Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

51. Pha trà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Bởi vì say rượu, sáng hôm sau khi Charlotte tỉnh dậy, đầu nhức như muốn nứt ra, nàng cầm điện thoại di động ở đầu giường lên nhìn xem, đã hơn mười giờ sáng. Nàng xoa xoa huyệt thái dương, đồng thời bước ra khỏi giường, đi đến bên cửa số, vén tấm rèm nặng nề lên. Ánh nắng ấm áp buổi sáng lập tức len lỏi vào phòng qua khung cửa số kính sát sàn, từ bóng tối dần bừng sáng chỉ trong khoảnh khắc. Charlotte nhất thời không thể thích ứng được, nheo mắt lại, đưa tay lên che ánh sáng chói chang của mặt trời, phải mấy phút sau nàng mới từ từ buông ra.

Ngày hôm qua... Đã xảy ra chuyện gì?

Charlotte đứng trước cửa số, nhìn mặt biến rộng ươn lấp lánh bên ngoài, vắt óc suy nghĩ hồi lâu nhưng lại không nhớ được gì. Ký ức cuối cùng của nàng chỉ dừng lại ở ly cocktail rực rỡ mà nàng đã uống ở quán bar tối qua, còn lại hoàn toàn trống rỗng, sau đó ký ức của buổi sáng hôm nay chợt ùa về.

Nàng sẽ không làm ra chuyện gì khác người đấy chứ? Charlotte có chút căng thẳng, nghĩ tới đây, nàng không dám ở trong phòng nữa, định ra ngoài tìm Engfa hỏi rõ ràng. Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, tối qua nàng say rượu, cho dù nàng có nói gì hay làm gì đi chăng nữa cũng đều là lời nói khi say rượu, có lẽ cô sẽ không để tâm.

Ai biết sau khi rời khỏi phòng, Engel là người duy nhất

Trong phòng khách chán nản ấn điều khiển từ xa chuyến kênh, Charlotte nhìn quanh phòng khách cũng không tìm thấy bóng dáng Engfa đâu.

"Này, em tỉnh rồi à?" 

Engel đặt điều khiển từ xa xuống, đứng dậy đi vào phòng kếp.

"Chị ấy nói tối qua em uống say, dặn chị hôm nay phải nhìn em ăn sáng. Vừa kịp lúc, chị đã dùng thức ăn còn thừa ngày hôm qua nấu một chút cháo, em có muốn ăn một bát không? Nhưng cháo không có món ăn kèm, nếu không em có thể cho một ít đường vào cháo? Vị ngọt cũng rất dễ uống."

Charlotte nào còn tâm trạng ăn sáng, hơn nữa cảm giác đau đầu sau khi say rượu vẫn chưa biến mất, cũng không có cảm giác thèm ăn, chỉ đuổi theo Engel hỏi:

" EngEng đâu. "

"Sao cơ?"

"Chị ấy không nói với em à? Chị tưởng hôm qua chị ấy đã nói chuyện với em rồi chứ."

Engel rất kinh ngạc.

"Chị ấy đi rồi, tám giờ sáng nay chị ấy đã lên máy bay, chị ấy đã đi từ sáng sớm rồi."

Đồng tử của nàng co rút lại:

"Đi rồi? Chị ấy đi đâu vậy?"

“Về."

Engel thản nhiên nói, lại cảm thấy phản ứng của Charlotte rất khó hiếu.

“Chị ấy nói ở công ty có chuyện khẩn cấp nên vội vàng đặt vé máy bay sớm nhất, tối qua đã thu dọn hành lý quay về rồi. Nói không chừng cả đêm cũng chưa được ngủ."

Nhưng nàng có linh cảm không phải công ty có việc, đây chỉ đơn giản là một cái cớ được Engfa bịa ra. Nếu như ở công ty thật sự xảy ra chuyện gì, cho dù cô có sốt ruột thế nào, nhất định sẽ nói với Charlotte một tiếng, để nàng không phải lo lắng. Nếu không trước khi rời đi sẽ để lại cho Charlotte một lời nhắn, hoặc có thể gửi tin nhắn cho nàng, chưa tới một phút. Bây giờ hoàn toàn không nói một lời nào với nàng, một mình lặng lẽ rời đi.

