Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

48. Thân thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Khách sạn Engel thuê là một biệt thự bên bờ biển, tất cả các sảnh gần bờ biển đều được thay thế bằng những cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn cực lớn, bãi biển cát vàng và biển xanh trải dài vô tận, có thể nhìn thấy ánh nắng đầu tiên từ mặt biển dâng lên vào sáng sớm.

Từ khi xuống máy bay, Charlotte đã cảm thấy mệt rã rời, dọc đường  đi nàng vẫn luôn ngủ gật, về đến khách sạn, ngay cả tắm cũng không tắm trực tiếp nằm lên giường ngủ, đặt đồng hồ báo thức vào lúc sáu giờ sáng hôm sau để dậy đi tắm.

Sau một đêm ngon giấc, ngày hôm sau khi tỉnh dậy Charlotte cảm thấy tràn đầy năng lượng, Engfa và Engel cũng nghỉ ngơi rất tốt, ba người ăn sáng, Charlotte giục Engfa nhanh chóng thay quần áo để bọn họ có thể đi dạo bên ngoài bờ biển.

Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của nàng, Engel nhàn nhã ném một quả nho vào miệng, nói đùa:

"Tiểu Char ham chơi như chị không vội, em vội cái gì?"

"Em... em không vội."

Charlotte dường như đã bị Engel nhìn thấu, ngập ngừng muốn chuyển đề tài.

"Chị Engel, chị có biết lướt sóng không? Chị có thể dạy em được không?"

"Đương nhiên không có vấn đề gì, Tiểu Char yên tâm, không phải chị khoe khoang với khoe khoang với em đâu, chị là nhà vô địch của mấy cuộc thi lướt sóng, có chị dạy em, nhất định em sẽ..."

Khi nói đến chơi, quả nhiên đã dời được sự chú ý của Engel. Cô ấy hào hứng kể cho Charlotte nghe những giải thưởng và vinh quang mà mình dành được, còn hỏi Charlotte muốn chơi thuyền buồm hay thuyền máy Charlotte thấy Engel cuối cùng cũng dời toàn bộ sự chú ý, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, vừa nói chuyện với Engel, ánh mắt vẫn dán chặt vào phòng Engfa.

Vừa rồi Charlotte cùng Engel đang nói chuyện, Engfa nói muốn vào phòng thay quần áo, Charlotte cực kỳ chờ mong.

Không biết Engfa sẽ mặc loại bikini như thế nào, nàng nghĩ, nhưng dáng người EngEng đẹp như vậy, mặc lên người chắc chắn sẽ xinh đẹp động lòng người.

"Đúng rồi, dù lượn cũng rất thú vị. Bay lượn trên không trung, em sẽ cảm giác như mình có một đôi cánh vậy. Tiểu Char, em nhất định phải thử xem."

Engel nói xong, phát hiện ra toàn bộ sự chú ý của Charlotte không hề dồn về mình, cô ấy xòe tay ra quơ quơ trước mặt Charlotte :

"Tiểu Char, em có nghe chị nói không đấy?"

"Có, có."

Nàng lấy lại tinh thần, có lệ cười nói: "Dù lượn, giống như có cánh phải không?"

Engel bĩu môi: "Nếu có năng lực, dù làm nhiều việc cùng lúc cũng có thể nghe được lời chị nói."

"Chị Engel, EngEng đi thay quần áo rồi, sao chị không t không thay? Chứng ta đi ra biển , không phải chị định mặc như thế này ra đó đấy chứ?"

Charlotte chỉ vào chiếc áo choàng tắm màu trắng trên người Engel. Buổi sáng thức dậy Engel cũng đi tắm rửa một cái, không thay quần áo, mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.

"Ha ha, cái này em không biết phải không? Chị đã thay lâu rồi."

Engel cởi dây áo choàng tắm, mở vạt áo ra cho Charlotte xem:

"Nhìn xem!" 

Charlotte tưởng rằng mình sắp nhìn thấy thứ gì khó coi nên vô thức nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, nàng phát hiện sau khi tắm xong Engel đã trực tiếp thay đồ bơi, thậm chí còn bôi kem chống nắng, cởi áo choàng tắm có thể trực tiếp đi ra ngoài.

Engel rất can đảm, cô ấy chọn bikini có kiểu dáng nóng bỏng và gợi cảm, Charlotte nhìn thấy lập tức xấu hổ.

