Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39

Đẩy người về phía trước, Engfa cảm nhận được một phần lực bị dịch chuyển bởi sự mềm mại nhẵn mịn. Mệt nhưng không thở dốc, ngược lại nhịp thở ra bằng miệng, hít vào bằng mũi được thực hiện thật chậm, thật đều. Ngẩng mặt về hướng mặt trời mọc, Engfa cảm thán cảnh vật trước mắt. Buổi sáng triều còn cao, vài đợt sóng xô dạt nhấp nhô lên tận hàng bờ đê chắn biển. Làn nước ập vào mát lạnh dưới đôi chân trần giúp Engfa cảm thấy thật sảng khoái, dễ chịu.

Chạy chậm dần và chuyển sang đi bộ thêm một vòng nữa trước khi nghỉ. Nhìn thấy dấu chân in hằn của mình trên cát bị nước biển cuốn đi. Lòng Engfa bỗng cảm thấy trống vắng vô cùng. Đôi vai gầy không gánh nổi cô đơn đành thả trôi dạt theo bọt sóng biển vỡ tan. Những ngón tay thon dài khẽ động, Engfa lại nhớ đến nàng, nhớ cảm giác được đan xen tay mình vào tay nàng. Đôi mắt đượm buồn hoảng hoải buông nỗi niềm để gió biển cuốn đi. Hướng về nơi ánh mặt trời lấp ló tít tấp xa xăm, Engfa đứng đấy hồi lâu.

Song chợt nhớ ra chuyện gì, Engfa bắt đầu nhìn trước ngó sau, quan sát xung quanh thêm một lượt. Rồi mới thả lỏng người rảo bước quay về phòng chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày làm việc mới. Hôm nay Engfa sẽ bận rộn lắm vì hôm nay là ngày đầu tiên của tháng. Thường vào ngày này Engfa sẽ đi kiểm tra, đôn đốc tiến độ làm việc của từng bộ phận, từng khu vực. Hơn một tháng rồi Engfa không ghé qua nhà Charlotte. Nàng cũng không gọi điện hỏi lý do vì sao. Cả hai đều im lặng như thể kiên nhẫn chờ xem ai sẽ là người gục ngã trong sự chờ đợi mà tìm đến đối phương trước.

Nheo mắt nhìn ánh nắng chiều tà đang dần buông xuống. Nhanh như thoắt lại sắp hết một ngày nữa rồi. Thời gian trôi qua lặng lẽ nhanh đến không ngờ. Chiếc xe rung chuyển bon bon lăn bánh đến khu vực F. Engfa ngoái đầu sang trái nhìn về phía đông đúc người tụ tập. Dừng xe lại, Engfa hỏi cô nhân viên đang quét dọn ở gần đó.

- Đằng kia có chuyện gì vậy cô?

- Dạ ở đó có quay phim đó cô Engfa. Hiếm khi mọi người được gặp diễn viên nổi tiếng ngoài đời nên chạy ra coi.

Người phụ nữ đứng tuổi ngưng công việc đang làm. Đưa tay chỉnh nón, mắt cùng Engfa hướng về phía đông đúc kia. Thấy Engfa bước xuống xe, ánh mắt vui vẻ, nụ cười trên môi của cô lao công vội vàng thu lại. Vì muốn xem mặt diễn viên ngoài đời thực có khác với trên tivi hay không. Nên cô và mọi người mới bỏ công việc, rời vị trí vài phút đi xem. Mừng thầm trong bụng vì mình đã quay trở lại trước khi Engfa đến. Miệng cô ấy không ngừng lẩm bẩm hy vọng mọi người không bị la mắng.

Mọi người mải mê chen chen lấn lấn không để ý Engfa đến từ phía sau. Cô lao công tằng hắng nho nhỏ ra hiệu để mọi người biết. Nhưng sự chú ý đã đồn hết vào cặp đôi đang tình tứ ở dưới hồ bơi được trải hoa. Mãi mới có một người xoay lại phía sau. Anh chàng hoảng hốt khi nhìn thấy Engfa. Tay bắt đầu kéo áo người bên cạnh. Người này kéo người kia, mọi người bắt đầu đứng dạt qua một bên cúi đầu thể hiện biết mình đã sai.

Cho đến khi có được khoảng trống hở ra, nhìn thấy rõ vành vạch hai người đang quấn lấy nhau dưới nước. Không có tính tò mò muốn biết hai diễn viên đó là ai, tên gì. Engfa vừa định quay sang khiển trách nhân viên thì hình ảnh đập vào mắt khiến con ngươi cô xốn xao. Môi bỗng run lên bần bật. Khóe mi cay cay hằn rõ những đường chỉ đỏ.

Là em, đúng là em rồi...em và Mek đang diễn cảnh âu yếm nhau dưới nước. Trong mắt mọi người có thể đây là cảnh quay rất tình tứ, lãng mạn. Nhưng đối với Engfa lại là biết bao đắng cay, xót xa, ghen tuông, hậm hực trào dâng. Nhìn họ hôn nhau một cách say sưa, nồng nàn. Nàng còn chủ động vòng đôi tay ôm ghì lấy cổ Mek. Khoảng cách giữa hai người giờ chỉ là con số không. Trông họ giống đôi tình nhân thực thụ hơn là đang diễn. Có cái gì đó bên trong trái tim không ngừng run lên dữ dội. Cung tay thành nắm đấm, Engfa cố ngăn chặn bản thân làm ra điều không nên, cư xử không đúng.

