Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

54. Em đã về rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





"Chị Engel? Chị không đi Thụy Sĩ à?"

Charlotte rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Engel.

"Chị về hơn hai tuần rồi, không thấy em đâu, chị còn tưởng em đã ra ngoài du học rồi, ngày đó chị hỏi Aoom, mới biết em trốn ở chỗ này."

"Aoom đưa chị về?"

"Nếu không thì còn ai nữa?"

Engel nhìn thấy xu hướng thị trường trên màn hình máy tính của nàng, lập tức trêu chọc nàng.

"Ai yo, tuối còn nhỏ đã học người ta chơi chứng khoản rồi? Charlotte, em có thể làm được, em đúng là tiểu hồ ly."

"Em... kiếm chút tiền tiêu vặt." Charlotte tắt màn hình nói:

"Chị Engel, chị tới có việc gì vậy?"

"Nếu không có việc gì chị có thế ngàn dặm xa xôi từ Thụy Sĩ vội vàng về như vậy sao?"

Engel gõ đầu nàng.

“Em với chị gái của chị ầm ĩ chuyện gì vậy?"

Nhắc tới Engfa, ánh mắt nàng lập tức tối sầm.

“Không có gì.”

Charlotte tránh né: "Chị Engel chị đừng quản chuyện này."

"Em bảo chị đế yên thế nào đây?"

Engel khóa cổ Charlotte

"Em đúng là sói mắt trắng, không phải em vẫn luôn ở bên cạnh chị ấy rất tốt sao? Lúc này chị mới không về nhà trưa được bao lâu, nói trở mặt liền trở mặt?"

"Ai cùng chị ấy vẫn tốt?"

Charlotte bĩu môi, "Chị ấy không cần em nữa, em cũng đã dọn ra ngoài, không phải đúng ý của chị ấy rồi sao?"

"Không phải chứ Charlotte, bình thường đầu óc của em rất thông minh mà, sao cứ liên quan tới chị ấy là đầu óc em lại giống như đậu phụ vậy? Kẻ nào ở sau lưng lại nói chị ấy không cần em nữa? Chị ấy đối với em như thế nào không phải em không biết? Nếu như không muốn em thì chị ấy đối tốt với em như vậy làm gì?"

"Là chị ấy tự nói."

Engel mở to mắt: "Chuyện này sao có thế?"

"Chị ấy đã nói như vậy. Nếu chị không tin thì có thể tự mình tới hỏi chị ấy."

Engel đã hỏi Engfa từ lâu, ngày đó khi cô ấy quay về, thấy Charlotte không có ở nhà, cô ấy đã hỏi Engfa ,Charlotte đã đi đâu. Thế nào Engfa cũng không chịu nói, cô chỉ nói một câu “em ấy đã dọn ra bên ngoài ở". Vì sao lại dọn ra ngoài, dọn đi đâu, một chữ Engfa cũng không chịu nói. Lúc đó Engel mới đoán được, chắc chắn hai người họ đã cãi nhau.

Cãi nhau là chuyện bình thường, khi người với người ở chung, va chạm là chuyện không thể tránh khỏi. Nếu giữa người thân hay bạn bè mà cãi nhau thì hai ba ngày sẽ cho nhau một bậc thang bước xuống, chuyện cũ coi như bỏ qua.

Engel vốn tưởng rằng Engfa cùng nàng cãi nhau chỉ có như vậy, không ngờ hai tuần sau Charlotte cũng không trở về, thậm chí còn không gọi điện thoại về nhà. Sau khi Engel nghe ngóng được từ chỗ quản gia, cô ấy mới biết Charlotte đã chuyển ra ngoài được vài tháng.

Phải cãi nhau tới mức độ nào mới có thể khiến cho Engfa và Charlotte mấy tháng không liên lạc với nhau? engfa không thể ngồi yên, cô ấy không hỏi được gì ở chỗ Engfa nên đành phải đến tìm nàng để hỏi cho rõ ràng.

"Tiểu char , rốt cuộc em và chị ấy đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải từ bãi biến trở về mọi chuyện vẫn còn rất tốt sao? Thế nào lại ầm ĩ tới vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em có thế nói với chi."

"Không có gì đâu, chị Engel, chị đừng hỏi nữa."

Charlotte nghĩ tới Engfa không có chút ý tứ nào với mình. Trước đây còn trêu chọc người ta, thổ lộ còn bị từ chối, nhớ tới cũng quá xấu hổ, sao nàng dám nói với Engel chứ.

