Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

45. Dụ dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Hai mươi tám ngày, tính từng ngày, tưởng chừng như rất dài nhưng thực tế lại rất nhanh, khi thực sự đến, Charlotte có một cảm giác không chân thực giống như một giấc mơ.

Sinh nhật thứ mười sáu của Charlotte không tổ chức, đáng  lẽ sinh nhật mười tám tuổi phải thông báo cho mọi người biết để chúc mừng, đặc biệt việc Charlotte là người nối nghiệp sau này của Engfa. Từ lâu chuyện này đã trở thành một bí mật công khai, nàng đã mười tám tuổi, bắt đầu thành lập mạng lưới quan hệ của riêng mình, không thể tiếp tục làm một bông hoa hồng được Engfa nuôi dưỡng trong lòng kính.

Lễ trưởng thành của thiên kim Waraha gia là một lễ lớn, có bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán không có cơ hội, tới khi nhận được thiệp mời có người nào không dám coi trọng, không cần phải người khác nhắc nhở, tới lúc đó nhất định sẽ có mặť.

Cuối cùng Charlotte cũng hiểu được phiền muộn của Engel năm đó, lịch trình ngày hôm đó dày đặc đến nỗi nàng không có chút thời gian riêng tư nào. Thực ra ngay từ một tuần trước, Charlotte đã không có thời gian riêng tư, ngay cả đi thử đồ, khi thử trang điểm, Charlotte vẫn đang nghĩ xem vị khách nào mình cần gặp trong ngày sinh nhật sẽ có ích cho bản thân và có thể thiết lập mối quan hệ lâu dài, còn vị khách nào chỉ là giữ thể diện mà thôi.

Charlotte theo học bên cạnh Engfa hai năm cũng coi như mưa dầm thấm lâu, thực tập ở trong công ty một năm, từ lâu nàng đã mất dần tính cách trẻ con, chỉ còn lại chút khôn khéo và tính toán.

Hơn nữa, Charlotte có vẻ ngoài hiền lành, vô hại, tuy dễ bị người ta coi thường nhưng cũng dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác, so với khí chất khiến người ta thoạt nhìn thấy hung hãn của Engfa thì Charlotte lại càng có thêm vài phần ưu thế.

Những năm đầu, Engel có thể dẫn Charlotte ra ngoài chơi, trêu chọc Charlotte và trêu đùa nàng. Mấy năm gần đây, bất cứ khi nào Engel có ý muốn chiếm tiện nghi của Charlotte đều bị  nàng dùng vài ba câu nói ngược lại, cơ hội chiếm được tiện nghi của Charlotte càng ngày càng ít.

Về vấn đề này, chị gái Engel cảm thấy cực kỳ buồn bực, sau khi bị Charlotte bắt bẻ, cô ấy thường thở dài nói:

“Haizz, đúng là càng lớn càng không đáng yêu, Tiểu Char khi lớn càng không đáng yêu, Tiểu Char khi còn là một cô bé ngốc nghếch thật sự rất dễ thương, lại biết nghe lời, em ấy sẽ làm bất cứ điều gì mà em nói. Hoàn toàn không giống như bây giờ. Em đào cho em ấy cái hầm, xẻng còn chưa kịp cầm vào tay, em ấy đã đào sẵn một cái hố ở đó chỉ chờ em nhảy vào. Hơn nữa dáng vẻ vẫn rất ngây thơ, vô tội, giống như không có việc gì, chị nói xem như vậy có đáng giận không?”

Engfa ngồi cách đó không xa, đang lật xem báo tài chính kinh tế, không mặn không nhạt nói:

"Em còn trách ai? Không phải là do em không có năng lực, ngay cả một chút tiểu xảo như vậy cũng không nhìn ra được."

Engel : "..."

Quên đi, Engfa là một con cáo già, Charlotte ở bên cạnh mưa dầm thấm lâu, nhất định cũng là một con cáo con, Engel coi mình là một người bình thường, đương nhiên không thể so với hai con cáo một già một trẻ này được.

Một ngày trước sinh nhật thứ mười nhật tám của Charlotte, nàng đặc biệt dành cả ngày để mời Aoom và Meena đến dự tiệc trước, không hề phô trương, bọn họ dùng bữa tại một nhà hàng riêng chỉ dành cho thành viên, ôn lại chuyện xưa.