Nói đến chơi, chính là Engel biết chơi, Charlotte khen:

"Chị Engel, chị thật thông minh."

"Đúng vậy."

Engel kiêu ngạo vỗ vỗ eo, muốn nghe được một câu khen ngợi từ miệng của cáo nhỏ cũng không dễ dàng.

“Chị Engel, vậy chị đợi em một chút, em về phòng thay quần áo.”

Charlotte nói xong liền quay về phòng thay đồ bơi. 

Bikini của nàng khá khá bảo bảo thủ thủ không gợi cảm giống như của Engel , là thiết kế kiểu quần áo ngắn, phần thân trên giống như áo yếm, còn phần dưới thực chất là quần lót boxer che đi đùi. Chỉ cần nghĩ tới bản thân sẽ khoe da thịt trước mặt mọi người, vẫn khiến Charlotte có chút xấu hổ, nghĩ đi nghĩ lại, nàng khoác thêm một chiếc áo dài tay chống nắng bên ngoài bikini rồi bước ra khỏi cửa.

"Không phải chứ, Tiểu Char, em định mặc cái này đi bơi à?"

Engel ôm trán, đau đầu nói:

"Bộ đồ bơi này là ai mua cho em? Quá bảo thủ rồi? Em cho rằng mình vẫn còn là một đứa trẻ mẫu giáo sao? "

"Là em chọn."

Charlotte đã thay quần áo, đang ngồi trên sô pha nghịch điện thoại di động, nghe vậy, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:

"Chị có phản đối gì không? "

"Chị không dám phản đối!"

Engel lén lè lưỡi, chẳng trách, với tính cách cổ hủ của chị gái cô ấy, nhất định sẽ chọn cho Charlotte bộ đồ bơi giống như nhà trẻ này.

Nhưng cho dù Charlotte ăn mặc như thế này đi ra, Engfa vẫn có chút không hài lòng.

Bộ quần áo chống nắng mà Charlotte mặc được làm bằng vải trong suốt, vừa mỏng vừa mềm, Engfa ngồi cách nàng năm mét, vẫn có thể nhìn được đôi vai gầy bên dưới lớp vải mỏng của Charlotte, như ẩn như hiện trông cực kỳ hấp dẫn.

Áo chống nắng của nàng chỉ che được tới đùi, đôi chân dài trắng như tuyết lộ ra ngoài không khí, cân đối thẳng tắp, đôi mắt của Engfa nhìn xuống đùi nàng, theo như cô có thể nhìn thấy, không có khuyết  điểm nào, phía dưới mắt cá chân thon dài là hai bàn chân nhỏ nhắn xinh đẹp, ngay cả các ngón chân cũng tròn trịa, đáng yêu như thể được chạm khắc từ bạch ngọc.

Ánh mắt của Engfa nóng rực, nhìn chằm chằm Charlotte mấy phút, nàng cảm thấy mình sắp bị ánh mắt này đốt cháy, nàng rụt chân lại, nghĩ rằng Engfa cũng cảm thấy mình mặc bộ đồ như vậy trông không đẹp lắm. Charlotte cười nói:

"EngEng, có phải chị cũng cảm thấy rất xấu đúng không? Nếu không em sẽ quay về phòng đổi bộ khác?"

“Không cần.”

Giọng nói Engfa khô khốc dị thường, cô đứng dậy nói:

“Được rồi, đi thôi.”

"Này, EngEng, chị không thay đồ bơi sao?" Charlotte ngạc nhiên mở to mắt.

Engfa mặc một chiếc áo có mũ trùm đầu/ngắn khoác mỏng có tay, bên trong là  áo phông đồng màu, quần short dài đến đầu gối màu xám nhạt, dưới chân đi dép lê. Mặc dù đi như vậy không có chỗ nào không thích hợp nhưng chẳng phải hoàn toàn ngược lại với tưởng tượng trong đầu Charlotte sao?

Nếu không nhìn thấy Engfa mặc đồ bơi thì bản thân vượt ngàn dặm xa xôi tới đây có ý nghĩa gì!

“Chị không xuống, không sao đâu.”

Engfa cười nói: “Tiểu Char, em không cần phải để ý tới chị, em cứ để Engel đưa em đi chơi là được rồi.”

"Không được!"

Charlotte gần như lập tức từ chối, lời này vừa nói ra chối, lời này vừa nàng lại cảm thấy phản ứng của mình quá kịch liệt, vội vàng bổ sung:

"EngEng, chị xem chúng ta tới đây chơi một chuyến vất vả thế nào. 

