Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

26. Mục đích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trong các đại gia tộc  ở Bangkok sinh nhật mười sáu tuổi của một cô gái quan trọng hơn nhiều so với sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy. Mười sáu tuổi nghĩa là còn hai năm nữa con gái nhà này mới có thể kết hôn, tổ chức bữa tiệc này chẳng khác nào tuyên bố với cả thành phố rằng sau này ai muốn kết hôn với con gái nhà này, sau ngày hôm nay, hai nhà có thể qua lại nhiều một chút.

Họ ở bên nhau hai năm, yêu nhau thêm hai năm, đến lúc kết hôn thì đều đã hai mươi tuổi, một độ tuổi hoàn hảo. Năm đó mẹ của Engel, bà Emi Thasorn , kết hôn với Endin Waraha là như vậy.

Bởi vì nhiều năm không có công ăn việc làm, mới có chuyện Endin ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm.

Waraha gia là gia tộc lớn nhất ở Bangkok, Engel lại là cô con gái duy nhất được công khai của Waraha gia, uy nhất được bữa tiệc sinh nhật này còn hoành tráng hơn, ngoài những người có thân thế lớn ở thành phố Bangkok và các vùng lân cận cùng phóng viên của các phương tiện truyền thông vớn còn có cũng có những người tham dự như Meta gia, Wina gia, Thasron gia bên phía ông ngoại của Engel. Ngoài ra còn có các đại gia tộc có qua lại làm ăn với Waraha gia, chỉ cần là những người có danh tiếng thì đều được mời tới tham dự, nhất là khi trong nhà có con trai tuổi tác tương đương với Engel lại càng được coi trọng hơn.

Ngày 9 tháng sau là sinh nhật của Engel, Waraha  gia đã bắt đầu chuẩn bị cho bị cho bữa tiệc này từ một tháng trước, hiện tại, trước bữa tiệc chưa đầy nửa tháng, lại càng khẩn trương hơn, thời gian của Engel đã được sắp xếp đầy đủ, bao gồm cả lớp học lễ nghi, lớp học khiêu vũ, lớp học âm nhạc, v.v. Có trang phục cho ngày tổ chức tiệc, gặp ai vào thời gian nào, v.v.

Mẹ của Engel đã qua đời hai năm trước, ba cô ba cô ấy lại không thể quản lý chuyện riêng tư của con gái mình, tất cả những quy tắc lễ nghi này đều do bảo mẫu đã nuôi dạy Engel dạy cho cô ấy. Engel nghe nhiều tới mức lỗ tai sắp đóng kén, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội trốn ra khỏi Waraha gia, tới được nhà của Engfa để đưa cho cô thiệp mời tới dự sinh nhật của mình.

Rõ ràng hôm đó là sinh nhật của Engel nhưng những người đến ngày hôm đó phần đớn đều là người ngoài mà cô ấy chưa từng gặp mặt, chỉ có hai người cô thực sự muốn mời chính là Engfa và Charlotte.

Engfa mở thiệp mời, nhìn thoáng qua, đóng lại rồi trả lại cho Engel

“Cảm ơn lòng tốt của cô, chúng tôi không đi.”

"Tại sao? Hôm đó chị có việc à?" có việc

Đang là ngày làm việc, Engel cho rằng Engfa không đi vì không có ngày nghỉ nên nói:

"Chị, buổi tối chị có thể dẫn Tiểu Char đi đến đó, dù sao tới 7 giờ tối bữa tiệc mới chính thức bắt đầu. Nếu không có thời gian, tám, chín giờ đều có thể tới, bất cứ lúc nào em cũng hoan nghênh hai người tới đó!”

Engfa nói: “Tôi không muốn đi."

"Nhưng..."

Engel còn muốn nói chuyện, Charlotte đang luyện đàn nhìn thấy Engfa đi mở cửa một lúc lâu vẫn chưa quay về, cô bé cũng chạy tới cửa. Nhìn xem người tới là Engel, lập tức hưng phấn nói:

"Chị đã lâu không có tới! Mau vào đi."

