Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

34. Cầm thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Bởi vì Charlotte đang tắm, nhiệt độ trong phòng tắm cao hơn bên ngoài, hơi nuớc  quanh quẩn trong phòng tắm, Engfa mới bước vào nhìn không rõ, chỉ nói:

"Tiểu Char , chị vào rồi, quần áo để ở đâu?"

"Đặt lên kệ bên ngoài, lát nữa em sẽ tự lấy."

Charlotte đang đứng sau tấm rèm trong phòng tắm tắm rửa, giọng nói của cô bé hòa lẫn với tiếng ‎nuớc như thể ngay cả giọng nói của cô bé cũng bị ngăn cách bởi một lớp hơi nuớc mù mịt.

“Vậy chị sẽ để ở đây cho em.”

Engfa đi đến trước kệ trong hơi nuớc mù mịt, đặt quần áo của Charlotte xuống.

Cô đặt quần áo xuống, vốn định đi ra ngoài nhưng khi xoay người lại vô tình nhìn một cái.

Sau khi Engfa nắm quyền Waraha, từ nơi ở ban đầu cô đã chuyển đến tiểu khu  cao cấp để đảm bảo an toàn, đây là nhà mới của cô và Charlotte, phong cách trang trí được thiết kế theo sở thích của Charlotte. Giấy dán tường tông màu ấm khiến mọi người cảm thấy thoải mái. Ghế sofa vải chìm có thiết kế theo phong cách ấm áp và thoải mái. Ngay cả vách ngăn phòng tắm cũng đã bỏ bức tường kính lạnh lẽo và sử dụng rèm tắm làm vách ngăn.

Tấm rèm tắm rất cao, gần như ngang với trần nhà, phía dưới cách mặt đất khoảng ba mươi centimet, Charlotte đứng tắm phía sau, để lộ một phần bắp chân.

Bởi vì Engfa đang mang quần áo cho Charlotte, cô tới gần một chút, chỉ tùy ý nhìn một chút, vừa lúc có thể nhìn thấy bắp chân lộ ra ngoài.

Đôi chân của cô gái thon dài duyên  dáng, làn da trắng nõn mịn màng bị hơi nuớc nhiệt độ cao tạo thành một lớp màu hồng nhạt, trên bắp chân đầy những giọt sắp rơi xuống, trong lành như mặt ao buổi sáng mùa hè, hoa sen dính những giọt sương.

Một nhà điêu khắc lành nghề nhất cho dù có dùng loại ngọc hoàn hảo nhất cũng không thể tạo ra một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ như vậy.

Nhiệt độ trong phòng tắm có vẻ hơi cao, cổ họng Engfa hơi nghẹn lại, ánh mắt nóng rực.

Đáng lẽ lúc này cô phải lập tức rời đi nhưng hai chân cô nặng như đeo đá, không thể cử động dù chỉ một chút.

"EngEng , chị chưa đi sao?"

Charlotte không nghe thấy tiếng mở cửa, cảm thấy kỳ lạ nên mới hỏi.

Cả người Engfa run lên một chút, hai mắt lập tức trở nên trong trẻo, nhiệt độ frơng phòng tắm rất cao nhưng trên người cô lại đổ mồ hôi lạnh.

"Không, không có gì."

Engfa hiếm khi nói lắp, lúc tiếp tiếp quản Waraha gia vẫn luôn bình tĩnh nhưng bây giờ cô lại cảm thấy hoảng sợ, loạng choạng mở cửa phòng tắm, gần như chạy trốn, giống như có một con thú bên dưới dòng đang chờ thời cơ bắt lấy cô.

Cơ bắp trên người Engfa như hóa đá, từng bước rời khỏi phòng tắm, cứng đờ như người máy, ngay cả bảo mẫu đang nấu cơm cũng thấy cô có vấn đề, vội vàng lau tay, lo lắng hỏi:

"Cô Waraha, cô bị sao vậy?”

Sắc mặt Engfa tái nhợt, môi mím chặt, ánh mắt mờ mịt không rõ.

Bàn tay cô nắm chặt thành nắm đấm, móng tay được cắt tỉa cẩn thận cắm sâu vào da thịt, máu nhanh chóng rỉ ra nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn.

