Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Tại nơi sảnh tiệc rộng lớn, xa hoa lộng lẫy, tiếng mọi ngườicười nói xôn xao. Cái gật đầu chào hỏi, tay bắt mặt mừng của những cuộc xã giao trở nên quá nhàm chán. Charlotte đến buổi tiệc này với tư cách là chủ nhân của sợi dây chuyền được mang đi đấu giá. Buổi đấu giá quyên góp từ thiện do công ty giải trí tổ chức năm nay với qui mô hoành tráng. Thu hút sự chú ý của giới báo chí đặc biệt là những người yêu thích tranh, đồ cổ, đá quý. Các phóng viên vây quanh Charlotte và Win không ngừng đặt câu hỏi.

- Charlotte, chị có thể chia sẻ cảm nhận của mình như thế nào khi quyết định trở lại màn ảnh, sau nhiều năm vắng bóng.

- Tôi rất vui khi được trở lại với công việc mình yêu thích và rất may mắn khi khán giả còn đón nhận tôi.

- Theo thông tin gần đây mọi người được biết chị đã hạ sinh một bé gái sau nhiều năm đợi chờ đúng không ạ? Chị có bận rộn lắm không khi vừa phải chăm con vừa phải đi đóng phim như vậy ạ?

- Tôi chưa nhận phim, chỉ nhận lời chụp hình quảng cáo sản phẩm cho các nhãn hàng nên không mấy bận rộn.

- Có phải do chị kén chọn kịch bản?

- Phải, tôi đang chờ kịch bản với vai diễn thật sự ấn tượng. Khác xa hoàn toàn với hình ảnh của tôi trước đây.

- Nhãn hàng thời trang ELLE chuẩn bị tung ra thị trường sản phẩm bikini. Họ có ý định mời chị chụp hình quảng cáo đúng không ạ?

- Phải.

- Có quan ngại gì không khi chị vừa sinh em bé chưa được bao lâu ạ?

- Nhìn vòng tay tôi này, mọi người nghĩ Charlotte có cần lo lắng nữa không?-Win ôm eo Charlotte kéo lại gần, ôm trọn nàng trong vòng tay.- Nhìn vợ chồng anh nàng thật là hạnh phúc.

- Cảm ơn mọi người, chúng tôi xin phép.

-Win dìu Charlotte ngồi vào bàn tiệc, mày nhăn, miệng càu nhàu.

- Hỏi gì mà hỏi làm thể không biết?

- Nếu anh không thích thì không cần đến đây. Tôi có bắt anh phải đi chung với tôi đâu.

- Không phải là anh không thích đi cùng em. Anh là không thích cái đám phóng viên nhiều chuyện đó thôi.

-Buổi đấu giá bắt đầu, hàng loạt các tác phẩm nghệ thuật được các cá nhân, tổ chức, doanh nhân mua với giá cao. Đã gần đạt được số tiến quỹ công ty dự tính. Tác phẩm cuối cùng là bức tranh bút chì trắng đen. Thoạt nhìn bức tranh vẽ như hoa hồng trắng, nhìn lâu một chút là chiếc khăn choảng, nhìn kỹ một chút nữa lại là một hang động sâu hun hút.

- 1 triệu. Charlotte giơ bảng đấu giá.

- Em thích bức tranh đó sao?-Win lên tiếng hỏi khi thấy Charlotte có hứng thú với bức tranh.

- 2 triệu.

Giọng nói phát ra từ phía bên trái sảnh tiệc, là Lyn, Charlotte đôi chút ngạc nhiên. Cánh tay giơ bảng đấu giá dần thấp xuống Win giật lấy và tiếp tục.

- 3 triệu.

-4 triệu.

Lại một giọng nói nữa cất lên, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lyn. Người vừa nêu giả là cô gái ngồi cạnh Lyn. Khi giọng nói truyền đến tai, Charlotte dường như nín lặng vài giây, tim bắt đầu đập nhanh hơn. Tầm nhìn của nàng bị che khuất, nàng không thể nhìn rõ người con gái đó là ai." Là Engfa sao? Giọng nói đúng là của chị ấy mà.

- 10 triệu

- 15 triệu

- 20 triệu

- 25 triệu

- Chị điên à?-Lyn lên tiếng can ngăn.

- Chị biết chị làm gì mà. Người con gái ngồi cạnh Lyn tiếp tục giơ bảng.

Charlotte chòm người lên trước để nhìn nhưng vẫn không thể thấy được dung mạo người liên tục nêu giá. Nàng nôn nóng đứng phất lên, muốn đi qua tận nơi để xác nhận. Cánh tay đã bị Win nằm kéo lại.

- Em yên tâm, anh sẽ đấu giá bằng được bức tranh này cho em 30 triệu.

