Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

33. Xinh đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Huấn luyện quân sự cho học sinh trung học cơ sở giống như một trò chơi hơn.

Trẻ em ngày nay rất quý giá, giáo  viên không dám sắp xếp quá nhiều việc huấn luyện cho các em. Bọn họ e sợ nếu có trẻ bị cảm, sốt, say nắng trong tuần huấn luyện quân sự sẽ bị cơn tức giận của phụ huynh gây rất nhiều phiền phức.

Hàng ngày huấn luyện quân sự cũng chỉ có hành quân, đi đều...

Theo ý kiến của người hướng dẫn, việc này cũng giống như chăn cừu nhưng đối với những đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi này mà nói, đây là một thử thách lớn, sau một ngày huấn luyện, bọn nhóc đều kiệt sức, cả người toàn là mồ hôi. Buổi tối sau khi tắm xong chỉ ước có thể nằm lên giường ngủ một giấc.

Con gái rất thích sạch sẽ, sạch sẽ, trong cơ sở huấn luyện không có máy giặt, ng cho dù sau một một ngày tập luyện có mệt đến mức không muốn cử động ngón tay, hầu hết vẫn giặt quần áo vừa thay ngày hôm đó sau khi tắm rửa sạch sẽ. Tất nhiên, cũng có một số người lười biếng mang theo quần áo mặc đủ cả tuần. Quần áo thay hôm đó được cho thẳng vào túi kín, sau khi tuần huấn luyện quân sự kết thúc để mẹ giặt giúp.

Đám con trai đương nhiên sẽ không chịu khó như vậy, nhiều bạn nam trong lớp Charlotte không nhiều mang quần áo, không thay thường xuyên, một cái áo phông mặc ba ngày. Ngày đầu tiên thì không sao nhưng ngày thứ hai đã bắt đầu có mùi hôi, tới ngày thứ ba đã hôi đến mức không ngửi được.

Cậu bé đứng sau lưng Charlotte , chính là kiểu người như vậy, hôi đến mức khiến Charlotte đang đứng nghiêm suýt chút nữa không chịu nổi muốn nôn.

Có phải tất cả con trai đều ghê tởm như vậy không?

Hai chân của Charlotte tê cứng vì cô bé đứng teong tư thế này quá lâu đành phải suy nghĩ linh tinh để phân tán sự chú ý của mình.

Từ khi còn nhỏ, cô bé đã ở bên cạnh Engfa , cô nhóc cũng không tiếp xúc nhiều với con trai. Khi còn học tiểu học, bạn thân thiết khác giới cũng chỉ có Mark Austin , tuy nhiên, từ khi vào lớp 4, Charlotte biết giữa nam và nữ có sự khác biệt, mối quan hệ của cô bé với Mark không còn thân thiết như khi còn nhỏ.

Ngoài Mark, chàng trai khiến cô bé ấn tượng sâu sắc nhất chính là là cậu nhóc cao đớn chặn cổng trường và muốn "hẹn hò" với mình khi cô bé còn học tiểu học. Tuy nhiên, cậu nhóc đó lại quá thô lỗ và kiêu ngạo, để lại ấn tượng xấu trong lòng Charlotte.

Cùng với cậu nhóc hôi hám đứng sau lưng cô bé lúc này, đây là tất cả những gì Charlotte biết về con trai.

Charlotte không biết là do mình xui xẻo  hay hầu hết con trai trai trên thế giới đều như vậy Tóm lại, tất cả những người khác giới mà cô bé tiếp xúc, phần lớn đều để lại cho Charlotte ấn tượng không tốt, điều này khiến ấn tượng chung của cô bé về con trai cũng không quá tốt.

Heidi cao hơn Charlotte cô nhóc đứng một cái đầu, cô đứng ở cuối hàng, ngay khi buổi tập buổi sáng kết thúc, huấn luyện tuyên bố giải  tán, cô nhóc vội vàng chen từ phía sau lên, khoác tay Charlotte,dáng vẻ trông rất vui:

"Charlotte, cậu có thấy huấn luyện viên của chúng ta đặc biệt đẹp trai không?"

