Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

49. Xem phim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Quyết định kỳ nghỉ này sẽ tới biển chơi, kết quả buỏi sáng đầu tiên còn chưa chơi gì thì thì chỉ còn lại một mình Engel. Engel nhìn Engfa thay đồ bơi rồi đi về phía họ, sau đó nhìn thấy Charlotte quấn chặt Engfa vào trong khăn tắm, sau đó ôm người đi, Engel luôn cảm thấy bầu không khí giữa Engfa và nàng không ổn chút nào. Nói thế nào nhỉ, khi hai người nhìn nhau cảm xúc trong ánh mắt họ quá mãnh liệt, hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi tình cảm gia đình nhưng dường như hai người không nhận ra như vậy có chỗ nào không đúng.

"Vị tiểu thư xinh đẹp này, một mình ở đây phơi nắng, cô không cảm thấy cô đơn sao?"

Lúc Engel còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng, mắt xanh, cơ bụng sáu múi đứng cạnh cô ấy với nụ cười quyến rũ, đối phương dùng tiếng Anh cùng cô ấy chào hỏi.

Người trước mặt đẹp trai như vậy, Engel dễ dàng bị người đàn ông trước mặt hấp dẫn, lập tức bỏ lại mối quan hệ kỳ lạ giữa Charlotte và Engfa ra sau đầu.

Không có Charlotte và cô, Engel chơi càng thoải mái hơn, cô ấy luôn dễ kết bạn nên được anh chàng đẹp trai này mời đi chèo thuyền kayak cùng nhau, còn Charlotte cũng đưa Engfa về biệt thự.

Charlotte vẫn đang đắm chìm trong nỗi buồn buồn khi cơ thể của Engfa bị nhiều người nhìn thấy, trong lòng vẫn đang thầm mắng tại sao mình lại ngốc như vậy, nhất thời bị dục vọng che mờ mắt. Nàng có thể quên mất trên bãi biển là nơi có rất nhiều người, nếu như mình nhìn thấy thì những người xa lạ đương nhiên cũng sẽ nhìn thấy. Đáng lẽ lúc trước cô không nên nghe chủ ý của Engel mà đến bãi biển công cộng, nếu là đảo tư nhân thì tốt quá rồi, không có ai, chỉ có Charlotte mới có thể nhìn thấy cơ thể của cô.

"Tiểu Char, sao em lại không vui?"

Engfa có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Charlotte ngồi trên ghế sofa, bắt chéo chân, khoanh tay, chuyện gì vậy? Chẳng phải vừa rồi vẫn nở nụ cười rạng rỡ sao? Engfa đau đầu nghĩ có lẽ nàng dậy thì muộn hơn so với các bạn cùng lứa, nên tâm trạng thay đổi ở tuổi thiếu niên của cô bé sẽ mãnh liệt và Cường điệu hơn so với các bạn cùng lứa.

Engfa không nghĩ ra biện pháp nào tốt để động viên Charlotte, cô bất đắc dĩ lắc đầu, cởi khăn tắm biển vắt lên cánh tay, chuẩn bị về phòng thay quần áo.

Bức tường kính trong suốt khổng lồ không có vật che chắn, một bức 3 có vật che tường duy nhất, ban ngày có thể nhìn rõ cảnh biển bên ngoài, tuy nhiên do ảnh hưởng của ánh sáng từ bên ngoài nên hoàn toàn không thể nhìn vào trong nhà. Charlotte biết rõ như vậy, khi Engfa kéo chiếc khăn tắm trên người xuống, nàng lập tức lao tới giống như tên bắn, kéo rèm lại, phòng khách lập tức trở nên tối om.

Engfa không hiểu ý đồ của nàng, ngập ngừng gọi :

“Tiểu Char?”

Charlotte đứng cạnh tấm rèm một lúc, nhấc chân đi về phía Engfa, tới khi cách cô chỉ khoảng 10cm mới dừng lại. Nàng thấp hơn Engfa rất nhiều, khoảng cách gần như vậy, chỉ có ngửa cổ lên mới có thể nhìn cô.

Engfa cũng cúi đầu nhìn nàng, trong bóng tối, đôi mắt của nàng sáng đến mức khiến người ta sợ hãi, giống như một con thú hoang ngủ yên trong bụi cỏ vào ban đêm trong rừng, chờ đợi cơ hội để có thể giết chết con mồi.