Tiếng hô cắt của đạo diễn thu hút ánh nhìn của Charlotte và Mek ở dưới hồ. Charlotte nhìn về phía có Engfa đang đứng rồi lại xoay qua mỉm cười với Mek. Anh giúp đưa nàng vào bờ, bên trên Jai đang chờ sẵn với chiếc khăn tắm thật to. Một thoáng vội, Charlotte đã nhận ra sự có mặt của Engfa trong đám đông. Bốn mắt chạm nhau, trái tim Charlotte ngay lập tức đánh trống liên hồi. Cảm giác bên trong lập tức đau nhói, cồn cào.

-"Chị ấy đã nhìn thấy tất cả rồi sao?"
Ánh mắt nàng trở nên hoang mang, dao động. Nét lo lắng thể hiện hoàn toàn trên gương mặt đẫm nước. Vội vàng leo lên bờ đón lấy cái khăn từ Jai quấn quanh người. Ngước lên nàng đã không còn thấy Engfa ở đó nữa. Đôi chân tiến nhanh vài bước về phía trước, nhìn thấy Engfa quay lưng rời đi cùng đám người vây quanh đứng xem khi nãy. Lòng thật buồn, tim thật khó chịu vì sự ngoảnh mặt làm ngơ của Engfa. Cái bóng lưng đó sao lại bắt đầu xoay về phía nàng thế này. Nàng không muốn nhìn thấy nó một chút nào.

- Chị Charlotte...chị đang nhìn gì đấy.

- À không...không có gì.-Lấy khăn lau lau nước trên mặt, Charlotte xoay lại trả lời.

- Xong rồi, đạo diễn nói được rồi đó chị. Chị mau về phòng thay đồ đi.

- Ừm...-Ừ nhẹ một tiếng, không để tâm mấy đến lời Mek nói. Charlotte cùng Jai rời khỏi đó trong ánh nhìn không hiểu chuyện gì của Mek.

Engfa lái xe đi, cố nén cảm xúc để hoàn thành nốt công việc còn dang dở. Nhưng hình như điều ấy là không thể. Nội thương bên trong quá lớn, đôi tay cầm lái vốn chẳng còn vững vàng nữa rồi. Lái xe một mạch về phòng mình đóng sầm cửa lại. Quăng ném giấy tờ lên bàn làm việc, Engfa không ngừng đi tới đi lui. Muốn dứt những hình ảnh vừa nhìn thấy ra khỏi đầu nhưng sao không làm được.

Tức mình Engfa quơ đùa đổ vài thứ linh tinh trên bàn. Đạp phăng cái ghế ngồi ngã chổng chơ vào một góc. Là do em ấy diễn giỏi hay sức chịu đựng của cô giới hạn chỉ được tầm ấy. Cớ sao lại quay lưng bỏ đi mà không dám đối diện. Hơi thở hổn hển, lửa nóng hừng hực không ngừng ngun ngút cao.

Ngồi bệch xuống dưới chân giường, mặt Engfa bỗng đờ đẫn ra. Cô có tư cách gì để nổi giận cơ chứ. Có tư cách gì để ghen, chẳng là gì cả, cô chẳng còn là gì trong mắt em ấy nữa rồi. Cô lại nhớ đến những lời nàng nói ngày hôm ấy. Tất cả cứ như nhát dao găm bén nhọn không ngừng làm tim đau đáu, khó chịu khôn nguôi.

Ngày hôm đó với vẻ mặt bần thần, ánh mắt rũ rượi suy sụp. Cô chưa từng nghĩ nàng sẽ nói những lời cay đắng xót xa như thế với mình. Bặm môi ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Đầu tựa, tay thì nắm vào song cầu thang thật chặt. Những tưởng có thể bóp nát song sắt Engfa cũng muốn bóp. Bóp cho nát tan hết những oan trái cứ không ngừng găm vào tim cô. Nhưng có bóp chúng đến khi gãy tay, thương tích đầy mình thì đã sao? Lời nói của nàng vẫn cứ ong ong trong đầu không xóa đi được. Mọi chuyện cũng đâu thể nào quay lại vạch xuất phát.

Engfa cứ ngồi đấy với cảm giác trống rỗng. Ánh mắt vô hồn cùng với trái tim đã hạ nhiệt đập tổn thương. Cố nhắc nhở bản thân mình phải suy nghĩ tích cực lên. Lắc đầu qua lại hồ muốn quay lại trạng thái bình thường để làm việc. Tay nắm níu song sắt đứng dậy, cảm giác tê chân chạy rần rần khiến Engfa không thể nào cử động được. Đứng yên một hồi lâu để cơn tê đi qua. Engfa bước đến mở cánh cửa thoát hiểm vào lại đại sảnh. Âm thanh nhốn nháo ồn ào nhanh chóng ập đến khiến Engfa cảm thấy khó chịu vô cùng. Cô đi thẳng vào bếp tiếp tục phụ mọi người bưng thức ăn ra cho khách. Tuyệt nhiên tránh né căn phòng vừa bước vào khi nãy.

