Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

39. Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Charlotte không hiểu những hoạt động tâm lý vô tận của Engfa, cô bé cũng đã qua cái tuổi phải truy hỏi kỹ càng sự việc, nếu Engfa không nói đương nhiên có lý do. Charlotte lại cúi đầu tập trung học thuộc từ vựng tiếng anh.

Engfa cố chịu đựng cho đến khi xe hoàn toàn ra khỏi trường, mới nói:

“Hôm nay cô giáo chủ nhiệm lớp em gọi điện cho chị.”

Cô giáo chủ nhiệm? Ở trường cô bé đã làm chuyện gì nghiêm trọng tới mức phải gọi phụ huynh, Charlotte ngạc nhiên:

"Cô Tun gọi điện thoại cho chị? Có chuyện gì vậy?"

“Cô ấy nói em đang yêu.”

Chuyện này thật nực cười. Charlotte cười nói:

"Cô ấy nghe ai nói vậy? Chuyện này sao có thể."

"Không có sao?"

"Đương nhiên là không có."

Charlotte thẳng thắn phủ nhận.

"Hơn nữa, yêu đương sao chỉ có thể một mình được? Dù sao cũng phải có người khác nữa chứ?"

Engfa khẽ nhướng mày, liếc nhìn cô bé:

"Jong ."

"Điều đó càng không thể."

Charlotte cười to hơn, "Em và Jong rất rõ ràng, bọn em chỉ giúp đỡ nhau học tập mà thôi."

Em và Jong đã sớm rõ ràng...

Đã sớm rõ ràng...

Engfa phanh gấp.

Charlotte không có chuẩn bị, suýt chút nữa đập vào kính chắn gió, cô bé có chút bất mãn oán giận nói.

" EngEng , chị làm gì vậy?"

Engfa đỗ xe bên đường, ôm vô lăng quay người lại.

"Em nói hai người đã sớm nói rõ ràng, đây là ý gì?"

"Lúc trước Jong đã từng thổ lộ với em nhưng em cũng đã từ chối cậu ấy, hai ngày sau khi xem phim xong."

"..."

Charlotte lén nhìn biểu cảm đầy màu sắc trên khuôn mặt Engfa,trong lòng thầm cười trộm.

Hóa ra phản ứng của EngEng lớn như vậy là bởi vì chị ấy lo lắng mình yêu đương.

Charlotte muốn hỏi Engfa liệu chị ấy chỉ lo lắng chuyện mình yêu sớm, hay hiểu lầm mình và Jong yêu đương nên mới ghen tuông.

Nhưng Charlotte không dám hỏi.
Dù là từ góc độ của cô bé hay của Engfa, dường như cô bé đều không có tư cách để hỏi câu hỏi này.

Hơn nữa, Charlotte còn chưa nghĩ tới câu trả lời mình muốn nghe từ Engfa

Xe lại khởi động, suốt đường đi hai người đều im lặng, khi gần về đến nhà, cuối cùng Charlotte cũng lấy hết can đảm hỏi:

“EngEng, có phải chị không thích em yêu đương với người khác đúng không?”

Engfa vững vàng lái xe đi vào gara ngầm, tắt đèn tắt máy, lấy chìa khóa xe ra, mọi thứ chìm vào trong bóng tối, cô mới lên tiếng:

“Bây giờ em còn quá nhỏ.”

"Em đã mười lăm tuổi rồi!"

Charlotte phản đối hành vi coi mình như trẻ con của Engfa:

"EngEng, em đã mười lăm tuổi rồi, bản thân cũng có thể tự mình đi du học!"

"Em khác với chị."

Charlotte không hài lòng, "Có gì khác nhau? Cả hai đều không phải mười lăm tuổi sao?"

Engfa muốn nói, năm mười lăm tuổi, cô kh có ba mẹ yêu thương, sau đó cô đã tìm được Chompu nhưng cuối cùng cô ấy lại kết hôn với người khác. Lúc đó Engfa cảm thấy mình vừa cô đơn vừa bất lực, chỉ có thể dựa vào chính mình tìm ra một con đường đầy bụi gai, cuối cùng trên người đầy thương tích.

Charlotte khác, cô bé được Engfa chăm sóc, có bạn bè bên cạnh, khi cô bé lớn lên, ngoại trừ những năm đầu tiên, hoàn toàn được sống dưới ánh mặt trời, Engfa khiến cô bé trở thành một người bình thường hạnh phúc.