- 30 triệu lần thứ nhất, 30 triệu lần thứ hai, 30 triệu lần thứ ba. Chốt, bức tranh bút chì này thuộc về diễn viên Charlotte Austin của chúng ta. Xin mọi người cho một tràng pháo tay để cảm ơn tấm lòng thiện nguyện của vợ chồng anh chị ạ. Xin cảm ơn anh chị rất nhiều.

Tiếng MC, tiếng vỗ tay của mọi người khiến Charlotte dừng giằng co với Win. Mắt nàng hướng nhìn về sân khấu rồi lại nhìn qua hướng Lyn ngồi. Thoạt nhiên không còn thấy Lyn và người con gái bên cạnh. Cả hai đang hướng về cửa ra về. Buổi đấu giá kết thúc mọi người đồng loạt đứng dậy, đầu người nhấp nhô che khuất tầm nhìn. Bóng hai người con gái ngày càng khuất xa. Charlotte bỏ tay Win chạy đuổi theo nhưng không kịp, họ đã lên xe đi mất.

Trên đường về, Charlotte như người mất hồn, cứ nhớ về giọng nói đó. Cái giọng nói lạnh lùng, cương quyết, dứt khoát. Giọng nói len lỏi vào từng giấc mơ, văng vẳng bên tai hàng đêm làm sao nàng có thể nghe nhầm được.

Lắc đầu xua đi ý nghĩ, Charlotte lại nghĩ, có lẽ do nàng nhớ đến Engfa nhiều quá nên sinh ra ảo tưởng cũng nên.

Chuỗi ký ức dò dẫm thi nhau kéo về trong giấc mơ dài. Giật minh quờ quạng tìm một bờ vai thân quen, dẫu biết rằng lòng trống rỗng chỉ tìm được trống rỗng mà thôi.

Khép mình co ro trong màn đêm giá lạnh bởi cơn mưa gió lớn ngoài trời. Tiếng sấm chớp đùng đùng, tiếng gió xạc xảo táng cây trên mái hiên nhà thật quá dữ dội. Cơn mưa gợi cho Charlotte nhớ về ngày hôm đó, cũng là đêm gió mưa tơi bời thế này.

Sau nhiều ngày Charlotte tìm không gặp được Engfa. Nàng điện thoại hỏi thăm từng bệnh viện. Từ bệnh viện thành phố đến bệnh viện tinh, hầu như tất cả bệnh viện nàng đều gọi nhưng câu trả lời đều là không có bệnh nhân tên Engfa. Nhiều lần quay lại nhà Engfa để tìm kiếm cô, ngôi nhà vẫn trống không. Cô chưa từng về nơi này. Cô như thể bốc hơi sau cơn mưa tầm tã hôm ấy.

Cho đến một tháng sau, nàng nhận được điện thoại của Engfa bảo rằng Engfa đã ra đi mãi mãi. Engfa mất ở bệnh viện bên Mỹ nên gia đình sẽ mai táng bên Mỹ, không đưa Engfa về lại quê hương. Người nàng điếng lặng rồi lại gào khóc thật to với ông trời. Trách ông cớ sao lại mang chị đi khi tuổi đời chị ấy còn quá trẻ.

Đã bao lần nàng muốn tìm cái chết để có thể gặp lại Cô nhưng vì đứa con trong bụng nàng không đành lòng. Không đành lòng, nhẫn tâm giết chết đứa con thơ còn chưa cất tiếng khóc chào đời. Vì con nàng mạnh mẽ sống, mạnh mẽ chiến đấu để đòi lại công bằng, trả thù cho cô. Nàng phải khiến Win sống trong đau khổ, dằn vặt khi có được nàng nhưng không thể có được trái tim nàng.

Tiếng khóc của con trong nôi khiến nàng nhớ đến Engfa nhiều hơn. Đi đến bòng con trên tay, con liền nín khóc nhìn nàng mà cười khúc khích. Thiên thần bé nhỏ đáng yêu thế này mà nàng đã từng có ý nghĩ mang con chết theo mình. Nàng thật là ích kỷ.

Đặt con vào lại trong nôi, Charlotte xuống nhà pha sữa. Bắt gặp Win say mèm ngủ trên sôpha, cũng không mấy bận tâm nàng lướt qua như một cơn gió. Win đã đồng ý chuyển 10% cổ phần công ty và cho Charlotte đứng tên toàn bộ bất động sản. Sau đó anh mới biết Charlotte có thai, con của ai thì Charlotte không nói. Tranh cãi qua lại cuối cùng anh đã để Charlotte phát hiện ông bị vô sinh.

