Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hừ...

Cuối cùng thì cái tên đang nằm ngủ như chết trước mặt tôi đang nghĩ cái quái gì nhỉ?

Nhiều ngày nay trốn tránh tôi, nhất định hôm nay phải hỏi rõ.

"Con biết rồi, ngày mai là chủ nhật con cũng đâu có đi học đâu mẹ, mẹ đừng cằn nhằn nữa mà! Con ở nhà của Yuri chứ có phải nhà thằng nào đâu mà mẹ sợ!"

Tôi vội tắt máy, ai mà biết được hoàng hậu nhà tôi lại có thể lèm bèm thêm bao lâu.

Nhìn Đầu Đất bình thản ngủ trên giường mà tôi không biết nên làm gì.

Từ trước đến giờ có lần nào chăm sóc người bị say đâu, tôi chạy vào phòng vệ sinh lấy chiếc khăn ướt.

Hừ... này thì cái trán ngang ngược, này thì gò má khó ưa, này thì cái mũi bướng bỉnh!

"Ui da... Làm gì mà mạnh tay dữ vậy?! Cậu muốn nhéo mũi tôi gãy luôn à?!"

Tên đó cựa quậy, sau đó mở mắt ra nhìn tôi trách móc.

"Nãy giờ tỉnh rồi sao không nói?! Làm tôi chẳng biết làm gì đây này!"

"Có đâu! Đang ngủ ngon, cậu lại bày trò lau mặt làm gì, tôi chưa trách tội cậu phá đám đó! Đồ công chúa dở hơi!"

"Cái đồ... ăn cháo đá bát! Tôi lau mặt dùm cậu cậu còn lên tiếng trách móc tôi nữa hả?!"

"Thôi cám ơn, cậu mà còn lau thêm nữa chắc da tôi nó tróc ra luôn ấy!"

Nói xong tên đó đứng dậy, đi như zombie vào toilet.

Thật là... Chắc mệt lắm rồi.

Lúc tôi đến bữa tiệc thì tên đó đã bị đám âm hồn kia dụ dỗ uống gần một chai rượu chứ có ít gì.

Nhớ lại gương mặt đỏ đỏ, người co ro lại nằm một góc ở sofa vô cùng khó chịu mà tôi cảm thấy xót, chỉ chơi với bọn họ một chút rồi chạy lại để cho tên đó dựa vào người mình.

Hừ... Tôi tốt bụng thế! Còn chở cậu ta về tận nhà! Dùng khăn rửa mặt cho cậu ta (tuy có hơi mạnh tay một chút)!

Thế mà.... thế mà....

Chắc tôi vỡ cơ tim mà chết quá!

Đợi khoảng 15 phút mà chẳng thấy cậu ta bước ra. Chẳng lẽ ngủ gục trong đó luôn rồi?

"Này!" Tôi nện cửa một cái rõ mạnh.

Đập thêm vài chưởng, đến nỗi tay tôi thấy ê ẩm luôn, nhưng rốt cuộc vẫn không có động tĩnh gì.

Tôi lo lắng thực sự.

"Đầu đất?"

Tôi đưa tay xoay nắm cửa, không có khoá, tôi liền không ngần ngại đẩy vào.

"Cậu điên à?! Tôi gọi sao cậu không lên tiếng?"

Yuri chìm chằm chằm vào cái vòi đang chảy nước ào ạt kia.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Tôi thua.

Không hiểu nổi cái vòi nước kia có gì hot mà cậu ta lại nhìn mê ly thế kia.

"Này!"

Tôi bước lại gần, lúc này Yuri mới chậm rãi xoay người lại.

Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, đôi chân mày đen thẳng của cậu ấy nhíu lại, môi mím chặt.

Kì lạ là, đôi mắt của cậu ấy buồn man mác, giống như đang cố nhìn sâu vào bên trong tôi, như cố tìm hiểu một cái gì đó.

"Sao vậy? Cậu thấy không khoẻ à?"

Vẫn không trả lời.

