Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

30. An ủi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Sau khi từ Waraha Gia trở về, Engfa bận rộn công việc còn Charlotte thì tập trung vào việc học, thời gian hai người ở bên nhau đột nhiên giảm bớt.

Engfa chưa bao giờ nói với Charlotte về vấn đề công việc trong lòng cô , Charlotte còn quá nhỏ, trong nháy mắt sẽ đớn lên, sự ngây thơ khi còn nhỏ rất hiếm. Engfa không muốn làm ô uế sự trong trắng của Charlotte bởi bất kỳ tạp chất nào.

Những chuyện không đứng đắn của Waraha gia, sao Engfa có thể để cho Charlotte biết được.

Dù sao Charlotte cũng đã đã mười tuổi, Engfa có giấu kín, thì Charlotte làm sao không biết được?

Hơn nữa, đối với một gia tộc lớn như Waraha gia mà nói, chỉ cần một chút xáo trộn, toàn bộ Bangkok có thể rung chuyển ba lần trong thời gian chưa đầy nửa ngày. Thậm chí Charlotte không cần phải lên mạng tìm tin tức về Waraha  gia.

Cô bé chỉ cần xem qua các tờ báo tài chính hàng ngày là có thể biết được những xáo trộn gần đây của nhà họ Waraha.

Việc học của Charlotte và công việc của Engfa là hai đường thẳng song song, không hề giao nhau, Charlotte rất nhạy cảm, vì Engfa không muốn để cô bé lo lắng nên cô bé cũng không hỏi Engfa mà chỉ cẩn thận xem tin tức liên quan tới Waraha gia trên mạng và thu thập chúng để xác nhận liệu Engfa có an toàn hay không.

Trong khi Engfa bận rộn làm việc thì Charlotte lại trưởng thành nhanh chóng.

" Đã lâu rồi không gặp chị Waraha."

Ngày hôm đó, khi cô , Aoom và Meena đi ăn đồ lạnh, Meena đột nhiên cắn thìa thở dài.

Aoom cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, lần trước nhìn thấy chị Waraha giống như đã là chuyện năm ngoái."

Để không làm Engfa phân  tâm, Charlotte vẫn luôn chú ý đến thế độ ăn hành vận  một của mình, cô bé chỉ gọi một món tráng miệng ở quán kem và ăn một cách chậm rãi. Cô bé dùng thìa lấy một ít kem cho vào miệng rồi mỉm cười:

“Chị ấy rất bận."

Engfa cực kỳ bận nhưng Engel lại rất nhàn nhã. Năm nay cô ấy đã là sinh viên năm cuối, về cơ bản không có việc gì làm ngoại trừ việc viết luận văn tốt nghiệp. Khi cô ấy gặp lại Charlotte ở Waraha Gia , cũng biết được Engfa hiện đang rất bận, không có thời gian đón Charlotte đi học, cô ấy liền xung phong nhận việc, chủ động nhận việc này.

"Cô? Cô có bằng lái xe không?" Engfa liếc mắt nhìn cô ấy một cái.

Engel chụp ảnh tấm bằng lái xe mới lấy được của mình đặt lên bàn làm việc của Engfa,

"Engfa Waraha, chị coi thường ai vậy?"

Engfa nhướng mày nhìn cô ấy một cái, hỏi một câu nhẹ tênh:

"Cô gọi tôi là gì?"

Engel cảm thấy sau gáy ớn lạnh, rụt đầu lại, thành thật gọi một tiếng:

"Chị..."

Lúc này, Nanon đẩy cửa bước vào bàn chuyện công việc với Engfa, anh ta có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Engel,

"Em tư? Đúng là hiếm có, không phải em vẫn luôn ghét chuyện công ty sao?"

" Tôi đến chơi với chị gái tôi không được sao? Xí, Ai cần anh lo !

Engel không thích anh ba tính tình nham hiểm này của mình, liền nói với Engfa

: "Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, sau này Tiểu Char cứ để em chăm sóc."