Engel không nói lời nào, ngẩng đầu lên nhìn Engfa. Engfa hơi nghiêng người ra hiệu cô ấy có thể vào, Engel lách qua khe cửa như một con chạch.

"Tiểu Char đang học đánh đàn à? Chị đứng ở ngoài cửa đã nghe thấy rồi."

Charlotte xấu hổ gãi đầu: "Em chơi không tốt."

"Ai nói thế? Chị thấy khá hay. Bản tình ca ánh trăng phải không? Trùng hợp chị cũng biết chơi, nếu không chị dạy cho em nhé?"

"Không cần, EngEng đã dạy em rồi."

Charlotte cười khẽ, "EngEng dạy rất tốt."

"Cô bé, chị sẽ hôn EngEng của em."

Engel khịt mũi với vẻ ghen tị, cố gắng xoa đầu Charlotte, làm rối tung bím tóc mà Engfa vừa buộc cho cô bé. Trò đùa thành công, cô ấy vỗ tay cười nói:

"Ha ha! Hiện tại trông em giống như một kẻ điên nhỏ rồi!"

"Chị, chị là sinh viên đại học, sinh viên đại học không được bắt nạt học sinh tiểu học!"

Charlotte tức giận nói, bảo vệ đầu mình, "Chị không tốt, em sẽ không để ý đến chị nữa!"

"Đừng mà, Tiểu Char, không tới mức đó đâu, chị sai rồi, chị sai rồi..."

Engel trêu chọc xong, liền dùng lời lẽ tốt đẹp dỗ dành cô bé, hai đứa trẻ ồn ào, gác chuyện học piano sang một bên. Engel vừa mới ăn trưa nhà Engfa, Waraha gia đã cử người  đến bắt cô ấy, Engel thở dài, miễn cưỡng tạm biệt Charlotte, lên xe mà Waraha gia đến đón.

Sau khi cô ấy rời đi, Charlotte tiếp tục luyện đàn, nhìn thấy một tờ giấy màu đỏ đặt trên đàn piano, không khỏi thắc mắc: “Đây là cái gì?” Tiện tay mở ra thì thấy đó là thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Engel.

"EngEng, hôm sinh nhật chị gái, chúng ta đi được không?"

“Không đi.”

Engfa ngồi ở bên cạnh Charlotte, vẻ mặt không thay đổi, tiếp tục dạy cô bé đàn Bản tình ca ánh trăng.

Sau bữa tối, Charlotte xem phim hoạt hình trong khi Engfa làm việc trong phòng làm việc.

Trụ sở chính cũng không hơn gì so với chi nhánh nơi Engfa làm việc trước đây, trong bộ phận của Engfa có rất nhiều người muốn vào, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào họ, mọi người trong ngành đều là những con cáo già. Bọn họ đối với vị phó tổng vừa nhảy dù xuống là Engfa cực kỳ không phục, cho nên chỉ cần Engfa phạm một sai lầm nhỏ thôi, nhất định sẽ có rất nhiều người chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cô.

Engfa đọc báo cáo tài chính có chút đau mắt, vừa lúc có cuộc gọi đến, cô nhéo sống mũi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn người gọi tới là Nanon Waraha.

Lúc này cậu ta gọi điện thoại tới làm gì?

Engfa khẽ cau mày, trả lời: "Em ba."

" Chị hai, quý nhân bận rộn, đã lâu không gặp."

“Chúng ta mới gặp nhau ở bữa tối từ thiện vào tháng trước, cũng không lâu.”

Nanon lộ ra một nụ cười vô cùng ôn hòa,

"Chị hai có biết câu tục ngữ, một ngày không gặp như cách ba thu..."