“Dì Jun.” Một lúc lâu sau, Engfa mới lên tiếng, ánh mắt của bảo mẫu cực kỳ lo lắng, giọng cô khàn khàn,

“Tôi còn có vjệc, trưa không ăn cơm, lát nữa Tiểu Char ra dì cho em ấy ăn cơm, rồi bảo em ấy tự mình đi ngủ."

“Này, này, cô Waraha, thật sự cô không sao chứ?” Bảo mẫu lo lắng hỏi thêm một câu.

Engfa không trả lời, cả người cô hơi loạng choạng một chút, nhanh chóng ổn định lại thân mình, không nói một lời bước vào thư phòng.

Suốt một tuần Charlotte không được tắm rửa thoải mái, vì vậy lân tắm đầu tiên sau khi về nhà mất rất nhiều thời gian, cô bé sấy khô tóc, đi dép ra khỏi phòng tắm, tìm kiếm xung quanh nhà một lượt vẫn  không thấy Engfa đâu.

"Dì ơi, EngEng đã đi ra ngoài rồi sao?"

"Không có."

Bảo mẫu mỉm cười đặt bát đĩa lên bàn.

"Cô Waraha nói có việc phải xử lý, buổi trưa sẽ không ăn, bảo Char sau khi ăn xong đi ngủ sớm một chút."

"Không ăn trưa sao được? Để cháu đi gọi chị ấy."

"Đừng Gọi!"

Bảo mẫu ngăn Charlotte lại,

"Vừa rồi dì nhìn thấy sắc rồi mặt của cô Warhaa, ôi, thật kinh khủng! Có lẽ là có việc gấp cần phải giải quyết ngay! Tiểu Char , cháu mau ăn cơm trước đi rồi nói sau, đồ ăn của cô Waraha, dì sẽ giúp cô ấy hâm nóng lại, sau khi cô ấy làm xong việc có thể ăn sau cũng được.”

"Được rồi, cảm ơn dì Jun."

Charlotte vừa nghe Engfa có việc quan trọng cần phải giải quyết, lập tức ngồi xuống ăn cơm, trong lòng nghi hoặc, vừa rồi quay về, EngEng vẫn rất thoải mái, cũng không nghe cô nói có việc phải giải quyết, rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Nhưng Engfa đã nói như vậy, Charlotte đành phải đè nén nghi ngờ trong lòng, ăn xong rồi một mình đi ngủ.

Giường ở nhà vẫn thoải mái nhất, ga trải giường và khăn gói gối đều có mùi hương quen thuộc của Charlotte, cô bé mệt đến mức đầu vừa chạm vào gối ngủ thiếp đi, cửa phòng ngủ cũng không đóng, cửa sổ mở ra một khe hở, không khí đối lưu, gió chiều mùa hè từ ngoài cửa sổ thổi vào, mát mẻ dễ chịu, Charlotte nhắm mắt lật người, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Ngược lại, Engfa lại nhốt  mình trong phòng làm việc, im lặng suốt buổi chiều.

Cô chắp hai tay lại chống cằm, nhìn chằm chằm vào vị trí bất kỳ trong phòng làm việc, đôi mắt đen như mực nhưng lại có một dòng nuớc ngầm dâng trào mãnh liệt.

Cô không bật điều hòa, nhiệt độ điều hòa, nhiệt trong phòng kín càng làm việc khép ngày càng cao, ngột ngạt giống như phòng tắm hơi, áo phông của Engfa chẳng mấy chốc đã ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào người cô, vừa nóng vừa lạnh nhưng cô không hề phát hiện ra.

Không khí mùa hè bị ánh nắng thiêu đốt, oi bức vô cùng, phải đến chiều tối, cái nóng mới giảm dần, nhiệt độ mới dần dần hạ xuống.

Cuối cùng Engfa cũng mở cửa thư phòng, bước ra khỏi căn phòng bí bách ngột ngạt.

Cô bước đến cửa phòng ngủ, vai tựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn chằm chằm giường.

