Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y___________Y

Tôi sắp chết...

"Cô Kwon, hiện tại khối u đang lan ra rất nguy hiểm, bây giờ đã quá trễ dù có phẫu thuật cơ hội thành công cũng rất thấp."

Đối với một người không còn gia đình như tôi, thì chuyện này cũng không quá khó khăn để chấp nhận...

Nhưng bất quá...

"Nhìn gì ghê thế đầu đất? Mặt tôi dính gì à?"

"Cậu ăn dính mép kìa, đây, để tôi chùi cho."

"À, ừ."

Nhìn gương mặt vui vẻ tươi cười của cô ấy, tôi lại có chút không đành lòng chết đi.

----

Nhìn tuyết rơi nhẹ nhàng trên tay mình, tôi khá ngạc nhiên.

Quái thật, tháng hai rồi mà tuyết vẫn còn rơi?

"Này, trời lạnh quá, về nhà đi, không đi mua sắm nữa đâu!"

Tôi xoay người lại.

Đầu Jessica dính một ít tuyết, cô ấy mặc rất ít đồ ấm.

"Đồ cũng do tôi cầm, cậu chỉ việc chỉ tay thay đồ thôi đấy công chúa."

Tôi nói, để xuống hai túi quần áo cô ấy vừa chọn được.

"Gì thế?" Cô ấy chun mũi.

Tôi cởi cái khăn choàng màu đỏ sậm của mình rồi cẩn thận quấn cho cô ấy: "Mang vào! Về nhà bị cảm lạnh thì bác Jung xử đẹp tôi mất!"

Nhìn hai má vì lạnh mà hồng lên của cô ấy, tôi lại cảm thấy ấm lòng hơn.

Vẫn có chút không yên tâm, tôi đội cho cô ấy nốt chiếc nón len của mình.

Được rồi.

"Này, khăn choàng và nón đều đưa cho tôi, cậu không thấy lạnh à?"

"Không, tôi đen nên hấp thụ ánh nắng mặt trời cũng ấm lên nhiều lắm."

Cô ấy khinh bỉ lí do của tôi: "Cậu mặt dày lắm rồi đó Kwon Yul."

Tôi xoa chỉnh nón cùng khăn choàng cho cô ấy gọn gàng, nghe cô ấy chửi mình mặt dày, liền cười ha ha hai tiếng: "Đằng kia có xe kem kìa."

Jessica trợn mắt nhìn tôi.

"Này! Đừng nói với tôi là cậu muốn..."

"Mua kem ăn đi."

Tôi cầm túi quần áo, tay còn lại kéo cô ấy mặt nhăn nhó đi đến xe kem.

Nhanh chóng chọn hai cây kem, tôi đưa cô ấy vanila, còn tôi thì chocolate.

Cô ấy nhìn cây kem trên tay mình, sau đó nhìn tôi như tên biến thái.

"Sao thế?" Tôi vờ như không có gì hỏi, miệng ngậm lấy một miếng kem, ngay lập tức hối hận không chịu được...

"Trời ơi! Buốt! Buốt quá đi!" Tôi hai tay ôm đầu, nhảy tưng tưng, giống như nhảy như vậy có thể bớt buốt hơn phần nào.

Jessica quẳng cây kem vào thùng rác, đi đến gần, giựt lấy cây kem chocolate trên tay tôi, tiễn nó lên đường với cây kem vanila kia.

"Cậu đầu đất vừa thôi chứ! Trời lạnh âm mấy độ ai lại đi ăn kem! Mà cũng thật hết nói nổi, giờ này lại có người đi bán kem!"

Cô ấy vừa càm ràm vừa ma sát hai bàn tay, rồi áp vào má tôi.

Thoải mái quá...

Tôi cười hề hề: "Tại muốn thử cảm giác ăn kem dưới trời tuyết ra sao thôi."

"Đúng là có chỉ có tên đầu đất như cậu mới có thể thử mấy thứ điên rồ này."

"Cái gì cũng phải thử chứ!"

"Nhưng mà cái thử này ngu ngốc lắm đó!"

"Nhưng cảm giác cũng không tệ lắm mà..."

"Cậu! Thiệt hết nói nổi mà! Cậu lên level thành siêu cấp đầu đất được rồi đó!"

Tuyết vẫn còn rơi, Jessica vừa đi vừa mắng, còn tôi chỉ biết cười cười bước theo sau, thỉnh thoảng lại nói một chút lí lẽ cho mình.

Những cuộc bất đồng ngọt ngào này, tôi chỉ muốn nó kéo dài mãi mãi.

----

Tan học, Jessica nhắn tin nói muốn qua nhà tôi chơi.

Tôi đồng ý, đón cô ấy trước cổng trưởng.