Nói xong, cô ấy huých vào bả vai của Nanon một cái mới rời đi.

Nanon yếu ớt, bị đẩy một cái liền lùi về sau nửa bước, lắc đầu cười nói:

"Em tư cứ tính tình như vậy, không biết sau này sẽ lấy phải người chồng thế nào."

  “Chúng ta nói chuyện công việc đi.”

“Được rồi, trước tiên chị hãy xem phương án này..."

Vì thế khi Engfa bận rộn, Engel xuất hiện thường xuyên hơn, bản chất Engel vẫn là một đứa trẻ to xác, cô ấy hiểu rất rõ tâm tư của mấy cô bé này, cô ấy nhanh chóng tham gia vào vòng tròn nhỏ của Charlotte.

Ngay cả Aoom và Meena cũng bắt chước Charlotte gọi cô ấy là

" Chị Engel ".

Engel đưa bọn họ đi xem phim, xem biểu diễn và ăn đồ ăn ngon. Aoom và Meena liên tục nói

"Chị Engel thật tốt" và "Bọn mình thích chị Engel nhất"

Cho đến khi...

Trong kỳ thi cuối kỳ, Aoom và Meena nhìn kết quả của mình, một người xếp thứ 10 và một người xếp thứ 30, cả hai đều khóc không ra mắt.

"Âm mưu! Đây đều là âm mưu của cậu và chị Engel thông đồng với  nhau!" Meena cắn thìa kem tức giận nói.

Bởi vì thành tích của hai người không tốt, lần này Charlotte lại may mắn giành được vị trí thứ nhất.

"A, tớ xin lỗi..."

Charlotte cũng có chút xấu hổ, cô bé cảm thấy lần này xếp hạng của mình so với lần trước còn xấu hổ hơn, liền xin lỗi Aoom cùng Meena, mời hai người bọn họ ăn đồ ăn ngon.

“Quên đi, đó không phải lỗi của cậu, là do bọn mình không tập trung."

Aoom chán nản múc một thìa đớn kem xoài cho vào miệng, lạnh đến mức đầu óc cô bé nhức nhối.

Nguyên nhân dẫn đến tin tức thay đổi quyền lực ở Waraha gia không còn thu hút, do một người tiêu dùng đã mua sản phẩm thuộc dòng sản phẩm của Waraha gia, trong quá trình sử  dụng bất ngờ phát nổ, khiến người tiêu dùng bị thương ở mắt. Đối phương làm ầm ĩ lên nói Waraha gia nhất định phải cho mình một lời giải thích.

Đối với Waraha thị đây vốn chỉ là một sự việc tầm thường, có thể dẫ quyết bằng cách dễ dàng giải thích và bồi thường thêm một chút cho người tiêu dùng bị thiệt hại kia, tuy nhiên, đối phương không chịu nhận bồi thường, làm ầm ĩ chuyện này lên, trên mạng bùng nổ không hề nhỏ. Sau đó, đúng như kế hoạch, các vụ sản phẩm liên quan của cùng một dòng sản phẩm phát nổ gây thương vong lần lượt xảy ra trên khắp cả nuớc.

Một hòn đá làm dậy sóng, lời kêu Gọi yêu cầu Waraha thị phải điều tra rõ rên mạng ngày càng gay gắt, cổ phiếu của Waraha thị xuống dốc không phanh, các bộ phận liên quan không  chịu được áp lực của dư luận nên nhanh chóng thành lập tổ chuyên án tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng.

Cuộc điều tra này không phải là vấn đề đớn nhưng giá cổ phiếu của Waraha thị đang giảm mạnh, người nắm quyền thực sự hiện tại là Ohm cũng bị liên lụy! Ohm bị kết hàng chục tội danh bao gồm tham nhũng, hối lộ, biển thủ công quỹ và chiếm đoạt trái phép tài sản của người khác trong vài năm qua! Các cơ quan liên quan đã bắt giữ hơn 10 nghi phạm trong đó Ohm cầm đầu theo quy định của pháp luật và ấn định ngày ra tòa.

