Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

53. Nỗi khổ tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





"Không có?"

Charlotte dựa vào người Engfa , nhỏ giọng lặp lại lời của đối phương như dò hỏi, sau đó, nàng cười, giọng nghèn nghẹn, vai run run, rõ ràng là đang cười nhưng lại không có chút vui vẻ nào. Lòng ngực Engfa theo tiếng cười của nàng vỡ ra thành từng mảnh, sau đó lại vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Nàng khóc rất lâu đến nỗi mắt sưng tấy, giống như trong cơ thể đã bị rút hết, mặc dù cực kỳ đau lòng nhưng lại không thể rơi mất, điều này chỉ khiến bản thân, càng khó chịu hơn.

Đôi vai còn chưa trưởng thành đang run rẩy, đáng thương và đau khổ đến mức Engfa muốn ôm nàng vào lòng.

Nhưng cô lại không hề nhúc nhích, thậm chí không biểu lộ một chút biểu cảm nào, môi mím thành một đường thẳng sắc bén, không có chút ấm áp nào, chỉ để Charlotte mỉm cười với mình, lạnh lùng như tượng băng.

"Em cũng rất yêu, rất yêu chị."

Cười đủ rồi, nàng thở dài một tiếng, cố gắng đến gần Engfa hơn một chút, tìm hiểu những điều mà bản thân không thích chút nào, chỉ để Engfa có thể nhìn mình một cái, hóa ra tất cả đều vô nghĩa. Nếu Engfa căn bản không có ý định nhìn nàng, vậy thì mọi nỗ lực của nàng dường như đều vô ích.

"Vậy chị yêu ai, EngEng ? Nhiều năm chị vẫn luôn một mình, rốt cuộc vị trí kia chị giữ lại cho ai?"

Charlotte vuốt ve gò má của cô, không cam lòng hỏi:

"Là mẹ em phải không?"

Engfa bình tĩnh nhìn đàn piano dưới ánh trăng, nghe thấy Charlotte nhắc tới Chompu, mí mắt đột nhiên giật giật.

Charlotte ở gần cô như vậy, bất kỳ thay đổi cảm xúc nhỏ nào của Engfa đều được phóng đại vô hạn trong mắt nàng, vì vậy mí mắt khẽ giật này có thể được giải thích theo nhiều ý nghĩa, Engfa vẫn im lặng, nàng cũng coi như cô ngầm thừa nhận.

Charlotte cười buồn, cúi đầu, như thế đã chấp nhận số phận của mình.

Quả nhiên chính là mẹ của nàng, Engfa đón mình về để thực hiện lời hứa với mẹ, chăm sóc cho mình nhiều năm như vậy cũng vì lời hứa đó.

Năm nào cô cũng đến thăm mộ mẹ, vì thế mộ của mẹ mới sạch sẽ không có một hạt bụi nào như vậy, Engfa kẹp ảnh của mẹ năng vào trong tài liệu để có thể lấy ra ngắm bất cứ lúc nào. Những bức ảnh ố vàng được cấn thận đặt trong một chiếc túi nhỏ kín, thậm chí ép dẻo cũng sợ làm nó hỏng.

Tình cảm của Engfa dành cho mẹ sâu đậm đến mức nào mới có thể cần thận tỉ mỉ đến thế? Hơn nữa, việc mẹ nàng ra đi quá sớm đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng Engfa, dù thời gian có dài thế nào đi nữa, chỉ sợ không thể gột rửa được.

Engfa chỉ yêu một mình Chompu, cô đã yêu gần hai ươi năm và sau này có thể vẫn sẽ tiếp tục yêu, cô nhận nuôi Charlotte chẳng qua vì nàng là con gái của Chompu.

Nhận thức này lập tức tiêu hao toàn bộ sức lực của Charlotte, nàng thất bại buông tay ra khỏi vai Engfa, dựa vào bức tường bên cạnh và mềm nhũn ngồi xuống đất.

Người cô yêu chính là Chompu, còn nàng chỉ là một kẻ dư thừa không cần thiết mà thôi.

