Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Ngọn lửa bốc cháy đỏ rực, khói trắng khói đen thi nhau bay nghi ngút vút tận trời cao. Khoảng trời cũng vì thế mà trở nên trầm uất, không gian trở nên ngột ngạt. Sức nóng hừng hực lan tỏa khiến những táng cây gần đó héo úa rũ rượi. Màu lá xanh đã dần chuyển sang màu đen, cỏ dại cũng dần bị thiêu rụi.

Charlotte vùng vẫy cố thoát khỏi sự kiềm kẹp của Win nhưng mọi thứ đã muộn màng. Ngôi nhà trong phút chốc trở nên tan hoang, đổ nát. Gào lên trong sự bất lực, Charlotte bị Win lôi vào trong xe.

- Anh buông tôi ra, buông ra.

- Không buông, em vào xe ngồi yên cho anh.

- Anh bị điên rồi hả? Tại sao lại đốt nhà của Chị ấy hả?

- Không những đốt căn nhà này, bây giờ mà nó có đứng trước mặt em anh cũng đốt. Anh sẽ thiêu rụi tất cả để em không còn nhớ đến nó nữa.

- Anh có biết, đốt nhà sẽ cháy lan cả khu rừng không? Dừng lại đi.-Nàng cố mở cửa thoát ra bên ngoài nhưng cửa đã khóa.

- Em ngồi yên cho anh, mau lái xe, mau lên.Win ra lệnh cho tài xế tiến về thành phố. Charlotte bất lực ngoái nhìn mãi ngọn lửa vẫn bùng cháy và ngày càng lan rộng hơn.

- Đừng nhìn nữa, không còn gì để cho em luyến tiếc.

- Phải, không còn gì để luyến tiếc...

Bình tâm xoay người ngồi lại đàng hoàng, Anh khẽ nhếch môi cười, ánh mắt hướng ra cửa kính nhìn xa xăm.

Engfa xuất hiện rồi biến mất, ngôi nhà kỷ niệm cũng đã không còn nữa. Nàng còn lại gì để có thể luyến tiếc. Có chăng chỉ là việc nàng đã từng yêu một người. Giá như có một định nghĩa chính xác về tình yêu để nàng không phải ngộ nhận việc người mình yêu sẽ yêu mình.

Muốn yêu một người vốn chẳng hề đơn giản như nàng vẫn nghĩ. Chân thành không phải là tất cả. Không phải lúc nào cho đi cũng sẽ được nhận lại. Đường dài vô tận cũng chỉ là qua đường. Nếu Engfa thật lòng yêu nàng thì cô đã không đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy. Cuộc đời đã đủ đau khổ lắm rồi, sao nàng còn khiến mình phải làm một mảnh tim thừa thải trong trái tim người khác.

Ngọn lửa thiêu cháy ngôi nhà cũng như thiêu cháy tất cả kỷ niệm xưa cũ. Trong lòng nàng giờ đây, chỉ là khoảng trống, trống đến vô tận, đến mệt mỏi.

- Tôi hỏi anh, giữa tôi và tiền tài, danh lợi anh có được. Cái nào quan trọng hơn?

Ánh mắt vô cảm, gửi gắm tâm sự ngoài cửa kính xa xăm, Charlotte cất tiếng hỏi phá tan bầu không khí im lặng trong xe.

- Tất nhiên là em rồi.

- Nếu được lựa chọn, giữa tôi và tất cả, anh chọn cái nào?

- Anh chọn em.-Thò tay qua nắm lấy bàn tay nàng đặt trên đùi, Win tuyên bố chắc nịch.- Anh suy nghĩ kỹ chưa, tôi không phải vu vơ mà hỏi anh đâu.

- Dù cho có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ chọn em. Có phải em đang lo lắng vì bị mất vai diễn mà em yêu thích không? Em yên tâm, bằng mọi giá anh sẽ giành lấy vai diễn cho em.

Ưng ý được vai diễn mà Charlotte cho rằng sẽ rất thú vị và đầy thử thách bản thân. Thì phía đạo diễn lại thông báo nàng không thể đóng vai đó, vì có một nhà đầu tư khác nhảy vào.