Charlotte, Aoom và Meena lớn lên cùng nhau, đáng tiếc, từ khi nàng vào trường tư thục, ba người ít gặp nhau hơn, hơn nữa, sau khi Charlotte vào công ty thực tập, thời gian rảnh càng ngày càng ít. Tính ra thời gian, bọn họ đã gần một năm không gặp, chỉ có thể biết được những chuyện mới nhất của nhau thông qua mạng xã hội.

Aoom trưởng thành sớm, chưa đầy 18 tuổi đã có nét quyến rũ của một phụ nữ trưởng thành, Meena không thay đổi nhiều, vẫn vô tư như vậy, thậm chí chiều cao cũng không phát triển nhiều, cô ấy vẫn chỉ cao 1m68.

"Ha ha, Charlotte, cậu vẫn còn nhớ rõ tới hai bọn mình sao? Hôm trước tớ thấy cậu trên TV, tớ còn nói với Aoom bây giờ cô nhóc cậu đã phát tài rồi. Có lẽ cậu không thể nhớ nổi tình bạn mười năm của chúng ta đâu."

Meena đã lâu không gặp Charlotte, hôm nay hội ngộ rất vui mừng, cô ấy vòng tay qua vai nàng, cười nói thoải mái, không hề xa cách, vẫn thân thiết giống như khi còn nhỏ.

Aoom đương nhiên không thể chịu nổi, lập tức gạt cánh tay đang để trên vai Charlotte xuống,

"Được rồi, tới khi nào cậu mới sửa được cái tật cứ gặp người khác là khoác vai người ta vậy?"

"Không phải đã sửa được rồi sao?"

Meema bất mãn, "Hơn nữa, tớ với Charlotte khoác vai nhau thì sao? Cậu không thử nghĩ xem tình bạn của chúng ta đã được bao nhiêu năm, sao vậy, cậu ghen tị hở? Ha ha, không có cách nào đâu, tớ vẫn mãi là người bạn đầu tiên của Charlotte, cho dù cậu có ghen tị cũng chỉ có thể đứng vị trí thứ hai thôi.”

"Được rồi, cậu lợi hại, cậu có muốn uống nước trái cây không?"

Aoom hiểu Meena quá rõ,  Meena không bắt bẻ cô ấy, nếu không nhất định sẽ bị làm phiền cả ngày, cô ấy nói với Meena xong lại rót đồ uống cho mình, quả nhiên, sự chú ý của Meena lập tức thay đổi.

"Uống! Cậu cũng rót thêm cho mình một cốc."

Mấy người họ định đặt một phòng riêng một nửa bồn ghế, Aoom và Meena ngồi một bên, chỉ có Charlotte ngồi đối diện với họ. Charlotte đã biết Aoom có ý với Meena, nhìn hai người cãi nhau, Charlotte cảm thấy có chút thú vị, nàng cầm cốc lên mỉm cười nhìn hai người họ.

Aoom rót đồ uống cho Meena ,cầm cốc nâng ly chúc mừng nàng trước:

“Được rồi, giữa ba người chúng ta, Charlotte là người tạo ra sự khác biệt đầu tiên. Nào, Charlotte, bọn mình mời cậu một cốc."

"Được rồi, từng người một đi."

Charlotte cầm cốc ẩm cùng Meena chạm một cái, nhớ lại chuyện lúc trước ba người cùng nhau đi học về, ít nhiều có chút buồn bã.

Lúc đó, bọn họ vẫn còn là những đứa trẻ, bây giờ bọn họ đều đã trưởng thành.  

Bạn bè tụ tập cũng không có nhiều trò chơi náo nhiệt, chỉ ăn uống trò chuyện, từ nhỏ Meena đã tham lam, những món Charlotte gọi đều là món ăn đặc trưng ở đây, hương vị rất ngon. Lúc này trong mắt Meena chỉ có đồ ăn, Charlotte biết tính cách của cô ấy, cho nên trong bữa ăn ba người không nói nhiều, chờ tới khi cơm no rượu say, Meena xoa bụng, thỏa mãn dựa lưng vào ghế da ợ một cái, Charlotte thấy vậy lập tức cười rộ lên.

"Meena, nhìn bụng của cậu này, lát nữa có ăn được món tráng miệng không?"

"Đương nhiên có thể, cậu chưa từng nghe nói con người có hai cái dạ dày sao? Một cái dùng cho bữa chính, một cái dùng để chứa món tráng miệng."