Charlotte ở căn cứ huấn luyện quân sự mệt mỏi đến mức ngủ cả buổi chiều, tới khi mặt trời sắp lặn vẫn chưa tỉnh ngủ.

Cô bé chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng vải cotton rộng rãi, đắp một chiếc chăn mỏng quanh eo, môi hơi hé mở, đang ngủ rất say.

Rèm cửa trong phòng ngủ bị gió thổi bay lên, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, ánh hoàng hôn còn sót lại cũng xuyên qua khe hở giữa lúc lên xuống chiếu vào trong phòng ngủ của Engfa, rải rác trên đầu giường.

Khuôn mặt đang say ngủ của Charlotte được chiếu sáng lờ mờ trong ánh hoàng hôn màu cam đỏ, ngay cả mái tóc trên khuôn mặt cũng được nhuộm một vầng hào quang ấm áp.

Khuôn mặt kia tuy còn non nớt nhưng đã lộ ra mấy phần diễm lệ sáng ngời, người khác còn chưa phát hiện ra, Engfa đã ở bên cạnh cô bé sớm chiều, đương nhiên cô là người đầu tiên phát hiện ra.

Nó giống như một chiếc hộp chứa đầy kho báu, một ngày nọ, bên trong vết nứt lộ ra thứ ánh sáng nguy hiểm từ bên trong, phát ra những dòng cám dỗ không ngừng đến những kẻ săn tìm kho báu tham lam.

Engfa nghĩ Charlotte đã bắt đầu lớn lên mà không hề hay biết.

Charlotte lớn nhanh đến mức Engfa không ngờ tới, cho đến bây giờ Engfa cũng không nhận ra rằng một cô bé đã lớn không nên ngủ với bố mẹ nữa, cho dù người ngủ cùng với mình có là phụ nữ.

Engfa chỉ nuôi dạy một đứa trẻ như Charlotte , quá nuông chiều, thậm chí quên mất rằng dù là  con đẻ, đến một độ tuổi nhất định cha mẹ cũng nên giữ khoảng cách.

Chưa kể Engfa chẳng khác nào mẹ nuôi của Charlotte, cô chỉ được Chompu nhờ cậy, đón Charlotte về nhà, giúp Chompu hoàn thành việc nuôi dưỡng Charlotte mà thôi.

Vì vậy, tối hôm đó, Engfa đã tự mình dọn dẹp chiếc giường phụ mà Charlotte chưa từng nằm qua.

Engfa chuyển tất cả những thứ thuộc về Charlotte  trong phòng của mình đến phòng ngủ của Charlotte, gần như bắt buộc nói với Charlotte rằng sau này cô bé phải học cách ngủ một mình.

"Tại sao?"

Charlotte ôm con gấu bông đã cùng mình lớn lên, vẻ mặt mờ mịt.

"Nhưng em thích ngủ với EngEng, Người EngEng rất thơm, nếu em không ngửi thấy mùi thơm trên người EngEng, em không ngủ được."

Engfa giơ tay lên, muốn vỗ dành Charlotte, nhưng ngón tay vừa chạm vào vai cô liền rụt lại như bị bỏng.

“Một ngày nào đó em sẽ phải rời xa chị.”

  “Chị không thể ở bên em mãi được.”

“Nhưng không phải EngEng đã nói chị sẽ luôn bảo vệ em sao?"

Charlotte sửng sốt một lúc, như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt to đột nhiên ngấn.

“EngEng, có phải chị không cần em nữa không? Có phải chị muốn bỏ rơi em không?"

"Chị sẽ không bao giờ bỏ rơi Tiểu Char."

Engfa lau mắt trên khoé mắt Charlotte,

"Nhưng Tiểu Char đã trưởng thành, lớn lên có nghĩa là thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ, khám phá thế giới của riêng mình. Làm sao em có thể ở bên cạnh chị như trước, Tiểu Char, em nói có đúng không?"

" Em không muốn!"

Charlotte không hiểu tại sao cô bé sớn lên lại phải rời khỏi Engfa, sẽ chỉ còn một mình? Chẳng lẽ...Engfa không thể đớn lên cùng cô bé sao?