Với mức đầu tư gấp đôi, họ yêu cầu đưa diễn viên của họ thay thế. Win đã nắm được thông tin và anh đang ra sức giành lại vai diễn cho Charlotte. Nâng mức đầu tư gấp đôi anh sẽ nâng gấp ba. Bằng mọi giá anhh cũng phải giành cho được những gì Charlotte thích.

Sân vườn ẩm ướt sau một đêm mưa, bầu không khí buổi sáng trong lành, tinh khiết hơn. Mưa như rửa trôi tất cả bụi bẩn trong không khí. Những làn gió mang theo hơi ẩm thật dễ chiu.

Keiyw cùng các con chạy nhảy tung tăng khắp sân. Nhìn thấy Engfa xuất hiện ở cổng rào,  Keiyw phóng như bay đến cào cào cánh cửa. Cánh cửa mở ra, Keiyw nhào thẳng đến người Engfa quầy đuôi mừng rõ.

- Lâu không gặp mà con vẫn nhớ đến mẹ hả? Thương quá.

Vuốt ve những sợi lông trắng tinh mượt mà, Engfa âm Keiyw lên nhưng không thể vì tay trái cô còn yếu. Keiyw giờ đã khác xưa, không còn là hình dáng bé xíu. Keiyw bây giờ đã ù ra, đã là bà mẹ hai con. Hai chú cún con cũng chạy đến chân Engfa mà sủa gâu gâu.

- Phalo đây hả? Còn con là LuLu có đúng không ? Lớn hơn một xíu rồi đó nha.

Ẩm Phalo trên tay, Engfa tiến vào nhà gặp ba. Ông đang cắt cỏ, tỉa lá cây ngoài vườn.

- Chào ba con mới qua ạ.- Con về rồi lại đi đâu bặt tăm, bây giờ mới chịu vác mặt qua gặp ba đó hả?

- Dạ con đi có việc xíu ấy mà.

- Sao rồi? Qua đó 2 năm học hành thế nào? Sao lại về bất chợt thế này?-Engfa giấu ba rằng cô qua Mỹ để đi học.

- Dạ con thấy môi trường bên ấy không thích hợp nên con về luôn ạ. Con không đi nữa.

- Thật sao? Vậy thì tốt rồi. Đi đâu cũng không bằng quê hương mình con à. Về đây có ba có con có phải tốt hơn không? Thôi vào nhà, ba kêu chị giúp việc nấu những món con thích. Hôm nay ở lại ăn cơm với ba, mày đòi đi nữa là ba từ mặt máy luôn.

- Dạ con biết rồi mà.

Đã gần một tuần kể từ hôm Charlotte gặp lại Engfa. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn, Engfa lại một lần nữa chơi trò mất tích với nàng. Thích đến thì đến, thích đi thì đi, muốn biến mất là biến mất, muốn đối xử sao thì đối xử. Cô nào có nghĩ đến cảm nhận của nàng.

Ấy vậy mà khi ăn nàng cũng nghĩ, uống nàng cũng nghĩ, ngủ nàng cũng nghĩ, tất cả mọi việc nàng làm đều bị những ý nghĩ về Engfa chi phối. Xao lãng, thiếu tập trung, đầu óc luôn ngẩn ngơ, treo tít chín tầng mây. Nàng cảm thấy chán ghét mọi thứ, chán ghét cả bản thân khi cứ nhớ cứ nghĩ về một người không nên nhớ.

- Charlotte à hôm nay thời tiết rất đẹp, hay chúng ta ra ngoài ăn món em thích nha. Lâu rồi mình không ăn cùng nhau.

- Tôi mệt, không muốn đi.

- Em ở trong nhà hoài nên mới mệt đó. Ra ngoài hít thở không khí trong lành, tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn.

- Tôi đã nói không muốn đi mà.- Em làm sao vậy? Sao tự nhiên cáu gắt với anh.

- Không sao cả. Anh ra ngoài đi, tôi phải lau mình cho Azura và ru con bé ngủ.

Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Win về nhà rủ Charlotte ra ngoài giải khuây vì anh để ý thấy mấy ngày nay tâm trạng của Charlotte không tốt. Suy nghĩ cho nàng, đặt hết tâm tư cho nàng để đổi lấy là sự nổi nóng vô cớ, thái độ lạnh nhạt. Tức giận bỏ ra ngoài, Win mặc Charlotte muốn làm gì làm, anh lái xe thẳng đến công ty làm việc.