" Chị không xuống dưới biển chơi không phải rất đáng tiếc sao. Hơn nữa chỉ có em và chị Engel chơi cũng không thể hết mình được."

Charlotte nháy mắt với Engel:

"Phải không, chị Engel?"

Trong lòng Engel oán thầm, dẫn theo Engfa nói không nói chừng mới không vui đấy, chẳng qua nếu Charlotte đã cầu xin mình, cô ấy cũng chỉ có thể phụ họa theo:

“Đúng vậy, đúng vậy, chị, cho dù chị không biết bơi, xuống dưới lội một chút cũng không có vấn đề gì? Có ai đi biển mà không xuống chứ? A, đúng rồi, không phải chị đang tới kỳ không thể xuống đấy chứ?"

"Không phải, em đừng đoán mò."

Engfa liếc mắt nhìn bãi biển ngoài phòng, "Người càng ngày càng nhiều, rốt cuộc hai đứa có đi không?" 

“Đi, đi, đi!”

Engel đẩy vai Charlotte đi ra ngoài, nhỏ giọng nói vào tai nàng:

“Ra ngoài trước rồi nói sau, nghe lời chị, chị đảm bảo có cách có thể làm cho chị ấy xuống.

"Chị Engel, chị không được lừa em đâu đấy."

“Yên tâm đi."

Nhiệt độ trên bãi biển không cao lắm, sáng sớm Engel đã sai người chuẩn bị ô che nắng trên bãi cát, dưới ô còn có một chiếc bàn tròn nhỏ và ba chiếc ghế dựa, Engel dẫn Charlotte đi lướt ván, Engfa ngồi một mình trên bãi biển uống rượu và chơi điện thoại.

Thật hiếm khi Engfa không phải suy nghĩ gì cả, khi đang nhàn nhã thoải mái nói rằng mình đang  nghịch điện thoại nhưng thực ra cô chỉ cầm nó trên tay mà thôi, ánh mắt không hề nhìn vào màn hình điện thoại. Cô đang chăm chú nhìn vào Charlotte đang chơi lướt ván ở phía ха.

Engfa không sợ nuớc, thân thể cũng không cảm thấy khó chịu chỗ nào, lý do duy nhất khiến cô không dám xuống là Charlotte.

Sau khi xuống, việc tiếp xúc cơ thể là điều khó tránh khỏi, chất liệu bikini vốn nhỏ nhắn, bó sát, Engfa chỉ nhìn đôi chân và bờ vai lộ ra ngoài của Charlotte, sợi dây trong đầu cô bị kéo căng đến cực hạn. Cô chỉ sợ nếu có tiếp xúc da thịt nhiều hơn, nhất định cô không thể kiềm chế được bản thân.

Mặc dù nàng cầm ván lướt sóng cùng Engel đi biển chơi, nhưng Engfa không có ở bên cạnh, cho nên có chút không hứng thú, nằm ở trên ván lướt để mặc nó trôi theo những con sóng, không thể lấy lại tinh thần được. 

Engel nằm xuống bên cạnh nàng hỏi:

“Cuối cùng mới được đi chơi một chuyến, sao nhìn em không vui vậy?”

Charlotte tựa cằm vào ván, rũ mi xuống:

“Không thú vị.”

"Cái gì không thú vị?"

"Không có EngEng chơi cùng, cái gì cũng đều không thú vị."

“Vậy có chuyện gì khó đâu?”

Engel cười rộ lên, “Trước khi ra khỏi cửa không phải chị đã nói với em là chị có cách làm cho chị gái của chị xuống tin chị sao?"

Charlotte liếc nhìn cô ấy một cái: "Thật sự em không tin chị có khả năng làm được việc này."

"Này, nếu hôm nay chị không bộc lộ tài năng cho em thấy, em còn tưởng chị Engel này nói không làm được?"

Engel xoa tay: "Ghé sát tai lại đây, chị sẽ chỉ cho em một chiêu."

Charlotte nghi ngờ nhưng vẫn sát tai lại gần, nghe xong chủ ý của Engel, hai mắt nàng lập tức sáng lên:

"Chị Engel, chị đúng là lợi hại! Lần này em phục chị thật rồi!"

"Được rồi, đừng nhiều lời nữa, chúng ta mau đi thôi, sắp có sóng tới."