Bàn tay cầm điện thoại của Engfa vô thức siết chặt, khuôn mặt như bị phủ một lớp sương giá, dạo gần đây Nanon càng trở nên vô liêm sỉ.

“Nếu em ba không có việc gì, tôi cúp máy đây.” Engfa lạnh lùng nói.

“Đừng cúp máy!”

Nanon hưng phấn hét lên, hắng giọng, nghiêm túc, lúc này mới nói vào chuyện chính:

“Chị hai, chị có biết ngày chín tháng sau là ngày gì không?"

" Sinh nhật Engel."

"Không tệ."

Nanon có chút mong đợi nói:

"Chị hai có tới không?"

“Không."

“Chị nên đến.” Nanon thở dài,

“Có lẽ chị hai không biết sức khỏe của bác hai càng ngày càng tệ.”

Bác hai trong miệng Nanon chính là ba của Engfa, Endin Waraha.

Engfa không nói lời nào nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm trầm.

"Lần trước em cùng bác ấy ăn cơm, bác ấy có nói với em, cả đời này của bác ấy không làm bất cứ ai phải thất vọng, chỉ có lỗi duy nhất với con gái lớn của bác ấy."

Engfa cười lạnh một tiếng, lời này cũng không giống như Endin sẽ nói ra.

Nanon lại nói:

"Chị hai, đây là một cơ hội tuyệt vời."

Engfa biết ý tứ trong lời nói của Nanon. Câu nói thân thể càng ngày càng yếu chỉ là một cách nói giảm nói tránh, có lẽ Endin đang mắc bệnh nan y, không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Endin có ý định xoa dịu mối quan hệ với Engfa , sinh nhật Engel lần này là cơ hội tốt nhất, tuy nhiên. Engfa không có danh phận, danh bất chính ngôn bất thuận, muốn giành được quyền lực từ Waraha gia, nhất định cô phải dựa vào Endin, đợi cho đến khi Endin chết. Chỉ trên danh nghĩa Engfa cũng không phải người của Waraha gia, dù thủ đoạn có đớn đến đâu cũng không thể làm gì để cứu vãn tình thế.

Endin không có khả năng coi trọng Engfa, ông ta muốn nhân cơ hội này cùng Engfa hòa giải, mục đích rất đơn giản, chẳng qua là vì Engel.

Engel còn nhỏ tuổi, một khi Endin chết, cô ấy hoàn toàn không có chỗ để dựa vào, Waraha gia đang bị đàn sói vây quanh, nhất định Engel chỉ có thể là vật hi sinh, Endin rất yêu thương cô con gái này, đương nhiên sẽ phải tìm cho con gái một chỗ dựa vững chắc.

Nhìn toàn bộ Waraha gia, ngoài Endin, người duy nhất Engel có thể dựa vào cũng chỉ có người chị gái cùng cha khác mẹ là Engfa Waraha.

Ánh mắt của Engfa dần trở nên mơ hồ, dừng lại trên ngọn cây tùng cổ thụ bên ngoài cửa sổ, ký ức của cô quay trở lại cảnh tượng lần đầu tiên cô đến Waraha gia bảy năm trước.

Lúc ấy, ông cụ nhà Waraha gia còn sống, Engfa quỳ gối trước từ đường ỳ gối trước tổ dập đầu kính trà ông nội và ba, mẹ kế hiền lương thục đức lập tức thay đổi sắc mặt, trực tiếp ném cốc trà đi, hai chén trà nóng đều đổ lên người Engfa.

"Endin Waraha! Ở bên ngoài ông phạm sai lầm, bây giờ ông còn dám đem loại nghiệt chủng này về nhà, có phải ông coi Thasorn gia chúng tôi đều chết hết rồi phải không? Hôm nay tôi cũng nói luôn, trong căn nhà này có tôi thì không có cô ta, có cô ta không có tôi."

Emi Thasorn gào khóc thảm thiết, lão quản gia đứng ở một bên hầu hạ cũng không đành lòng.

