Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Một tuần hơn trôi qua, Charlotte rất nhanh đã thích nghi với cách sống nơi núi rừng. Quen thuộc với ngôi nhà nhỏ của Engfa. Quen việc không sử dụng điện thoại, không Internet, không báo đài, không Tivi. Và quan trọng nhất là quen với tính cách lạnh lùng, ít nói của Engfa.

Sống ở nơi này Charlotte không một chút ưu phiền, ngày ngày làm việc và hòa mình với thiên nhiên, cây cỏ. Tuổi trẻ trôi qua một cách vô nghĩa, chết hụt một lần giúp nàng nhận ra cuộc sống này đáng quý đến dường nào. Chỉ còn 1 ngày được sống thôi cũng phải sống cho thật vui vẻ.

Tay Engfa vẫn còn đau nên Charlotte đã tạm gác việc tham quan lại mà phụ giúp Engfa và Alex. Được làm việc tâm trạng nàng rất tốt. Charlotte cảm thấy cuộc sống của nàng hiện tại có ý nghĩa biết bao. Trước đây nàng chỉ biết ở nhà chờ người khác nuông chiều, chăm bẵm. Nàng cho đó là yêu thương, thật ra đó chỉ là vỏ bọc bề ngoài, bên trong trống rỗng đến mức có cổ đổ bao nhiêu sự chăm bẵm cũng không lắp đây. Hằng ngày nàng dậy sớm ăn sáng cùng Engfa, cùng cô đi làm, cùng ăn trưa, rồi cùng nhau nấu ăn, cùng ngủ. Làm việc gì cũng có người làm cùng, không còn cô đơn như cuộc sống trước kia nữa.

Engfa, một người có thể nói là rất lạnh lùng, cọc nhằn. Bên ngoài thế thôi, bên trong lại ấm áp lạ thường. Nàng có thể cảm nhận được cô tốt bụng, tạo cảm giác tin tưởng. Cách quan tâm của Engfa khiến cho người đối diện đang giận cô cũng phải mềm lòng.

Nhớ lại hôm trước Charlotte bị bỏng khi nấu ăn, Engfa luôn miệng nói nàng ngốc nghếch, hậu đậu, vô tích sự. Cách nói chuyện cọc lóc, không chủ ngữ vị ngữ, làm nàng rất giận. Nhưng nhìn cái cách mà Engfa chăm sóc vết bỏng, cơn giận hoàn toàn tan biến thay vào đó là một cách nhìn khác của nàng về Engfa.

Có một thứ tha ma mị gì đó ở Engfa khiến nàng cứ muốn tìm hiểu nhiều hơn về cô. Tuy nhiên, Charlotte ít nói về những chuyện cá nhân với nàng. Cũng phải thôi, nàng có nói về mình với cô đâu mà đòi hỏi cô phải nói về mình cho nàng nghe. Hầu hết câu chuyện giữa cả hai chỉ là chuyện công việc, chuyện ăn uống và những bí ẩn của cảnh đẹp núi rừng, hoa cỏ nơi đây.

- Còn ý định đi tham quan nơi đây nữa không?

- Chị nói chuyện với cái ly trên tay chị đó hả?-Charlotte ngó tới ngó lui không thấy Alex đâu, biết là Engfa nói chuyện với mình.

- Nói vậy mà có người hiểu và trả lời là được
rồi.

-Lau cái ly trên tay Engfa đáp lại.

- Đi hay không hỏi làm gì? Bộ chị muốn đi cùng em hả?

- Không

- Vậy hỏi chi?-Charlotte bực mình giục cái chổi đang quét qua một góc đi đến gần Engfa ở quầy pha chế.

- Còn mấy ngày nữa đến mùa mưa. Mưa gió đi sẽ rất nguy hiểm, đường núi trơn trượt. Có té ngã chết cũng không ai cứu đâu.

- Thì ra là có người lo.-Charlotte vui thầm khi có người thật lòng quan tâm nàng.

- Ai rãnh.

- Lo thì đi cùng em đi, làm hướng dẫn viên cho em.

- Mai tôi bận rồi.

- Vậy thì mốt, chị làm xong việc thì mình đi.

- Được, em mau quét dọn đi rồi chúng ta về, trời tối rồi.

Càng lên cao nhiệt độ càng giảm, trời càng về đêm càng lạnh hơn, gió thổi cũng mạnh hơn. Cả hai ngồi bên nhau hì hụp cái nồi lẩu gà ớt hiểm. Engfa không ăn được ớt nên Charlotte chỉ bỏ ớt trái vào cho thơm rồi vớt ra. Xoa đầu Keiyw Engfa vừa ăn vừa nói:- Mai tôi vào thành phố em có muốn mua gì không?