Charlotte tức giận hất tay Engfa đang lau mắt cho mình ra, nhào vào lòng ngực cô, vòng tay qua eo cô không chịu buông ra:

“Nếu lớn lên đồng nghĩa với việc rời xa EngEng, thì cả đời này em không muốn lớn lên. Em muốn mãi ở bên EngEng. Thế giới của em là EngEng, em không muốn đi đâu khác.”

Thế giới bên ngoài có gì tốt đẹp đâu?

Charlotte nghĩ, cô bé có Engfa đã có được cả một thế giới, cô bé không muốn khám phá bên ngoài chút nào, cô bé chỉ muốn ở lại đây cùng Engfa, ở đây mãi mãi, không muốn thay đổi bất cứ điều gì.

Nếu như trước kia Engfa sẽ  ôm lấy Charlotte, vòng tay qua bờ vai nhỏ nhắn của cô bé, áp vào tai cô bé, nhỏ giọng an ủi:

“Được rồi, được rồi, Tiểu Char nói không muốn lớn lên, chúng ta vĩnh viễn không phải lớn, Tiểu Char sẽ mãi mãi ở bên cạnh chị, chị sẽ mãi mãi không rời xa Tiểu Char ."

Nhưng buổi tối hôm nay, Engfa để mặc cho Charlotte ôm mình, hai tay chắp sau lưng.

Mặt Engfa nhăn nhó, mím môi, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng cố ý che giấu sự lạnh lùng trong mắt, cho dù Charlotte có nũng nịu, khóc lóc thế nào đi chăng nữa, cô cũng không hề đáp lại.

Cho dù lòng bàn tay đằng sau lưng có nắm chặt tới mức chảy máu, cô vẫn lạnh lùng giống như người đá.

Trong trí nhớ của Charlotte ,hiếm khi cô bé nhìn thấy một Engfa lạnh lùng, tàn nhẫn như vậy.

Cô bé không còn là đứa nhỏ ngây thơ không biết gì nữa, cô bé biết thân phận của Engfa, đồng thời từ những người khác cô bé cũng biết ở bên ngoài thủ đoạn của Engfa sắc bén như thế nào, nếu không thì làm sao có thể có một trận chiến đẹp mắt như vậy để giành được Waraha gia? Thậm chí còn để lại dấu ấn trong lịch sử của thành phố Bangkok.

Nhưng Engfa lạnh lùng xa cách như vậy, thậm chí trông cô còn không giống EngEng mà Charlotte từng biết.

Engfa bên cạnh Charlotte luôn ấm áp, trong mắt luôn có ý cười dịu dàng, vòng tay mềm mại luôn rộng mở, có thể kiên nhẫn dạy cô bé học từng phím đàn, viết từng nét chữ. Khi Charlotte còn nhỏ, cô bé luôn gặp ác mộng, ngủ không  ngon, chính Engfa là người luôn ôm cô bé, vỗ nhẹ vào lưng cô bé, ghé sát vào bên tai cô bé kể chuyện.

Câu thần chú của Charlotte từ khi còn nhỏ cho đến nay vẫn chưa bao giờ thay đổi, luôn là một câu:

"EngEng thật lợi hại", xuất phát từ sự chân thành.

Trong thế giới của cô bé, Engfa là người không chuyện gì không làm được. Mọi trở ngại cô gặp phải trên con đường trưởng thành đều có thể vượt qua, gần như dễ dàng.

Vào đêm giao thừa đầu tiên của Engfa và Charlotte, Engfa đã ôm cô bé nói:

"Tiểu Char, em phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, chị sẽ bảo vệ em."

Nhưng ngay khi Charlotte bắt đầu trưởng thành, cô bé đã bị Engfa đẩy ra xa.

Engfa nói cô bé phải học cách  tự mình trưởng thành.

Không có bất kỳ cảnh báo nào, đột nhiên cô bỏ rơi Charlotte.

Có phải cô bé làm cho EngEng ghét mình không? Hay là do cô bé không hiểu chuyện, được sủng mà kiêu, cuối cùng làm cho EngEng không kiên nhẫn nữa?