Khách ra vào tấp nập, gọi món ăn thức uống liên tục. Chưa kể đến việc xin thêm đũa, muỗng, nước chấm hay những thứ lặt vặt. Cơ thể mệt nhoài vì bệnh được hoạt động hết công suất. Mồ hôi rịn rã thấm ướt lưng, lấm lem trên mặt. Ấy vậy mà Engfa thấy khỏe hơn nhiều so với việc nằm lì trên giường. Bận rộn góp phần nào đó giúp Engfa không nghĩ đến chuyện buồn, tinh thần phấn chấn, lạc quan hơn.
Đôi chân dài xông xáo ngược xuôi bỗng khựng lại khi nhìn thấy nàng bước ra khỏi phòng cùng nhóm bạn. Trông em ấy vẫn vậy, em ấy không có gì được cho là buồn phiền như cô. Là do em che giấu giỏi hay sự thật em không quan tâm đến cảm giác của chị. Nếu không quan tâm em đuổi theo chị để làm gì? Lúc đấy vì trách em, vì hờn dỗi chị đã bỏ đi mà chẳng thèm quay đầu nhìn lại. Ngẫm lại cô mới thấy mình có tư cách gì để giận em chứ. Dù em có chê bai chị thì đã sao? Đó có là gì so với những gì chị đã từng tổn thương em.

Mek giơ tay ra hiệu vẫy chào, Engfa lịch sự gật đầu đáp lại. Nàng đứng đấy nhìn về phía cô, cô không thể xem như không thấy mà làm lơ với nàng được. Đôi mắt chạm nhau, khoảng đứng xa cách lúc này cũng giống như trái tim mỗi người. Ai cũng muốn đứng yên không ai muốn bước đến. Hoặc có thể trong trái tim mỗi người đều khao khát đối phương bước về phía mình đang đứng. Ánh nhìn của Engfa bỗng rời đi khi khách giơ tay muốn gọi món. Bỏ lại đôi mắt dõi theo của nàng, Engfa tiếp tục guồng quay. Và thế, nàng cùng nhóm bạn rời đi, phía sau vẫn là cái nhìn dõi theo lặng lẽ từ Engfa.

Chẳng biết từ bao giờ, bóng lưng lạnh lùng, thái độ gay gắt và những lời nói xát muối trái tim của nàng lại thân thuộc với Engfa thế này. Thân thuộc đến mức biến Engfa từ một người nóng nảy trở nên trầm mặc. Dần dà chỉ muốn ở phía sau, âm thầm, lặng lẽ dõi theo nàng. Không còn muốn để Charlotte biết rằng mình vẫn nặng tình, vẫn còn yêu em ấy theo từng nhịp thở, nhịp đập trái tim nữa.

Không phải vì mệt mỏi, không phải vì khó khăn hay thiếu kiên nhẫn. Mà chỉ vì...những gì cô cố gắng không còn ý nghĩa gì với em nữa rồi. Có lẽ đã đến lúc cô nên chấp nhận sự thật. Lựa chọn một kết thúc buồn thay vì nỗi buồn không có kết thúc. Ai trong chúng ta rồi cũng trải qua những tháng năm như thế. Những tháng năm dù thuộc về nhau hay không, thì trong tim mỗi người vẫn còn có "gì đó" đọng lại.
Còn yêu còn thương nhưng quay lại với nhau là điều không thể. Càng cố gượng chỉ làm cho vết dằm trong tim mỗi người lan rộng, hủy hoại cả tinh thần lẫn thể xác. Nếu yêu nhau mà mang đến cho nhau nhiều mệt mỏi và đau khổ như vậy. Engfa thà một mình chịu đựng tất cả, đem tình yêu của mình cất gọn vào góc tim để em khỏi phiền lòng.

Chống tay xuống sàn ngồi dậy đi vào toilet, Engfa đấm mình dưới làn nước lạnh hòng muốn tỉnh táo. Tâm cô bây giơ như mặt hồ bị xáo động hỗn độn vậy. Không suy nghĩ được gì sáng suốt ngoài những quẩn quanh tiêu cực.

Vừa tắt vòi sen, Engfa nghe loáng thoáng có tiếng gọi, tiếng đập cửa bên ngoài. Trong đầu chợt nghĩ Charlotte đến tìm mình. Nhưng chỉ vài giây sau đó ý nghĩ ấy đã vội biến mất. Với tay lấy chiếc khăn được treo trên giá. Từ từ, thong thả lau khô tóc, trông Engfa không có gì được gọi là vội vã.

Cánh cửa phòng tắm mở ra, nghe tiếng đập cửa, tiếng réo gọi to hơn. Nhận biết đó là tiếng gọi của Juno, lúc này Engfa mới chịu nhanh vội bước chân. Vặn khóa kéo cánh cửa vào bên trong, nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Juno, dáng đứng khoanh tay trước ngực của Azura. Engfa biết chỉ cần nở một nụ cười thật tươi, hai đứa trẻ sẽ xí xóa hết mọi hờn dỗi.

- Juno à...Azura à...sao hai đứa lại ở đây? Chỉ có hai đứa thôi sao?

- Dạ có bà nữa ạ. Bà đứng đợi mỏi chân quá nên ngồi đằng kia.

Ngước nhìn theo cánh tay chỉ trỏ của Azura, Engfa với ánh mắt ngạc nhiên, nhanh chóng gật đầu chào bà Rasa.

- Dạ con chào mẹ, con xin lỗi vì khi nãy đang tắm nên con không nghe tiếng gõ cửa. Sao mẹ biết con ở đây vậy ạ?

- Khi nãy Azura nhìn thấy con mà chạy đuổi theo không kịp. Juno gọi điện thoại con cũng không nghe máy. Hai đứa nằng nặc đòi đi gặp con, không còn cách nào khác nên mẹ ra lễ tân hỏi xem sao. Và rồi họ dẫn mẹ đến phòng này nè.-Chống hai tay lên đầu gối lấy đà, bà Rasa đứng dậy đi về phía Engfa và 2 đứa trẻ đang đứng.
- Mẹ ơi lát nữa mẹ Char sẽ dẫn tụi con đi ăn. Mẹ đi cùng nha mẹ.