Khi đó người đứng đầu Thasorn gia là anh trai của Emi, bà ta có một chỗ dựa vững chắc, cho dù bà ta có làm ầm ĩ trong từ đường tổ tiên của Waraha gia, cũng không có người nào trong Waraha gia dám chỉ trích bà ta một câu.

"Haizzz..."

Ông cụ Waraha thở dài nặng nề,

"Các người phải tự giải quyết rắc rối mà mình gây ra. Tôi già rồi, không quan tâm đến những chuyện ồn ào như vậy nữa." Nói xong, ông cụ lập tức rời đi.

Ông cụ Waraha vừa rời đi, Endin cũng dỗ dành Emi rồi rời khỏi từ đường tổ, những người Waraha gia khác cũng tìm cớ mà giải tán, trong chốc lát từ đường trở nên trống rỗng, chỉ còn lại Engfa một mình thẳng lưng quỳ gối ở giữa nhà, trên quần áo cô là trà đã nguội lạnh.

Không biết quỳ bao lâu, lão quản gia mới lại đi vào, run rẩy nói:

“Nhị tiểu thư, lão gia nói cô mau trở về phòng đi."

Engfa có thể chịu đựng, khi hai chén trà nóng hất lên người, cô không kêu một tiếng, lại quỳ hơn hai tiếng. Khi cô đứng lên quay trở về phòng mình, bước chân vẫn rất vững chắc, cơ thể không hề lay động dù chỉ một chút.

Lão quản gia đứng ở sau lưng khẽ thở dài một tiếng, hậu bối của Waraha gia, có được một cô con gái ngoài giá thú, khí chất cực kỳ giống ông cụ năm đó.

Chỉ đáng tiếc, xuất thân bất chính.

Quả thật, Engfa không hề hận Emi, bà ta chỉ là một nạn nhân trong cuộc phong lưu của Endin, bà ta hoàn toàn có lý do để tức giận. Cho dù là một người phụ nữ bình thường gặp phải hoàn cảnh như vậy cũng sẽ rất tức giận, đây là chuyện bình thường.

Mẹ của Engfa, một người phụ nữ suốt đời bị Endin lừa dối, trước khi chết bà vẫn luôn hy vọng sẽ làm ông ta hồi tâm chuyển ý.

Con mau đi tìm ba con đi, ông ấy có thể chăm sóc cho con, dù sao ông ấy cũng là ba của con."

Đây là những lời cuối cùng của mẹ Engfa nói trước khi qua đời.

Người phụ nữ tội nghiệp này cả đời ngu ngốc, nuôi con gái cho một người đàn ông không xứng đáng, cho đến khi chết vẫn luôn tin tưởng một điều.

Hai tách trà đó, kèm theo tiếng “nghiệt chủng”.

Engfa vẫn còn nhớ cho đến ngày nay, trong lòng nguội lạnh, bên ngoài người khác coi như cô không cần, cô lại càng giấu sâu hơn những người khác.

Ngày Engfa rời khỏi Waraha gia, cô nhìn trước cửa Waraha gia, thầm thề rằng một ngày nào đó, cô sẽ đàng hoàng bước vào Waraha gia, những người từng gọi cô là con hoang sẽ có một ngày phải cung kính cúi đầu trước cô.

“Tôi sẽ đi.”

Engfa suy nghĩ hồi lâu, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh nói:

“Hôm đó là sinh nhật của em gái tôi, là chị gái sao tôi có thể không đi được?”

"Được!" Nanon vui mừng, “Tôi lập tức phái người đưa thiệp mời tới cho chị!"

“Không cần.”

Engfa nói: “Engel đã gửi tới từ lâu rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Engfa đứng ở trước cửa sổ hồi lâu, mãi đến khi Charlotte gõ cửa, cô mới hoàn hồn, phát hiện lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi.