"Tiểu Char, trên thế giới này không có nhiều người tốt như em nghĩ, chị chỉ lo em muốn sớm nếm mùi tình yêu, lại bị lời nói ngọt ngào của kẻ xấu làm cho mù quáng."

"EngEng, chị yên tâm, em sẽ không làm như vậy đâu."

Charlotte mỉm cười nghĩ. Quả nhiên, Engfa vẫn coi cô bé như một đứa trẻ. Trên thực tế, ở một nơi mà Engfa không nhìn thấy, Charlotte đã biết thế giới đen tối là như thế nào cũng biết con người ta có thể xấu đến mức nào, chỉ có ở trước mặt Engfa, Charlotte vẫn giả vờ như không hiểu gì cả.

Khi Charlotte hỏi như vậy, Engfa chỉ nghĩ cô bé chủ động muốn yêu đương, cô cũng không biết nên đứng trên lập trường thế nào để phản đối. Cô không muốn Charlotte yêu vì ham muốn ích kỷ của chính mình, muốn giữ Charlotte ở bên cạnh. Xem ra dù cô có đưa ra bao nhiêu lý do cũng chỉ là khoa trương, cô phải im lặng hồi lâu, thật lâu sau mới khẽ thở dài, thỏa hiệp nói:

"Tiểu Char , nếu thật sự gặp được người mình thích thì cứ mạnh dạn một chút. Nhưng em phải biết tự bảo vệ bản thân."

Chỉ có Engfa biết khi nói ra những lời này đầu ngón tay của cô cũng phát đau.

Charlotte dựa vào ánh sáng mờ ảo trong gara ngầm lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Engfa , cho dù cô bé có nhìn bao nhiêu lần đi nữa, Charlotte vẫn cảm thấy khuôn mặt này là một kiệt tác từ thiên đường, cho dù có nhìn một vạn năm cũng không cảm thấy chán ghét. Mỗi một lần nhìn vào nó đều khiến người ta phải kinh ngạc.

Những suy nghĩ không đứng đắn này, khó khăn lắm Charlotte mới đè nén xuống, bởi vì chỉ cần nhìn khuôn mặt của đối phương cũng khiến cô bé rung động.

Charlotte rất muốn hỏi Engfa, em chỉ thích chị, chị có thể để cho em dũng cảm một lần thích chị được không?

Charlotte không dám hỏi, chỉ có thể lắc đầu nói:

"EngEng, chị yên tâm, hiện tại em đang tập trung toàn bộ vào việc học, trước khi vào đại học em sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương."

Lúc này Engfa mới nhớ ra, những ngày tháng Charlotte ở bên cạnh mình cũng không còn nhiều, ba năm nữa cô bé sẽ vào đại học, Engfa chỉ có thể chăm sóc cô bé thêm ba năm nữa.

Thời gian trôi quá nhanh còn ngày thì quá ngắn.

Engfa ở trong bóng tối gật đầu.

“Vậy là tốt rồi.”

Cô muốn giơ tay xoa đầu Charlotte, giống như trước đây nhưng vừa mới giơ tay lên, dừng lại vài giây đã buông xuống.

Charlotte rất mong đợi Engfa đưa tay lên xoa đầu mình, đợi mãi không thấy đối phương làm như vậy, cô bé có chút thất vọng cụp mắt xuống.

Hai người đều có suy nghĩ riêng, ngồi đối diện nhau trong hầm để xe im lặng hồi lâu, cả hai đều không lên tiếng, hơn nửa tiếng sau, Engfa mới chủ động cởi dây an toàn, mở cửa xe ra, nói:

"Đi thôi, về nhà."

Charlotte cũng xuống xe đi theo sau Engfa. Cô bé bị bàn tay của Engfa thu hút.

Bàn tay trắng nõn bên cạnh người khẽ đung đưa theo mỗi bước chân, tự nhiên cuộn tròn thành hình bán nguyệt, khoảng cách vừa đủ để Charlotte đặt tay mình vào tay cô.

Cách đây rất lâu, chính bàn tay xinh đẹp này đã dẫn Charlotte ra ngoài ánh sáng, sau đó, ký ức của Charlotte luôn được tay Engfa nắm hoặc ôm. Nhưng sau này, đôi bàn tay kia dần dần buông mình ra.

Charlotte nghĩ, thực sự cô bé rất muốn được vòng tay ấm áp này ôm một lần nữa.