Charlotte một mình nằm ở trên chiếc giường nhỏ mềm mại thoải mái, xung quanh mọi thứ đều lạnh lẽo xa lạ, cô bé trằn trọc, đầu óc hỗn loạn, không thể ngủ được.

Ký ức về tuổi thơ ở nhà cậu mợ của cô bé vốn đã rất mơ hồ, dường như thời điểm ký ức của cô bé bắt đầu là khi Engfa đưa tay về phía mình trong mùa đông khô lạnh lẽo năm đó. Từ nay về sau trong cuộc sống của cô bé chỉ có tiếng chim hót và hương hoa, không còn lạnh giá.

Nhưng hôm nay, cô bé đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Vào một đêm giữa hè, cô bé nằm trên giường run rẩy vì lạnh, mơ màng chìm vào trong giấc mơ, trong mơ tràn ngập băng tuyết, xa xa chỉ có. Một cánh cửa nhỏ, Engfa đang đứng sau cánh cửa, Charlotte liều mạng chạy về phía cửa. Cô bé dùng hết sức chạy, cuối cùng cũng chạy tới cửa, chỉ thấy khuôn mặt Engfa như tượng băng, đóng sầm cửa lại không chút cảm xúc nào.

"EngEng ! Mở cửa, EngEng.."

Charlotte bất chấp gió tuyết không ngừng đập cửa,

"Mở cửa! Em là Tiểu Char! Chị không cần em nữa sao?"

"Chị đã nói sẽ không bỏ rơi em mà, EngEng.."

Charlotte liên tục đập cửa không biết mệt mỏi nhưng Engfa không bao giờ mở cửa.

“Chị đã nói sẽ không bao giờ bỏ rơi em mà..."

"Chị không cần em nữa."

Gió tuyết ngày càng mạnh, cuối cùng át đi giọng nói của Charlotte.

Charlotte từ trong mơ tỉnh lại, trên mặt còn có hai vệt mắt, còn ướt.

Đầu cô bé ong ong, đầu đau như sắp nổ tung, cô bé không quan tâm lắm, hoảng sợ chạy ra khỏi phòng, hơn nửa đem chạy tới gõ vào cánh cửa đang đóng chặt ở phòng Engfa.

"EngEng! EngEng!"

Charlotte liên tục gõ vào cửa, như thể đang xảy ra chuyện vớn.

"Mở cửa ra, EngEng ! Em là Tiểu Char ! Chị có thể mở cửa được không?"

"Em... Em sợ quá."

"Em mơ thấy ác mộng."

“Em lạnh quá."

Lòng bàn tay Charlotte đỏ bừng, giống như trong mơ, cánh cửa đóng chặt, bất động.

Charlotte không hiểu mình đã làm gì sai mà khiến Engfa tức giận, không chút thương xót.

Charlotte chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, đi chân trần, lưng tựa vào cửa phòng ngủ của Engfa, từ từ trượt xuống đất.

Một tuần trước, căn phòng đó là phòng của cô bé và EngEng, Charlotte không thể đoán được, cô bé chỉ ra ngoài huấn luyện quân sự một tuần, tại sao mọi thứ lại thay đổi như vậy?

"Nếu như em không đi ra ngoài thì tốt rồi."

Đầu óc Charlotte choáng váng, cô bé vùi đầu vào đầu gối, rưng rưng mắt nghĩ:

"Nếu em không lớn lên thì tốt rồi."

Đáng tiếc chuyện lớn lên, bất cứ ai cũng không ngăn cản được.

Kể cả người không gì không làm được như Engfa cũng đành phải bó tay.

Engfa một mình chiếm giữ phòng ngủ chính sáng sủa, cô không ngủ được.

Thậm chí không dám chạm vào giường, tắt đèn, mở cửa sổ, ngồi trên bệ cửa sổ kính trong suốt, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, dưới ánh trăng yếu ớt hút thuốc. Cô hầu như không bao giờ hút thuốc trong căn phòng này vì Charlotte không thích nhìn thấy cô hút thuốc.

Trên thực tế, cô đã bỏ thuốc lá được nhiều năm.