- Không, chị đi sớm về sớm được rồi.

- Tôi sẽ mua con tôm bự về nướng, em ở nhà làm nước chấm thần thánh tôi chỉ đi.

Charlotte khẽ mỉm cười, gắp rau bỏ vào chén cho Engfa. Cô gắp lên cho vào miệng nhai nhai rồi nhăn mặt ngước lên nhìn nàng, ánh mặt dần đỏ lên. Charlotte không hiểu ánh mắt Engfa có ý gì.

- Em ghét tôi lắm hả?

- Hả?-Charlotte ngớ người, nàng là gắp thứ cô thích ăn nhất mà cô lại khó chịu sao?

- Biết tôi không ăn được ớt mà gắp cho tôi.

- Đâu ra, tôi gắp rau mà.

Nhả hết những thứ trong miệng ra Engfa bới bới lên tìm cho Charlotte xem.

- Đây...là cái gì hả?-Giọng nói run run, miệng hả thật to hướng thẳng lên trời, mắt chớp chớp, 1 rồi 2 giọt nước trào xuống cằm. Nhìn Engfa trông thật tội nghiệp nhưng cũng rất buồn cười. Cứ ngớ nga ngớ ngẩn, không nói nên lời.

- Ơ...em xin lỗi, vì trái ớt màu xanh giống với rau nên chắc khi nãy em vớt mà còn sót.

Charlotte đứng dậy rót cho Engfa ly nước, cô bị đốt cháy miệng đến mức nước mắt chực trào. Nắm tay thành nắm đấm Engfa chịu đựng sức công phá của trái ớt bé xíu. Uống hết ly nước này đến đi nước khác, cơn cay xé miệng vẫn chưa có dấu hiệu nguôi ngoai. Lau nước mắt lưng tròng, cô nhìn nàng ai oán không nói nên lời.

Tỉnh giấc khi trời còn chưa sáng, Charlotte nhìn thấy đèn trong toilet sáng, nghe tiếng động sau cánh cửa he hé mở, nàng ngồi dậy bước đến mở ra.

- Chị đi sớm vậy?-Tay dụi dụi mắt nàng nói với giọng nhựa nhựa còn ngáy ngủ.

- Phải.-Engfa ngước lên trả lời rồi tiếp tục đánh răng.

- Chị đi bằng gì? Xe ngoài hay xe máy.

-Engfa có chiếc xe để dưới quán nước.

- Xe máy.

Quay ra lấy sẵn balô và áo khoác cho Engfa. Nàng tìm trong đống quần áo, cuối cùng đã tìm được cái khăn choàng, để sẵn trên giường. Lại bật bếp, nàng pha cho cô một ly sữa nóng.

- Chị xong rồi hả? Lại uống sữa cho ấm bụng nè.

- Em ngủ tiếp đi.

- Không sao, em cũng muốn dậy sớm chạy bộ. Tiễn chị xuống dưới quán rồi sẵn tiện chạy bộ luôn.

- Tiễn gì không biết, toàn làm chuyện tào lao.

-Engfa thổi thổi, uống cạn ly sữa trên tay.

- Tào lao? Lại đây đi-Charlotte liếc nhìn Engfa uống hết ly sữa, ngoắc cô lại giường với nàng. Choàng cái khăn này đi, mặc áo khoác vô, áo này có nón trùm lên đầu cho ấm.

- Đừng có xem tôi là con em, tôi tự mình làm được.

- Em cũng muốn có một đứa con lắm mà ông trời không cho.-Trùm nón lên đầu Engfa, đôi mắt nàng buồn xa xăm.

- Vậy để tôi cho.-Bỏ tay Charlotte ra Engfa tự chỉnh lại cái nón trên đầu.

- Chị làm sao cho được?-Nàng bất ngờ trước lời nói nửa đùa nửa thật.

- Có muốn cùng tôi sinh con không? Tôi cũng muốn có một đứa con nhưng không muốn lấy chồng.

- Hả? Cái gì?-Lại một ngờ khác nữa dành cho Charlotte.

- Ở nhà suy nghĩ kỹ đi, rồi cho tôi câu trả lời, được thì chúng ta hợp tác.

- Chị nói cái gì? Này...này...