- À..ờ..thì để mẹ xem lại xem sao. Công việc của mẹ hơi bận...

- Nha mẹ nha mẹ...nha nha nha...đi mà...-Hai tay nắm níu lấy tay Engfa lắc qua lắc lại. Ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn Engfa, Juno mè nheo năn nỉ.

- Bận bận...người lớn lúc nào cũng bận.-Khoanh tay trước ngực Azura liếc nhìn Engfa giọng lầm bầm.

- Azura sao con nói vậy hả? Có biết nói như vậy là không được không?-Bà Rasa cau mày, giọng bắt đầu không vui.

- Con nói có gì sai sao? Mẹ Fa cũng như mẹ Char vậy, không thương Azura nữa rồi.-Quay quắt qua lớn tiếng trả treo, Azura còn câng câng mặt lên với bà Rasa.

- AZURA...thái độ của con như vậy là sao hả? Muốn bà đánh đòn có đúng không?

- Mẹ ơi bình tĩnh đi ạ. Không nên đứng ngoài này to tiếng. Mẹ với 2 đứa vào phòng đi, có gì để con nói chuyện với Azura cho ạ.

Engfa vội vàng vào phòng nhặt đống giấy tờ bị cô càn quét bằng tay khi nãy rơi rớt tứ tung. Dựng cái ghế về lại vị trí cũ, Engfa chìa tay ra mời bà Rasa ngồi xuống. Bà gặng hỏi Azura xem rốt cuộc là có chuyện gì nhưng Azura nhất quyết không nói bất cứ lời nào. Chỉ đứng im khoanh tay trước ngực, đầu gục xuống trông biết lỗi. Thoạt nhiên không xin lỗi dù bà Rasa có nói, phân tích cho con bé hiểu những điều con bé nói và cả thái độ lớn tiếng với người lớn như thế là không nên. Azura mà Engfa biết tính tình rất hoạt bát, vui vẻ, dễ dạy bảo và nghe lời. Khác xa với hình ảnh ương bướng và lầm lì hiện tại. Không biết rõ, nhưng Engfa chắc chắn là có chuyện gì Azura mới trở nên bướng bỉnh đến vậy. Cộng với việc bị la mắng trước mặt nhiều người càng khiến Azura cứng đầu thêm. Biết chắc có hỏi gì lúc này Azura cũng sẽ không chịu nói. Engfa đành tìm cơ hội riêng tư để nói chuyện với con.

- Không biết lý do gì mà con bé ngày càng không nghe lời. Dạy hoài nói hoài cũng không chịu sửa đổi.

- Mẹ à đừng giận nữa, để tối nay con nói chuyện riêng với Azura xem sao. Con nghĩ con bé không hư, không biết nghe lời như mẹ nghĩ đâu. Chắc phải có nguyên do gì đó.-Quay sang đặt tay lên mu bàn tay bà Rasa, Engfa nhẹ giọng thì thầm.

- Ừa con nói chuyện xem sao, chứ mẹ hỏi là con bé không chịu nói rồi đó.-Bà Rasa cũng thì thầm theo Engfa.

- Azura à, con là trẻ con, không nên lớn tiếng với người lớn. Như vậy là xấu lắm có biết không? Mau mau lại đây xin lỗi bà đi. Ngoan mẹ Fa thương nè.

Nghe Engfa nói thương mình lúc bấy giờ Azura mới chịu ngước mặt lên. Đôi mắt long lanh hai hàng nước mắt nhẹ nhàng tuôn xuống. Đưa tay lau nước mắt cho Azura, Engfa nhỏ nhẹ hết nấc, giọng cưng chiều.

- Làm sai thì phải biết xin lỗi chứ, đúng không nào?

Nhìn đôi môi trước mắt mim mím như Engfa chuẩn bị mở to hết cỡ để gào khóc. Engfa liền lên tiếng ngăn lại.

- Không được khóc, không được mít ướt. Azura trong mắt mẹ Fa lúc nào cũng là đứa trẻ ngoan hết á. Mà một đứa trẻ ngoan thì phải làm sao nè?

- Dạ...phải biết vâng lời người lớn.

- Ngoan lắm, đây mới đúng là Azura của mẹ Fa và mẹ Char chứ. Con mau mau qua xin lỗi bà đi, bà đang rất giận đó.
Gật gật đầu, đôi chân rón rén từng bước đến gần nơi bà Rasa ngồi. Nhìn bà với đôi mi ướt đầm, nước mũi chảy dài. Azura khoanh hai tay trước ngực, miệng mếu máo tiếng được tiếng mất.

- Azura xin...ỗi bà. Azura sai ồi ạ.

- Nín đi, không khóc nữa bà thương. Nhớ sau này không được có thái độ quát nạt như vậy với người lớn nữa nghe không con?

La thì la thế thôi chứ thật tâm bà Rasa rất thương Azura. Dù Azura không phải con ruột của Charlotte và Engfa đi chăng nữa bà vẫn rất thương. Vì từ lúc Azura chào đời bà đã yêu đã thương con bé rất nhiều rồi. Thì bây giờ không có lý do nào để có thể thay đổi tình yêu thương đã ăn sâu, bám chặt vào tâm tưởng được. Với tay rút khăn giấy trên bàn, bà quay sang lau nước mắt nước mũi cho Azura, ôm con bé vào lòng mà dỗ dành. Bỗng tiếng chuông điện thoại trong túi bà reo vang cắt ngang tất cả. Là Charlotte gọi đến hỏi xem mẹ và hai cô con gái đang ở đâu.