Nhưng càng lớn, cô bé càng cảm thấy mở miệng đưa ra yêu cầu như vậy càng trở nên kỳ quặc, có lẽ sẽ không bao giờ có được cơ hội này nữa.

Tâm trạng của hai người đều rất chán nản, sau khi về nhà au khi về nhà thì lần lượt đi tắm, chúc ngủ ngon rồi  phòng đi ngủ, Engfa ngủ trong phòng ngủ chính, còn Charlotte ngủ trong phòng ngủ của mình. Hai người họ đã dần quen với cuộc sống của riêng mình.

Ngày mai cô bé nhất định phải xin lỗi Jong ,Charlotte nghĩ vậy, sau đó nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, Charlotte cảm nhận được Jong trốn tránh mình. Nhiều lần cô bé rất muốn xin lỗi Jong nhiều lần nhưng còn chưa kịp tới  gần. Jong đã lấy cớ đi vệ  sinh hoặc giúp giáo viên thu bài tập mà trốn tránh việc phải nói chuyện với Charlotte.

Jong đã bị Engfa dọa sợ, cậu ấy đã từng bị Charlotte từ chối một lần. Trên thực tế, cậu ấy đã từ bỏ việc đến gần Charlotte ở giai đoạn này, chỉ muốn hai người họ hòa hợp với nhau. Đợi sau khi kỳ thi cấp ba kết thúc, cậu ấy lại thổ lộ với Charlotte một lần nữa. Tới lúc đó cho dù Charlotte có chấp nhận hay không, bản thân đã thực hiện được một ước nguyện.

Bản thân cậu ấy cũng có chút ích kỷ, biết rõ những lời đồn thổi xung quanh về mình và Charlotte, Jong vẫn giả vờ như không biết gì và thích thú với ánh mắt ghen tị của các nam sinh xung quanh. Cho dù nam sinh trong lớp không có ý gì với Charlotte nhưng cũng không thể không nói Charlotte rất xinh đẹp, có vô số nam sinh khác để ý đến Charlotte.

Hơn nữa, trong lớp hai có rất nhiều vận động viên thể dục thể thao, các nam sinh ở độ tuổi này khá chú ý tới vẻ ngoài của mình. Nếu thành tích chơi bóng rổ tốt, các nữ sinh sẽ vây xung quanh không ngừbg hò hét cổ vũ, đương nhiên bọn họ sẽ cảm thấy mình đẹp trai. Không hiểu sao Charlotte lại để ý tới một tên mọt sách yếu đuối như Jong.

Jong đã phải trả giá đắt cho sự ích kỷ của mình, cuối cùng cũng nhận ra phụ huynh của Charlotte quyền lực đến mức nào, điều đáng thương nhất thậm chí cậu ấy còn không dám làm sáng tỏ, bởi vì phụ huynh của Charlotte không cho... Jong chỉ có thể tránh mặt Charlotte mọi nơi mọi lúc. Để những người xung quanh tự giác nhận ra mình và Charlotte đã chia tay. Bằng cách này, bản thân cũng không thất hứa, quan hệ giữa mình và Charlotte trở nên trong sáng, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Jong không ngờ tới mình trốn tránh Charlotte, cô bé lại bắt đầu tìm mình.

Diễn biến như vậy có chút có chút không đúng, nếu bị ba mẹ biết được chuyện yêu sớm, chẳng phải sẽ không tránh khỏi nghi ngờ sao? Bình thường nếu không có việc gì Charlotte sẽ không đến tìm mình, vậy tại sao sau khi bị bắt gặp cô bé lại thường xuyên tới tìm mình?

Không được, nhất định phải trốn. Vì thế Jong luôn tìm lý do né tránh Charlotte.

Buổi trưa tan học, Jong muốn chạy trốn nhưng tốc độ của  cậu ấy không nhanh bằng Charlotte, cậu ấy còn chưa kịp rời khỏi chỗ ngồi đã bị Charlotte chặn lại.

"Ồ..."

Những người xung quanh không hẹn mà cùng phát ra âm thanh frong lòng biết rất rõ.

Jong lúc này đúng là khổ không nói nên lời, chỉ có thể nặn ra một nụ cười nói:

"Charlotte, cậu tìm tôi có việc gì sao?"

"Ra ngoài nói chuyện?"

"Không cần, chúng ta nói chuyện ở đây đi, tới nơi ít người không được tốt lắm."