"Nếu thấy mệt thì nằm ngủ đi, tôi đi lấy nước cho cậu uống."

Nói xong, tôi xoay người đi, chân toan bước về phía phòng bếp thì nghe chất giọng khàn khàn của tên đó thều thào.

"Cậu đi về đi."

"Cái gì?"

Giọng nói của Yuri rất nhỏ, nhỏ đến nỗi, nếu không nghe kĩ thì có thể đã bị tiếng nước chảy làm át đi hoàn toàn.

"Cậu, đi về đi."

Lần này tôi đã nghe thấy rõ hơn.

Nhưng lại ước gì mình chưa từng nghe.

"Tại sao? Tôi ở đây cũng được mà?"

Cậu ấy nhìn tôi.

Cái nhìn đó... sao mà đau buồn quá.

"Cậu đi về đi, làm ơn."

Tôi không hiểu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vừa rồi còn rất vui vẻ cãi nhau mà?

Nghe thấy hai chữ "làm ơn" mà cậu ấy chưa bao giờ nói ra đó, một cảm giác mà trước đây tôi đã từng trải qua một lần rồi.

Lúc ấy, Yuri đã hốt hoảng đẩy cửa đi vào, và nhìn thấy cảnh tôi và Teacyeon hôn nhau đó.

Từ lúc quen biết nhau cũng đã gần tám năm.

Chưa một lần nào.

Cho dù chỉ là một chút.

Tôi vẫn chưa thấy ánh mắt Yuri lúc đó thê lương đến như vậy.

Giống như đang chứng kiến cảnh đau buồn nhất đời cậu ấy vậy.

Vì vậy mà lúc đó tôi thấy sợ hãi.

Mặc dù không có lí do gì...

Không hiểu sao tôi sợ con người đầu đất này bỗng dưng sẽ bỏ tôi đi.

Hôm nay, ngay tại đây.

Không có Teacyeon.

Không có bất kì chuyện gì xảy ra cả.

Một lần nữa tôi lại thấy ánh mắt đó.

"Sao cậu lại muốn tôi về?"

"Lúc trước tôi ở lại đây bao lâu cậu cũng rất thích mà?"

"Tôi làm chuyện gì sai sao?"

"Cậu nói đi... nếu có hiểu lầm tôi nhất định sẽ giải thích rõ ràng với cậu mà?"

Tôi nói, có phần van nài cậu ấy như lúc đó.

Tôi chẳng biết mình muốn níu kéo cái gì...

Một người bạn chăng? Mà tại sao tôi phải níu kéo?

Tôi không biết.

Bây giờ tôi chỉ biết rằng, linh tính mách bảo bản thân rằng người đứng đối diện tôi lúc này, nhất định đã gặp phải chuyện gì đó, và không hề có ý định để tôi biết.

Điều đó, cái quyết định ích kỷ của cậu ấy, đang làm tôi hoang mang.

"Yuri, nói gì đi..."

Cậu ấy vẫn im lặng, vẫn ánh mắt đó.

Tôi đã cố gắng rồi. Rõ ràng người không chịu bày tỏ lòng mình là cậu ấy.

Được thôi, muốn tôi đi thì tôi sẽ đi!

"Jessica..."

Cậu ấy nắm lấy cánh tay tôi, nhưng vẫn im lặng không nói gì.

Ánh mắt cậu ấy sâu thẳm, nhuốm một màu đen buồn bã.

Tại sao cậu ấy buồn đến như vậy?

"Cậu có nhớ lần trước cậu hỏi tại sao tôi mãi không có mối tình nào không? Không phải là tôi kén chọn như lời cậu nói. Không phải là tôi chưa bao giờ biết yêu ai. Chỉ là, tôi không thể nói tiếng yêu với người đó được. Tôi yêu phải người không nên yêu. Đến khi người ta có người yêu, tôi chấp nhận sự thật đó. Nhưng tại sao cứ mãi quyến luyến một người không thuộc về mình? Tôi nghĩ là tôi đã yêu người đó quá nhiều rồi. Đến nỗi cảm thấy mình rõ ràng là buồn nhưng không thể làm gì để vui lên."