Mọi chuyện đều có đã được giải quyết, khó trách lúc mới đưa mình về chị ấy lại lạnh lùng như vậy, đương nhiên là bởi vì mình là con của Chompu và người khác. Khi Engfa nhìn thấy nàng, e là không chỉ nhớ tới một mình Chompu, còn có một người đàn ông khác, cho nên mới lãnh đạm như vậy. Hơn nữa, Charlotte trông chẳng giống Chompu ngày xưa chút nào, chỉ sợ càng khiến cho Engfa nhớ tới ba của nàng nhiều hơn, làm sao cô có thế không chán ghét.

"Nếu như vậy, sau này vì cái gì mà chị đối tốt với em như vậy?"

Charlotte cười như đang tự giễu chính mình.

"Em đúng là không biết tự lượng sức mình, cũng không cân nhắc xem mình nặng bao nhiêu. Người ta mới cho mình một chút ngọt ngào, đã lập tức chạy tới, hoàn toàn quên mất thân phận của mình."

Cái gì gọi là được sủng mà kiêu? Đây là một ví dụ rõ ràng! Nàng vốn là thứ rác rưởi được Engfa nhặt về nhưng lại đắc ý vênh váo, cố gắng bám vào Engfa trèo lên cao, những người khác nể mặt cô, kính cấn gọi nàng là tiểu thư, Charlotte thật sự cho rằng mình có thể ngang hàng với Engfa. Trên thực tế, chỉ cần cô động ngón tay, có thể làm cho nàng quay về đúng nguyên hình ban đầu, cả đời này không thể trở mình được nữa.

Nhờ có mẹ, Charlotte mới có thể nhận được một chút thương xót từ Engfa, vậy mà nàng không biết chừng mực, coi lòng thương xót đó như tình yêu, thế nào cũng phải chịu nhục nhã trước mặt người khác, mới có thể nhận ra được vị trí thật của mình.

Người sống không bao giờ có thể so sánh với người chết, huống chi người tốt như mẹ nàng hoàn toàn xứng đáng được Engfa cất giữ trong lòng hai mươi năm, sẽ tiếp tục sống trong lòng cô.

Trong căn phòng tối tăm không có một tiếng động nào, Engfa và Charlotte đều dựa vào tường, một người đứng như trời trồng, một người ngồi xuống như vũng bùn, ánh trăng mờ ảo chiếu vào hai người, chiếu hình bóng của hai người lên bức tường.

"Chị Waraha."

Giống như một thế kỷ trôi qua, cuối cùng Charlotte cũng thở ra một hơi dài, Gọi Engfa giống như Aoom và Meena vẫn thường hay gọi.

"Cảm ơn vì đã chăm sóc em trong mười hai năm qua. Những năm qua chị đối với em thật tốt. Mẹ em ở trên thiên đường, nhất định sẽ rất biết ơn chị. Bây giờ em đã mười tám tuổi, lời hứa của chị với mẹ em đã hoàn toàn thực hiện được. Bây giờ em có thể tự lập rồi. Chị yên tâm, em sẽ mau chóng chuyến đi, không làm phiền chị nữa. Về chuyện xuất ngoại... không cần thiết, em không đủ khả năng chỉ trả những chi phí đó, cảm ơn lòng tốt của chị."

Engfa mấp máy môi: "Tiếu Char, ý chị không phải vậy..."

"Nhưng ý em chính là như vậy."

Charlotte rất muốn khóc, lau mắt, nàng đứng dậy và cúi đầu thật sâu trước cô.

"Một lần nữa cảm ơn chị đã quan tâm đến em. Xin hãy bảo trọng."

Nói xong, nàng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng piano.

Chỉ còn lại một mình Engfa trong căn phòng tối, cô đứng dựa vào tường, nhìn chăm chăm vào cây đàn piano trong phòng, ngắm nhìn hồi lâu rồi đi thẳng về phía cây đàn, ngồi vào chỗ Charlotte vừa ngồi, chơi bản nhạc mà Charlotte vừa chơi. Đã nhiều năm cô không chơi piano, kỹ thuật còn yếu kém, đàn ra bản nhạc ngắt quãng, thậm chí không chơi hết chương nhạc đầu tiên, máu từ lòng bàn tay rỉ ra làm vấy bẩn các phím trắng nhưng cô không hề quan tâm.

