sóc.

"Vậy cũng tốt, nếu có chuyện gì cẩn tôi tham dự thì cứ nói, tôi sẽ chuẩn bị, đừng để trễ nải toàn bộ lịch trình."

Jisoo thấp giọng nói.

"Vâng, Giám đốc Kim Jisoo. Tôi sẽ liên lạc với cô bất cứ lúc nào." Sau khi nói xong, Soobin tắt điện thoại, đời mắt nhìn về phía Taehyung ngồi ở hàng ghế sau: "Giọng nói của Tống Giám đốc Kim Jisoo rất yếu ớt, dường như không thoải mái lắm. Hay là chúng ta gọi bác sĩ qua khám cho cô ấy xem sao?"

Gương mặt anh tuấn của Taehyung không hề hiện lên bất kỳ cảm xúc nào, anh cũng không đáp lại. Cho đến khi Soobin quay đầu buôn chuyện với tài xế, anh mới cầm điện thoại lên định gọi cho Hwang Juno, nhưng giữa chừng lại sực nhớ đến chuyện lần trước cô nói. Ngón tay đang lướt trên màn hình chợt khựng lại rồi bỏ qua số điện thoại của Juno mà gọi cho một bác sĩ tương đối quen thuộc khác.

Chỉ mấy phút sau, Tiếu Hồ đã thấy nhận thức của mình về Tổng Giám đốc Kim đã hoàn toàn tan biến...

Cậu ta đột nhiên nghe thấy Tổng Giám đốc Kim ngày thường chẳng có một người phụ nữ bên cạnh lại tỉnh bơ hỏi

phụ nữ đau bụng trong kỳ sinh lý thì ngoại trừ nước đường đỏ, còn có cách nào hữu hiệu giảm đau nhanh chóng hay không.

Nghe một hồi, Soobin quyết định mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả điếc giả ngơ.

Buổi chiều, khi những hạng mục công việc ở ngoài đã hoàn tất, lúc trở về khách sạn, Taehyung bảo bọn họ đừng xe bên đường. Sau đó Soobin thấy boss của mình xuống xe bước vào chuỗi tiệm thuốc cỡ lớn.

Đợi Taehyung trở lại trên xe, Soobin không cần nhìn cũng biết đồ anh cẩm trên tay đều là mua cho Tổng Giám đốc Kim Jisoo.

Cuối cùng mùa xuân của Tổng Giám đốc Kim cũng đến, hay là Tổng Giám đốc Kim đang theo đuổi Tổng Giám đốc Jisoo?

Không thể nào, bình thường người thẩm thương trộm nhớ Tổng Giám đốc Kim nhiều như vậy, thậm chí những phụ nữ xinh đẹp nổi tiếng ở Seoul và giới giải trí muốn ôm bắp đùi Tổng Giám đốc Kim nhiều như cá diếc qua sông, đếm cũng không hết. Nhưng trước nay Tổng Giám đốc Kim đều chưa từng liếc nhìn bọn họ một cái, có thể hình dung bằng từ lạnh lùng vô tình, giếng như một người e sợ hồng nhan, không hề có chút hứng thú.

Tuy Soobin không biết Tổng Giám đốc Kim đối xử với người phụ nữ mình thích thế nào, nhưng cứ nhìn thái độ làm việc như sấm rắn gió cuốn của anh, cậu ta nghĩ chắc hẳn anh đối xử với người phụ nữ mình thích cũng mạnh mẽ quyết đoán như thế.

Không ngờ hóa ra người giống núi băng như Tổng Giám đốc Kim lại có mặt nhẫn nại đối với người con gái mình thích như vậy.

Soobin nghĩ sau này cậu phải tôn kính vị Tổng Giám đốc Kim Jisoo kia như lão phật gia vậy, không thế nào đắc tội được.

Lúc Taehyung trở về khách sạn đã là buổi chiểu. Nhân viên phục vụ khách sạn báo cả ngày nay tiểu thư Jisoo đều không ra ngoài. Sau khi ăn bữa trưa qua loa thì cô cũng không gọi điện cho bộ phận phục vụ nữa.