Sau vụ bê bối này, đã bị tổn nay, Waraha thị đã hại nghiêm trọng, không chỉ sản phẩm được đề cập cập mà cả các dòng sản phẩm khác của nó cũng bị liên  lụy, doanh số bán hàng trong quý này giảm mạnh, còn làm cho doanh số bán hàng tiếp tục ế ẩm trong các quý tiếp theo, cổ phiếu của Waraha thị xuống tới mức thấp nhất lịch sử, mức xếp hạng tín nhiệm cũng nhiều lần bị cơ quan liên quan hạ xuống.

Mọi người trong Waraha gia đều vô cùng hoảng sợ, một gia tộc trăm tuổi  bắt đầu lung lay sụp đổ.

Mọi người tưởng rằng sự việc lần này đã kết thúc, có ai ngờ  mọi chuyện  vẫn chưa dừng lại, cùng năm đó, Nanon , nhị thiếu gia của Waraha gia bị tòa án bắt giữ vì tội cố ý giết người, nhận hối lộ và các tội danh khác.

Trước khi bị bắt giữ cậu ta đã kịp trốn ra nứoc ngoài,vẫn chưa bị bắt về quy án.

Lúc này, một đại gia tộc trăm năm như Waraha gia chạy như chó nhà có  tang, người nhà họ Waraha kẻ chuẩn bị di dân ra ngoài, kẻ dựa vào việc trong tay nắm cơ mật nhanh chóng chạy đi tìm kiếm gia tộc khác làm chỗ dựa. Bọn họ đều đang chạy khắp nơi để tự tìm đường thoát cho mình, một Waraha gia to lớn như vậy trong nháy mắt không còn được mấy người.

Ngay cả những người làm ngày thường quét tước dọn dẹp cũng đều chạy đi chỗ khác, trong nhà chỉ còn lại mấy người Waraha gia không có chỗ nào để đi, người làm ở lại cũng chỉ có lão quản gia đã phụng sự ba đời.

" Waraha gia xong rồi."

Mọi người đều thở dài như vậy, trăm năm thịnh suy chỉ là chuyện trong chốc lát.

Ngay cả ông ngoại của Engel , Thosorn gia, cũng đã nhiều lần cử người đến Bangkok để đón cháu gái về

" Tôi không đi."

Engel đã đuổi liên tiếp ba người Thosorn gia tới đây  đón mình về đi:

"Tôi họ Waraha , ở Bangkok. Tôi sinh ra ở Waraha gia, lớn lên ở Waraha gia, ai nói Waraha gia xong rồi? Không phải còn có chị tôi sao? Còn tôi sao? Các người khi Waraha gia còn hưng thịnh đều muốn tới hút máu của chúng ta. Bây giờ cây đổ bầy khỉtan, các người còn muốn bỏ đá xuống giếng nữa sao? Chỉ cần đợi Waraha gia sụp đổ, các người sẽ tới xâu xé đúng không? Các người nghĩ tôi còn nhỏ tuổi không biết trong lòng các người đang nghĩ cái gì sao?"

Engel cười lạnh nói: “Các người về nói cho ông ngoại và cậu tôi biết, nếu Waraha gia xong rồi, tôi cũng sẽ chết chung với nó! Dù sao mười năm nay họ cũng chưa từng quan tâm tới tôi, cũng không cần bây giờ  phải tới đây thương hại tôi!"

Trùng trăm chân chết không cứng, chỉ cần Waraha gia còn một hơi thở, sẽ không dễ dàng hoàn toàn sụp đổ như vậy, tuy nhiên, một gia tộc lớn như vậy chẳng khác nào rắn mất đầu, mỗi người đều muốn tới lấy một phần.

Engel là người thừa kế trực tiếp duy nhất của Waraha gia, thứ mà Thosorn gia nhìn trúng cũng chỉ là việc cô ấy sắp được kế thừa tài sản của Waraha thị.