Không chờ Charlotte nói thêm điều gì Engfa đeo balô lên vai và mang giày ra khỏi nhà. Để nàng lại với lời đề nghị không giống ai. Mà cũng đúng thôi, có ai giống Engfa mà Engfa giống ai cho được. Con người lập dị, suy nghĩ cũng lập dị. Nàng không biết là cô đang giỡn hay đang đùa. Theo như nàng biết, thì cô không bao giờ đùa.Ngừng lại thở hồng hộc, Charlotte vẫn không thôi ngừng suy nghĩ về lời đề nghị của Engfa. Nàng và Cô có thể sao? Có thể không? Không biết có thể hay không nhưng một điều thẳng thật là nàng rất mong có được một đứa con do chính mình sinh ra. Nỗi khao khát làm mẹ của nàng hừng hực, Charlotte tiếp tục chạy, một vòng rồi lại hai vòng quanh khu vực gần quán nước. Chạy cho đến khi đôi chân mỏi nhừ.

Cả ngày hôm đó Charlotte không thể tập trung vào công việc, tâm trí lúc nào cũng suy nghĩ về lời đề nghị của Engfa. Alex thấy nàng khác lạ so với mọi ngày đánh tiếng hỏi.

- Em sao vậy Charlotte? ĐỔ KÌA EM

Nhanh tay chụp lấy hủ đường mém một xíu nữa đã rơi toang xuống đất. Charlotte xoay qua nhìn Alex cười cười trả lời.

- À...không có gì

- Hôm nay em lạ lắm nha, có chuyện gì cần anh giúp không?

- Không có gì thật mà. À...mà có, anh có thể kể sơ cho em nghe về chị Engfa không?

- Engfa hả? Engfa lớn lên trong một gia đình khá giả, mà không...giàu có mới đúng. Gia đình Engfa thì chỉ có ba nó với nó. Mẹ với anh trai thì mất do tai nạn giao thông.

- Sao anh với Engfa quen nhau vậy?

- Hồi đó hai đứa bọn anh học đại học chung, Engfa học giỏi lắm, luôn đứng nhất lớp, còn nhận được học bổng toàn phần đi Úc nữa. Nhà anh gốc thì ở đây nên khi vào thành phố học xa nhà, được Engfa cho ở ké nhà . Rồi cái lúc mà ba Engfa có vợ bé, gia đình không hạnh phúc, tranh cãi suốt ngày...đâm ra chán, thù đời thù người gì không biết, quậy banh chành cái nhà lên rồi ra ở riêng. Engfa cố tình ăn chơi để phá nát cái gia tài của ba cô. Cứ ăn chơi, đua đòi, nhậu nhẹt, cặp bồ lum la, tụ tập bạn bè phá phách...cô số 2 thì không ai dám nhận số 1. Ba Engfa có cho bao nhiêu người bắt cô về cũng không được. Vì không ai đánh lại, đứa nào đến là cô múc đứa đó liền. Sau đó thì Engfa gặp một anh chàng, tên là Tawan, bạn anh cô. Hai người cặp bồ không được bao lâu thì cãi cọ, chia tay các kiểu. Cô lại quay về với con đường ăn chơi trác táng. Anh đó khuyên nhủ nó không được nên đòi đi cưới vợ. Rồi không biết sao đó mà Tawan với anh hai cô gặp tai nạn. Mẹ cô thì do mất anh hai cô, mất mác quá lớn đâm ra trầm cảm, nhảy lầu tự tử. Anh nghe Engfa nói sơ qua vậy đó, những việc đó xảy ra lúc anh đã bỏ học về quê rồi nên anh cũng không rõ. Sau sự việc đó, Engfa về đây sống với anh cũng một năm hơn rồi. Từ lúc Engfa về vùng núi này sống thay đổi 180 độ em ơi, chứ hồi đó Engfa quậy với ương bướng lắm. Em mà gặp Engfa của 2 3 năm trước em không nhận ra đâu.

- Trải qua nhiều biến cố, mất mác, đau thương con người ta thay đổi là chuyện thường tình.-Charlotte trầm ngâm lắng nghe, lòng nàng bỗng thấy buồn buồn, tim đập chậm lại vài nhịp.

- Engfa trách bản thân, cho rằng tai nạn của Tawan, anh hai và mẹ là lỗi do cô.

- Thế bây giờ quan hệ giữa chị ấy và ba như thế nào .

- Em biết đó, có ghét cỡ nào cũng là ba, với lại là người thân duy nhất của cô. Nên giờ Engfa với ba cô cũng đã hòa thuận, ngừng chiến tranh. Một tuần cô sẽ về thăm ba một lần, như hôm nay nè.

