Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

42. Đứa trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Sinh nhật của Charlotte vào tháng 12, tức là ngày 21 tháng 12 vào năm nay .

Mộ mẹ cô bé không phải ở nghĩa trang chính thức mà là một ngôi mộ hoang trên đỉnh đồi ở vùng nông thôn, người dân nông thôn chú ý đến việc chôn cất, hơn mười năm trước, hỏa táng không bắt buộc, hầu hết đều được chôn cất, đỉnh đồi này là khu một của ngôi làng vào thời điểm đó.

Giữa hè, nắng như đổ lửa, chỉ có một con đường đất vàng dẫn lên núi rộng chừng một thước, hai bên cỏ dại mọc um tùm, khó nhận biết. Tuy buổi trưa không thể có rắn nhưng dù sao chúng ta cũng đang ở nơi hoang dã, Engfa nhặt một cành cây lên núi, dò xét con đường phía trước, thỉnh thoảng gõ vào đám cỏ phía trước. Charlotte vật vả đi theo phía sau cô. 

Đứng dưới chân núi không cảm thấy được, khi lên tới sườn núi, những tấm bia mộ rải rác hiện ra trong tầm mắt, một phía đông một phía tây, lúc này mới bắt đầu nhìn thấy những ngôi mộ nhỏ.

Ngày xưa gần đó có một ngôi làng khá trù phú, dân phú, dân cư khá giả, trong thôn rất náo nhiệt, người dân thường đến viếng mộ, chỉ cần người quá cố còn người nhà thì mộ đều được dọn dẹp rất sạch sẽ. Nhưng tới hiện tại hầu hết thanh niên trai tráng trong làng đều đi làm ăn xa, sau đó mua nhà ở huyện, đưa gia đình rời khỏi quê, dần dần, ngôi làng nhỏ này chỉ còn lại một số ít người già cô đơn. Những người này cũng lần lượt qua đời, ngôi làng này dần bị bỏ hoang không còn người ở nữa.

Nghĩa địa cũng trở nên hoang tàn như hiện tại, cỏ dại mọc um tùm.

Lần đầu tiên Charlotte nhìn thấy nhiều bia mộ như vậy, trơng lòng  cảm thấy bối rối, dọc đường đi cô bé vẫn túm chặt vạt áo của Engfa không dám ngẩng đầu lên, nhiều năm được chủ nghĩa duy vật giáo dục nhưng cô bé vẫn không thể không sợ hãi trước ma quỷ.

Không những càng lên đỉnh núi, cao hơn mặt nuớc biển,trên núi có rất nhiều mộ, âm khí quái lạ. Tóm lại càng lên tới gần đỉnh núi, nhiệt độ thấp hơn dưới chân núi mấy độ, Charlotte đã cởi áo khoác vì buổi trưa quá nóng và buộc vào thắt lưng, nhưng lúc này lại lạnh run lên, cô bé lập tức cởi ra khoác vào. Charlotte nhìn thấy Engfa dừng lại trước một ngôi mộ và nói:

"Chúng ta đến rồi."

Charlotte đang kéo khóa lập tức dừng lại, hai ba bước đi đến bên cạnh Engfa, nhìn vào ngôi mộ cô độc trước mặt.

Cách ngôi mộ này cách xa này cách xa còn có vài ngôi vài mét, xung quanh còn có vài ngôi mộ khác nằm rải rác, cỏ dại bao phủ, chỉ để lại một núi đất xanh nhỏ, tấm bia tuy chưa rơi xuống nhưng sau khi bị gió, sương, mưa và tuyết, những dòng chữ khắc trên đó không còn thấy rõ, dường như đã bị lãng quên nhiều năm.

Charlotte lại nhìn vào ngôi mộ của mẹ có dấu vết mình, trên bia của thời gian rất rõ ràng, cỏ xung quanh ngôi mộ cũng đã được dọn dẹp, có một bức ảnh đen trắng dài một inch được dán trên bia mộ. Trước đây Charlotte chưa bao giờ nhìn thấy mẹ nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cô bé đã nhận ra đây là mẹ mình.