Tuy nhiên, điều mà Thosorn gia không dự đoán trước được, cô con gái nhỏ bị Endin Waraha nuông chiều kia lại hết mực cứng rắn, có chủ kiến hơn những gì bọn họ tưởng tượng.

Ai cũng cho rằng Waraha gia xong đời, ai biết cô con gái lớn của gia tộc dựa vào thực lực của bản thân đã một tay gánh vác cả Waraha gia.

Cô đã gánh vác toàn bộ cục diện rối rắm của Waraha thị, đồng thời đưa ra các chương trình khuyến mãi và chia sẻ lợi nhuận sau khi nhậm chức, cô đã chủ động kéo  dài thời gian bảo hành, thu hồi tất cả các sản phẩm có vấn đề về chất lượng và thay mặt Waraha thị gửi lời xin lỗi tới người tiêu dùng. Cô cũng nói Waraha thị kiên quyết chịu những tổn thất mà người tiêu dùng phải gánh chịu. Nhờ làm như vậy đã khôi phụe thương hiệu hàng trăm năm của Waraha gia, cô cũng tiến hành một loạt chiến dịch chấn chỉnh nội bộ, dọn dẹp nhằm xóa bỏ tất cả những kẻ ngồi không ăn bám ở các bộ phận đã tồn tại nhiều năm từ trên xuống dưới frong tập đoàn, nâng cao đáng kể hiệu suất hoạt động của tập đoàn.

Chưa đầy nửa năm sau, kết quả bắt đầu lộ rõ, báo cáo tài chính quý cuối cùng của nhiều dòng sản phẩm bắt đầu cho thấy xu hướng đảo ngược lỗ, cổ phiếu của Waraha thị bắt đầu tăng mạnh, niềm tin của nhà đầu tư cũng dần quay trở lại.

Giới truyền thông về tài chính và kinh tế ở Bangkok đang đưa tin về việc này, tranh nhau phỏng vấn người lãnh đạo trẻ nhất Waraha gia, danh  hiệu được đưa ra cực kỳ khoa trương, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, cô gái trẻ mới 25 tuổi này đã bắt đầu lọt vào tầm mắt của công chúng.

Cuối năm đó, nơi ở vốn dĩ phải náo nhiệt như Waraha gia lại trở nên hoang vắng, sự náo nhiệt náo nhiệt ngày xưa đã không còn nữa, ngay cả sự kiện lớn như mở từ đường để bái tổ cũng chỉ có Engfa,  Charlotte và Engel tham gia, lão quản gia đứng ở một bên hầu hạ.

Waraha gia hưng thịnh mấy trăm năm, những năm trước Waraha gia dùng một chiếc lư hương sớn đường kính một thước để hương khói cho liệt tổ liệt tông. Năm nay, trước bài vị của tổ tiên Waraha gia chỉ có một chiếc lư hương nhỏ còn chưa tới 10cm, bên trên cắm ba nén nhang.

Lạnh lẽo và tồi tàn.

Cuối cùng Engfa cũng trở thành người đứng đầu Waraha gia nhưng nơi này chỉ còn lại hai người là cô và Engel.

Engel dâng hương xong, bái lạy tổ tiên Waraha gia, môi Engfa tái nhợt, đứng chắp tay sau lưng cô ấy, lạnh lùng ngẩng đầu.

Chuyện mà Engfa muốn làm chưa bao giờ cô không làm được, cô muốn trở thành người đứng đầu nhà họ Waraha, vì trong hàng trăm năm nhà họ Waraha chưa từng có tiền lệ phụ nữ làm người đứng đầu gia tộc.

Cho dù hiện tại Waraha gia nhà tan cửa nát cô cũng muốn làm, gia tộc không còn nữa, tiền lệ từ trước tới  còn có ai quan tâm?

Charlotte vẫn luôn đứng bên cạnh Engfa, cô bé nắm chặt tay cô, ngẩng đầu nhìn Engfa.

Engfa  rất vui mừng.