- Em hỏi chuyện này...hơi tế nhị một chút được không?

- Lỡ rồi, tới luôn đi em.

- Chị Engfa...có gì gì với con gái không vậy?-Ánh mắt e dè, Charlotte nhìn Alex dò xét.

- Gì gì là gì?-Nhăn mặt, chau mày, anh chưa hiểu câu hỏi.

- Là vấn đề đó đó...-Hai ngón tay trỏ chỉ chỉ vào nhau, Charlotte nhướng nhướng mắt ra ám hiệu.

- À...cái đó thì em hỏi anh anh biết hỏi ai, anh chỉ biết sau khi Tawan mất, nó không yêu ai nữa. Nó còn đòi xin tinh trùng của anh để sinh con một mình. Em coi có điên không?

- Vậy là chị ấy có nói chuyện đó với anh hả?

- Đừng nói cũng nói với em nha.- À...ừ..cũng vì thế nên em mới hỏi anh về Engfa. Mà sao hồi đó anh bỏ học vậy?

- Em biết đó, anh mồ côi một mình tự sinh tự diệt nên không đủ tiền trang trải cho việc học, phải nghỉ thôi.

- Á khách vô kìa, để em ra tiếp.

Cuộc trò chuyện buộc phải tạm dừng để tiếp tục công việc. Vắng mặt Engfa, Alex làm thay công việc của cô. Tuy tay nghề pha chế không thể sánh với Engfa nhưng cũng không đến nổi tệ. Anh không hiểu vì sao, cùng 1 công thức, anh cũng làm như Engfa hướng dẫn. Nhưng hương vị của nước không bao giờ giống Cô pha chế. Anh cần phải thực hành nhiều hơn để nâng cao tay nghề.

Cứ thứ hai đầu tuần là Engfa lại về nhà với ba. Ngôi nhà nhiều kỷ niệm, vui, buồn, nước mắt đau thương tất cả đều có. Nơi đây là nơi mẹ cô từng sinh sống, lúc nào cô thấy nhớ mẹ cô đều về lại ngôi nhà này. Cầm nén nhang trên tay, cúi đầu lạy mẹ. Ngước nhìn di ảnh nụ cười của mẹ thật dịu dàng, như thể mẹ còn đang bên cạnh cô. Kế bên mẹ là anh hai, lúc anh ấy mất chỉ mới có 27 tuổi. Cái tuổi trẻ đầy tham vọng khát khao đã kết thúc vì sai lầm, vì tội lỗi, vì sự độc ác vô tình của kẻ khác.

- Con về rồi à.-ông Mick, ba Engfa lên tiếng.

- Dạ.-cắm nhang vào lư hương cô trả lời.

- Vẫn khỏe chứ.- Con vẫn sống tốt, ba đừng lo.

- Xuống nhà ăn sáng đi, lâu rồi cha con mình không ngồi ăn chung với nhau.

- Cổ phiếu OCB của công ty P&P ngày càng đi xuống - so với các cổ phiếu trên thị trường, theo nhiều dự đoán có thể sẽ tiếp tục giảm vào những ngày sắp tới....

Engfa và ba cùng ăn, cùng xem bản tin kinh tế buổi sáng như một thói quen. Nhìn đứa con gái trầm tính hẳn so với trước đây, lòng Mick ngậm ngùi. Ông cũng như Engfa, vì những sai lầm nhất thời đã phải trả một cái giá quá đắt. Đời người còn được bao nhiêu mà cứ tham sân si, đi sai đường. Hiện tại ông chỉ muốn cùng Engfa sống những tháng ngày bình yên, không tham việc, không tranh giành, đấu đá.

Ăn xong Engfa đến nhà hàng của mình, cô có một nhà hàng nằm ngay trung tâm thành phố. Chuyên bán những món ăn truyền thống do mẹ cô truyền lại, cùng thức uống với công thức do cô nghiên cứu. Nắm bắt, hiểu vững tâm lý của khách hàng cũng là một mấu chốt quan trọng trong việc kinh doanh dịch vụ. Ăn chơi có mặt hại cũng có mặt lợi, nhờ đi ăn uống nhiều nơi từ đó cô đúc kết, tích lũy thêm nhiều hiểu biết.