"Tôi chỉ muốn xin lỗi cậu."

Lời này vừa nói ra, Jong lập tức sửa lời,

"Cậu nói đúng, ở đây quá nhiều người, chúng ta vẫn nên ra ngoài nói chuyện một chút..." 

Buổi trưa sau khi tan học sinh đều đều học, phần lớn đi đến nhà ăn, Charlotte và Jong đi về hướng ngược lại, rẽ vào một góc, chẳng mấy chốc ở đó đã không còn ai nữa. Lúc này Jong nói:

"Charlotte, cậu muốn nói gì thì cứ nói."

"Không có gì, tôi chỉ muốn nói xin lỗi với cậu một tiếng."

Charlotte mỉm cười sau đó xin lỗi.

"Trước đây tôi không biết giữa chúng ta lại có tin đồn như vậy, xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cậu. Hôm qua, EngEng nhất định đã làm cho cậu sợ rồi?”

"Phải là tôi nên xin lỗi cậu mới đúng."

Jong nói "Tôi biết rất rõ bọn họ đang truyền tai nhau, còn cố ý không nói cho cậu biết, cũng không đứng ra làm rõ, mới khiến cho lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng."

"Xem ra, trước đó cô Tun đã cảnh  cáo, học sinh nam và học sinh nữ không nên tiếp xúc quá gần nhau, đây chính là nguyên nhân. Lớp trưởng, sau này chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách một chút."

Jong bày tỏ cực kỳ đồng ý:

"Tôi ủng hộ!"

Charlotte chỉ có thể cười khổ nói:

"Haizz, thật đáng tiếc, sau này sẽ thiếu mất một người có thể giúp đỡ tôi giải đề."

Jong cũng cười:

"Ai kêu chúng ta lại đang ở trong giai đoạn ba mẹ nhìn gà hóa quốc."

"Đúng vậy, chỉ cần một cơn gió thổi cỏ lay, bọn họ đã cực kỳ lo lắng."

"Được rồi, lớp trưởng, tôi sẽ không chậm trễ thời gian ăn cơm của cậu nữa, cậu mau đi đi."

"Được rồi, gặp lại sau."

Lúc này Jong mới cảm giác được bụng mình đói tới mức kêu lên, cậu ấy cũng không quay đầu lại trực tiếp đi  về phía căng tin.

Ban đầu Charlotte không quá nhạy cảm với chuyện tình tình yêu nhưng vì Engfa đã nhắc tới nhưng vi chuyện này rất nhiều lần với cô bé. Charlotte mới bước một chân vào cánh cửa này, bởi vì chuyện của Jong, sự hiểu biết của cô bé so với lúc trước càng nhiều hơn một chút.

Nếu biết người khác có ý với mình, nếu như bản thân không có ý với đối phương thì vẫn nên giữ khoảng cách.

Thứ nhất để tránh phiền phức không đáng có, thứ hai, nếu người kia biết chuyện này thì sẽ thấy không có hy vọng mà nhanh chóng quay đầu, cảm giác đau khổ trong lòng sẽ giảm đi một chút.

Charlotte không thể biết mình thân thiết với Engfa vì thân phân trưởng bối hay xuất phát từ mục đích khác. Trong khoảng thời gian này, đã nhiều lần cô bé cảm thấy tuyệt vọng, trải qua nỗi đau cầu mà không có được. Cho nên Charlotte không muốn người khác cũng cảm thấy đau khổ như vậy.

Tin đồn rất dễ lan truyền nhưng để lắng xuống cũng không nhanh như vậy. Lúc này, Jong và Charlotte đều không làm chuyện có lỗi với lương tâm, không để ý tới bọn họ. Những lời đồn đại này cũng không ảnh hưởng gì tới bọn họ.

Vài ngày sau, Aoom tìm Charlotte hỏi về vấn đề này, Charlotte mới biết được tin đồn này lan truyền rộng tới mức nào, bất đắc dĩ nhíu mày:

"Tại sao ngay cả chuyện này cậu cũng biết?"

“Chuyện này đã lan ra khắp lớp bọn tớ, nói không chừng bây giờ nửa lớp đã biết chuyện.”

"... Không phải sắp tới kỳ thi cấp ba  rồi sao, mọi người nhàn rôi như vậy?"