Lúc Taehyung bước vào, người phụ nữ trên giường đang nằm nghiêng trong tư thế co ro, hơi thở đều đều, vùi mình trong chăn không nhúc nhích, giống như vẫn đang ngủ.

Vắng trán của người đàn ông nho nhã này nhíu lại, anh sải bước đến bên giường.

Ánh sáng bên trong căn phòng đìu dịu, chiếu rợi lên khuôn mặt sạch sẽ của cô. Nhưng gương mặt này hiện giờ nhợt nhạt hơn ngày thường rất nhiều, môi hầu như không còn chút máu, lông mi dài, đổ chiếc bóng mỏng manh xuống gương mặt nhỏ gầy xanh xao kia. Mái tóc đài quá vai xõa lên trên gối, cơ thể vì chịu đựng cơn đau mà lúc ngủ vẫn trong tư thế co người.

Jisoo đã quen với cơn đau mỗi tháng vài ngày, nên cũng quen đùng cách ngủ để vượt qua thời điểm giày vò này. Lâu đần, cô có thể ngủ ngay cả khi đang đau đến co rút, ít nhất như vậy sẽ đỡ hơn một chút.

Nhưng rõ ràng dù ngủ thì cơn đau vẫn không biển mất, vì vậy mi tâm cô vẫn hơi nhíu lại.

Rèm cửa số trong phòng khép kín, che khuất toàn bộ ánh sáng bên ngoài, chỉ có ánh sáng của chiếc đèn trên tường ở đầu giường.

Đúng là lúc nãy Jisoo vẫn luôn ngủ, nhưng từ khi nghe tiếng có người đi vào là cô đã tỉnh lại rồi, chỉ là không mở mắt mà thôi.

Rõ ràng là đi công tác, nhưng rốt cuộc ngày đầu tiên lại phải nằm trong khách sạn nghỉ ngơi. Cho dù công việc có quan trọng hay không, cô vẫn vô thức cảm thấy mình là gánh nặng cho công ty, vì vậy trong lòng không mấy đẻ chịu. Hiện giờ, Jisoo không có tâm trạng để đối mặt với Taehyung.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Jisoo vẫn không nhúc nhích, cho đến khi có tiếng đóng cửa phòng truyền đến, thần kinh căng thẳng của cô mới dãn ra phần nào. Jisoo mở mắt, nhìn gian phòng chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn treo tường, rèm cửa số vẫn khép kín, sau đó nhắm mắt lại lắn nữa, định ngủ tiếp. Dù sao thời điểm đau đớn nhất cũng chỉ có một hai ngày, đợi đến ngày sắp hết kinh nguyệt thì cô sẽ không khó chịu như vậy nữa.

Hơi thở mát lạnh thuộc về đàn ông phả từ đằng sau đến, ngay lập tức tỉnh thắn vừa thả lỏng của Jisoo lại trở nên căng thẳng. Vừa rồi cô nghe thấy tiếng cửa đóng nên cứ đỉnh ninh Taehyung đã đi rồi, không ngờ anh lại không đi, mà chỉ đóng cửa thôi.

Cô đờ người bất động, trên người anh ngoại trừ có mùi hương cây cỏ mát mề thì còn mang theo cả mùi phong trần mệt mỗi bên ngoài. Tiếp đó, áo ngủ của cô bị vén lên, lông tơ c người đều dựng đứng. Jisoo đang định phản kháng thì lòng bàn tay ấm áp của anh đã áp lên vùng bụng lạnh băng của cô.

Jisoo sững lại, da thịt kể nhau không hể có chướng ngại, nhất là lòng bàn tay ấm áp của anh khiến toàn bộ lỗ chân lông của cô đều co rút lại.

Cô không nhúc nhích, chỉ là lúc hơi thở đàn ông phả ra, lướt nhẹ qua một bên cổ, Jisoo nhạy cảm túm chặt lấy tấm trải giường.

