Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

28. Thư tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Cuối năm, Bangkok lại đổ một trận mưa sớm.

Đã lâu không thấy ở Bangkok mưa rơi dày đặc như bắt đầu rơi từ đêm hôm trước, sáng hôm sau khi kéo rèm ra, sẽ nhìn thấy một lớp suơng dầy trên kính,những giọt mưa động lại trên tán cây đại thụ trong tiểu khu, thậm chí cả cành cây cũng bị uốn cong.

Charlotte đã được nghỉ đông, còn đang nằm ngủ trên giường, Meena gọi cho cô bé:

"Charlotte, Charlotte ! Cậu đã nhìn thấy bên ngoài chưa? Mưa răm răm như vậy! Chúng ta cùng nhau ra ngoài tắm mưa đi!"

"Mưa ?" Charlotte đi tới cửa sổ nhìn, quả nhiên là mưa rơi, bên ngoài suơng phủ trắng xóa, chói mắt.

Charlotte không thích mưa.

Cô bé sinh ra ở một thị trấn phía Nam, vào thời điểm lạnh nhất trong năm sẽ chỉ có vài trận mưa nhỏ, chỉ đủ để phủ lên mặt đất một lớp sương trắng, cái lạnh đủ để khiến người ta rùng mình, mỗi năm cô bé sẽ phải chịu đựng những cơn đau nhức.

Cảm giác khỏ chịu, không gãi thì ngứa khủng khiếp, gãi thì đau đến lăn lộn, bây giờ Charlotte chỉ cần nhớ tới thôi mà cũng thấy sợ run, cô bé giơ tay lên từ chối, cũng may là năm nay không tái phát.

"Tớ sợ lạnh, không ra ngoài đâu." Charlotte nói.

"A? Cơ hội tốt như vậy sao cậu không đi?

Đây là lần đầu tiên tớ thấy mưa rơi răm răm như vậy. Nếu cậu không đi, tớ sẽ tìm người khác?"

"Lạnh quá, xin lỗi, Meena. "

"Được rồi, vậy tớ sẽ rủ Aoom cùng đi tắm mưa ."

Meena thất vọng cúp điện thoại.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Charlotte cũng không có ý định ngủ tiếp nữa, đánh răng, rửa mặt, thay quần áo rồi ra ngoài ăn sáng.

"Tiểu Char, sao hôm nay cháu dậy sớm thế?" Bảo mẫu vừa nói chuyện với cô bé vừa bưng bánh bao và sữa đậu nành đặt lên bàn.

"Vừa rồi Meena Gọi điện tới rủ gọi điện cháu ra ngoài chơi, cho nên cháu mới tỉnh."

Charlotte bẻ miếng bánh bao làm đôi, ăn phần nhân trước, sau đó nhúng phần vỏ bánh bao còn lại vào sữa đậu nành để ăn,

"Dì ơi, EngEng đi từ khi nào vậy ạ?"

"Dì cũng không biết nữa? Sáu rưỡi dì tới thì thấy cô Waraha đã đi ra ngoài rồi.” Bảo mẫu thở dài.

"Bọn họ là những người trẻ tuổi, làm việc rất vất vả, bận rộn cả ngày lẫn đêm.

Hôm trước dì tới sớm, thấy hình như cô ấy đã gầy hơn lúc trước, nếu cứ tiếp tục như vậy chẳng mấy chốc cơ thể sẽ không chịu nổi mất."

Charlotte nghe xong thì lo lắng đến mức không ăn nổi bữa sáng nữa.

Bảo mẫu cũng biết mình lỡ lời, nhanh chóng sửa miệng:

"Nhưng Tiểu Char cũng đừng quá lo lắng, dù sao bọn họ vẫn còn trẻ, có lúc nào là không bận rộn với công việc? Cháu trai dì cũng bận tới mức không về nhà, chỉ hận không thể ngủ lại ở công ty, không phải bây giờ nó vẫn rất khỏe mạnh đấy thôi? Cơ thể cô Waraha rất khỏe mạnh, nhất định sẽ không sao đâu.”