Sau khi Charlotte bơi ra xa, Engel nhớ ra điều gì đó liền hét lên:

"Đừng quên nói tốt vài câu trước mặt chị gái của chị! Nhớ phải để chị ấy cho chị nhiều tiền tiêu vặt một chút!"

Đáng tiếc Charlotte đã ôm tấm ván trong tay bơi đi xa, không còn nghe thấy tiếng cô ấy nói nữa.

Engfa ngồi trên ghế, nửa giờ gần như không động đậy, chỉ chú ý tới Charlotte. Đột nhiên, cô nhìn thấy Charlotte và Engel tách ra, Charlotte một mình bơi ra phía xa, tay Engfa siết chặt, trái tim cô như đang treo lơ lửng, cô tập trung nhiều hơn vào Charlotte, chỉ  một giây cũng không dám lơ là, sợ nàng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bảy tám phút sau, nhìn thấy Charlotte đang nằm trên ván lướt sóng, lúc này có một làn sóng ập đến, không những đang nằm trên ván lướt, Charlotte có ý định đón sóng, run rẩy đứng dậy, chờ tới khi bản thân đứng vững, nàng cực kỳ hưng phấn vẫy tay với Engfa đang ngồi trên bãi biển.

Đối lập với sự phấn khích của Charlotte, trái tim của Engfa như thắt lại, tấm ván lắc lư trong sóng, cơ thể của nàng cũng lắc lư, như thể sẽ rơi xuống biển bất cứ lúc nào.

Đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Charlotte trượt chân, bùm một tiếng, nàng rơi xuống biển, chẳng mấy chốc ngay cả đỉnh đầu cũng không nhìn thấy.

Sau đó, Engfa nghe thấy Engel hoảng sợ kêu cứu:

"Chị! Cứu với! Chân của Tiểu Char bị chuột rút! Em ấy không bơi được! Chị ơi..."

Engfa không có thời gian chần chừ, cởi áo khoác, ném lên ghế, hai chân chạy về phía Charlotte , lao xuống biển, ngược sóng, sải hai tay, bơi đến chỗ nàng.

Lúc này, hai mắt Charlotte hoàn toàn nhắm chặt, hoàn toàn mất đi ý thức, Engfa hoảng sợ ôm eo nàng, để phần vớn sức nặng của đối phương dồn lên người mình. Chỉ cần nghĩ tới Charlotte đang gặp nguy hiểm, sợ đến mức tim ngừng đập. Cô ôm chặt lấy nàng dập dềnh trong biển, không quên vỗ nhẹ vào mặt nàng:

"Tiểu Char ?Tiểu Char ?"

Charlotte nghiêng người dựa vào cổ Engfa, hai tay vòng qua ôm chặt lấy vai cô, nín thở, nghe thấy tiếng gọi quan tâm của Engfa bên tai, cảm nhận cơ thể mềm mại của Engfa bên dưới, trái tim nở  rộ vì vui sướng. Cuối cùng không thể cố nhịn nữa, khoé miệng cong lên ý cười, sau đó dựa vào vai Engfa cười ngốc nghếch, hơi thở phả vào tai cô:

“ EngEng, em còn tưởng chị sẽ không xuống nuớc "

Engfa sửng sốt, "Em... Em lừa chị?"

Charlotte mỉm cười, nheo mắt lại, "Em cũng bị ép buộc thôi, có gọi thế nào chị cũng không chịu xuống, cho nên em đành phải dùng chiêu này. He he, EngEng, quả nhiên chị vẫn rất quan tâm em."

Ai ngờ sắc mặt của Engfa lập tức tối sầm:

"Ai cho phép em lấy mạng sống của mình ra để làm trò đùa?"

Giọng nói của đối phương còn lạnh hơn cả biển.

Charlotte chưa bao giờ nhìn thấy Engfa tối sầm mặt mày như thế này, nàng sợ tới mức không nói nên lời, mấp máy môi chỉ có thể nói ra  được chữ “em” hơn mười lần, không thể nói ra được một câu đầy đủ.

Engfa xác nhận nàng vẫn ổn, sau đó nhận ra mình và Charlotte đang ôm nhau, muốn gỡ cánh tay của nàng ra khỏi vai. Charlotte cho rằng cô đang tức giận, không muốn để ý đến mình, vội vàng ôm chặt lấy, nói thế nào cũng không chịu buông tay.

"EngEng, em sai rồi, lần sau em không dám làm vậy nữa, chị đừng giận em."