Bận rộn nấu ăn trong nhà bếp, nghe được tiếng đàn piano của cô ấy vang lên, cảm thấy cuộc sống này thật hoàn thiện.

"Đầu đất, chút nữa cậu đàn tôi nghe đi."

"Sao tự dưng nổi hứng muốn nghe tôi đàn thế công chúa?"

"Đàn không thì bảo?!"

"Rồi rồi, ăn tối xong đã."

Chúng tôi vui vẻ cùng nhau ăn bữa tối.

Một món rau, một món thịt, một món canh.

Đơn giản nhưng ấm áp.

Ăn xong, tôi rửa chén, còn cô ấy ở một bên luyên thuyên về việc của buổi sáng, đã gặp những ai, đã xảy ra những chuyện thú vị gì, và những tên con trai theo đuổi cô ấy.

Đôi lúc tôi cảm thấy thật tự hào.

Jessica đó.

Người mà nổi tiếng lạnh lùng ít nói đó.

Cô ấy chỉ hoạt bát như thế này trước mặt tôi thôi.

Rửa chén xong, tôi vừa ngồi xuống xem tivi đã bị cô ấy nhéo hông: "Đàn! Piano!"

Tôi mếu máo đi đến cây đàn.

Sự nhắc nhở này có phần quá đau đớn nha.

Thật là một cô công chúa bạo lực.

Tôi đàn, không theo một bài hát nào cả, chỉ là theo cảm xúc.

Đàn xong, cũng chỉ năm phút thôi, tôi ngẩng đầu lên thấy Jessica đang chống cằm lên thân đàn nhìn tôi.

"Quái thật. Cậu chơi thể thao giỏi, piano, guitar, vĩ cầm, cái gì cũng biết, học lại cừ. Mặt của cậu tuy thua xa tôi nhưng cũng không đến nỗi tệ. Mà đến giờ vẫn chưa có mối tình vắt vai nào? Kì lạ."

Tôi nhíu mày: "Hình như hai chuyện đó không liên quan cho lắm."

"Sao không liên quan?"

"Biết nhiều thứ cũng đâu có làm gia tăng khả năng yêu một người được?"

"Nhưng mà cậu sẽ có nhiều người thích mình, sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn không phải sao?"

"Công chúa ơi, nếu tôi nói chọn được là yêu được thì đến giờ này tôi đâu có một mình."

Ừ, tôi không chọn cô ấy, nhưng tôi lại yêu cô ấy, làm sao đây?

Jessica gật gật đầu: "Cũng đúng, không ngờ đầu đất như cậu thỉnh thoảng nói vài câu nghe hay phết."

"Cám ơn, quá khen."

"Cậu là con gái, nhưng cũng có rất nhiều đứa con gái khác mến mộ cậu, có khi số lượng còn nhiều hơn cả con trai. Đôi lúc tôi nghĩ nếu cậu là con trai thì sao nhỉ?"

"Thôi đi. Là con gái rất tuyệt nhé!"

Ai cần mấy người đó chứ. Tôi chỉ cần cô ấy thích tôi thôi!

Cô ấy đứng thẳng lưng, bộ dáng nghiêm túc nói.

"Nói thật đó. Nếu cậu là con trai thì tôi nhất định sẽ yêu cậu!"

Tôi cười, không nói gì, tiếp tục đàn.

Có thể nói gì đây?

Sự thật tôi là con gái.

Và cô ấy cũng vậy.

Tôi không thể biến thành con trai để yêu cô ấy một cách quang minh chính đại được.

"Đầu đất, sinh nhật năm tới cậu viết một đoạn piano tặng tôi đi."

"Sao phải là năm tới mà không phải năm nay?"

"Năm tới là năm tôi 22 tuổi, số đẹp!"

"Được thôi."

"Phải hay vào đó biết không?"

"Biết rồi, tôi sẽ viết thể loại mà cậu thích nhất!"

"Jazz hả?"

"Không."

"Chứ gì?"

"Nhạc nền phim kinh dị."

"Này! Muốn chết hả?!"

Jessica, cho dù tôi có ở đâu, hy vọng sinh nhật năm tới cậu sẽ thật vui vẻ.

-----

Vài ngày sau, tôi cùng Jessica ở trong phòng cô ấy.

"Này, công chúa..."

"Gì đầu đất..."

Cô ấy đang làm bài trên máy tính, ánh mắt trong veo tập trung, đôi môi mỏng đo đỏ.

"Sunny vừa mới bị tai nạn giao thông."

Đôi bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô ấy khựng lại, xoay qua nhìn tôi, tôi không nhìn cô ấy trả lời: "Cậu ta chết trên đường đến bệnh viện."