Charlotte thầm nghĩ, có thể tối hôm qua nàng đã làm ra chuyện gì quá đáng khiến Engfa sợ hãi, khiến cô đột nhiên bỏ chạy như vậy. Thậm chí nàng không có cơ hội giải thích, nàng không dám trì hoãn, lập tức tra chuyến bay sớm nhất về, lúc đó là ba giờ chiều, Charlotte không chút do dự đặt vé. Sau khi đặt vé, nàng nhanh chóng Gọi điện cho Engfa. Lúc này nhất định cô đang trên máy bay, điện thoại không kết nối được, trong lòng nàng lo lắng, điều hòa trong phòng khách bật rất thấp nhưng trên trán nàng vẫn rịn một lớp mồ hôi.

"Cháo còn nóng, chị đã pha cho em một chút đường trắng. Tiểu Char mau tới đây, mau ăn nhân lúc còn nóng."

Engel đang bận rộn trong bếp, cô ấy hoàn toàn không biết chỉ trong vài phút ngắn ngủi, trong lòng Charlotte cực kỳ rối rằm. Engel bưng bát cháo đặt ở trên bàn, Gọi Charlotte ra ăn nhưng nàng lại không ngó tới liền quay đầu chạy về phòng của mình.

"Em không muốn ăn, chị Engel. Hiện tại em đang thu dọn hành lý, buổi chiều trở về."

"Mới một ngày đã quay về à?"

Engel khó hiểu, đặt cháo xuống, đi theo nàng về phòng.

"Hơn nữa, em vừa quyết định quay về, có thời gian làm thủ tục không?"

"Chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Dù sao thì em cũng phải thu dọn hành lý trước đã."

Charlotte lấy hết quần áo nhét vào trong vali

"Chị Engel, thật xin lỗi, vốn dĩ em đã hứa sẽ cùng chị ra ngoài chơi. Kết quả em lại quyết định về trước khiến chị không được chơi vui vẻ."

"Em không cần phải lo lắng cho chị."

Engel là một người rất giỏi kết bạn, ngay cả khi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cô ấy cũng có thể nhanh chóng kết bạn với một vài người bạn địa phương. Vì vậy cho dù cô ấy có phải chơi một mình ở bên ngoài, cô ấy vẫn có thể vui vẻ được:

"Ngược lại em đấy, không có việc gì, khó khăn làm mới ra ngoài chơi một chuyến, vội vã quay về làm gì vậy?"

"Dù sao, EngEng đã đi rồi, em ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì."

Khi Engel nghe những lời của Charlotte, trái tim cô ấy khẽ run lên. Cô nhớ lại tương tác trong khoảng thời gian khi nàng và cô ở chung, cùng với những gì bản thân, cảm nhận được, cũng như cảm giác kỳ lạ mà cô ấy cảm thấy giữa Engfa và Charlotte, và vẻ mặt của cô đột nhiên trở nên hơi mất tự nhiên.

Engel nắm lấy cánh tay của Charlotte khi nàng đang thu dọn đồ đạc, ngăn nàng lại.

"Chị Engel, chị có việc gì thế?"

Charlotte dừng lại, nhìn cô ấy hỏi.

"Ừ.”

Vẻ mặt của Engel nghiêm túc.

"Nếu chị có việc gì thì mau nói đi, đừng làm chậm trễ em thu dọn đồ đạc."

"Charlotte , em nhất định phải nói thật cho chị biết, giữa em và chị gái của chị rốt cuộc có quan hệ gì, hai người không phải là..."

Engel nói đến đây lập tức ngậm miệng lại.

Việc một người trưởng thành yêu một cô gái do mình nuôi dưỡng là trái với đạo đức xã hội, ngay cả một người có tính cách cởi mở như Engel khi nói về chuyện này cũng khó mở miệng.

Charlotte sửng sốt nửa giây, sau đó biểu tình khôi phục bình thường. Nàng hất tay Engel đang giữ tay mình ra, tiếp tục thu dọn hành lý, chẳng hề để ý cười nói:

"Đúng vậy, em thích Engfa thôi, vậy thì sao?"

"Tiểu Char ..."

Engel nhất thời không thể tiêu hóa được sự thật này, sau khi suy nghĩ hồi lâu, khó khăn nói:

"Em nói thích, rốt cuộc là ý gì? Em có biết, từ thích này có rất nhiều ý nghĩa, ở tầm tuổi này của em, có thế vẫn chưa đủ để phân biết sự khác nhau của chúng...

