Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

44. Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Việc chiếm đoạt tài sản của người khác có thể làm nhưng không thể thế làm nhưng khôn nói ra, nếu thành công thì có thể tìm ra lý do đường hoàng, không thành công sẽ thành trò cười lớn, nhất là khi La gia vẫn luôn thèm muốn Waraha gia, không khác gì kiến càng hám cây. Lời này truyền ra ngoài, toàn bộ La gia chẳng khác gì trò cười, La San tức giận vì bản thân đã nuôi dạy ra một đứa con đuờng hoàng , nói năng không chịu suy nghĩ, ông ta lập tức giơ chân đá vào cẳng La Lian làm cho cậu ta lập tức quỳ xuống đất:

"Mày đúng là đồ bất hiếu! Ở bên ngoài nói năng bậy bạ! Mau xin lỗi đi! Chẳng lẽ mày còn muốn chuyện gì Waraha tổng cũng phải nói cho mày nghe nữa à!"

La San cũng là kẻ bất tài, La gia cho ông ta làm gia chủ cũng vì con trai của ông ta mất sớm, còn con trai lớn của anh cả vẫn còn nhỏ tuổi. Hơn mười năm trước La San hợp tác với Engfa, nhận được rất nhiều lợi ích. Có Engfa giúp sức, ông ta mới ngồi được vào vị trí gia chủ của La gia này, Engfa khách khí gọi ông ta một tiếng bác, làm sao ông ta dám lấy tư cách trưởng bối ra đối xử với Engfa?

Từ trước đến nay La San chỉ lo việc đối ngoại, không quan tâm đến việc nội bộ của La gia, ông ta  vẫn nói một cách hoa mỹ là “nam lo việc bên ngoài, nữ lo việc nhà”, thực ra ông ta rất sợ vợ. Toàn bộ việc lớn việc nhỏ trên dưới La gia đều do một tay vợ ông ta giải quyết, cho dù ông ta có muốn lo cũng không lo được.

Tới khi sinh đứa con trai thứ hai này, bà La rơi vào tình huống nguy hiểm, cửu tử nhất sinh mới có thể bảo toàn được mạng sống cho cả hai mẹ con. Vì thế ông ta vẫn luôn dung túng cho đứa con thứ hai này, La San biết tất cả những chuyện xấu xa La Lian đã làm ở bên ngoài, bao gồm cả gà gáy, bắt chó, trộm cướp... Tuy nhiên, mỗi lần La San muốn dạy dỗ con trai, phu nhân sẽ ầm ĩ, vừa khóc vừa nháo đòi thắt cổ tự tử. Mọi chuyện cứ thế mãi, La San cũng không quan nổi nữa, dù sao đứa con trai này cũng không gây ra chuyện gì quá lớn, cho nên ông ta cứ thế cho qua.

Đứng ở vị trí của La San, chỉ cần không đắc tội Waraha gia thì về cơ bản cũng không phải chuyện gì to tát, La San nghĩ, với năng lực của con trai mình, cho dù muốn đắc tội Waraha gia cũng không dễ dàng gì.

Không ngờ lần này La Lian lại tài giỏi đến vậy, thật sự đã gây ra rắc rối đớn.

"Waraha tổng, tiểu thư, là do tôi ăn nói thô lỗ, những lời này tôi nói không phải không có chỗ đúng."

La Lian bị ba mình đá một cú thật mạnh, trong lòng có chút bướng bỉnh không chịu thừa nhận thất bại, ngẩng cổ nhìn Charlotte.

“Sớm muộn gì Charlotte tiểu thư cũng sẽ phải lập gia đình, chẳng lẽ Waraha tổng muốn bảo bọc tiểu thư trong lòng mình cả đời? Xét về hoàn cảnh gia đình, địa vị và nguồn tài chính, ngoại trừ La gia của chúng tôi, ngoại trừ La Lian tôi, toàn bộ Bangkok còn có ai xứng đáng với tiểu thư Charlotte ? Tôi nói như vậy cũng rất đúng, cô ấy trở thành vợ của La Lian tôi, không phải chỉ là chuyện sớm muộn thôi sao.