Bây giờ căn phòng này sẽ không bao giờ được cô chia sẻ với bất cứ người nào khác, Engfa không hề lo lắng, hút hết điếu này tới điếu khác, cho đến khi lớp màng trên đầu lưỡi tê dại, ngay cả gốc lưỡi cũng có vị đẳng.

Charlotte đang gõ cửa ở bên ngoài, một âm thanh nghèn nghẹn phát ra từ phía bên kia của tấm ván gỗ dày, giống như toàn bộ bức tường trong  nhà đang rung chuyển, ngay cả trái tim của Engfa cũng đập liên hồi giống như bị búa tạ đánh trúng, mạnh tới nỗi ngay cả lục phủ ngũ tạng của cô cũng đau đớn.

Ngoài cửa, giọng nói của Charlotte vừa non nớt vừa chói tai, nhanh chóng trở nên khàn khàn do liên tục la hét, trái tim của Engfa cũng như bị ai đó bọt nghẹt theo tiếng la hét khàn khàn của cô bé, đau tới mức cô lập tức cúi gập người xuống.

Nhiều lần Engfa chạy tới phía cửa, thậm chí còn nắm lấy tay nắm cửa nhưng cô do dự vài phút rồi lại từ từ rút tay về.

Không được.

Không thể mở được.

Phải có ngày này.

Lúc này mới đẩy Charlotte ra một chút, Engfa đã đau đến mức không thể chịu đựng nổi, cô không thể tưởng tượng được mình sẽ đau đớn đến mức nào khi Charlotte thực sự lớn lên và rời xa mình.

Charlotte đã gieo một hạt giống trong trái tim Engfa , nó bén rễ rồi nảy mầm trong trái tim cô ,rễ của nó đâm sâu vào trái tim Engfa, hấp thụ máu trong người Engfa dần dần lớn lên, khi bị cắt tận gốc, đau đớn tới mức máu chảy đầm đìa.

Trái tim của cô như có một lỗ thủng, không ngừng đổ máu.

Nhưng Engfa phải đào nó ra ngoài.

Charlotte vẫn còn nhỏ như vậy, hồn nhiên và đơn giản, chỉ nghĩ rằng EngEng của cô bé là người tốt nhất, tốt nhất trên thế giới, cô bé hết lòng tin tưởng và tôn trọng EngEng của mình, vì vậy có lẽ cô bé không biết ...

Có lẽ cô bé sẽ không biết...

Engfa phủi tàn thuốc lá, bất lực thở dài.

Engfa tự nhận mình không phải người tốt, cô đã trưởng thành, đã hai mươi tám tuổi, luôn làm mọi việc chỉ vì bản thân, theo cô, những đạo đức giả đó chỉ là chiếc lá cuối cùng để những kẻ bất tài và yếu đuối tự an ủi mình. Nhưng hôm nay, cô lại rơi vào tình trạng chán ghét bản thân sâu sắc.

Một kẻ sùng bái đáng buồn và khủng khiếp, một tên tội phạm nguy hiểm và tiềm ẩn, nên bị loại khỏi thế giới của Charlotte mãi mãi, kết cục cô độc sống nốt quãng đời còn lại.

Quả thật chính là cầm thú.

Ngoài cửa Charlotte cuối cùng cũng không có động tĩnh,Engfa đang hút thuốc, biết cô bé vẫn còn ở bên ngoài.

Charlotte là một cô bé bướng bỉnh, ngốc nghếch, bướng bỉnh trong mọi  việc mình làm, dù có va vào tường cũng không chịu quay đầu lại, cho đến khi đầu rơi máu chảy cũng không biết.

Engfa sợ cô bé sẽ xảy ra chuyện, dập thuốc lá, lấy điện thoại di động ra gọi cho Engel.

"Chị, hơn nửa đêm chị gọi em có việc gì vậy?"

Engel đang ngủ say bị cuộc điện thoại này đánh thức, mím môi, lười biếng trả lời điện thoại.

"Tiểu Char không dám ngủ một mình, em tới ngủ cùng với em ấy."