"Đẹp trai sao?"

Charlotte nhớ lại người hướng dẫn lớp củ có chiều cao trung của họ, anh ta trung bình, có lẽ là do quanh năm suốt tháng phải huấn luyện, da ngăm đen, trông anh ta giống như một người bình thường nhưng đôi mắt anh ta rất sáng, anh ta đang mặc một bộ đồng phục ngụy trang và một chiếc thắt lưng, rất năng động, hoàn toàn không cùng cấp bậc với lũ nhóc cấp hai.

Charlotte nói: "Cũng bình thường."

"Tớ cảm thấy anh ấy cực cực kỳ đẹp biệt là khi anh ấy trai! Đặc biệt là khi anh quân là khi anh ấy mặc phục rằn ri và đi ủng quân đội! Cậu có thấy anh ấy biểu diễn  động tác ngồi xổm và đứng dậy cho chúng ta sáng nay không? Ôi trời ơi, tim tớ! Lúc đó tớ chỉ muốn nói huấn luyện viên đang cầu hôn đó, a a a..."

Heidi lại bắt đầu bật loa phóng thanh không thể dừng lại, càng nói càng kích động, giọng nói càng lúc càng lớn, một lúc sau, rất nhiều bạn cùng lớp quay lại nhìn bọn họ, Charlotte cảm thấy có chút khó chịu, kéo ống tay áo của Heidi, nhắc nhở cô bé nhỏ giọng một chút.

Lớp của Aoom và Meena lúc này cũng đã giải tán, họ hẹn gặp Charlotte trước cây cột ớn ở lối vào căng tin sau khi tập luyện vào mỗi buổi sáng, ba người sẽ cùng nhau đi ăn.

Huấn luyện viên hướng dẫn lớp của Aoom là nữ, ngày hôm  qua Charlotte đã đánh mắt nhìn một cái từ phía xa, không nhìn rõ diện mạo của đối phương, cô bé chỉ nhớ cô ấy có mái tóc ngắn, mặc đồng phục rằn ri và đội mũ, trông dáng vẻ cực kỳ oai hùng hiên ngang.

Meena đặc biệt ngưỡng mộ nữ huấn luyện viên luyện viên này, dọc đường luyện viên đi cô bé không ngừng khen ngợi cô bé không huấn luyện viên đẹp trai đến mức nào, huấn luyện viên sang trọng như thế nào, khi mắng chửi người khác cũng nghe êm tai như vậy... Cô ấy luôn miệng nói, Aoom bắt đầu cảm thấy phiền, mặt tối sầm lại, chỉ đáp lại chiếu lệ vài tiếng “ừm”, “à”, “cậu nói đúng”.

Khi Meena và Aoom gặp nhau, càng không thể lường trước được, hai người giống như  được bơm máu gà thi nhau so sánh huấn luyện viên của mình giỏi đến mức nào, Charlotte và Aoom nhìn nhau, đều thấy bất lực.

"Được rồi, nếu các cậu không đi lấy đồ ăn, đồ ăn ngon sẽ bị người khác lấy hết."

Aoom không nói gì, túm lấy gáy Meena, hộ tống cô ấy vào nhà ăn.

"A... Đau, đau, đau! Aoom, cậu nhẹ một chút!"

Menna như bị người nào túm lấy mạng sống, giống như một con gà chết đi theo Aoom vào trong.

Heidi nhìn thấy hành động bạo lực của Aoom không khỏi trợn mắt há hốc mồm, Charlotte đã sớm quen với chuyện này từ lâu, cười nói:

"Heidi , chúng ta mau vào trong thôi."

Nói xong, một nhóm bốn người ồn ào tiến vào căng tin.

Đồ ăn ở cơ sở huấn luyện không ngon lắm, nhiều rau ít thịt, phần lớn là thịt mỡ không ăn được, nhiều học sinh thà ăn mì gói mang theo ở ký túc xá còn hơn ăn ở căng tin .