"Tuổi của em?"

Charlotte cười lạnh.

"Em đã bao nhiêu tuổi rồi? Chị Engel, EngEng đã quên, ngay cả chị cũng quên sao? Em đã mười tám tuổi, là một người trưởng thành hoàn toàn có đủ năng lực hành vi. Em có thể tự chịu trách nhiệm về hành vi cũng như tình cảm của mình, không còn là đứa trẻ trong miệng mọi người nữa."

Càng nói nàng lại càng khó chịu, Engfa như vậy, Engel cũng như vậy, chẳng phải là vì nàng vẫn luôn mong muốn bản thân mau chóng trưởng thành để chứng minh cho EngEng thấy rằng mình hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm với tình cảm của mình sao? Kết quả cho dù nàng đã đủ tuổi có thế chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình nhưng hai người họ vẫn chỉ coi mình như một đứa trẻ.

“Chị Engel, chẳng lẽ trong mắt của hai người, em sẽ không bao giờ lớn lên, không rõ ràng tình cảm của mình, là một đứa ngốc không thể phân biệt được tình yêu và tình thân sao?"

"Ý chị không phải vậy..."

Engel chưa bao giờ thấy Charlotte tức giận như vậy, nhất thời không biết nên nói thế nào,

"Nói thế nào đây? Việc em thích chị ấy là chuyện hoàn toàn bình thường. Dù vậy chuyện này sẽ phải nhận không ít lời chỉ trích bên ngoài xã hội nhưng điều này dựa trên pháp luật không có gì bất hợp pháp cả. Nhưng em cũng biết vị trí mà chị ấy đang đứng có rất nhiều kẻ dòm ngó chẳng khác nào hổ rình mồi. Nếu em và chị ấy ở thật sự ở bên nhau, những lời gièm pha mà hai người nhận được không phải ít, những người đó không dám nói thẳng trước mặt chị ấy nhưng sau lưng nhất định sẽ có nhiều lời khó nghe. Em có từng nghĩ tới không? Charlotte, em mới mười tám tuổi, em có thể chịu được áp lực lớn như vậy sao?"

Charlotte nói: "Chỉ cần EngEng không sợ, em sẽ không sợ. Chị Engel , ngoại trừ EngEng ra, em không quan tâm tới  bất cứ lời đánh giá của ai cả. Bọn họ muốn nói gì thì cứ để bọn họ nói đi."

Từ khi 16 tuổi, Charlotte đã nghĩ tới chuyện này, nàng phát hiện ra miệng ở trên người người khác, nếu không có chuyện này để nói, thì bọn họ vẫn còn những chuyện khác để bàn tán. Những lời Aoom nói năm đó rất đúng, trừ khi bản thân sống trong thế giới chân không, không có bất cứ tiếp xúc với người nào khác, nếu không, những người đó sẽ luôn tìm cách lăng mạ và chế giễu mình, vậy tại sao bản thân lại phải quan tâm tới những lời bọn họ nói.

Thật sự Engel không ngờ nàng có thể nói ra những lời như vậy. Cô ấy thầm nghĩ, thời gian trôi qua thật nhanh, cô bé nhỏ nhắn đáng yêu vẫn còn đứng ở trước mặt mình năm đó, nhón chân đưa kem cho mình ăn, chỉ trong nháy mắt, Charlotte đã trở thành một người trưởng thành, có thế chịu trách nhiệm về hành vi của mình, là một người hào phóng.

"Em nói đúng, Tiểu Char, em đã trưởng thành rồi. Chuyện giữa em và chị ấy nên theo mong muốn của hai người, vốn dĩ chị không có quyền can thiệp."

Engel thở dài.

"Chỉ là tình cảm của em đối với chị ấy, chị ấy có biết không?"

Đã mười mấy năm, bên cạnh Engfa không có người nào bên cạnh bầu bạn, cô đang đứng trên một đỉnh núi cô độc, trên cao cực kỳ lạnh lẽo, không ai dám đến gần. Mấy năm qua Engel vẫn luôn lo lắng cho Engfa.