Cô quay đầu lấn tránh, nhưng tay anh vẫn cổ định trên bụng cô, không hễ dời đi. Lúc cô đang sắp trở mình thì đột nhiên cảm giác mép giường lún xuống. Anh cứ thể mà nằm xuống bên cạnh Jisoo, để dàng kìm chặt mọi động tác của cô. Một tay anh luồn xuống dưới cổ, kéo cả người cô vào lòng, một tay kia thì vẫn đán lên bụng cô không buông.

"Taehyung, ai cho phép anh vào phòng tôi? Chẳng phải thể ra vào phòng khách sạn chỉ có một người giữ thôi sao? Tôi vẫn đang ngủ, anh muốn vào là vào à?" Jisoo bị anh kéo, ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen tĩnh mịch dưới ánh đèn mờ tối của anh.

Anh không lên tiếng, bàn tay đán trên bụng cô lại tăng thêm lực, cho đến khi Jisoo đẩy mạnh anh ra, anh mới nghiêm giọng nói: "Em ngoan ngoãn chút đi, không đau bụng sao? Còn có sức vùng vẫy nữa à?"

"Chẳng phải có trăm nghìn phương pháp để giảm đau bụng sao? Nếu anh thật lòng không muốn tôi khó chịu thì về bảo trợ lý của anh mua giúp tôi mấy miếng dán giữ nhiệt, hoặc là túi chườm nóng cũng được. Nhưng anh lại sử dụng tay, lòng dạ Tư Mã Chiêu của anh, ngay cả người ngoài còn thấy, anh đừng tưởng tôi không biết anh nghĩ gì. Tôi với anh đang đi công tác, chứ không phải là tôi..."

Lời còn chưa nói hết, khuôn mặt cô đã bị giữ chặt lại. Jisoo đột nhiên chết sững, bị đôi môi đang cúi xuống hôn trúng.

Taehyung không nói lời nào đã cạy môi lưỡi cô ra, hôn như tiển quân thần tốc. Nụ hôn rất sâu cũng rất mạnh, gần như trong khoảnh khắc đầu óc của Jisoo suýt bùng nổ đến nơi.

Nói không lại thì giở trò hôn cô? Anh bị cái gì vậy?

Jisoo không đẩy anh ra được, gần như bị anh vây trong lòng, áp lên người. Cô đẩy vài cái thì mệt, sự đau đớn đến từ bụng khiến Jisoo cảm thấy căm ghét những ngày yếu ớt hàng tháng của mình. Mắt cô vẫn không chịu nhắm lại, cứ trừng trừng nhìn anh như lóe lên tia lửa.

Môi kể môi, bàn tay khô ráo không hề có một lớp mồ hôi đã dời khỏi bụng Jisoo, nhưng lại cứ vô tư ôm lấy vùng đa nơi thắt lưng cô. Cả người anh như bao phủ lấy người cô, khiến nụ hôn này càng ngày càng sâu.

Lúc Jisoo vẫn còn đang trừng Taehyung, anh đã vươn tay ra che mắt cô, Jisoo bị cưỡng ép nhắm mắt lại. Nhưng khi nhắm mắt, cô lại không có cách nào khống chế cảm xúc của mình, cho đến khi anh cảm giác động tác kháng cự của cô giảm dần thì mới địu dàng nhẫn nại hôn lên môi cô một cái rỗi không tiếp tục nữa.

Bởi vì cuối cùng đôi môi cũng được khôi phục tự do, Jisoo mở mắt ra. Ngay giây phút vừa mở, đôi mắt phủ sương mù vì nhắm lại lúc nãy đã khôi phục sự sáng trong. Cô tỉnh táo vươn tay kéo bàn tay đang áp trên bụng cô ra: "Kim Taehyung!"

"Hửm?" Giọng nói đàn ông phát ra đưới ánh đèn mờ tối trong phòng trở nên trầm khàn, vừa quyến rũ vừa gợi cảm biếng nhắc, khiến lòng người phải giật thót. "Đã đau bụng như vậy, sao không bảo nhân viên khách sạn pha cho em nước đường đỏ?"