Jessica bắt đầu ngẹn ngào, "Làm sao được? Mới hôm qua cậu ta còn cùng chúng ta...", sau đó, nước mắt cô ấy rơi, cuồn cuộn như thác đổ, vừa đè ép vừa đau rát ngực tôi.

Tôi nhắm mắt, ôm cô ấy vào lòng.

Đêm đó, Jessica khóc nhiều lắm, áo của tôi ướt cả một mảng.

Còn tôi, ngoài việc đau lòng vì cái chết đột ngột của một người bạn ra, còn đau lòng cho chính bản thân mình...

Cô ấy, người con gái tôi đang vỗ về này, sẽ có một ngày nào đó đau buồn như thế này cho tôi...

-----

Nhìn mình thân thể mình trong gương, từ đầu đến chân đều là một màu đen.

Dạo gần đây tôi sụt cân, nhìn dáng người thon ra hẳn, nếu không nói là có chút gầy yếu.

"Alô?"

"Đầu đất, chuẩn bị đến chưa?"

"Đang ra khỏi nhà, đến ngay đây."

Tôi cầm lấy áo khoác cùng chìa khoá, lái xe đến nhà Jessica.

Gương mặt cô ấy hốc hác lắm, so với tôi có hơn chứ không kém.

Hẳn là cô ấy khóc rất nhiều.

"Đầu đất, cậu mặc màu đen đẹp lắm."

Cô ấy nhìn tôi cười.

Jessica mặc một chiếc váy đen và một chiếc áo khoác len mỏng cũng màu đen.

Cô ấy trông rất đẹp với bộ đồ đó, cùng với mái tóc vàng khẽ lượn kia.

Nếu bình thường tôi sẽ trêu cô ấy vài câu, nhưng hôm nay không thích hợp với việc đó cho lắm.

Hai chúng tôi trên đường không nói gì.

Tôi hiểu.

Đến nơi. Tôi chỉ im lặng đứng cạnh Jessica.

Im lặng nghe tiếng khóc của gia đình Sunny.

Im lặng nghe tiếng Cha đọc những câu cuối cùng mà Sunny có thể nghe.

Im lặng nhìn quan tài của cậu ấy chôn vùi trong lòng đất.

Nhanh thôi, rồi tôi cũng như cậu ấy, được đưa tiễn bởi những giọt nước mắt đau buồn, và kết thúc trong lòng đất lạnh lẽo và u tối.

Sunny, cái chết có đáng sợ không?

Tôi nhìn khoé mắt bắt đầu ứ lệ của Jessica.

Nếu câu trả lời là không thì tại sao tôi còn đang sống mà lại cảm thấy sợ hãi thế này?

-----

"Cô Kwon, có thể cô sẽ có những triệu chứng như hoa mắt, chóng mặt, mất thính lực tạm thời."

Sau cú sốc từ cái chết của Sunny, mọi người khá bàng hoàng, nhưng vì sinh nhật của Jessica sắp đến, nên ai nấy cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Này, sao buồn thế?" Jessica đẩy khuỷu tay tôi, đưa cho tôi một ly rượu.

Hôm nay Jessica rất đẹp, với chiếc váy trắng đó, cô ấy thực sự hoá thân thành một cô công chúa đúng nghĩa.

"Đâu có."

"Sao không ra hát karaoke với mọi người? Bình thường cậu hò hét ghê lắm mà?"

"Hôm nay cảm thấy hơi mệt."

Đúng vậy.

Sáng hôm nay tôi thức dậy mắt luôn hoa lên, trong lớp tôi chỉ luôn muốn gục xuống bàn mà ngủ.

"Chán nhỉ? Hôm nay là sinh nhật tôi mà, không có cậu làm trò hề thì buồn chết mất."

"Hôm khác nhé, tôi sẽ bù cho cậu sau."

"Được rồi đầu đất. Nhớ món quà sinh nhật năm sau đó nha, tôi ghi sổ cậu đó."

"Biết rồi công chúa. Nói mãi."

Bây giờ tôi mới phát hiện ra, mỗi lần cô ấy nói hai chữ "đầu đất", có cảm giác như cô ấy rất vui vẻ, nên lần nào nói xong cũng đều cười...

Mà cô ấy cười thì tôi sẽ tự giác cười theo.

"Cười gì?"

"Hôm nay thấy cậu đẹp lạ." Tôi nổi hứng lên trêu cô ấy một chút.

"Tất nhiên phải đẹp rồi! Hôm nay là sinh nhật tôi mà! Tôi phải là người nổi bật nhất!"

Từ lúc ban đầu cô ấy đã là người nổi bật nhất.

"Xì! Xin lỗi đi, tại vì hôm nay sinh nhật cậu thôi."

"Này, có ngon hôm nào thi xem ai nổi bật nhất đi."