Cầm trên tay sấp tài liệu nặng trĩu, Wat gõ cửa phòng Giám đốc. Wat là trợ lý kiêm luật sự, con của vị luật sư đại tài đang làm việc cho công ty bất động sản của ba Engfa. Được ông Mick nhờ vả, anh đã qua làm việc, giúp đỡ Engfa rất nhiều, là cánh tay đắc lực của cô.

- Đây là tài liệu em cần nè Engfa. Còn đây là hợp - đồng suất ăn công nghiệp cho nhà máy cơ khí. Còn đây, những tài liệu cần có chữ ký của em.

- Việc em nhờ anh tới đâu rồi.

- Đang tiến hành một cách thuận lợi, em yên tâm.

- Cho em thời gian xác định.

- Chậm nhất một tháng nữa em sẽ có được thứ em cân.

- Tốt, cảm ơn anh, anh ra ngoài đi.

Được, em cứ xem các tài liệu này, anh ở bên ngoài, có cần gì em cứ gọi nha.

- À...còn việc này nữa, dặn nhà bếp mua cho em vài con tôm hùm loại 1.

- Ok em.

Quan sát trên điện thoại Engfa thấy Charlotte ở nhà đang ăn cơm cùng với Keiyw. Cô nhìn ra được dường như nàng có nhiều ưu tư. Và cô hiện tại cũng vậy.

Hợp tách cà phê đã nguội, Engfa nhìn xa xăm nơi những tòa nhà mọc sừng sững. Lòng nhiều nghĩ suy, chân cứ chôn chặt nơi phía cửa sổ thật lâu. Cuối cùng cô cũng đưa ra được quyết định, nhấc điện thoại lên, gọi cho bác sĩ quen biết để nhờ vả.Xử lý xong hết các giấy tờ cũng đã chiều muộn, trời sụp tối, phố xá đã lên đèn. Engfa quyết định chạy thẳng về luôn, không ghé nhà. Từ thành phố về, với tốc độ của cô chỉ mất 2 tiếng đồng hồ hơn.

Keiyw chạy ra cửa mừng rỡ khi nghe tiếng bước chân Engfa từ xa, dù Engfa vẫn chưa đến.

- Keiyw à, con sao vậy?

Đuôi ngoắc qua lại liên tục, Keiyw hú vài tiếng mừng rỡ. Charlotte nhìn về hướng cửa nơi Keiyw đang nhảy nhót ôm chân Engfa.

-Chị về rồi hả?-Nàng đứng dậy rót ly nước cho cô.

-Um

Engfa bỏ balô cùng thùng xốp đựng tôm xuống, cởi giày rồi bồng Keiyw lên. Thân hình nhỏ xíu xiu thôi nhưng nhoi nhoi chịu không nổi. Liếm đầy mặt Engfa, chờ cô xoa đầu mới thôi không liếm nữa. Thả Keiyw xuống, Engfa mang tôm bỏ vào tủ lạnh, xách ba lô cất và lấy quần áo đi tắm.

- Uống nước đi nè, mới về không chịu nghỉ ngơi một xíu đi hả tắm, tắm liền không tốt đâu.

- Không sao, tôi quen rồi.-Đón lấy ly nước từ tay nàng, cô uống cạn một hơi.

- Ăn cơm chưa?

- Chưa.- Vậy để em dọn cơm cho chị nha .

- Cảm ơn.

- Trời trời em có nghe lầm không? Lần đầu em nghe nói câu này á.

Không trả lời Engfa mang quần áo đi tắm, bên ngoài Charlotte vui vẻ dọn cơm chờ Engfa ra ăn. Trong lúc cô ăn nàng cứ ngồi đối diện nhìn, khiến cô phải lên tiếng hỏi.

- Chuyện gì?

- Chuyện chit nói hồi sáng là sao?

- Tôi định sẽ xin tinh trùng của Alex kết hợp với trứng của tôi để sinh con, thấy em cũng muốn nên tôi gợi ý thôi. Em có thể xin tinh trùng của Alex kết hợp với em .

- Nếu dễ như vậy thì mấy năm nay em đã làm rồi. Trứng của em khó có con, khả năng đậu thai rất thấp rồi.

- Chưa làm mà đã nhục chí, không có tự tin thì làm sao đạt được mục tiêu. Em nói em không có khả năng đậu thai, nhưng khả năng mang thai vẫn có mà. Trứng của tôi và tinh trùng của Alex kết hợp thành phôi thai rồi đưa vào cơ thể em. Em sẽ là người sinh đứa bé.

- Có thể sao? Chị và Alexvđồng ý giúp em sao?