"Yuri..."

"Jessica, người đó là cậu. Cậu không chấp nhận được đúng không? Ghê sợ lắm đúng không?"

Tôi suy nghĩ.

Cậu ấy chỉ yêu tôi thôi mà? Đâu phải là chuyện đáng sợ gì khác đâu?

Đúng không?

"Đầu đất, hôm nay cậu nói chuyện thật sến quá đi."

"..."

"Cậu chỉ yêu tôi thôi mà, còn tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm cơ!"

"Cậu... không sợ gì à?"

"Sao phải sợ?"

"Ừ thì... tôi là con gái... nhưng tôi thích cậu."

Tôi nhìn cậu ấy, thẳng thắn nói.

"Thì sao."

Sau đó cậu ấy im lặng.

Tôi cũng không nói gì thêm.

Để cậu ấy suy nghĩ một chút.

Để cậu ấy tỉnh ngộ một chút.

Rằng cậu ấy có yêu tôi, thì tôi sẽ không vì chuyện đó mà ghê tởm cậu ấy, tôi vẫn muốn mãi là bạn của cậu ấy.

--------------

Từ ngày hôm đó, Yuri bắt đầu vui vẻ bình thường như trước.

Một tên hay cười và thích trêu chọc người khác, tuy đôi lúc vẫn hơi im lặng và cư xử kì cục một chút.

Hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo V neck cùng với chiếc quần bò ngắn màu đen, trông rất năng động, vốn dĩ ban đầu cậu ấy mặc thêm áo sơ mi bên ngoài, nhưng rốt cuộc sau một lúc nhìn chằm chằm chiếc áo tank top màu hồng của tôi thì lại lắc đầu.

Hừ...

Tôi mặc tank top thì có gì đâu cớ chứ?! Trời nắng nóng thế này, đâu phải chỉ tôi mặc áo tank top đâu! Sao lại bắt tôi khoác thêm chiếc áo sơ mi của cậu ta!

"Đầu đất vô duyên! Tự nhiên bắt tôi mặc cái áo này?!"

"Con gái ăn mặc phong phanh!"

"Nhìn lại mình kìa! Cậu không phải con gái chắc?"

"Ờ... nhưng cậu khác!"

"Khác gì cơ chứ?!"

"Thì... hở hang quá!"

"Hở hang cái gì?! Cậu coi kìa! Người kia! Người kia! Người kia nữa! Họ cũng mặc tank top thôi, đâu có gì phản cảm đâu!"

"Nói chung là không được!"

"Đồ đầu đất ngang ngược! Cậu không nói rõ ràng ra là tôi không mặc đâu đó!"

Cậu ta lắp bắp nói, nhìn nhìn gì đó, rồi đánh mắt qua chỗ khác: "Có nhiều người nhìn. Không tốt."

Người xung quanh thì sao chứ...

Tôi nhìn mình rồi liếc ánh mắt của cậu ấy.

Á À...

Hiểu rồi.

"Này, đầu đất."

"Gì?"

"Cậu ghen à?"

"Gì chứ?!" Ai kia bắt đầu trợn mắt lên, chối bay chối biến.

"Hô hô... đầu đất cũng biết ghen~"

"Này! Tôi không có ghen nha! Hoang tưởng bậy bạ gì đó!"

"Không ghen hả?"

"Tại sao phải ghen!"

"Không ghen phải không?! Vậy tôi..." Vừa nói, tôi vừa nhún vai toan cởi chiếc áo của cậu ta ra.

"Thôi được rồi. Đừng... có nhiều người nhìn lắm đó..." Cậu ấy nuốt nước bọt, chịu thua nói: "Ghen... một chút... chỉ có một chút thôi, được chưa?"

Yuri cẩn thận cài lại vài chiếc nút cho tôi.

Tuy có hơi trẻ con một chút, nhưng chẳng qua là do cậu ấy muốn bảo vệ tôi thôi.

Một cảm giác không tệ.