Mỗi lần ăn vào một nốt nhạc, trái tim cô giống như bị dao cắt một nhát, vết thương nhỏ trên tay chẳng đáng kể.

Mọi chuyện phát triển theo hướng mà Engfa không thể đoán trước được, hai tuần sau, nàng thực sự chuyến ra ngoài.

Ngoài bộ quần áo đang mặc trên người cùng giấy tờ tùy thân, Charlotte không mang theo thứ gì, kể cả điện thoại di động, ví tiền và chiếc vòng cổ đó, độc nhất vô nhị trên thế giới. Engfa cũng cho Charlotte rất nhiều nhưng nàng đều không lấy. Khi tới đây Charlotte không mang theo thứ gì, tới lúc ra đi cũng sẽ như vậy.

Nàng đang ở độ tuổi muốn trở nên mạnh mẽ và bướng bỉnh. Một khi nàng đã quy tất cả những điều tốt đẹp mà Engfa muốn cho mình đều là bố thí thì đương nhiên sẽ không muốn nhận bất cứ thứ gì.

Ban đầu Engfa không cho phép nàng rời đi, lần đầu tiên nàng nói lời từ biệt là vào ngày thứ ba sau ngày hôm đó nhưng Engfa lại ra lệnh cho vệ sĩ

"Mời nàng về phòng ngủ."

Cửa số phòng Charlotte đều bị đóng chặt, còn có người canh giữ bên ngoài cửa phòng của nàng 24/24, ngay cả cửa Charlotte cũng không được bước ra.

"Em không cần chị lo!" Charlotte tức giận, đập nát hết thảy mọi thứ trong phòng, đá vào cửa, tức giận gầm lên:

" Engfa Waraha Tôi không phải người Waraha  gia! Tôi và chị không có bất cứ quan hệ nào! Chị không có tư gì cách giam giữ tôi cả!"

"Em không có tiền, không có học vấn, có thể đi đâu?"

Engfa nói: "Không bằng em ngoan ngoãn sang Mỹ học, chờ tới khi em học xong, chị đảm bảo sẽ không bao giờ quản em nữa. Em muốn làm thế nào chị đều để cho em quyết định."

Những lời này càng khiến Charlotte tức giận:

"Chị có tư cách gì quyết định thay tôi? Tại sao chị không hỏi tôi có muốn đi Mỹ không? Thả tôi ra! Tôi không cần chị phải giả vờ tốt bụng!"

Cuối cùng nàng cũng bước vào thời kỳ nổi loạn thực sự, mọi thứ đều chống lại Engfa, cô bận rộn với công việc, đồng thời phải phân bố sức lực để đối phó với nàng.

Quả thật bận tới mức sứt đầu mẻ trán, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, hốc mắt đã trũng sâu xuống.

Khi giấc mơ tan vỡ, hơi ấm ngọt ngào ngày xưa không còn  nữa, căn nhà trở thành một nhà tù lạnh lẽo và bừa bộn, cửa số đóng kín chặn mất lối ra duy nhất của Charlotte, cửa ra vào thì có vệ sĩ canh gác, nàng không thể ra ngoài, vì vậy nàng quyết định tuyệt thực để phản đối, không ăn không uống, quyết sống chết một phen với Engfa.

Trông Charlotte rất thông minh nhưng thực chất lại là một người rất bướng bỉnh, chấp nhận cái chết và đi về phía bóng tối. Nàng còn tưởng ít nhiều Engfa cũng sẽ thích mình, cho nên vẫn luôn ở bên cạnh cô, cho dù không nói ra nhưng trong lòng giống như được quết một lớp mật. Tưởng chừng là như vậy nhưng khi nghe được chính miệng Engfa nói không thích mình, mỗi một ngày ở bên cạnh cô đối với nàng chẳng khác nào dày vò.

Những tưởng tượng chính nghĩa trước đây đều đã biến mất, lúc nào cũng chế nhạo sự ngu ngốc của nàng, Charlotte không thể ở lại đây một lúc, như thế mọi thứ đều đang chế giễu nàng một cách bừa bãi.

