Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Series mất trí nhớ ( 5 )

Hôm sau, thứ đầu tiên Bác Văn nhìn thấy sau khi mở mắt là Giai Lương.

Mặt cậu dí thật gần hắn, hai mắt mở to quan sát, đôi môi bị hắn cắn đến xước một mảng hơi hé mở. Có thể nhìn thấy hàm răng xinh xinh hôm qua vừa cắn vai hắn, còn có hai tay thon mảnh của cậu đang vươn ra, nhẹ nhàng bóp cổ hắn. Đúng là cảnh đẹp ý vu...KHOAN! Cậu đang bóp cổ hắn!?

"Khụ...khụ...!!!" Bác Văn ho sặc sụa, rất nhanh đã giãy ra, ôm cổ sợ hãi. Còn Giai Lương một bộ dạng bình thản như người vừa định "ám sát" bất thành hắn không phải là cậu.

Ủa? Ai biết gì đâu? - Đúng là vẻ ngơ ngác như vậy.

Không đợi Bác Văn chất vấn, Giai Lương đã lên tiếng trước:

"Bóp chết anh, dám làm mấy trò như thế với tôi. Cái gì mà Alpha khác? Nếu tôi không thích, anh có thể làm gì tôi được à?"

Cũng đúng, nếu Giai Lương không thích, hẳn là hắn đã bị bóp chết từ lâu thật rồi.

Điều này có nghĩa là cậu thích hắn hơn Alpha kia không?

Bác Văn vẫn chưa nhớ ra điều gì, thậm chí còn tưởng mình thông minh, đưa ra điều kiện với Giai Lương:

"Dù sao...cậu...cũng là người của tôi rồi. Về sau sẽ không để cậu chịu thiệt"

Giai Lương nhướng mày, trong đầu thầm nghĩ ai là người của ai cơ? Anh là người của em mới đúng.

"Khụ...giờ...cậu chuyển sang đây sống đi" Bác Văn có chút mất tự nhiên, nhìn sang hướng khác.

Ngay sau đó lại như nhớ ra điều gì, vội vàng bổ sung:

"Với cả...đi đón con..."

"Đón Vân Lâm ư???" Sao đột nhiên lại nhắc đến Vân Lâm??? Bác Văn đã nhớ ra tất cả rồi??? Nếu không thì tại sao lại muốn đón Vân Lâm, hắn vẫn tưởng Vân Lâm là con của người khác cơ mà? Giờ lại gọi con nhẹ nhàng như vậy?

"Ừ...dù sao...cậu cũng là người của tôi rồi. Con của cậu, cũng là con của tôi. Alpha kia, tôi chắc chắn bản thân cái gì cũng có thể hơn hắn ta. Cắt đứt liên lạc hoàn toàn đi. Giờ thì đi đón con CỦA TÔI!" Cố gắng lên giọng hai từ cuối, đánh dấu chủ quyền.

"Bốp" Vừa dứt lời, Bác Văn bị Giai Lương dùng quyển tạp chí trên bàn, cuộn lại, đập vào đầu.

Giai Lương bị sốc trước sự vô lí của Bác Văn, hắn cũng có lúc ngang ngược như thế ư? Ch*ch một lần liền vội vàng nhận con? Nên chê anh dễ dãi hay khen anh có năng khiếu đổ vỏ vậy? Đã thế cậu phải xem xem Bác Văn có thể làm tới mức độ nào.

"Anh thích thì tự đi mà đẻ. Con của tôi trong bụng tôi chui ra, tôi nuôi thành vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu để cho anh nhận vơ à? Anh tưởng con tôi là file đính kèm hả?"

Nói xong lại lấy cuốn tạp chí cuộn tròn, đập bốp bốp lên người Bác Văn.

Bác Văn im lặng một lúc, lại không có cách nào phản bác.

Mà chẳng hiểu sao bị cậu đánh đập mắng chửi như vậy, hắn ngược lại không thấy có vấn đề gì, thậm chí còn có cảm giác quen thuộc.
                                 
                                    

"Biết đâu được...nhỡ...con em thích anh hơn...dù sao cũng phải gặp mới biết!"

Hắn hạ quyết tâm, cướp về cả bò lẫn nghé.

Giai Lương mà biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ lại túm cổ Bác Văn đánh mắng. Nói anh dám gọi em là bò, anh chán sống rồi!