"Cười gì đó?" Đầu đất lên tiếng, rõ ràng là đang ngượng muốn chết.

"Thấy cậu ghen dễ thương quá nên buồn cười không được à?"

Cậu ta xì một cái rồi quay mặt đi, bỏ tôi ở lại đằng sau.

"Này! Lâu lâu tôi mới có dịp trêu cậu mà! Đầu đất đừng giận~"

Cậu ấy không trả lời, tôi nhanh chóng bắt kịp rồi cùng nhau đến chỗ hẹn.

Hôm nay chúng tôi đi đến nhà của Soo Young để tổ chức tiệc nướng.

Vừa thấy chúng tôi, tên kia bắt đầu càm ràm.

"Sao đến trễ thế?! Yuri! Mau đến đây nướng thịt hộ tôi nhanh!"

Đôi lúc tôi cảm thấy dường như tên đầu đất này thỉnh thoảng lại bị người khác bắt nạt.

Hừ...

Thật lòng mà nói...

Tôi bắt nạt cậu ấy thì không sao, nhưng mà thấy người khác ức hiếp người của tôi là không vui rồi đó.

"Này! Vừa đến đã sai bảo khách là sao? Thật không có lịch sự gì hết!"

"Công chúa điện hạ, cô có biết cô và tên hậu vệ của mình trễ bao lâu không?"

"Thì cũng chỉ có..."

"Một tiếng đồng hồ đó! Đến rượu và nước giải khát các loại tôi còn chưa mua nè!" Nói xong, Soo Young đang chỉ qua bên kia là Taeyeon đang nằm dài phơi xác khát trên thảm cỏ.

Yuri thấy tôi bắt đầu bị lép vế, liền nhảy vào.

"Tôi nướng cho, cậu nói nhiều quá đó, nhanh đi mua nước uống đi." Cậu ấy cầm lấy dụng cụ.

Soo Young liền xách chìa khoá xe đi mua thức uống, Taeyeon sau khi cằn nhằn Yuri về tội đi trễ vài câu rồi cũng xách dép đi theo Soo Young.

"Ăn thử xem có ngon không?"

Nướng thịt được khoảng nửa giờ, tôi đi đến gần, há miệng ra đón lấy miếng thịt mà cậu ấy vừa nướng chín.

"Coi chừng nóng đó."

Vừa định mở miệng ra thì tay tôi vô tình đụng phải lò nướng, nóng đến nỗi muốn khóc luôn.

"Có sao không?"

Cậu ấy luống cuống tay chân, bỏ mọi thứ xuống cầm tay tôi xem xét.

"Đầu đất ơi, đau quá đi..." Tôi có cảm giác nước mắt mình sắp chảy đến nơi rồi, rát quá...

"Sao cậu lại bất cẩn như thế hả?!"

"Người ta đau mà cậu còn không xót, hơn nữa còn mắng tôi~" Tôi mếu máo.

Lỡ tay đụng trúng thôi mà, giờ lại còn bị mắng.

"Thôi được rồi, đừng khóc nữa."

Cậu ấy cầm tay tôi thổi thổi, khoảng cách rất gần đến nỗi khi ngẩng đầu lên, tôi có thể thấy xương quai xanh tinh tế mê hồn kia nổi lên từ chiếc áo V neck mỏng manh.

Mắt cậu ấy chuyển lên nhìn tôi, đôi mắt mà lúc nào cũng mang tia ấm áp chỉ có mỗi tôi thấy được.

Ơ...

Ơ...

Sao tôi thấy tên này bỗng dưng hấp dẫn thế nhỉ?

Đang bối rối với cái suy nghĩ biến thái của mình thì nghe tiếng la the thé của tên đáng ghét họ Choi vang lên.

"Á à a! Thừa dịp chủ nhà vắng bóng nên hai người mờ ám vụng trộm gì đấy!!!!"

Tôi nuốt nước bọt.

Mờ ám... mờ ám gì chứ...

"Soo Young, Jessica bị phỏng, cậu có thuốc bôi không?"