Dù sao Charlotte còn trẻ, da mặt mỏng, vốn dĩ  nàng không muốn gặp nguời này, kết quả bị Engfa ép mình tới gặp đối phương. Tuy nhiên, tới đây cô bé lại nghe được những lời hàm hồ từ miệng La Lian, nàng liền tức giận đến mức móng tay cắm sâu vào tay vịn ghế ,hận không thể xé miệng tên ngốc truớc mắt.

Một lát sau trên móng tay của nàng dính đầy vụn gỗ, hai hàm răng cũng nghiến chặt vào nhau. Dù sao bản thân cũng là người được dạy dỗ đàng hoàng, Charlotte cố gắng kiềm chế cảm xúc để không tức giận. Nếu chuyện này đổi lại là Engel thì cô ấy đã vã thẳng vào mặt tên nhị thế tổ vô dụng kia rồi.

La Lian vừa mới nói xong những lời vô nghĩa như vậy, La San tức giận đến mức đến mức huyết áp tăng vọt, cầm chén trà lên định ném về phía con trai mình. Ông ta còn chưa kịp xuống tay, chỉ thấy có một chén trà đã bay tới trước, ngay cả trà cũng đều đổ hết lên người con trai mình.

La San nhìn theo quỹ đạo parabol của tách trà. nhìn thấy Engfa đang ngồi đó, trên mặt mỉm cười, không nhanh không chậm lau sạch tay.

"Xin lỗi, tôi trượt tay."

La  San lau mồ hôi, cười làm lành.

"Waraha tổng, sao cô phải chấp với tên tiểu tử này làm gì, như vậy chẳng phải rút ngắn tuổi thọ của mình đi sao."

"Những gì nhị thiếu gia vừa nói cũng không phải không có lý lý, sớm muộn Tiểu Char của chúng tôi cũng phải lập gia đình. Xét về bối cảnh gia đình, tài lực và địa vị, e rằng chỉ có La thiếu gia mới là lựa chọn tốt nhất của Waraha gia.”

Engfa cầm lấy khăn lụa trắng lau tay, bình tĩnh cười nói:

“Nhưng nhị thiếu gia còn quá trẻ, có lẽ cậu không biết có một câu gọi là “thế sự vô thường".

" Ngay cả thế gia trăm năm như Waraha gia, cũng nhiều lần hưng suy mới được  như hiện tại. Mọi người nói ba mươi năm ở Đông, ba mươi năm ở Tây, ai có thể đảm bảo mười năm sau địa vị của gia tộc mình vẫn còn như trước, bác nói có đúng không?"

Đây quả thật là một lời đe dọa trắng trợn, La San run rẩy giẫm lên lưng Lian

"Thằng nhãi này, mày nhất định phải nghe lời dạy bảo của Waraha tổng! Nhất định phải nhớ rõ trong lòng! Bây giờ còn đứng đây nói nhảm cái gì? Còn không mau dập đầu xin lỗi tiểu thư!”

Ở La gia, Lian đã quen với việc vô pháp vô thiên, cậu ta cảm thấy mình nhận lỗi như vậy đã quá sức chịu đựng. Engfa vẫn cố ý gây khó dễ với mình, làm cậu ta phải xấu hổ. Dù sao, ba của cậu ta nhất định sẽ không đánh chết mình, cậu ta chỉ đơn giản giở thủ đoạn vô liêm sỉ thường ngày của mình, cứng đầu đến mức không nói gì, không ngờ La San lại dám ra tay đá mình ngã xuống đất. Đích thân đè cậu ta xuống, ép cậu ta phải dập đầu ba lần nhận lỗi với Charlotte, đầu cậu ta đập xuống sàn đá cẩm thạch phát ra âm thanh cực kỳ khó nghe. La Lian không nhịn được hét lên một tiếng đau đớn, chờ tới khi dập đầu xong, cậu ta có cảm giác như não của mình bị đập nát.