"Ôi, sợ quá!"

Một giờ sáng, Jessica mới chịu về nhà.

Sinh nhật mà, một năm chỉ một lần, tôi cũng không nỡ làm mất hứng cô công chúa ấy.

Ai mà biết được năm sau tôi có được ở bên cạnh vào ngày sinh nhật của cô ấy nữa hay không?

Do không khoẻ nên không uống nhiều, tôi chỉ đứng im lặng xem cô ấy vui vẻ với bạn bè

Sau khi tiệc cuối cùng cũng tàn, tôi đem cô ấy lên xe, cẩn thận cài lại đai an toàn.

Sau đó.

Cô ấy thì thầm tên một người.

Tôi biết, tên đó không phải của tôi.

Nhìn gương mặt không còn chút tỉnh táo nào của cô ấy một lúc, chỉnh điều hoà cho thích hợp, rồi im lặng chở cô ấy về nhà.

Chớp mắt một cái, đã đến khu chung cư của cô ấy.

"Ai da! Xin lỗi con nhiều nhé Yul, con bé này thật càng lớn càng hư hỏng!"

Bác gái vừa mở cửa thấy tôi đang ôm lấy Jessica liền nhanh chóng đỡ lấy.

Jessica khẽ phản kháng, giống như cậu ấy đang mơ thấy gì đó: "Đừng bỏ em..."

Cô ấy khóc.

Cô ấy khóc vì người nào đó, trong mơ.

Jessica, lạnh lùng, chưa bao giờ xem thứ gì là quan trọng, lại khóc.

"Con bé này sao thế nhỉ? Thất tình à?"

Bác Jung nói, tôi im lặng.

Đỡ xong cô ấy vào phòng, bác ấy đưa cho tôi một chiếc khăn ướt nói: "Để bác đi làm nước chanh cho nó giải rượu, Yul, con cầm chiếc khăn này lau mặt con bé dùm bác nhé."

Tôi vâng một tiếng, rồi bác ấy đóng cửa phòng.

Jessica nhắm mắt, hơi thở đều đều nằm trên giường.

Tôi cởi bỏ đôi giày cao gót của cô ấy ra, đem cô ấy đắp chăn ngay ngắn trên giường.

Nhìn gương mặt xinh đẹp kia, tôi có cảm giác không nói nên lời.

Hoá ra Jessica đang yêu một người con trai nào đó.

Cô ấy chưa bao giờ nói cho tôi biết...

Tôi cứ tưởng tôi là bạn thân nhất của cô ấy...

Là người cô ấy có thể tự tin tâm sự hết tất cả mọi chuyện...

Tôi vén vài sợ tóc lẻ loi trước trán kia qua một bên, dùng khăn cẩn thận lau đi phần nào lớp trang điểm.

Định đứng lên đi rửa khăn, thì có một bàn tay nhỏ nhắn nào đó nắm chặt lấy tay áo tôi.

"Đừng đi mà..."

Cô ấy bắt đầu thút thít.

Tôi nhắm chặt mắt, lần đầu tiên trong đời, trái tim tôi lại đau thế này.

Jessica? Cậu yêu người đó nhiều thế sao?

Còn tôi?

Còn tôi...

Nghĩ đến chữ còn tôi, tôi cười nhạo bản thân mình.

Đúng vậy, trong mắt cô ấy, tôi chỉ là một người bạn.

Tôi khẽ giật tay mình ra, bước ra ngoài.

Tôi không thích bản thân mình khó chịu.

Nên tôi không thể lưu lại nhìn cô ấy rơi lệ vì một ai đó như thế thêm một giây phút nào nữa.

-----

"Cô Kwon, cô phải ở lại trong bệnh viện để theo dõi vài ngày... cô Kwon! Cô đi đâu thế?! Cô Kwon!"

Đám bác sĩ này thật nhiều lời.

Tôi vẫn còn chóng mặt, nhưng không sao, tôi vẫn còn có thể rời khỏi đây được.

Tháo ra đống dây gắn trên tay tôi, giựt lấy chiếc áo khoác cô y tá đang giữ, chân đi thẳng ra khỏi bệnh viện.

Hôm nay tôi có hẹn với Jesssica, cô ấy nói muốn đến nhà tôi ăn cơm, vì mẹ cô ấy đi về quê dự đám cưới họ hàng gì đó, nên cô ấy muốn ăn cơm tối với tôi.

Cô ấy bảo tôi đến đón ở trường lúc năm giờ, hiện giờ đã bảy giờ.

Chết tiệt!

Tại sao lại ngất thế này!

Chỉ đi mua nước trái cây mà cô ấy thích thôi cũng để bị ngất!

Kwon Yuri! Mày thật vô dụng!