Soo Young vừa định nháo nhào lên thì thấy ngón tay tôi đỏ sưng một mảng liền nói: "Á, Công chúa điện hạ bị thương sao?! Để hạ nhân đi lấy thuốc bôi ngay! Công chúa ráng cầm cự!"

Lúc này Taeyeon mới xuất hiện, trên tay cầm nhiều túi lỉnh kỉnh đặt xuống, nhìn chằm chằm bàn tay Yuri đang nắm tay tôi.

"Hai người làm gì mà Cột điện bảo mờ ám gì đó?"

À, cột điện, là "tên thân mật" mà chúng tôi dùng để gọi Soo Young, chân cậu ta thật sự rất rất dài.

"Vụng trộm gì? Cậu điên rồi mới nghe lời nó." Tôi ấp úng.

Hèm... sao tự dưng lại thấy chột dạ nhỉ?

"Ai nói không có?!"

Soo Young từ trong nhà bước ra, giọng vang như sói tru hổ gầm, chứng tỏ nội công bà tám của cậu ta luyện đến mức quy tiên được rồi, ở tận bên trong đó còn có thể hóng chuyện bên ngoài.

"Lúc tôi vừa bước vào vườn là thấy hai người đó ăn vụng mấy miếng thịt rồi! Quá đáng lắm mà!"

Yuri: "..."

Tôi: "..."

Taeyeon: "..."

Hừ...

Có đứa muốn bị ăn đòn mà!

Chúng tôi cuối cùng cũng nhập tiệc, mọi người thay phiên nhau nướng thịt, lần này đến phiên tôi.

"Hey ăn từ từ thôi, làm gì như chết đói vậy." Tôi lên tiếng khuyên bảo Yuri, cậu ấy ngồi đối diện tôi, không ngừng đưa thức ăn vào miệng.

Không hổ danh là bạn của Choi Cột Điện, dần dần tên Đầu Đất kia cũng bị ảnh hưởng mất rồi.

"Thịt bò hơi thiếu vị, sao không bỏ nước sốt vào, còn xúc xích thì thêm chút mù tạc ấy, cậu ăn như bò nhai rơm thế kia, làm sao thưởng thức được thức ăn có ngon hay không?" Tôi chỉ vào phần dĩa của cậu ấy nói.

"Công chúa, cậu nói nhiều quá. Tôi là Yuri, không phải Jessica cậu, hiểu không? Tôi đối với tất cả mọi thứ xung quanh luôn ưu tiên đơn giản là hàng đầu. Thịt bò, thịt gà, cơm, canh các loại rốt cuộc cũng chỉ là đồ ăn thôi, màu mè làm chi cho mệt, đằng nào cũng vào bụng. Cậu nhìn lại cậu đi kìa! Ối giời! Nướng BBQ mà cũng đeo bao tay, mang khẩu trang!"

"Này! Ở bẩn vừa thôi! Cái này gọi là vệ sinh!"

"Vậy cậu phàn nàn cách ăn uống của tôi làm gì, cách của tôi gọi là thoải mái!"

Tôi câm lặng. Tức muốn nổ banh đầu luôn!

"Đồ... đồ ngang ngược!"

Vừa rồi còn tưởng cậu ta dịu dàng với mình được lâu một chút, ai dè nửa tiếng sau thôi là khôi phục tính cách đểu cán trêu người đó rồi! Vậy mà còn dám nói yêu bản công chúa đây! Đồ nói dối!

Hừ...

Tại sao một người phút trước dịu dàng như thế, phút sau lại lột xác trở nên đáng ghét không chịu nổi!

Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt phẫn hận nhất có thể, thấy cậu ta tay cầm đùi gà, nhìn nhìn tôi một chút rồi bỏ xuống.

"Thôi, tay cậu bị thương, tốt nhất để tôi làm. Ngoan ngoãn ngồi xuống đây ăn dùm tôi đi. Một hồi chẳng biết cậu lại bị phỏng chỗ nào."