Ấy vậy mà tất cả lỗi lầm không thể sinh con bao năm qua trút hết lên đầu chị. Một mình nàng gánh chịu, bị mẹ chồng chì chiết, lên án như kẻ phạm tội. Charlotte lấy đó làm cớ và không muốn gần gũi với Win. Hai vợ chồng ly thân kể từ dạo ấy. Win đau buồn vì ông không làm cho Charlotte thay đổi thái độ với mình. Ngày ngày tan làm đều say mèm, tối mịt mới về đến nhà.

Không muốn thú nhận việc mình bị vô sinh với mẹ nên Win và Charlotte đã thỏa thuận đứa bé sẽ là con anh. Là người thừa kế hợp pháp sau này khi anh mất.

Nhìn Win ngày ngày dày và bản thân trong men rượu, bỏ bê công việc. Sống với vợ mà vợ chỉ nhớ đến người đã chết. Và còn phải nuôi con người khác. Anh thấy trong lòng xã được phần nào cơn hận thù, khi ngày hôm đó ông không đưa Engfa đi bệnh viện.

Charlotte muốn quay trở lại với công việc, trở lại phim trường để được đắm mình vào những vai diễn yêu thích. Hôm nào không đi làm nàng sẽ ở nhà chăm con, chơi đùa cùng con. Lúc rãnh rỗi nàng sẽ tìm về ngôi nhà hạnh phúc ngày ấy. Nhớ lại những kỉ niệm bên nhau, cùng Chị nấu ăn, cùng Chị tranh luận. Chỉ cần khép đôi mi lại, hình ảnh của chị vẫn hiện rõ trong nàng, không phai nhòa. Cuộc sống cứ thể tiếp diễn, Engfa vẫn cứ sống mãi ở trong tim nàng.

Sáng tỉnh giấc, trong căn phòng với bốn bức tường quen thuộc. Nhìn ngắm thân ảnh mệt nhoài trong gương. Mắt nàng sưng lên vì khóc trong giấc mơ đêm qua. Lại một đêm nữa nàng mơ thấy Chị. Mơ thấy cô về tìm nàng, trách nàng sao ngày hôm ấy lại quay lưng bước đi.

Ngắm nhìn con gái đã dậy tự lúc nào, ngoan ngoãn tự chơi một mình trong nối. Lắc nhẹ đầu cho vơi đi muộn phiền, Charlotte vào toilet vệ sinh cá nhân rồi ra lau mình thay quần áo mới cho Azura, cô con gái bé bỏng đáng yêu của nàng.

Nhà có thuê thêm giúp việc để Jai phụ Charlotte chăm Azura nhưng nàng muốn tự tay mình chăm sóc con. Chỉ khi nào bận rộn nàng mới giao Azura cho Jai chăm. Hôm nay hai mẹ con sẽ về chơi với ngoại.

Giao Azura cho Jai đút ăn, Charlotte ở trên phòng sửa soạn những đồ dùng cần thiết cho con. Nàng lại nhớ đến Engfa, ngày xưa Chị luôn là người xếp đồ chuẩn bị cho cả hai mỗi khi đi thành phố.

- Vào đi.-Tiếng gõ cửa kéo Charlotte về với hiện tại.

- Hôm nay anh đưa em và con về mẹ nha.

- Không cần, tôi tự mình đi được.

- Để anh đưa em đi.-Tay Win níu lấy Charlotte khi thấy nàng bỏ đi.

- Tôi đã nói không cần rồi mà. -Dùng dằng giựt tay ra khỏi cánh tay thô ráp của Win, Charlotte khó chịu ra mặt.

- Khi nào em mới thôi lạnh nhạt, thôi khó chịu, thôi hằn học với anh đây. Em có thấy mình quá đáng lắm không? Em muốn gì anh cũng đáp ứng nhưng thái độ của em như vậy là sao?

- Không sao cả? Tôi muốn tự mình đi.

- Mắt em hơi sưng thì phải... em...em lại nhớ đến con nhỏ đó à.

- Phải đó thì đã sao?

- Tại sao? Tại sao vậy? Anh vì em làm tất cả mọi thứ nhưng em vẫn chỉ nhớ đến nó. Em có nhìn thấy được những gì anh đang cố gắng không? Hay em xem đó là điều hiển nhiên hả?cố gắng không? Hay em xem đó là điều hiển nhiên hả?

Win nắm chặt lấy bả vai Charlotte, đẩy nàng nằm ra giường, điên cuồng hôn vào cổ. Anh như muốn phát điên lên vì thái độ hời hợt, lạnh nhạt của nàng.

- Anh đang làm tôi đau đó.

Lời Charlotte nhẹ tựa như lông hồng nhưng luôn có tầm quan trọng với Win. Anh thôi điên cuồng, buông nàng ra, đứng lên đỡ nàng ngồi dậy.