Dù sức khỏe có tốt đến đâu, Engfa cũng không thể chịu đựng được  cường độ làm việc lớn như vậy, khi bận rộn nhất, mỗi ngày cô chỉ ngủ có hai ba tiếng, uống cà phê còn nhiều hơn ăn cơm. Cho dù sau khi về cô đã tắm rửa rất sạch sẽ rồi mới lên giường ngủ nhưng Charlotte vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người cô.

Có lần Engfa về sớm một chút, Charlotte còn chưa ngủ, chờ cô tắm rửa xong đi ngủ, cô bé ôm cánh tay cô nói:

“EngEng, hút thuốc không tốt."

Charlotte rất thích đọc sách, trong sách cũng viết hút thuốc hại hại cho sức kho sức khỏe, hơn nữa, khi cả lớp tham gia tiết học tự nhiên, giáo viên đã cho bọn họ thấy sự khác biệt giữa phổi của người hút thuốc và phổi của người khỏe mạnh. Phổi của người hút thuốc đã bị phá hủy, nhìn thấy những đốm đen,
trong lòng Charlotte cực kỳ sợ hãi, cô bé rất sợ Engfa cũng mắc phải căn bệnh như vậy.

"Em ngửi thấy sao?"

Engfa giơ tay lên thử ngửi một chút, hình như vẫn có mùi thuốc lá thoang thoảng không cách nào rửa sạch, cô còn tưởng Charlotte không quen với mùi khói thuốc, nên nói:

“Chị đi tắm lại lần nữa."

Đương nhiên Engfa cũng biết hút thuốc có rất nhiều tác hại nhưng hiện tại trong đầu cô có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ, chuyện công ty, Waraha gia

Gần đây, Ohm Waraha vẫn luôn tìm cách ngáng chân cô, nói không chừng Nanon đang đứng đằng sau châm ngòi thổi gió. Ngay cả khi ngủ thì đầu óc Engfa cũng không được nghỉ ngơi, nếu không dựa vào cà phê và thuốc lá thì cô không có khả năng giữ tinh thần tập trung hai mươi mấy tiếng một ngày như vậy được.

Engfa cho rằng Charlotte ghét mùi thuốc lá trên ngườ thuốc lá trên người mình,  hầu hết khỉ có trở về, Charlotte đã ngủ, cô chỉ tắm rửa ở phòng tắm bên ngoài, ngủ lại ở trong phòng ngủ nhỏ trước đây của Charlotte. Cô sợ Charlotte ngửi thấy mùi thuốc lá sẽ không thích.

Vì vậy nhiều ngày tỉnh dậy, Charlotte chỉ thấy nửa giường bên cạnh phẳng phiu không có chút nếp nhăn nào, giống như Engfa vẫn chưa từng quay về đây vậy.

Trong lòng Charlotte cảm thấy cực kỳ trống vắng, cho nên tối hôm đó cô bé không ngủ mà chờ Engfa về.

Engfa kéo lê thân thể mệt mỏi về nhà vào lúc ba giờ sáng, vừa mở cửa ra cô đã thấy đèn trong phòng ngủ vẫn còn sáng, Charlotte mang dép nhung đi ra ngoài, dụi dụi mắt nói:

"EngEng, chị về rồi."

"Tiểu Char?" Engfa day day sống mũi, "Đã muộn thế này rồi, sao em còn chưa ngủ?"

"Em muốn đợi chị."

“Không phải chị đã nói trơng khoảng thời gian này chị sẽ rất bận, chị đã nói Tiểu Char không cần phải chờ chị mà ngủ trước đi rồi sao?"

"Nhưng... Nhưng em em muốn đợi EngEng..."

Charlotte cúi đầu, vành tai đỏ bừng,

"Hôm nay cô Nampez có khen em, em muốn EngEng thưởng cho em một... một cái hôn..."