Engfa cúi xuống đặt những bông hoa tulip trắng tinh mà cô  mang theo trước bia mộ của Chompu, đây là loài hoa lúc còn sống Chompu thích nhất. Engfa lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, đổ một ít khoáng trong chai, làm ướt chiếc khăn tay, ngồi xổm xuống trước bia mộ chậm rãi lau bụi đất dính trên bia mộ.

“Cô giáo, em đưa Charlotte tới rồi.”

Engfa cẩn thận lau tấm ảnh đen trắng của Chompu,

“Hôm nay Tiểu Char đã mười sáu tuổi, dáng vẻ của em ấy với cô năm đó giống nhau như đúc.”

Quả thực, ngoại hình của Charlotte hoàn toàn được thừa hưởng từ mẹ, chiếc mũi cao và khuôn miệng căng mọng rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt to tròn, đen láy, rất trong sáng. Khóe mắt hơi cụp xuống, vì thế mỗi lần nhìn người khác đều có cảm giác ngây thơ vô tội.

Cô bé và Chompu giống nhau tới mức như từ một khuôn đúc ra.

Charlotte rất ít khi nghĩ đến mẹ mình, thứ nhất là do cô bé cảm thấy áy náy thứ hai là trong cuộc sống của cô bé, người mẹ này chưa từng xuất hiện, cô bé đang sống rất tốt, mẹ đối với Charlotte mà nói, có thể có, có thể không.

"Đã một năm rồi em không đến gặp cô."

Engfa giống như coi tấm bia mộ là một người sống, vừa lau tấm bia vừa nói chuyện với nó:

"Một năm rồi lại một năm nữa, thời gian trôi qua nhanh quá, em nhớ rõ năm đó mình còn nhỏ tuổi hơn Charlotte bây giờ.”

"Tiểu Char bây giờ đã lớn, là một cô gái xinh đẹp và hiểu chuyện. Trước đây cô luôn nói em chưa từng làm cô cảm thấy thất vọng. Cô xem, có phải bây giờ em cũng không làm cô thất vọng, đúng không?" 

"Bây giờ em mới đưa Tiểu Char tới đây, cô cũng đừng trách em. Em biết ở dưới đó cô cũng rất nhớ con gái, cho nên, em đã dẫn em ấy tới đây."

Hiếm khi Engfa nói nhiều như vậy, hết câu này đến câu khác, dường như sẽ không bao giờ nói hết.

Charlotte đứng phía sau Engfa một chút, nhìn cô chậm rãi lau bia mộ, dịu dàng tới mức kỳ lạ nhưng cũng có chút ngốc nghếch.

Tình cảm sâu nặng như vậy, người có con mắt tinh tường chỉ cần nhìn mắt tinh tường qua da đã bi biết Engfa với người trên bia mộ có quan hệ không bình thường, chưa kể Charlotte quan tâm đến Engfa như vậy. Chỉ cần cảm xúc của Engfa có một chút thay đổi, cô bé cũng nhanh chóng nhận ra.

Charlotte chỉ nghe Engfa nhắc đến mẹ mình vài lần, cô bé cũng đã sớm đoán được mẹ mình và chị ấy có mối quan hệ thân thiết. Nhưng không thể ngờ lại thân thiết tới mức Engfa tự nhiên quỳ xuống trước mộ phần của cô ấy, lau mộ mà không chút kiêng kị nào.

Điều này cho thấy tầm quan trọng của Chompu tong lòng Engfa, đoán chừng không ai có thể lay chuyển được.

Tuy biết hiện tại không phải lúc nhưng trong lòng Charlotte vẫn có cảm giác không thoải mái.

“Tiểu Char.”

Charlotte nói một mình xong, lúc này quay qua nói với Charlotte :

“Lại đây, mau quỳ xuống bái lạy mẹ của em đi.”