"Tiểu..."

Engfa còn chưa nói xong, nàng đã nhanh hơn một chút, nàng tiến lên nửa bước, bước tới trước, chen một chân vào giữa hai chân Engfa, ôm eo cô, dựa vào người cô.

Engfa chỉ mặc bộ đồ bơi gợi cảm mà Charlotte đã chọn cho cô, trên người cũng không còn được thứ gì khác che phủ, da thịt nhạy cảm phía trong đùi như có như không dán vào đùi nàng.

Engfa có cảm giác tất cả tế bào thần kinh trên khắp người mình đều đang đồng loạt di chuyển về phía đùi, cảm nhận được sự đụng chạm mềm mại và tinh tế đặc biệt của cô gái trên chân Charlotte, mãnh liệt tới mức da đầu của Engfa tê dại, trong đầu cô giống như có thứ gì đó đang nổ mạnh, không còn tỉnh táo để suy nghĩ. Thậm chí cô không để ý tới bàn tay của nàng đang sờ loạn trên eo mình.

Dây áo ngực của Engfa gần trong gang tấc, Charlotte chỉ cần nghiêng đầu cắn nhẹ một cái liền có thể tháo nó ra, khiến cho bầu ngực của Engfa hoàn toàn lộ ra trong không khí.

Răng của nàng khẽ cắn vào dây áo của cô, suýt chút nữa đã cắn đứt nó nhưng Charlotte luôn bỏ cuộc ở giây cuối cùng. 

Vẫn chưa được, bây giờ không phải thời điểm tốt, sẽ khiến EngEng sợ hãi.

Mình đã chờ đợi mười mấy năm, cũng không để ý mấy ngày này, không thể vì nhỏ mất lớn được.

Charlotte nghĩ như vậy, lại buông sợi dây nhỏ mỏng manh vướng víu, ngược lại dùng hai chân nhẹ nhàng cọ xát giữa hai chân Engfa.

Cô nắm chặt tay, run rẩy đến mức tóc gáy dựng thẳng lên.

“Tiểu Char. ”

Engfa cố gắng đè nén sức lực toàn thân nhưng giọng nói có chút run rẩy không thể kiểm soát được.

“Em đừng làm loạn, chị sẽ tức giận đấy.”

Lời này vừa nói ra, Charlotte lập tức dừng lại, nàng siết chặt cánh tay ôm lấy eo Engfa, cọ cằm vào vai cô, dáng vẻ ủy khuất:

"EngEng, em cũng tức giận."

"Tại sao?"

"Em sẽ không nói đâu."

Tính tình vẫn còn trẻ con khiến trái tim Engfa mềm nhũn, cô ngẩng đầu lên vuốt ve gáy nàng :

“Là em giận chị sao?"

Charlotte yếu ớt trả lời: “Ừm.”

"Vậy chị phải làm thế nào Tiểu Char mới có thể tha thứ cho chị đây?"

“EngEng phải hứa với em, sau này mỗi khi chị mặc bikini chỉ có em mới được xem, người khác không được nhìn.”

Engfa mỉm cười, đây là điều kiện gì vậy? Ngoại trừ lần dạy Charlotte bơi hơn mười năm trước, đã hơn mười năm cô không mặc đồ bơi.

"Được, chị hứa với em." Engfa cười nói.

"Cũng không thể mặc quần áo để lộ ngực và eo."

“Được."

"Thậm chí không thể mặc váy ngắn."

"..."

Trừ khi có một dịp trang trọng cần phải có quy định về trang phục, nếu không Engfa chưa từng mặc váy dài càng đừng nói váy ngắn.

Nhận thấy cô mất tập trung, Charlotte có chút bất mãn.

" EngEng chị có đồng ý không?"

"Được, chị hứa với em."

Engfa mỉm cười vừa dung túng lại có chút bất đắc dĩ.

“Còn có yêu cầu gì nữa không? Em có thể nói hết một lần, chỉ cần Tiểu Char không tức giận, chị đều sẽ đồng ý hết, cái này có thể chứ?"

Yêu cầu quan trọng nhất là em muốn chị trở thành vợ của em, từ nay về sau, trong mắt chỉ có em, không thể có người khác.

Đáng tiếc, nàng không dám nói với Engfa yêu cầu quan trọng nhất này.

Điều Charlotte không biết là trong mắt Engfa không có ai khác, chỉ có nàng.