Vào ngày đầu tiên Charlotte tuyệt thực, quản gia tới báo cáo với Engfa là cả bữa sáng và bữa trưa tiểu thư đều không ăn, vì vậy buổi tối cô về nhà sớm đích thân mang bữa tối đến cho nàng.

Đã một tuần không gặp, Charlotte hơi giật mình khi nhìn thấy hốc mắt trũng sâu của Engfa, trong lòng sợ run nhưng cũng cảm thấy có chút chua xót. Nhưng khi Engfa nói nàng ăn cơm, nàng vẫn hất hết toàn bộ đồ ăn trên bàn xuống dưới đất.

"Trừ khi chị thả tôi ra ngoài, nếu không một miếng tôi cũng sẽ không ăn."

"Em yên tâm, em sẽ sớm được ra ngoài thôi. Thủ tục du học cũng gần như đã hoàn tất, chậm nhất là vào tháng sau em có thể ra ngoài. Bên đó chị cũng đã chuẩn bị sẵn phòng ở và người chăm sóc cho em. Lúc qua đó, nếu như thiếu cái gì có thể nói cho chị biết, chị sẽ nói người ta mau chóng chuẩn bị cho em."

"Tôi sẽ không đi."

Charlotte cười lạnh.

"Tôi với chị có quan hệ gì, dựa vào đâu tôi phải nghe chị sắp xếp cho cuộc sống của mình? Engfa, chị cho rằng mình là ai? Là Thượng Đế sao?"

Engfa cho người tới dọn phòng nàng, chờ sau khi người làm lau dọn sạch sẽ sàn nhà, lui ra ngoài, Engfa mới nói:

“Tiểu Char, em tin tưởng chị, đây là lần cuối cùng chị giúp em sắp xếp cuộc sống, con đường sau này phải đi thế nào, em đều phải tự mình đi."

"Nhưng bây giờ tôi có thể tự mình sắp xếp, tôi không cần chị thương hại."

Khi một đứa trẻ trong thời kỳ nổi loạn rất dễ trở nên xúc động hơn, sự quan tâm của phụ huynh chẳng khác nào đạo đức giả và thừa thãi, cho dù chỉ là một câu thì nàng cũng không muốn nghe.

Suốt mười tám năm qua Charlotte chưa từng làm cho người khác phải đau đầu giống như hôm nay, Engfa ccảm thấy mệt mỏi bất lực, không biết phải làm sao. 

“Ít nhất em cũng phải ăn chút gì đi, dạ dày của em...”

"Cút đi!"

Charlotte nhìn về phía cô quát, sau khi quát xong, cả hai người đều sửng sốt.

Charlotte nhìn thấy sự kinh ngạc và buồn bã trong mắt Engfa, lúc này nàng cảm thấy rất hối hận.

Không nên... không nên như thế này, bất kể vì lý do gì mà Engfa phải chăm sóc nàng, Charlotte ở bên cạnh cô 12 năm, không thể không cảm giác được sự chân thành của cô. Cho dù cô được mẹ nàng giao phó chăm sóc con gái mình, Engfa có thể giống như dì của nàng, cho nàng ăn, cho nàng uống, không đế cho nàng chết đói là được, căn bản không cần phải làm tới mức như vậy.

Rốt cuộc bản thân bị làm sao vậy? Charlotte che mặt lại, nàng đúng là loại vong ân bội nghĩa, Engfa đã làm gì sai, cô đối tốt với nàng như vậy, chỉ có điều không thương mình.

"Thực xin lỗi."

Charlotte vùi mặt vào hai tay, mắt từ kẽ ngón tay chảy ra:

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

Nàng luôn miệng nói xin lỗi không biết mệt mỏi nhưng lại không thể làm gì để bù đắp lại cho Engfa.

"Tiểu Char, em không có làm gì sai, là chị không tốt, không để ý tới suy nghĩ của em."

Cho đến bây giờ, Engfa vẫn đang cố gắng nói giúp cho nàng, từ nhỏ đến lớn, bất kể nàng có nói gì hay làm gì, ở chỗ của Engfa, người làm sai vĩnh viễn không phải nàng.