Jisoo quay mặt tránh né hơi thở của anh: "Uống xong cũng chẳng có tác dụng gì lớn. Nó chỉ có tác đụnggiảm đau từ lúc vừa uống xong đến hơn nửa tiếng tiếp theo, sau đó vẫn cứ đau như cũ, nếu vậy cũng chẳng cần phiền nhân viên phục vụ làm gì."

Giọng anh trầm thấp: "Cho nên em cứ chịu đựng như thế sao?"

Cô hờ hững đáp: "Quen rồi."

Lúc chưa ly hôn, mỗi buổi tối cô đều bị Taehyung và chị Yung giám sát uống sữa ấm hoặc nước đường đỗ.

Cho nên lúc ấy, mỗi khi cô đến tháng đều rất đễ chịu. Nhưng ba năm nay, cô chỉ có thể cố gắng giữ vững thói quen sinh hoạt, kiên trì vận động, chứ chẳng thể bận tâm đến những chuyện chu đáo tỉ mÏ như xưa. Hơn nữa cô rất bận rộn, không có thời gian mỗi buổi tối đều kiên nhẫn uống mấy thức uống nóng linh tỉnh như nước đường đỏ hay trà gừng.

Ba năm, cô đã dần dẫn hình thành thói quen, làm gì còn nũng nịu như khi ở bên cạnh Taehyung. Cô đã không còn ý nghĩ kiểu cách đó từ lâu nữa rồi.

Anh trầm giọng khàn khàn nói: "Quen cái gì? Em nằm rúc trên giường giống hệt như con tôm, là cổ ý để anh thấy mà đau lòng sao?"

Mặt Jisoo tối sầm: "Anh giống con tôm thì có!"

Taehyung vẫn áp tay lên bụng, địu đàng hôn lên má cô. Jisoo không kháng cự anh ôm mình vào lòng nữa, chỉ nhìn anh: "Anh muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì cũng phải chọn thời gian chứ. Bây giờ tôi thể này, nếu anh còn muốn lợi dụng lúc người ta gặp nạn thì thật sự không phải con người."

Taehyung ngừng tay, bật cười: "Anh đã làm nhiều chuyện không phải con người rồi, làm thêm một chuyện tệ hơn với em thì đã sao?"

"A... Anh bỏ tay ra!" Bàn tay đặt trên bụng đường như không ngừng tỏa nhiệt. Cái cảm giác khiển người ta muốn ý lại khi vô cùng yếu ớt này làm Jisoo vô thức chống cự.

Anh ôm cô không buông, còn ôm chặt hơn sau khi nghe cô nói. Lúc Jisoo trừng mắt nhìn anh, anh cúi đầu bên tai cô, nói khẽ: "Xin lỗi, anh không ngờ thời gian đến tháng của em lại thay đối, cũng không ngờ lịch trình công tác đã sắp xếp sẵn lại trùng phải mấy ngày này. Nếu thật sự không thoải mái, em có thể giẫm bớt lịch làm việc, không cắn phải làm khó chính mình."

Jisoo nhếch môi: "Không có gì phải xin lỗi, tôi tự biết tình hình sức khỏe của mình. Cái bệnh này chẳng hay ho gì mà chuyện bé xé ra to cả, ngủ nhiều một hai ngày là khỏe."

Taehyung nhớ rõ kỳ kinh nguyệt của cô, cô biết việc này.

Ba năm trước, "bà dì" của cô rất đều, thời gian cũng rất chuẩn.

Nhưng sau này, vì sang Anh một thời gian, áp lực tâm sinh lý và cảm xúc đều đè nén lên cô. Có lẽ là do áp lực quá lớn nên dẫn đến có mấy tháng không ổn định cho lắm, không tới quá sớm thì là quá muộn. Sau này, sau khi ổn định trở lại thì kỳ kinh nguyệt mỗi tháng cũng đã khác với ba năm trước.

Thật ra, đáng lẽ mấy ngày như này Jisoo sẽ không đến Bắc Kinh, nhưng cô không muốn bỏ qua cơ hội tốt này. Huống chỉ, dù quả thật cô vẫn còn giận Taehyung, nhưng cũng không đến mức mất lý trí mà bổ lỡ cơ hội.