"Học hành nhàm chán, cuối cùng cũng có một câu chuyện “màu hồng” như vậy. Cậu nghĩ bọn họ có thể bỏ qua được không? Cậu vẫn chưa trả lời tớ những lời bọn họ đồn thổi có phải sự thật không?"

"Đương nhiên là không phải."

Charlotte nhún vai, "Tớ cũng đã nói rõ với Jong từ lâu rồi, lần đó là hai ngày sau khi chúng ta cùng nhau xem phim."

"Tớ cũng không tin đó là thật nhưng mà cậu cũng không thử cân nhắc một lần sao? Jong có ý với cậu, chuyện đớn như vậy cũng không nói cho tớ biết."

“Chắc hẳn là cậu phải biết sớm hơn tớ chứ?”

Charlotte liếc nhìn cô bé trêu chọc:

“Aoom , khi chúng ta còn học tiểu học, cậu đã suy nghĩ chín chắn và trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa. Rõ ràng tớ lớn hơn cậu một chút nhưng bản  thân vẫn luôn cảm thấy cậu giống như một người chị gái hơn."

Aoom chống tay lên hành lang, nhìn chằm chằm sân thể dục ở đằng xa, khẽ cười, có chút tự giễu nói:

“Nếu cậu xuất thân từ hoàn cảnh giống như của tớ, nói không chừng cậu còn trưởng thành sớm hơn tớ.”

Aoom lại nhớ tới chuyện rất lâu trước kia, Engfa kể cho cô bé nghe về quá khứ của Charlotte , hoàn cảnh của Charlotte khó khăn hơn Aoom gấp trăm lần nhưng Charlotte vẫn rất ngây thơ. Aoom cũng cảm thấy một số người trưởng thành sớm, có lẽ là do bản chất của họ.

Charlotte nằm ở trên bàn, trong lời nói có chút buồn bã:

"Haizzz... Thích là như thế nào? Tình yêu là cái gì?"

Aoom nói: “Tới khi cậu gặp được người mình thích, tự nhiên sẽ biết."

"Nhưng tớ ngay cả thích như thế nào cũng không biết, làm sao có thể biết  được người mà mình gặp có phải là người mình thích hay không?"

Charlotte sửng sốt, càng thêm bối rối,

"Hơn nữa, thích người thân, thích bạn bè, thích người mình yêu, sao có thể phân biết được?”

Aoom cho rằng nếu có thể hỏi vấn đề này, kỳ thực trong lòng đã có đáp án, chỉ là bản thân không dám thừa nhận.

Có lẽ Charlotte đã gặp được người đó.

"Đừng nghĩ tới chuyện đó."

Aoom mỉm cười, dùng giọng điệu thoải mái an ủi Charlotte.

"Hiện tại chúng ta vẫn chưa trưởng thành. Cho dù gặp được người mình thích, thì lấy tư cách gì để nói rằng chúng ta thích người đó? Ngay cả năng lực bảo vệ người ấy cũng không có, việc chúng ta phải làm bây giờ là cố gắng trưởng thành, trở thành một người xuất sắc, trưởng thành là trở thành một người có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp xã hội. Đến lúc đó chúng ta sẽ có khả năng bảo vệ được người  mình yêu, tới lúc đó mới có tư cách nói thích người ta."

"A? Thích một người sao lại khó như vậy..."

Charlotte  thở dài, cô bé không muốn đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, chẳng lẽ làm người bình thường không có tư cách thích người khác sao?

Những người cảm thấy mình đã trưởng thành thường vẫn còn trong giai đoạn đầu óc trẻ con, còn những người thực sự trưởng thành đã nhận ra mình còn thiếu sót điều gì.

Một khi nghĩ đến tình yêu, mỗi ngày đều tràn ngập một chút buồn bã, thế giới của Charlotte cvốn dĩ vẫn luôn trong trẻo nhưng không biết từ khi nào mây đen bắt đầu kéo đến che kín cả bầu trời.

Nhưng thời gian sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại, phần lớn cuộc sống của học sinh cấp hai đều ngập trong vjệc học và áp lực thi cử, hiếm khi có thời gian để thư giãn. Cuối cùng, kỳ thi giữa kỳ cũng kết thúc, trùng vào  ngày sinh nhật mười lăm tuổi của Meena. Charlotte cùng mấy người bạn thân trong lớp đã quyết định chúc mừng Meena và cũng nhân cơ hội này để thả lỏng sau một thời gian dài học tập áp lực.