Bên phải là Juno, bên trái là Azura, hai tay Engfa nắm lấy tay con. Bên cạnh nữa là bà Rasa, bốn người vừa đi vừa cười cười nói nói với nhau đủ thứ chuyện. Ngẩng mặt lên, mắt Engfa dáo dác tia thấy Charlotte từ xa. Nụ cười trên môi liền vụt tắt khi người ngồi bên cạnh nàng là Mek, còn có cả Jai nữa. Mek giơ tay vẫy gọi thu hút sự chú ý. Nhìn qua bà Rasa, thấy bà cũng đang nhìn mình. Engfa tỏ vẻ không có gì, tiếp tục mỉm cười và nắm tay dắt Juno và Azura đến bàn ăn.

- Dạ con chào bác, chị Engfa cũng ở đây sao?-Kéo ghế ngồi cho bà Rasa, Mek ngẩng lên hỏi.

- Chị làm việc ở đây mà.

7 người nhưng chỉ có 6 cái ghế, Engfa thò tay lấy cái ghế ở bàn bên cạnh. Nhìn thấy vậy nhân viên nhanh chóng chạy đến đỡ giúp.

- Không sao, tôi tự làm được.

Xem xét nét mặt Engfa một lượt, phục vụ mới buông tay ra khỏi cái ghế. Định ẵm Azura lên ghế cho con bé ngồi kế Charlotte. Nhưng Azura không chịu, người bám chặt lấy Engfa.

- Con muốn ngồi bên cạnh mẹ Fa.

- À được được...vậy Juno ngồi cạnh mẹ Char nha.

- Dạ.

Bỏ Azura xuống chiếc ghế cạnh bà Rasa, Engfa ẵm Juno ngồi lên ghế ngay ngắn rồi mới quay về ghế của mình.

- Em nhớ chị làm việc ở nhà hàng hôm bữa mà. Nghỉ rồi hả chị?

- Không, chị vừa làm ở đó vừa làm ở đây luôn.

- Trời, chạy show còn hơn em nữa, tiền để đâu cho hết.

- Tiền để két sắt chứ đâu, thằng này hỏi lạ.Mek cùng Engfa bỗng cười rộ lên, nhìn sang thấy Charlotte không nhìn mình. Ánh mắt nàng có ý tránh né, lơ đễnh đâu đó. Dạ chợt buồn, lòng quay quắt, canh cánh nhịp thở mang theo một chút run rẩy nặng nề. Chợt tiếng nói Tana cất lên, kéo ánh mắt Engfa rời khỏi nàng.

- Chào Anh Mek, lâu quá mới thấy anh đến đó nha.

- Do dạo này anh hơi bận.

- Em quen Mek sao Tana?-Engfa hỏi.

- Anh Mek là khách hàng thân thiết của bên mình đó chị. Dạ con chào bác, chào chị...

Thấy Tana lấp ba lấp bấp Engfa liền đưa tay hướng về phía từng người ngồi mà giới thiệu.
- Charlotte, đây...bác Rasa là mẹ Charlotte. Jai, là quản lý của Charlotte. Còn đây là 2 cô công chúa của em ấy, Juno và Azura. Chào chú Tana đi 2 đứa.

- Dạ con chào chú.-Cả hai đứa trẻ cùng đồng thanh.

- Ngoan quá, lại còn xinh đẹp y như mẹ nữa chứ.

- Thật không? Hay lại đang khen đểu.-Engfa nghênh mặt hỏi Tana, giọng đặc quánh ý trêu đùa.

- Muốn thật là thật muốn không là không à. Ủa mà tối nay có hẹn đi ăn tiệc với em, sao giờ ngồi đây?

- Nhiều chuyện quá, đưa menu đây. Mọi người chọn món đi ạ.

Giựt menu trên tay Tana, Engfa để menu qua chỗ bà Rasa. Lúc Engfa nhìn sang cũng là lúc Charlotte quay đi hướng khác. Nàng lại cố ý tránh, không muốn tiếp xúc ánh mắt với cô. Không nghĩ đến chuyện bị nàng cho ăn bơ sẽ rất khó coi trước mặt mọi người. Engfa chủ động mở lời bắt chuyện trước.

- Em muốn ăn gì? Ở đây có nhiều món ngon lắm.

- Phải đó chị à, những khi rãnh em thường đến đây ăn lắm. Thức ăn vừa miệng và rất hợp khẩu vị, rượu cũng rất ngon nữa.

- Vậy em ăn gì cứ gọi cho chị món đó đi.

- Ok.

Mek mỉm cười thật tươi, tay đón quyển menu còn lại từ Tana. Anh chỉ cho Charlotte xem hình ảnh món này đến món khác. Engfa chẳng biết làm gì ngoài việc nở một nụ cười cho đỡ ngượng.

- Một lát mẹ Fa đi đâu vậy ạ?

- Mẹ đi ăn cưới với chú Tana và ông ngoại.

- Có ông nữa sao ạ? Cho Azura theo với nha mẹ.

- Muốn đi cùng? Con đã xin phép mẹ Char chưa?

- Azura không muốn xin, mẹ Fa xin dùm Azura đi ạ.-Kéo tay Engfa, Azura rướn người lên thì thầm vào tai cô.

- Tại sao vậy hả? Sao lại không muốn xin mẹ.-Engfa hỏi nhỏ lại, chỉ đủ để Azura nghe.