- Tôi xin đính chính là tôi xin tinh trùng của Alex,nó vẫn chưa đồng ý. Tất cả chỉ là dự án chưa có thi công. Và còn nữa, tôi không giúp em, tôi chỉ là thấy em cũng khao khát có con như tôi nên tôi đưa lời đề nghị em hợp tác. Nếu có thực hiện thì đứa con đó là của tôi, em, còn có Alex, không phải của một mình em.

- Nhưng theo như chị nói thì em có thể sinh con có đúng không?

- Phải.

- Được vậy thì tốt quá, em đồng ý.

- Để tôi xin được tinh trùng của Alex trước đi rồi tính.

- Mà...sao chị tốt với em quá vậy?

- Tôi không tốt như em nghĩ đâu, tôi lợi dụng em sinh con cho tôi đó.

- Em mặc kệ đó là gì? Cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị.

Nắm tay Engfa Charlotte vui mừng, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc. Cô đã tiếp niềm tin cho nàng sau bao tháng ngày tưởng chừng ước mơ làm mẹ đã dập tắt. Engfa là người đã đốt lên ngọn lửa hy vọng.

- Không dễ dàng đâu, cần có thời gian, kiên nhẫn. Trước mắt phải xin tinh trùng từ Alex, khi xin được tinh trùng từ Alex tôi sẽ soạn thảo một văn bản thỏa thuận về quyền nuôi dưỡng rõ ràng để khỏi phải tranh chấp về sau. Còn về phần bác sĩ,chi phí tôi đã lo sẵn.

- Em cũng muốn góp với chị.

- Tôi lo được, em cứ để đó cho mình đi, không thì sau này cho con.

- Chị có biết em hạnh phúc đến mức nào không, trong người em cứ lâng lâng, cảm giác lạ lắm. Chắc đêm nay không thể ngủ được quá.

- Em có định đi tham quan nơi này không, nay trên đường về tôi thấy có mưa nhẹ rồi. Không đi thì qua mùa mưa em mới có thể đi đó.

- Đi một mình em đâu có rành đường, gặp em mù đường nữa.

- Tôi sẽ đi cùng.

- Thật sao? Vậy mai mình đi nha.

- Ăn xong tôi sẽ chuẩn bị đồ, mai chúng ta sẽ cắm trại qua đêm trên núi.

- Còn quán nước thì sao? Ai sẽ phụ Alex?

- Chuẩn bị vào mùa mưa rồi nên cũng ít khách. Một mình bơi được mà.

Lục tung các thùng carton trên gác cuối cùng Engfa đã tìm thấy cái lều. Đã lâu rồi nó không được dùng đến, bụi rất nhiều cần giặt sạch. Keiyw chạy quanh chân Engfa nô đùa không may va vào ly sữa Charlotte để kế chỗ nàng ngủ. Ly nước đổ làm ướt một mảng lớn trên mền, nàng nhăn mặt nhìn Keiyw trách mắng.

- Con hư quá Keiyw, con coi con làm gì nè?

- DỪNG.

Engfa quát lớn khiến Keiyw sợ hãi đứng im ngước nhìn với vẻ mặt ăn năn, hối hận.

- Con qua kia úp mặt vào tường, mau lên.

Ngoan ngoãn nghe lời, Keiyw quay mặt vào tường chịu phạt.Nàng bất ngờ khi Keiyw biết nghe lời đến vậy. Sẵn tiện đem lều vào toilet giặt, cô khom xuống gom luôn mền của nàng theo. Bỏ mền vào máy giặt, còn lều Engfa giặt bằng tay.

- Nhìn gì? Em lo lau dọn đi kìa. Tối nay kiến lên cắn thì đừng có mà than.

- Thấy Keiyw ngoan thì em nhìn thôi, không như chị.

Loay hoay đến nửa đêm, cuối cùng cả hai đã chuẩn bị đầy đủ đồ, dụng cụ cho việc cắm trại. Cô tắt đèn, lên giường ngủ, mền cô đã nhường cho nàng nên chỉ có áo khoác. Đi đường xa thấm mệt cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Còn nàng cứ thao thức, suy nghĩ về những gì Engfa nói. Niềm vui nhen nhóm đó khiến nàng không thể nào vào giấc. Ngó lên thấy Engfa đã ngủ, xoay hằn người sang, nàng là muốn nhìn cô thật kỹ. Cứ nhìn người con gái trước mặt say đắm, chị vào giấc ngủ lúc nàokhông hay.

- ÁÁÁÁ

- Chuyện gì vậy?