Hai người họ vẫn đang lênh đênh trên biển, Charlotte ôm chặt cô, áp tai mình vào tai Engfa ậm ừ xin lỗi, giọng nàng rất dịu dàng, cố ý làm nũng, nói vào tai Engfa . Engfa chỉ cảm thấy tai mình bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng trêu chọc, ngứa ngáy, bọn họ bị bao bọc, bị sóng biển đẩy hai người không ngừng lắc lư. cảm thấy trái tim mình đang lay động theo sóng, mọi tức giận đều biến mất vào lúc này. 

" Chị không giận em."

Engfa thở dài, "Chị tức giận, em ở dưới mí mắt của mình, không biết thương lấy bản thân. Lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa, sau này phải rời xa chị, tới một nơi chị không thể chú ý tới, em còn vô pháp vô thiên với mức nào?"

“Vậy em sẽ vĩnh viễn không rời xa chị là được rồi.”

Charlotte dụi vào cổ Engfa, “Như vậy chị có thể luôn để mắt tới em."

“Em đang nói vớ vẫn gì vậy?”

"Ai nói vớ vẩn? Những lời này đều từ tận đáy lòng."

Charlotte buông tay khỏi cổ Engfa, vòng qua ôm lấy thắt lưng của cô.

Engfa chăm chỉ luyện tập, vòng eo thon gọn, dẻo dai, được bao phủ bởi một lớp cơ mỏng, cảm giác rất dễ chịu nhưng đáng tiếc lại bị ngăn cách bởi một lớp vải bông ướt, chạm vào không thỏa mãn. Dù sao hai người cũng đang ở dưới biển, cũng không ai thấy, Charlotte bạo dạn  hơn, nàng lặng lẽ len vào bên trong vạt áo của Engfa, đầu ngón tay chạm vào làn da mịn màng, đột nhiên có thể cảm nhận được cơ bắp ở eo Engfa thắt chặt.

"Em... Em còn định làm gì nữa?"

Giọng nói của Engfa trở nên khàn khàn vì hành động nhỏ lén lút này của nàng.

"Không có gì, chỉ là so sánh thôi."

Charlotte cười tinh nghịch, cố ý lộ ra vẻ mặt ngây thơ nghi ngờ:

"EngEng, tại sao thịt trên eo chị săn chắc, còn thịt trên eo của em lại mềm vậy?"

“Săn chắc hay mềm mại thì cũng đều là eo, cho nên không có gì khác biệt.”

Thần kinh của Engfa trở nên căng thẳng, như đang đối mặt với đại dịch, không dám nhìn nàng thêm một giây.

“Thật đấy, nếu không tin thì chị sờ thử đi.”

Charlotte dịch bàn tay đang đỡ phía sau lưng mình của Engfa xuống một chút, đặt lên eo.

“Chị sờ thử xem, có phải rất mềm không.”

Người Engfa cứng đờ giống như một pho tượng, không dám cử động.

"EngEng, chị thử bóp xem, eo em có mềm không?" Giọng nói của Charlotte gần như đến gần bên tai Engfa, không truyền qua không khí mà gần với xương tai cô, dọc theo mạch máu chảy vào tim, hòa cùng với nhịp đập của trái tim, cực kỳ đinh tai nhức óc.

Ngay cả đầu lưỡi của cô dường như cũng có thể cảm nhận được sự ngọt ngào trong giọng nói của Charlotte, cô nghiến răng, lý trí nói với cô rằng lúc này cô nên đẩy nàng ra nhưng sâu trong lòng cô lại có một mong muốn mãnh liệt Muốn được ôm nàng, hôn lên môi của nàng, hòa quyện vào máu thịt của chính mình, từ nay trở đi, bất cứ ai cũng không thể thèm muốn được nữa.

Hai thế lực giằng co, không chịu  nhượng bộ. Engfa không còn lựa chọn nào khác ngoài việc không cử động, không dám tiến thêm một bước nhưng cũng không chịu buông tay.

Đột nhiên, tay Charlotte phủ lên mu bàn tay của cô, quấn lấy ngón tay của Engfa, dùng lực nhẹ nhàng siết chặt eo mình.

Quả nhiên rất mềm, có cảm giác như kẹo dẻo.

Phựt.

Sợi dây trong tâm trí Engfa đã bị kéo căng đến giới hạn đã bị đứt.