Hiện tại nghe được Charlotte tâm sự với chính mình, cô ấy nhớ lại những năm Engfa yêu thương chiều chuộng, bảo vệ cho nàng, đặc biệt là bây giờ, quan hệ giữa bọn họ khá kỳ lạ. Trước kia Engel chỉ nghi ngờ nhưng cho đến hôm nay, cô ấy đã biết được tình cảm của Charlotte dành cho Engfa bản thân cũng hiểu được, tại sao nhiều năm như vậy Engfa không tìm được cho mình một người phụ hợp? Chỉ sợ cô vẫn luôn chờ nàng lớn lên.

Một giây trước Charlotte vẫn đầy tự tin nói "em không sợ" nhưng giây tiếp theo khi nàng nghe thấy câu hỏi đánh thẳng vào lòng mình của Engel, đột nhiên héo rũ, động tác cuộn quần áo trên tay cũng chậm lại rất nhiều, chán nản nói:

"Em không biết."

"Không biết? Điều này có ý gì?"

"Nhìn tâm tình Engfa hay đổi, hẳn là chị ấy cũng thích em nhưng dù em có ám chỉ thế nào đi chăng nữa, chị ấy vẫn không động đậy, em cũng không hiểu rốt cuộc chị ấy đang nghĩ gì. Hơn nữa..."

Engel vẫn đang chờ đợi nàng nói tiếp, khi thấy Charlotte không nói nữa, cô ấy lập tức hỏi:

“Hơn nữa?"

"Hơn nữa, có thể ngày hôm qua em đã làm ra chuyện gì quá phận với chị ấy, dọa chị ấy chạy mất."

"Có thể là có ý gì? Chẳng lẽ bản thân làm chuyện gì em cũng không biết sao?"

"Không phải em uống rượu say sao."

Charlotte cực kỳ buồn phiền, nếu sớm biết có chuyện như vậy, nàng sẽ không uống ly  rượu ngọt kia đâu, ai ngờ ly rượu này lại có tác dụng vớn như vậy.

Chỉ một ly thôi đã khiến cho Charlotte  không nhớ ra nổi tối hôm qua bản thân đã làm ra chuyện gì quá đáng.

Không thế nào...

Trong lòng nàng sinh ra một loại dự cảm không tốt, không phải sau khi uống rượu xong bản thân đã làm chuyện gì có lỗi với EngEng chứ?

Không đâu, không đâu, nàng dùng sức lắc đầu, muốn thoát khỏi ý nghĩ đáng sợ này. Không đâu, bản thân không phải người không biết chừng mực như vậy, cho dù có đúng đi chăng nữa, cũng phải là mình đánh thắng EngEng mới phải.

Chẳng lẽ chị tình tôi nguyện, chảy thành sông?

Điều đó càng không thể! Nếu chị tình tôi nguyện, vậy tại sao EngEng còn muốn bỏ chạy? Lúc này hai người phải nằm trên giường mới đúng, may mắn thay, với tính cách của Engfa, Charlotte hiểu rất rõ, tuyệt đối không làm được chuyện mặc quần áo vào không chịu nhận người.

Tại sao Engfa lại bỏ đi ?

Nàng không thể nghĩ ra được, tất cả đành phải chờ mình quay về, trực tiếp hỏi cô.

Charlotte đã lên máy bay trở về như mong muốn và nàng đã trải qua Tết Trung thu trên máy bay.

Engfa nói rằng vào ngày rằm mọi người đoàn tụ, Charlotte vốn tưởng rằng mình và Engfa mỗi năm đều sẽ đoàn tụ như thế này, ai ngờ năm nàng mười tám tuổi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Nhưng đừng sợ, năm nay không được thì sẽ có sang năm, năm sau, năm sau nữa... Nàng và EngEng vẫn còn tương lai rất dài, chỉ là lỡ hẹn một năm mà thôi, không có gì phải lo lắng. Trong lòng nàng tự an ủi mình nhưng tim vẫn đập thình thịch, dù có thả lỏng đến đâu cũng không thể bình tĩnh lại, cảm thấy bồn chồn, luôn cảm thấy như sắp xảy ra chuyện lớn.

Chuyến bay kéo dài mười một giờ, bởi vì chênh lệch múi giờ.

Charlotte xuống máy bay lúc tám giờ tối, nàng không nói cho Engfa biết việc mình đột ngột trở về. Có lẽ Engel đã thông báo cho cô, bởi vì một phút sau khi nàng xuống máy bay, Engfa đã cho người tới đón nàng.