Tại sao lại dung túng cho nàng như vậy, tại sao lại muốn cho nàng trở nên tùy hứng, làm cho người ta chán ghét như vậy?

Thậm chí nàng còn bắt đầu băn khoăn tự hỏi liệu tất cả những việc này có phải do Engfa cố ý làm vậy không.

"Vậy thì hãy để tôi tùy hứng một lần đi." Charlotte nói,

"Eng... Chị Waraha, tôi muốn đi, tôi không muốn tiếp tục ở đây nữa, tôi không muốn trở thành một người tài giỏi giống như chị nữa, cũng không muốn tiếp tục ở bên cạnh chị nữa."

Nàng nói: "Ở bên cạnh chị, tôi sẽ rất đau."

Ngày xưa đều là những ngày nắng ấm không có sương mù, từ lúc giấc mơ tan vỡ, chúng biến thành những mũi tên sắc nhọn, lần lượt xuyên qua da thịt Charlotte, đồng thời cũng khiến nàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ về những vọng tưởng trước đây của bản thân. Ở trước mặt Engfa, nàng không ngắng đầu lên nổi.

Những suy nghĩ ích kỷ trong lòng, biết rằng nói ra sẽ là bản án chung thân, chỉ là Charlotte quá tham lam, nhận được những thứ tốt đẹp của Engfa còn cảm thấy chưa đủ, còn muốn được nhiều hơn nữa, cho nên mới dẫn tới cục diện hiện tại, chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Tết Trung Thu duy nhất mà hai người không cùng nhau trải qua chính là điều báo trước, đáng tiếc lúc đó nàng quá vội vàng, hoàn toàn không để ý tới điều này. 

Còn việc đi đến Mỹ thì sao? Không phải vẫn nằm trong tầm kiếm soát của Engfa sao, điều Charlotte muốn là thoát khỏi cô, chỉ cần ở bên cạnh Engfa, sự ảo tượng của nàng sẽ không dừng lại, cô ấy không có hy vọng và không thể không mơ tưởng. Như vậy chẳng khác nào tra tấn.

Engfa không thế chịu nổi khi nhìn thấy nàng đau lòng.

Cô là người có sức ảnh hưởng trong giới kinh doanh, ngay cả khi Engfa phải nhượng bộ, cũng là vì nhượng bộ tạm thời để đạt được lợi ích lớn hơn.

Chỉ khi liên quan đến Charlotte, Engfa luôn nhượng bộ mà không cần bất kỳ lý do gì, cho dù yêu cầu của nàng có hoang đường tới cỡ nào, đây vốn dĩ là chuyện mà một người làm ăn khôn khéo không nên mắc phải. Nói như vậy, Engfa và Charlotte vốn không phải là bạn làm ăn.

Trong kinh doanh, bản thân không được phép đem toàn bộ trái tim của mình đặt trước mặt đối phương, tùy ý để đối phương xử trí. Charlotte đã trao trái tim trần trụi của mình cho cô. Nàng cũng không biết được, Engfa cũng đã sớm trao trái tim của mình cho Charlotte, cho dù nàng đang vui hay đang buồn, trái tim của cô cũng sẽ lên xuống theo.

"Được."

Engfa lại thỏa hiệp một lần nữa.

Nàng không hiểu: "Cái gì?"

"Trong khoảng thời gian trước khi sang Mỹ, chị sẽ để em đi đâu tùy thích, nhưng em nhất định phải đi du học. Em còn nhỏ như vậy, dù nói thế nào đi nữa, ít nhất em cũng phải hoàn thành việc học của mình trước. Vì mẹ của em, em nên hoàn thành việc học của mình."

“Nhưng..."

"Chị biết em đang lo lắng điều gì, em đang lo lắng mình không thể thoát khỏi sự khống chế của chị có phải không? Chuyện này căn bản em không cần lo lắng, từ hôm nay trở đi, chị sẽ không quản em nữa, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa. Từ giờ trở đi, cuộc sống của em sẽ do em tự mình quyết định. Chị sẽ chỉ cho em mượn học phí và chi phí sinh hoạt năm đầu tiên, sau này đều sẽ phải dựa vào bản thân em. Chờ sau này em kiếm được tiền, em sẽ trả cho chị toàn bộ số tiền mà chị đã cho em mượn cùng với cả tiền lãi, em không nợ chị gì cả, như vậy có được không?"