Bây giờ cô bé cũng đã hiểu biết hơn trước rất nhiều, không còn là cô bé ngây thơ như trước kia nữa, chủ động yêu cầu Engfa hôn mình, đối với cô bé thì đây là một chuyện cực kỳ xấu hổ.

Cô Nampez là giáo viên piano mà Engfa đã tìm cho Charlotte. Engfa không thể dành thời gian để dạy Charlotte chơi piano. Charlotte muốn tiếp tục học bản nhạc đó. Engfa suy nghĩ và quyết định tìm người có chuyên môn. Giáo viên đến dạy, còn có thể dạy cho Charlotte một số kiến thức lý thuyết cơ bản về âm nhạc, chẳng phải tốt hơn việc Charlotte chỉ có thể nhấn mấy phím đen trắng thôi sao?

Engfa lau mặť, rũ bỏ vẻ mệt mỏi trên mặt, sau đó cười nói:

“Được, chị có thể thưởng cho em một cái hôn.”

Charlotte nghe xong vui vẻ chạy về phía cô nhưng cô lại lùi về sau né tránh, Charlotte khó hiểu nhìn cô.

Engfa nói: “Trên người chị có mùi, chị đi tắm một cái trước đã.”

"Nhưng em thích mùi hương trên người EngEng."

Engfa có chút xấu hổ, ánh mắt ngừng ngùng  mắt có chút ngượng ngùng:

“Là mùi khói thuốc lá."

“Em cũng thích mùi thuốc lá!”

Charlotte ôm đùi Engfa, nở một nụ cười ngây ngô, cô bé ngẩng đầu nhìn cô,

“Chỉ cần là mùi của EngEng, em đều thích."

“Không phải em không thích mùi thuốc lá sao?"

"Không phải không thích mùi thuốc lá."

Charlotte lắc đầu, lúc cô bé vẫn còn ở nhà cậu, ngày nào cậu của cô bé cũng hút thuốc, cô bé đã quen rồi:

"Nhưng hút thuốc không tốt, em sợ EngEng sẽ bị bệnh."

Engfa  cười cúi người ôm cô bé:

"Chị sẽ không bị bệnh, vì Tiểu Char, nhất định chị sẽ không bị bệnh."

“Vậy chị có thể bỏ thuốc lá được không?"

"Bây giờ không được."

Tại sao?"

"Hiện tại chị còn có một việc quan trọng phải làm."

Charlotte khó hiểu, "Chuyện này quan trọng hơn sức khỏe của EngEng sao?"

Cô bé vẫn còn nhỏ, Engfa cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ nói:

“Chị hứa với Tiểu Char, sau khi hoàn thành việc quan trọng này, chị sẽ lập tức bỏ thuốc lá, được không?"

"Ừm... Vậy khi nào chị làm xong nhất định phải nói cho em biết."

Engfa cười hôn lên trán cô bé.

"Chị biết rồi, quản gia nhỏ."

Nhưng “việc quan trọng” của Engfa quả thật không biết biết bao giờ mới xong.

Ngoại trừ việc cứ cách một khoảng thời gian, Engfa sẽ dành ra một hai ngày nghỉ để cùng Charlotte ra ngoài chơi, còn lại gần như cô không có thời gian rảnh nào khác. Charlotte lên lớp hai, lên lớp ba, rồi lên lớp bốn, Engfa vẫn luôn bận rộn như trước.

"EngEng, chuyện quan trọng đó chị còn chưa làm xong sao?"

"Sắp xong rồi."

Mỗi lần Charlotte hỏi vấn đề này, Engfa đều nói sắp xong nhưng sắp xong là bao lâu? Có lẽ ngay cả bản thân Engfa cũng không biết.

Khi Charlotte mười tuổi học lớp bốn, đột nhiên có nhiều chuyện khiến cô phải lo lắng nhiều hơn, chưa đầy một tháng sau khi năm học bắt đầu, khi Charlotte quay về lớp học, cô bé phát hiện trong ngăn bàn của mình có một bức thư tình.