Ngồi xuống bàn, cũng tốt, cởi bỏ găng tay và khẩu trang nóng nực ra, thấy hai người kia nhìn mình như người ngoài hành tinh.

"Chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.

"Không hiểu sao nhìn hai người cãi nhau như thế tôi lại thấy rất..." Taeyeon nói, bỗng dưng ngừng lại như đang suy nghĩ gì đó.

Soo Young bên cạnh, tập trung ăn, không nhìn ai, nói: "Rất tình cảm."

Taeyeon: "Đúng rồi! Rất tình cảm! Giống như một đôi vậy đó."

Yuri nghe thấy liền chau mày: "Nói vớ vẩn gì đó?! Jessica có người yêu rồi. Tên đó mà nghe được hai cậu nói vậy là tôi chết chắc đó. Hơn nữa..."

"Hơn nữa gì?" Tôi nhếch mép.

Biết ánh mắt này là gì không Đầu Đất?

Cảnh cáo đó -_-

Giỏi thì làm mất mặt tôi xem, hừ...

"Không, không có gì." Cậu ta tằng hắng, rồi quay lại tiếp tục nướng thịt.

Được.

Còn ngoan đó.

Taeyeon: "Mà này, cậu và anh chàng đẹp trai đó đến đâu rồi?"

"Vẫn bình thường."

Không hiểu sao trước mặt Yuri, tôi không thích nói về Teacyeon cho lắm.

Có thể tại cậu ấy nói yêu tôi chăng?

SooYoung chùi mép xong, khui một chai rượu loại nhẹ, rót ra cho mọi người: "Này công chúa điện hạ, cậu cẩn thận tên đó một chút."

"Sao vậy?" Tôi ngạc nhiên. Cẩn thận Teacyeon á?

"Tên đó nhìn vậy, nhưng không có vẻ là người tốt."

"Sao cậu lại nói vậy?"

Taeyeon cầm rượu lên, nhấm nháp: "Tôi cũng nghĩ vậy đó, hôm trước thấy hắn đi vào bar với một nhỏ nào đó. Tuy không chắc chắn, nhưng mà con trai nào lại ôm một đứa con gái đi vào bar rồi cười thân mật như thế."

Tôi khó chịu rõ ra: "Nói vậy. Là bổn công chúa đây bị cắm sừng à :-w?!"

"Uầy, có thể là tôi và Soo Young nhìn nhầm thôi, nhưng vì tương lai chị em của chúng ta, tôi chỉ cảnh báo cậu trước."

"Đúng vậy, phòng cháy hơn chữa cháy mà." Soo Young đồng tình, quẳng miếng xương gà vào thùng rác.

Tôi gật gật đầu.

Đúng thật là trong lòng không hề vui vẻ chút nào, có cảm giác mình bị phản bội.

Quen nhau không bao lâu, nhưng lại nghe bạn mình nói có nguy cơ bị người yêu bắt cá hai tay như thế, làm sao vui vẻ được.

Thế là hôm đó tôi uống nhiều.

"Này, kêu công chúa của cậu uống vừa thôi."

Yuri ngồi kế bên tôi, cậu ấy nhấp một ngụm: "Tại các cậu đang tiệc vui mà nói tin đó cho cô ấy nghe làm gì."

"Tụi tôi chỉ thành thật khai báo tin tức thôi mà."

Cậu ấy im lặng không nói gì, từ lúc chủ đề đó bắt đầu là cậu ấy ít nói hẳn.

Ăn uống chơi bời xong, Yuri và tôi đi bộ về nhà.

Trên đường cậu ấy cũng không nói gì.

Tôi cũng không lên tiếng vì còn mãi bận nghĩ đến chuyện của Teacyeon.

Nếu thật sự tôi bị anh ấy lừa dối thì sao?

Tôi nên làm gì?

Chia tay với anh ấy chăng?

Từng thích thầm anh ấy một năm trời.

Nghĩ đến những năm tháng đơn phương đó, có phần không nỡ chấp nhận sự thật này.

"Cậu vẫn còn suy nghĩ về chuyện đó à?" Giọng nói trầm khàn của cậu ấy vang lên.