Cho tới bây giờ, Engfa vẫn luôn quan tâm tới lòng tự trọng của nàng.

Charlotte không phải là người ngu ngốc, làm sao nàng có thể không có cảm giác được, càng cảm nhận được ý tốt của Engfa, trong lòng Charlotte càng cảm thấy khó chịu.

Tại sao lại như vậy, rõ ràng không hề yêu thương mình, vì sao còn đối với mình tốt như thế.

Kế hoạch tuyệt thực của nàng chỉ kéo dài một ngày, Engfa đã thỏa hiệp. 

Sau ngày hôm đó, lại một tuần nữa trôi qua, Charlotte rời khỏi Waraha gia. Lúc rời đi, hai tay của nàng trống trơn, đút tay vào trong túi, thậm chí tiền xe buýt hai Baht cũng không lấy. Khi nàng giả vờ lạnh lùng, vui vẻ bước ra khỏi Waraha gia, Engfa đứng trong phòng làm việc im lặng quan sát, nhìn nàng thoải mái rời đi, biến mất trong thế giới của mình.

Bản thân sẽ phải đi đâu? Charlotte không biết, nàng vẫn còn đang mơ hồ về tương lai, vì chuyện ngoài ý muốn, nàng lại trở nên bối rối, bước đi lang thang không mục đích hơn một tiếng, đến gần bến xe buýt, nàng thấy Aoom đang lái xe điện đến đón mình.

"Sao cậu lại tới đây?" Charlotte kinh ngạc hỏi.

“Chị Waraha bảo tớ tới.”

Thấy Charlotte đến, Aoom cất điện thoại đi, vỗ vỗ vào ghế sau xe:

“Lên đi."

"Đi đâu vậy?"

"Dù sao thì bây giờ cậu cũng không có chỗ ở, cứ tới chỗ của tớ trước đi."

"Cái này... có tiện không?" Ngoài bố mẹ ra, nhà Aoom còn có ông bà nội, bà ngoại và một em trai, Charlotte với tư cách là người ngoài đến đó chắc chắn sẽ không thích hợp.

"Không phải tới nhà của tớ, sang năm tớ sẽ thi vào đại học, bố mẹ sợ sẽ ảnh hưởng tới việc học tập của tớ cho nên đã thuê một căn phòng nhỏ ở gần trường . Cậu có thể tới đó ở một thời gian, ở phòng khách, cậu không ngại chứ?"

"Không ngại." Nói nhảm, vốn dĩ tối nay Charlotte định ở ngoài công viên, có phòng khách để ở thì còn yêu cầu gì nữa.

Nàng ngồi lên con xe điện của Aoom, cô ấy đưa Charlotte về căn trọ nhỏ gần truờng.

Đã ba năm không quay lại đây, Regenst School không có gì thay đổi, mùi thơm của khu phố ăn vặt ngoài khuôn viên trường bay xa hàng dặm, hấp dẫn đám học sinh đang đói bụng. Xuyên qua khu phố ăn vặt này, chạy một đoạn là tới một tiểu khu cũ, Charlotte nhận ra tiểu khu này, ban đầu nó là nhà phúc lợi dành cho giáo viên và công nhân viên chức. Nhưng hầu hết các giáo viên đã nghỉ hưu đã chuyến đi, những phòng ở đây đều được phần lớn học sinh thuê để ở.

Khu dân cư kiếu cũ không có thang máy, nàng theo Aoom lên tầng sáu, vào căn hộ cô ấy thuê, nơi này rộng chưa đến 50 mét vuông, có hai phòng ngủ và một phòng khách. Phòng khách ở tiểu khu cũ như thế này đều rất nhỏ, khi kê ghế sofa, bàn uống cà phê và TV vào đã không còn nhiều chỗ trống.

"Cậu cứ ngồi tự nhiên."

Aoom nói với Charlotte, lấy một chiếc cốc trong tủ, rửa sạch rồi rót cho nàng một ly.

“Hôm nay cậu không đến lớp à?"