Charlotte nhìn miếng thịt to béo trắng nõn trong "món mặn", trên da có lông, có chút không ngon miệng, cô bé chỉ gọi hai món chay và một phần cơm, đợi đến khi đám người Aoom ngồi vào chỗ, mới phát hiện bọn họ đều có chung suy nghĩ giống mình, mỗi người Gọi hai món chay, không hề đụng đến thịt.

Meena đói đến mức ăn toàn miếng to, vừa ăn vừa thở dài:

"Haizzz, nếu không phải mẹ Aoom làm món khô bò, đồ ăn trong căng tin nghèo nàn thế này, tớ cũng không biết mình phải làm thế nào mới sống sót qua được tuần này."

Heidi nghe vậy, thèm tới mức chảy miếng: "Aoom, mẹ cậu cũng biết làm thịt bò khô à? Thế thì cậu cũng quá hạnh phúc rồi haizz, mẹ tớ là sát thủ phòng Bếp đấy, đồ ăn bà ấy làm không thể ăn được. Vậy mà bà ấy còn rất thích vào Bếp, nói thật tớ có thể sớn lên tới bây giờ thật không dễ dàng gì..."

Khi Heidi bắt đầu nói không ngừng , Charlotte mỉm cười, giơ điện thoại lên và hướng máy ảnh vào đĩa của mình.

Meena thấy cô bé làm như vậy lập tức hỏi:

"Charlotte, cậu chụp ảnh làm gì vậy? Chẳng lẽ lưu lại làm kỷ niệm?"

Mấu chốt là đĩa cơm của Charlotte chỉ có xà lách xào và bắp cải thái sợi, không đáng để chụp ảnh.

Charlotte chụp ảnh xong, gửi ảnh cho Engfa rồi mới nói:

"Không phải, EngEng sợ tớ ăn đồ ăn linh tinh, mỗi ngày tớ đều phải chụp ảnh cho chị ấy xem."

"Đúng không, Charlotte ? Gia đình cậu quản lý cậu cũng quá nghiêm  rồi, ngay cả ăn uống cũng quản? Tớ vốn tưởng mình rất đáng thương rồi, ai ngờ hiện tại còn có người cùng cảnh ngộ với mình..."

Aoom và Meena không thể chịu được việc Heidi tiếp tục lải nhải, đồng thanh nói:

"Câm miệng!"

Heidi lập tức bịt miệng lại, chột dạ không dám nói lời nào nữa.

"Dạ dày của tớ không tốt, EngEng sợ ra ngoài sẽ bị đau bụng."

Charlotte vừa gửi tin nhắn cho Engfa vừa nói.

Tiểu Char : [ EngEng , bọn em đang ăn cơm trưa, em rất ngoan nha! Không ăn uống linh tinh.]

Ở bên kia, Engfa ngay lập tức trả lời.

EngEng : sao đều là đồ ăn chay? Nếu phải tập luyện Cường độ cao, nhất định phải ăn chút thịt, bổ sung chất cho cơ thể.]

Tiểu Char : [Món thịt ở đây toàn là mỡ... còn có lông nữa! Em... Em không dám ăn...]

Engfa vừa xử lý tài liệu vừa ăn đồ ăn gọi về, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, nhai một ngụm cơm lớn, nhìn chằm chằm vào máy tính, nghe thấy điện thoại rung, cô lập tức cầm lên xem tin nhắn của Charlotte. Chỉ trong hai dòng tin nhắn ngắn ngủi, trong lòng cô hiện lên vẻ mặt cau có của Charlotte, trong mắt cô lập tức hiện lên một tia dịu dàng.

EngEng: [Vậy mỗi ngày em phải nhớ uống một hộp sữa, không được quên.]

Tiểu Char : [Em biết rồi, EngEng, em nhớ chị nhiều lắm...]