Chạy xe như bay đến trường, không thấy ai, điện thoại lại không bắt máy.

Điên mất...

Chắc tôi điên mất...

Trong đại sảnh không thấy đâu, phòng y tế cũng không, chỗ nào cũng không có!

Jessica...

Cô ấy có thể đi đâu chứ?

"Yuri? Cháu làm gì ở đây giờ này thế?"

Bác bảo vệ nhìn tôi chạy ra khỏi trường vội hỏi.

Đúng rồi!

Sao tôi lại không hỏi bác ấy cơ chứ?!

"Bác có thấy Jesssica ở đâu không?"

"Jessica? Con bé được cậu bạn nào đó chở về rồi! Hình như là Teacyeon đó!"

"Teacyeon?"

"Thằng nhóc giỏi thể thao đó! Cháu không biết à? Mà Yuri, cháu có sao không? Nhìn mặt cháu không được khoẻ cho lắm?"

Tôi vội vã chào bác bảo vệ rồi lái xe đến nhà cô ấy.

Nhấn hai tiếng chuông cửa, không có ai trả lời, tôi vội lấy chiếc chìa khoá dự phòng dưới thảm nhà mà cô ấy lúc trước có nói cho tôi biết.

Đáng lẽ tôi không nên làm thế.

Đây dù sao cũng đâu phải là nhà của tôi.

Nếu nhấn chuông không có người mở cửa thì nhất định không có người ở nhà.

Hoặc.

Người đó không muốn mở cửa.

"Yuri..."

"A..."

Cô ấy vội vã đứng dậy từ ghế sofa tiến đến chỗ tôi, lúng túng nói: "Tôi đợi cậu ở trước cổng trường lâu quá, Teacyeon tình cờ thấy nên chở tôi về."

Tôi vẫn không thể mở miệng nói bất cứ lời nào.

Họ hôn nhau.

Tôi nên phản ứng thế nào đây?

Vậy ra tên con trai cao to kia là người mà cô ấy thích...

Người mà cô ấy mong đợi trong lúc tỉnh say không rõ đó...

"Yuri... vào nhà đi..." Cô ấy kéo góc tay áo tôi, giọng run rẩy nhè nhẹ.

Lần trước, cô ấy cũng nắm lấy tay áo tôi như vậy.

Jessica, cậu sao phải nhìn tôi với ánh mắt sợ sệt đó?

Cậu biết là tôi sẽ không trách cứ gì cậu mà, phải không?

Tôi cố làm ra vẻ bình thường nhất rồi cười nói: "Cậu không sao là được rồi. Tôi về đây."

Quay lưng đi, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, không nghe thấy âm thanh của cô ấy, đôi tai tàn phế này một lần nữa có lại như không.

Tôi về nhà, nhìn những món ăn yêu thích của cô ấy đặt ngay ngắn trên bàn mà cảm thấy chua chát lạ.

Hai người họ đã hôn nhau.

Đây là cái cảm giác gì...

Tôi không có hứng thú với cái cảm giác khó chịu này.

Nó không vui vẻ chút nào, nó không thoải mái chút nào, nó hoàn toàn không hợp với tính cách của tôi.

Nhưng nó cứ ở mãi không chịu đi...

Tôi phải cố giấu, giấu nó thật kỹ, giấu nó ở nơi mà cô ấy không thể biết.

Cô ấy không thể biết.

-----

"Yuri!"

"?"

"Gần đây cậu sao thế?"

"Là sao?"

"Tôi ít thấy cậu hẳn."

"Gần thi cuối kì rồi, cậu cũng biết tôi lỡ ôm nhiều môn khó còn gì."

"Nhưng mà..."

"Tôi có hẹn với giáo viên môn Anh rồi, khi khác nói chuyện."

Nhìn Jessica khẽ trề môi, tôi dứt khoát quay lưng đi.

Bình thường nếu thấy cô ấy làm hành động đáng yêu đó, tôi sẽ luôn chiều cô ấy bất cứ điều gì.

Lần này thì không...

Và có lẽ về sau, tôi cũng sẽ không ở cạnh bên cô ấy chiều chuộng như lúc trước nữa.

Việc đó.

Đã có người khác thay thế tôi làm.

----

"Cô Kwon, hiện giờ khối u đã ảnh hưởng trầm trọng đến khả năng thính giác của cô..."

Tôi biết chứ.

Vì tôi không thể nào nghe được bất cứ âm thanh nào phát ra từ miệng bác sĩ sau câu nói đó.

Nhìn chằm chằm miệng của ông ấy, tôi bất lực.

Tôi không hiểu gì cả.

Ra về, tôi thật sự bắt đầu cảm giác được chút gì đó về bệnh tình của mình.

Vốn dĩ ban đầu không quan tâm cho lắm.