Charlotte nghe vậy lập tức quỳ xuống trước mộ, vái ba vái trước di ảnh đen trắng của Chompu, khẽ gọi một tiếng

"Mẹ".

Xưng hô này hoàn toàn xa lạ, mười sáu năm Charlotte chưa từng có cơ hội gọi một lần, đột nhiên phải gọi, cô bé cảm thấy có chút không quen, hơn nữa đường núi lạnh đi, cổ họng khô khốc. Tiếng “mẹ” này có cảm chút chói tai như cưa gỗ.

Charlotte bái lạy xong vẫn quỳ trước bia mộ, Engfa chỉ chăm chú nhìn vào tấm bia kia, dường như đã quên mất sự tồn tại của Charlotte, cho đến khi cô bé quỳ xuống hơn mười phút, một cơn gió trên núi thổi tới, Charlotte lạnh đến mức phải che miệng lại khẽ ho một tiếng, Engfa mới quay đầu lại hỏi:

"Lạnh không?"

"Một chút."

Engfa cởi áo khoác của mình khoác cho Charlotte.

“Có lòng là được rồi, mặt đất lạnh, nếu để em bị bệnh, cô giáo dưới suối vàng có biết cũng không yên tâm."

Charlotte ngoan ngoãn đứng dậy, ngồi xổm ở bên cạnh Engfa,  tựa vào người cô để sưởi ấm:

"EngEng, chị là học sinh của mẹ em à?"

“Trước kia là vậy.”

Engfa mở lon bia cô mang lên núi, một nửa rót ra đặt trước mộ Chompu, nửa còn lại cô mở ra, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, rồi nói:

"Mẹ em là giáo viên cấp ba của chị."

"Hóa ra mẹ em là giáo viên."

"Cô ấy là cô giáo tốt nhất trên đời." Engfa nói thêm.

Từ khi sinh ra Engfa đã ác độc hơn những người khác, không những người khác, gây chuyện, không sợ phiền phức. Khi còn nhỏ, bởi vì ngoại hình xinh xắn mà cô đã gặp phải không ít phiền phức. Có một lần, cô bị một tên côn đồ bên ngoài chú ý tới. Người này dẫn theo một nhóm người chặn đường cô trong con hẻm trước trường.

Mấy tên này cho rằng mình có thể dễ dàng khống chế  một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, không nghĩ tới cô gái này lại là một người từng trải, cô lập tức rút con dao bổ dưa hấu bên trong cặp sách ra, chém đứt cánh tay của một tên trong số bọn chúng. Đám kia sợ tới mức chỉ dám vây quanh cô, không dám xông lên.

Engfa  vừa uống bia vừa kể lại câu chuyện xưa cũ, vẻ mặt bình tĩnh, Charlotte nghe xong cực kỳ hoảng sợ, hỏi cô:

"Sau đó thì sao? Chị có bị thương không?"

"Đương nhiên chị có bị thương. Đó là năm người đàn ông cường tráng, chị cũng không phải thần tiên."

Engfa bật cười rồi tiếp tục nói,

"Lúc đó eo của chị bị dao của bọn họ chém chúng. Bụng cũng bị đánh trúng một chút nhưng những vết thương này không thấm vào đâu cả. Quan trọng là vai trái của chị bị cây gậy đánh bóng chày đánh trúng, nửa người không thể cử động. Ha ha, lúc đó chị còn tưởng tuổi trẻ của mình cứ như vậy kết thúc.”

Bây giờ Engfa nghĩ lại, những người đó không đánh vào mặt mình, đoán chừng có lẽ trước đó tên cầm đầu đã căn dặn bọn họ.

"Kết quả thế nào? EngEng, chị không sao chứ?"

"Kết quả là mẹ của em, giáo viên của chị, đã đến kịp, đồng thời cô ấy đã gọi điện cảnh sát, cứu chị một mạng."