Khóe mắt Engfa hiện lên ý cười, cô muốn trả lời "Chị cũng nhớ em" nhưng gõ được nửa chừng lại dừng lại, xóa hết chữ trong ô nhập rồi gõ lại.

EngEng : [Luyện tập tốt nhé.]

Câu trả lời "Chị cũng nhớ em" rõ ràng chẳng có ý nghĩa gì nhưng Engfa đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.

Charlotte báo cáo bữa trưa của mình với Engfa xong, lập tức cất điện thoại đi bắt đầu ăn, vừa cầm đũa lên đã phát hiện Heidi đang nhìn mình đầy nghi ngờ.

"Cậu sao thế, Heidi?" Charlotte cảm thấy bối rối,

"Trên mặt tớ dính gì à?"

"Có thật là cậu đang báo cáo chuyện ăn uống của mình cho phụ huynh của mình không?"

"Đúng vậy, nếu không còn có thể là ai? Tại sao cậu lại nhìn tớ như vậy? Cậu không tin tớ có thể cho cậu xem lịch sử trò chuyện."

Heidi cắn đũa, tức giận nhìn đi nơi khác, "...Không, lúc gửi  nhắn cậu chỉ mỉm cười thôi. Thực sự không có vẻ gì là cậu đang trò chuyện với người lớn."

"Hả? Vậy giống như nói chuyện với ai?"

“Giống..."

Heidi còn chưa nói xong, Aoom đã dùng đũa khẽ đánh vào đầu cô ấy nói:

“Ăn đi.”

"Ồ..."

Heidi có chút kính sợ Aoom , một mặt cô ấy biết cô gái trước mặt mình đã đỗ vào Regents School  với thành tích đạt điểm tuyệt đối các môn. Một mặt, Aoom có khí chất riêng, trông khá mạnh mẽ và có sự trưởng thành hơn tuổi.

Giống như cậu đang nói chuyện với nguời yêu vậy. Heidi thầm nói trong lòng nhưng cô ấy cũng không dám nói ra, vì sợ Aoom lại đánh mình lần nữa.

Heidi bị Aoon đánh  xong, cô ấy đành phải ngoan ngoãn ăn cơm, chỉ còn Charlotte vẫn không hiểu gì:

"Heidi , cậu có biết nói được một nửa thật sự làm cho người khác rất khó chịu không..."

Aoom đang ăn cơm, sắc mặt không chút thay đổi giúp  Heidi bổ sung:

“Ý của cậu ấy là, cậu không giống như đang nói chuyện với ba mẹ mà giống như đang nói chuyện với bạn bè."

"Ồ, thì ra là vậy!"

Charlotte đã hiểu, "Đúng vậy, đúng vậy, EngEng là bạn tốt của tớ, mọi người đều biết hết mà."

“Tớ biết.”

Meena đã ăn gần xong, cô ấy bưng khay lên bỏ mấy hạt cơm cuối cùng vào miệng, dõng dạc nói:

“Cậu không biết tớ hâm mộ cậu tới mức nào đâu, haizzz, nếu như mẹ tớ đối với tớ giống như chị Waraha đối với cậu thì tốt rồi, nhất định tớ sẽ rất thoải mái..."

"..."

Aoom chậm rãi ăn cơm, trong lòng cảm thấy cực kỳ khinh thường Meena.

Đúng là đầu gỗ.

Huấn luyện buổi chiều lại càng vất vả hơn, bắt đầu tập đi đều chuẩn bị cho cuộc duyệt binh huấn luyện một tuần sau đó, ngoài đội hình vuông vắn của mỗi lớp, còn phải chọn ra một vài người được huấn luyện bài bản từ các lớp. Mỗi lớp xếp thành một đội hình danh dự giơ quốc kỳ. Aoom cao ráo, xinh đẹp, bước đi chuẩn nên được chọn.