Tuy cô không nói gì, sắc mặt lạnh lùng nhưng Charlotte  có thể cảm nhận được cô rất vui vẻ, Charlotte ở  bên cô gần năm năm, cô bé chưa bao giờ thấy cô vui vẻ như vậy, ngay cả nhiệt độ lòng bàn tay cô cũng cao hơn bình thường.

Hai năm nay Charlotte thường xuyên đọc báo, thường xuyên lên mạng theo dõi động tĩnh của Waraha gia, cô biết, mục đích nhiều năm của Engfa, ngày hôm nay cuối cùng cũng đã thực hiện được.

Charlotte cũng rất vui vẻ, cô bé siết chặt lòng bàn tay của Engfa, Engfa cúi đầu nhìn cô bé, Charlotte mỉm cười với cô, lông mày cong cong, đôi mắt lấp lánh.

Đây là nơi trang nghiêm và thiêng liêng nhất của Waraha gia, trước đây nếu có ai cười nói trong từ đường thì gia chủ Waraha gia có quyền dùng gậy đánh người đó. Nhưng bây giờ trong Waraha gia chỉ còn Engfa và Engel và quản gia cũ của , những quy tắc nghiêm ngặt trước đây không còn quan trọng nữa, ánh sáng trong mắt Charlotte làm góc tối trong trái tim của Engfa trở nên mềm mại, ngưa ngứa và Engfa cũng mỉm cười đáp lại Charlotte.

Đường nét khuôn mặt của Engfa rất đẹp và sắc bén, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta vô thức kính sợ, ngay cả Engel là em gái của cô cũng có ba phần e sợ trước chị gái mình ,nhưng nụ cười của Engfa đối với Charlotte đã làm tan băng tuyết, giống như một cơn gió mùa xuân tháng ba thổi vào mặt. Trong lòng Charlotte như thể có một hạt giống nhỏ, bởi vì nụ cười này mà nảy ra một chút mầm xanh.

“Lạnh không?”

Engfa ngồi xổm xuống, đặt bàn tay nhỏ bé của Charlotte vào lòng bàn tay mình xoa хоа.

Charlotte không lạnh nhưng Engfa đã cho tay vào trong áo khoác của cô, Charlotte cũng rúc vào người Engfa, tựa vào cổ cô nhỏ giọng nói:

“Có chút lạnh."

“Như vậy vẫn còn lạnh?”

"Ừm..."

Lời nói mềm mại và nịnh nọt lọt vào tai Engfa, cô bất đắc dĩ cười, cởi cúc áo khoác, ôm cả người Charlotte vào trong ngực,

"Thế này còn lạnh không?"

"Không lạnh, không lạnh."

Charlotte ở bên trong áo khoác ôm Engfa cười khúc khích,

"EngEng, chị thật ấm áp."

Engfa khẽ cười, sau đó thấp giọng khe ho một tiếng.

"Sao vậy?"

Charlotte kinh hãi,

"EngEbg, có phải miệng vết thương của chị lại bắt đầu đau rồi không?"

Quá trình giành quyền nắm giữ Waraha gia của Engfa rất nguy hiểm, tháng trước Nanon đang chạy trốn đã mua chuộc một thành viên của Waraha gia lúc đó chưa rời đi.

Đối phương nhân lúc Engfa không đề phòng đã đâm cho cô một dao, người đó cũng là kẻ nhát gan.

Cũng may lúc đó đối phương run tay, không đâm trúng chỗ hiểm. Nếu không bây giờ Engfa sẽ không thể đứng ở đây nói chuyện khác.

Lúc đó Charlotte biết cô bị đâm được đưa đến bệnh viện cấp cứu, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất, cô bé tưởng rằng Engfa sắp chết, sắc mặt tái nhợt, cả người lạnh buốt cảm giác như rơi vào trong hố băng, trên đường tới bệnh viện cô bé vẫn không ngừng run rẩy, răng va vào nhau lập cập.

"Được rồi, được rồi, Tiểu Char không sợ, không phải chị không việc gì nữa sao?"

Engfa mất quá nhiều máu, nằm trên giường bệnh, đôi môi trắng bệch như khuôn mặt, vẫn có thể mỉm cười dịu dàng an ủi Charlotte.