Engfa vui mừng nhớ lại.

"Ha ha, ba em và mẹ em cũng vì chuyện này mới gặp nhau, có thể nói chị chính là bà mai của hai người họ."

Charlotte sửng sốt: "Ba em là cảnh sát?"

"Đúng vậy, anh ấy là cảnh sát khu vực đó, cũng họ Austin. Bởi vì sự việc mà chị gặp phải có liên quan tới an ninh ở khu vực đó, sau đó dường như họ đã đưa ra một số biện pháp đặc biệt. Dù sao thì anh ấy cũng trực ở trường học của bọn chị vài tháng. Cũng nhân cơ hội này mỗi ngày đều đưa đón cô giáo đi làm, sau đó hai  người họ có em nhưng bọn họ vẫn chưa kết hôn. Khi hai người chuẩn bị bàn bạc chuyện kết hôn thì đáng tiếc... "

"Có gì đáng tiếc vậy?"

“Đáng tiếc cuộc hôn nhân của hai người không thành, anh ấy là người chính trực, xúc phạm quá nhiều người, cuối cùng bị người ta trả thù. Một đêm đi làm nhiệm vụ về, anh ấy bị người ta chụp đầu đâm tới chết."

Engfa dựa vào bia mộ vừa uống bia vừa nhớ lại.

Ba của Charlotte đã chết trên con đường mà hàng ngày Engfa phải đi qua để đến trường, Engfa đến trường từ rất sớm, buổi sáng hôm đó cô đã nhìn thấy thi thể chưa kịp thu dọn của ông ấy.

Đầu ông ấy bị người ta dùng bao tải chụp lại, hai tay bị trói sau lưng, hai chân bị trói chặt, căn bản không có khả năng phản kháng, bị đối phương đâm hơn chục nhát, nặng nhất là một nhát dao đâm xuyên qua bụng, máu chảy lênh láng.

Vụ án này lúc bấy giờ đã gây chấn động cả thành phố, trong vòng ba ngày những kẻ sát nhân đều bị bắt, tên cầm đầu bị kết án tử hình, những người khác bị kết án ít nhất là mười lăm năm. Tuy nhiên, Engfa vẫn cảm thấy thế giới quá khoan dung với kẻ ác, tra tấn một người đến chết mà hình phạt bọn họ nhận được rất nhẹ nhàng.

“Lúc đó cô giáo đã mang thai em được mấy tháng, khi ba của em mất, ông bà nội của em chạy đến trường làm ầm ĩ, nói cô giáo là yêu tinh hại chết con trai họ. Hai người bọ bắt cô giáo phải đền mạng, ầm ĩ rất lớn. Lãnh đạo trường cũng cảm thấy chuyện này gây ra ảnh hưởng không tốt, bọn họ trực tiếp ép cô giáo phải nghỉ việc.”

Trên thực tế, lúc này Engfa đã được đưa đến Waraha gia, những chuyện sau đó đều do cô thu nhặt tin tức chắp vá lại với nhau. 

Trước khi Engfa rời đi, cô đã nói lời tạm biệt với Chompu, lúc đó bụng của Chompu đã lớn, cuộc sống khó khăn nhưng cô ấy vẫn rất vui vẻ, cô ấy nói rằng mình đã đặt tên cho đứa bé trong bụng là "Charlotte ". Hy vọng cả đời này con bé sẽ được may mắn, gặp dữ hóa lành, tai qua nạn khỏi.

Chompu nói: "Em bé may mắn của cô nhất định sẽ lớn lên khỏe mạnh. Chờ tới khi con bé lớn, cô nhất định sẽ nói cho nó nghe về ba của nó, nói với nó, ba nó là một anh hùng."

Chompu là một người rất lạc quan, cho dù gặp khó khăn luôn hướng về phía trước.

Ba mẹ của Charlotte đều là những người rất tốt nhưng cuối cùng họ lại không có kết cục tốt đẹp.