Engfa dùng khăn tay lau đi, bình tĩnh lại, sau đó mở cửa, mỉm cười với Charlotte,

"Tiểu Char sao vậy?"

Engfa là người rất giỏi che giấu cảm xúc nhưng Charlotte vẫn nhạy cảm nhận ra tâm trạng thất thường của Engfa,

"EngEng, chị không vui sao?"

"Không có."

Engfa cười nói: "Có Tiểu Char ở đây, mỗi ngày chị đều rất vui vẻ, sau này sẽ càng ngày càng vui vẻ."

"Chị không vui, em biết rồi."

Charlotte trở nên lo lắng, "EngEng, chị có chuyện gì không vui, nói cho em biết đi, cô giáo nói giữ chuyện buồn trong lòng, sẽ càng ngày càng không vui, chỉ có nói ra, tâm trạng mới có thể tốt lên."

"Càng ngày càng thông minh."

Engfa nhấc ngón trỏ lên, ngón tay gõ nhẹ vào đầu Charlotte, "Được, chị nói cho em biết."

Cô dẫn Charlotte trở lại phòng khách, ôm Charlotte vào lòng, tựa cằm vào bờ vai nhỏ nhắn của cô bé, sau đó nói:

“Chị nhớ tới mẹ chị.”

Charlotte không hiểu: "Mẹ của EngEng đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bà ấy chết rồi."

Charlotte cúi đầu im lặng suy nghĩ.

"Mẹ em cũng đã chết."

Charlotte nhẹ nhàng nói:

"Tới bây giờ em chưa từng được gặp bà ấy." Charlotte nghĩ, hóa ra Engfa cũng giống cô bé.

"Em rất nhớ bà ấy sao?"

"Lúc bị đánh em mới nghĩ đến, những lúc khác em rất ít khi nghĩ tới." Charlotte nói: "Em quen rồi."

Engfa ôm cô bé thật chặt.

"Chị cũng nhớ bà ấy."

Charlotte hỏi: "Mẹ của chị sao?"

“Không, mẹ của em.”

Nhắc đến người bạn cũ khiến một lớn một nhỏ đều rất buồn, buổi tối khi đi ngủ, trong lúc mơ ngủ, Charlotte túm chặt vạt áo của Engfa, thế nào cũng không chịu buông ra. Cô bé rất sợ Engfa chạy mất.

Ngày hôm sau, Engfa nhớ tới hỏi Charlotte:

"Em có muốn tới dự sinh nhật của Engel không?"

"Đương nhiên là có!"

Charlotte kiên định nói, nháy mắt lại có chút do dự,

"Nhưng... Nhưng nếu Engel không đi, em cũng sẽ không đi."

“Ai nói chị không đi?”

Engfa cười nói: “Chị cũng đi, đưa Tiểu Char đi cùng."

Sớm hay muộn Charlotte cũng sẽ phải sống trong căn nhà đó, bất luận cô bé có muốn hay không, trước tiên phải làm quen với hoàn cảnh ở đó trước một chút, cũng không có chỗ nào thừa.

Tổ chức tiệc lớn như vậy ở Waraha gia hiển nhiên là không thích hợp, địa  điểm tổ chức tiệc lần này được chia làm hai nơi, gia tộc Waraha gia tổ chức tiệc riêng tại chính gia Waraha gia, các đối tác kinh doanh khác, phóng viên truyền thông và người thân đều bị tất cả đều được tiếp đãi tại một nhà máy rượu tư nhân cách nơi ở chính không xa. Engel tuyệt đối là nhân vật chính của bữa tiệc này, cô ấy chạy tới chạy lui tới kiệt sức.

Thiệp mời mà Engfa nhận được là tại nơi ở chính của Waraha gia, đây cũng là một sai lầm, ban đầu Engel muốn giới thiệu cô và Charlotte với gia đình mình như những vị khách đặc biệt nhưng cô ấy không nghĩ tới Engfa và Waraha gia sớm đã có quan hệ.