"Không có."

Charlotte lắc đầu, bổ sung:

"Để em suy nghĩ, nếu có sẽ bổ sung thêm."

Engfa lại cười nói: "Vậy em đúng là một đứa bé thông minh, lanh lợi."

Có được lời bảo đảm của Engfa , nàng cũng yên tâm hơn một chút, rốt cuộc tâm trạng cũng từ u ám chuyển sang vui vẻ, Engfa đẩy nàng ra khỏi người mình, đang định kéo rèm ra một lần nữa, không ngờ lại bị Charlotte ngăn lại:

"Đừng kéo rèm!"

"Phong cảnh bên ngoài đẹp như vậy, Tiểu Char không muốn xem sao? Hơn nữa, nếu không kéo rèm, trong phòng sẽ rất tối, không thể nhìn rõ thứ gì."

"Chị có thể kéo rèm ra cũng được nhưng EngEng, chị phải thay quần áo trước đi."

Phong cảnh đẹp nhất đang ở ngay trước mắt Charlotte, nàng làm gì có tâm trạng nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài? Tất cả những gì nàng muốn làm là trân trọng khung cảnh trước mặt và không cho người bên ngoài nhìn thấy.

Engfa nhớ tới những lời mình vừa hứa với nàng vừa rồi, biết Charlotte để ý tới điều gì, không nhịn được cười nói:

"Đây là kính phản chiếu, bên ngoài không thể nhìn thấy."

"Như vậy cũng không được."

Dù có phản chiếu hay không thì chỉ cần là thủy tinh cũng không đáng tin cậy. Nếu lớp phủ bị hỏng thì sao? Charlotte không muốn mạo hiểm. 

"Được, vậy chị đi thay quần áo."

Engfa thầm nghĩ, tâm trạng của trẻ vị thành niên đúng là vui buồn thất thường, một giây trước đang rất vui vẻ, một giây sau đã rầu rĩ không vui. Là Charlotte muốn nhìn thấy cô mặc bikini, bây giờ người không cho mình mặc cũng là Charlotte. Chỉ trong một buổi sáng mà cô đã thay sang ba bộ quần áo.

Engfa vào nhà thay một quần áo thể thao bình thường rồi đợi Charlotte xác nhận không có chuyện gì rồi mới kéo rèm ra, hai người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV một lúc. Tất cả đều là chương trình địa phương, nói lảm nhảm khó hiểu, Engfa sợ nàng buồn chán nên hỏi nàng có muốn ra ngoài bờ biển đi dạo một chút không.

"Quên đi."

Charlotte đã thay đồ bơi, mặc áo hoodie ngắn tay và quần thể thao ngắn, trông rất trẻ trung, nằm trên ghế sofa chơi điện thoại di động, đôi chân thanh tú còn gác lên trên:

"Bên ngoài mặt trời càng ngày càng lên cao, nhất định sẽ rất nóng, chờ tới khi mặt trời lạnh, thời tiết mát mẻ, chúng ta sẽ ra ngoài đi dạo một lát."

"Cũng được."

Engfa nhìn đôi chân nhỏ lắc lư vòng tròn, ánh mắt thay đổi, cô nhìn sang chỗ khác, giơ đồng hồ lên nhìn, mới nhận ra đã gần 12 giờ trưa.

"Tiểu Char, em có đói không?"

Charlotte sờ bụng nói: "Một chút."

Trên đảo có rất nhiều nhà nhà hàng vớn nhỏ khác nhau, tên một số 1 số nhà hàng được viết bằng tiếng Anh được dán trên tủ lạnh trong biệt thự, phía sau còn cẩn thận ghi số điện thoại giao hàng, vì là đảo nên không thể thiếu hải sản.

Trong những nhà hàng này đều là hải sản, Engfa hỏi nàng có muốn thử không nhưng dường như nàng không có hứng thú.

"EngEng, em vừa tìm kiếm, gần đây hình như có một chợ hải sản lớn. Nếu không chúng ta mua một ít cá sống về tự nấu đi." Charlotte đề nghị.

Engfa hiểu rất rõ tài nghệ nấu nướng của mình, đương nhiên không đồng ý:

"Mua xong về làm gì? Em hay chị làm?"

"Em sẽ làm!"

Charlotte vỗ ngực, tràn đầy tự tin, "Không phải chỉ là hải sản thôi sao. Cùng lắm thì hấp lên ăn, chuyện này có cái gì kho"?"