"Tớ được tuyển thẳng, không cần phải tham gia thi đại học, có học hay không cũng không sao cả."

Charlotte ghen tị nói: "Thật lợi hại."

"Còn cậu thì sao? Cậu có kế hoạch gì không?"

"Văn... Chị ấy nói muốn để tớ xuất ngoại."

“Cậu và chị Waraha có mâu thuẫn gì vậy?"

Charlotte không biết phải nói thế nào, chuyện này nàng cũng không thể nói nên lời.

"Cậu cũng biết tớ được chị ấy nhận nuôi mà thôi, nuôi tới bây giờ, tớ cũng đã trưởng thành, đương nhiên chị ấy cũng không cần phải chịu trách nhiệm nữa."

"Cậu đúng là không có lương tâm, chị Waraha đối với cậu tốt như vậy, tớ và Meena đều biết rõ. Nếu chị Waraha nghe được những lời này, nhất định sẽ rất đau lòng, cảm thấy như mình đã nuôi một con sói mắt trắng vậy."

"Sao cậu không nghĩ có thể chị ấy là người có lỗi trước?"

“Thật không?"

"Không phải."

Cho dù Charlotte là người không có lương tâm cũng không thể nói dối như vậy, chán nản thừa nhận:

"Đều là lỗi của tớ, là tớ đã làm rối tung mọi chuyện lên, tớ không còn mặt mũi nào gặp chị ấy nữa."

Nếu tỏ tình với người khác, mất bình tĩnh rồi bỏ chạy, nếu có gan quay lại thì đúng là bị ma làm rồi.

Aoom nói: “Tớ nhớ trước đây cậu cũng không phải là người bốc đồng như vậy, sao bây giờ lại khiến nó trở thành cục diện không thể cứu vãn được vậy?"

Đúng vậy, tại sao? Nàng cũng cảm thấy kỳ lạ.

Có lẽ Engfa đối với nàng quá tốt, cho nàng ảo tưởng mình sẽ thành công, nàng mờ mắt, chỉ nhìn thấy kết quả duy nhất sau thành công, hoàn toàn không để ý đến những khả năng khác.

“Bây giờ có nói gì cũng vô dụng.” Charlotte như đang tự an ủi mình, hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nở nụ cười.

“Bây giờ tớ không còn một xu dính túi, sắp tới phải lo học phí và sinh hoạt phí cho việc du học. Tóm lại trước tiên phải tìm việc gì đó để làm đã."

"Trường bên kia chắc cũng có chế độ học bống phải không?

Cậu nên tìm hiểu một chút đi. Nếu có thể xin học bổng thì áp lực về học phí và sinh hoạt phí sẽ giảm đi rất nhiều. Còn hiện tại... ở chỗ tớ có một công việc, tớ không biết cậu có muốn làm hay không."

"Việc gì vậy?"

"Không phải cậu biết chơi piano sao? Đúng lúc em họ tớ đang tìm giáo viên dạy piano. Nếu không để tớ giới thiệu cậu với em ấy? Hai trăm Baht một giờ, em ấy sẽ học ba buổi một tuần, mỗi buổi hai tiếng. Cậu có muốn làm không?"

Charlotte rất nghi hoặc: "Có chuyện tốt như vậy sao?" 

Aoom mỉm cười nói: "Giá thị trường của một giáo viên piano thông thường là ba trăm baht một giờ. Người ta trả cho cậu hai trăm baht , chỉ có thiệt cho cậu, không phải chuyện tốt gì."

Charlotte nghĩ, đây cũng là một cách kiếm tiền, "Khi nào có thể bắt đầu?"

"Nếu cậu có thời gian, tám giờ tối mai có thể tới đó dạy thử một buổi. Từ đó trở đi, thứ hai, thứ năm, thứ bảy sẽ học, thời gian cụ thể bọn họ sẽ trao đổi trực tiếp với cậu."

"Được, cảm ơn Aoom. Đợi tớ nhận được tiền lương, tớ sẽ mời cậu ăn cơm."

"Quên đi, cậu tiết kiệm được tiền học phí rồi nói sau."