Kết quả cô lại xem thường kỳ kinh nguyệt chỉ bốn năm ngày, cũng mặc kệ tình trạng sức khỏe của mình.

Đúng là tự lấy đá ghè chân mình mà. Cô không giận người khác, mà bây giờ tự giận mình muốn chết!

Thấy bây giờ cô như một đứa bé, vừa bực bội lại vừa đau đến nỗi mặt nhăn lại như cái bánh bao, Taehyung nhéo cằm cô. Phải thừa nhận rằng, ba năm thiếu thốn quả thật khiến anh khó mà kiểm chế như Liễu Hạ Huệ ôm người trong lòng mà không loạn. Nhưng bây giờ tình huống của cô gái trong lòng rất đặc biệt, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào. Thấy cô khó chịu thế này, anh chỉ biết hạ giọng: "Anh làm ẩm bụng giúp em, em muốn ngủ thì cứ ngủ đi."

"Anh ở đây làm sao tôi ngủ?"

Anh nhếch môi: "Không ngủ thì hôn thêm một lát nữa nhé? Mức độ nghiêm trọng của phụ nữ trong kỳ kinh nguyệt có liên quan trực tiếp với sự căng thẳng của não bộ. Nói cách khác, nếu em càng tập trung nghĩ đến chỗ đau thì nó sẽ càng đau hơn, chi bằng làm chuyện khác. Nếu tỉnh thần và thể xác cẩm thấy vui vẻ, cơ thể sẽ giải phóng nhiều dopamine theo bản năng. Kích hoạt tế bào não cũng được coi là cách giảm đau hiệu quả."

Jisoo: "..."

Bác sĩ nào bịa ra chuyện này vậy?

Cô vội vàng quay mặt sang chỗ khác để tránh trường hợp anh thật sự hôn thêm cái nữa. Taehyung không thấy rõ mặt cô dưới ánh đèn lờ mờ, nhưng sự nén giận, lại vặn vẹo người, không chịu đối mặt với anh cũng đủ để chứng minh sắc mặt hiện tại của cô.

Jisoo nhắm mắt lại, im lặng một lát. Anh cũng nằm im bên cạnh cô không làm øgì, chỉ liên tục áp tay lên, xoa bụng dưới đang đau quận từng cơn cho cô.

Cho đến khi sắp ngủ thiếp đi, cô nhằm mắt nói: "Anh bảo người đi mua cho tôi vài miếng đán giữ nhiệt đi."

"Được, em ngủ trước đi." Giọng của anh như đang đỗ dành một đứa bé, ấm áp và kiên nhẫn.

Jisoo ngủ được mấy tiểng thì tỉnh lại. Lúc thức đậy, cô phát hiện Taehyung đã không còn ở trên giường, nhưng trong phòng lại thoang thoảng mùi thơm của thuốc bắc. Sau đó cô cảm nhận được hơi ấm trên bụng, cúi đầu xuống thì thấy trên bụng mình đang đán một túi thuốc, nhiệt độ là từ túi thuốc tổa ra, rất ấm áp.

Hèn gì vừa rồi cô ngủ thoải mái như vậy, không tỉnh giấc bởi cơn đau, thì ra là nhờ cái này.

Taehyung mua được thứ này ở đâu nhỉ? Đừng nói là thật sự cố ý hỏi qua bác sĩ nhé?

Cô ngỗi dậy, sờ lên vật trên bụng, vừa Ấm lại vừa dễ chịu, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Sáng hôm sau, Jisoo thức dậy đúng giờ, biếng nhác chuẩn bị đi ăn sáng rồi đi làm. Dù sao đây cũng là chuyển đi công tác, hôm qua cô ngủ một ngày đã khỏe hơn rất nhiều.

Cô vừa rửa mặt xong thì có nhân viên khách sạn đến gö cửa, sau đó đẩy một bát cháo táo đỏ vào phòng bằng xe thức ăn.

"Không phải bữa sáng của khách sạn các cậu là ở phòng ăn sao? Tôi cũng không gọi điện thoại, sao lại đưa thẳng vào đây vậy?" Jisoo vừa nói vừa đi qua lấy thìa nểm thử một miếng.