"Được rồi, nhị thiếu gia còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, bác cũng không nên trách tội cậu ấy."

Engfa nhìn thấy trán Lian bầm một vết tím xanh sau khi đập xuống sàn nhà. Lúc này cô mới mỉm cười xua tay nói:

"Tôi sẽ thay Tiểu Char chấp nhận lời xin lỗi này, đừng làm tổn hại đến hòa khí giữa hai nhà, bác nói xem có phải không?” 

" Phải! Phải, phải, phải..."

La San nghe thấy Engfa nói chấp nhận lời xin lỗi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:

"Waraha tổng, tôi thay mặt con trai mình cảm ơn cô đã đại nhân đại lượng! Thời gian không còn sớm, chúng tôi cũng không làm phiền Waraha tổng và tiểu thư nghỉ ngơi nữa."

"Được rồi, cũng không còn sớm. Tôi cũng không tiễn hai người nữa. Quản gia, ông giúp tôi tiễn bác ấy."

La San thực lực không cao lắm, sau này vẫn sẽ phải dựa vào Engfa, có thể dựa vào ba cái dập đầu của con trai làm cho Engfa nguôi giận, ông ta cũng cảm thấy cực kỳ vui mừng.

Sau khi La San đưa Lian đi, Engel mới cực kỳ bất bình nói:

"Chị định buông tha cho tên nhãi kia dễ dàng như vậy? Tiểu Char, em nói xem có đúng không? 

Chỉ cần dập đầu ba cái là coi như không có chuyện gì xảy ra? Nghĩ tới cũng thật quá đơn giản!”

"Quên đi, La San nhát gan ngoan ngoãn, có thể tìm được một cơ hội uốn nắn ông ta cũng rất dễ dàng. Dù sao thì sau này Waraha gia còn phải hợp tác với La gia, chỉ cần cho La San một bài học là được."

"Vậy chị cứ như vậy bỏ qua cho La Lian ?"

Engfa lắc đầu cười nói:

"Nếu không, chúng ta còn có thể làm gì?"

Engel nhìn thấy nụ cười của cô không khỏi rùng mình.

Cho dù sự việc dừng lại ở đây, Engfa đánh động như vậy, sẽ không còn nam sinh bảnh bao nào trong trường dám quấy rối Charlotte. Ngày hôm sau, La Lian đã chuyển sang lớp khác trong trường, Charlotte cũng sẽ không bị ai khác quấy rầy.

Ba tháng sau, trong trường tư thục đột nhiên xảy ra ra náo loạn, Charlotte qua tin đồn giữa các bạn cùng lớp biết được rằng đêm hôm trước La Lian cùng đám bạn cẩu bằng hữu đua xe ở con đường núi khúc khuỷu ngoại thành, kỹ năng lái xe của cậu ta không tốt bằng người khác, xe trực tiếp đâm vào vách núi, cuối cùng bị liệt nửa người.

Đó là một sự cố hoàn toàn nhiên, những người đi đua cùng một vài thanh niên có quan hệ cá nhân thân thiết với La Lian, họ thường chơi cùng nhau, sau đó các chuyên gia đã kiểm tra xe, phát hiện chiếc xe hoàn toàn bình thường. Nhưng kết quả xét nghiệm nước tiểu của La Lian phát hiện ra cậu ta có sử dụng chất cấm.

Khoảng thời gian quá dài, từ trước tới nay quan hệ của hai nhà La và Waraha vẫn luôn tốt đẹp, bất cứ ai cũng  không nghi ngờ Engfa , ngay cả La San cũng hối hận vì quản con trai không nghiêm, mới làm cho con trai càng ngày càng bạo gan hơn. Ngay cả bản thân La Lian cũng chỉ có thể trách mình không may mắn, hơn nữa đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma.