Engfa dẫn Charlotte đi vào cổng lớn của Waraha gia, lãm quản gia đã sớm đứng ở cửa chào đón.

Quản gia sức khỏe tốt, ông ấy đã ở đây từ thời lão thái gia của Waraha gia, rồi tới ông cụ Waraha , hiện tại đoán chừng ngay cả Endin cũng không chịu được, lão quản gia trông vẫn rất mạnh mẽ, ông ấy mặc một bộ tây trang, mái tóc hoa râm được chải chuốt cẩn thận, tinh thần quắc thước.

Xe bên ngoài không được phép vào nhà chính Waraha gia, Engfa xuống xe trước cửa nhà chính, đưa chìa khóa xe cho người phục vụ đỗ xe, đi vào nhà chính trên một chiếc xe đặc biệt do Waraha gia chuẩn bị, quản gia nhìn thấy cô lập tức cúi đầu nói:

"Nhị tiểu thư."

Engfa gật đầu, "Quản gia, đã lâu không gặp."

“Nhờ phúc liệt tổ liệt tông của Waraha gia.”

Quản gia tự mình mở cửa xe cho Engfa :

“Nhị tiểu thư xin mời.”

Engfa không nói gì, dẫn Charlotte vào xe.

Charlotte cứ giữ chặt tay Engfa, không dám thở mạnh.

Chỉ nghe Engel nói nhà chị ấy rất giàu nhưng không ngờ nó lại giàu như vậy, lại có nhiều người, ăn nói đều rất nghiêm túc, khiến Charlotte cảm thấy sợ hãi.

Charlotte chưa bao giờ nhìn thấy Engfa như thế này, đoan trang và lạnh lùng, hòa nhập với mọi thứ xung quanh, như thể cô sinh ra để trở thành thành viên của một gia đình nghiêm khắc như vậy.

Trên thực tế, đúng là như vậy.

"EngEng ,chúng ta về nhà thôi."

Ngồi trong xe, Charlotte thì thầm vào tai  Engfa.

Engfa nắm tay cô bé, mỉm cười: "Tại sao?"

"Em... Em sợ..."

"Đừng lo lắng, chị sẽ bảo vệ em."

Engfavỗ vỗ tay cô bé,

"Hơn nữa,không phải em muốή tới dự sinh nhật của Engel sao?"

"Chúng ta nói với chị ấy một tiếng, ngày mai bù cho chị ấy, được không?"

“Như vậy không được lịch sự lắm.”

Engfa chống cằm, hơi nghiêng đầu, cười khẽ:

“Hơn nữa, sẽ luôn có ngày này.”

Charlotte rùng mình một cái. Từ trước đến nay bàn tay Engfa luôn ấm áp nhưng hôm nay lại cực kỳ lạnh.

Khi hai người đến nhà chính, người đầu tiên bọn họ gặp là Nanon Waraha , dù đang giữa mùa hè, trên người cậu ta vẫn mặc một bộ vest đen, da trắng bệch, tái nhợt, cậu ta đang ngồi đọc sách trên ghế dài ở hành lang. Một quyển sách cũ trang giấy đã ố vàng, đầu ngón tay vuốt ve mép trang, lộ ra một màu trong suốt.

Những thế hệ hậu duệ trực hệ này của Waraha gia đều là những người xuất sắc, nếu không Endin sẽ không lừa mẹ Engfa vẫn luôn một lòng.

Nanon từ nhỏ đã đẹp trai, vì căn bệnh tim từ trong bụng mẹ mà ba của cậu ta vẫn luôn được chăm sóc như con gái, càng ngày càng nuôi dưỡng ra một người có khí chất văn nhã u buồn. Nếu không phải cậu ta mặc vest, suýt chút nữa Charlotte còn nghĩ đây là một chị gái.

"Chị hai."