Buổi chụp hình kết thúc suôn sẻ, Charlotte vội vã về nhà với con gái. Nhưng chưa kịp thu dọn đồ đã bị đồng nghiệp ra sức lôi kéo đi ăn. Mọi người muốn ăn mừng Charlotte quay trở lại.

- Đi đi Charlotte à, lâu lâu Charlotte cũng phải tụ tập với bạn bè chứ suốt ngày cứ ru rú ở nhà với chồng con là sao? Bộ Charlotte sợ tụi này bắt cóc Charlotte luôn hả? Hay lại sợ chồng ghen khi đi với Put?-Put, nhiếp ảnh chính cho buổi chụp hình cũng là bạn thân của Charlotte khi còn đi học.

- Không phải, Azura còn nhỏ, để con bé ở nhà Charlotte không yên tâm.

- Lại diện lý do, chắc bà không bỏ con nhỏ đi từ trưa giờ.

- Cái đó là vì công việc, còn đằng này...

- Không nhưng nhị gì hết, hôm nay Charlotte phải đi với tụi này. Không đi thì sau này đừng có bạn bè gì ráo trọi. Đi đi đi

- Phải rồi đó Charlotte, lâu lắm lắm rồi mới có cơ hội làm việc với Chị. Chị không dành cho tụi em một buổi tối được hay sao chị?-Tay lo thu dọn đồ, cô nhân viên make up không quên tiếp lời níu kéo chị.

- Đi đi chị, bất quá thì ăn xong chị cứ về với con trước. Còn tăng 2 tăng 3 cứ để tụi em đi dùm chị.-Anh phục trang cũng lên tiếng.

- Trời ơi chị mới nói có mấy câu mà mọi người hùa nhau ăn hiếp chị quá.

- Có đâu chị, tụi em nào dám.

- Tính ra chưa được ăn cũng chưa được hiếp luôn á chời, vu oan vừa vừa thôi. Tạo bước đến gần Charlotte, tựa đầu lên vai chị làm nũng

- Charlotte đánh cho một cái bây giờ, đứng cho đàng hoàng coi. Giơ tay hù Put, nàng đùa lại với anh.

- Ra chỗ nhà hàng ở đầu đường đi chị , chỗ đó đồ ăn được lám.

Có từ chối khéo cách nào Put và mọi người cũng không buông tha cho nàng về. Charlotte đành phải xuôi theo, không muốn mọi người vì mình mà mất vui.

- Ok, mọi người đi trước đi nha. Để chị gọi về nhà rồi đi theo sau.

- Gọi đi, Put đợi.

Đưa túi quần áo linh kinh trên tay cho Put cầm giúp. Charlotte lục tìm điện thoại trong túi xách.

- Jai hả? Tối nay tôi về trễ, ở nhà cho Azura ăn rồi ru con bé ngủ giúp tôi nhé. Có gì thì điện thoại báo tôi biết.

- Có cần báo ông chủ là bà về trễ không ạ?

- Không cần. Vậy nhé.

Cúp điện thoại Charlotte nhìn Put lườm anh.

- Hôm nào đi làm đem theo Azura nha Charlotte. Cho Put bế ké lấy chút hơi để mau cưới vợ sinh con, ế quá rồi nè.

- Qua nhà Charlotte chơi, tha hồ mà bế.

- Thôi đi, qua nhà gặp cái mặt như đưa đám của ông Win, Put không ham. Anh ta cứ làm như Put với Charlotte làm chuyện gì mờ ám không bằng. Cứ hằn học với Put ra mặt.

- Thì tính thằng chả xưa giờ vậy mà, để ý làm gì.

- Trời trời nay kêu chồng bằng "thằng chả" luôn, phải Charlotte mà Put quen không vậy?

- Thôi mệt quá, đưa đồ đây Charlotte xách.

- Việc nặng phải để đàn ông gánh vác chứ. Đi mau đi cô nương, mọi người đang đợi đó.-Giật lại không cho Charlotte đụng vào, Put đi trước bỏ nàng lại phía sau.

Giây phút này đây, khi quây quần bên đồng nghiệp ăn uống. Bao nhiêu tiếng nói cười nhưng lòng nàng lại trống trãi, lạc lõng. Nhức đầu khi cứ phải nghĩ đến một người khiến mình đau lòng. Nàng xin phép mọi người vào nhà vệ sinh rửa mặt để lấy lại tinh thần.

