Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22. Nhập học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trước khi Charlotte bắt đầu đi học, Engfa đã dành một ngày để đến thăm giáo viên chủ nhiệm mới và quyên góp cho quỹ giáo dục cho trường tiểu học thực nghiệm dưới tên của mình.

Tuy nói là quỹ giáo dục nhưng mục đích sử dụng cụ thể lại không nói rõ ràng, cũng không hề phô trương, ý nghĩa tứ đã rất rõ ràng

Engfa làm việc cẩn thận, toàn bộ quá trình quyên góp đều diễn ra trong sạch, không có bất kỳ sai phạm nào.

Hiệu trưởng mới sớm đã nghe qua danh tiếng của vị phó tổng tuổi trẻ tài cao này thì không khỏi sợ hãi, từ chối không dám nhận, chỉ nói Waraha tổng không cần khách sáo, còn nói cô để Charlotte tới trường học là vinh hạnh cho trường của bọn họ. Đối phương cũng đã đưa cho Engfa rất nhiều lời hứa hẹn, đảm bảo rằng các giáo viên trong trường sẽ cung cấp cho Charlotte chất lượng giáo dục tốt nhất để Engfa có thể yên tâm.

"Hiệu trưởng Thorn , số tiền này tôi dùng để ý để trườ tiền xây dựng trường học, nếu đã cho ngài cứ nhận lấy, tôi không thích người khác từ chối ý tốt của mình."

Nụ cười của Engfa không đến được khoé mắt, cô nói rất nhẹ nhàng nhưng ngữ khí không cho phép người khác xía vào.

Hiệu trưởng nhất thời nghẹn một lát, run rẩy đón nhận lòng tốt của Waraha phó tổng, liên tục cảm ơn vì đã ủng hộ việc giáo dục của trường nhưng điều mà người khác không biết là lòng bàn tay của ông ấy đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.

Engfa bận rộn công việc vẫn đặc biệt tới đây một chuyến giống như chỉ vì chút tiền quyên góp này, cũng không đề cập gì đến việc nhập học của Charlotte.

Cô không ở lại lâu, chỉ uống một tách trà trong phòng hiệu trưởng mới rồi đứng dậy rời đi.

Hiệu trưởng Thorn đích thân tiễn Engfa lên xe, khi xe chạy ra khỏi trường, ông ấy mới khẽ thở ra một hơi, giơ tay áo lên lau mồ hôi lạnh trên trán.

Khi quay lại văn phòng, ông ấy tìm thấy một chiếc phong bì khác ở một góc khuất trên bàn làm việc, nhặt chiếc phong bì này lên, rất nặng, dùng dao rạch nhẹ một đường, từ khe hở lộ ra màu tím , hai chân hiệu trưởng Thorn lập tức mềm nhũn ngã xuống ghế, sau đó ông ấy nhìn rõ chữ viết trên phong bì:

"Một chút cảm ơn, coi như là dấu hiệu của sự tôn trọng."

Chữ viết sắc sảo và mạnh mẽ, không giống chữ viết của phụ nữ chút nào.

Hiệu trưởng Thorn cất phong bì, vừa lau mồ hôi vừa nghĩ, thủ đoạn khéo léo như vậy ai có thể ngờ được cô gái này tuổi còn trẻ như vậy. Chưa kể Ohm Waraha hiện đang nắm giữ thực quyền, ngay cả Endin Waraha năm đó cũng không thể so được với Engfa .

Có Engfa đứng sau chuẩn bị, lần này Charlotte nhập học cũng dễ dàng hơn rất nhiều, có người giúp cô bé làm tất cả các thủ tục nhập học, Engfa không còn phải chạy đi chạy lại với đủ loại giấy tờ phức tạp khiến cô choáng váng.

Khi trường bắt đầu khai giảng vào ngày 1 tháng 9, Engfa đã chở Charlotte đến trường trên chiếc Audi của mình như thường lệ, giáo viên chủ nhiệm của Charlotte đã đợi sẵn ở cửa để chào đón, nhận Charlotte từ tay Engfa, dẫn cô bé tới lớp học mới.

Các bạn học phần lớn là từ lớp cũ ần ớn là từ lên thẳng lớp, có một số vẫn ở cùng hu dân cư, quen biết nhau, Charlotte trước khi tới lớp đã nghe thấy tiếng ồn ào trong lớp, cô bé nhớ lại ngày đầu tiên mình đến trường, các bạn trong lớp cũ cũng cười nhạo, còn đặt biệt danh cho mình.

Trong sáu tháng này Charlotte đã học được rất nhiều điều, cũng biết biệt danh có ý nghĩa gì, càng biết càng sợ hãi, sợ tình huống như vậy sẽ lại xảy ra. Vì thế khi đi tới cửa lớp, Charlotte rụt rè dừng lại, quay đầu, nhìn lại.

Sau khi Engfa giao Charlotte cho giáo viên, cô vẫn im lặng đi theo sau bọn họ, khi thấy Charlotte quay lại, cô không nói gì, chỉ mỉm cười và nhìn cô bé động viên. Lần này Engfa không ở bên cạnh cô bé, dù sao thì đứa nhỏ này cũng phải học cách tự mình bước đi.