Aoom không chút thương tiếc lập tức châm chọc cô ấy:

“Thùng cơm chính là thùng cơm, cứ nhận đi là được rồi, còn phải tìm lý do làm gì?"

"Dừng, thùng cơm đấy thì làm sao? Có thực mới vực được đạo, chẳng lẽ người thanh cao như cậu không ăn cơm à? Hừ, đói chết cậu đi."

Charlotte cười cắt ngang hai người họ:

"Được rồi, hai người đều như thế này rồi ,hơn mười năm không hề thay đổi, đúng là nhàm chán. Đúng rồi, sang năm hai cậu thi vào đại học đúng không? Hai người có muốn thi vào trường nào không?"

Meena nói: "Aoom không cần lo lắng. Với thành tích của cậu ấy, muốn thi vào trường đại học nào không phải do cậu ấy quyết định sao?"

Charlotte : "Còn cậu thì sao, Meena ?"

" Tớ? Tớ có chút khó khăn..."

Meena đang rất phiền não."

Thành tích của tớ không bằng Aoom. Nói không chừng tới lúc thi đại học cũng sẽ một người một hướng."

Aoom nói: “Không phải còn có tuyển thẳng sao?"

"Quên đi, tổng cộng chỉ có hai vị trí được đề xuất. Không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm, thành tích kia của tớ? Nghĩ cũng đừng nghĩ tới."

Aoom nói:

"Thử một lần đi. Dù sao chúng ta còn một năm."

Meena bẩm sinh là là người lạc quan, nghe Aoom nói như vậy, trong lòng cảm thấy mình có rất nhiều hi vọng, vui vẻ cười nói:

"Đúng vậy, Aoom, chúng ta thỏa thuận đi, nếu như sau này chúng ta vẫn tiếp tục là bạn cùng lớp, cả đời này cậu không thể thoát khỏi tớ." 

Meena cho rằng những lời này đang uy hiếp Aoom nhưng Aoom quay mặt đi, Charlotte nhìn thấy rõ mặt cô ấy đỏ bừng, nàng mím môi khẽ cười.

Meena ngốc như vậy, không biết tới khi nào mới biết được tâm ý của Aoom.

Charlotte mỉm cười rồi giúp Aoom giải vây.

"Được rồi, Aoom, cậu đã nghĩ tới việc theo chuyên ngành nào chưa?"

"Có lẽ tớ sẽ theo công nghệ thông tin."

"Này, Aoom, cậu  bắt đầu có hứng thú với máy tính từ khi nào? Sao tớ nhớ là cậu thích học luật cơ mà? Năm đầu trung học tớ đăng ký tham gia vào lớp bổ túc máy tính cậu còn cười nhạt, nói chỉ có những đứa ngu ngốc, suy nghĩ đơn giản như tớ mới theo chuyên ngành này thôi." Meena cực kỳ ngạc nhiên.

“Tớ muốn học không được sao?"

Aoom thẳng thừng chỉ trích Meena.

Một người trưởng thành như Aoom sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình quyết định theo học chuyên ngành khoa học máy tính vì cảm thấy không thoải mái sau khi thấy Meena thân thiết quá mức với một đàn anh cùng tham gia khóa đào tạo. Cô quyết định như vậy là bởi vì Meena.

"Đúng rồi, Charlotte, cậu có ý định gì không?"

Meena quen bị Aoom chỉ trích, cho nên cô ấy cũng không để ý lắm, vừa nhớ tới lập tức quay sang hỏi Charlotte, với xuất thân của nàng, tuyệt đối không có khả năng chăm chỉ cố gắng tham gia cuộc thi vào đại học như bọn họ. Đoán chừng đã trực tiếp nộp đơn vào một trường nào đó ở nuớc  ngoài.

"Tớ? Tớ dự định học chuyên ngành tài chính tại Đại học Bangkok."

"A? Không thể nào? Cậu không có ý định ra nuớc ngoài học thêm à?"

"Không, tớ chỉ muốn ở lại đây."

Tất nhiên mình không thể ra ngoài, Charlotte nghĩ, nàng đã phải chờ đợi rất lâu, khó khăn lắm mới đợi tới khi 18 tuổi để có thể trực tiếp theo đuổi Engfa. Ra nuớc ngoài vào thời điểm như vậy có lẽ sẽ mất bảy hoặc tám năm, thời gian lâu như vậy, nếu như giữa đường có người khác nhanh chân tới trước, Charlotte sẽ hối hận cả đời.