Ra đến cửa phòng, hình ảnh nhìn thấy trước mắt khiến tim nàng như đông cứng lại. Sau đó là nứt nẻ và vỡ vụn thành từng mảnh dù không ai chạm vào.

Đối diện khu vực nhà hàng, Engfa đang cùng Min rời khỏi khu vực khách sạn. Cả hai người tay trong tay, ánh mắt nhìn nhau rất thân mật. Đôi chân nàng chôn chặt, muốn chạy theo hỏi cho rõ ngọn ngành. Hỏi tại sao hôm ấy Engfa bỏ lại nàng mà đi mất. Nhưng nàng lại sợ, sợ câu trả lời sẽ giống như những gì nàng đang nghĩ đến.

Hình ảnh của Engfa và Min tay trong tay từ trong khách sạn đi ra cứ như thước phim quay chậm trong tâm trí khiến nàng không thể thở nổi. Ngột ngạt, ấm ức đến nghẹn ngào. Dòng lệ cứ thế ứa tuôn trào. Nàng chạy thật nhanh vào toilet đóng cửa lại mà khóc âm thầm.

-------

- Chị kêu em tiếp cận ông ta là muốn em điều tra việc mua hóa đơn giả và tìm bằng chứng ông ta rút ruột công trình. Chứ chị không có kêu em lên giường với ông ta. Em có biết em đang làm gì không hả Min?- Ông ta không tin tưởng em nên em đành phải làm vậy. Hy sinh việc nhỏ để giúp chị hoàn thành việc lớn. Đáng mà chị.

- Đáng sao? Em nói đáng sao? Em có điên không? Bản thân mình mà mình không biết quý trọng thì ai quý trọng mình hả?-Engfa tức giận hét lớn vào mặt Min.

- Em xin lỗi chị Engfa a, chị đừng nổi giận nữa.

- Nếu còn muốn gọi chị một tiếng chị thì ngày mai lập tức xin nghi việc ở đó. Về nhà hàng làm việc cho chị.

- Nhưng em sắp thu thập đủ chứng cứ giúp chị rồi. Bây giờ dừng lại thì rất uổng phí công sức bao lâu nay.

- Không có nhưng nhị gì hết.

- Vui lên đi emmmm

- Không bao giờ được gặp ông ta hay cùng ông ta đến những chỗ như vậy nữa. Đừng để chị biết em qua mặt, không nghe lời chị thêm một lần nào nữa.

- Dạ em biết rồi ạ.

- Về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi.

- Chị không về?

- Chị còn có việc phải đi.

Nhìn thấy Min lên taxi Engfa mới yên tâm xuống tầng hầm lấy xe. Cô không muốn bất kỳ ai bị tổn hại vì kế hoạch của mình, Min lại càng không.

Ngồi vào ghế lái, loay hoay nhặt chiếc điện thoại vừa đánh rớt. Khi ngước nhìn lên Engfa được xem phim tình yêu tay 3. Bộ phim gồm 2 nam chính, 1 nữ chính, 3 người đang giảng có rất quyết liệt, không ai chịu khoan nhượng.

- Tôi nói anh buông cổ áo tôi ra. Nếu không đừng trách sao tôi không nể mặt Charlotte

- Tao không buông đấy thì làm gì tao thằng Put kia.

Vung nắm đấm vào mặt Win khiến Win loạng choạng lùi về phía sau vài bước. Put chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn quay sang nói với Charlotte.

- Charlotte lên xe về đi, mình gặp nhau sau.

- Còn gặp nữa hả cái thằng này.

Win lao vào hòng đánh Put nhưng rốt cuộc Put đã né được. Win mất đà, hụt chân chạy dài chụp ếch.

- Cho vừa, yếu như sên mà cứ thích đánh đấm.

- Tao đã cấm mày không được lại gần vợ tao rồi sao mày còn dám hả?

- Thì Charlotte là vợ tôi, tôi lại gần là điều hiển nhiên thôi.

- Charlotte là vợ tao.

- Ừ thì vợ tôi.

- Charlotte là vợ của tao.

- Thì vợ tôi hả Charlotte ha.

Put ôm mặt nàng lại gần, đặt nụ hôn lên má mà chọc tức Win.

- Cái thằng này, mày dám.