Nanon nhìn thấy Engfa đi tới, lập tức gấp sách lại, cuộn trong tay, đặt sau lưng, mỉm cười đứng dậy, dùng tay còn lại che miệng ho khé, nhìn thấy Engfa dắt theo một đứa trẻ, cậu ta cũng không ngạc nhiên chút nào

"Đây nhất định là Charlotte."

Cậu ta ngồi xổm xuống trước mặt Charlotte, từ trong túi móc ra một viên kẹo nhét vào trong tay Charlotte.

"Xin chào, anh là Nanon Waraha ."

Charlotte nhìn người anh trai trông giống như chị gái trước mặt mình, mặc dù đối phương đang mỉm cười nhưng lại khiến Charlotte vô thức sợ hãi, không biết làm thế nào, cô bé đành phải ngẩng đầu lên, "EngEng..."

"Ồ? Em gọi chị hai là EngEng ?" Nanon cười khẽ,

"Vậy em có thể gọi anh là Nanon, ba anh vẫn hay gọi như vậy." Lời này mặc dù nói cho Charlotte nghe nhưng ánh mắt của cậu ta cũng nhìn về phía Engfa.

Engfa đưa Charlotte sang một bên khác, mỉm cười lịch sự với Nanon

"Em ba cố ý tới đón tôi, phải chăng có vjệc?"

Nanon đứng lên nói: "Không có việc gì, tôi biết chị hai tới, thân là em trai nên muốn tới chào hỏi chút thôi."

“Nếu không có chuyện gì thì tôi đi gặp ba tôi trước.”

" Được rồi, chị hai, buổi tối gặp lại."

Engfa đã bước đi xa, Nanon vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo.

Mãi đến khi quay đầu lại không nhìn thấy Nanon nữa, Charlotte mới nuốt bọt, hỏi:

"EngEng, người đó là em trai của chị sao?"

“Không phải.”

Engfa nói: “Đừng để ý tới hắn.”

Trong sân của nhà chính Waraha gia, chỉ có Endin và hòn ngọc quý được ông ta nâng niu trong lòng bàn tay Engel sống, so với sự náo nhiệt bên ngoài, ngoại trừ người hầu phụ trách dọn dẹp, rất ít người đặt chân vào đây, trong sân yên tĩnh đến mức nghẹt thở.

Đã một năm không gặp, tóc Endin đã bạc trắng, khuôn mặt già nua hằn đầy nếp nhăn, trên người ông ta toát ra một cỗ cảm giác chết chóc. Ông ta cho kê một chiếc bàn trà nhỏ dưới gốc cây hòe già frơng sân, ngồi một mình chậm rãi uống trà.

Trong lòng Engfa không khỏi khinh thường nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc, ôm lấy Charlotte cùng nhau cúi đầu:

"Ba."

Trong lòng Charlotte rất sợ hãi, người đàn ông trước mặt già như vậy, hóa ra lại là ba của EngEng!

Endin rót cho Engfa một tách trà,

“Ngồi đi.”

"Cảm ơn ba."

Endin dường như vừa mới chú ý tới Charlotte:

"Đây là con gái của con sao?"

Charlotte nhỏ giọng giải thích:

"Cháu..."

Engfa lén khều lòng bàn tay Charlotte ra hiệu cho cô bé im lặng, đáp:

“Phải.”

Endin nhìn Charlotte, tính toán chênh lệch tuổi tác giữa cô bé và Engfa, cau mày, có chút không hài lòng:

“Chênh lệch tuổi tác, năm đó con cũng chỉ mới mười bảy, mười tám.” Ông ta thở dài,

“Con đều ngốc giống như mẹ con."

Quả thực lúc Charlotte sinh ra, Engfa mới mười lăm tuổi, cô vừa mới vào Waraha gia, không có khả năng có con được. Tuy nhiên, Charlotte trông trẻ hơn hai tuổi so với các bạn cùng lứa nên  Endin  đã nhầm tưởng Charlotte là con gái của Engfa.