Nhân viên phục vụ của khách sạn đứng bên cạnh cười hỏi: "Tiểu thư Jisoo, cháo này ngon không ạ?"

"Cũng được lắm, rất ngon, sao thể?" Sau khi Jisoo ăn hai muỗng thì ngồi xuống luôn, định sẽ ăn hết cháo.

"Cháo này là sáng nay ông chủ cố ý chiếm dụng phòng bếp của khách sạn, tự tay nấu cho cô đấy ạ. Bên trong có táo đỏ, đường đỏ, gạo nếp và đậu phông, còn bỏ một ít sữa bò và hạt óc chó, thật sự là phong phú hơn chảo Bát Bảo nữa. Ông chủ nấu lâu lầm đẩy ạ."

Jisoo ngừng húp cháo, thảo nào cô lại thấy cháo khách sạn này nấu quá kỹ, hơn nữa còn rất sánh, ngọt mà không ngấy. Cô vốn định nói khách sạn này không chỉ được đánh giá bẩy sao, mà bát cháo này thậm chí còn có thể được đánh giá là tay nghề nấu ăn đẳng cấp.

Chiểm dụng bếp của khách sạn, cố ý nấu cháo cho cô, xem như là nhận lỗi sao?

Vì anh nghìn tính vạn tính cũng không tính được kỳ kinh của cô thay đổi, nên mới hành cô đến Bắc Kinh trong mấy ngày khổ sở thế này.

Hóa ra, người luôn lý trí và tỉnh táo, cái gì cũng lên kế hoạch như Taehyung cũng có lúc tính sai.

Jisoo húp cháo, thần nhiên nói: "Ông chủ chiếm dụng bếp của các cậu, vậy bữa sáng của những người khác phải làm sao? Đừng nói là sáng nay cả khách sạn đều không có bữa sáng nhé?"

Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Thế thì không đến nỗi ạ, khách sạn của chúng tôi có đến ba gian bếp, ông chủ chỉ chiếm một gian, vậy nên không hề ảnh hưởng đến việc chuẩn bị bữa sáng cho những người khách khác của chúng tôi."

Jisoo không nói nữa, cúi đầu tiếp tục húp cháo.

Taehyung nẩu rất nhiều và rất lâu, nhìn cái tô to đùng này là biết.

Đúng lúc Jisoo cũng thích ăn, rất nể mặt mà húp sạch sẽ, sau đó đứng dậy để nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn ra. Cô thu dọn một chút rồi chuẩn bị ra ngoài.

Đang định đi thay quần áo thì cô lại nghe điện thoại di động để trên giường đổ chuông.Điện thoại trong phòng Jisoo vừa mới đổ chuông, Taehyung đã từ phòng đổi điện đi ra. Anh nghe tiếng chuông điện thoại trong phòng cô, đồng thời nhìn thoáng qua cái bát trống không lúc nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đi ngang qua.

Có vẻ như cô rất thích.

Cùng lúc đó, Soobin bổng ôm một bó hoa hồng to đùng từ trong thang máy đi ra. Sau khi đi tới đây, vừa nhìn thấy Taehyung đứng ngoài cửa cậu ta đã lúng túng: "Kim tổng..."

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn vật trong tay cậu ta, hai trăm chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ kiểu điểm ướt át.

Taehyung im lặng cau mày lại: "Đây là cái gì?"

"Hoa này..." Soobin ho một tiếng: "Vừa rồi người chuyển phát nhanh trong thành phố đưa tới, nói là gửi cho

Tổng Giám đốc Kim Jisoo."

Jisoo cũng bỗng nhiên mở cửa ra vào đúng lúc này, vừa nhìn đã thấy bó hoa được Soobin ôm trong lòng.

Cô chợt vô thức ngước mắt lên nhìn Taehyung. Mặc dù cô biết rõ Taehyung đã từng làm cho mình những điều sâu nặng hơn bó hoa này rất nhiều, cũng biết trước giờ anh sẽ không thể hiện tình cảm qua mấy thứ giả dối này nên rất hiểm khi tặng hoa hoặc quà. Nhưng hoa này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh...