Tội nghiệp Charlotte còn nhỏ tuổi, trái tim treo lơ lửng, cho đến khi nhìn thấy Engfa mỉm cười với mình, trái tim của cô bé mới về đúng vị trí cũ, lúc đó cô bé không nhịn  được nữa mà nằm bên giường Engfa khóc đến mức không thở nổi.

Engfa đau lòng muốn ôm cô bé nhưng bản thân cũng không biết nếu cử động sẽ đụng vào đâu, Engfa chỉ có thể nằm nghiêm chỉnh đợi bác sĩ tới. Bệnh tình của cô đột nhiên chuyển biến xấu, các bác sĩ nhanh chóng tiến vào, trong phòng liên tục vang lên tiếng của một loạt dụng cụ, tiếng khóc của Charlotte, những lời an ủi của Engfa nối tiếp nhau, rất ồn ào.

Engfa đã nằm trong bệnh viện bao lâu, Charlotte đã ở cùng cô trong bệnh viện bấy lâu, Engfa biết cô bé muốn vượt qua kỳ thi vào Regents School tới mức nào. Cô sợ sẽ làm chậm trễ vjệc học của Charlotte, cô hỏi vài câu: "Tiểu Char, em hông cần phải đến lớp à? Kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi phải không?"

Charlotte không nói gì, bướng bỉnh ở lại bên cạnh Engfa, không đi đâu cả.

Engfa ở trong mắt Charlotte là người không gì không làm được, thậm chí Charlotte còn quên mất rằng cô cũng là một người bình thường bằng xương bằng thịt, cô có thể bị thương và cảm thấy đau đớn.

Hỏi mấy lần, Charlotte không trả lời, Engfa cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Học kỳ này, Charlotte đã bỏ lỡ kỳ thi cuối kỳ và trở thành người đứng cuối lớp.

Điểm thi cuối kỳ của mỗi năm học ở trường tiểu học sẽ được dùng làm tài liệu tham khảo để xét tuyển vào trường Regents . Chuyện này cực kỳ quan trọng nhưng Charlotte không quan tâm tới chuyện này nữa.

Nếu Engfa không còn nữa, cho dù Charlotte có được nhận vào trường trung học Regents còn có ý nghĩa gì nữa.

Tình trạng của Engfa mãi đến cuối năm mới cải thiện, ngày bác sĩ nói cô có thể xuất viện, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn căng thẳng suốt một tháng của Charlotte cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Sau khi đốt xong ba nén nhang, Engel đứng dậy khỏi đệm, lão quản gia thổi tắt nến, cúi người nói với Engfa:

“ Waraha Tổng , lễ tế tổ đã hoàn thành."

Những người đứng đầu kế vị của Waraha gia đều được gọi là "Waraha tổng", bây giờ Engfa đã trở thành gia chủ, đương nhiên cô cũng được gọi.".

“Ừm.”

Engfa thản nhiên đáp: "Đi thôi." những quy tắc cũ nghiêm ngặt có từ thời tổ tiên tới nay.

Bữa cơm tất niên này, Waraha gia chỉ còn lại bốn người ăn, sau khi ăn xong, quản gia cáo biệt Engfa.

“Waraha, tuổi tác của tôi cũng đã cao, đã phục vụ ba vị gia chủ đã khuất. Bộ xương già này cũng coi như không làm liệt tổ liệt tông Waraha gia thất vọng. Hiện giờ mắt tôi cũng đã mờ, chỉ sợ không thể tiếp tục hầu hạ tiên sinh, mong tiên sinh cho phép tôi quay về quê nuôi cá trồng rau."

Engfa cũng không có ý định giữ ông ấy lại, sau khi ký cho ông ấy một khoản lương hưu lớn, cho ông ấy về nhà.

Trước khi rời đi, quản gia còn chào tạm biệt Engel, dặn dò Engel bảo trọng, đồng thời nhắc nhở cô phải đề phòng "người ngoài" là Engfa.