Charlotte ngồi dậy chạy đến bật đèn lên, ngó sang Engfa đang ngồi trên giường. Gương mặt toát đẫm mồ hôi, hơi thở hổn hển, môi khô khốc, tay nắm chặt ga giường.

- Chị gặp ác mộng hả?

Lấy khăn treo trên tường vào toilet thấm ướt rồi vắt khô, nàng lau mồ hôi cho cô. Cô né tránh, hành động với cả ánh mắt rất gay gắt khó chịu. Nàng phải mạnh tay kéo cô mới chịu ngồi yên cho nàng lau. Khoảng cách giữa cả hai rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Chiếc khăn lạnh ngắt giúp Engfa bình tĩnh trở lại nhìn người con gái trước mặt. Charlotte đưa cho Engfa ly nước, cô chần chừ đón lấy hớp một ngụm lớn.

- Chị không sao chứ?

- Không sao, em ngủ đi.

Cô đứng dậy cất ly nước, tắt công tắc đèn và leo lại giường nằm co ro. Trên người cô chỉ có chiếc áo khoác để sưởi ẩm. Bỗng cô thấy một nửa cái mền được phủ lên người mình. Xoay lại thì cái mền nằm nửa trên nửa dưới, vừa đủ cho cô nhưng nàng ở phía dưới sàn bị hụt nửa người. Hất mền trả lại cho nàng, cô quay mặt vào tường.- Chị đắp đi.

Dứt câu nói cô lại thấy mền trên người mình, cô phát quạu quay sang định hét lên với nàng. Nhưng gương mặt xinh đẹp đó đang áp sát gần cô chỉ còn cách vài mm là chạm vào nhau. Giật nảy người Engfa lùi vào tường.

- Em làm gì vậy?

- Mền không đủ, nên em lên giường nằm với chị như vậy chúng ta sẽ không bị lạnh. Em cũng không áy náy khi đắp mền ấm áp mà để chị phải chịu lạnh nữa.

- Không cần.

- Cần chứ sao không cần, sao chị cứng đầu quá vậy?.-Charlotte nhéo nhẹ mũi Engfa.

- Sao em dám nhéo tôi hả?

Engfa đẩy mạnh Charlotte ra rồi giật tay ngược lại làm cùi chỏ đụng vào tường. Trúng ngay cọng gân đau nhói, cô nhăn mặt nhìn nàng.

- Cho chừa, không biết yêu thương bản thân mình gì cả.

- Chắc em thì biết, em có hơn gì tôi mà lên mặt dạy đời tôi hả?

-Nàng không trả lời

Charlotte tiếp tục giơ cái mền lên đắp cho Engfa nhưng cô chụp lấy và đẩy ra. Hai bên giằng co qua lại không ai chịu nhường ai. Nàng cố sức đẩy tới, cô gắng sức đẩy ra. C chỉ có một tay nên không cầm cự lâu được. Cuối cùng cũng bị nàng áp đảo.

Do cứ lo đẩy, nàng mất đà khi cô buông tay. Môi Charlotte chạm mạnh vào môi Engfa. Nàng mở to mắt nhìn cô, cô mở to mắt nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau. Tay Engfa đang chạm vào cái gì đó tròn tròn, mềm mềm bên trong áo ngủ. Đứng hình mất vài giây Charlotte bất ngờ đẩy Engfa ra khiến đầu cô va vào tường. Phát ra một tiếng "kinh" thật lớn.

EM ĐIÊN HẢ?-Nắm tay giật ngược nàng về phía mình, vì đau cô tức giận quát lớn giữa đêm khuya thanh tĩnh.

- Sao chị dữ quá vậy...

- Thì sao? Em có tư cách gì mà đòi tôi phải thế này thế nọ.

Đang tranh cãi nảy lửa bất ngờ nàng đưa mặt sát đến mặt cô, cô hoảng hốt ngước mặt sang hướng khác.

- Im coi.

- Cái gì nữa?Tay Charlotte nắm cằm Engfa bắt cô quay mặt đối diện với nàng. Ánh mắt lại chạm nhau, cả hai nhìn nhau rất lâu nàng mới chịu lên tiếng.

- Môi chị chảy máu kìa.

Đưa lưỡi liếm liếm môi, cảm thấy vị mặn mặn tanh tanh, Cô mới biết môi mình chảy máu. Nàng không nhắc thì thôi, nhắc thì cảm giác đau rát lại ập tới. Engfa nhăn mặt đẩy nàng ra một lần nữa. Tay xoa xoa đầu mình, cô nằm im để Charlotte đắp mền cho cô. Thấy nàng mỉm cười nhìn mình cô ai oán với nàng.