Meena là người thích náo nhiệt, đương nhiên đồng ý nhưng địa điểm vẫn chưa quyết định. Sau đó Charlotte kể lại chuyện này cho Engfa nghe, Engfa cười nói:

“Chị cũng coi như đã nhìn thấy Meena lớn lên. Em ấy mười lăm tuổi, trưởng bối như chị sao có thể coi như không biết. Vừa lúc chỗ chị có vé thăm quan làng du dịch do bạn bè đồng nghiệp tặng, không có thời gian tới. Mấy đứa nhóc bọn em tới đó chơi một chút cũng được, không lãng phí.”

Khu nghỉ dưỡng đó thực ra cũng có cổ phần của Waraha thị, chỗ đó chiếm một khu vực rộng lớn, vừa mới khai trương không lâu, có suối nuớc nóng, vườn cây ăn quả, rạp chiếu phim,về cơ bản nó bao gồm tất cả các hạng mục giải trí mà bạn có thể nghĩ tới, cũng khá cao cấp.

Charlotte do dự:

"Đây không phải là... quá thú vị sao? Bọn em chỉ là mấy người bạn cùng lớp tụ tập với nhau thôi. Đi đến một nơi đắt đỏ như vậy có vẻ không thích hợp."

Engfa nghĩ nghĩ rồi nói:

"Sao không tổ chức họp mặt gia đình? Căn nhà cũ ban đầu của chúng ta không phải vẫn đang để trống sao? Mấy đứa bọn em có thể tự tay trang trí một chút, vừa tiết kiệm tiền vừa có ý nghĩa, hơn nữa cũng không cần lo lắng tới an toàn. Nếu buổi tối chơi mệt rồi có thể ngủ lại qua đêm ở đó.”

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Ừm... Sinh nhật của Meena , chị sẽ trả tiền tài trợ đồ uống và đồ ăn cho bữa tiệc. Coi như quà sinh nhật cho em ấy. Em thấy thế nào?"

"EngEng, ý tưởng của chị rất hay!"

Lông mày đang nhíu chặt của Charlotte giãn ra,

"Bây giờ em sẽ gọi cho Meena! "

Đề xuất này nhanh chóng nhận được  sự ủng hộ mạnh mẽ của một nhóm bạn cùng lớp, mọi người lập tức tiến hành, một số bạn cùng lớp đã dọn dẹp căn hộ nơi Charlotte và Engfa từng ở ngày hôm trước, bầu không khí thực sự rất tốt.

Ngày hôm sau là sinh nhật của Meena, tính cách của Meena vui vẻ, nhân duyên cũng tốt, có gần hai mươi bạn cùng lớp đến, hôm trước bọn họ đã chuyển ghế sofa và bàn cà phê trong phòng khách sang phòng ăn, để lại một không gian rộng rãi, bọn họ trải một chiếc thảm xuống dưới sàn nhà để ngồi lên.

Có sự tài trợ của Engfa, Meena đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, chiếc bánh khổng lồ nhiều tầng cao gần bằng một người trên bàn, khiến một nhóm bạn phải ghen tị. Meena cũng cảm thấy cực kỳ tự hào.

Đồ ăn đều làm sẵn nhưng được đóng gói trong hộp, một nhóm người cùng nhau dọn hết đồ ăn ra, phân phát bát đĩa, đũa và thắp nến sao  cho chỉnh tề.

Hát mừng sinh nhật và thổi nến xong, bữa tiệc chính thức bắt đầu, có người ăn uống, có người chơi game, có người chơi bài poker, chơi vài ván board game, tiếp tục ồn ào cho đến tận đêm khuya. Tận sáng, bọn nhóc đều cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi, bây giờ về cũng đã quá muộn, chỉ có thể ở lại đây qua đêm. Cả đám nhóc nằm xuống dưới thảm ngủ say.

Meena cũng buồn ngủ, dựa vào góc ghế sofa trong nhà ăn, gối đầu lên vai ghế, cả người toàn là mồ hôi.

Aoom nhờ Charlotte lấy chăn đắp cho Meena , hai người nhìn các bạn học đang ngủ trong phòng khách, bất lực nhìn nhau, bắt đầu dọn dẹp căn nhà bừa bộn, Charlotte gửi tin nhắn cho Engfa , nói cho cô biết sự náo nhiệt ở đây đã kết thúc. Sau đó cô bé cầm thùng rác tới bỏ hết rác trên bàn vào trong.