- Anh xin lỗi vì làm em đau. Nhưng anh xin em đừng có như vậy nữa được không? Tại sao em cứ nhớ đến con nhỏ lừa dối đó làm cái gì? Nếu em có nhớ nó thì em phải biết giấu kỹ một chút chứ. Sao em lại nói thẳng thừng khiến anh đau lòng.

- Tôi nhớ ai là quyền của tôi. Anh không có tư cách xen vào.-Charlotte không e sợ một điều gì thốt lên.

- Tại sao không có tư cách? Anh là chồng em mà.

- Phải, chồng. Là chồng...là chồng nên được quyền bắt ép vợ mình như thế này có đúng không? Có quyền ép vợ mình thề độc đúng không?-Charlotte vùng dậy, liên tục đẩy Win vào chân tường.

- Anh không bắt ép, là em vì muốn cứu nó nên tự nguyện mà, không phải sao?-Win lại nắm lấy đôi vai nàng, nhìn sâu vào mắt nàng.

- Phải, là do tôi ngu, tôi tin lời anh, rằng anh sẽ cứu Chị ấy. Để bây giờ bị ràng buộc với anh bởi cái lời thề đó đây. Tôi và anh cứ sống với nhau thế này từ đây đến cuối đời đi. Và tôi sẽ mãi mãi không bao giờ tha thứ cho anh.

Quyết định sai trái nhất của Win là đưa ra điều kiện bắt nàng thề độc. Con người nàng không chấp nhận phục tùng trước một ai cả. Win hiểu rõ điều này hơn ai hết nhưng anh vẫn làm. Để giờ đây hôn nhân của anh rơi vào bế tắc. Vợ chồng sống với nhau mà như hai người dưng xa lạ, không hơn không kém. Cả hai chỉ có duy nhất một thứ ràng buộc đó là tờ hôn thú. Nhưng ông tin rằng, nước chảy đá mòn, thời gian qua đi, cơn giận của Charlotte sẽ nguôi ngoai. Và Charlotte sẽ nhận ra tình yêu anh dành cho nàng nhiều như thế nào.

Bỏ đi xuống nhà, không màng ăn sáng, Charlotte lấy xe chở Jai âm

Azura ra. Ba người tiến thẳng về nhà bà Rasa.

- Về hồi nào sao không gọi tớ ra đón hả? -Cầm hai ly cà phê trên tay, Alex đi đến đưa cho Engfa một ly.

- Cần gì, tớ có tay có chân mà.

- Tay cậu sao rồi?

- Ổn.Nhâm nhi cà phê Engfa thành thật trả lời Alex.

- Thật không?

- Không tin để tớ đánh cậu một cái cho cậu tin nha. Engfa vung nắm đắm vào mặt Alex trêu đùa.

- Được vậy tớ mừng rồi, cứ tưởng tay cậu tàn phế rồi chứ.

- Tớ còn chuyện cần phải làm, tàn phế tớ cũng mặc kệ.

- Mà này, sao hôm đó cậu liều vậy hả? Lỡ đi luôn cái mạng thì sao?

- Người ta nói liều ăn nhiều, không liều sao anh ta nói ra sự thật được.

- Nhưng có cần đem cả tính mạng ra cược vậy không?

- Vì để trả thù và đưa được anh ta ra cho pháp luật trừng trị, tính mạng tớ có xá gì.

- Cậu không nghĩ cho ba cậu hay những người yêu thương, lo lắng cho cậu sao?

- A...thì... Nghĩ lại tớ thấy mình cũng lì lợm thật.- Chứ gì không lì, cậu không kêu tớ đi theo phía sau, tớ mà không tranh trí nhảy xuống cái hang bên mép vực, không chụp được cậu là giờ khỏi ngồi đây nhịp giò uống cà phê hé. Mà sao... cậu biết anh ta sẽ hại cậu vậy?

- Kiểm tra camera ở nhà và cả quán nước. Thập thò, lén lút theo dõi từ đêm hôm trước mà qua hôm sau mới gọi điện thoại cho tớ thì thừa biết anh ta có kế hoạch. Nương theo đó diễn chung với anh ta thôi.

- Rồi bây giờ trong tay cậu có bằng chứng ghi hình lại tất cả sự việc cũng như lời anh ta thừa nhận hại Tawan và anh cậu. Sao cậu còn chưa chịu kết thúc.

- Đưa anh ta vào tù thì rất đơn giản, tớ muốn ông ta phải thân bại danh liệt, không còn một xu dính túi, không thể dùng tiền để chạy tội. Anh ta sẽ phải trả một cái giá thật đắc cho những gì ông ta đã gây ra cho gia đình tớ. Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.

- Còn... Charlotte thì sao? Sao cậu lại kêu tớ nói với cô ấy rằng cậu đã chết.