Nhào đến ôm chặt lấy Put, Win đánh liên tục, tới tấp vào người anh. Cả hai không ai nhường nhịn ai. Vật lộn dưới đất, đánh qua đánh lại, không ra thể thống gì khiến Charlotte mệt mỏi phải hét ầm lên.

- Các người dừng lại đi có được không, các người không giữ thể diện cho mình thì làm ơn giữ thể diện cho tôi dùm cái.Nói xong Charlotte tức giận lên xe lái đi. Bỏ lại hai người đàn ông quần áo xộc xệch, miệng mồm máu me.

- Tại mày mà Charlotte giận rồi đó.

- Sao tại tôi, chứ không phải vì ông hay làm mấy trò khùng trò điên hả?

- Tao bảo vệ vợ tao mà mày dám nói tao khùng điên hả?

Tiếp tục lao vào đánh Win bị Put vật ngược ra nền đánh cho túi bụi.

- Tôi làm gì Charlotte mà cần anh bảo vệ hả? Tôi đã nói rất nhiều lần là tôi với Charlotte chỉ là bạn. Anh có lỗ tai không hả?

- Bạn gì cái thứ mày, suốt ngày ve vãn, lợi dụng Charlotte.

- Chắc anh tốt đẹp lắm, khi nãy tôi thấy anh từ phía khách sạn đi ra. Nói mau, ông lại lén lút qua mặt Charlotte nữa có đúng không ?

- Đó là chuyện của tao, không liên quan gì đến mày.

Tiếng động cơ xe chạy với tốc độ nhanh vụt ngang qua khiến Win và Put hoảng hồn. Mạnh ai nấy tự kiếm đường tránh.

- Lái xe cái kiểu gì vậy không biết. Dòm dòm dòm cái gì?-Win gào lên khi chiếc xe đã mất hút, xoay sang nạt nộ Put.

- Hôm nay tới đây coi như kết thúc, nếu lần sau tao còn thấy mày đi cùng Charlotte thì đừng có mà trách.

- Tôi vẫn cứ đi chung đó thì sao? Định làm gì tôi. Mà khoan đứng lại, đứng lại

Put gọi muốn rát cổ họng nhưng Win đã lên xe đi mất. Lụm lại chiếc máy ảnh bị bể do khi nãy Win nhào ra bất thình lình đánh anh. Chiếc máy ảnh cũng vì thế mà tung bay, lộn cù mèo mấy vòng tròn. Không biết có còn dùng được nữa hay không. Ôi cục cưng cục vàng của anh. Anh phải gọi điện thoại bắt đền Charlotte mới được.

Kéo hết rèm cửa sổ ra, ánh hoàng hôn chạng vạng của buổi chiều tà xuyên qua lăng cửa kính. Vệt mày kéo dài thu gọn vào tầm mắt. Những cánh chim hối hả không biết bay về nơi đâu. Một mảng trời cam ươm đỏ bao trùm cả thành phố. Dưới lòng đường xe cộ ùn tắc do giờ tan tầm. Thế giới bao la rộng lớn mà lòng người ngày càng bé lại, tình yêu chân thành cũng ngày càng mất đi.

Nhấm nháp tách cà phê ngào ngạt hương thơm trên tay. Engfa nhìn về phía chân trời xa tận, tìm kiếm một điều gì đó. Có chút băn khoăn, có chút lo lắng và có chút mưu tính. Cặp mày khẽ nhíu rồi lại giãn ra. Mỗi bặm chặt rồi lại cắn. Cô quay nhìn xấp giấy tờ ngồn ngang trên bàn rồi lại nhìn về phía mặt trời lặn. Dường như cô cần quyết định điều gì đó mà lòng còn phân vân.

Không gian lãng mạn của buổi tối dưới ánh đèn nhạt, ngọn nến lung linh. Với vị trí trên sân thượng có thể nhìn rõ cảnh đèn đường rực sáng. Thành phố lấp lánh hào quang, ánh đèn xe chạy dài trên đường khiến khung cảnh thêm náo nhiệt. Trên bàn rượu vang cùng các món ăn được bày biện đẹp mắt. Win kéo ghế cho Charlotte ngồi xuống.

- Sao lại đến đây.

- Anh muốn chúc mừng khi em nhận được vai diễn.