Nhưng cậu lại không biết, vậy nên còn cảm thấy ý tưởng của Bác Văn cũng được. Chính ra cậu dẫn dắt Bác Văn cũng mượt mà ra phết, thậm chí còn sắp xếp được tình huống Vân Lâm và Bác Văn gặp nhau mà không hề miễn cưỡng tí nào, đỡ để Bác Văn sốc đến hỏng não.

Mà biết đâu gặp xong nhớ ra liền cũng nên, hai khuôn mặt giống nhau như thế, nhìn vào là biết cha con, chỉ có ai bị cửa kẹp mới không nhận ra.

"Ơ, con em là ai thế?" Trích lời Bàng Bác Văn đang đứng từ xa ngó vào Vân Lâm cùng con của Tiểu Hàn đang chơi đùa trong sân.

Giai Lương: "..."

"Anh vừa bị cửa kẹp à?"

Bác Văn kinh ngạc nhìn sang cậu:

"Sao em biết? Vừa nãy lúc đi thang máy xuống hầm lấy xe, không cẩn thận bước ra đúng lúc thang đóng lại, bị kẹp một cái, may mà không sao. Mà sao em biết được điều đấy? Chẳng lẽ..."

Bác Văn vẻ mặt khiếp sợ:

"Sau khi bị đánh dấu, Omega có thể đọc được suy nghĩ của Alpha ư???"

Giai Lương: "..." Xin lỗi, là lỗi của em, đánh giá thấp trí tưởng tượng và khả năng nghe hiểu của anh.

Nghe 10, hiểu 11.

Nào ngờ hắn còn muốn kiểm chứng, vội vã đưa tay cậu lên đầu mình, sau đó nhìn thẳng cậu tò mò hỏi:

"Bây giờ, anh đang nghĩ gì?"

"Anh đang nghĩ làm sao để lại lên giường với em"

"SAO EM BIẾT!!?"

Nhìn vẻ mặt Bác Văn vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, lại có chút bái phục. Giai Lương chán hẳn.

Em lại chả hiểu anh quá, trong đầu anh ngoài việc đấy ra thì còn gì nữa hả?

Cậu dặn Bác Văn ở trong xe đợi, cậu rất nhanh sẽ mang Vân Lâm trở về. Cậu không muốn Bác Văn gặp con Tiểu Hàn, rồi lại hỏi han linh tinh, mọi chuyện lại lộn hết cả lên.
/Tiểu Hàn dù là em nhưng cưới trước An Tĩnh nhé, An Tĩnh trông con dùm cho Tiểu Hàn/

Bác Văn sống trong căng thẳng hồi hộp khoảng 5'.

Chỉ sợ...bé cưng của Giai Lương chê hắn, không thích hắn.

Bác Văn áp lực rất lâu, nào ngờ Vân Lâm vừa được bế vào xe, nhìn thấy Bác Văn đã nhảy bổ vào ôm cổ hắn, luôn miệng gọi:

"Papa~ Sao bây giờ papa mới trở về? Con rất nhớ papa. Vân Lâm nhớ papa chết mất"

Sau đó dùng hai bàn tay bé xíu múp míp của bé, quơ loạn lên mặt Bác Văn, dường như muốn kiểm tra đây có phải là papa của bé thật không.

Thấy Bác Văn không phản ứng lại, chỉ hoang mang nhìn bé, Vân Lâm thật sự muốn khóc:

"Papa~ Sao papa không trả lời? Papa đi lâu như vậy mà gặp lại papa cũng không quan tâm con nữa. Papa hết thương con rồi" Sau đó lại khóc rất đáng thương, khuôn mặt tròn tròn, hai má phúng phính dính đầy nước mắt.

"Không...không phải..." Bác Văn bối rối ôm lấy Vân Lâm dỗ dành. Không phải hắn không thích Vân Lâm, mà những lời của bé làm cho hắn không hiểu được. Nào ngờ hắn mới đơ ra một lúc, Vân Lâm đã khóc rồi, hắn cũng không muốn nhìn thấy Vân Lâm khóc. Thoạt giống như nhìn thấy Giai Lương khóc vậy, rất đau lòng.

Giai Lương nhìn Bác Văn rối rít dỗ dành Vân Lâm, thở dài một hơi.