"Có phải Tiểu Charlotte có chút xấu hổ không?"

Giáo viên chủ nhiệm của Charlotte là một cô gái rất trẻ tên là Turn , cô ấy mới tốt nghiệp cách đây vài năm, có vẻ ngoài ngọt ngào, dịu dàng và rất được học sinh yêu quý. Cô ấy nhìn thấy Charlotte sợ hãi, lập tức ngồi xổm xuống để mình cao bằng Charlotte , cô buộc mái tóc gãy của Charlotte ra sau tai và mỉm cười động viên:

"Tiểu Char không cần phải ngại đâu. Các bạn trong lớp đều là những đứa trẻ tốt bụng và nhạy cảm như Tiểu Char . Cô giáo tin rằng em nhất định sẽ kết bạn được, Tiểu Char cũng phải tin tưởng bản thân mình, thử xem, có được không?"

Turn đã quen với việc hòa hợp với đối trẻ em, cách đối xử với chúng rất tốt, khi chúng rất tốt, khi cổ vũ bọn trẻ thì giọng nói cũng rất ngọt ngào, Charlotte rất thích điều này, ngượng ngùng cười với cô ấy, hít một hơi thật sâu rồi nhấc chân bước vào lớp.

Engfa vẫn đứng ở phía sau quan sát cho đến khi đến khi chiế chiếc cặp mà Charlotte mang theo hoàn toàn biến mất khỏi cửa. Engfa không đi vào, cô dựa vào cửa nghe giáo viên Turn giới thiệu Charlotte với lớp, đợi rất lâu Charlotte mới nhỏ giọng giới thiệu bản thân.

" Xin chào mọi người, mình tên là Charlotte. Mình hy vọng có thể trở thành bạn tốt của các bạn trong những ngày tới."

Câu này là Charlotte tự mình nghĩ ra, ấn thận viết ra giấy, đêm qua cô bé cẩn thận học thuộc rất nhiều lần, hôm nay cô bé nói trước mặt cả lớp, mặc dù giọng điệu vẫn có chút rụt rè... Nhưng ít nhất ngôn ngữ cũng trôi chảy và không hề bị lắp bắp chút nào.

Kể từ khi gặp Engel, đã một thời gian dài Charlotte không nói lắp nữa.

Engfa đút tay vào túi quần, tờ giấy tự giới thiệu do Charlotte viết vẫn còn ở trong túi, duỗi tay ra có thể chạm vào.

Chữ viết của Charlotte được Engfa dạy từng bước, từng nét một. Engfa có kỹ năng thư pháp sâu sắc, ngay cả một người còn nhỏ tuổi như Charlotte, đã bắt đầu hình thành chữ viết cho riêng mình.

"Charlotte là một học sinh mới một học sinh vừa nhập học, sau này bạn ấy sẽ gia nhập đại gia đình lớp một hai của chúng ta, bạn ấy sẽ học tập và sinh hoạt cùng mọi người. Tất cả các bạn lớp một hai đều là bạn tốt của nhau. Cô hy vọng các bạn cũng sẽ trở thành bạn tốt của Charlotte. Các bạn hãy giúp đỡ Charlotte thật nhiều, tất cả chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ, các bạn học được
không?"

Sau khi Charlotte giới thiệu xong, Engfa nghe thấy Turn nói điều này.

"Được ạ..." Cả lớp đồng thanh trả lời.

"Được rồi, vậy chúng ta cho bạn Charlotte một tràng pháo tay đi..."

Engfa không tiếp tục nghe những lời còn lại, lần này cô không chào Charlotte mà lặng lẽ rời đi, lúc này chuông vào học vang lên cùng với tiếng đọc sách buổi sáng từ các lớp học ở bên trái và bên phải đồng thời vang lên.

Thầy cô và các bạn trong lớp này rõ ràng thân thiện hơn lớp trước rất nhiều, cô giáo trịnh trọng giới thiệu Charlotte với cả lớp, cả lớp đều tò mò về người bạn cùng lớp mới thấp bé, mắt to, khi nói chuyện đều đỏ mặť.

Bởi vì Charlotte thấp nên cô bé được xếp ở giữa hàng đầu tiên, vì vậy sau giờ học, mấy bạn học đều chạy tới vây quanh chỗ ngồi của Charlotte, liên tục đặt câu hỏi cho cô bé, các bạn vây quanh bàn học của Charlotte chật như nêm cối.

"Charlotte, cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Đây là một cô bé có hai bím tóc.

"Charlotte, cậu họ Austin? Tớ cũng họ Austin, tớ tên Mark Austin! Nếu sau này có người bắt nạt cậu cứ nói với tớ, tớ nhất định sẽ giúp cậu đánh hắn! Cậu thật xinh đẹp, giống như con búp bê mà mẹ tớ mua cho em gái, ha ha..." Đây là một cậu bé khỏe mạnh kháu khỉnh.