Nãy giờ Aoom vẫn luôn im lặng, lúc này mới hỏi một câu: “Chị Waraha có biết không?”

"Tớ chưa nói chuyện với chị ấy nhưng mà nhất định chị ấy sẽ đồng ý thôi."

Aoom khẽ nhíu mày.

Meena bất mãn nói: "Aoom cậu có nói nữa không? Muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng đừng quanh co lòng vòng như vậy nữa."

Nhưng Aoom lại lắc đầu phủ nhận:

“Không, tớ chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Sau một thời gian dài xa cách, khi mấy người bạn gặp mặt ăn cơm cực kỳ vui vẻ, lúc chia tay Meena còn không nỡ rời xa, Aoom túm lấy cổ áo cô ấy kéo lại, tài xế của Charlotte cũng đã lái xe tới trước cửa đang đứng đợi ở bên ngoài. Tới lúc nàng về tới nhà đã hơn mười giờ, Charlotte nghĩ có lẽ Engfa đang ở trong phòng làm việc, không ngờ Charlotte vừa bước vào nhà chỗ hai người ở thấy Engfa đang ngồi trên ghế sofa ở sảnh tầng một đọc tài liệu.

"EngEng? Chị vẫn chưa ngủ sao?" Charlotte hỏi.

"Chị vừa mới từ thư phòng ra, nghỉ ngơi một lát rồi mới lên lầu."

Engfa đặt tài liệu trong tay xuống, hỏi:

"Bữa tiệc thế nào?"

"Rất vui. Aoom cao hơn em, còn Meena vẫn không cao thêm chút nào. Đứng cùng Aoom nhìn cậu ấy rất nhỏ nhắn, khá đáng yêu."

Charlotte đi đến bên cạnh Engfa, nàng đang khát nuớc, lập tức cầm chén trà của Engfa lên uống một hơi, sau đó ngửa đầu dựa vào ghế sô pha thở ra một hơi:

"Haizzz, đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng trưởng thành rồi."

Engfa trêu chọc nàng:

"Em vẫn luôn mong muốn được lớn lên phải không? Cũng không biết trước kia ai vùi vào trong lòng của chị lăn qua lộn lại, khóc lóc ầm ĩ nói mình không muốn lớn lên."

Charlotte không nhịn được nói:

"Không phải tại lúc đó em vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện sao? Sau này em mới hiểu được, trưởng thành vẫn là tốt nhất."

Nói xong, nàng lại nhìn Engfa.

Charlotte nghĩ, khi còn nhỏ, mình chỉ có thể giữ ở trong lòng không dám nói cho người khác biết, không dám cho đối phương biết. Nhưng khi lớn lên, mình thích ai sẽ nói cho  người ta biết. Thời gian trôi qua, bắt đầu từ ngày mai, tuổi tác sẽ không trở thành trở ngại giữa hai chúng ta.

Nhưng Engfa đã đứng dậy, nhẹ nhàng nói với nàng:

“Muộn rồi, đi ngủ sớm đi.”

Engfa có vẻ không vui chút nào về việc nàng lớn lên.

Đương nhiên cô không vui rồi, bắt đầu từ ngày mai, bông hoa tự mình chăm bẵm tưới tắm sẽ bị người khác công khai lấy đi, huống chi Engfa còn có ý đồ đối với nàng, ngay cả ba mẹ bình thường cũng sẽ không vui.

Charlotte muốn hỏi Engfa tại sao cô không vui khi mình lớn lên nhưng Engfa đã bước lên lầu về phòng mình trước, nhanh chóng biến mất ở chỗ ngoặt của cầu thang.

Phòng ngủ của Charlotte và Engfa cách xa nhau, gần như ở hai đầu hành lang, đây là do Engfa cố ý sắp xếp như vậy. Cô sợ nếu phòng  của mình và phòng của Engfa quá gần nhau, ở trong phòng ngủ cô cũng có thể nghe thấy tiếng hít thở của nàng. Engfa lại sợ mình có những suy nghĩ không đứng đắn.

Charlotte tắm xong, nằm ở trên giường, nghĩ đến ngày mai, nàng lại không ngủ được.

Ngày mai, ngày mai.