- Không muốn ạ.

Dẫn theo Azura sẽ có cơ hội nói chuyện riêng với con bé. Nghĩ vậy Engfa liền ngẩng mặt lên nhìn Charlotte. Bắt gặp nàng đang nhìn chằm chằm về phía Azura. Còn con bé thì cứ bấu lấy cánh tay cô, ánh mắt lảng tránh, vờ ngó chỗ khác.

- Cho Azura đi cùng chị nhé, chị sẽ dẫn con về sớm.

- Được rồi.

- Juno ở nhà với bà và mẹ Char nhé, được không con?

- Dạ được ạ.-Đưa mắt nhìn sang Azura, Juno trả lời Engfa, sau đó quay sang với Charlotte.

- Ngoan lắm. Mai mẹ sẽ dẫn hai đứa đi cưỡi ngựa nha. Chịu không?-Xoa xoa đầu, kéo Juno ôm vào lòng. Om tòm hôn lên tóc, hít hà mùi hương trên người con Engfa hỏi.

- Dạ chịu.

Nghe đến việc được cưỡi ngựa, Azura mừng rỡ ra mặt. Nét ũ rũ khi nãy đã biến đi đâu mất. Charlotte cũng vì thế mà khẽ cười theo. Cảm thấy mình đã đúng khi dẫn con ra ngoài chơi thế này. Nhìn thấy nụ cười của con lòng nàng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Gần đây Azura ở nhà cứ ù lì bướng bỉnh, không chịu nghe lời. Ấy vậy mà khi gặp Engfa lại trở nên ngoan ngoãn mà còn cười thật tươi nữa.

- Em xin phép tò mò chút nha. Chị với chị Charlotte quan hệ ra sao mà Azura và Juno đều kêu chị bằng mẹ vậy chị Engfa?

- Dạ mẹ Fa thương mẹ Char đó ạ.-Azura lém lỉnh khoe mẽ.

- Này Azura, con không được chen vào khi người lớn đang nói chuyện vậy chứ.-Engfa nhỏ tiếng la rày Azura nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy lời cô nói.

- Mẹ Char cũng thương mẹ Fa đó chú Mek.

- Juno à....

Nhíu mày với Juno ý muốn con bé ngừng lại. Engfa tiếp tục quay sang nói với Mek.

- Chuyện này mình nói sau nha, thức ăn đến rồi kìa.

Ngước lên thấy phục vụ đang bưng thức ăn đến. Mek nhoẽm cười, hai tay phụ giúp Engfa dọn gọn lại những ly nước trên bàn để phục vụ dễ dàng đặt thức ăn lên.
Buổi ăn rơm rả những câu chuyện xoay quanh về công việc, về cuộc sống thường nhật. Bà Rasa và Jai kể cho Engfa nghe những trò nghịch ngượm của Juno và Azura. Còn Charlotte và Mek vừa ăn vừa bàn bạc về dự án tiếp theo. Múc thức ăn cho Juno, Engfa cố gắng bình tĩnh mỉm cười. Tiếp tục ăn, tiếp tục ngồi nghe câu chuyện của cả hai. Nụ cười của Engfa héo dần đi thành một cái gì đó thật miễn cưỡng và gượng gạo.

Cầm muỗng nĩa trên tay mà bàn tay Engfa lạnh ngắt. Cổ họng khản khô, hớp một ngụm nước trắng nhạt nhẽo. Đảo lượn con ngươi một vòng, cô chẳng biết trong lòng mình hiện tại là tư vị gì. Cũng chẳng hiểu vì sao bản thân lại phải ngồi đây nghe họ nói chuyện cười đùa, tíu tít với nhau. Tự biến mình thành một người thừa thải lòng khó chịu đến dường nào. Lâu lâu hàng lông mày của Engfa lại co chụm lại tố cáo nỗi đau đang không ngừng sôi sục bên trong.

- À phải rồi chị Engfa à, những bài hát chị gửi em đã xem qua rồi. Nhưng sao chị viết toàn bài buồn không vậy? Định cho em và chị Charlotte xa nhau nữa hả? Lần trước kết buồn rồi, lần này em định sẽ làm kết vui. Chị viết cho em một bài vui vẻ đi.

- Để chị suy nghĩ cái đã.-Đưa thức ăn vào miệng nhai nhai, thái độ nhàn nhạt, Engfa trả lời.

- Phải "ừ" dứt khoát chứ suy nghĩ cái gì nữa. Một câu chuyện buồn nên có 1 cái kết happy ending như thế mới công bằng với nhân vật. Chứ sad ending hoài người ta lấy đâu ra niềm tin vào tình yêu nữa cô hai.

- Ừ...nhưng chị không nói trước là khi nào có nhé. Chị viết vì cảm xúc nên đừng có mà thúc giục.

- Ok ok em sẽ không hối. À hay là bán "Từng có người yêu tôi hơn sinh mệnh" cho em đi. Cái bài mà chị viết cho người chị yêu đó. Em thật sự rất thích bài đó.

- Câu trả lời vẫn như cũ.-Vừa trả lời Engfa vừa lau vết thức ăn lem luốc trên mặt cho Azura.

- Ưiiii...chị kiêu căng kiêu ngạo. Chờ đó...rồi có ngày em sẽ thuyết phục được chị.

- Nói vậy là Engfa là nhạc sĩ hả con?-Bà Rasa hỏi.

- Dạ kh...

- Nhạc sĩ là giàu lắm đúng không bà?-Juno ngừng ăn, hướng mắt về phía bà Rasa hỏi.