"Hỏi thăm xung quanh là có ý gì? Hai người đều là người thân nhất bên cạnh chị, hai người cãi nhau chị có thể không sốt ruột được sao? Em nghẹn ở trong lòng như vậy rất khó chịu đúng không? Nói với chị, nói ra sẽ thoải mái hơn một chút."

Engel nhớ ra, Charlotte có chút tình cảm không đúng với Engfa nên sát lại gần nàng, thần bí hỏi:

"Hơn nữa, không phải em thích chị gái của chị sao? Tiến triển hiện tại thế nào rồi? Em cứ dọn ra như vậy, không sợ chị ấy có niềm vui mới à?"

"Chị ấy muốn tìm thì cứ để chị ấy tìm đi."

Lòng ngực Charlotte tê rần, buồn bã ỉu xìu:

"Dù sao, từ đầu đến cuối chị ấy chưa từng thích em, cho dù em có cố gắng thế nào cũng vô dụng."

Sớm muộn gì nàng cũng phải rời xa Engfa, coi như chuyện xảy ra ngoài ý muốn lần này là một cơ hội, cứ như vậy cách xa Engfa cũng không có gì không tốt.

"Đợi đã, ý em là gì? Chẳng lẽ em đã nói chuyện với chị ấy?"

"Ừm."

"Chị ấy đã từ chối?"

"Ừm."

"Không thể nào."

Engel không thể tin được. Cô nhớ lại sự tương tác giữa Engfa và Charlotte. Cảm xúc trong mắt họ rất nhất quán khi hai người nhìn nhau. Trông cô không giống như không thích Charlotte.

"Có phải em đã hiểu sai rồi không? Ví dụ như chị ấy vẫn cảm thấy em còn quá nhỏ, hiện giờ không thích hợp để yêu đương, muốn em tập trung thêm mấy năm nữa? Nhưng em lại hiểu thành chị ấy không hề thích em."

"Chị ấy từ chối rõ ràng như vậy, sao em có thể hiểu nhầm được."

Vốn dĩ Charlotte không muốn nói nhưng bây giờ nếu đã nói ra, nàng cũng muốn nói hết, Engfa nói không sai, nàng đã giữ chuyện này trong lòng một khoảng thời gian dài, cần phải tìm một người để nói hết. Aoom không được, Meena cũng không được, người biết bị mật của nàng cũng chỉ có Engel, không thể nghỉ ngờ cô ấy chính là ứng cử viên thích hợp nhất.

Engel vẫn không tin: “Sao chị ấy lại từ chối?"

"Ngày hôm đó em thổ lộ với chị ấy, em nói em yêu chị ấy, hỏi chị ấy có yêu mình không, chị ấy nói không hề."

Đây quả thật là một lời từ chối kiên quyết, không để lại bất cứ con đường nào. Engel nghe xong không khỏi líu lưỡi:

"Em thật sự không nói quá đấy chứ?"

Charlotte cười khẽ, "Chỉ có bốn chữ, sao em có thể nói quá lên được?"

"Không thể, tuyệt đối không thể."

Engel không tin.

"Tiểu Char, nghe chị nói, chị đã quan sát chị ấy rất kỹ, nhất định chị ấy rất thích em. Chuyện tình cảm chị nhìn rất chuẩn, ảnh mắt của chị ấy khi nhìn em sẽ không lừa được người khác. Em theo chị về trước, chị sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với chị ấy. Chuyện này em đã hiểu lầm rồi."

"Em sẽ không trở về."

Charlotte nói. Thực sự nàng rất nhớ Engfa, cũng rất muốn quay trở về bên cạnh cô nhưng mọi chuyện đã đến này, sau khi quay về nàng sẽ phải nói thế nào? Chẳng qua chỉ khiến hai người khỏ xử hơn thôi.

"Tạm thời em không về cũng không sao, trước tiên chị sẽ hỏi chị ấy xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi. Tới khi hỏi rõ ràng chị sẽ tới tìm em. Nhưng tới lúc đó, nhất định em phải theo chị về, sắp tới Tết rồi, một mình em ở bên ngoài đón năm mới sao được?"