Tuy Charlotte có vẻ ngoài cực kỳ nổi bật nhưng cô bé lại quá thấp, giáo viên nhìn thấy cô bé như vậy cảm thấy đáng tiếc nhưng cuối cùng vẫn nhẫn tâm không chọn. Heidi tiếc nuối thay cho cô bé than ngắn thở dài nhưng Charlotte lại thở phào nhẹ nhõm, Cường độ luyện tập hiện tại đối với cô đã đủ rồi, nếu thật sự được chọn, chẳng phải chân cô sẽ bị luyện tập thành tàn tật sao? Từ quan điểm này, Charlotte cũng  tỏ ra thông cảm với việc Aoom được chọn vào đội danh dự.

Sau một ngày luyện tập, Charlotte bị chuột rút ở bắp chân, buổi tối sau khi trực ca kiểm tra phòng, cô bé mới lấy điện thoại di động ra, lén lút nói chuyện với Engfa .

Trong ký túc xá phần lớn bạn học vẫn chưa ngủ, giống như Charlotte , đều đang nằm trên giường cầm điện thoại di động, vẻ mặt tập trung, trên mỗi chiếc giường đều có ánh sáng mờ nhạt.

Engfa không cho Charlotte ngủ quá muộn, hai người trò chuyện đến mười rưỡi, sau đó cô chúc Charlotte ngủ ngon, bảo Charlotte mau đi ngủ.

Màn hình điện thoại của Charlotte tắt, cô bé giấu điện thoại dưới gối, đưa tay ra đếm số ngày còn lại.

Còn mấy ngày nữa mình mới có thể về nhà, còn vài ngày nữa cô bé mới  được gặp EngEng.

Charlotte nằm trên giường thở dài.

Dù xung quanh còn có các bạn học, không có Engfa, cô bé vẫn cảm thấy rất cô đơn.

Khi ở bên Engfa , đã vô tình hình thành những thói quen ngay cả cô bé cũng cảm thấy là kiêu ngạo nhưng những thói quen này quá khó để thay đổi.

Ví dụ như quen giường.

Charlotte đã quen với việc ngủ chung giường với Engfa , hai người ngủ cùng nhau, mùi thơm trên người Engfa xông vào mũi cô bé, hơi thở dịu dàng của Engfa vang lên bên tai cô bé. Có Engfa ở bên cạnh, cô bé mới ngủ được.

Huấn luyện quân sự sẽ sớm kết thúc, trong lòng Charlotte thầm cầu nguyện, cô bé nhớ Engfa .

Cực kỳ nhớ.

Dù Charlotte có cầu nguyện bao nhiêu thì cuộc sống vẫn phải trôi qua từng ngày.

Charlotte không hề biết, Engfa cũng rất nhớ cô bé, cũng cực kỳ lo lắng, khi  Charlotte huấn luyện quân sự tới ngày thứ năm, Engfa cũng không thể kiềm chế được nữa, không nói cho Charlotte biết mà lén lút lái xe đến căn cứ trong núi sâu, rừng già chỉ là để nhìn Charlotte và xác nhận xem cô bé có ổn không.

Engfa chào hỏi giáo viên chủ nhiệm trước, giáo viên chủ nhiệm dẫn cô đứng sau hàng rào dây thép bảo vệ, từ xa cô chỉ có thể nhìn thấy một nhóm học sinh đang huấn luyện quân sự, cho dù thị lực có tốt thế nào cũng không thể nhìn thấy rõ mặt của đám học sinh đang huấn luyện.

Học sinh được huấn luyện theo nhóm, nhóm của Charlotte có ba lớp hơn một trăm học sinh, vóc dáng của cô bé thấp bé, hoàn toàn không  thu hút trong nhóm học sinh mặc đồng phục ngụy trang.

Nhưng chưa đầy hai giây sau, Engfa đã phát hiện ra cô bé.

Làm sao cô có thể nhận sai được? Engfa nhìn  Charlotte lớn lên, chỉ nhìn vào ánh mắt thôi, Engfa cũng không nhận sai.

Cô nhóc cực kỳ cẩn thận, tỉ mỉ, vẻ mặt nghiêm túc, động tác uyển chuyển, Engfa đứng nhìn một lúc, đôi mắt cong lên.