Engfa im lặng, Endin lại hỏi: “Ba của đứa bé là ai?"

Engfa bình tĩnh nói: "Chết rồi."

Endin nghe vậy lại thở dài nói:

“Người ta về già đều thích nhớ lại chuyện cũ. Những năm qua, ba cảm thấy mình không có lỗi với bất cứ ai, mỗi khi nhớ lại, người duy nhất có lỗi chính là con. Tiểu Fa, một mình con ở bên ngoài đã phải chịu khổ rồi.”

Engfa nghĩ, thật sự không biết Eidn nói lời này như thế nào, ngoài miệng lại nói:

"Ba nói thế nào thì là như vậy."

"Ở đây chỉ có chúng ta ba người, con không cần cùng ba tranh cãi , ba biết con hận ba, hận Waraha gia nhưng gốc rễ của con là Waraha gia, con là người Waraha gia, sớm muộn gì cũng sẽ phải quay về Waraha gia."

Endin thấy Engfa im lặng, liền đổi chủ đề, hỏi:

“Con ở công ty vẫn quen chứ?”

“Nhờ có sự quan tâm của ba nên mọi chuyện đều ổn.”

Endin nói: "Hiện tại Từ gia nằm trong tay Ohm Waraha , thằng nhóc kia hữu dũng vô mưu, mí mắt lại ngắn. Nếu con ở trong công ty, nó có thể cho con ngày tháng tốt đẹp không? Lúc trước ba không muốn cho con vào trụ sở chính cũng là vì ý này. Nhưng ba không ngờ con vẫn có thể vào được. Nếu đã tiến vào rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày, sớm ngày nhận tổ quy tông, cho dù ba có ở dưới cửu tuyền cũng dễ ăn nói với liệt tổ liệt tông Waraha gia.”

Ý này có nghĩa là muốn Engfa quay về nhận lại Waraha gia.

Trên đời vốn dĩ không có chuyện gì tốt, Endin chủ động nhắc tới chuyện này, nhất định sau đó vẫn còn có chuyện để nói.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, cô lại nghe thấy ông ta nói:

“Hôm nay em gái con đã mười sáu tuổi, con bé vẫn luôn được ba chiều chuộng, mười sáu tuổi vẫn như một đứa trẻ, tâm hồn đơn giản. Chỉ cần ba buông tay, toàn bộ Waraha gia sẽ nằm trong tay Ohm, Ohm bụng dạ nham hiểm, chỉ quan tâm đến lợi ích. Đứa nhỏ Engel ở Waraha gia, nhất định sẽ bị Ohm bán đi."

Engfa cười thầm, quả nhiên là vì Engel.

"Con hận ba, hận Waraha gia, muốn dẫm nát Waraha gia dưới lòng bàn chân, ba cũng có thể giúp con, Tiểu Fa, ba chỉ cầu xin con nể tình chúng ta có huyết thống, sau khi ba chết, quan tâm tới em gái con một chút, cho dù ba có phải cầu xin con, được không?"

Engfa cười lạnh, "Ba giúp con? Bây giờ  đều đã bị Ohm Waraha nắm hết quyền lực, còn giúp con thế nào?"

Endin nheo mắt, bịt khăn tay khẽ ho, ho ra một ngụm máu,

“Ba có thể cho con danh chính ngôn thuận, cho mọi người biết con là người thừa kế hợp pháp của Waraha gia, đồng thời con cũng có cổ phần và tài sản của công ty trên danh nghĩa của ba, có được những thứ này. Ba không tin Engfa con không lật đổ được Ohm Waraha .”

"Ba đúng là đã hồ đồ cả đời."

Engfa cười mỉa mai : "Ohm Waraha chỉ là bù nhìn, người mà ba nên đề phòng chính là Nanon Waraha ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#englot