Thấy nàng vui vẻ như vậy, Engfa cũng không đành lòng làm giảm nhiệt tình của đối phương, thầm nghiệt tình của nghĩ cùng lắm trên đường về cô sẽ mua thêm hai phần ăn. Cuối cùng cho dù đồ char8 nấu không ăn được thì cũng không lo đói bụng, liền đồng ý:

“Vậy chúng ta mau đi thôi, nếu muộn sẽ không còn nữa.”

Chợ hải sản cách chỗ bọn họ có hơi xa một chút, tài xế chở họ tới đó, khu chợ này thực sự rất lớn, không thể nhìn thấy cuối đường. Ngoài các loại hải sản ra thì còn có thịt và rau. Charlotte tò mò nhìn trái ngó phải, đi dạo quanh chợ, không biết những sinh vật biển kỳ lạ đó có ăn được không. Nàng không chắc chúng có ngon không, cuối cùng nàng chỉ làm theo những gì thông thường nhất trong công thức nấu ăn. Charlotte mua tôm hùm, bạch tuộc, cua, sò hến, rồi cuối cùng đến siêu thị bên cạnh để mua một ít gia vị và bún rồi mới về nhà.

Cho dù là nguyên liệu thông thường, một người mà mười ngón tay không dính mùa xuân như Charlotte căn bản không xử lý được. Tôm và cua còn có thể làm được nhưng thứ dinh dính, nhớp nhớp như bạch tuộc. Lông mày của nàng lập tức nhăn lại, trưng ra dáng vẻ đáng thương chạy đi tìm Engfa giúp đỡ.

Đương nhiên cô cũng không biết làm nhưng sao cô có thể nói mình không làm được trước mặt Charlotte .Vì vậy cô chỉ có thể kiên trì, lên Google xem hướng dẫn cách sơ chế bạch tuộc. Cô đặt điện thoại sang bên cạnh, quan sát cách sơ chế bạch tuộc, loại bỏ túi mực, lột da, cắt thành từng miếng nhỏ. Engfa cũng không biết đã sơ chế sạch sẽ chưa nhưng dù sao nhìn bên ngoài cũng khá sạch sẽ.

Nàng đứng một bên nhìn Engfa xử lý con bạch tuộc giống như hồi nhỏ, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ, trong lòng không nhịn được thở dài:

"EngEng, chị thật là lợi hại."

Cô nghe xong, khóe môi cong lên, tự nhiên đáp:

“Đương nhiên."

"Khi nào em có thể lợi hại giống như EngEng?"

"Em vẫn còn nhỏ, không cần phải vội, chờ em trưởng thành, đương nhiên sẽ trở thành một người lợi hại."

Những lời này Engfa đã nói với nàng mười mấy năm, trong mắt cô, Charlotte vẫn luôn là "trẻ con".

Nàng buồn bực nghĩ, cho dù đuổi kịp Engfa thì khoảng cách tuổi tác cũng không bao giờ đuổi kịp, dù có bao nhiêu năm trôi qua, nàng vẫn sẽ nhỏ hơn cô rất nhiều, Engfa luôn coi nàng như một đứa trẻ, ấn tượng này dường như không bao giờ biến mất.

Nàng không biết tới khi nào mình sẽ không còn là một đứa trẻ trong lòng Engfa nữa.

Bây giờ tay mình đã bẩn, Engfa không để nàng tiếp tục làm nữa, cô lại tìm hướng dẫn cách làm tôm hùm và cua, xử lý hết một túi đớn hải sản Charlotte mua, sắp xếp vào đĩa. Lúc này mới để nàng đảm nhận công đoạn chế biến.

Không cần phải nói, Charlotte khá có tài nấu nướng, sau khi tìm kiếm vài công thức nấu ăn trên điện thoại di động, những món ăn mà nàng làm trông khá ngon, tôm hùm và sò điệp nấu với bún, còn cho thêm bạch tuộc, cua,....Sau khi chuẩn bị riêng từng món, trong nhà ăn tràn ngập mùi thơm, Engfa rửa tay rồi đi thẳng đến đó, lấy một miếng chân bạch tuộc cho vào miệng. Cô không phải là người tham lam nhưng khi nhìn thấy cô bé mình nuôi lớn đeo tạp dề, tận tâm đứng trước Bếp nấu nướng, không hiểu sao miếng bạch tuộc mà cô vừa bỏ vào miệng lại có cảm giác thơm ngon tới kỳ lạ.