- Tớ muốn anh ta nghĩ rằng tớ đã chết và mất cảnh giác. Công ty vệ sĩ của cậu thế nào rồi.

- Ok. Cần tớ giúp gì hả?

- Đến lúc tớ sẽ nói, cảm ơn cậu. Giờ về đi, tớ mệt rồi.

- Bạn bè cái kiểu gì gặp nhau chưa uống hết ly cà phê đã đuổi về. Alex và hờn dỗi, bỏ ly cà phê xuống bàn cái kịch.

- Nè, tớ mệt thiệt mà.

- Đùa với cậu thôi, tớ về công ty đây, rãnh đâu ngồi đây hàn huyên với cậu.

Engfa thầm cảm ơn Alex rất nhiều, không có thẳng bạn tốt này có khi cô ngủm củ tỏi rồi cũng nên. Xoa xoa cánh tay trái đã phải phẫu thuật 3 4 lần vì chấn thương ngày hôm đó, ánh mắt Engfa hằn lên sự hận thù. Cô quyết tâm trả thù cho bằng được, cô sẽ khiến ông ta quỳ dưới bàn thờ của mẹ, anh hai và Tawan thừa nhận lỗi lầm của mình.

Charlotte gửi Azura cho mẹ, nàng một mình lái xe về lại ngôi nhà kỷ niệm. Những táng cây cao hơn, xanh hơn, ưỡn mình đung đưa trong gió. Những bông hoa ướt đẫm nước mưa tươi mát, khoe sắc căng tràn sức sống. Tìm về nơi xưa chốn cũ, cảnh vật còn đó mà sao người ra đi mãi không về.

Men dọc theo con đường đã từng in hàn dấu chân của cả hai, Charlotte rảo bước chậm rãi. Đôi chân cứ muốn đi mãi đi mãi để tìm một thứ gì đó trong vô vọng. Sờ những cánh hoa ven đường nàng nhớ lại nụ cười của Chị. Từng khoảnh khắc hạnh phúc chợt ùa về.

Mỗi khi trời mưa, Charlotte nằng nặc đòi đi dạo cùng Engfa. Nàng thích ngắm nhìn những cánh hoa được tưới mát bởi giọt mưa ra rỉ. Engfa cầm dù phía sau, che cho nàng đi phía trước. Mỗi khi nàng quay lại đều có chị ở đó, ngay bên cạnh. Nhưng giờ đây chỉ còn lại một mình nàng bước đi đơn độc theo chân kỷ niệm.

" Chúng ta quen nhau vào ngày trời mưa nặng hạt, mà cớ sao ái tình nhẹ thoáng như cơn gió kia bay đi. Chỉ còn lưu lại cảm giác lạnh buốt nơi con tim. Em nhớ chị, rất nhớ chị, nhớ đến khắc khoải trong từng hơi thở. Cuộc sống của tôi mỗi ngày chỉ có nhớ chị làm động lực. Ở trên bầu trời xanh kia chị thế nào rồi? Có còn nhớ đến em không? Em đã đặt tên cho con gái mình là Azura, có nghĩa là bầu trời xanh đó. Chị thấy cái tên này thế nào? Giá như bây giờ có chị bên cạnh cùng em chăm sóc con. Giá như còn chị bên cạnh như cái thuở ban đầu mình gặp nhau. Giá như ngày đó tôi không bỏ đi. Giá như không có hai chữ giá như...

Cảm giác như Engfa luôn ở phía sau, dõi theo nàng từng bước chân, từng hành động. Nàng lại quay ra sau, khẽ mim cười như thể chị ngay bên cạnh. Bóng dáng của kẻ đi theo phía sau vội ẩn nấp khi nhìn thấy nàng xoay người. Chẳng biết vô tình hay hữu ý, Engfa quay về nhà định tìm kiếm vài món đồ quan trọng lại gặp Charlotte đang dọn dẹp nhà cửa. Cô im lặng quan sát và dõi theo nàng suốt quãng đường.

Cơn mưa dầm kéo dài đến chiều tối, Charlotte điện thoại về cho mẹ bảo rằng hôm nay mình không về, nàng gửi Azura nhờ mẹ chăm sóc.

Tự pha cho mình tách cà phê thơm nồng, mùi hương lan tỏa thật dễ chịu, làn khói nghi ngút như thôi miên lòng người.

-----

- Nàng nhắm mắt lại và cảm nhận từng hương vị bằng khứu giác của mình đi.

- Sao học cái này khó quá vậy?

- Chứ có học cái gì mà dễ, em nói nghe coi.

- Học yêu chị.

Charlotte hí hửng, đôi mắt nghịch ngợm lại nhìn chầm chầm vào mắt Engfa khiến mặt chị ửng đỏ lên vì ngượng.