Charlotte không phải là một đứa trẻ may mắn, nếu không có Engfa, có lẽ cô bé đã không thể sống đến ngày hôm nay. 

Sau khi Engfa đến Bangkok, hàng tháng cô đều gửi tiền cho Chompu , một ngày nọ, việc chuyển tiền đột nhiên không thành công, cô có linh cảm Chompu đã xảy ra chuyện gì đó.

Đáng tiếc, khi đó Engfa vẫn còn nhỏ, không có năng lực để tìm hiểu rốt cuộc Chompu đã xảy ra chuyện gì. Mãi tới sau này khi cô về có năng lực làm việc đó thì Chompu chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Trong suốt thời con gái ngắn ngủi của Engfa, Chompu là người duy nhất chăm sóc cô, cô ấy đóng ba vai trò trong cuộc đời Engfa : giáo viên, bạn bè và mẹ. Đôi khi cô ấy rất vui tươi và sôi nổi, đôi khi cô ấy lại rất nghiêm túc. Engfa vẫn luôn lạnh lùng một thời gian rất dài, trái tim cô dần dần được Chompu sưởi ấm. Dần dần cô cũng có một chút tình cảm không thể nói rõ với Chompu . Khi còn trẻ, Engfa đã nghĩ đó là tình yêu, cho đến khi cô đớn lên và dần dần tìm đến nó nếm thử, cô mới nhận ra đó chỉ là sự gắn bó bản năng với Chompu , một người phụ nữ lớn tuổi đồng thời  giống như là giáo viên, bạn bè và mẹ của mình.

Thậm chí Engfa còn chưa kịp trả ơn Chompu.

Sinh nhật lần thứ mười sáu của Charlotte trải qua trong đau đớn, không có lời chúc mừng, chỉ có tưởng niệm. Cô bé biết bóng tối trên thế giới này, nếu không tự mình trải qua sẽ không biết thế nào là đau, cô bé chỉ cảm thấy tiếc cho sự bất hạnh của người khác, cho đến khi cô bé biết được tin ba qua đời, nguyên nhân cái chết và những gì xảy ra với mẹ khiến cô bé cảm nhận được nỗi đau tuyệt vọng, bất lực trong bóng tối.

"Thì ra cậu em đã nói đúng, em chính là đồ xui xẻo."

Charlotte cho rằng mẹ mình đặt cho mình một cái tên như vậy, thật sự bản thân không xứng đáng với cái tên này, nếu mẹ cô bé không kiên trì giữ con lại, có lẽ bà ấy đã có được một cuộc sống tốt đẹp giống như bao người bình thường khác. 

" Em không phải sao chổi."

Engfa lau đi những giọt mắt trên má Charlotte .

"Tiểu Char, sự ra đời của em là mong muốn lớn nhất của hai người họ. Bọn họ sẵn sàng dùng cái chết của chính mình để đổi lấy mạng sống cho em. Mặc dù từ khi em bắt đầu có ký ức, không phải bắt đầu bằng hạnh phúc nhưng khi em đến thế giới này chính là bằng tình yêu và sự ấm áp. Mẹ của em, thà để em được sống trên thế giới này, cũng không muốn dùng mạng sống của em để đổi lấy cái gọi là bình yên, vui vẻ trong cuộc đời con người.”

Sau khi từ nghĩa trang trở về khách sạn, Charlotte mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, thậm chí còn ngủ quên trên xe, Engfa không nỡ đánh thức cô bé nên vòng tay qua chân cô bé, bế Charlotte ra khỏi xe đi vào trong phòng khách sạn.

Đêm đó, Charlotte mơ thấy ba mẹ, cuối cùng trong giấc mơ, Charlotte cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt của họ, hai người họ đang nắm tay nhau, ở dưới ánh sáng chói lóa đang mỉm cười với cô bé.

"Ba, mẹ!"