Chủ nhiệm lớp đề nghị:

"Cô Waraha, cô có muốn tôi gọi bạn học Charlotte tới để hai người trò chuyện với nhau không?"

"Không cần."

Engfa không nỡ dời ánh mắt đi chỗ khác nhưng khi lên tiếng lại cự tuyệt.

"Cô Tun, Tiểu Char chưa bao giờ rời xa tôi như thế này, tôi đã nuông chiều em ấy quá mức, phải nhờ cô quan tâm, chăm sóc tới em ấy nhiều hơn."

" Cô Waraha khách sáo rồi, quan tâm chăm sóc cho từng học sinh là trách nhiệm của giáo viên chúng tôi."

"Tôi nghe nói gần đây giáo viên xuất sắc của tỉnh đang được tuyển chọn. cô Tun rất nghiêm túc và có trách nhiệm, nhất định sẽ được chọn."

Nghe vậy, trong lòng cô Tun cảm thấy cực kỳ vui mừng, càng lễ phép và kính trọng Engfa hơn.

Engfa lái xe hơn hai tiếng tới nơi, thật sự cô chỉ muốn nhìn Charlotte một chút, thậm chí còn không ăn trưa, rời đi trước khi Charlotte tập xong. Khi rời đi, cô không quên dặn dò cô Tun đừng để Charlotte biết cô tới đây.

"Tôi hiểu rồi, chút chuyện này cô Waraha cứ yên tâm." Cô Tun vỗ ngực cam đoan với cô.

Cuối cùng cũng đi đến phần cuối của cuộc duyệt binh, Charlotte lên chiếc xe buýt do trường thuê, trên đường trở lại trường, tâm trạng phấn chấn đến mức chỉ muốn nhanh chóng quay lại gặp Engfa.

"Cậu vui như vậy sao?"

Heidi khó hiểu,

“Haizzz, tớ không muốn về nhà, về nhà nhất định mẹ tớ sẽ lại cằn nhằn tới nói nhiều, tớ có nói nhiều cũng không phải chuyện gì to tát. Cậu nói xem, bà ấy là mẹ ruột của tớ, ngay cả một chút khuyết điểm nhỏ bé đáng yêu này của tớ cũng không thể bao dung được..."

Sau một tuần ở chung với nhau, phần lớn học sinh trong lớp đã trở nên quen nhau, cũng không lạ lẫm như ngày đầu tiên gặp nhau, khi nghe thấy Heidi lại bắt đầu lải nhải, các bạn học cùng lớp đều nhìn về phía cô ấy:

"Câm miệng!"

Âm thanh đồng đều như vậy khiến tay tài xế run lên vì sợ hãi, suýt nữa không cầm chắc tay lái.

Người lái xe tội nghiệp sợ hãi nghĩ, trẻ con bây giờ năng động thật.

Xe đưa các học sinh đi huấn luyện quân sự trở về trường lúc 11 giờ 30 sáng, hai ngày tiếp theo là ngày nghỉ cuối tuần, học sinh được về nhà nghỉ ngơi thoải mái nên rất nhiều phụ huynh háo hức chờ đợi trước cổng trường.

Engfa cũng ở trong đó, Charlotte chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cô.

Hôm nay Engfa không cần phải tới công ty, ăn mặc thoải mái hơn bình thường, áo thun trơn đơn giản và quần jean, lúc đó đã gần trưa, nắng rất gắt. Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, đeo kính râm, chỉ để lộ một phần quai hàm thanh tú, xuống dưới một chút là cần cổ tinh tế xinh đẹp.

Quần áo bình thường, không có phụ kiện gì cả, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta chú ý tới, tuyệt đối không thể nhận nhầm.

Charlotte suýt chút nữa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vẫy tay chào Engfa khi cô bé vẫn còn ở trên xe, cô bé tưởng Engfa không nhìn thấy mình, không ngờ cô lại tháo kính râm xuống, cũng nhìn về phía cô bé vẫy tay mỉm cười.