Chiếc phong bì màu hồng nhạt chỉ viết dòng chữ “Gửi Charlotte" và có hình trái tim ở mặt sau. Chữ viết không được đẹp lắm, thậm chí chữ Charlotte còn bị viết gần giống với chữ Charlette có thể nhìn thấy rõ dấu vết bị gạch xóa.

Từ khi còn nhỏ Charlotte đã rất thích đọc sách, cô hay đọc “Mười vạn câu hỏi vì sao", "Bách khoa toàn thư", cũng đọc tác phẩm của Shakespeare và Tagore. Cô bé chưa đủ đớn để có thể hiểu về tình yêu nên chỉ mới đọc được nửa chừng, cô bé cảm thấy truyện Romeo và Juliet cũng không thú vị bằng Đôrêmon.

Đồng thời cô bé cũng cảm thấy hai câu thơ “Ngoài khóm trúc đào hoa mấy nhanh. Nước mùa xuân nắng ấm vịt hay rồi” thú vị hơn rất nhiều câu “Khoảng cách xa xôi nhất trên thế gian”. Cho nên khi nhìn thấy lá thư này, phản ứng đầu tiên của cô bé là có người đang trêu chọc mình, cô bé quay lại hỏi Aoom:

“Aoom, cái này có phải cậu làm không?"

Khi Aoom nhìn thấy phong thư màu hồng nhạt, sắc mặt lập tức thay đổi:

"Cậu bị bệnh rồi hả? Cái này vừa nhìn cũng đã biết là thư tình, tớ có viết thư tình cũng phải viết cho bạn học nam, tớ viết thư tình cho cậu làm gì? Thần kinh!"

"Tớ còn tưởng rằng cậu muốn trêu chọc tớ, chỉ muốn hỏi một chút, sao cậu lại phản ứng gay gắt như vậy?"

Charlotte khó hiểu, đảo mắt một cái, cô bé đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức đi đến gần Aoom, vòng tay qua vai của cô nhóc :

"Ồ... Tớ hiểu rồi, không phải là cậu đã viết thư tình cho ai đó rồi đấy chứ?"

"Biến đi! Tớ không quan tâm tới mấy chuyện khác, một lòng chỉ muốn  sách, còn muốn đỗ trung học nữa, cậu đừng có mà nói nhảm!"

" Tuy ngoài miệng Charlotte nói như vậy nhưng Charlotte nhìn thấy tai Aoom ửng hồng, rõ ràng là đang xấu hổ.

Charlotte vẫn chưa nghĩ ra nhưng cô bé cũng biết rằng sau khi vào lớp 4, nhiều thứ đã khác trước rất nhiều, ngoài việc chính thức trở thành thành viên của “lớp lớn”, sách giáo khoa còn có phần “Giáo dục sức khỏe”.

Ngay cả việc sắp xếp chỗ ngồi cũng không giống như trước, nam nữ ngồi chung bàn. Bây giờ các bạn nam sẽ ngồi cùng với nhau, các bạn nữ cũng như vậy. Bạn cùng bàn của Charlotte là Aoom.

Ban đầu Charlotte còn không hiểu: "Cô Turn sắp xếp chỗ ngồi như vậy, không sợ chúng ta lén nói chuyện trong lớp, không chú ý nghe giảng sao?"

"Cậu cho rằng nam nữ ngồi cùng bàn không nói chuyên sao? Lúc nói chuyện còn tệ hơn."

Aoom liếc nhìn cô bé, "Nam nữ nói chuyện với nhau sẽ càng nghiêm trọng hơn, cô Turn đang đề phòng chúng ta yêu sớm đấy."

“Có nghĩa là con trai ngồi cùng bàn với con trai và con gái ngồi cùng bàn với con gái có thể ngăn chặn chuyện yêu sớm?”