Charlotte lập tức nhào vào trong lòng hai người, bàn tay thô ráp của ba chạm vào mặt cô bé, mẹ cũng khóc vì vui mừng.

"Tiểu Char , tuy ba mẹ không thể lớn lên cùng con nhưng ba mẹ rất yêu thương con."

Charlotte nghe mẹ nói vào tai mình,

"May mắn, Tiểu Char hiện tại rất hạnh phúc và là một đứa trẻ ngoan. Ba mẹ cũng rất yên tâm."

Charlotte không biết ba mình là người như thế nào, trong giấc mơ, ông là một người đàn ông ít nói, ngực rộng, xương cốt cứng cáp, lòng bàn tay thô ráp nhưng động tác vuốt ve mặt của Charlotte rất dịu dàng.

Đêm hôm đó, dường như tình phụ tử mà Charlotte thiếu thốn mười sáu năm đã đột nhiên được bổ sung trong giấc mơ của cô bé, Charlotte không phải là sao chổi đã giết chết ba mẹ mình mà là một đứa trẻ may  mắn được sinh ra từ tình yêu của ba mẹ.

Ngay cả cái tên của cô bé cũng không phải chỉ ngẫu nhiên mà nó chứa đựng sự kỳ vọng tha thiết nhất của ba mẹ cô.

Engfa và Charlotte ở lại thị trấn xa xôi này một khoảng thời gian khá dài, Engfa dẫn Charlotte đi xem nơi mà trước kia cô từng sống, trong mười sáu năm qua, thành phố đã được quy hoạch nhiều lần, nhiều tòa nhà quen thuộc đã bị phá bỏ nhưng trường cấp hai của thị trấn vẫn còn đó, đang là kỳ nghỉ hè, trong trường không có một bóng người, Engfa đưa cho ông cụ trông coi cổng hai trăm Baht, được phép vào bên trong thăm quan trường.

"Đây là nơi mẹ em từng làm việc trước kia."

Engfa chỉ vào cánh cửa tầng hai của tòa nhà giảng dạy cũ cho Charlotte xem,

"Tính tình  thường xuyên vội vã đi làm mà không ăn sáng. Không còn cách nào khác, mỗi sáng chị đều phải mua hai phần ăn sáng, một phần mang tới cho cô ấy vào tiết tự học buổi sáng.”

"Mẹ em cũng sẽ nấu canh củ sen xương hầm cho chị, món đó cô ấy làm cực kỳ ngon. Sau khi chị rời khỏi nơi này, cũng đã nhiều lần nếm thử món canh củ sen kia nhưng không có ai nấu ngon như cô ấy."

"Còn có chỗ đó là ký túc xá của cô ấy."

Engfa dẫn Charlotte đi qua một cổng vòm, đi vào khu ký túc xá giáo viên:

"Mỗi khi tới kỳ nghỉ, chị thường xuyên ở lại trong ký túc xá của cô ấy không về. Sau đó, cô ấy sẽ nhờ chị kiểm tra lại bài tập của học sinh."

Mặc dù mọi chuyện đã qua được mười năm nhưng khi Engfa nhớ lại vẫn hiện ra rõ ràng trước mắt:

"Sau khi chấm bài tập xong, cô ấy sẽ nấu cho chị món canh hạt sen ngân nhĩ."

Charlotte đi theo Engfa đi qua  khu ký túc xá, trong lòng chua xót, vặn lại:

“Chị không thích đồ ngọt.”

“Ừm, cho nên nhiều lần ăn đồ ngọt như vậy, chị chỉ có thể nuốt chửng bát ngân nhĩ hạt sen kia thôi.”

Charlotte nhìn thấy nụ cười trên mặt Engfa, cảm thấy hoảng hốt vô cớ, cô bé chỉ biết Engfa không thích đồ ngọt nhưng cô bé không biết Engfa chỉ thích một món ngân nhĩ hạt sen.