Cứ như, đây là anh định tặng cô vậy.

Cuộc điện thoại cô nhận được vừa rồi chính là điện thoại của chuyển phát nhanh trong thành phế, nói là có một quý ông mua hoa hồng gửi tới cho cô.

Ngoài Taehyung và Soobin ra, thì chỉ có thêm một người biết được cô đang ở tại khách sạn này.

Hôm qua, lúc nghỉ ngơi trong khách sạn, vì buồn chán nên cô đã chụp một bức ảnh quang cảnh từ đây xuống

tầng dưới của khách sạn, sau đó đăng lên dòng thời gian, kèm theo dòng trạng thái: "Chuyến công tác này thật sự không phải là loại thống khổ bình thường."

Lần "xem mắt" kỳ trước, mặc dù con trai của bác hàng xóm không cố ý liên lạc với cô nữa, nhưng lúc đó hai người đã thêm WeChat của nhau. Sau khi thấy cô đăng ảnh lên đòng thời gian, con trai của bác hàng xóm hỏi cô đang công tác ở đâu, sau đó nói đúng lúc mấy ngày nay mình cũng vừa tới Bắc Kinh, hỏi cô có muốn ra gặp mặt không.

Tuy nhiên Jisoo đã từ chối. Sau khi trò chuyện vài câu, biết được cô đang ở khách sạn này, nhưng lại nói không tiện gặp bạn, anh ta cũng không tới gặp cô.

Kết quả, không ngờ sáng sớm nay lại bảo người gửi một bó hoa hồng tới...

Đây là tô thiện ý, cô hiểu.

Nhưng hoa này lại đưa đến trước mặt Taehyung...

Soobin cảm hoa đứng đó, không đám nhìn vào mặt Taehyung, thấy Jisoo đã đi ra, liền vô thức muốn đưa hoa cho cô.

Taehyung nheo mắt: "Cầm qua kia, để xuống."

Soobin khựng lại, lúc hoa sắp rơi xuống trước ngực Jisoo, cậu ta lập tức xoay người, vô cùng quả quyết để hoa lên chiếc xe đẩy thức ăn cao như cái bàn gần Taehyung nhất, sau đó nhanh chóng trốn khỏi phạm vi nguy hiểm.

Đó là hoa hồng đồ mới hái, được vận chuyển bằng đường hàng không tới Trung Quốc, trên cánh hoa vẫn còn vương nước, xinh tươi động lòng người.

Taehyung liếc qua tấm thiệp hình trái tim trên hoa, ngón tay có khớp xương rõ ràng rút tấm thiệp ra, kẹp giữa ngón tay đọc lướt, sau đó vẻ mặt liền sa sầm và lạnh lẽo.

Jisoo vẫn chưa kịp phản ứng thì đã thấy anh ném thẳng tấm thẻ vào xe đổ rác được nhân viên vệ sinh của khách sạn đẩy ngang qua.

Jisoo không đám tin ngước mắt trừng anh: "Taehyung, sao anh vứt đồ của tôi?"

Cô vô cùng xấu hể vì khi nãy đã cảm động và mềm lòng với anh.

Taehyung lại liếc qua bó hoa hồng cực kỳ chướng mắt kía, sau đó nhìn cô: "Em thích hoa hồng thì sau này mỗi ngày anh sẽ tặng em một bó."

"Tôi không cần!"

"Vậy bó hoa này cũng không cần nữa." Anh thần nhiên nói, rồi tiện tay cẩm bó hoa lên, định ném nó vào xe đổ rác đã được đẩy qua.

Jisoo vội vọt nhanh tới, trước khoảnh khắc hoa hồng sắp lọt vào xe rác, cô liền ôm lấy cánh tay đang giơ lên của anh: "Người ta có ý tốt tặng hoa cho tôi, anh dựa vào đâu mà chà đạp đồ của người khác tặng tôi chứ?"

Taehyung cúi mặt nhìn cô, nheo mắt lại.