Charlotte tưởng rằng Engfa  đã đi ngủ từ lâu rồi, không ngờ chưa tới vài phút, điện thoại trong túi cô bé nắt đầu rung lên, là Engfa tới.

Charlotte sợ đánh thức mọi người, liền lặng lẽ đi đến ban công, đóng cửa ban công lại, sau đó nghe điện thoại:

"EngEng , sao chị còn chưa ngủ?"

"Hôm nay có một số tài liệu cần xử lý. Ở đó thế nào rồi?"

"Mọi người đều ngủ rồi. Aoom và em đang dọn dẹp "chiến trường"."

"Cứ để đó đi. Hôm nào chị sẽ gọi vài người tới đó dọn dẹp. Đêm hôm khuya khoắt như vậy, em dọn cũng không sạch được."

Charlotte suy nghĩ một chút, cũng đồng ý.

"Ở đó có chỗ ngủ không? Có cần chị đón không?"

" Quên đi, đã muộn như vậy rồi, chạy đi lại rất phiền phức, hơn nữa có thể sáng mai bọn họ thức dậy sẽ không thấy em ở đây sẽ rất lo lắng. Em không sao đâu EngEng , chị nghỉ ngơi sớm một chút."

"Được rồi, nếu có vấn đề gì nhất định phải gọi điện cho chị."

"Vâng, chị ngủ ngon."

“Ngủ ngon."

Charlotte cúp điện thoại, đứng ở bên ngoài ban công hóng gió một lát.

Hôm nay là đầu yháng âm lịch, trên bầu trời chỉ có một vầng trăng khuyết, không có ánh trăng, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy một vài ngôi sao trên bầu trời đêm của thành phố. Nghĩ đến cuộc huấn luyện quân sự năm đó, bầu trời vô tận đầy ánh sao mà cô bé từng nói muốn xem cùng EngEng, tới bây giờ vẫn chưa thể thực hiện được.

Giống như cuộc sống đang trôi qua, những tiếc nuối vẫn luôn như bóng với hình với mình.

Charlotte đứng một mình ngắm nhìn bầu trời đầy sao khẽ thở dài một tiếng, sau một ngày phấn khích, tâm trạng của cô bé cuối cùng cũng nắt đầu sa sút, buổi tối nặng trĩu, cô bé khẽ rùng mình, cảm thấy lạnh nên lập tức mở cửa ban công đi vào trong phòng khách.

Nhưng vừa quay người lại, Charlotte liền sững sờ.

Trong bóng tối, Charlotte nhìn thấy Aoom quỳ xuống bên cạnh Meena , từ từ cúi đầu  xuống, dùng môi chạm nhẹ vào khóe miệng Meena.

Sự đụng chạm kia duy trì mấy giây, Meena đã ngủ say không hề hay biết, cô bé tựa người vào ghế sofa, thụ động tiếp nhận nụ hôn của Aoom.

Trong đầu Charlotte chấn động, như phát hiện ra một bí mật to lớn, cô bé che chặt miệng lại không dám phát ra tiếng, sợ quấy rầy các bạn học đang ngủ quên trong phòng khách, vạch trần bí mật của Aoom.

Aoom lén lút hôn Meena một cái, không có động tác gì khác, sau đó chỉ quấn chặt chăn trên người Meena , chậm rãi đứng dậy quay đầu lại, đúng lúc nhìn Charlotte đang kinh ngạc đứng ở cửa.

Aoom cũng giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô bé đứng từ xa mỉm cười với Charlotte, cẩn thận vượt qua những người trong phòng khách và đi đến ban công.

Aoom liếc nhìn Charlotte, dựa vào ban công, giống như một cái bình vỡ, thấp giọng cười nói:

"Cậu nhìn thấy rồi."

"Cậu... Cậu và Meena..."

Charlotte vẫn chưa tỉnh lại sau cảm giác kinh hãi.

"Đúng "

Aoom không có ý định giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận:

“Giống như cậu nhìn thấy."

".. Chuyện này bắt đầu khi nào?"

“Khi nào?”

Aoom nhìn chằm chằm vào màn đêm, suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Chắc là hồi tiểu học, tớ không nhớ rõ.”

Charlotte ôm đầu nhìn Aoom, trên khuôn mặt cô bé có một biểu cảm buồn bã mà Charlotte rất quen thuộc.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#englot