Charlotte nhớ lại những gì Engfa đã nói với mình.

Engfa nói:

“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”

Lúc này đã là tháng mười một, thời tiết đã vào cuối thu, gió lạnh làm Charlotte khẽ rùng mình.

Năm thứ nhất cô bé học tài chính, năm thứ hai học pháp luật. Đến năm thứ hai, Engfa đã mời Charlotte thực tập tại bộ phận tài chính trong một chi nhánh của Tập đoàn Waraha thị.

Nói là đi thực tập nhưng trong công ty mọi người không ai là không biết Charlotte chính là công chúa bảo bối của Engfa, từ giám đốc quản lý chi nhánh cũng phải cho cô bé chút mặt mũi.

Năm nay Charlotte mười bảy tuổi, những gì nàng học được từ trước đây đều là lý thuyết và chưa bao giờ được áp dụng vào thực tế, sau những giờ học trước nàng chỉ làm một số bài tập báo cáo tài chính bằng cách sử dụng các trường hợp mô phỏng do giáo viên đưa ra. Ngày đầu tiên tới công ty thực tập, nàng đã bị tổng giám đốc tài chính đưa cho một đống báo cáo, đọc cả ngày, nàng có cảm giác như chìm vào trong sương mù, không hiểu gì cả. Sau khi về đến Waraha Gia ,Charlotte cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, thậm chí nàng cũng không vào nhà ăn ăn cơm tối, Engfa đã nhờ nhà bếp chuẩn bị vài món ăn nhẹ ăn kèm với cháo trắng, sau đó cô tự mình bê vào trong phòng nàng.

Khi Engfa bước vào, Charlotte vẫn đang đắm chìm trong một đống báo cáo.

Báo cáo của công ty đều là tài liệu mật, Charlotte không được mang về đành phải viết ra những chỗ mình không hiểu, buổi tối về sẽ tự mình tra tài liệu, suy nghĩ xem những số liệu này có chỗ nào không thích hợp không.

Charlotte tập trung đến mức thậm chí không biết Engfa đã vào trong phòng. Mãi cho đến khi Engfa đóng máy tính trước mặt mình lại, đặt nó sang một bên, sau đó đặt khay đồ ăn chuẩn bị sẵn xuống trước mặť Charlotte.

Lúc này Charlotte có chút bất mãn nhỏ giọng kháng nghị:

"EngEng, chị đang làm gì vậy?"

"Cành to bằng lòng bàn tay sao có
thể mệt mỏi như vậy? Có sẵn chuyên gia ngồi đây cũng không hỏi. Còn phải mất công tra trên máy tính?"

Nếu là đề vật lý kỳ lạ và đánh đố giống như năm đó của Charlotte,Engfa chỉ có thể thừa nhận mình không giúp gì được cho Charlotte. Nhưng hiện giờ chỉ là báo cáo của một chi nhánh nhỏ, với năng lực của mình quá đủ để trả lời những  câu hỏi của Charlotte. Mục đích để Charlotte đến chi nhánh thực tập chỉ là để làm quen trước với hoạt động của công ty, không muốn nàng phải vất vả quá mức. Chỉ không ngờ Charlotte hiểu sai ý của mình, chăm chú tới mức cơm cũng không ăn, chẳng khác nào Engfa tự bê đá đập vào chân mình.

Charlotte ngửi thấy mùi thơm của cháo trắng, lúc này mới cảm thấy đói, bụng réo ầm lên, cầm một chiếc bát sứ được bày một đĩa tôm xào cùng một miếng măng và giăm bông xé nhỏ. Chậm rãi uống từng ngụm nhỏ, trong lúc ăn cháo, nàng muốn Engfa giải thích số liệu trên bàn cho mình nhưng Engfa muốn để nàng ăn trước rồi mới làm việc, nếu không cô sẽ không nói một lời.