Xung quanh tĩnh mịch, chỉ có tiếng chân của hai chúng tôi vang lên.

Ánh đèn đường màu vàng chiếu xuống dáng người cao cao của cậu ấy, đôi mắt cùng với sóng mũi cao toát lên đường nét mạnh mẽ mà quyến rũ.

"Ừ."

"Có thể là nhầm lẫn gì đó. Cậu đừng để tâm nhiều quá." Yuri nói.

Tôi xoay qua, cậu ấy đang kiên định nhìn về phía trước. Đêm hè mát mẻ, gió nhẹ thổi, làm tóc đen thẳng dài của cậu ấy khẽ bay ra phía trước.

Thở dài, tôi nói.

"Nhưng mà khả năng cả hai đều nhìn nhầm là rất thấp."

Cậu ấy lại im lặng, không nói gì.

Chúng tôi cứ thế bên nhau về nhà.

Tôi rất cảm kích sự im lặng của cậu ấy.

Vì đôi lúc nó là nguồn an ủi tốt nhất.

----------

Vài ngày sau, tôi vẫn không phát hiện ra Teacyeon có hành động gì gọi là bắt cá hai tay đó.

Đến hôm nay, anh ấy xuất hiện trước mặt tôi với khoé môi bật máu kia.

"Chuyện gì vậy? Ai đánh anh hả?" Tôi xót xa hỏi, gương mặt đẹp trai kia bị đánh cho sưng vù lên, làm sao không đau lòng cho được.

"Ừ, xây xát chút thôi."

Con trai đánh nhau là chuyện thường. Tôi định hỏi thêm, nhưng sau đó Yuri xuất hiện, khẽ nhìn qua Teacyeon, tôi có thể thấy sắc mặt của anh ấy thay đổi.

Hai người kia thoạt nhìn như rất bình thường, nhưng tôi đứng ở giữa lại có cảm giác như giông tố mây bão đang nổ ra.

"Có muốn đi ăn cùng tôi với hai đứa kia không?" Yuri nhếch đầu về hướng Taeyeon và Soo Young đang nói chuyện ở phía sau.

"Ừ, đi."

Yuri bây giờ có chút đáng sợ.

Cậu ấy quay người đi.

Tôi cũng không biết làm thế nào. Nói vài câu ngắn gọn với anh ấy rồi xoay người chạy theo Yuri: "Có gì em sẽ nhắn tin cho anh."

------

Một giờ sau, bốn người chúng tôi ở một quán ăn vặt gần trường.

"Ê Yul, cậu tính thực hiện tiết mục gì?" Cột Điện vừa ăn bánh gạo ngồm ngoàm vừa nói.

"Tiết mục?" Taeyeon tròn mắt hỏi.

"Sáng nay cậu ấy được bầu chọn thay mặt ban dự thi một tiết mục solo." Soo Young nói.

"Này, đừng nhắc nữa, tôi đang sầu vì vụ đó lắm đây." Yuri rõ ràng không thích chuyện thi thố này chút nào.

Từ lúc quen cậu ấy đến nay cũng khá lâu, thế mà chưa lần nào tôi nghe cậu ấy hát hò nghiêm túc cả.

Quả thật có chút tò mò.

"Yul nhà mình hát hay lắm đó. Guitar, piano, cầm gì cũng không ngán." Taeyeon đẩy đẩy Yuri.

"Đậu, nghe đồn cậu cũng được chọn phải không?"

"Ừ, nhưng tôi rất thích những sự kiện như thế này, nên đừng lo! Chỉ tội cho Yuri thôi."

Taeyeon nằm trong khối văn nghệ, tất nhiên những chuyện như thế này là nghề của cậu ấy rồi.

"Đúng rồi, Yul nhà ta chỉ thân với tụi mình thôi~" Soo Young vừa nói vừa hôn một cái vào má cậu ấy.

"Ý da! Mỏ cậu vừa ăn bánh gạo xong chưa lau chùi gì cả mà dám hôn tôi!" Yuri bộ mặt rõ kinh tởm, không nương tay đẩy mặt Cột điện ra.