Charlotte rất muốn hỏi Engfa, rốt cuộc chị ấy dành tình cảm cho mẹ mình nhiều tới mức nào nhưng cuối cùng vẫn không thể hỏi ra.

Ký ức giữa Engfa và mẹ cô bé có rất nhiều, mỗi một nơi đi qua đều có kỷ niệm giữa hai người, Charlotte cảm thấy thời gian mười mấy năm mình ở chung với Engfa đều nhỏ bé không đáng nhắc tới.

Giống như muốn tuyên bố chủ quyền, Charlotte không cam lòng nắm lấy tay Engfa. 

Engfa rút tay ra.

Điều mà Engfa đang nghĩ là Charlotte đã mười sáu tuổi, động tác nắm tay đan mười ngón tay vào nhau quá mơ hồ và không còn phù hợp nữa.

Nhưng ở trong mắt Charlotte, mỗi lần đi qua và nhớ lại những chuyện trước kia với mẹ, ngay cả nắm tay cũng là một sự báng bổ đối với nơi này.

Đây là nơi ở trước đây của mẹ, cô bé không nên có những suy nghĩ đen tối phức tạp như vậy, Charlotte chỉ là không nhịn được mà thôi.

Charlotte luôn cho rằng mình là người thân thiết nhất với Engfa nhưng ai mà biết được ở một nơi rất xa. Trong lòng cô vẫn luôn có một người để nhớ tới. Charlotte biết mình không bằng một phần của người đó.

Ngày Charlotte đến trường, Engfa đã đích thân đưa cô bé đến đó.

Bình thường khi Charlotte đến trường, tài xế sẽ chở cô bé đi lại với chiếc xe bình thường, tuy đã được cải tiến đặc biệt, chưa bao giờ thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, ngay cả học sinh trong lớp Charlotte cũng không biết Charlotte có quan hệ với Waraha gia bởi vì cô bé ăn mặc rất bình thường. Mọi người cũng chỉ đoán nhà Charlotte khá giàu nhưng khi nhìn chiếc xe mà nhà cô bé đi, quả thật không chỉ giống một người có tiền.

Lần tuyển sinh này khác với những lần trước, có thanh thế rất lớn.

Engfa đích thân đưa Charlotte đến đó và thêm ba chiếc xe Rolls-Royce ở sau hộ tống , hai chiếc xe phía trước và phía sau đều có vệ sĩ, ghế hành khách ở xe giữa là Nudee, Engfa và Charlotte ngồi ở ghế sau.

Charlotte không để ý đến các thương hiệu xe hơi sang trọng, nhìn thấy ba chiếc xe và hơn chục người phía trước và phía sau, không khỏi níu lưỡi nhưng cũng không bộc lộ ra bên ngoài, e là những người bên ngoài sẽ sợ chết khiếp.

Đây là đi học hay gặp lãnh đạo quốc gia? Có cần thiết phải lớn như vậy không?

Engfa giống như đọc được suy nghĩ của cô bé, đặt tay lên vai cô:

“Đương nhiên là cần thiết.”

Ở một trường tư thục như vậy, điểm số và năng lực của một người kém xa xuất thân gia đình, giáo viên ở đây có năng lực và hợm hĩnh hơn bên ngoài rất nhiều. Ai là thái tử của gia đình nào? Ai chỉ là một đứa con ngoài giá thú không được sủng ái? Ai cần phải lấy lòng? Ai có thể không cần phải quan tâm tới? Giáo viên chỉ cần nhìn vào danh sách học sinh là đã có thể nắm được.

Charlotte không phải là thành viên chính thức Waraha gia, Engfa vẫn luôn bảo bọc cô nhóc, chưa từng cho người bên ngoài biết. Hôm nay là lần đầu tiên Charlotte xuất hiện trước mặt các gia đình quý tộc khác, để đảm bảo cô bé không bị bắt nạt trong ngôi trường này, Engfa phải để tất cả giáo viên và học sinh trong trường thấy người đứng đầu Waraha gia rất coi trọng cô bé.