Charlotte đành phải tăng tốc độ, sau khi ăn xong cháo, nàng nhờ người bưng đĩa ra, sau đó hỏi Engfa:

"Được rồi, EngEng, có phải bây giờ chị nên nói cho em biết rồi không?" 

“Được rồi, EngEng” làm cho Engfa cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, cam tâm tình nguyện muốn dạy bảo cho Charlotte, vì Charlotte mà trả lời thắc mắc.

Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Engfa làm gia sư cho Charlotte, từ khi Charlotte còn nhỏ học viết và tính toán, cho đến sau này Charlotte học đánh đàn và ngâm thơ. Đều không phải do một tay Engfa chậm rãi dạy bảo từng thứ một? Mãi về sau, Charlotte càng lớn, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.

Charlotte nghĩ rằng sau này cho dù Engfa không làm CEO thì cô chỉ cần làm giáo viên cũng đã quá đủ rồi. Vấn đề mà cô giảng rất sâu, lời lẽ dễ hiểu, chỉ với vài câu ngắn gọn, một hoặc hai ví dụ, Charlotte có thể hiểu và lĩnh hội chúng, đồng thời cũng thôi thúc Charlotte thỉnh thoảng suy nghĩ, hướng dẫn Charlotte đặt câu hỏi, để Charlotte hiểu những gì nàng cho là mình hiểu và những gì thực sự hiểu.

Lớp học này kéo dài đến khoảng 11 giờ tối, đã lâu rồi hai người không ở chung cùng một chỗ một khoảng thời gian dài như vậy, cũng không có chút xấu hổ, Engfa nhìn khuôn mặt đang chăm chú ghi chép của Charlotte, trong lòng bắt đầu có cảm giác như quay về lúc Charlotte còn nhỏ.

"Nhưng EngEng,theo những gì chị vừa nói, những số liệu này không phải có vấn đề sao?"

Engfa vẫn đang chăm chú nhìn chằm chằm sườn mặt Charlotte, khi nghe câu hỏi của Charlotte, cô vô thức nghiêng người về phía trước đến gần màn hình máy tính của nàng.

"Ở đâu?"

"Cái này..."

Charlotte muốn chỉ cho Engfa xem nhưng khi cô quay đầu lại, khuôn mặt của Engfa lại gần, vì thế môi Charlotte lướt qua khoé miệng Engfa, nhẹ nhàng lướt qua má cô.

Những lời chưa nói của Charlotte dường như bị đóng băng tại chỗ, nàng nhìn vào sườn mặt gần trong gang tấc của Engfa, gần đến mức có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên mặt cô. Chỉ trong giây lát đầu óc nàng trống rỗng, đôi môi vừa chạm vào má của Engfa có cảm giác trở nên nóng bỏng.

Engfa cũng bị sự tiếp xúc bất ngờ này làm cho giật mình, gò má phải bị hôn có cảm giác như sắp bị thiêu cháy, cô lập tức đứng thẳng dậy giống như bị điện giật, nhanh chóng lùi về sau mấy bước cách xa Charlotte, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, không dám nhìn về phía nàng.

Một giây trước trong lòng còn đang cười thầm, thậm chí Engfa còn chuẩn bị sẵn hai câu chuyện cười nhỏ để trêu chọc Charlotte, giây phút này, dường như mọi âm thanh đều biến mất, căn phòng yên tĩnh, có cảm giác như thời gian đang ngừng trôi, chỉ còn lại tiếng gió bên ngoài thổi vào cửa sổ làm cho tấm rèm khẽ bay lên.

"Chị em..."

Không biết qua bao lâu, hai người đồng thời lên tiếng, dường như cả hai đều có điều muốn nói với đối phương nhưng vừa nói được một chữ, thấy đối phương muốn nói, bản thân lập tức dừng lại. Hai người dừng vài giây, không đợi được đối phương lên tiếng, lại đồng thời lên tiếng: "Em chị..." Hai người đồng thời nói ra, vì thế không hẹn mà cùng ngừng lại.