Engel bình tĩnh đáp lại:

“Chị  ấy là chị gái cùng huyết thống với cháu, thế nào gọi là người ngoài, thế nào gọi là người nhà? Khi Waraha gia gặp khó khăn, những người gọi là người nhà kia có ai không nhanh chóng bỏ chạy khỏi nồi sôi này? Ông đừng quên, người bảo vệ cho  gia tộc này chỉ có chị gái là người ngoài này."

"Tiểu thư, cô đúng là hồ đồ. Sao cô không thử nghĩ xem những chuyện mà Waraha gia gặp phải liệu có phải do một tay Waraha tổng bày ra không?"

"Hừ, Ohm cậy thế ức hiếp người khác đã bao nhiêu năm rồi? Nanon là loại ăn cây táo rào cây sung, hợp tác với người ngoài hãm hại Waraha gia bao lâu? Không có chị gái của cháu, Gia tộc sẽ chỉ càng sụp đổ nhanh hơn."

"Cô..."

"Quản gia, ông không cần khuyên cháu, chị gái là người như thế nào, cháu là người rõ nhất. Ông nhất định phải giữ gìn sức khỏe, sau này nếu  có cơ hội cháu nhất định sẽ tới thăm ông."

Quản gia biết cho dù có khuyên thế nào Engel nhất định không chịu nghe, ông ấy nhìn một lúc lâu vào cửa lớn của Waraha gia, sau đó rời đi không quay đầu lại.

Quản gia là một đứa trẻ mồ côi được ông cụ Waraha nhận về làm con nuôi,
mang họ Waraha, phục vụ Waraha gia cho đến bây giờ, một lòng chỉ có Waraha gia. Bây giờ khi đã già, ông đã chứng kiến bao lần Waraha gia đổi chủ, sao có thể không cảm thấy tiếc nuối? Đáng tiếc, bây giờ tới tình trạng này, cho dù nói gì
cũng đã muộn, ông ấy chỉ có thể buông một tiếng thở dài, tiếc nuối cho gia tộc phồn vinh trăm năm trong quá khứ.

Khi quản gia rời đi, Engfa đứng trong phòng làm việc nhà chính,quan sát từ xa, Charlotte hỏi cô:

“EngEng , chị đang nhìn gì vậy?”

Engfa không nói gì.

Cô đang nhìn vào khung cảnh mà người bình thường không thể nhìn thấy.

Phòng làm việc này chỉ thuộc về người đứng đầu Waraha gia. Năm đó khi cô rời khỏi Waraha gia, Endin cũng đứng ở vị trí này, lạnh lùng nhìn cô rời đi, có tư cách đứng ở đây đại biểu cho quyền uy tuyệt đối của Waraha gia. Để có thể đứng ở đây ngày hôm nay, Engfa đã phải đợi suốt mười năm, lên kế hoạch suốt năm năm.

"EngEng, chị có hạnh phúc không?"

"Có."

Engfa đang ngồi trên ghế bập bênh trong phòng làm việc, ôm bảo bối nhỏ vào lòng, hai người đung đưa nhìn lên trần nhà.

"Trước khi chị mười lăm tuổi, điều  chị cực kỳ kiêu ngạo và tự phụ, điều chị khinh thường nhất chính là việc tranh quyền đoạt lợi. Chị cảm thấy những thứ đó tới khi chết rồi không thể mang theo. Nếu cả đời một người bị những thứ này chi phối, vậy thì sống trên đời vô ích rồi. Sau năm mười lăm tuổi, mẹ chị qua đời, chị quay về Waraha gia bị hất hai chén trà vào người, cuối cùng chị cũng biết được lợi ích của danh lợi. Chị nghĩ con người chỉ sống một lần trên đời, cho dù bản thân có bao nhiêu công danh, có vĩ đại đến đâu và được thế hệ tương lai ghi nhớ đến đâu, cuối cùng khi chết đi người đó cũng không thể mang theo. Như vậy chẳng phải đã lãng phí một đời sao. Nếu đã lãng phí, thà giữ danh lợi của cải trong tay mình, cho dù phải lãng phí cả một đời, chỉ cũng muốn sống cho bản thân thật thoải mái nhất."