"Đương nhiên là không phải. Theo tớ biết, Mark có ý với Mink học lớp bên cạnh. Chỉ cần cậu muốn yêu, đừng nói cách mấy chỗ ngồi, cách lớp, hay cách tuổi đều có cơ hội. Cô Turn đang muốn cho chúng ta biết cô ấy phản đối chuyện yêu sớm, thái độ nghiêm khắc đối với chuyện này.”

Charlotte không có ý này, mặc dù bây giờ Charlotte vẫn nghĩ tình yêu là một thứ gì đó rất nhàm chán. Nhưng cũng không có nghĩa là cô bé không nghĩ tới chuyện này, điều cô bé muốn nói, chẳng lẽ cô giáo không sợ việc hai bạn nam hoặc hai bạn nữ sẽ yêu nhau sao?

Nhưng cô bé cũng cảm thấy suy nghĩ này khác xa với mọi người, dù có nói ra cũng sẽ bị xếp vào loại suy nghĩ bừa bãi, nên cô bé vẫn phải để suy nghĩ này trong lòng, nói: “Quên đi."

"Này, đây là cái gì?"

Không biết Meena xuất hiện ở phía sau Charlotte từ lúc nào, đột nhiên rút phong thư màu hồng từ trong tay Charlotte.

"Ha ha! Charlotte nhận được thư tình! Nhanh lên, Aoom, cậu mau đi báo với cô giáo đi!"

Kể từ khi Aoom, và Meena trở thành bạn bè, "báo với giáo viên" đã trở thành một trò đùa khó chịu, lúc nào cũng như đang nhắc nhở Aoom về quá khứ đen tối của mình trước đây vậy.

Aoom tức quá hóa giận nói:

"Meena! ,Tớ thấy cậu lại ngứa đòn rồi phải không?

"Đùa thôi, đùa chút thôi mà." Meena thuận tay xé phong thư, lấy lá thư bên trong rồi mở ra, chán ghét nói:

"Chữ này xấu thật đấy, có nhiều lỗi chính tả. Chậc, Charlotte không biết bạn nam này là người như thế nào đây... Mew  Suppasit ? Này, đây không phải là cậu hotboy lớp 6-3 sao?"

Aoom nhướng mày: “Cậu biết anh ta à?"

"Đương nhiên là biết. Anh ấy là đội trưởng đội bóng rổ trong trường chúng ta. Không phải tớ ở trong đội cổ vũ sao?

Lần trước nghe thấy anh ấy có trận bóng rổ, tớ còn tới đó cổ vũ, nghe mọi người nói các bạn học nữ đều thích anh ấy. Charlotte à, cậu giỏi thật đấy, tớ nói với cậu, anh ấy thật sự rất đẹp trai!"

Charlotte hoàn toàn không có hứng thú muốn nhìn xem người này trông như thế nào, chỉ tò mò nói:

“Không phải anh ta học lớp sáu sao? Tại sao lại biết tớ?"

"Charlotte, không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, khiêm tốn quá mức có thể trở thành kiêu ngạo đấy."

Làm thế nào không biết được? Nói không chừng trong trường có rất ít người không biết tới Charlotte ! Kể từ tiệc mừng năm mới khi cô bé còn học lớp một, với sự thông minh và duyên dáng của bản thân, cô bé đã trở thành MC của nhiều hoạt động quy mô đớn trong trường hàng năm, đã trở thành truyền thống của trường tiểu học Thực nghiệm. Không chỉ các thầy cô giáo, học sinh của trường mà cả phụ huynh học sinh và rất nhiều học sinh các trường khác đều biết đến cô bé, sau bữa tiệc mừng Quốc khánh vừa qua, trên diễn đàn của trường tiểu học Thực nghiệm đã có thêm một số bài viết. Các học sinh trường khác đều xin phương thức liên lạc với cô MC dẫn chương trình còn biết chơi đàn piano kia.

"... Quá khoa trương rồi."