Engfa đợi Charlotte lên tiếng trước nhưng nhịp tim của Charlotte không bình thường, cố lấy thêm can đảm lần nữa nhưng không được, bất luận có cố gắng thế nào cũng không thể lên tiếng lần nữa.

"Khụ, khụ."

Rốt cuộc Engfa cvẫn là người đa mưu túc trí, da mặt cũng dày hơn Charlotte một chút, cô khẽ ho khan hai tiếng để xua tan cảm giác xấu hổ, giống như không có việc gì quan tâm cô bé :

“Thời gian cũng không còn sớm, công việc làm không xong được, nghỉ ngơi sớm một  chút, ngày mai nói sau."

Tim Charlotte đập cực kỳ nhanh, không dám cử động dù chỉ một chút, cúi đầu, cả người cứng đờ, khàn giọng đáp lại một tiếng, giọng nói mềm mại giống như tiếng mèo con, giống như có một cái móng vuốt nhỏ cào vào lỗ tai của Engfa.

"Chỉ cần em hiểu là được rồi, chị đi đây..."

Engfa tùy tiện nói hai câu, lập tức bỏ chạy trối chết.

Cô sợ nếu mình không mau chóng chạy trốn nhất định sẽ làm ra chuyện ngu ngốc không thể tha thứ được.

Sau khi trốn khỏi phòng Charlotte, Engfa dựa vào vách tường trên hành lang, lúc này mới miễn cưỡng lau mặť.

Thật sự là... Quá xấu hổ.

Ở tuổi này trông mình vẫn như một đứa trẻ.

Charlotte ngơ ngác ngồi trong phòng, mãi đến khi Engfa đã rời đi được một lúc, nàng mới kịp phản ứng lại.

Có phải vừa rồi mình đã hôn Engfa không?

Charlotte giơ tay lên chạm vào môi mình.

Hình như vừa rồi nàng đã hôn từ khoé miệng tới má của đối phương.

Khi còn nhỏ Charlotte cũng thường hôn Engfa nhưng đó đã là chuyện sáu bảy năm trước, trí nhớ của con người cũng đã dần phai nhạt. Cảm xúc trên mặt Engfa sớm đã không còn giống như trong trí nhớ của Charlotte.

Dù chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng cũng đủ để nàng nhớ rất lâu.

Trên mặt Engfa rất thơm, hình như còn rất mềm mại, trơn trượt, có chút giống như đậu hũ mềm vừa mới được lấy ra khỏi nồi.

Trong phút chốc, đầu Charlotte nóng bỏng giống như bị cháy, công việc và việc học lúc này đều bị ném lên chín tầng mây, trong mắt, trong trái tim và tâm trí nàng chỉ còn lại nụ hôn vừa rồi. Nàng không nhịn được nhớ lại cảm giác vừa rồi, bởi vì vậy mà có chút xấu hổ. Mặc dù trong phòng không có người, Charlotte vẫn cảm thấy xấu hổ tới mức không dám gặp ai, đơn giản nằm xuống giường, vùi đầu vào gối, không dám ra ngoài.

Rất nhanh, nàng lại nhận ra một điều khác.

Mặt Engfa hình như cũng đỏ lên?

Có phải do ánh đèn hay do mình nhìn nhầm, hay thật sự Engfa đỏ mặť?

Charlotte không thể chắc chắn.

Nhưng nàng có thể chắc chắn một điều, tình cảm của Engfa dành cho mình cũng không hề đơn giản.

Nếu không thì chỉ là vô tình chạm vào, Engfa có lẽ sẽ trêu ghẹo cho qua, cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy.

Khi đó, có phải chỉ cần tiếp tục một chút, có thể hôn lên... môi... EngEng” không?

A a a...

Charlotte hối hận đến mức ôm gối lăn lộn.

Làm sao có thể trùng hợp như vậy, làm sao có thể đáng tiếc như vậy? Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi có thể... Có thể...