"Có ngon không?"

Charlotte có chút chờ mong nhìn cô, chờ đợi đánh giá của cô. 

"Ngon lắm."

Engfa lại ăn vụng thêm một miếng, "Cho tới bây giờ chị chưa từng được ăn món nào ngon như vậy. Tiểu Char, tài nghệ nấu nướng của em có thể mở nhà hàng được rồi."

Charlotte nghe cô nói như vậy, trong lòng cảm thấy vui vẻ, bên ngoài vẫn rất khiêm tốn,

"Không tới mức như vậy đâu, EngEng, chị đút cho em nếm thử một miếng đi."

Nói xong, nàng quay về phía Engfa chá miệng ra, chờ cô đút cho mình ăn.

Engfa cũng bóc một miếng đưa tới bên miệng nàng, Charlotte cong lưỡi, cuốn cả ngón tay Engfa và miếng bạch tuộc vào trong miệng, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt không quên liếm vào đầu ngón tay của cô.

Khi ngón tay của cô bất ngờ bị khoang miệng ấm áp bao bọc, Engfa giật mình lùi về sau hai bước. 

"Thật sự rất ngon."

Charlotte vừa nhai vừa nhìn Engfa, mỉm cười đầy ẩn ý.

Engfa có trực giác nhạy bén hơn nhiều so với người bình thường, bình thường chỉ cần một cơn gió thổi cỏ lay, cô có thể ngửi thấy ý nghĩa sâu xa ẩn giấu đằng sau nó. Những gì Charlotte đã làm với cô, nếu là bất kỳ người nào khác, chỉ cần một giây đầu tiên là Engfa có thể phát hiện ra được tâm tư của đối phương.

Giống như Nanon năm đó, lần đầu tiên Engfa gặp mặt người này, cô đã biết được mục đích của đối phương. Nhưng bất cứ việc gì liên quan tới Charlotte, Engfa lại chậm chạp giống như một cái đầu gỗ.

Cô không thể tiếp nhận tình cảm của mình dành cho nàng, cũng không muốn đẩy Charlotte đang gần gũi mình ra, cô đành phải phong tỏa hầu hết các giác quan của mình, mới có thể lấy lại một chút lý trí, ngăn chặn tình cảm của mình dành cho Charlotte, Khi nàng công  khai lén lút trêu chọc cô, khiến cô mấy lần gần như mất kiểm soát, cô đổ lỗi cho những suy nghĩ bẩn thỉu của chính mình. Trong lòng chỉ cảm thấy tự trách và hối hận, bản thân không nên phát hiện ra tâm ý của Charlotte.

"Oa, hai người đang ăn gì vậy? Mùi thơm quá."

Trong lúc hai người đang giằng co, Engel cũng từ bãi biển trở về, cô ấy đang ở bên ngoài sân trong biệt thự rửa sạch cát, vừa bước vào cửa thì cô ấy ngửi thấy mùi thơm của đồ hải sản. Engel thèm nhỏ dãi, bọt trong miệng không ngừng tiết ra, vội vàng chạy đến chỗ bàn ăn, chưa rửa tay đã cầm một chiếc chân cua lên bắt đầu nhai. Ăn xong, cô ấy không quên mút ngón tay, đánh giá:

"Chị, nhà hàng nào đưa đồ ăn tới vậy? Tay nghề không tồi, chân cua sao cứng vậy."

Engel vô tình nói ra sự thật, nghe xong lời này, tâm trạng mong chờ của Charlotte tụt xuống, ngay cả Engfa cũng đen mặt, cô nói với Engel:

"Câm miệng."

"Ừm... Có chuyện gì vậy?" Không phải chỉ là gọi đồ ăn ngoài thôi sao, có gì mà phải thất vọng như vậy? Nhìn vẻ mặt của Charlotte, Engel cũng đã phần nào hiểu được chân tướng sự việc:

"Ồ, Tiểu Char món này mang về phải không? Không thành vấn đề. Nhà hàng này nấu không ngon, buổi tối chúng ta đổi sang một nhà hàng khác không phải được rồi sao? Tiểu Char , em không cần phải buồn như vậy. Chị biết trên đảo có một nhà hàng rất ngon nhưng hình như họ không bán đồ ăn mang về, buổi tối chị sẽ quay về đưa mọi người tới đó ăn.”