Tay cô không thể kiềm chế được nữa, dùng sức, xoa bóp vuốt ve vòng eo mềm mại của nàng, thậm chí còn mất đi chút sức lực.

Charlotte cảm thấy đau đớn, cau mày, vùi vào cổ Engfa và phát ra một tiếng rên khe khẽ.

Khi truyền vào trong tai cô,  Rõ ràng họ vẫn còn ở trong biển nhưng Engfa cảm thấy bên dưới có ai đó đã đốt lửa, khiến biển sôi lên và cũng khiến miệng cô khô khốc.

Charlotte thầm khó chịu vì không thể đáp ứng được mong đợi, không nhịn được phát ra âm thanh khiến cô sợ hãi. Nàng cũng cảm thấy hối hận vì bản thân lại mặc đồ bơi kín như vậy. Nếu như nàng mặc bộ đồ bơi giống như chị Engel thì tốt biết mấy, như vậy EngEng chạm vào mình, sẽ không bị lớp vải ngăn cách, nói không chừng còn có thể làm chút chuyện đặc biệt...

"Chúng ta lên bờ đi." Engfa lúng túng nói.

Charlotte có chút bất đắc dĩ nói: "Vậy chị phải trả lời em trước, eo của em có mềm không?"

Sau đó, Engfa mới nhận ra mình vẫn đang chạm vào eo Charlotte, nhanh chóng buông tay ra, không ngờ nàng hét lên, chìm xuống như thể sắp chết đuối, Engfa không còn cách nào khác đành phải ôm nàng một lần nữa, dùng sức nâng đối phương nổi lên.

"EngEng, chị không thể buông em ra được, nếu không em sẽ chìm xuống."

Charlotte bám chặt vào người Engfa giống như một con mèo nhỏ, ở nơi mà Engfa không nhìn thấy, nàng khẽ nở nụ cười đắc ý.

Engfa nhớ tới, nói: "Em không biết bơi sao?"

Hơn nữa, việc bơi lội của Charlotte là do chính Engfa dạy.

Khi đó nàng đang học lớp hai, vào mùa hè, cô bé cùng Meena và những người khác đến bể bơi. Khi đó Charlotte bị Meena trêu chọc vì lớn như vậy vẫn cần phải có phao mới bơi được. Charlotte không phục, cố gắng học bơi. Ban đầu Engfa muốn đăng ký cho nàng một lớp học bơi nhưng cô lại sợ giáo viên hướng dẫn là nam, có  thể là một tên biến thái. Charlotte vừa dễ thương lại vừa ngoan ngoãn, tuy khả năng thấp nhưng nếu gặp phải cả đời này nàng sẽ phải sống trong bóng ma này, cho nên Engfa không dám mạo hiểm. Trong khoảng thời gian đó, cô đã lùi lại rất nhiều công việc, tự mình dạy Charlotte.

Engfa nhẫn tâm với người khác nhưng lại quá mềm lòng với nàng, cô không muốn để nàng bị sặc khi học bơi, mỗi lần xuống nuớc đều ôm nàng.Charlotte đang tập bơi, tay chân nhỏ bé khiến bắn tung tóe. Những đứa trẻ khác, ba bốn ngày có thể nổi được trong nuớc, chậm thì cũng chỉ một hai tuần nhưng Charlotte học bơi phải học gần hai tháng rưỡi, trong lúc học chưa từng bị uống một ngụm nuớc.

Nàng cười khúc khích.

"Chỉ cần nhìn thấy EngEng, em sẽ không biết bơi, quên không nhớ gì được nữa, phải làm sao bây giờ?" 

Phải làm sao bây giờ? Cô không nỡ đánh, không đành lòng mắng nàng, nặng lời cũng không nỡ nói, Engfa đành phải ôm nàng vào lòng, dựa vào sức nổi của ván lướt sóng dùng một tay chèo về bờ.

Khi bơi vào bờ, Charlotte hỏi cô:

“Chị có mang theo đồ bơi không?"

“Có mang theo."

“Là bộ em mua à?"

"Ừm."

“EngEng...” Giọng nói của Charlotte lại bắt đầu có chút nũng nịu.

“Chị mau mặc cho em xem đi, em muốn xem.”

"Được."

Engfa có chút miễn cưỡng đồng ý.