Win đến buổi diễn thử đón nàng, trước mặt nhiều người nàng không thể không diễn. Và rốt cuộc thì Win đã lôi được nàng đến đây. Gương mặt trầm uất, u buồn, Charlotte hướng về lòng thành phố mà lòng nàng chất đầy tâm sự.

- Em không vui sao?

- Không biết. Câu trả lời vô cảm.

- Sao lại không biết, em có biết anh đã bỏ bao nhiêu tiền vào đó không ?

- Bây giờ anh kể công với tôi?

- Không không...anh chỉ nói để em hiểu được anh suy nghĩ và lo cho em nhiều như thế nào. Thôi đừng nhăn nhỏ nữa, chúng mình ăn đi. Bữa tối hôm nay anh đặc biệt chuẩn bị cho em đó. Hải sản ở nhà hàng này rất tươi ngon, các món ăn truyền thống đậm mùi vị đặc trưng, em thử đi.

Gấp bỏ vào đĩa Charlotte một con tôm kèm theo nước sốt và một ít rau củ, Win mỉm cười với nàng. Người ngoài nhìn vào ắt hẳn sẽ nhận xét rằng người chồng cố lấy lòng người vợ đang giận dỗi. Cả hai chăm bón thức ăn cũng như tình cảm mặn nồng. Dù có cãi nhau thế nào họ cũng vẫn hạnh phúc.

Charlotte không buồn đáp lời, cầm muỗng nĩa lên ăn cho xong bữa cơm. Lòng nàng nôn nao rối bời mấy hôm nay kể từ khi Engfa bỏ đi. Nàng biết rằng Engfa đang có kế hoạch gì đó và chắc rằng cô đang theo dõi nàng nên nàng cố tình ra ngoài thường xuyên hơn. Nàng muốn đường đường chính chính đối diện với cô. Không đau khổ, không nước mắt, nàng muốn cho cô thấy nàng sống hạnh phúc như thế nào khi không có cô bên cạnh.

Dán chặt mắt vào màn hình máy tính, theo dõi từng cái nắm tay, vén tóc, lau miệng dành cho nhau của đôi vợ chồng ngồi góc trong cùng trên sân thượng. Người con gái ngồi trong căn phòng kín, ánh mắt đỏ ngầu, tay phải nắm thành nắm đấm. Tấm lưng gầy khẽ run lên vài nhịp.

- Tôi vào toilet.

- Được, em cứ đi đi, anh chờ.

Nhìn gương mặt mệt nhoài của mình trong gương. Mắt buồn mi sụp, mông lung, mơ hồ như người ngủ mê. Charlotte lắc đầu ngán ngẩm chính bản thân mình. Chụm hai tay xuống vòi hứng nước rửa mặt cho thật tỉnh táo. Ngước lên nhìn thấy hình ảnh của Engfa trong gương khiến nảng hốt hoảng. Cả hai mắt đối mắt nhìn nhau trong gương.

- Ăn tối cùng chồng, hạnh phúc quá ha.

- Thì sao?-Charlotte bình tĩnh với tay lấy vài tấm khăn giấy.

- Lời đề nghị hôm trước, cô suy nghĩ đến đâu rồi. Muốn bao nhiêu?

- Tôi không đồng ý bán thì sao?-Quăng khăn giấy đã lau vào thùng rác, Charlotte quay lại nhìn thẳng vào mắt Engfa.

Ý tôi không phải hỏi ý kiến cô có muốn bán hay không? Mà cô bắt buộc phải bán cho tôi.

- Nếu tôi không bán chị sẽ làm gì? Giết tôi à?

- À không..tôi sẽ không giết cô. Nhưng...tôi sẽ giết người đàn ông của cô. Thế nào? Có đau lòng không?-Engfa tiến đến gần bên nàng, áp sát, thì thầm vào tai, đủ để nàng nghe rõ lời cô nói.

- Chị...

- Sao? Lo lắng cho ông ta hả?

- Ừ đó, tôi lo lắng đó. Chị hãy dừng lại cái ý nghĩ điên khùng của mình đi.

Xô đẩy người Engfa ra xa, Charlotte nhìn cô cáu gắt. Cảm giác bị Charlotte đẩy ra khiến Engfa tức giận. Ánh mắt trở nên sắt lạnh, kéo nàng vào phòng toilet ghì chặt đôi môi lên đôi môi nàng. Tay ra sức không để nàng có cơ hội thoát

- Ummm uông aaa

- Sao hả? Lúc trước muốn tôi hôn lắm mà sao giờ đẩy ra. Diễn như vậy để cho ai xem?