“Cút.”

Engfa vẫn bình tĩnh, trực tiếp nhấc chân đẩy Engel trở về phòng mình.

“Thay đồ xong thì mau cút ra ngoài ăn cho chị, cơm tối cũng đừng về.”

Vẻ mặt của Engel cực kỳ đáng thương, cô ấy cũng không biết mình đã làm gì sai

" Nhưng em không có tiền..."

Engfa ném ví tiền của mình cho cô ấy.

Engel mở ví tiền ra, đếm tiền mặt và thẻ tín dụng bên trong, lập tức cười tươi như hoa.

"Cám ơn chị! Em sẽ lập tức rời đi, hai người cứ từ từ ăn!" Nói xong, cô ấy lập tức vọt vào trong phòng thay quần áo. Không đến mười phút, Engel cầm ví của Engfa rời khỏi biệt thự,

“Chị, Tiểu Char, em không quấy rầy hai người nữa. Hai người cứ từ từ ăn, hôm nay em mới quen được một anh chàng ngoại quốc khá đẹp trai, em đi hẹn hò đây, bye bye~"

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên, Engfa trực tiếp giơ chân đá vào cửa, cánh cửa đóng sầm lại, ngay cả vách tường cũng rung lên.

Engel đứng ngoài cửa, mỉm cười vì âm mưu của mình đã thành công.

Chỉ là nói đùa thôi, khi Engel nhìn thấy Charlotte đeo tạp dề, cô liền biết bữa ăn hôm nay là do nàng nấu, quả thực tay nghề không bằng đầu Bếp nhà hàng nhưng thực ra lại khá ngon, ít nhất là đối với người mới lần đầu vào bếp đã nấu được như vậy là tương đối ổn rồi.

Nếu Engel không nói vậy, nhất định cô ấy sẽ phải ở lại cùng hai người ăn cơm trưa. Hơn nữa, không làm như vậy cô ấy có thể lừa được ví tiền của Engfa sao? Đây có thể coi như Engel suy nghĩ nhanh, trong cái khó ló cái khôn.

Hừ, bình thường cáo già và tiểu hồ ly hợp sức với nhau bắt nạt mình, hôm nay cuối cùng cô ấy cũng đã lừa được hai người bọn họ. Engel im lặng rơi mắt, cuối cùng bản thân cũng có được một cơ hội phản đòn, không dễ dàng.

Sau khi Engel làm theo yêu cầu của cô cút khỏi biệt thự, Engfa mới đã an ủi nàng :

"Engel chỉ nói hươu nói vượn thôi, em đừng nghe em ấy nói." 

"EngEng, có phải nó rất khó ăn không?"

Charlotte đột nhiên mất đi sự tự tin.

Nàng cũng tự mình nếm thử những món ăn này, ngoại trừ việc Engfa đút cho nàng, cẩn thận suy xét, những món ăn này hương vị cũng không tệ, mặn nhẹ vừa phải, gia vị vừa phải, có thể hơi quá lửa một chút nhưng cũng không khó ăn như Engel nói chứ?

"Không hề khó ăn chút nào."

Để chứng minh những gì mình nói là đúng, buổi trưa, Engfa đã ăn hết đồ ăn Charlotte nấu, thậm chí còn trộn canh với cơm ăn hết, chỉ để lại đĩa.

Lúc này nàng mới một lần nữa mỉm cười, "Quả nhiên là chị Engel nói nhảm thôi."

Người khác có cảm thấy khó ăn hay không đối với Charlotte mà nói căn bản không quan trọng, chỉ cần Engfa thấy ngon là được.

Bên ngoài không bằng ở nhà, trong biệt thự ngoại trừ ba người họ ra cũng không còn người nào khác, phải tự mình dọn bàn, rửa bát, Engfa phụ trách dọn dẹp nồi, bát đĩa, lau bếp. Còn Charlotte chịu trách nhiệm lau mồ hôi cho cô.

Không có cách nào, nàng muốn cùng Engfa rửa bát nhưng nghĩ tới, tay hai người lại vô tình chạm vào nhau, cảnh tượng này kích thích như thế nào, cho nên nói cái gì Engfa cũng không nàng giúp mình.

Điều mà nàng háo hức mong chờ chính là điều mà Engfa đang cố gắng hết sức để tránh.