- Lại nói nhảm cái gì vậy không biết.

Engfa lắc đầu, tỏ thái độ ngán ngẩm liền bị Charlotte đánh cho một cái vào vai.

- Không phải sao? Chỉ cần yêu chị, chị lo ăn lo uống lo ngủ lo ở đầy đủ. Chả thiếu thứ gì, chăm người ta còn hơn mẹ chăm con...ây da...a..

Vừa nói vừa cần cần ống hút, Charlotte sơ ý bị chiếc ống hút đâm vào môi, chảy máu.

- Sao em hậu đậu quá vậy hả? Suốt ngày hết đứt tay chảy máu rồi giờ có uống nước không cũng chảy máu là sao? Không biết yêu thương bản thân mình gì hết á. Engfa cằn nhằn, lăn tăn chạy đi tìm hộp cứu thương.

- Có người yêu nó rồi thì cần gì em yêu nữa.

- Quay lại đây chị bôi thuốc cho nè.

- Cái này còn hay hơn thuốc nữa nè.

Chồm người qua, Charlotte câu có kéo Engfa lại gần nàng mà đặt nụ hôn lên môi. Thè lưỡi ra liếm liếm môi Engfa khiến cô phì cười đáp trả lại nụ hôn của nàng. Đôi môi nhẹ nhàng lướt trên bờ môi, Chị không dám hôn mạnh vì sợ nàng đau.

Tay vuốt ve vành môi Charlotte khẽ mỉm cười, đưa ly cà phê lên nhâm nhi, ngắm nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ với ánh đèn heo hát.

- Ly này mới mua về trước khi sử dụng em phải luộc nước sôi.

- Để làm gi?

- Để ly chịu được nhiệt độ cao, khi mình đựng nước sôi ly sẽ không bị vỡ.

Rắc. rắt...

- Chết rồi Engfa ơi, ly bể hết rồi.

- Em làm cái gì vậy?

- Thì em luộc như chị nói đó.

- Em luộc sao?

- Thì như luộc rau, em đun nước sôi rồi bỏ ly vào. Tự dưng nó bể rop reng.

- Tự dưng cái gì mà tự dưng, cái ly đang yên đang lành em bỏ vào nước sôi, thay đổi nhiệt độ đột ngột thì nó bể là phải rồi. Em phải bỏ vào từ lúc chưa bắt lên bếp chứ.- Làm gì chị to tiếng quá vậy hả? Mới bể có 3 cái. Bể rồi thì mua cái khác chứ có gì đâu.

- Em biết kiếm được đồng tiền khó khăn không? Bán một ly nước lời nhiêu tiền? Bể một cái ly nhiêu tiền? Mà em làm bể tới 3 cái.

-Charlotte ấm ức, nhìn Chị tức giận.

- Lại giận. Thôi thôi chị xin lỗi được chưa?

- Được cái gì mà được, thà rằng chị nói rõ với em ngay từ đầu. Đằng này chỉ nói luộc, thì em cứ tưởng như luộc rau luộc trứng thôi.

- Rồi, chị nhận chị sai, chị xin lỗi.

- Xin lỗi không có thành ý gì cả.

- Charlotte khoanh tay trước ngực. Mặt bí xị, nhìn về hướng khác không thèm nhìn mặt Chị nữa.

- Chứ em muốn sao?

- Hôn em đi, em sẽ tha thứ cho chị.

- Gì? Ở đây, quán đông người vậy... Engfa nhìn ra bên ngoài, giọng ngập ngừng.

Buông bỏ hai tay xuống. Charlotte giận dỗi bỏ đi liền bị Engfa rnằm tay kéo lại. Một tay cô che bên miệng hôn vào mỗi chị. Như sợ có ai nhìn thấy hai đôi môi đang chạm vào nhau. Nhiễm miệng cười với hành động của Cheer Ann và còn giận.

- Hôn má nữa nè..

Môi hôn lên má nàng, tay Engfa tiếp tục che nụ hôn khiến nàng không thể không bật cười. Kéo gương mặt Engfa sát gần nàng hôn yêu lên vầng trán cô âu yếm. Chỉ tay yêu lên đó cảnh cáo cô lần sau không được la nàng như thế nữa. Engfa mỉm cười đáp lại, cả hai đã không còn giận dỗi.Rửa cái ly trong tay Charlotte cũng nhớ về Engfa , hình ảnh Cô trong lòng nàng 2 năm qua chưa bao giờ phai nhạt. Những ký ức về Engfa vẫn in sâu, là điều Charlotte trân quý, tạc dạ ghi tâm.

Tiếng động bên ngoài cửa làm Charlotte hốt hoảng, trong đầu nàng xuất hiện những nỗi sợ mang tên: monkey, chuột, rắn...hay con vật nào đó mà nàng chưa được biết tên.