Sau câu nói, Engfa tiếp tục hôn ngấu nghiến lên bờ môi đang mấp máy định trả lời. Cố lắc đầu qua lại để tránh né nụ hôn thô bạo, tay đánh vào lưng Engfa muốn cô dừng lại. Nhưng những điều đó không ngăn được cơn thịnh nộ trong lòng Engfa. Chống cự không lại sức Engfa, nàng buông xuôi, nàng để mặc cô điên cuồng. Thấy nàng đã thôi đẩy ra, dừng lại, cô quay má sang đối diện nàng.- Nè đánh đi, muốn đánh đánh đi.

Tức giận trong im lặng, một lần nữa Charlotte xô đẩy người Engfa, ra ngoài lấy túi xách trên bồn rời khỏi.

Nàng không quay trở lại bàn ăn với Win mà ra khỏi nhà hàng bắt taxi về nhà. Taxi chưa bắt được nhưng có một chiếc xe đậu lại bên đường. Người trong xe bước ra chụp khăn lên miệng và lôi nàng vào trong xe, không cho nàng kịp hét lên kêu cứu.

Choàng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài,Charlotte mở mắt thấy mình ở trong căn phòng xa lạ. Nàng hốt hoảng giờ mền kiểm tra quần áo trên người. Là một bộ đồ ngủ, không phải bộ hôm qua nàng mặc. Tiếng gõ cửa phòng càng khiến nàng thêm hoảng sợ. Bước xuống giường, nàng đi nhanh đến chốt cửa lại.

-Chị Charlotte ơi.

- Ai đó.

- Em là Siya, em mang đồ ăn sáng lên cho chị, chị mở cửa cho em di.

- Cô bắt tôi về đây làm gì hả?

- Người bắt chị không phải là em.

- Vậy thì là ai hả?

- Đợi người đó về gặp chị nha, chứ em không thể nói gì. Chị ấy chỉ dặn em trông chừng chị, lo ăn uống cho chị thôi. Mở cửa đi chị.

- Tôi không mở.

- Chị không mở em đành phải tự mở.

Nghe tiếng động ngoài cửa đã đi xa. Charlotte he hé cửa quan sát, nàng chạy nhanh ra khỏi phòng, xuống nhà nấp vào một phòng khác. Chờ Siya đi lên lầu, nàng đã lẻn ra được sân vườn. Cổng chính trước mặt, Charlotte chạy chân không thật nhanh hòng trốn thoát khỏi căn nhà này. Cánh cửa chưa kịp mở thì phía sau, 3 4 tên thanh thiên ập đến bao vây lấy nàng. Tên cầm đầu ra tay tát vào mặt khiến khóe môi nàng chảy máu.

- Bắt cô ta lại.

Hai tên còn bắt lấy hai cánh tay nàng mà siết chặt. Cảm giác đau, xương như muốn gãy làm đôi, nàng không có sức kháng cự. Bị hai tên kéo ngược xuôi vào lại nhà. Lôi xềnh xệch lên phòng, quăng nàng xuống sàn.

- Khắp nhà đều có camera, có người canh gác, bà không trốn được đâu. Khôn hồn thì ở yên trong phòng đi. Đừng bắt bọn này phải động tay động chân nữa.

- Mấy người là ai hả? Tại sao lại bắt tôi.

Chống tay định ngồi dậy, nàng đã bị đẩy ngồi xộp xuống. Rất muốn chạy nhưng trước mắt nàng là 3 người đàn ông. Nàng có cố chống trả cũng không thể, đành phải nghe lời rồi tính tiếp.

- Cô không cần biết, bà chỉ cần biết là bà phải ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng để tôi bắt gặp cô bỏ trốn một lần nào nữa.

- Chuyện gì ồn ào vậy?

Âm thanh lạnh lùng phát ra từ dưới nhà, giọng nói quá đỗi quen thuộc. Như sợ mình nghe nhầm, Charlotte rướn người ngồi dậy chạy ra phòng xác nhận. Nàng không thể tin người con gái bằng xương bằng thịt đang hiên ngang tiến về phía nàng là Engfa. Chính Engfa là người bắt nàng đến đây sao? Làm sao có thể? Sao lại như vậy được.