Tôi nghĩ vẫn có Jessica bên cạnh mà.

Cô công chúa ấy là niềm an ủi lớn nhất đối với một đứa không có gia đình như tôi.

Nhưng giờ, cô ấy đã có bạn trai.

Tôi không thể mặt dày đi theo Jessica nữa.

Tôi còn tư cách gì.

Người bạn thân?

Không.

Chỉ có tôi nghĩ tôi là bạn thân của cô ấy.

Jessica thậm chí còn không đủ tin tưởng tôi để sẻ chia chuyện tình cảm của cô ấy.

Cô ấy.

Che giấu tôi.

"Ui da! Đi đứng kiểu gì thế? Muốn chết..."

Đến khi đụng phải một người, tôi mới phát hiện ra mình đã chìm đắm trong đống suy nghĩ vớ vẩn kia.

"Xin lỗi. Cô có sao không?"

Người đó bị tôi tông ngã cho ngồi bẹp xuống đất.

"Yuri?"

"?"

"Tôi là Hyoyeon nè!"

"Kim Hyoyeon?"

"Đúng rồi!"

Chúng tôi chọn một quán cà phê gần đó.

"Cậu trông thật khác, càng ngày càng đẹp hơn nha." Tôi cười cười nói.

Lần cuối cùng gặp cô nàng này có lẽ là 4 năm về trước, lúc ấy còn trong trường trung học.

"Ừ, cậu cũng vậy, càng ngày càng sắc sảo ra, quyến rũ chết người ngen~" Cô ấy nháy mắt trêu tôi. "Nhưng chẳng qua cậu gầy quá đáng. Tôi thấy cậu trong bệnh viện, cậu bị bệnh gì à?"

"Bị sốt chút đỉnh thôi. Bộ trông tôi tồi tàn lắm sao?"

Tôi bộ dạng đùa giỡn, hy vọng Hyoyeon có thể xem như không có gì nghiêm trọng.

Có thể cô ấy bị tôi lừa, không nói về chuyện đó nữa, tôi khéo léo đổi chủ đề: "Còn cậu, vào bệnh viện làm gì?"

"Tôi thăm một người bạn, cô ấy sinh em bé."

"Ừ."

"Cậu đang học ở trường nào thế?"

"Đại học A."

"Chà, ghê ta, đại học A rất khó vào đấy."

"Ghê gớm gì, may mắn thôi. Còn cậu?"

"Tôi học ở Hồng Kông, đại học Hồng Kông. Hiện giờ tôi đang nghĩ giữa kì, rảnh rỗi nên về thăm nhà một chút."

Phải nói là tôi rất bất ngờ, không ngờ cô ấy hiện tại là du học sinh ở Hồng Kông.

"Sao cậu lại quyết định đi Hồng Kông thế?"

"Nhiều lí do, kể hoài cũng không hết đâu."

Tôi hiểu, Hyoyeon không muốn nói.

Chuyện riêng.

Tôi không ép.

Hai chúng tôi trò chuyện một chút. Cô ấy đang học dược ở Hồng Kông, tương lai vô cùng sáng lạng, thậm chí còn có một công ty mời cô ấy tới làm việc, sau khi ra trường sẽ cấp số nhân dân cho cô ấy, có thể ở đó sống như một người dân Hồng Kông.

"Sau này cậu nếu muốn đi đâu đó thay đổi không khí, có thể đến chỗ của tôi, Hồng Kông vui lắm nha."

Tôi cười.

Thật sự cân nhắc lời mời đó.

----

"Yuri! Tôi vừa mới gặp Jessica nè!"

"Rồi sao?"

"Cô ấy trông không khoẻ cho lắm! Cậu là bạn thân của cô ấy mà, cô ấy đang bệnh à?"

"Không biết nữa."

"Sao thế? Hai cậu cãi nhau à?"

"Không có, sao cậu nói vậy?"

"Bình thường lúc nào cũng thấy cậu ngồi ăn trưa với Jessica, gần đây không thấy nữa."

"Gần thi nên phải tranh thủ học bài trong thư viện."

Tôi chối.

Cũng không hẳn.

Chúng tôi đâu có cãi nhau.

"Mà nhìn Jessica xanh xao lắm đó! Nhớ hồi đó cô ấy ngất xỉu cũng giống thế này."

Tôi im lặng không nói gì.

"Cũng may lần trước có cậu nhanh tay đưa cô ấy đến bệnh viện. Lúc đó trông cậu oách lắm đó Yuri!"

"Nói nhiều quá vậy Đậu, cậu muốn gì đây?"

Taeyeon nhìn tôi, thở dài: "Cậu. Rốt cuộc bị gì thế?"