Nhưng khi Charlotte trở về, cô không có ở đó, nàng hỏi quản gia Engfa đã đi đâu, quản gia nói cô phải xử lý việc gấp ở ngoài, trực tiếp ở lại sân bay để bay chuyến tiếp theo, không quay về Bangkok.

Lúc này Charlotte có chút không rõ, rốt cuộc Engfa đang trốn tránh nàng hay thật sự có công việc phải giải quyết, nàng hỏi quản gia cô định đi bao nhiêu ngày, quản gia chỉ nói không rõ lắm, Charlotte gọi mấy cuộc điện thoại  cho Engfa nhưng cô lại không nghe điện thoại. Nàng qua Line gửi tin nhắn cho Engfa nhưng cô cũng không trả lời. Không có cách nào khác, nàng đành phải thông qua Nudee để hỏi thăm tình hình của cô.

Cũng may có thể gọi được cho Nudee, Charlotte hỏi cô ấy có biết Engfa đang ở đâu không, vì sao không trả lời tin nhắn.

"Ồ, đàn chị cùng chị đang ở ngoài."

Ở đầu bên kia điện thoại Nudee mỉm cười nói.

"Chi nhánh nhỏ phía bên này vừa mới độc lập đưa ra sản phẩm, công đoạn cung ứng xảy ra một chút phiền toái, hai bên vẫn đang nghĩ cách giải quyết, có thế đàn chị bận quá không có thời gian xem điện thoại."

Nghe Nudee nói như vậy, nàng càng yên tâm hơn:

"Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng hai người đã xảy ra chuyện gì."

"Chị và chị ấy có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Giọng điệu của Nudee rất thoải mái:

“Phải họp rồi, chị tắt máy nha, em yên tâm, bọn chị chỉ bận rộn vài ngày thôi, có thể sẽ không có thời gian nghe điện thoại."

"Em hiểu rồi, chị Nudee, có chị ở đó em cũng yên tâm hơn, em tắt máy đây."

"Được rồi, tạm biệt."

Nudee cúp điện thoại, sau đó nhìn Engfa vẫn im lặng bên cạnh.

Trên mặt Engfa không có biểu tình gì nhưng ánh mắt lại mờ mịt không rõ ràng, vô thức xoay cây bút trong tay, không biết cô đang nghĩ gì.

" Tiểu Char gọi điện thoại tới." Nudee nói.

Engfa không nói gì.

"Sao vậy, Tiểu Char làm cho chị không vui?"  Nudee thử thăm dò hỏi.

Engfa vẫn không trả lời.

Nudee cho rằng cô ngầm thừa nhận, khuyên nhủ:

“Tiếu Char mới mười tám tuổi, còn đang ở cuối tuổi dậy thì, sao chị lại giận em ấy? Con gái ở độ tuổi này không nghe lời người lớn là chuyện bình thường. Có thể khoan dung được thì khoan dung cho em ấy một chút."

Nudee rất tò mò, Engfa đối với nàng chẳng khác nào nâng niu châu báu trong lòng bàn tay, chỉ còn thiếu việc hái sao trên trời xuống cho nàng. Cưng chiều nhiều năm như vậy, rốt cuộc Charlotte đã làm ra chuyện gì quá đáng, mới khiến cho cô tức giận thành như vậy, ngay cả điện thoại cũng không muốn nghe?

Cây bút trong tay Engfa ngừng lại, bị cô đặt xuống dưới bàn làm việc.

“Em nói đúng, em ấy đã mười tám tuối rồi."

Engfa khẽ gật đầu.

“Là vì chị không muốn chấp nhận hiện thực, chị vẫn  luôn coi em ấy như một đứa trẻ."

Nghe ý tứ trong lời nói... Nudee tò mò hỏi:

"Sao vậy, em ấy có nguời yêu à?"

Nếu là như vậy thì đúng rồi, đứa bé được mình bảo bọc trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn, còn chưa ở bên cạnh mình được mấy ngày. Đột nhiên có một tên từ đâu xuất hiện, đứa bé liền cùng người khác bỏ chạy, không kịp kéo lại. Việc này đừng nói Engfa chiều chuộng Charlotte giống như mạng sống, ngay cả người bình thường đều không chấp nhận được.

Engfa lắc đầu, không có ý định cùng Nudee tiếp tục vẫn đề này.

"Quên đi, em nói lại chuyện kia một lần nữa cho chị nghe đi."

"Được rồi."