Charlotte líu lưỡi, cô bé luôn được tài xế chở đến trường, ngoại trừ một vài người bạn thân như Aoom và Meena, cô bé cũng không có nhiều tiếp xúc với người ngoài. Về nhà, cô chỉ đọc sách, luyện chữ và chơi đàn, ít khi quan tâm đối với những việc ở bên ngoài. Charlotte chỉ cảm thấy Meena đang nói quá lên, người khác thì không cảm thấy như vậy.

"Phóng đại chỗ nào, tớ nói với cậu, ngày hôm qua..."

"Meena, cả lớp đã nộp bài tập toán rồi, chỉ có cậu là chưa nộp thôi. Cậu định khi nào nộp bài?" Aoom cắt ngang Meena đang lải nhải.

Meena sửng sốt, “Xong rồi, xong rồi! Tiết tiếp theo là tiết toán! Mau mau mau,Aoom, cho tớ mượn bài tập toán của cậu đi, giang hồ cấp cứu!"

Vừa nói, cô bé vừa quay đông quay tây tìm vở bài tập toán để làm cho kịp nộp bài tập.

Charlotte nói với Aoom:

"Cậu cảm thấy càng ngày nhỏ Meena càng nhiều chuyện không?"

Aoom liếc nhìn Meena mấy lần rồi mới nói: “Mặc kệ cậu ấy đi.” Sau đó lại hỏi:

“Lá thư này cậu định làm gì?”

"Ừm... Cứ giả vờ như không nhìn thấy nó đi."

"Không phải Meena nói anh ta rất đẹp trai sao?"

"Nhưng cô Turn nói muốn chúng ta nên tập trung toàn bộ sức lực vào vjệc học. Hơn nữa, yêu đương có vẻ rất phiền phức."

Charlotte đã đọc rất nhiều tác phẩm kinh điển, trong sách, những người liên quan tới tình yêu đều sẽ không có kết cục tốt đẹp. Đều là ngươi chết ta sống,

"Đúng rồi, hôm qua cô chủ quán đồ uống có nói với tớ có đồ uống mới, chúng ta có đi thử không?"

Aoom nghĩ, con người càng lớn càng trưởng thành, vậy tại sao càng lớn Charlotte lại càng trở nên không tim không phổi như vậy? Nhưng cô bé vẫn nói:

“Uống.”

Ba năm trước, ba của Aoom bắt đầu buôn bán nhỏ, hiện tại tình hình tài chính của gia đình đã tốt hơn trước rất nhiều, cô bé có tiền tiêu vặt trong túi, ngoại trừ đủ cho bản thân, thỉnh thoảng cô bé cũng sẽ bỏ ra một chút tiền để mời Charlotte và Meena.

“Tớ cũng đi!”

Meena đang gấp rút làm bài tập nghe thấy liền giơ tay xin tham gia:

“Aoom, tớ sẽ mời cậu, coi như báo đáp ơn cứu mạng của cậu.” Cô bé lập tức giơ cuốn bài tập toán trong tay lên.

Hai má của Aoom hơi ửng hồng, thản nhiên nói: “Tùy cậu” rồi cúi đầu đọc sách.

Charlotte chớp mắt mấy cái, ngơ ngác suy nghĩ, có vẻ như sau khi vào lớp bốn, tất cả mọi người dần trở nên kỳ lạ.

Kết quả sau khi tan học, không được thưởng thức món mới, Charlotte bị nam sinh viết thư tình kia chặn ở cổng trường.

Cậu bé đút một tay vào túi quần, đứng trước mặt Charlotte, "Charlotte, em đã đọc lá thư anh gửi cho em chưa?"

"Anh là Mew?"

Charlotte ngẩng đầu nhìn cậu ta, chàng trai này khá cao, cao gần 1m7, nổi bật giữa một đám học sinh tiểu học, khó trách cậu ấy lại ở trong đội bóng rổ.

Meena thì thầm vào tai Charlotte:

“Đúng, là anh ấy, rất đẹp trai phải không?”