"Charlotte... Chuyện ngu ngốc này mình phải quên đi..."

Đêm đó, tiếng than khóc hối hận của nàng vang vọng khắp Waraha gia .

Còn 28 ngày nữa mới bước sang tuổi 18, Charlotte mở lịch trên điện thoại đếm từng ngày, khi đến ngày thứ 28, ngón tay của nàng lập tức dừng lại, sau đó cài đặt nhắc nhở đặc biệt.

Trong đêm này, không chỉ có một mình Charlotte mất ngủ, còn có Engfa.

Đã nhiều năm như vậy, Engfa tưởng rằng tình cảm không thể chịu nổi của cô dành cho Charlotte đã phai nhạt, ít nhất là mấy năm nay, cô không còn những suy nghĩ không đúng với nàng nữa.

Ai ngờ lại bị nụ hôn vô tình này khơi gợi lại.

Đôi môi mềm mại mà chỉ có cô gái mới có được, vừa chạm vào mặt cô đã khiến đầu ngón tay của Engfa run lên, cô cảm thấy lúc đó mọi tế bào trong cơ thể mình như bừng tỉnh, nếu như không phải cô lợi dụng một chút lý trí còn sót lại trốn thoát khỏi cô gái thơm tho kiều diễm trong phòng ngủ. Engfa cũng không  dám nghĩ bản thân sẽ làm ra chuyện gì.

Đôi môi của Charlotte từ khi còn nhỏ đã rất đẹp,  khi còn nhỏ cô không hề để ý đến điều đó, càng lớn, Engfa không tự chủ được nghĩ tới rất nhiều lần, đôi môi này thích hợp để hôn lên.

Khi đó Engfa và Charlotte chỉ cách nhau chưa đầy một tấc, Cô vẫn còn nhớ đến sương mù mờ ảo trong đôi mắt xinh đẹp của nàng , thật sự quá động lòng người... Dụ dỗ người khác tới lấy.

Rất không thích hợp, Engfa lại nhớ tới nàng lúc mười ba tuổi ở trong phòng tắm của mình, trong một thoáng lơ đảng cô nhìn thấy bắp chân nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của đối phương.

Tim trong lòng ngực Engfa đập kịch liệt, máu toàn thân sôi trào.

Thâm chí cô có cảm giác đắm chìm trong đó, máu trong người như chảy ngược.

Nhưng trong nháy mắt giống như từ trên trời có người dội xuống một gáo lạnh, vừa mới lúc nãy máu trong người Engfa vẫn còn sôi sục, giờ khắc này chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo từ trong xương tủy.

Không phải cô không còn có suy nghĩ bẩn thỉu đối với Charlotte nữa, chỉ là Engfa đã đè nén những ý nghĩ đen tối này vào góc tối nhất trong lòng mình.

Nụ hôn bất ngờ đó chính là một kíp nổ đốt cháy tấm lá chắn mỏng manh bao bọc bên ngoài góc tối đó, một lần nữa vạch trần những suy nghĩ bẩn thỉu của Engfa trước công chúng.

Thật đáng khinh bỉ.

Trong căn phòng trống, Engfa nghe thấy vô số giọng nói phỉ nhổ vào mình.

Cô lại có suy nghĩ sẽ nhúng chàm đứa nhỏ chính tay mình nuôi lớn.

Hơn nữa đứa trẻ kia lại hết lòng tin tưởng mình.

Quá đáng khinh.

Súc sinh.

Hai người đều có suy nghĩ riêng, ngày hôm sau không ngờ lại bỏ bữa sáng, Charlotte lấy cớ đến công ty làm việc từ rất sớm, còn Engfa đợi nàng ra ngoài mới chậm rãi đi đến nhà ăn.