Khóe miệng Charlotte  gần như kéo dài tới mang tai, vẫn luôn áp sát vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài

Heidi chưa bao giờ thấy Charlotte phấn khích như vậy, cũng tò mò nhìn về hướng Charlotte đang vẫy tay.

Oa! Thật là một cô gái xinh đẹp!

Từ khi bắt đầu học tiểu học Heidi đã theo đuổi thần tượng, tự nhận mình là người có kinh nghiệm nhưng cô ấy chưa từng gặp người nào xinh đẹp như Engfa.

Trong giới giải trí có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng nhưng người có vẻ ngoài xinh đẹp hơn Engfa thì không được mấy người, khí chất có thể tương đương với Engfa, Heidi có nghĩ nát óc cũng không tìm được  một người.

Cô gái này ăn mặc không quá thời trang nhưng chỉ cần đứng đó, xung quanh cô ấy toát ra một bầu không khí điềm tĩnh, có mưu lược, như thể cho dù có bất chuyện gì xảy ra cô ấy đều sẽ bình tĩnh giải quyết.

Người nổi tiếng không thể làm được điều này, đây là khí chất chỉ có thể tích lũy qua nhiều năm tích lũy kiến thức, năng lực và tầm nhìn.

“Kia chính là EngEng mà cậu nói tới hả?” Heidi mở to mắt nhìn.

"Đúng vậy." Charlotte kiêu ngạo nói:

"Trông không đẹp sao?"

"Đẹp, đẹp!"

Heidi liên tục gật đầu, "Cho tới bây giờ tớ chưa từng thấy người nào xinh đẹp như vậy! Còn đẹp hơn cả người nổi tiếng!"

“Tất nhiên rồi."

Có người khen Engfa, điều này khiến Charlotte còn vui hơn khi có người khen mình.

Bây giờ Heidi đã biết, chẳng trách tuy tính cách của Charlotte rất tốt nhưng vừa nhìn đã thấy cậu ấy cao quý hơn những đứa trẻ bình thường, có cha mẹ như vậy, sao có thể nuôi dưỡng ra một đứa trẻ kém cỏi được?

"EngEng !" Charlotte vừa xuống xe lập tức nhảy vào trong ngực Engfa ,

"Em nhớ chị chết mất..."

Engfa dang rộng vòng tay mỉm cười, chờ đợi Charlotte lao vào vòng tay mình.

Cô gái mười ba tuổi dù gầy đến mấy cũng vẫn có chút sức nặng nhưng Engfa dang rộng vòng tay trực tiếp bắt được cô bé, cực kỳ vững vàng, cơ thể không chút loạng choạng nào.

“Gầy rồi.”

Engfa ôm eo cô bé  ước lượng một chút, sau đó đặt cô bé xuống, mặt đối mặt với cô bé:

“Cũng đen hơn rồi.”

Nhưng thần thái sáng sủa hơn trước, đặc biệt trên người Charlotte vẫn đang mặc đồng phục ngụy trang, đôi mắt to sáng rực dưới vành mũ, vòng eo thon gọn dưới thắt lưng tối màu, rất thanh tú và xinh đẹp. Trông cô bé tràn đầy sức sống, cao như cây liễu đâm chồi vào mùa xuân, trẻ trung.

Quả thật xinh đẹp tới mức nghẹt thở.

"Tiểu Char, mặc như thế này trông rất xinh đẹp."

"Thật sao?"

Charlotte đứng ở trước mặt Engfa xoay một vòng, cô bé kiễng chân lên, vòng tay qua cổ Engfa.

"Ngày đầu tiên mặc nó, em rất muốn trở về ngay lập tức để mặc cho EngEng xem."

“Mau xuống đi.”

Engfa ôm eo  cô bé, bất đắc dĩ cười: “Nhiều người nhìn như vậy, em bao nhiêu tuổi rồi, còn rúc vào trong lòng chị làm nũng?"