Quơ đại cây chổi gần đó, Charlotte cầm trong tay, run run tiến lại gần cánh cửa. Đột nhiên cánh cửa bật mở tung, Charlotte vùng chổi lên cao chuẩn bị giáng xuống nhưng nàng đã kịp dừng lại. Nàng không dám tin vào mắt mình, thân ảnh mà nàng ngày nhớ đêm mong. Người mà nàng nghĩ đến trong từng hơi thở, người mà nàng chỉ được gặp trong những giấc mơ. Thì giờ đây người ấy lại đứng sừng sững trước mắt nàng với thân hình ướt sũng. Từng giọt nước trên người rơi nhễu xuống sàn nhà. Đôi chân chậm rãi, tiến lên vài bước. Đôi tay run run, Charlotte ngập ngừng đưa lên sờ vào gương mặt người con gái đó. Một cảm giác ướt át, mềm mại, gương mặt thon dài. Ánh mắt của người ấy vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Miệng nàng ú ớ, giọt lệ ướt khóe đôi bờ mi.

Người con gái đó ôm chầm lấy nàng. Nàng có thể cảm nhận nhịp thở, nhịp đập trái tim và cả vòng tay quen thuộc. Buông nàng ra, vội vàng đặt nụ hôn lên môi. Nàng đáp lại nụ hôn của nhớ nhung da diết, của niềm hy vọng đã vụt sáng.

-Nàng không mơ, không phải mơ, cũng không còn là mơ nữa. Engfa đang ôm nàng bằng đôi tay, đang hôn nàng bằng đôi môi, đang cởi bỏ quần áo trên người nàng.

2 năm qua nàng cho rằng cô đã chết, ôm bao nhớ nhung về cô mà sống. Giờ đây nỗi nhớ nhung ấy càng bùng phát mãnh liệt. Charlotte lao vào dâng hiến tất cả không e ngại. Nàng muốn giây phút này mãi mãi thực hữu.

Cả hai cuộn tròn nhau trên chiếc đệm quen thuộc. Tiếng va chạm giữa hai cơ thể, tiếng thở dốc, tiếng ậm ừ ... âm thanh mê hoặc của ái ân thoát ra khỏi cổ họng Charlotte, nó ngày một lớn hơn. Dù bên ngoài trời mưa to gió lớn thế nào những âm thanh ấy vẫn rõ mồn một.

-Á...Á...A...Um....

Tình cảm của nàng 2 năm qua cũng như tiếng hét thất thanh này. Đã dồn nén theo năm tháng bây giờ mới có thể thoát ly, mới tìm thấy lối đi. Nước mắt nàng rơi, nàng khóc cho những chịu đựng, nàng khóc cho những nỗi nhớ không nói thành lời. Dù đang gần gũi bên Engfa nhưng nàng vẫn thấy xa cách và nhớ cô lắm. Nàng chỉ muốn ôm cô mãi thế này.

Không đợi cơn tình ái qua đi, Charlotte ôm Engfa cho cô nằm bên dưới. Nàng muốn chạm vào từng đường nét cơ thể, hôn lên từng thớ thịt mịn màng, tìm đến nơi sâu thẳm nhất của cô. Nàng muốn Cô cảm nhận được tình yêu nàng dành cho cô vẫn vẹn nguyên như ngày đầu tiên ấy. Engfa ưỡn mình đón nhận, tay báu chặt lấy chiếc đệm mà thở mạnh.

Hai cơ thể đổ ập vào nhau, hấp tấp ôm lấy nhau như sợ người kia sẽ biến mất. Không ai nói một lời nào vì đã quá mệt. Chỉ còn lại hơi thở dần trở nên đều đặn và giấc ngủ sâu kéo đến.

Mở mắt tỉnh dậy, Charlotte nhìn thấy tấm lưng đầy những vết sẹo ngang dọc. Engfa đang khoác vội lại cái áo sơ mi, nhìn qua thấy nàng đã thức.

- Dậy rồi à.

- Chị định đi đâu hả?

- Em không cần phải biết.

- Chị còn sống sao bây giờ mới đến tìm em. Có biết em...

- Tôi biết, tôi biết em đã quay về sống với anh ta, hai người rất vui vẻ , hạnh phúc và em đã sinh cho anh ta một đứa con gái chứ gì ? -Engfa cắt ngang lời Charlotte.

-Không phải như chị nghĩ đâu Engfa à. -Charlotte quấn mềm đứng dậy kéo Engfa lại khi cô có ý định bỏ đi.

- Em không cần phải giải thích, chuyện đêm qua....ai cũng là người trưởng thành, ai cũng cần thỏa mãn nhu cầu của bản thân...