Hai người bắt đầu nói chuyện công việc, tạm thời gạt chuyện của Charlotte sang một bên.

Trong lòng nàng nghẹn lại rất nhiều lời, phải đợi tới khi Engfa trở về mới hỏi được nhưng nàng sẽ phải đợi một tuần.

Trong tuần này nàng đến trường như bình thường, rồi đến công ty thực tập. Ban ngày nàng rất bận rộn, không có thời gian nghĩ tới bất cứ chuyện gì khác.

Cho đến tối, khi một mình trở về Waraha gia, Engfa và Engel đều không có ở đây, trong căn nhà rộng lớn trống trải này chỉ có một mình nàng, trong lòng nàng cũng trống rỗng theo.

Trước kia, khi Engfa ở đây, mặc dù một phòng ở đầu đông, một phòng ở đầu tây nhưng chỉ cần biết Engfa ở đó, cách xa nhau như vậy, trong lòng nàng vẫn cảm thấy bình tĩnh và ổn định, không giống như bây giờ. Cả đêm Charlotte không tài nào ngủ nối, đối mặt với căn nhà trống trải, một phút cũng không ngủ được.

Nàng rất muốn gọi điện cho cô,chỉ cần nghe được giọng nói của chị ấy cũng tốt nhưng Nudee lại nói, hiện tại Engfa rất bận, nàng không thể vì sự ích kỷ, tùy hứng của bản thân khiến cô phân tâm.

Lần này Engfa đi hơn nửa tháng, khi trở về, dường như cô đã gây đi mất mấy cân, phần eo của chiếc áo vest trở nên rộng hơn một chút.

Khi cô quay về Waraha Thự ăn cơm cũng đã là buổi chiều, trợ lý đã gửi lịch trình của cô cho quản gia, Charlotte cũng biết hôm nay cô sẽ về nên đã đứng đợi cô ở bên ngoài cửa lớn của Waraha gia.

Nàng nghễnh cố chờ mong, như thể sợ bỏ lỡ Engfa.

Nửa tiếng trôi qua, trên đường không có một chiếc xe nào.

Charlotte nhìn chung quanh hồi lâu, cổ đau nhức, ngay lúc nàng đưa tay lên xoa bóp có thì xe của Engfa đã xuất hiện trong tầm mắt. Lúc đầu chỉ là một cái chấm nhỏ nhưng về sau nàng đã dần nhìn thấy rõ hình dáng của chiếc xe, càng lúc càng lớn, cho đến khi nó dừng lại trước mặt nàng.

"EngEng !"

Không đợi Engfa , Charlotte lập tức mở cửa  sau xe ra rồi chui vào. Nàng và Engfa đã nửa tháng không gặp, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Đây là một trải nghiệm trước nay chưa từng có, cũng mang tới cả nỗi nhớ mong chưa từng có, ánh mắt của nàng gần như tham lam dò xét khắp người Engfa, ánh mắt nóng bỏng hảo hức, như muốn khắc sâu dáng vẻ cô vào trong đầu.

Cuối cùng, sau khi khắc xong, trong lòng Charlotte đau đớn, một lúc lâu sau mới nói:

"EngEng, chị gầy đi rất nhiều."

Nàng muốn khoác tay Engfa như thường lệ nhưng cô lại rụt tay về né tránh.

"Gần đây công việc bận rộn, không có cách nào. "

Vẻ mặt của cô rất tự nhiên, không có chút khác thường nào, suýt chút nữa Charlotte còn cho rằng hành động vừa rồi của đối phương do mình bị ảo giác.

"Bận rộn đến mấy cũng phải chú ý đến chế độ ăn uống và nghỉ ngơi. Chị còn nói em, ngay cả chị cũng gây thành như vậy, chị nói xem sao có thể làm cho người ta yên tâm đây?"

Mặc dù trong lòng Charlotte rất để ý hành động vừa rồi của cô nhưng biểu hiện của cô rất tự nhiên. Nàng không thể tìm ra có chỗ nào khác thường, vì vậy cũng không quá để ý nữa, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái. Nàng cười nói:

"Nhưng không sao cả, em đã nhờ nhà Bếp hầm một nồi canh gà nhân sâm. EngEng nhất định phải ăn nhiều một chút, bố sung dinh dưỡng."

"Ừm, đúng rồi, hai người ở đó chơi thế nào?"