Charlotte không chú ý đến việc đối phương trông có đẹp trai hay không, cô bé và Engfa đã sống cùng nhau, ở bên nhau đã lâu, thẩm mỹ ít nhiều cũng sẽ bị Engfa ảnh hưởng, không đẹp bằng Engfa, Trong mắt của Charlotte , đối phương trông rất bình thường.

" Nói như vậy là em đã đọc thư rồi." Mew tự tin gật đầu,

"Vậy thì đi thôi. Tối nay sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta. Anh đã sắp xếp xong rồi. Chúng ta đi xem phim nhé." Nói xong, cậu nhóc còn nắm lấy cánh tay của Charlotte.

Charlotte giật mình, nhanh chóng lùi lại vài bước, khi lùi lại, cô bé vô tình nhìn thấy bùn đen dưới móng tay của đối phương, trong lòng lập tức cảm thấy ghê tởm.

“Tại sao, em không muốn?”

Mew kinh ngạc, “Có nhiều cô gái muốn hẹn hò với anh như vậy, tại sao em lại không muốn?"

Charlotte cau mày, tự hỏi liệu thẩm mỹ của Meena có đi chệch hướng hay không, một chàng trai như vậy có thể gọi là đẹp trai?

“Chúng tôi đã hẹn đi ăn cùng nhau rồi.”

Aoom ở một bên nói: “Bạn học này, làm phiền tránh đường.”

"Ăn cái gì, được rồi, dù sao anh cũng đói bụng, đi thôi, hôm nay anh mời."

Mew càng lúc càng quá đáng, thậm chí còn đưa tay ra ôm lấy bả vai Charlotte,

"Charlotte, anh chỉ làm điều này bởi vì em..."

Cậu ta còn chưa nói xong đã bị một tiếng hét thay thế. Thì ra là một chiếc ô, nó đập thẳng vào cánh tay mà cậu ta đang vòng qua vai Charlotte.

"EngEng !"

Charlotte lập tức vui mừng, vội vàng chạy vào trong lòng Engfa.

"Tại sao chị lại ở đây? Không phải chị bận lắm sao?"

“Tạm thời có thể rảnh một chút.”

Engfa dang rộng vòng tay ôm lấy cô bé, cười nói:

“Chị cũng đã nói với tài xế, khoảng thời gian này chị sẽ tới đón em."

"Tốt quá!"

Charlotte nheo mắt cười: "Vậy em không đi ăn kem với Aoom nữa, chúng ta về nhà đi?"

" Chờ một chút."

Engfa buông Charlotte ra, nắm lấy tay cô bé, nhìn nam sinh bên cạnh vẫn đang ôm cánh tay mình khóc lóc, giọng nói rõ ràng lạnh lùng.

"Cậu học lớp mấy, tên là gì?"

"Chị quan tâm tới tôi tên là gì làm gì! Chị cậy lớn bắt nạt bé, còn đánh người ta, tôi... tôi... Nhất định tôi sẽ nói với mẹ tôi!"

"Cậu đang quấy rối bảo bối của tôi, chuyện này tôi có quyền nói với hiệu trưởng, để cho hiệu trưởng xử lý."

Khi nghe nói đến hiệu trưởng, Mew lập tức sợ hãi:

"Nói đi, nói đi! Ai sợ chị! Tôi... Chị đánh gãy tay tôi, tôi... tôi cũng muốn báo cho hiệu trưởng! Tôi ở trong đội bóng rổ của trường, nếu như tay của tôi bị gãy, chị có đền nổi không? Các người... Các người cứ chờ đấy!" Nói xong, cậu ta lập tức bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu.

Aoom quay đầu nhìn Meena:

"... Hiện giờ cậu còn cảm thấy anh ta đẹp trai nữa không?"

Meena thất vọng nói: " Mẹ nó , sao có thể hèn hạ như vậy? Đúng là đồ ngốc."

Engfa cười khẽ, "Không sao đâu, các em có muốn đi ăn kem không? Đi thôi, chị mời các em."