Tôi nhíu mày: "Bị gì? Tôi còn khoẻ mạnh sống vui vẻ thế này đây, trù ẻo tôi à?"

"Không đùa đâu. Nghiêm túc đó. Có chuyện gì xảy ra à? Gần đây thấy cậu ít nói hẳn? Với lại không cùng Jessica với tụi tôi đi chơi nữa."

"Đã nói rồi mà, bận học đó, hiểu không Đậu?"

Đậu, là biệt danh của Taeyeon, một cô nàng trắng trẻo và nhỏ bé như hạt đậu.

Taeyeon bỏ cuộc, không hỏi tôi nữa.

Ai cũng biết tôi là đồ cứng đầu mà.

Ba giờ, học xong, tôi mệt mỏi đứng dậy dọn đồ đạc.

Cảm giác có người đối diện mình, tôi ngẩng đầu lên.

Là Jessica.

"Học xong rồi chứ gì? Nói chuyện chút được không?"

Tôi chậm chạm gật đầu.

Trốn một lần, hai lần, cũng không trốn được mãi mãi.

Cô ấy đi phía về phía khu vườn đằng sau trường, chỗ đó giờ này rất tĩnh lặng, rất thích hợp để oánh nhau...

Ha...

Thật không đúng lúc để đùa chút nào.

.... Được rồi, tôi biết Jessica nổi danh bạo lực nhưng cô ấy sẽ không giận đến nổi xử tôi tại đây phải không?

"Cậu cười gì đó?"

"Không có gì."

Jessica hôm nay đúng như lời Taeyeon nói, cô ấy trông không khoẻ chút nào.

"Nhìn cậu tái quá đó Jessica, bị bệnh à?"

Tôi nói, tự nhận thấy bản thân mình lúc nào đã áp dụng cách trò chuyện khách sáo này với cô ấy.

"Không sao. Tôi kêu cậu đến đây không phải nói về chuyện này."

Tôi im lặng, không nói gì, chờ đợi cô ấy nói tiếp.

"Cậu gần đây sao lại trốn tránh tôi?"

"Không có, chẳng qua là..."

"Cậu thôi đi! Đừng có viện cái lí do thi cử đó nữa! Nghe nhàm chán lắm cậu có biết không?!"

Cô ấy nổi giận.

"Kwon Yuri, rốt cuộc có chuyện gì? Có phải vì hôm ấy tôi đi về với Teacyeon không? Nếu cậu không vui chuyện gì thì phải nói tôi biết, để chúng ta có thể giải quyết với nhau chứ!"

Ánh nắng ấm áp chíu rọi vào gương mặt cô ấy, không biết do mắt tôi đang hoa lên, hay do khoé mắt kia đang hồng lên thực sự?

Cô ấy làm sao khóc vì tôi được.

"Không có, cậu về với ai không quan trọng. Còn về hôm đó, tôi kẹt một chút chuyện nên đến đón cậu trễ, cũng may Teacyeon tình cờ ở đó."

Tôi dừng một chút, mỉm cười: "Với lại, cậu đi với ai tôi cũng không có ý kiến, càng không có chuyện tôi không vui, nên Jessica... chúng ta không có chuyện gì để nói rõ với nhau cả. Hơn nữa, tôi rất mừng vì cuối cùng cậu cũng có bạn trai, người đó có vẻ là người tốt, và có vẻ như cậu rất vui khi ở bên cạnh anh chàng đó. Nên tôi với cậu không sao cả, đừng suy nghĩ nhiều."

Tôi biết.

Tôi vốn dĩ đã đau lòng khi nói ra những lời trên, biết sẽ đau lòng hơn nữa nếu nói ra câu này, nhưng rốt cuộc, vẫn quyết định nói ra, vì cô ấy, tôi nguyện nói ra.

"Tôi vẫn là bạn của cậu mà, đừng lo."

Tôi vẫn là bạn.

Mãi mãi cũng chỉ là bạn.

Sau đó cô ấy không nói gì, tôi thấy bàn tay cô ấy nắm chặt, giống như kìm nén điều gì đó, nhưng tôi không thể lưu lại bên cô ấy lâu hơn.

Tai tôi...

Tai tôi dần không nghe được gì nữa...

Nếu cô ấy phát hiện thì sao?

Không được.

Tôi phải đi thôi.

"Tôi đi đây, cậu bệnh thì về nhà nghỉ ngơi đi."

Nói xong, tôi xoay người bỏ đi, thính lực mất hoàn toàn, xung quanh im lặng không tiếng động.

Không thể để Jessica phát hiện ra.

Tuyệt đối không thể.

-----

Hôm sau, Taeyeon lại đến bàn tôi.

"Nghe đồn chiều hôm qua Jessica ngất xỉu, cũng may Teacyeon có mặt kịp thời."