Buổi tối, Meena quay về sau khi tự học buổi tối, nhìn thấy nàng thì vui vẻ vô cùng, hai người nói chuyện tới nửa đêm, khi kim giờ chỉ vào một giờ, Aoom trực tiếp đánh vào đầu Meena một cái:

"Được rồi, cậu không ngủ thì Charlotte vẫn phải ngủ, không phải ngày mai cậu còn có buổi thi thử sao? Cậu không muốn đi thì nữa hả?"

Meena đau đầu, “Phiền muốn chết, lại là kỳ thi hàng tháng! Này Aoom, tớ rất ghen tị với cậu, cậu được xác nhận trúng tuyến sớm, cũng không cần phải giống như thiên quân vạn mã đi trên một cây cầu độc mộc."

"Không phải cậu còn phải thi nữa sao? Nhất định phải có tư cách tham gia cuộc thi cậu hiểu không? Nếu không, sau này tớ sẽ không bao giờ để ý đến cậu."

"Cậu đe dọa tớ!"

Charlotte ở một bên cười cười, nàng rất ghen tị với Meena.

Nàng biết cả đời này sẽ không có chuyện Aoom không để ý tới Meena.

Tức cảnh sinh tình, Charlotte nghĩ tới chính mình, bắt đầu đau lòng.

Ngày hôm sau, nàng đến dạy thử một buổi. Charlotte có ngoại hình xinh đẹp, hơn nữa rất kiên nhẫn, em họ của Aoom rất thích nàng. Charlotte đã vượt qua bài kiểm tra ngay tại chỗ và công việc làm thêm đầu tiên của nàng đã ổn định.

Tuy nhiên, đây chẳng qua chỉ giống như muối bỏ biến, đủ để duy trì cơm ăn áo mặc trong khoảng thời gian này, cũng chưa đủ để tiết kiệm học phí, Charlotte tập trung vào điều kiện học bống hàng năm của trường đại học mà mình sẽ theo học sau này.

Nếu đã quyết định ra cửa biển, cũng không thế học được một nửa, quay về không có tiền trả cho Engfa, đúng không?

Nàng có chết cũng phải giữ sĩ diện, hiến nhiên không thể để mình xấu hổ trước mặt Engfa.

Việc dạy đàn học xong buổi nào tính tiền buổi đó, gia đình của dì Aoom rất tốt, dì ấy cũng trả tiền học thử cho nàng. Hiện giờ Charlotte đang sống ở chỗ Aoom, thậm chí còn mặc quần áo của Aoom .

Ngày nào nàng cũng lo lắng, nhận được tiền sẽ trả lại cho Aoom nhưng đều bị cô ấy từ chối:

“Được rồi, chúng ta đã làm bạn mười mấy năm, cậu cần khách khí như vậy sao? Cậu coi tớ như người ngoài à? cậu yên tâm, bây giờ tớ giúp cậu cũng không phải không công, chờ tới khi cậu thành công rồi tớ sẽ đòi lại gấp đôi thế này."

Charlotte cười nói: "Vậy tớ nhất định phải cố gắng, nếu không không phát tài, chẳng phải cậu bị thiệt rồi sao?"

Aoom tắm xong trở về phòng mình, nhìn thấy tin nhấn Engfa gửi tới, hỏi nàng thế nào, cô ấy lập tức trả lời tin nhắn

“Rất tốt, có thể kiếm được tiền ăn cơm.” Đợi một lát, Engfa mới nhắn tin trả lời lại:

“Cảm ơn em."

Cái này gọi là gì vậy? Aoom tưởng rằng Engfa đã trả tiền cho nàng thuê nhà nhưng cuối cùng lại để cô ấy và Meena ngủ trong phòng ngủ, còn để Charlotte ngủ trong phòng khách. Engfa cho nàng tiền, cho một cách lén lút, cô cũng nói đi nói lại phải tìm một công việc dạy đàn mới trả số tiền này cho nàng, chỉ sợ Charlotte phát hiện ra, lòng tự trọng lớn không chịu nhận.

Hoặc là Aoom nói nàng không có lương tâm, Engfa đối với nàng như vậy còn chưa đủ tốt sao? Cho dù có là ruột thịt cũng không thể làm được giống như cô. 







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#englot