Bắt đầu từ ngày mai, nàng có thể công khai theo đuổi Engfa nhưng bằng cách nào? Charlotte rất buồn phiền, nhiều năm như vậy Charlotte vẫn chỉ thích một mình cô. Từ nhỏ tới lớn, nàng không dám bộc lộ ra trước mặt cô.

Ngày mai sau khi yến tiệc kết thúc thì sao, tìm một nơi không có người nói với Engfa:

"EngEng, em thích chị, chị có thể làm bạn gái của em được không?" Không được, không được, đột ngột như vậy nhất định sẽ dọa cho EngEng bỏ chạy. 

Điều đó có nghĩa là bản thân phải từ từ, dụ dỗ kẻ địch... Không đúng, là dụ EngEng xâm nhập.

Ừm? Dụ EngEng xâm nhập? Từ này có vẻ hơi...

Nhưng khi bản thân bước sang tuổi mười tám, điều đó có nghĩa là mình có thể làm điều này điều kia với EngEng?

A! Charlotte sao mày lại có suy nghĩ khốn nạn như vậy? Rốt cuộc trong đầu mày đang nghĩ cái gì vậy!

Charlotte che mặt lại để ngăn chặn những suy nghĩ không đứng đắn tiếp tục xuất hiện trong đầu, buộc mình quay lại với kế hoạch “dụ EngEng xâm nhập”.

Đúng, bản thân không thể vội vàng, từ từ mới thành công... Nhưng cứ từ từ như vậy thì tới khi nào mới xong? Nàng và Engfa đã ở bên nhau hơn mười năm, Charlotte không thể đợi được nữa, cũng không muốn đợi thêm nữa.

Nếu tiếp tục chậm một chút nữa, nói không chừng sẽ bị người khác chiếm trước mất.

Nếu không thể đợi được nữa thì dường như chỉ còn lại một cách đó là ?

Nhưng vấn đề lại đến, làm sao để quyến rũ?

Quyến rũ? Khích lệ? Hướng dẫn?

Charlotte ôm gối suy nghĩ, suýt chút nữa không nhận ra từ "dụ dỗ".

Đột nhiên, trong đầu nàng lóe lên một suy nghĩ chính là “dụ dỗ”.

Được rồi, Charlotte sờ sờ cằm, đây cũng là ý kiến hay.

Nghĩ đến đây, Charlotte lập tức nhảy xuống giường, chạy đến trước bàn trang điểm nhìn vào gương, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy mình khá đẹp, mắt mũi khá ưa nhìn. Nàng lại nhìn vào trong gương khẽ nháy mặt một cái. 

Nàng không biết nháy mắt như thế nào, cái nháy mắt này trông rất buồn cười, giống chớp mắt hơn là nháy mắt.

Này...Charlotte đột nhiên cảm thấy nổi da gà, trong lòng bắt đầu cảm thấy khổ sở.

Quyến rũ có vẻ không phải là điểm mạnh của mình...

Liệu có nhìn được không? Những phi tần được sủng ái thời xưa được cho là có “đôi mắt đẹp như lụa”, họ đã làm được điều này như thế nào? Charlotte thực sự rất muốn quay ngược thời gian và xin lời khuyên từ họ.

Nàng đang ngồi trước gương suy nghĩ mông lung thì bỗng có tiếng gõ cửa, Charlotte giật mình, muốn quét sạch những suy nghĩ rác rưởi ra sau đầu, nàng ngồi trước gương sắp xếp lại suy nghĩ của mình và đảm bảo rằng mình vẫn ổn. Sau đó Charlotte đứng dậy đi tới mở cửa, không ngờ rằng ngoài cửa lại là Engfa. 

" EngEng ? "

Charlotte sửng sốt, "Sao chị lại tới đây?"

Engfa cgiơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đếm vài giây:

“Vừa lúc mười hai giờ.”

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn nàng:

“Tiểu Char, sinh nhật vui vẻ."

"Đã mười hai giờ rồi sao?" Charlotte giật mình, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, quả nhiên kim giờ và kim phút đều ở cùng một chỗ, hướng thẳng lên trên.

"Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, em đã trở thành một người lớn độc lập."

Engfa mỉm cười, từ phía sau lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ bằng nhung được làm cực kỳ khéo léo, đưa cho Charlotte,

"Mười bảy năm trước đều thuộc về mẹ của em. Nhưng từ giây phút này, mỗi một ngày đều sẽ thuộc về chính em."

"Đây là... quà sinh nhật cho em?"