"Này, chị thật sự rất kỳ lạ đấy, bình thường không phải chị và Tiểu Char vẫn hay đi cùng với nhau sao? Hôm nay chị vẫn còn ở đây ăn bữa sáng vậy?" Engel ngáp một cái rồi đi vào nhà ăn, thấy Engfa vẫn còn ở đó trong phòng ăn. Cô còn đang đọc báo buổi sáng trong nhà ăn thì có chút tò mò:

"Chị, sao sắc mặt của chị khó coi quá vậy, có phải bị bệnh rồi không?"

Engfa gấp tờ báo lại, “Không có."

Charlotte vừa đến công ty đã nhận được tin nhắn từ Engfa :

[Nếu em không hiểu, hãy để những người đó giải thích cho em từng số liệu một. Waraha gia cũng không mượn bọn họ tới để nhàn rỗi.]

Hai năm trước, Charlotte hẳn sẽ nghĩ rằng việc làm phiền người khác như thế này là rất thô lỗ nhưng năm nay nàng đã học được cách giải quyết mọi việc từ Engfa, hơn nữa suy nghĩ của nàng cũng không còn giống như khi vẫn còn là học sinh.

Engfa nói rất đúng, cái gọi là quản lý cấp cao trong công ty có nghĩa vụ phải giải thích cho mình những vấn đề mà Charlotte không hiểu, để tránh rắc rối, giám đốc tài chính đã đuổi Charlotte đi cùng với một đống báo cáo cũ. Ngay từ đầu đây đã là một vấn đề rất nghiêm  trọng, chẳng qua thoạt nhìn Charlotte có chút dễ bắt nạt mà thôi.

Vì thế ngày hôm sau khi mới tới công ty, đúng lúc đó đang có cuộc họp tài chính quý của công ty, Charlotte cũng tham dự, ngồi ở vị trí phó.

Ngày hôm trước cô gái này vẫn còn ngượng ngùng đi vào trong, hôm sau ánh mắt đã trở nên sắc bén nhìn chằm chằm vào PPT, nếu có chỗ nào không hiểu, nàng sẽ yêu cầu đối phương dừng lại. Charlotte sẽ để đối phương giải thích cho mình từng vấn đề một, nếu như người này không giải thích được thì tổng giám đốc tài chính sẽ tự mình giải thích, nàng hỏi cực kỳ tỉ mỉ, họp tổng kết tài chính kéo dài cả ngày cũng không xong nên mọi người phải cùng Charlotte tăng ca.

Một số lãnh đạo lý trong bộ phận tài chính chỉ cho rằng Charlotte là một đứa nhóc còn đi học có thể hiểu được cái gì, cho Charlotte xem vài cuốn sổ kế toán cũ là đủ lịch sự. Bình thường bọn họ vẫn không cho nàng tiếp xúc trực tiếp với tình hình tài chỉnh của công ty. Ngày hôm nay khi nàng hỏi trực tiếp như vậy, Charlotte là người thừa kế tương lai đích thân Engfa chỉ định, đương nhiên quản lý cấp cao cũng không dám đắc tội, đành phải cùng nàng tăng ca, liên tục trong một tuần. Cuối cùng bọn họ cũng biết cô nhóc này cực kỳ lợi hại, không dám tiếp tục gây rắc rối cho nàng nữa.

Ngày tăng ca cuối cùng của tuần này kết thúc, Charlotte mỉm cười cảm ơn các tiền bối đã hăng hái chiến đấu cùng mình:

"Thorn tổng, tuần này anh phải vất vả rồi, giúp một vãn bối như em phải tăng ca."

"Bất kể tiểu thư nói gì, chúng tôi có nhiệm vụ phải hỗ trợ tiểu thư trong công việc."

Charlotte mỉm cười, cực kỳ bình tĩnh, dịu dàng:

" Thorn tổng biết là tốt rồi."

Mặc dù cô gái mỉm cười, có chút ngượng ngùng ,nhưng tổng giám đốc tài chính cũng nhìn ra được trong ánh mắt của cô gái này có sự tàn nhẫn giống hệt Engfa.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#englot