"A..."

Lúc này Charlotte mới lúng túng nhìn xung quanh, hình như không có ai nũng nịu trong vòng tay của ba mẹ như cô bé, Charlotte ngượng ngùng lè lưỡi, nhanh chóng rút tay ra khỏi cổ Engfa xuống dưới, vành tai của cô bé đỏ bừng.

"Chị Waraha, bọn em rất nghe lời chị nói, một tuần bọn em vẫn luôn để ý tới Charlotte , không cho cậu ấy ăn bất cứ thứ gì ảnh hưởng tới sức khỏe!"

Meena chạy đến chỗ Engfa, cười rạng rỡ nhận công. Aoom cũng nhìn thấy hết, nếu như gắn cho cô ấy một cái đuôi sau lưng, chắc nó đã dựng lên trời rồi.

Chắc hẳn là một cái đuôi to xù như Samoyed, rất hợp với vẻ ngoài ngốc nghếch của cô ấy.

Aoom tưởng tượng trong đầu, vuốt cằm suy nghĩ, cảm thấy khá dễ thương.

Engfa cũng cười nói:

"Cám ơn nhé, các em đều là những đứa trẻ ngoan."

Heidi nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ, cô ấy đã ở chung với Charlotte một tuần, cô gái này có chút trưởng thành, bình tĩnh, tuy hơi nhút nhát nhưng rất độc lập và có chính kiến riêng. Nhưng sao ở trước mặt chị gái xinh đẹp này giống như thay đổi thành con người khác vậy?

Không hiểu được, thật sự không hiểu nổi.

Charlotte đã không gặp Engfa một tuần, đứng ở bên ngoài cổng trường nói chuyện một lát, hai người mới tạm biệt nhóm Aoom lên xe về nhà.

"Huấn luyện quân sự có vui không?" Engfa vừa lái xe vừa hỏi.

“Không vui chút nào.”

Charlotte ủ rũ nói,

“Ngày nào cũng cực kỳ mệt, thắt lưng đau nhức, hơn nữa giường quá cứng, ngoài ván gỗ ra chỉ có một tấm chiếu. Buổi tối đi ngủ còn có người ngáy, đã nhiều ngày em ngủ không ngon giấc. Đợi lát nữa về nhà tắm rửa xong, em nhất định phải ngủ một giấc thật ngon mới được.”

Một tuần ở khu huấn luyện quấn sự cô bé không phàn nàn một tiếng, thậm chí còn khuyên Heidi cố gắng chịu đựng một thời gian. Khi quay về gặp Engfa , mọi gánh nặng như được trút bỏ, nói chuyện với Engfa mang theo một chút giọng mũi, một chút nũng nịu. cô bé kể cho Engfa nghe điều kiện ở cơ sở huấn luyện tồi tệ như thế nào, tất cả nhẹ nhàng lọt vào tai Engfa.

Đôi mắt cô khẽ lóe lên, trong lòng có thứ gì đó nhẹ nhàng cọ qua.

Cô thản nhiên cười:

“Được rồi, đợi  về nhà chị sẽ cho em ngủ bù hai ngày."

Charlotte vừa về đến nhà, không vội ăn cơm, sau khi chào hỏi dì bảo mẫu, cô bé lập tức chạy vào phòng tắm muốn tắm rửa trước.

Tới khi cởi hết quần áo, cô bé mới nhớ ra mình chưa lấy quần áo, vì thế Charlotte lập tức mở cửa phòng tắm, lớn tiếng gọi người ở bên ngoài:

“ EngEng, em quên lấy quần áo mất rồi...”

"Chị biết rồi."

Engfa đặt vali cạnh ghế sô pha, quay về phòng tìm quần áo cho cô bé, sau khi tìm được, cô mang đến cửa phòng tắm gõ cửa:

"Tiểu Char , chị vào nhé."

Charlotte đang gội đầu nói:

"Được."

Engfa đẩy cửa đi vào.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#englot