Engfa chưa bao giờ tặng quà sinh nhật cho nàng,Charlotte cũng chưa bao giờ mong đợi cô sẽ tặng quà sinh nhật cho mình, đây đã là thông lệ trong nhiều năm, vì vậy khi Engfa đưa chiếc hộp nhỏ tinh xảo cho Charlotte, hốc mắt nàng nóng lên, hai mặt lập tức đỏ bừng.

Khi nhận lấy món quà, tay nàng khẽ run lên, Charlotte run rẩy mở chiếc hộp này ra, chỉ thấy trong hộp có một sợi dây chuyền vàng bạch kim đơn giản nhưng lấp lánh.

Năm ấy Charlotte mười lăm tuổi, dưới gốc cây nàng đã trao cho Engfa một trái tim, cũng bởi vậy mà cô nhìn thấy cần cổ thon dài xinh đẹp của nàng, nếu đeo một chiếc vòng cổ sẽ rất đẹp.

Engfa bắt đầu tìm kiếm một chiếc vòng cổ phù hợp với Charlotte từ hai năm trước, không thể quá đơn giản, cũng không quá khoa trương. Chiếc vòng cổ này vừa đơn giản vừa độc đáo nhưng cũng phải có chút thú vị. Cô đã tìm kiếm suốt  hai năm, cuối cùng cũng tìm thấy nó ở một ngóc ngách, chiếc vòng cổ ở chỗ của thợ thủ công.

Nó hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của Engfa, lần đầu tiên cô nhìn thấy nó, cô hy vọng sợi dây chuyền này có thể được đeo trên cổ Charlotte.

Được chế tác độc quyền bởi người cha đã qua đời của người thợ thủ công, ông ấy đã dành cả tâm huyết của mình vào chiếc vòng này, tạo ra một chiếc vòng độc nhất vô nhị, chiếc vòng duy nhất trên đời không bao giờ tìm được cái nào giống như vậy.

Giống như Charlotte đối với cô.

Charlotte hết sức cẩn thận lấy chiếc vòng cổ ra khỏi hộp vuông, cầm nó trong lòng bàn tay, cẩn thận nhìn ngắm nó bên dưới ánh đèn.

Vô số bề mặt cắt đồng thời phản xạ ánh sáng, lấp lánh rực rỡ, chiếu vào mắt Charlotte, chiếu sáng con ngươi đen láy của nàng như thể cả căn phòng đều được thắp sáng.

"Thích không?" Engfa sốt ruột hỏi.

Nửa đầu cuộc đời cô đã đưa ra vô số quyết định quan trọng, có những quyết định thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy bất an như bây giờ, không thể chịu đựng được dù chỉ một lời phủ nhận của đối phương.

"Thích."

Nàng ngây ngốc gật đầu, giọng nói nghẹn ngào căng thẳng, nàng lại nhìn Engfa. Cô nhìn thấy mắt trong mắt đối phương, phản xạ lấp lánh.

Engfa nghe thấy nàng nói:

“EngEng, chị đeo cho em được không?"

Trên thực tế, Charlotte đã cao hơn rất nhiều so với hai năm trước, bây giờ nàng đã cao 1m7, cũng được coi là cao hơn rất nhiều cô gái bình thường khác. Nhưng khi Charlotte dùng giọng nói đậm giọng mũi nhờ Engfa giúp mình đeo vòng mình. Trong lúc hoảng hốt, cô gái cao ráo trong mắt Engfa chồng lên cô gái nhỏ ngây thơ trong ký ức của mình, cùng một người từ các thời kỳ khác nhau tại lúc này hợp nhất thành một, dùng cùng một giọng điệu để làm nũng với cô.

Trái tim Engfa gần như mềm nhũn như một vũng nuớc, sao cô còn có thể muốn bị từ chối cơ chứ? Cô tham lam nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, theo bản năng nói: “Được.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn.

Vì vậy Charlotte vui vẻ quay người lại, vén mái tóc dài ngang vai lên, để lộ cổ và lưng cho Engfa.

Nàng chỉ mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi, vén mái tóc dài lên, mắt Engfa có thể nhìn thấy toàn bộ bờ vai trắng nõn của nàng. 

Bờ vai cô gái mảnh khảnh, dưới lớp vải lụa mềm mại là xương cánh bướm xinh đẹp, do động tác giơ tay lên mà khẽ đung đưa nhẹ, Engfa nhìn thấy như vậy, cổ họng khẽ rên rỉ.