Kể từ hôm nay, thế giới này hoàn toàn khác với thế giới mà Charlotte từng tiếp xúc trước đây.

Trường tư thục không có tên, ngày xưa gọi là trường tư thục, sau này khi trở thành trường tư thục quý tộc vẫn gọi là trường tư thục, trước cổng trường chỉ có một tấm biển "trường tư thục". Xe của Engfa còn chưa dừng lại, hiệu trưởng đã đợi từ rất lâu, ban giám hiệu nhà trường bước ra chào đón một cách có trật tự.

"Waraha tổng, chào mừng cô tới đây. Cô bé này chính là bạn học Charlotte ? Nào, mau vào bên trong."

Hiệu trưởng rất nhiệt tình, dẫn một nhóm  giáo viên đón Engfa và Charlotte vào phòng tiếp khách, đồng thời đích thân rót trà cho Engfa và Charlotte Hành động này của đối phương trong mắt Charlotte có chút nịnh nọt.

Engfa cầm tách trà lên, nhấc nắp lên, chậm rãi hớt bỏ lá trà:

"Hiệu trưởng Han , chúng tôi, Tiểu Char nhà chúng tôi, sau này cần ngài phải quan tâm nhiều rồi."

"Waraha tổng yên tâm, nhất định rồi!"

Engfa tự mình mang theo người tới đây, sao hiệu trưởng Han có thể không nhìn ra được Engfa rất nâng niu Charlotte. Engfa còn đưa theo vệ sĩ tới, ông ấy đảm bảo rằng Charlotte sẽ được hưởng sự chăm sóc chu đáo nhất trong trường, ai ngờ Engfa không có ý này.

"Hiệu trưởng Han không biết, cô bé này thật sự rất mạnh mẽ, không chịu thua kém, nói không chừng sau này còn mạnh mẽ hơn tôi một chút. Không giấu gì ngài, mọi thứ trong  tay tôi sau này còn muốn giao lại cho con bé? Tôi muốn hiệu trưởng Han quản giáo nghiêm khắc giúp tôi một chút mới đúng."

Nói đến kỷ luật nghiêm minh chỉ là phép lịch sự, hiệu trưởng Han cũng sẽ không coi trọng, tuy nhiên, trong lời nói của Engfa có một thông điệp mà hiệu trưởng Han không dám bỏ qua, sớm hay muộn quyền lực trong tay Engfa cũng sẽ được giao cho cô gái ngoan ngoãn và ít nói trước mặt mình.

Điều này tương đương với việc đối phương được chỉ định là người thừa kế!

Hiệu trưởng Han hít vào một ngụm khí lạnh, cho rằng người đến hôm nay cũng giống như Engel năm đó, là một cô bé được ba mẹ chiều chuộng, tự do thoải mái thêm ba bốn năm nữa, đến tuổi sẽ lập gia đình, ai ngờ đối phương lại là người thừa kế tương lai của Waraha gia? Một cô bé như vậy thực ra còn cao quý hơn cả thân phận thái tử của nhiều gia đình quý tộc!

Ý tứ trong lời nói của Engfa ngầm ám chỉ việc mình coi trọng Charlotte, không thể để Charlotte giống như đám nhị thế tổ, ngày ngày quanh quẩn trong trường không có mục đích hay lý tưởng gì được. Ít nhất trong trường phải dạy dỗ Charlotte đàng hoàng, nếu không nhất định Engfa sẽ không tha cho bọn họ.

Chẳng trách thân thế lớn như vậy, ngay cả Engfa cũng tự mình tới.

"Waraha tổng yên tâm, tôi hiểu rồi. Trường chúng tôi sẽ đảm bảo rằng tiểu thư có thể nhận được dịch vụ giảng dạy tốt nhất."

Hiệu trưởng Han đột nhiên trở nên nghiêm túc, thậm chí khi nhắc tới Charlotte còn có chút tôn kính. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#englot