"A? Không phải, không phải chị với Tiểu Char vẫn luôn ở chung một phòng sao? Chị có biết từ nhà chính đến chỗ chị phải lái xe bao nhiêu tiếng không? Cho dù chị không thông cảm cho em cũng phải thông cảm cho tài xế chứ..."

"Coi như tôi cầu xin em, giúp tôi một việc."

Engel sửng sốt.

Với tư cách là người đứng đầu Waraha  gia, từ “cầu xin” này có thể tùy tiện dùng được sao? Trừ khi có chuyện gì đó rất quan trọng xảy ra.

"Em sẽ tới ngay."

Engel không dám nói nhảm nữa, đặt điện thoại xuống, lập tức mặc quần áo, quãng đường dài hơn hai tiếng chưa tới một tiếng cô ấy đã tới nơi.

Engel có chìa khoá nhà Engfa, sau khi mở cửa bước vào, dưới ánh trăng, cô ấy nhìn thấy Charlotte đi chân trần cuộn tròn trước cửa phòng ngủ, trong ánh sáng mờ ảo của màn đêm trông cô bé cực kỳ đáng thương.

Engel thở dài, Charlotte được Engfa bảo vệ rất tốt, cho dù mới mười ba tuổi, tính tình cô bé vẫn non nớt như hồi sáu bảy tuổi, bản chất vẫn giống như lúc đầu Engel đã gặp cô bé, một chút cũng không hề thay đổi.

"Tiểu Char sao vậy? Có phải em sợ ở một mình không?"

Engel ngồi xổm xuống bên cạnh Charlotte, đắp cho cô bé chiếc chăn mà mình tiện tay lấy ở trên ghế sô pha:

“Tiểu Char ngoan, em đi ngủ với chị được không?"

"Chị Engel ."

Charlotte vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt đờ đẫn nhìn Engel, khoé mắt ươn ướt, giọng nói khàn khàn vì la hét, nói:

"EngEng không cần em nữa."

"Không phải không cần nữa, chỉ là Tiểu Char đã mười ba tuổi, đã học cấp hai. Em cũng không còn là một đứa trẻ nữa, có phải không? Tiểu Char , em thử nghĩ xem, ngoài em ra, trong lớp em còn ai ngủ với ba mẹ mỗi tối nữa không? Nếu người khác biết được nhất định sẽ rất xấu hổ,em có nhớ chị đã từng nói với em, hị đã ngủ một mình từ năm tuổi không? Tiểu Char phải dũng cảm một chút, đúng không?" Engel vừa thở dài vừa an ủi Charlotte.

Từ lâu cô ấy đã cảnh báo Engfa, cưng chiều đứa nhỏ một chút cũng không sao nhưng không thể quá cưng chiều nó, Engfa ôm Charlotte trong tay vì sợ bay, ngậm chặt ở trong miệng sợ nó tan. Chỉ hận không thể bỏ Charlotte vào trongong túi mang đi bất cứ đâu. Liệu lớn lên Charlotte có tự lập đuợc không?

Engel đã sớm dự đoán được ngày này sẽ đến, cô ấy cũng đã ngầm ám chỉ với Engfa rất nhiều lần rồi? Nhưng chị gái cô ấy không tin chuyện này! Bây giờ hay rồi, cá không ăn muối cá ươn.

"Thật sao? Thật sự EngEng không bỏ rơi em?" Charlotte lau mắt.

"Đương nhiên rồi! chị ấy dám không cần Tiểu Char của chúng ta, để xem chị có đánh chị ấy không!"

Engel lại an ủi cô bé, cuối cùng cũng dỗ được Charlotte lên giường, không ngờ khi chạm vào cánh tay của cô bé mới phát hiện ra người Charlotte nóng bừng.

"Tiểu Char, em bị sốt à?"

Engel giật mình, lập tức sờ trán Charlotte, trán cô bé nóng đến mức có thể luộc chín một quả trứng! Cô ấy vội vàng chạy tới gõ cửa phòng Engfa,

"Engfa Waraha , chị chết rồi à! Charlotte  bị sốt, chị không nghe không thấy không hỏi! Mau lăn ra đây cho em! Nếu như em ấy sốt tới mức ngốc rồi thì chị đừng có khóc!"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#englot