Engfa chưa kịp trả lời đã bị Juno hỏi đến nghẹn họng. Thiếu một chút nữa là phun văng miếng thịt bò đang nhai. Nhìn qua thấy Charlotte rất dửng dưng. Nàng chỉ tập trung vào đĩa thức ăn trước mặt. Chẳng có biểu hiện gì gọi là ngạc nhiên khi biết cô là người viết nên ca khúc mà nàng cùng Mek đóng MV. Em đã từng nghe qua chẳng lẽ em không nhận ra được ca từ trong đó đều viết về tình cảm cô dành cho em sao?

- Ai nói với con vậy hả con bé này?

- Cái cô trên tivi nói đó bà. Cổ nói bán 1 bài là nhiều tiền lắm.-Azura quay sang nói với bà Rasa.

- Cái đó là trên tivi thôi, còn mẹ của 2 đứa thì nghèo lắm.

- Ông ngoại giàu lắm, để Azura nói với ông cho mẹ tiền nha. Mẹ khỏi cần phải đi làm, có thể ở nhà mỗi ngày chơi với Azura và em Juno rồi.

Mọi người cười òa lên vì lời nói ngây ngô của Azura. Xoa xoa đầu con gái Engfa mỉm cười. Phần nào quên béng cái cảm giác khó chịu khi nãy. Nhìn hai con khỏe mạnh, ăn uống ngon miệng, vui vẻ cười đùa...mà lòng Engfa dịu đi rất nhiều. Dù trong hoàn cảnh nào, dù nàng có đối xử với cô ra sao. Thì cô vẫn còn có 2 cô con gái là nguồn an ủi, niềm động viên to lớn.

Ăn uống xong xuôi Engfa quay về phòng sửa soạn. Charlotte cũng dẫn Azura về phòng chuẩn bị cho con bé. Mek tạm biệt để quay trở về nhà thay quần áo. Anh có hẹn với Charlotte vào tối nay đi xem pháo hoa ở đoạn dốc ven biển. Engfa nghe cuộc trò chuyện của họ để biết vậy thôi chứ cô không nói gì cả. Chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc là được. Cảm xúc của cô cần phải cất cho thật kín đáo vào.

- Mẹ Faaa

Azura reo lên khi nhìn thấy Engfa xuất hiện. Engfa diện trên người bộ váy lụa màu đỏ dài chạm gót. Hai dây mảnh mai tròng cổ đan lưng cùng đường cắt cúp ngực vừa phải. Phía sau khá trống trải, giúp Engfa khoe vẻ gợi cảm hiếm khi được phô trương. Tấm lưng thon thả quyến rũ nhưng không kém phần thanh lịch, sang trọng. Cùng với đó là màu sắc đỏ làm nổi bật hoàn toàn làn da trắng trẻo mịn mà, ai ai nhìn vào cũng ao ước có được. Tóc thì búi gọn gàng cao nửa đầu, phần đuôi uốn sóng. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng toát lên vẻ đẹp dịu dàng e ấp đúng chuẩn thiếu nữ ở độ tuổi đôi mươi.

Đôi chân thon dài lấp ló phía sau tà váy xẻ sâu bay phấp phới trong gió. Engfa nở nụ cười thật tươi, dang rộng vòng tay đang tiến về phía Charlotte cùng Azura và Juno đang đứng.

- Azura đợi mẹ có lâu không?

- Dạ không ạ.

- Azura hôm nay xinh quá nha. Ai cột tóc cho con vậy hả?-Cầm bính tóc được kết thắt gọn gàng trên tay Engfa hỏi.

- Dạ bà ạ.

- Thế bà đâu rồi?

- Dạ bà ở trong phòng nghỉ ngơi ạ.

- Bà nói bà muốn nghỉ ngơi nên cô Jai ở lại với bà. Chỉ có Juno và mẹ Char đi chơi cùng chú Mek thôi ạ.

-Juno đi đến gần, bàn tay bé nhỏ chìa ra nắm lấy tay Engfa.

- Juno đi chơi với mẹ Char vui nghen. Mai chúng ta sẽ đi cưỡi ngựa.

- Dạ.

Gật gật đầu, Juno nhìn Engfa thật tình cảm. Con bé cũng muốn đi cùng Engfa lắm. Nhưng nếu cả hai cùng đi thì mẹ Char sẽ buồn. Nghĩ thế mà Juno không đòi theo Engfa.

- Đập tay nào...yeah.

Engfa giơ lòng bàn tay của mình lên, hai lòng bàn tay bé nhỏ lập tức đập vào, sau đó cười khúc khích rất vui vẻ. Tiếng yeah nho nhỏ thì thầm khiến Charlotte tò mò. Muốn biết 3 mẹ con Engfa nói gì với nhau lắm nhưng nàng lại sỉ diện không muốn hỏi. Ánh đèn từ chiếc xe màu đen rọi thẳng về phía Charlotte khiến nàng phải lấy tay che mắt.

Quay lại nhìn, biết là Mek, Engfa vội đứng dậy né sang một bên nhường đường cho Mek lái xe vào resort. Trông một thoáng, Charlotte vô tình đã nhìn thấy toàn bộ tấm lưng phẵng mịn của Engfa. Nàng ngạc nhiên, mắt dán chặt vào đó không rời cho đến khi Engfa lên tiếng gọi.

- Charlotte...em...em ơi..

- Hả?-Charlotte trả lời có hơi lớn tiếng vì sợ Engfa phát hiện bản thân đã lén lút nhìn trộm cô.