“Chị ghét mọi thứ liên quan tới Waraha gia, những quy củ rườm rà và vô nghĩa, cách nói chuyện khoa trương, lục đu.c nội bộ. Nhưng chị vẫn thích một thứ chỉ  nơi này có."

“Quyền lực.”

Đáng lẽ Engfa không nên nói ra những lời này với Charlotte, cô đã xây dựng một thế giới đầy ánh nắng mặt trời cho Charlotte, chỉ để Charlotte vui vẻ và không phải lo lắng đến hết cuộc đời, không cần phải tiếp tục đấu tranh vì những thứ xấu xa như tiền tài và danh vọng nữa.

Nhưng Engfa đã nghẹn những lời này trong lòng quá lâu, ngoài Charlotte ra, cô cũng không thể nói những lời này với bất cứ ai khác.

Ngoại trừ Charlotte, sẽ không có ai cùng cô chia sẻ giây phút hạnh phúc này nữa, không phải Nudee, càng không phải Engel.

Lưng của Charlotte áp vào ngực cô, khi Engfa nói chuyện, những rung động từ ngực cô truyền đến lưng Charlotte, lưng Charlotte cũng rung lên, có chút nhột, cô bé không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng. Tần số của âm thanh lạ giống hệt với độ rung, khiến Engfa nheo mắt cười khẽ.

Charlotte dựa vào người cô, đung đưa chiếc ghế bập bênh một lúc lâu mới nói:

“Trước kia khi em còn ở nhà cậu, có một lần em trai nghịch ngợm cầm lấy bát sôi hất lên người em. Em đưa tay trái lên đỡ, trên cánh tay trái nổi lên rất nhiều mụn nuớc , đau rất lâu, rồi mủ rỉ ra. Mụn nuớc dính vào áo, buổi tối khi em cởi áo ra sẽ lột ra một mảng da lớn, em đau tới mức phải bịt chặt miệng, lăn lộn trên giường. Lúc đó em sẽ bị mợ mắng, buổi tối không chịu ngủ ảnh hưởng tới người khác.”

“ EngEng ,hai chén trà hất vào người chị kia, nhất định là chị rất đau."

Engfa có tính tình lạnh lùng, trên đời này chỉ có duy nhất Charlotte nói câu này mới khiến lòng cô cảm thấy ấm áp.

Trên đời sẽ không bao giờ có người nào giống như Charlotte, Engfa nói cho cô bé biết tâm tư thầm kín của mình nhưng cô bé chỉ chú ý tới chuyện cô bị hai chén trà kia hất vào người nhất định sẽ rất đau.

Tất nhiên là rất đau nhưng ngoại trừ Charlotte, không ai có thể nghĩ rằng cô cũng sẽ cảm thấy đau.

Ở một mức độ nào đó, hai người bọn họ rất giống nhau.

Engfa ôm chặt Charlotte, tựa cằm lên đỉnh đầu cô bé.

"Tiểu Char yên tâm, sau này sẽ không có ai bắt nạt em đâu."

Trước đây là vì lời hứa với Chompu. Nhưng từ nay về sau cô chỉ muốn nuôi dưỡng tiểu bảo bối này lớn lên trong điều kiện tốt nhất .

“Em biết.”

Charlotte ôm lấy cánh tay Engfa đặt trước ngực.

“Em biết EngEng sẽ bảo vệ em." 

Đây là lần đầu tiên Engfa cùng Charlotte tâm tình. Từ trước tới giờ vị trí của hai người vẫn luôn là người bảo vệ và người được bảo vệ. Không ngờ tới hôm nay, vị trí của hai người lại ngang hàng nhau, không có bất kỳ khác biệt nào giữa người lớn hay trẻ con mà chỉ còn lại hai người đã từng trải qua nỗi đau, rúc vào nhau, an ủi lẫn nhau.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#englot