"Ồ... vậy à?"

"Sao cậu trông dửng dưng quá vậy?"

"Chứ cậu muốn tôi làm sao?"

"Thì ít nhất phải cuống cuồng lo lắng lên chứ?! Mọi bữa chuyện nhỏ như con kiến thôi là cậu đã bỏ mọi thứ mà chạy đến 'hộ giá' công chúa của cậu rồi. Hôm nay cô ấy bệnh mà mặt cậu tỉnh như trái bơ thế?"

"Hiện giờ chẳng phải đã không sao rồi sao? Mệt cậu quá rồi đó ngen! Đi chỗ khác chơi cho tôi học coi!"

Taeyeon chửi rủa tôi abcxyz một hơi không nghỉ, sau khi trút giận xong thì quay mông đi.

Jessica.

Cậu phải thật khoẻ mạnh biết không?

-----

Cuối kì kết thúc.

Bọn họ muốn tổ chức một buổi ăn chơi, coi như xả căng thẳng.

Tôi không có lí do gì để trốn tránh nữa, đành gật đầu đồng ý.

Đêm đó, Jessica bảo rằng sẽ đến rất trễ, nên yêu cầu mọi người cứ chơi trước, không cần đợi cô ấy làm gì.

"Này! Chơi trò chơi True or Dare đi~~"

"Được đó!"

"Chơi luôn, tôi sợ gì các cậu!"

Tôi nuốt nước bọt, nói: "Tha cho tôi lần này được không?"

Trò này, tôi không có tự tin lắm, lần nào quay cũng bị dính hết.

"Thôi đi, ai cũng phải chơi, không chơi không tha đêm nay!" Taeyeon độc ác nhìn tôi tuyên bố.

Tôi thầm đổ mồ hôi.

Xem ra đêm nay phải uống một mớ kha khá đây...

Quả nhiên không sai.

"Yuri, cậu có thể trả lời câu hỏi cũng được mà, đâu nhất thiết phải bị uống rượu phạt đâu."

Bọn họ đúng là ác quỷ hiện hình, ai lại hỏi những câu riêng tư chết người thế chứ, làm sao tôi trả lời được.

Tôi cảm thấy rất mệt, chỉ cười cười, không muốn nói gì.

Taeyeon thấy tôi bị rượu thấm vào đến không còn sức, cũng lên tiếng tha mạng cho.

Im lặng co người ngồi trên góc sofa, tôi nghiêng đầu vào ghế, nhắm mắt, mặc dù xung quanh rất ồn ào, nhưng tôi vẫn cứ mơ màng rơi vào giấc ngủ.

Jessica đến.

Tôi nghe được giọng cô ấy thấp thoáng.

Ngay cả lúc say bí tỉ như thế này tôi vẫn nhận ra được.

Làm sao không được cơ chứ?

Nhưng tôi vẫn nhắm chặt mắt, giả vờ ngủ.

Có khi như thế tốt hơn.

Không phải đối mặt.

Không phải làm cô ấy bực bội.

Do mệt, ngồi một hồi tôi rơi vào trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ.

Cảm giác được có ai đó nhẹ nhàng mà cẩn thận kéo tôi vào lòng.

Rồi sao đó để đầu tôi dựa vào ngực người đó.

Có chết tôi vẫn nhận ra.

Hơi thở này, mùi hương này, bàn tay lạnh lạnh đang ôm tôi là của ai...

Thật không hiểu sao.

Tôi có cảm giác mình đang muốn khóc.

Dựa vào cơ thể mềm mại dễ chịu đó, tôi ngủ, đến lúc tiệc gần tan, tôi vẫn không muốn tỉnh dậy.

Vì cô ấy vẫn còn ôm tôi.

Tôi không thể tỉnh dậy được.

Thà tôi phải giả vờ như mình là một con say rượu, còn hơn là mở mắt ra và đối diện với cô ấy.

Bạn bè xung quanh đỡ tôi vào xe, nằm ở ghế sau.

Ai đó lái xe của tôi.

Vì người đó hoàn toàn im lặng, nên tôi không thể nhận ra được.

Hoặc cũng có thể.

Đôi tai vô dụng của tôi lại dở chứng.

Đến khi người đó đỡ tôi ra khỏi xe, dìu tôi vào nhà.

Tôi mới biết đó vẫn là một người.

Là Jessica.

Cô ấy biết lái xe?

Sao tôi không biết?

"Mẹ! Hôm nay con ở nhà Yuri, mẹ đừng chờ cửa, con phải ở lại chăm sóc cậu ấy."

Tôi nghe tiếng cô ấy nói chuyện điện thoại.

...

Đêm nay cô ấy sẽ ở lại đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yulsic