"Thật tuyệt vời! Bây giờ có thể ăn thỏa thích rồi! Cảm ơn chị Waraha!"

Aoom khinh thường cô bé: “Cậu chỉ biết ăn thôi, đúng là thùng cơm."

"Dừng! Tớ thấy cậu cũng không ăn ít hơn tí nào?"

Hai người họ vẫn tiếp tục đấu võ mồm, khi tới quán kem, Aoon vẫn múc dâu tây trên kem vào bát Meena:

“Tớ không thích dâu tây nên cho cậu đó.”

Meena dùng nĩa gắp quả dâu tây cho vào miệng, vị ngọt ngọt mát lạnh tràn ngập trong miệng, ngon đến nỗi cô bé nheo mắt lại,

“Vậy thì cậu đúng là không biết thưởng thức, dâu tây là thứ quả ngon nhất thế giới!"

"Thùng cơm."

"Hừ!"

Cơ thể Charlotte yếu, không thể ăn quá nhiều đồ lạnh, cô bé và Engfa chỉ gọi một cốc rồi chia nhau, Engfa vẫn luôn để ý không để cô bé ăn quá nhiều, đồng thời trêu chọc Aoom:

“Quan hệ của hai đứa thật tốt."

Aoom nguợng ngùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không được tự nhiên nói:

“Ai có quan hệ tốt với cậu ấy chứ?”

Engfa thầm nghĩ, trẻ con bây giờ trưởng thành thật sớm.

Ăn kem xong, cô đưa hai đứa trẻ kia về nhà trước, sau đó Engfa đưa Charlotte về, sau khi về đến nhà, Engfa mới nói:

“Chuyện về cậu nhóc đó, sao em không nói cho chị biết?”

"Chuyện hôm nay mới xảy ra, trước đó em cũng không biết."

Charlotte buồn bực nói: “Buổi sáng không biết anh ấy gửi thư cho em lúc nào, buổi chiều còn đứng chặn ở cổng trường không cho em về. EngEng, thật sự là trước đó em không biết, không phải em cố ý không muốn nói cho chị biết."

"Được, chị hiểu rồi."

Engfa xoa đầu cô bé, dịu dàng cười nói:

"Chuyện này không phải lỗi của em, bởi vì Tiểu Char của chúng ta đáng yêu cho nên mới được người khác thích."

Engfa khẽ thở dài, năm nay Charlotte mới mười tuổi đã có một chàng trai thổ lộ với cô bé. Chờ tới khi đớn lên cô bé trở thành một cô gái duyên dáng đáng yêu, cô cũng  không biết bản thân còn phải lo lắng tới mức nào nữa.

Charlotte cho rằng Engfa lo lắng mình yêu sớm, vội nói:

"EngEng chị yên tâm, em sẽ không yêu sớm đâu!"

Engfa biết cô bé hiểu lầm, cười nói:

"Tiểu Char đã có người mình thích rồi sao?"

"Em chỉ thích EngEng."

Engfa bật cười, biết đối phương đã hiểu lầm ý tứ trong lời nói của mình nhưng vì Charlotte vẫn chưa hiểu điều này nên Engfa không muốn giải thích quá sớm với cô bé, sự ngây thơ của trẻ con là hiếm có, Engfa không nỡ để cô bé phải lớn lên quá sớm.

"Có phải con trai đều phiền phức như vậy không?" Charlotte hỏi.

"Không phải tất cả đều như vậy. Có người tốt thì cũng sẽ có người xấu."  

" Đợi sau này em lớn lên, em sẽ gặp được chàng trai mà mình thích, em sẽ cảm thấy đó là người tốt, tự nhiên em sẽ hiểu được."

Chẳng lẽ con gái chỉ có thể thích con trai thôi sao? Câu hỏi này đột nhiên nảy ra trong lòng Charlotte, cô bé nhìn Engfa nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng hỏi.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#englot