- Tôi bị vậy vừa lòng em chưa?

Kéo tay cô để vào trong mền nàng giơ tay sang xoa xoa đầu cho cô.

Có người tình nguyện phục vụ, Cô đành phải nhắm mắt tận hưởng. Hít hà hương thơm ngọt ngào trên người nàng, thật dễ chịu. Cơn tức giận như đã chìm vào quên lãng.

Lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với người khác như vậy. Trong lòng có chút xốn xang, vừa muốn đẩy ra vừa muốn đưa tay kéo vào gần thêm. Cái tay cất trong mền bỗng nhúc nhích để nhớ lại cảm giác đụng chạm khi nãy. Nhoẽm miệng cười.

- Chị cảm thấy thoải mái hơn chưa?

- Sao?

Mở mắt nhìn nàng, thấy nàng cũng đang nhìn cô. Gương mặt xinh đẹp của nàng đang ở cự ly rất gần. Đôi mắt hai mí long lanh, dịu dàng như thể đang cười, chiếc mũi cao cao, đôi môi chúm chím nhỏ nhắn cùng làn da căng tràn sức sống. Bất giác Engfa như muốn đưa tay chạm lên đó vuốt ve nhưng cô không dám. Đành nhắm mắt lại, tiếp tục hưởng thụ cái xoa đầu dễ chịu.

- Bớt đau chưa?

- Bớt rồi, ngủ đi.

- Cãi nhau với chị em có cảm tưởng hai chúng ta đã rất thân. Chị có thấy vậy không?

- Nhảm nhí.

- Thoải mái hơn chưa?- Tạm.

- Em hỏi về giấc mơ của chị kìa.

Thì ra tất cả những gì nàng làm là muốn giúp Cô quên đi muộn phiền, quên đi giấc mơ khi nãy. Nàng là thật lòng nghĩ cho cô, tâm tình Engfa xao động. Trái tim bỗng đập nhanh hơn bình thường, nhưng rồi khi nghĩ đến chuyện khác, con ngươi đảo liên tục, cô không muốn tiếp nhận sự tử tế này.

- Nhiều chuyện.

Thôi không xoa nữa, rút tay về, nàng kéo mền lên đắp, nằm xoay lưng lại. Cảm giác thoải mái bị ngắt ngang, Cô mở mắt thì không còn gương mặt xinh đẹp, mà đối diện với cô là tấm lưng giận dỗi của ai đó. Giận Engfa cho giận luôn, tính cô không an ủi hay năn nỉ ai cả.

Không gian im lặng, chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc lá bên ngoài. Tự nhủ lòng không được mềm yếu nhưng sao cô lại bức rứt, khó chịu, không yên, lòng cứ thôi thúc cô bắt chuyện với nàng.

Lần đầu tiên cô có thứ cảm giác kỳ quặc đến như vậy. Nôn nao muốn bắt chuyện trước nhưng rồi lại thôi. Nội tâm đấu tranh sâu sắc, cô xoay người lại nhìn tấm lưng kia. Nàng thật sự giận hay đã ngủ rồi, cô không rõ. Tay chọt chọt tấm lưng trước mặt, Cô khẽ gọi.

- Này...này nhóc à...ngủ chưa?

- Rồi.-Âm thanh giận dỗi phát ra, nhỏ nhẹ, yếu ớt như không muốn trả lời.

- Rồi sao trả lời.

- Thích.

Giận hả?

- Không rãnh.

- Vậy mà nói không giận, người nhỏ gì mà nói xạo người lớn.

- Này!-Engfa lại chọt chọt vào lưng Charlotte.

- Chị xin lỗi!

Cô thấy mình quá lời, cũng đã xin lỗi rồi, không thèm nói chuyện với cô thì thôi, cô không cần. Quay mặt vào tường nhắm mắt cố ngủ.

- Em chấp nhận lời xin lỗi của người lớn.

Thanh âm ngọt ngào nhẹ nhàng ngáy ngủ của ai kia như có ma lực kéo khóe miệng Engfa rộng ra. Nụ cười mà rất lâu rồi mới hiện hữu trên gương mặt cô. Niềm vui chưa được bao lâu, lo âu lại ùa đến. Lòng cô lại không yên, từ ngày nàng xuất hiện, không bao giờ là yên ổn cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top