"Đen Đen Cảnh Vệ~~ Sao người nỡ từ chối thiếp~~~"

Tên Cột Điện này rõ ràng là bị truyền nhiễm virus phim Trung Quốc nặng rồi.

Không những thế, tên đầu đất này còn ham vui mà hùa theo.

"Ây dà, cô nương ngươi đừng làm bộ mặt khiến ta muốn ói được không? Còn nữa, không phiền có thể nhấn nút biến dùm ta được hay không đó nha~"

Taeyeon bắt đầu diễn xiếc theo bọn họ.

"Hay là để Đậu Đậu Tiên Nữ ta tiếp người, Đen Đen Cảnh Vệ nhá~~~"

Nhìn quang cảnh trước mặt này.

Làm sao có thể không cảm thấy hạnh phúc.

Kwon Yul ơi, có cậu thật là vui.

"Các ngươi làm gì đó! Có bổn Công Chúa ở đây mà dám náo loạn à! Đen Đen Cảnh Vệ là của ta hiểu không?!"

------

Dạo gần đây tôi bắt đầu đặc biệt để mắt đến một người.

Không phải Teacyeon.

Ừ, là Yuri.

"Hôm qua mẹ thấy Yul ở trong bệnh viện, nó bị bệnh hả con gái? Mẹ có gọi nó nhưng hình như nó không nghe thấy." Mẹ tôi sau khi đi thăm một người bạn về thì nói với tôi như thế đó.

"Con gái nhớ quan tâm nó một chút biết không? Bạn tốt như nó tìm không ra đứa thứ hai đâu!"

Thế là tôi lập tức nhắn tin hỏi cậu ấy ngay, nhưng tên đó chỉ trả lời là đi thăm bạn, tôi cũng nhắm mắt nhắm mũi cho qua.

Sau ngày hôm đó, tôi mới nhận ra rằng quả thật sức khoẻ cậu ấy so với lúc trước kém hơn. Nếu không để ý, sẽ không biết cậu ấy càng ngày càng gầy hơn.

Thỉnh thoảng tôi lại hỏi cậu ấy có sao không, hỏi cậu ấy có ổn không?

Nhưng câu trả lời luôn là một.

"Yea! Sắp đến lượt tôi biểu diễn rồi~~"

"Cố lên nha Đậu! Nhớ giành được hạng nhất để còn khao tụi này ăn!"

"Cậu tối ngày chỉ biết ăn!" Yuri từ đằng sau tôi xuất hiện, sau lưng vác theo một chiếc guitar.

"Oa~ Trông lãng tử quá đi Đen Đen Cảnh Vệ~~~"

"Đậu Đậu cô nương quá khen." Cậu ta nhếch mép vuốt tóc ra đằng sau.

"Có ai nói mặt cậu trông rất đáng ghét không Kwon Yul." Tôi chịu hết nỗi biểu cảm đó, lên tiếng nhắc nhở.

Một vị trưởng bối réo tên tôi.

Tôi, hội trưởng, là một trong năm giám khảo của ngày hôm nay.

Trước buổi biểu diễn này, tôi có vài lần năng nỷ cậu ấy hát thử một bài nào đó.

Vì tôi tò mò.

Nhưng cậu ấy nhất quyết không chịu.

Và khi cậu ấy bước lên biểu diễn bài hát của mình.

Tôi ước gì mình đừng vì ham vui mà nhận lời mời làm giám khảo.

Tôi ước gì mình đừng bao giờ ở đây.

Tôi quên mất.

Chết tiệt.

Tôi quên.

Quên mất cậu ấy yêu mình.

------

------

(còn nữa)

Note: Gần đây em hay nhớ về kỉ niệm xưa, nên cách dùng từ có thể mang tính chất địa phương, hehe.

Gần đây nhiễm phim tàu khựa quá rồi =)))))))))))))))))))

cả tiểu thuyết ngôn tình cổ trang nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yulsic