Engel là người nóng nảy, không hề lãng phí thời gian, nói câu này với Charlotte rồi nhanh chóng rời đi, cô ấy chạy thẳng đến công ty để chất vấn Engfa, vừa xông vào văn phòng của Engfa, trợ lý cũng không dám chặn cô ấy lại.

"Có chuyện gì à?" Engfa ngẩng đầu liếc nhìn Engel vừa mới xông vào một cái.

"Vừa rồi em đi gặp Tiểu Char."

Tay cầm chuột của Engfa dừng lại một chút.

"Chị không hỏi xem em tìm em ấy làm gì sao?"

"Em ấy đã là một người trưởng thành tự lập rồi, chuyện của em ấy chị cũng không nên quan tâm quá nhiều."

"Ít quan tâm sao, chị cho rằng Aoom không nói cho em biết à? Chị đã thuê căn nhà đó cho em ấy, công việc gia sư hiện tại cũng là chị tìm cho em ấy, cái này gọi là không quan tâm sao?

Engel chế nhạo, "Tiểu Char đã nói cho em nghe hết tất cả mọi chuyện. Em ấy nói đã thổ lộ với chị, bị chị trực tiếp từ chối không chừa lại một con đường nào, có phải như vậy không?"

Engfa nói: “Em ấy vẫn còn quá nhỏ, không nhìn thấy rõ tình cảm của mình."

"Cho nên những gì em ấy nói đều là sự thật." Engel cười mỉa mai.

"Em biết chị đang lo lắng điều gì. Có phải chị lo lắng Tiếu Char ở bên mình quá lâu, em ấy sẽ coi sự ỷ lại của bản thân là tình yêu, đúng không? Chị đúng là đã quá xem thường Tiểu Char rồi. Năm nay em ấy đã mười tám rồi. Có tình cảm với chị hay không chẳng lẽ bản thân không biết sao? Chị thử nghĩ xem năm mình mười tám tuổi đang làm gì, chị dựa vào đâu mà cho rằng Tiểu Char mười tám tuổi vẫn còn nhỏ?"

"Điều này không giống."

"Có gì khác nhau? Chẳng lẽ chỉ có chị mới mười tám tuổi, còn Tiểu Char mười tám tuổi vẫn phải ở nhà?"

Trước đó Engel cảm thấy Charlotte đang nói quá lên. Sau khi cô ấy đến đây, nhìn thấy thái độ của Engfa lúc này, cô ấy mới biết nàng không hề nói quá chút nào.

Engel là người thẳng thắn, yêu là yêu, không yêu chính là không yêu. Cô ấy không có nhiều lo lắng như Engfa, bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thế thấy Engfa có tình cảm với nàng.

Theo quan điểm của cô ấy, hai người yêu nhau nên ở bên nhau, yêu người ta cũng là yêu chính mình, chẳng lẽ đó không phải là chuyện hạnh phúc nhất trên đời sao? Engel thực sự không hiểu tại sao Engfa lại từ chối.

Lần này Engel hoàn toàn đứng về phía Charlotte, cô ấy cảm thấy đau lòng thay cho nàng, cảm xúc dần trở nên kích động, giọng nói cũng vô thức trở nên lớn hơn,

" Engfa Waraha, nếu chị thực sự chỉ có tình thân với Tiểu Char, thì việc chị từ chối Tiểu Char là điều dễ hiểu. Em sẽ không nói gì nữa nhưng rõ ràng chị cũng thích Tiểu Char, hơn nữa chị cũng rất yêu em ấy, vì sao chị lại từ chối ?"

Đầu ngón tay của Engfa nhịp nhàng gỏ xuống mặt bàn, nghe Engel hỏi xong một loạt câu hỏi như pháo liên thanh, lúc này cô mới chậm rãi nói:

“Chị không muốn em ấy ở bên mình, em ấy còn có tương lai phía trước, nếu cứ ở bên cạnh chị thì sẽ chỉ làm chậm trễ tương lai của em ấy. Thay vì để sau này em ấy phải hận chị thì không bằng hiện tại dứt khoát cất đứt suy nghĩ đó."

"..."

Engel thật sự không còn gì để nói, chị gái trong công việc là một người rất kiên quyết nhưng không ngờ grong tình cảm lại rụt rè như vậy, thậm chí còn không dám đáp lại tình cảm của người mình thích.