"Charlotte, tớ... tớ tên là Meena, bạn cùng bàn ngồi ở bên phải của tớ tên là Luna ..." Cô bé đang thay răng lên tiếng, răng cửa dù bị hở nhưng phát âm vẫn rất rõ ràng.

Charlotte rất sợ người lạ nhưng bây giờ, nhiều người đang vây xung quanh mình, cô bé có chút lo lắng, không sợ hãi thậm chí còn có chút phấn khích, bởi vì những người bạn cùng lớp này trông rất dễ thương, Charlotte có thể cảm nhận được bọn họ có ý tốt muốn kết bạn với mình.

"Xin chào mọi người, năm nay tớ bảy tuổi, mong được làm bạn với các bạn. Cảm ơn mọi người."

Charlotte đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, vừa vui vừa xấu hổ. Cô bé nhớ tới những viên kẹo Engfa nhét vào cặp sách của mình nên lấy kẹo ra đưa cho đám trẻ đang tụ tập xung quanh.

Trẻ con ở độ tuổi này không có sức đề kháng với đồ ngọt, có kẹo, hầu như tất cả các bạn trong lớp đều tụ tập xung quanh, nhìn chằm chằm những viên kẹo đủ màu sắc trong tay Charlotte. Cô bé cũng rất chu đáo, mỗi bạn trong lớp đều có phần. Có một số bạn ra ngoài chơi không có ở trong lớp, cô bé cũng đem kẹo đặt ở trong ngăn bàn của các bạn.

Một cô bé nhút nhát và dễ thương,dáng người nhỏ nhắn, lại còn phát kẹo cho các bạn trong lớp, nên có rất nhiều cậu bé có chủ nghĩa anh hùng đã xem Charlotte như cô em gái cần được mình bảo vệ. Trong đó đặc biệt là cậu bé khỏe mạnh kháu khỉnh như Mark biết Charlotte sống cùng tiểu khu với mình, tới khi tan học nói sẽ đưa Charlotte về, còn vỗ vỗ ngực đảm bảo sẽ bảo vệ cho Charlotte thật tốt.

Charlotte cười đến khóe mắt cong cong, từ chối lòng tốt của Mark nói rằng mỗi ngày Engfa đều sẽ tới đón mình.

"Hừ!"

Các bạn cùng lớp đang trò chuyện vui vẻ xung quanh Charlotte, đột nhiên, trên bàn bên trái truyền đến một tiếng động lớn.

Mọi người không hẹn cùng quay đầu lại nhìn thì thấy một cô bé tức giận đứng lên, một tay chống hông chỉ vào bọn họ:

"Các bạn không nghe thấy tiếng chuông reo sao? Có chút kỷ luật lớp học nào không? Cẩn thận,lát nữa tôi sẽ báo cho cô Turn ."

Nói xong cô bé quay đầu qua nhìn Charlotte, cằm ngẩng cao, dáng vẻ kiêu ngạo giống như một con công nhỏ vậy.

Lời nói của cô bé rất có hiệu quả,
quả nhiên, các bạn học vừa rồi ồn ào ,đều đã trở về chỗ ngồi, con công nhỏ
chỉ vào Charlotte , kiêu ngạo nói:

"Người mới đến, đừng tưởng rằng,cậu đang phát kẹo cho mọi người thì,tất cả mọi người sẽ bị cậu mua chuộc! Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có là người mới tới thì sau này, cũng phải nghe lời tôi!"

"Ừm! Được!"

Charlotte không biết tại sao, cô bé chỉ nghĩ rằng người bạn cùng lớp này có vẻ rất mạnh mẽ nên ngoan ngoãn gật đầu.

"..."

Con công nhỏ vẫn đang kìm nén khí lực, muốn đại chiến với Charlotte một phen không ngờ Charlotte lại thức thời như vậy, cô bé nghẹn một bụng đạo lý không có chỗ trút, đành phải tức giận quay về chỗngồi của mình.

"Cậu ấy tên là Aoom , là lớp trưởng, lúc nào cậu ấy cũng cho mình là người lợi hại nhất, cả ngày sẽ lấy việc báo cáo với giáo viên để hù dọa bọn mình, cậu đừng để ý tới cậu ấy."

Meena răng cửa bị hở, ngồi ở bên phải, nghiêng nửa người đến gần Charlotte, nhỏ giọng nói.

Nghe Meena nói xong, Charlotte lại quay đầu nhìn Aoom .

Lúc này chuông vào học đã reo nhưng giáo viên vẫn chưa đến nên mọi người xung quanh vẫn đang thì thầm với nhau, chỉ có Aoom đặt hai bàn tay nhỏ bé của mình lên bàn, ngồi thẳng người, không nói chuyện với ai, có điều không bạn học nào muốn nói chuyện với cô bé, thoạt nhìn vừa mạnh mẽ vừa cô độc.

Bằng cách nào đó, Charlotte cảm thấy mình có thể hiểu được phần nào tâm trạng của Aoom.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#englot