Xuất hiện trước mặt Engfa mà không có bất kỳ lo lắng như thế này, quả thật là một sự cám dỗ chết người, ngay cả việc mở và đóng bả vai dường như là một lời mời gọi trong im lặng đối với Engfa, như thể đang nói với cô:

"Mau tới đi, chạm vào em."

"EngEng?"

Charlotte chờ đợi một lúc lâu, thấy Engfa vẫn chậm chạp không chịu động đậy, nàng hơi nghiêng đầu khẽ gọi một tiếng.

Engfa giật mình tỉnh lại, vội vàng lấy sợi dây chuyền từ tay Charlotte giúp nàng đeo vào. Engfa vẫn luôn là một người khôn khéo bình tĩnh, không hiểu sao hôm nay chân tay cực kỳ vụng về.

Chiếc vòng cổ trong tay giống như có chân, dù có làm thế nào Engfa cũng  không đeo vào được. Trong lúc lúng túng, ngón tay của cô vô tình chạm vào tấm lưng trắng nõn mịn màng của Charlotte. Xúc cảm khi chạm vào khiến lòng Engfa vô cùng rối loạn, cô không nhịn được hơi thở dần trở nên nặng nề, phả vào lưng nàng.

Charlotte cảm giác được phía sau lưng có chút ẩm ướt ấm áp, nhịp tim lập tức đập nhanh, trong lòng loạn cào cào.

Dụ dỗ, dụ dỗ.

Nàng vô thức nghĩ, có phải đây chính là dụ dỗ không?

Nghĩ đến đây, mặt nàng nóng bừng.

Cuối cùng cũng đeo được chiếc vòng cổ này, Engfa thở phào nhẹ nhõm, nói cho nàng biết, Charlotte quay lại, hai người nhìn nhau, trên khuôn mặt của cả hai đều có một rặng mây hồng.

"Trông có ổn không?"

Charlotte tiến lại gần một bước, hỏi Engfa.

"Rất đẹp."

"EngEng."

Charlotte có chút bất mãn bĩu môi, "Chị còn chưa nhìn kỹ mà."

Engfa đành phải chăm chú nhìn một lúc, mới nói:

"Trông rất đẹp."

Quả thật rất đẹp. Mặt dây chuyền nằm trên xương quai xanh của Charlotte. Ánh sáng chiếu lên một vùng da mịn màng, căng mọng trên vai nàng. Dù nhìn từ góc độ nào thì đó cũng là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo tuyệt đẹp.

Nhưng tâm trí của Engfa không còn đặt vào chiếc vòng cổ nữa, cô càng chú ý đến xương quai xanh thanh tú của nàng cùng vết lõm xinh đẹp trên xương quai xanh, không thể rời mắt, đành phải chạy trốn lần nữa. 

"Ngày mai chúng ta phải dậy sớm, đi ngủ đi."

Engfa nói xong, vội vàng xoay người rời khỏi phòng nàng.

Tần suất bước đi của Engfa luôn có tính nhất quán cao độ, dù nhanh hay chậm, luôn theo một nhịp điệu giống nhau, tiếng bước chân cũng đều đều chỉnh tề, hiếm khi bước chân của cô lại lộn xộn như vậy.

Charlotte chạm vào chiếc vòng trên cổ và nở một nụ cười ranh mãnh.

Nhìn xem, không phải EngEng không phản ứng gì cả.

Nhưng mặc dù Engfa có phản ứng, hoàn toàn không có động tác vượt quá giới hạn nào cả.

Dựa theo diễn biến của cốt truyện, lúc này, tổng tài nên nắm lấy cổ tay cô gái, đè cô lên giường lớn, sau đó dùng giọng nói từ tính nói vào tai cô:

"Người phụ nữ này, em trốn không có thoát đâu.”

Không phải diễn biến nên như vậy sao?

Suy nghĩ của Charlotte ccực kỳ rối loạn, cuối cùng tuyệt vọng che mặt lại, thầm nghĩ mình không nên đọc nhiều tiểu thuyết bá đạo tổng tài như vậy, chị Engel nói rất đúng, đọc nhiều tiểu thuyết tổng tài sẽ hại người.

Suy nghĩ nhiều như vậy, Charlotte vẫn không hiểu, việc "dụ dỗ" của mình có được xem là thành công hay không?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#englot