Engel cảm thấy cô không còn thuốc nào cứu được nữa, lý luận với cô cũng không có ý nghĩa gì, vì thế cô ấy chỉ có thế dùng những lời lẽ sắc bén châm chọc đối phương:

"Engfa, không phải chị đang cảm thấy mình cực kỳ vĩ đại, yêu một người vẫn có thể dũng cảm buông tay, âm thầm thay người ta lo liệu mọi chuyện, chị cảm thấy mình thật sự là một người yêu tuyệt vời?"

"Chị đúng là đồ hèn."

Engel cười lạnh nhìn cô,

"Thậm chí chị còn không có can đảm để tin rằng Tiểu Char yêu mình. Quả thật chị chỉ đang sợ hãi mà thôi, chị sợ Tiểu Char sẽ không hiểu được tình cảm của mình, sợ tình yêu của Tiểu Char không phải là thật lòng. Chị sợ sau này em ấy sẽ gặp được người mình yêu, bỏ chị lại, chị không thể chịu nổi đả kích như vậy. Thừa nhận bản thân yếu đuối là điều rất khó sao?

Đấy người mình yêu ra xa, rồi tự mình đắm chìm trong đau khổ cho ai xem? Hay chỉ là để bản thân cảm động, để lòng mình cảm thấy dễ chịu hơn một chút?"

"Chị không tin tưởng Tiểu Char, cũng không tin tưởng chính mình, từ đầu tới cuối chị chỉ là một kẻ hèn."

Những lời này làm cho Engfa trong lòng chấn động. Cô phải thừa nhận tất cả những gì Engel nói đều đánh trúng vào điểm yếu của mình, một nhát dao chí mạng.

Đúng vậy, cô chỉ đang hèn nhát mà thôi, cô không thể tin Charlotte, cũng không thể tin chính mình. Nếu không cô cũng sẽ không lựa chọn không đối mặt với Charlotte, chỉ biết trốn tránh.

Engel thấy Engfa giống như không có chuyện gì, không nói một lời, gần như tức nổ phổi, nói nhiều như vậy cũng không phản ứng, người này thật sự không cứu được nữa rồi,

"Bỏ đi, em cũng không để ý tới chị nữa, Tiếu Char đúng là xui xẻo, em ấy lại thích một kẻ nhát gan như chị. Chị cứ ở lại đây từ từ hối hận một mình đi, Tết năm nay em sẽ đưa Charlotte ra ngoài cùng với mình, không để em ấy ở cùng với chị nữa!."

Nói xong, cô ấy nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi công ty.

Về mặt tình cảm, chị gái cô ấy còn không bằng học sinh cấp 3, việc này khiến cho người ta tức giận.

Mặc dù Charlotte  không hy vọng quá nhiều vào Engel nhưng khi nhìn thấy cô ấy tức giận trở về, trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ khổ sở:

"Nhìn xem, em đã nói chị ấy không thích mình rồi."

“Không phải là chị ấy không thích em, mà là trong lòng không vượt qua được."

Charlotte không hiểu: "Chị Engel, chị đang nói gì vậy?"

Engel thở dài: "Chị ấy là người suy nghĩ nhiều, lo lắng quá nhiều, thật ra chị ấy cũng thích em nhưng lại không dám nói ra hay tiếp nhận tình cảm của em. Chị ấy sợ em nhất thời mê luyến, không phải tình yêu, chị ấy sợ sau khi hai người ở bên nhau, chờ tới khi em gặp được tình yêu đích thực của mình, sẽ vì bị chị ấy giữ chặt bên người mà trong lòng sinh ra oán hận. Cho nên ngay từ đầu nên trực tiếp từ chối, đấy em ra ха."

Charlotte cẩn thận nghe Engel nói, chớp mắt một cái, một lúc sau, mặt nàng đỏ bừng, cảm giác như cảm xúc của mình bị người ta xúc phạm, ngay cả khoe mắt cũng đỏ bừng ủy khuất, tức giận nói:

“Sao chị ấy có thể nghĩ em như vậy? Chị ấy coi em là người thế nào vậy?" Không ngờ trong mắt Engfa, nàng chỉ là một người tuổi trẻ bồng bột, không hiểu chuyện? Nhận ra điều này khiến Charlotte cảm thấy phẫn nộ, thực sự nàng rất muốn hỏi cô tại sao tình cảm của mình lại trở nên không đáng một đồng.

“Chuyện này em không thể trách chị ấy được, nói thế nào nhỉ...