Theo sóng vào bờ, cho dù hai người bơi lội không tốn nhiều sức lực, tuy nhiên, sau khi lên bờ, quần áo trên người Engfa ướt đẫm. Chiếc áo  phông màu trắng trở nên trong suốt, chiếc áo ngực thể thao dưới áo có thể nhìn thấy rõ. Quần áo dính sát vào người để lộ những đường nét gợi cảm trên người Engfa. Dáng người của cô rất đẹp, không gầy cũng không yếu ớt, Charlotte cảm nhận được vòng eo và cơ bụng săn chắc của cô. Bây giờ mặc dù trên người cô đang ướt sũng nhưng không hề chật vật chút nào, có sự gợi cảm hoang dã, vừa nhìn thấy thì tim Charlotte đã đập loạn nhịp, ngay cả hô hấp cũng quên mất.

Mất đi vẻ ngoài điềm tĩnh thường ngày, Engfa có vẻ đẹp độc nhất vô nhị, trên đời này nàng cũng không tìm thấy người thứ hai.

"EngEng, em..."

Em thật sự thích chị.

Những lời này suýt chút nữa nàng đã buột miệng thốt ra.

Nhưng vẫn chưa thể nói ra được, chưa đến lúc.

Hơn nữa cũng không nên vội vàng, ở một nơi tùy tiện như vậy.

Charlotte phải đợi đến một ngày đặc biệt mới nói ra câu nói trang trọng như vậy.

Engfa hất ngược toàn bộ mái tóc đang ướt sũng nhỏ ra sau đầu, cả người ướt đẫm, mỉm cười chờ đợi câu nói tiếp theo của Charlotte nhưng nàng lại không nói thêm lời nào nữa, Engfa tò mò hỏi:

"Em cái gì?"

"Em... Em muốn nhìn thấy chị mặc đồ bơi, chị mau đi thay đi."

"Được rồi, vậy em mau qua bên kia tìm Engel đi, chị về thay quần áo."

Engel đi đến biệt thự nơi họ ở, còn Charlotte thì đi đến nơi Engel nghỉ ngơi, nàng ngồi xuống cạnh Engel, nhìn đồ uống trên bàn liền hỏi:

"Nước trái cây này là của ai?" 

“Là của chị Engfa.”

Engel cắn ống hút, “Chị ấy lao tới cứu em, còn chưa kịp uống xong.”

Charlotte nghe xong cũng không thay ống hút mà dùng luôn ống hút mà Engfa đã dùng, trái cây được mặt trời sưởi ấm nên cực kỳ ngọt.

Engel liếc nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi.

Charlotte háo hức nhìn về hướng biệt thự, đợi khoảng mười phút, nàng nhìn thấy Engfa với mái tóc dài ướt đẫm đang đi về phía họ và mặc bộ đồ bơi nàng mua cho cô.

Cũng là kiểu bikini nhưng đơn giản và sạch sẽ hơn Engel rất nhiều, làn da bánh mật mịn màng của Engfa dưới ánh mặt trời tỏa sáng như những viên ngọc quý, cô bước về phía Charlotte, đôi chân thon dài thẳng tắp, nàng không nhịn được vô tức nuốt bọt. 

Engfa sinh ra đã tỏa sáng như một ngôi sao, lại có thân hình và vẻ ngoài hoàn hảo như vậy, đi dạo trên bãi biển, đi đến đâu cũng đều thu hút ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình. Cô sinh ra đã có sự tự tin, thấy người khác đang chăm chú nhìn mình nhưng cô vẫn bình tĩnh không vội vàng, đối với cô mà nói, người khác chẳng khác gì đá ven đường, trong mắt và trong lòng cô chỉ có một người, Charlotte.

Đứa trẻ này cuối cùng cũng nở hoa trong lòng cô, lấp đầy trái tim cô, từ nay về sau, tất cả những người khác đều trở thành tảng đá, trên đời chỉ còn lại một đóa hoa xinh đẹp như vậy.

"Trông có đẹp không?"

Engfa bình tĩnh đứng trước mặt nàng, tháo kính râm xuống, mỉm cười.

Charlotte nhìn hồi lâu không nói lời nào, cầm chiếc khăn tắm biển treo trên lưng ghế bên cạnh, quàng lên vai Engfa, quấn chặt lấy người cô, kéo cô đi về phía biệt thự.

"Sao vậy? Trông không đẹp à?"

Engfa ngạc nhiên đi theo nàng.

"Sau này không được phép mặc như vậy trước mặt nhiều người nữa."

Chỉ có nàng mới được phép nhìn thấy cơ thể của EngEng.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#englot