- À...

Nét mặt thu lại sự vui tươi, ánh mắt sa sâm vương ưu chút buồn Engfa nói tiếp.

- Em trông chừng Azura nhé. Chị sang đường mua chút đồ cá nhân, sẽ quay lại ngay thôi.

- Ừm.

Chỉ một tiếng ừm nhẹ được phát ra, cảm giác trong tim nhẹ bẫng với nỗi niềm hụt hẫng. Nhìn nàng thêm đôi chút Engfa buông bàn tay Azura và Juno ra. Đôi chân xoay bước qua tiệm thuốc đối diện bên đường. Tiếng Juno đòi ăn kem văng vẳng phía sau lưng rồi bẵng đi dần. Thay vào đó là tiếng động cơ xe ồn ào xung quanh. Mek cất xe xong cũng qua đường sau Engfa vì anh cũng có thứ cần mua.

Engfa mua xong trước, cô ra ngoài đứng ở một góc bên lề đợi Mek ra rồi cùng qua đường. Một lúc sau, Mek quay ra với túi thuốc trên tay tươi cười nói với Engfa.

- Chị Charlotte bị đầy bụng nên em mua cho chị ấy.

Nét buồn thể hiện tất cả trên gương mặt xinh đẹp. Không nói thêm lời nào, Engfa bước đi trước, Mek đi phía sau. Bỗng Engfa nhìn thấy Azura một mình chạy ào ra đường hướng về phía mình. Trên đường, chiếc xe màu đen đang lao đến với tốc độ rất nhanh. Tay nắm kéo tà váy lên cao, Engfa chạy như bay ra ẵm lấy Azura. Trong lúc chạy, không may giẫm phải tà váy dài lượm thượm. Mất đà, Engfa cùng Azura ngã sõng xoài ra mặt đường.

Hai tay ôm gọn Azura vào lòng che chở, Engfa cố gắng bảo vệ con bằng mọi điều cô có thể làm lúc này. Âm thanh va chạm ầm đùng, rổn xoảng. Tiếng thắng xe ken két, tiếng mọi người la hét rền vang cả bầu trời. Hỗn loạn xảy ra trong chớp nhoáng, tất cả mọi người xung quanh đều bất động đứng nhìn Engfa và Azura nằm gục trên đường.
Vùng đất dưới chân Charlotte cơ hồ rung chuyển, chao đảo. Đôi chân run rẩy chôn chặt khi nàng quay lại và chứng kiến cảnh chiếc xe móp méo, cửa kính hiệu thuốc vỡ toang. Còn Engfa và Azura thì nằm bất động dưới lòng đường bên cạnh chiếc xe. Nàng chỉ vừa buông tay Azura ra để đón lấy cây kem từ người bán thôi mà. Cớ sao...cớ sao lại thành ra thế này chứ.

Cây kem trên tay rơi tự do ụp xuống đất. Đầu óc choáng váng những âm thanh duy nhất chỉ một mình nàng nghe thấy. Trong phút chốc hãi hùng, miệng lưỡi nàng như bị đơ. Tiếng hét thất thanh trong cổ họng không được thoát ra ngoài. Miệng mở to như không tin những gì mình được nhìn thấy. Nước mắt lần lượt chảy dài chảy dài. Bất động vài giây, cuối cùng bước chân rề rà đầu tiên nàng cũng đã nhấc lên được.

- AZURA À....AZU...RAA

Chậm rãi vài bước sau đó nàng chạy thẳng về phía Engfa và Azura. Kèm theo đó là tiếng hét gọi tên Azura trong sự sợ hãi. Đứa con bé nhỏ của mình, Azura thích cười thích nói của mình. Và còn...và còn có cả người mà em chưa kịp tha thứ, chưa kịp nói lời thật lòng. Tại sao, tại sao chuyện kinh khủng này lại xảy ra với em chứ? Em không muốn mất người làm em đau khổ này. Em không muốn....

- Azura con à, Engfa à...chị mau tỉnh lại đi...hu hu hu... Hai người có nghe em nói gì không? Tỉnh lại đi...tỉnh lại đi mà.

Tách Azura ra khỏi người Engfa, ôm con vào lòng Charlotte khóc nức nở vì Azura đã bất tỉnh. Azura không còn cười nói khúc khích với mình nữa rồi. Nhìn thấy máu trên quần áo con, hoảng loạn kiểm tra nhưng không tìm thấy vết thương nào. Nhìn sang thấy đầu Engfa chảy máu. Tột cùng đau đớn lẫn hoảng sợ, Charlotte gào lên. Nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra nhòe nhoẹt hết đôi mắt. Hình ảnh Engfa mờ dần khiến nàng không thể nào chạm vào được. Bàn tay run rẩy quờ quạng trong không trung không ngừng lẩm nhẩm từ nho nhỏ đến hét to.

- Đừng làm vậy với em, đừng đối xử với em như vậy nữa mà. MAU LÊN! MỌI NGƯỜI MAU GỌI XE CẤP CỨU DÙM điiiii

Mắt nhắm lại ép đôi dòng nước chảy xuống gương mặt mếu máo trông rất khó coi. Ôm Azura trong vòng tay Charlotte ngất lịm đi vì đau lòng, vì quá kích động. Đứng phía sau Charlotte, Juno đang cầm cây kem trong tay cũng bắt đầu òa khóc thật to khi thấy Engfa bị chảy máu. Còn mẹ và em thì lại nằm im bất động dưới đường có nhiều người lạ mặt vây quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top