" Em mới mười tám tuổi, còn chưa bắt đầu tiếp xúc với thế giới này, thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ, em cho rằng mình sẽ không bị hấp dẫn. Nếu như em bị nó hấp dẫn thì phải làm sao? Tới lúc đó chị ấy phải làm thế nào bây giờ? Có được rồi lại mất đi, lúc đó sẽ cực kỳ đau khổ. Mỗi người đều có ý thức tự bảo vệ mình. Tiểu Char, em vẫn còn nhỏ, trong mắt chỉ có tình yêu, những thứ khác sẽ không để ý tới nhưng em có từng nghĩ cho chị ấy không?"

Charlotte sửng sốt, nàng thực sự chưa nghĩ đến điều này.

Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, nếu nàng và Engfa yêu nhau thì hai người sẽ ở bên nhau, nếu Engfa đã không yêu mình thì nàng sẽ bỏ đi, dường như nàng chưa từng suy nghĩ cho Engfa.

Nàng muốn trở thành một người lợi hại ở bên cạnh Engfa, kết quả là, bản thân lại không ngừng đòi lấy tình yêu của cô, tới khi không có được lại tức giận, bỏ nhà ra đi. Bản thân không có chút trách nhiệm nào, nàng chỉ nghĩ đơn giản được ở bên cạnh cô chính là yêu mình, chẳng trách cô lại lo lắng nhiều như vậy.

Charlotte cúi đầu, khẩn trương nắm lấy vạt áo của mình, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.

"Em... Em..."

Nàng muốn bào chữa nhưng lại không nói được một lời. Điều Engfa lo lắng hoàn toàn có lý, người không có lý chính là nàng, Charlotte chưa từng suy nghĩ cho Engfa , thật sự là rất ích kỷ.

"Vậy bây giờ em nên làm gì đây? EngEng nhìn thấy em ngây thơ như vậy nhất định sẽ không muốn tin tưởng em nữa."

Charlotte cảm thấy rất bất an, nàng đã xa nhà mấy tháng, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không gọi cho Engfa . Không biết cô đau lòng đến mức nào, bản thân như vậy, nàng có tư cách gì để yêu cầu EngEng đáp lại tình cảm của mình?

Charlotte lo lắng hỏi:

"Chị Engel, có phải EngEng rất giận em đúng không?"

Chị ấy không nỡ giận em đâu, chắc bây giờ chị ấy sẽ tự trách mình nhiều hơn, Engel thầm nghĩ. Đương nhiên, chuyện này cô ấy không thể nói cho Charlotte biết, chỉ cười an ủi nàng,

"Yên tâm, chị ấy sẽ không giận em đâu, chị ấy lo lắng em ở bên ngoài quá khổ thôi."

"Em... Ngay bây giờ em sẽ quay về! Quay về xin lỗi EngEng!"

Charlotte nói xong liền đứng dậy nhưng nàng lại bị Engel ngăn lại.

"Việc này không cần gấp, trước đó, Tiểu Char, em phải trả lời chị một vấn đề. Em thực sự thích chị ấy, yêu chị ấy, muốn ở bên chị ấy lâu dài phải không?"

"Đương nhiên!"

Charlotte nắm chặt tay thành nắm đấm, cực kỳ quyết tâm nhưng một lúc sau, lại ủ rũ buông ra:

"Nhưng em phải làm thế nào mới có thể làm cho EngEng tin tưởng mình?"

“Em nghe lời chị, ngoan ngoãn đi du học, có được thành tích ở bên ngoài, chứng minh cho chị ấy thấy rằng em đã trưởng thành, có đủ khả năng để cam kết với ai đó. Đến lúc đó, nếu em không thay lòng đối dạ, chị ấy sẽ tự mình xem xét mối quan hệ giữa hai người. Khi đó hai người đến với nhau, chính là tình yêu ngang hàng, không ai phải dựa vào ai, mối quan hệ như vậy chẳng lẽ không bền chắc hơn một tình yêu nóng bỏng như hiện tại sao?"

"Vậy nhất định sẽ lâu lắm..."

Charlotte tính toán, nếu như nàng tới đó học tới khi thành thạo mới quay về, ước chừng năm sáu năm nữa mới có thể về. Sáu năm nữa, nàng cũng mới chỉ có 24 tuổi, đến lúc đó Engfa vẫn cảm thấy mình không đủ trưởng thành thì phải làm gì bây giờ?