"Chị Engel vui đến nỗi quên cả trời đất, chơi hai tuần cũng không muốn về. Em còn phải đi học nên một mình về sớm."

"Ồ."

Sau đó, bầu không khí trong xe trở nên có chút khó xử, hai người cũng không nói gì nữa.

Bầu không khí kỳ lạ này tiếp tục kéo dài đến tận bàn ăn.

Trong lúc ăn cơm, Engfa và nàng chưa từng không nói chuyện, từ trước đến nay muốn nói cái gì, chỉ cần hai người ngồi vào bàn ăn, trên bàn ăn sẽ không còn quạnh quẽ nữa. Nhưng hôm nay, Engfa chỉ tập trung ăn cơm. Cô hoàn toàn không muốn nói chuyện với Charlotte, nàng khơi gợi một chút đề, Engfa chỉ trả lời câu hỏi của nàng, nếu Charlotte không hỏi, cô cũng sẽ không nói nữa.

Ăn tối xong, Engfa nói mình còn có việc, một mình đi vào thư phòng, suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy Engfa có gì đó không đúng lắm, liền pha cho cô một tách trà rồi bưng vào trong phòng. Nhân lúc đặt trà xuống, Charlotte liền hỏi cô:

“EngEng, có phải chị có tâm sự gì không?"

“Không có.”

Cô nhẹ nhàng đặt tách trà sang một bên, nhấp một ngụm rồi mỉm cười.

“Mặc dù chị đã uống rất nhiều trà nhưng vẫn không giống được hương trà mà Tiểu Char pha."

Nàng chỉ cảm thấy Engfa kỳ lạ, vui mừng khôn xiết trước lời khen của cô,

"Đương nhiên rồi."

Nàng đi vòng qua bàn làm việc, muốn ôm lấy vai Engfa từ phía sau nhưng cô đã nghiêng người tránh né nên Charlotte chỉ ôm được không khí, vẻ mặt ngạc nhiên.

Rất nhanh, Charlotte khóe miệng chậm rãi nhếch lên, trong mắt rất nhiều ủy khuất, cuối cùng không nhịn được hỏi:

"EngEng, có phải em đã làm gì khiến chị tức giận không?"

Engfa giật mình, cô lại nghĩ tới những lời Charlotte đã nói khi say rượu ngày hôm đó, còn có cả những lời khi nàng nằm ở trên lưng cô nói.

Charlotte nói mỗi lần Engfa giận mình, trái tim nàng sẽ đau đớn.

Nhớ đến những lời này, trái tim cô đau nhói.

“Không có.”

Engfa nói: “Em biểu hiện rất tốt."

"Chị nói dối, rõ ràng là chị đang trốn em, vừa rồi em đã cảm nhận được. EngEng, có phải lúc ở ngoài biển, em sau rượu, đã nói chuyện gì mạo phạm tới chị hoặc là làm chuyện gì quá phận không?"

Charlotte trở nên lo lắng.

"Chỉ là lúc đó em uống rượu sau nên ăn nói hồ đồ, nhất định chị đừng xem là thật. Chị xem những lời em đó ngày hôm đó, bản thân em cũng không nhớ rõ, chị cũng quên đi có được không?" Lời cuối cùng kia nàng nói gần như đang khẩn cầu.

Engfa nhìn thật sâu vào nàng, khẽ cười:

“Hôm đó em say xong lập tức ngủ luôn, không nói gì. Chị còn muốn nhân cơ hội này nghe chút bí mật của em, ai biết được em lại kín miệng như vậy, ngủ rất say, không để lộ bất cứ bí mật nào."

"EngEng, từ nhỏ đến lớn, em chỉ có duy nhất một bí mật."

Charlotte nghiêm túc nhìn cô, "Nếu chị muốn biết, hiện tại em sẽ nói cho chị biết."

Ánh mắt nàng rất quả quyết, Engfa nhất thời hoảng sợ, nhưng vẫn như cũ không có chuyện gì xảy ra.

"Quên đi, em đã lớn rồi, bí mật của em chỉ nên thuộc về em, không cần nói cho chị biết."

"Em đã mười tám tuổi, đã đến lúc tự lập."

Engfa lầm bấm, không biết cô đang nói cho ai nghe.

Charlotte nheo mắt lại, có dự cảm không tốt:

“Chị có ý gì?"

"Không có gì." 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#englot