Charlotte không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ ý định này, chỉ có thể đi theo phía sau Engfa, xem cô làm việc.

Chưa kể, Engfa mặc tạp dề cũng xinh đẹp như vậy, bình thường nàng đã quen với dáng vẻ tinh anh của cô nhưng khi cô mặc quần áo bình thường và đeo tạp dề, trông rất giản dị, đủ tiêu chuẩn của một người vợ hiền. Đặc biệt là khi cô cúi người xuống, bộ quần áo thể thao ở nhà bị kéo căng để lộ đường cong trên cơ thể của cô.

Quả thật chẳng khác nào đang dụ dỗ người khác muốn phạm tội!

Có trời mới biết Charlotte phải kiềm chế như thế nào mới không đưa tay ra chạm vào.

Engfa quay người lại, nhìn thấy ánh mắt Charlotte đang nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó trên người mình, liền mỉm cười nói:

"Em đang ngây ngốc cái gì vậy? Em mang thùng rác tới đây."

"Không có gì, chỉ là EngEng đang làm việc, em ở bên cạnh quấy rầy chị như vậy, có chút xấu hổ."

Nàng đỏ mặt nói. 

Nếu không còn có thể nói như thế nào? Nàng cũng không thể nói với EngEng, em muốn sờ vào mông của chị, đúng không?

"Ai nói rảnh rỗi?"

Engfa nghĩ có thể nàng xấu hổ không chịu làm việc, nâng mu bàn tay lên lau mồ hôi chảy trên trán:

"Không phải em bảo giúp chị lấy thùng rác sao?"

"Được, lập tức mang tới đây." Charlotte vội vàng chạy đi.

Quá thô tục, nàng tự khinh thường chính mình. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao khi trưởng thành đầu óc lại càng đen tối như vậy? Những chuyện này không cần ai dạy cũng tự hiểu, trước kia Charlotte không giống như vậy, chẳng lẽ tuổi mười tám chính là một chiếc chìa khóa, giải trừ thứ được phong ấn mười tám năm bên trong cơ thể mình?

Quên đi, Charlotte lắc đầu, cái này cũng không có gì, càng nghĩ càng thấy thái quá.

Buổi chiều nắng rất gắt, nàng không muốn ra ngoài, Engfa cùng nàng ở trong biệt thự xem phim, cô hỏi nàng muốn xem gì, Charlotte chớp mắt mấy cái nói mình muốn xem "Năm mươi sắc thái".

Engfa tìm nó trong đống đĩa dưới tủ TV, phát hiện ra quả thật có phiên bản Blu-ray của bộ phim này.

“Không được.”

Cô trực tiếp đặt chiếc đĩa xuống, tiếp tục tìm trong đống đĩa, sau đó tìm được ở trong góc một chiếc đĩa “Winnie the Pooh” rồi lấy ra.

“Em còn nhỏ, nên xem cái này thích hợp hơn.”

"Em đã mười tám tuổi rồi, EngEng, không phải chị đã quên mất rồi chứ?"

Charlotte rất buồn bực.

"Em không phục, em sẽ kháng cáo! Em có quyền xem "Năm mươi sắc thái"!"

“Kháng cáo bị bác bỏ.”

Engfa mở hộp Winnie the Pooh, lấy đĩa CD ra cho vào đầu DVD .Ở độ tuổi này, em chỉ có thể xem

"Winnie the Pooh thôi"."

Sau khi nhấn nút phát, trên TV nhanh chóng xuất hiện một hình ảnh, tuy nhiên đó không phải là "Winnie the Pooh” mà là một phụ nữ da trắng khỏa thân đang tạo dáng trước ống kính, sau đó trên màn hình đột nhiên thay đổi, trên TV xuất hiện một nam một nữ, phát ra âm thanh đáng xấu hổ.

Tai nạn bất ngờ khiến cả hai người đều choáng váng, Engfa phản ứng đầu tiên nhấn điều khiển từ xa trực tiếp tắt TV, rồi chọi thẵng ra cửa sổ . Lần đầu tiên xem thứ như vậy cũng khiến Charlotte bị hoảng sợ, khi Engfa tắt TV còn vứt cả điều khiến,nàng mới ôm bụng dựa vào ghế sô pha cười to.

"EngEng, chị nói đúng. "Winnie the Pooh" thú vị hơn ‘Năm mươi sắc thái" nhiều."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#englot