"Cái này đều phải dựa vào bản thân em. Làm sao để trở thành con người trưởng thành, đáng tin cậy trong khoảng thời gian thoát khỏi sự quản lý của chị ấy? Không ai có thể dạy em, em chỉ có thể dựa vào chính mình để trải nghiệm."

"Em hiểu rồi."

Charlotte gật đầu. Engel nói đúng, phát triển là việc của chính mình, chỉ có thể dựa vào chính mình, không ai có thể giúp đỡ.

Nếu EngEng không tin vào mình, như vậy nàng phải làm cho cô tin tưởng mình, để cô biết, nàng không còn là một đứa trẻ cần được cô ấy bảo vệ nữa, mà là một người đáng để cô ấy tin tưởng cả đời.

Sau khi hiểu được những điều này, tâm trạng của nàng trở nên tốt hơn, nỗi phiền muộn tích tụ mấy tháng cũng bị quét sạch, nàng chân thành cảm ơn Engel:

“Chị Engel, cảm ơn chị."

"Haizzz, chút chuyện nhỏ này có gì cần phải cảm ơn? Nhìn thấy em và Engfa giống như hai tên ngốc không chịu nhúc nhích, trong lòng chị cũng cảm thấy rất khó chịu."

Hiếm khi nhận được lời cảm ơn chân thành từ tiểu hồ ly, trong lòng đột nhiên dâng trào, thậm chí còn cảm thấy tự tin hơn khi nói:

"Sau này nếu em cần gì thì cứ tìm chị giúp đỡ, ai bảo chị là chị của em chứ."

Charlotte chọc thủng sự kiêu ngạo của cô ấy chỉ bằng một câu,

"Trước kia, em vẫn luôn cho rằng chị là kẻ ngốc, chỉ biết tiêu tiền, em cũng không ngờ chị cũng có thể nói ra những lời triết lý như vậy."

"Em!"

Sắc mặt Engel lập tức thay đổi

"Con nhóc này, em nói ai ngốc?"

"Là lỗi của em, chị Engel là người thông minh nhất." Charlotte cười cầu xin sự thương xót, sau đó nghĩ đến một câu hỏi khác.

"Chị Engel."

"Sao vậy?"

"Sau này nếu em và EngEng ở bên cạnh nhau, không phải chị sẽ phải gọi em một tiếng chị dâu sao?"

"..."

Engel tức giận.

"Ngay cả tử vi còn chưa viết ra, em đắc ý như vậy làm gì! Đồ nhãi ranh!"

"Ha ha ha, đây không phải chỉ còn là vấn đề thời gian sao..."

Có sự khai sáng của Engel, Charlotte đã hiểu ra nhiều điều, trong lòng cũng không còn khúc mắc với Engfa nữa. Một lần nữa tập trung toàn bộ sức lực vào việc học tập và  tích lũy kinh nghiệm, nàng cũng không tiếp tục công việc dạy đàn nữa.

Ngày hôm đó khi tạm biệt Pailiu, cô nhóc đã khóc rất to, lưu luyến không cho Charlotte đi.

" Pailiu ngoan, chị phải về để hoàn thành việc học của mình rồi." Charlotte ôm cô bé dỗ dành.

"Vậy... sau này em còn có thể gặp lại chị giáo không?" Pailiu khịt mũi, mũi của cô bé đỏ ửng.

"Tất nhiên là có thế. Nhưng chị không có ở đây, Pailiu nhất định phải học hành chăm chỉ, nhất định không được ham chơi không chịu làm bài tập, biết không."

"Vâng, chị ơi, em sẽ rất nhớ chị."

“Chị cũng vậy.”

Trong mấy tháng qua Charlotte dạy Pailiu, nàng không chỉ dạy cô nhóc mà còn học được rất nhiều từ cô bé này.

Trong khoảng thời gian nàng gặp khó khăn, cô bé Pailiu đã mang tới cho nàng rất nhiều niềm vui, Charlotte thật sự rất biết ơn.

Không còn dạy piano nữa nhưng nàng vẫn tiếp tục nghiên cứu chứng khoán, nàng không định bỏ công việc này.

Trong vài tháng qua, Charlotte đã dùng số tiền vốn của Meena và của mình lãi được hơn hai ngàn baht , đây là một công việc rất thú vị, mang tới cho Charlotte cảm giác thành công, hơn nữa cũng trợ giúp rất nhiều cho việc học hành sau này của nàng.