Anh còn nhớ trước khi ly hôn, đàn ông theo đuổi Jisoo, người gửi hoa đến văn phòng của cô cũng không ít, nhưng cơ bản đều bị cô từ chối từ ngoài cửa, hoặc là thẳng thừng bảo người vứt đi.

Lúc ấy cô rất quả quyết dứt khoát, không có ý định cho phép bất cứ người đàn ông nào đến gần.

Bây giờ thi lại ÿ không có hôn nhân trói buộc, nên thậm chí còn có thể nói được mấy câu như đừng chà đạp tâm ý của người khác?

Anh nhìn cô chằm chằm: "Vì giành lại hoa mà xông tới nhanh vậy sao? Bụng hết đau rồi à?"

Trong lời nói đã có mấy phần ý tứ cảnh cáo nguy hiểm.

Jisoo lườm anh, sau đó thẳng thừng cầm hoa quay người trở vào phòng, đóng sắm cửa lại.

Taehyung nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, chỉ cảm thấy huyệt Thái đương đang giật giật.

Chút dịu đàng hiểm khi có được cứ thể mà bị một bó hoa bất ngờ gửi đến dập tắt.

Đáng lễ anh không nên giữ lại người đàn ông đã xem mắt với cô!

***

Buổi sáng, Jisoo lấy danh nghĩa Tập đoàn MN cùng Tập đoàn Shine đến một trung tâm triển lầm ở Bắc Kinh để tham quan và trao đối vài việc. Vì tối nay sẽ có một buổi tiệc rượu giao lưu rất quan trọng, nên buổi trưa cô đành thời gian về khách sạn nghỉ ngơi.

Buổi sáng vừa mới ăn cháo xong, buổi trưa cô không muốn ăn đồ lạnh, cũng không muốn ăn quá thanh đạm. Thế là nhân giờ nghỉ buổi trưa, cô đến một quán ăn nhỏ gần đó ăn một tô bún gạo. Sau khi no căng bụng, Jisoo mới lững thững đi về khách sạn.

Vừa vào phòng, cô đã không nhìn thấy hai trăm chín mươi chín đóa hoa hồng cô để trong phòng khi nãy đâu, mà chỉ còn lại ba đóa được cắm trong một cái bình pha lề cao và nhỏ.

Cô nhìn ba đóa hoa hồng đó chằm chằm, vì loại hoa hổng mà con trai của bác hàng xóm tặng cho cô rất đắt đỏ, không phải loại bình thường chỉ mấy tệ một đóa như ngoài thị trường, nên vừa nhìn là cô đã nhận ra ngay. Ba đóa hoa này chính là ba đóa trong hai trăm chín mươi chín đóa kia của cô.

Jisoo đi ra ngoài, đến gõ cửa phòng của Taehyung. Đến khi cửa phòng mở ra, anh vừa mới thay quần áo xong, nhìn cô, sau đó để cửa mở, đồng thời tiện tay sửa sang lại ống tay áo sơ mi, thần nhiên hỏi: "Không phải em nói muốn về nghỉ ngơi sao? Định vào phòng anh nghỉ ngơi à?"

Nói rồi anh quay người đi vào trong, rất có ý tứ để cô tùy tiện vào, không cần khách sáo.

Jisoo đứng trước cửa phòng, quả nhiên trông thấy trên bàn trong phòng anh cũng bày một cái bình hoa pha lê giếng như phòng cô, bên trong cũng là ba đóa hồng.

"Taehyung, hoa của tôi đâu?"

Jisoo hỏi xong thì trơ mắt nhìn anh cài xong cúc tay áo, đút một tay vào túi quần, bình tĩnh nói: "Hoa hồng Bulgaria vừa đắt lại vừa đẹp thế này mà chỉ đặt trong phòng em để nắng chiểu úa tàn thì thật sự là quá lăng phí. Thế nên anh đã bảo Soobin mang đến bộ phận lễ tân, bảo bọn họ chia cho mỗi phòng mấy đóa."

Jisoo kinh hoàng nhìn anh: "Hoa hồng người ta tặng tôi mà anh lại chia ra?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top