Một cái tát tay in hằn trên má Engfa, Charlotte mắt nước long lanh nhìn bàn tay mình rồi lại nhìn lên gương mặt đỏ ao của Engfa, lòng có chút hối hận khi lỡ tay đánh cô.

- Engfa à, em...

- Em không cần phải xin lỗi tôi làm gì. Vô thẳng vấn đề chính, tôi đến tìm em là có mục đích. Tôi muốn mua lại tất cả cổ phần mà em có trong tay. Ra giá đi, bao nhiêu?

- Chị...sao chị lại có thể...

Câu nói ngập ngừng, đứt ngãng...Charlotte như không muốn tin những gì tai nàng vừa nghe. Điều đầu tiên cô nói với nàng sau 2 năm xa cách không phải là "Chị nhớ em" hay "Chị yêu em" mà là ngả giá mua bán với nàng sao?

- Không gì là không thể, tôi cho em thời hạn 1 tuần suy nghĩ. Mà em nên bán cho tôi đi. Đừng bắt tôi phải làm điều gì tồi tệ hơn nữa. Dứt lời Engfa rời đi.

Chị đứng lại, chị đứng lại cho tôi. Cái đồ nhẫn tâm. Tôi đã mong chờ ngày được gặp lại chị để nghe chị nói những lời này với tôi hả? Đứng lại...

Charlotte chạy theo Engfa vấp phải cái mền đang quấn trên người, té ngã. Dù nàng có gào thét thế nào cô vẫn nhẫn tâm bước đi. Khi Charlotte mặc lại quần áo đuổi theo thì Engfa đã mất hút. Nhìn hai hướng nàng không biết đi hướng nào để tìm cô. Đầu óc nàng quay cuồng ngã quỵ , ôm đầu khóc nức nở bên đường. Quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, Charlotte khóc thét lên sau bao năm chịu đựng. Bao năm qua dù xa cô nhưng nàng cũng không đau lòng, không khóc nhiều đến thế này. Bây giờ gặp lại cô làm gì để cơn đau ập đến bất chợt, nàng không chuẩn bị sẵn tâm lý, nàng không chống đỡ nổi.

- Sao chị có thể đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy? Tôi đã mong chờ, đã hy vọng. Chị trở về, chị cho tôi hy vọng, chị cho tôi niềm tin. Rồi chị lại dùng những lời lẽ đó đâm vào tim tôi một lần nữa sao? Chị lại tiếp tục lợi dụng tôi cho trò chơi trả thù của chị nữa có phải như vậy không? Chị coi tôi là gì....rốt cuộc chị coi tôi là gì? Tôi là cái gì trong lòng của chị...á á á á...

Đập tay thật mạnh xuống nền đường, Charlotte không màng đến tay mình rách da chảy máu. Nỗi đau thân xác có là gì so với trái tim rỉ máu không ngừng nơi lồng ngực trái. Nàng đấm thật mạnh vào nó để hòng xoa dịu bớt cơn đau nhưng nó ngày một đau thêm, khó thở, bức bối đè áp lên thành tim, đau đến khổ lụy tâm can.

" Nàng làm như vậy có ý nghĩa gì?- Muốn lòng được thanh thản hay cảm thấy có lỗi. Em không có lỗi gì cả và tôi cũng vậy. Chỉ có điều, chúng ta giờ đã ở hai đầu chiến tuyến.

Giá như khi tôi quay về, em không còn là vợ của anh ta, em không sinh con cho anh ta. Thì có lẽ tôi đã không hận thù đến mức này. Tôi đã chạy đến cầu xin sự tha thứ của em rồi. Tiếng yêu ngọt ngào ngày nào rồi cũng như gió thoảng mây bay. Chỉ có đứa ngốc như tôi mới tin đó là sự thật.

Dù khởi đầu tôi có ý định lợi dụng em. Nhưng với sự chân thành, tử tế, ấm áp của em đã làm tôi thay đổi. Trái tim tôi đã rung động vì em và tôi thầm nhủ những gì tôi làm là sai nên tôi đã từ bỏ. Để rồi kết quả tôi nhận được là nhìn thấy em hạnh phúc bên chồng con.

Nếu trời đã định, phận đã an bày thì thôi tôi sẽ không luyến tiếc hay hối hận về những tháng ngày đẹp đẽ, hạnh phúc đó nữa. Tôi vẫn cứ làm việc tôi phải làm."

Đạp mạnh chân ga, Engfa phóng xe như bay vượt qua những cánh rừng dài. Bỏ lại nàng ở phía sau cũng như vứt bỏ đoạn tình mà cô cho rằng không nên nắm giữ.

Mấy bà đọc có gì sai sót góp ý cho tui nha!!! 😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top