Bé cưng của cậu bình thường rất ngoan, duy chỉ có cái thói này là học từ Bác Văn. Anh xem, quả báo đấy, là anh dạy hư con. Không gì cũng thi thoảng bị em đánh xong lại giả vờ "Em không thương anh nữa", dụ dỗ Vân Lâm nói không thích có em bất thành lại "Vân Lâm không thương papa nữa". Giờ thì nghiệp quật rồi nhé. Giai Lương nhìn Vân Lâm đã nín khóc, bất lực, cuối cùng cũng nhấc Vân Lâm qua ghế phụ cùng cậu.

"Để papa lái xe, con ngồi ngoan đi"

"Dạ" Vân Lâm rất vâng lời, bé biết mình là em bé ngoan, không ngoan ba nhỏ sẽ nổi giận, ba nhỏ nổi giận sẽ đánh ba lớn. Vân Lâm rất yêu ba lớn, không muốn ba lớn bị đánh đâu ~

Giai Lương nhẹ nhàng xoa đầu bé, Vân Lâm lại cười khúc khích mấy cái khiến cậu không tự chủ mà cũng cười theo. Cảnh tượng hoà hợp này lọt hết vào mắt Bác Văn. Khiến hắn đột nhiên...buồn bã.

Cứ nhớ ra việc gia đình này vốn không phải của hắn, cũng đã từng có Alpha khác ôm Giai Lương hôn Giai Lương, là papa trong lời Vân Lâm, Bác Văn không thể ngăn nổi sự ghen ghét trong lòng.

Bác Văn chua xót mà vươn tay ra, sờ vào mái tóc mềm mềm xù xù của Vân Lâm, sau đó lại luyến tiếc nhìn Giai Lương đang cười đến vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng xinh mỗi lần lên giường đều ác độc cắn vào người hắn lộ ra. Hắn như vậy mà không ghét chúng, thậm chí là say mê hàm răng xinh xắn này, thấy cậu cười lên rất đáng yêu. Còn không kìm được mỗi lần hôn đều phải dùng lưỡi liếm qua một cái.

Tất cả những thứ đẹp đẽ này, tạo sao lại không phải là của hắn?

Giai Lương quay qua thấy Bác Văn đang bật mood tâm trạng, cũng không biết hắn đang tự bổ não suy nghĩ linh tinh cái gì. Đảm bảo đều là mấy thứ vớ vẩn nhảm nhí chết mất.

"Về thôi, về địa chỉ này nha" Sau đó đưa ra địa chỉ căn hộ của cậu và Bác Văn vẫn luôn ở. Từ khi hắn mất trí nhớ, cứ về lại căn hộ cũ của hắn. Hồi trước em còn bị bắt cóc ở đấy, anh chưa chừa à?

"Tại sao?" Bác Văn có vẻ không muốn. Người của hắn thì phải về nhà của hắn.

"Tại vì em với Vân Lâm quen ở đây rồi, giờ anh chuyển vào cùng đi, anh không muốn thì thôi vậy. Lượn xuống xe đi nha em với Vân Lâm tự về"

"Đi!" Bác Văn nhanh chóng nổ máy, đi luôn chứ sao? Ở đâu cũng được, miễn là có hai người bên cạnh này, hắn không đòi hỏi thêm.

Suốt quãng đường, Vân Lâm vẫn luôn miệng vui vẻ gọi Bác Văn là papa. Hắn không hiểu tại sao, liền nghĩ rằng do Vân Lâm còn quá nhỏ, có thể đã quên mất papa bé, thấy hắn như vậy liền nhận bừa.

Nghĩ bản thân có thể là thế thân cho kẻ khác, Bác Văn lại đau khổ, cứ miên man suy nghĩ, đến lúc bước vào thang máy cũng như người mất hồn.

Giai Lương thì khác, cậu cảm thấy Bác Văn lúc trở về, nhìn tới ảnh gia đình thật to treo ở phòng khách, chắn chắn sẽ nhớ ra. Đằng nào thì cậu cũng hỏi bác sĩ, Bác Văn đã bình phục khá lâu rồi, giờ nói cho hắn dần dần cũng không quá ảnh hưởng.

Đứng ở trước cửa, cắm chìa khoá, xoay mở, Giai Lương thực sự phấn khích quay sang mỉm cười nói với Bác Văn, ánh mắt thậm chí còn tràn đầy hạnh phúc khiến Bác Văn nhìn đến ngơ ngẩn.

"Bác Văn"

"Chào mừng anh về nhà"

Khoảnh khắc Giai Lương mở cửa, Bác Văn đột nhiên cảm thấy đầu mình thật đau, nhất thời choáng váng.

Không nói một lời liền ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top