Khi Meena biết được ba ngàn baht của mình chỉ trong một thời gian ngắn đã lãi được hơn một ngàn baht cô ấy vui tới mức không tìm ra được hướng bắc, sau khi nhận được tiền lãi từ Charlotte. Meena lập tức thực hiện lời hứa ban đầu chia cho nàng một nửa lợi nhuận nhưng nói thế nào Charlotte không chịu nhận. Vừa lúc, Meena cũng đạt được thành tích trong cuộc thi, cô ấy đã giành được giải nhất trong cuộc thi máy tính quốc gia và chắc chắn có tư cách để được tuyển thẳng. Cô ấy có thể học cùng trường đại học với Aoom niềm hạnh phúc nhân đôi, Meena quyết định mời khách, ba người cùng ăn mừng. Engel là người thích góp vui, chuyện đáng mừng như vậy, cô ấy ầm ĩ nói muốn tổ chức hoạt động chúc mừng, Engel dẫn bọn họ tới Việt Nam  du lịch một chuyến. Lúc đâu là Meena mời khách, cuối cùng thành Engel bỏ tiền, ngược lại khiến Meena có chút xấu hổ.

Engel gắp một con cua cho Meena, cười vui vẻ:

"Nếu có lúc khách khí, tốt nhất là ăn thoải mái đi!"

Những lời này thật sự chạm đến trái tim của Meena, quả nhiên cô ấy cũng không chút khách khí, chăm chú đối phó với con cua lớn kia.

Aoom ngồi bên cạnh giúp cô ấy lau tay, tránh không để nuớc từ cổ tay chảy dọc theo cánh tay xuống khuỷu tay.

“Cậu đúng là không để cho người khác bớt lo."Aoom trách mắng nhưng khóe miệng cong lên ý cười.

Tuy nhiên, Charlotte không thể ở lại Việt Nam, nàng vẫn luôn nghĩ đến Engfa và chỉ muốn quay lại xin lỗi cô càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, Engel vẫn còn tức giận Engfa vì sự bướng bỉnh của cô ngày đó, cô ấy biết Charlotte rất nóng lòng muốn trở về nhà, bản thân cũng không vội vàng, ăn uống vui vẻ cũng không đề cập đến việc về nhà.

Bên này Charlotte đã hiểu ra, Engfa vẫn không biết khi nào mình mới có thể vượt qua được rào cản trong lòng.

Đợi tới khi bọn họ ăn chơi đủ rồi, cuối cùng khi quay về, đã là gần cuối năm, ngày 24 tháng chạp, Tết ông công ông táo.

Ở đây bọn họ chơi rất vui vẻ, ở bên kia Engfa lại một mình đón Tết, dọn dẹp, chuẩn bị một thứ, một bàn thức ăn lớn như vậy, cuối cùng chỉ có một mình cô ngồi ở trên bàn ăn, cô không có cảm giác thèm ăn, mới ăn được hai miếng đã cảm thấy no.

Vừa lúc cô chuẩn bị rời khỏi nhà ăn, Engel cùng Charlotte vội vàng chạy vào:

“Dì , thêm hai bộ bát đũa nữa đi, con và Tiếu Char còn chưa ăn cơm, sắp chết đói rồi!"

Engfa ngồi ở bàn ăn, ngơ ngác nhìn Charlotte, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

Mấy tháng không gặp, Nàng đổi kiểu tóc, vốn dĩ mái tóc đã dài ngang vai bị cắt thành ngắn ngang cố, trên trán có vài lọn tóc mái thưa, sau khi phơi nắng một thời gian dài ở Việt Nam, làn da có màu lúa mì, khiến Engfa không khỏi nheo mắt lại.

Lúc này trông Charlotte khỏe khoắn và nhanh nhẹn hơn trong trí nhớ của cô, cũng càng xinh đẹp hơn.

"EngEng , em đã về rồi."

Charlotte đứng trước mặt Engfa, mỉm cười nhìn cô, so với trước đây, nụ cười của nàng đã thiếu đi vài phần làm nũng, có thêm vài phần hào phóng và bình tĩnh.

Môi Engfa khẽ mấp máy, cũng không khống chế được mà run lên:

“Về...Về là tốt rồi."

Cô đã phải cố gắng đè xuống mới có thể khiến cho giọng nói của mình trở nên bình thường một chút.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#englot