Phẫn uất nhìn Engfa thong thả bước từng bước lên cầu thang. Charlotte giơ tay tát thật mạnh vào mặt. Engfa đứng im hứng trọn cái tát tay, không né tránh cũng không phát ra một âm thanh nào. Chỉ im lặng nhìn nàng nổi giận mà cười cợt.

- Tại sao chị lại làm như vậy hả? Tại sao?

- Cái con nhỏ điên này, sao mày dám hả?Cái tát tay chan chát phát ra âm thanh, Charlotte té ngã ra sàn, máu từ miệng nàng ứa nhiều hơn.

- Mọi người giải tán, ai làm việc này đi. Còn anh, xíu gặp tôi ở sân tập sau nhà.

Engfa nhìn chầm chầm anh vệ sĩ ra lệnh. Lướt qua nàng, cô đi vào căn phòng nàng vừa thức dậy. Quăng chiếc áo vest lên giường, ngồi xuống bàn trang điểm cởi bỏ đồng hồ.

- Còn không ngồi dậy, đợi tôi đỡ cô dậy hả?

- Sao chị lại có thể làm đến mức này hả?

- Là do cô cả thôi, tôi đã nói đừng khiến tôi làm điều tồi tệ hơn mà. Chẳng phải tôi đã nói cô nên đưa ra mức giá cho tôi hay sao. Không đưa thì tôi đành làm theo cách của mình.

- Chị có biết làm như vậy là phạm pháp không? Chị có thể sẽ phải đi tù đó.

- Cô đang lo lắng hay là đe dọa tôi vậy?

- Chị mau dừng lại những việc làm điên rồ này đi có được không ?

- Sao tôi phải dừng, cho tôi một lý do

- Vì tôi không muốn sau này chị phải hối hận.

- Nực cười, thiệt là nực cười. Người làm sai, kẻ gian dối không hối hận mà ngược lại người đi đòi công lý như tôi phải hối hận? Cô có biết cô đang nói cái gì không hả? Cô có biết tôi đã trải qua những gì không mà lên mặt dạy đời tôi hả?

Nắm chặt bả vai Charlotte kéo nàng đứng dậy, mặt Engfa đanh lại, nhìn nàng với ánh mắt sắt lẽm đầy thù hận lẫn tổn thương.

- Đau quá. Có vùng vẫy thoát khỏi đôi tay siết chặt không buông của Engfa, Charlotte thốt lên vỏn vẹn hai từ.- Cô mà cũng biết đau hả? Tôi tưởng cô chỉ biết đóng kịch là giỏi.

- Sao hả? Tôi nói không đúng sao? Đôi mắt rưng rưng ngấn lệ như vậy để cho ai coi.

Charlotte im lặng không nói một lời, nàng nhìn Engfa bằng đôi mắt tuôn rơi dòng lệ. Nàng muốn nhìn thật kỹ người con gái trước mặt.

" Con người chị, trái tim chị...tất cả đã thay đổi rồi sao? Sao chị có thể nói ra những lời nói độc ác, tàn nhẫn xát muối trái tim em như vậy ".

Cơn giận dữ càng bùng cháy thêm khi Charlotte không đáp lại dù chỉ một lời. Engfa mạnh bạo đặt nụ hôn lên môi nàng. Khóe môi đau rát, nhức nhối nàng giẫy giụa né tránh. Càng cố tránh Engfa càng muốn hôn. Ép sát nàng vào vách tường, không cho nàng có đường thoái lui. Charlotte buông xuôi đôi tay, buông lời bỏ mặc Engfa muốn làm gì thì làm. Ý thức được nàng thôi chống cự, Engfa
dần buông ra.

- Chị không còn yêu tôi thì ôm hôn tôi làm cái gì hả?-Nước mắt xuôi ngược dòng mặc nhiên cứ thế tuôn rơi.

- Bởi vì cô là loại đàn bà dễ dãi, vì mục đích có thể sẵn sàng lên giường với bất kỳ ai.

Chát, 5 ngón tay in hằn trên mặt Engfa. Nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi, lòng đau rã rời, tim nát vụn thành trăm mảnh.

- Bất kỳ ai.. cũng có thể nói tôi như vậy, nhưng chị thì không.

- Không dễ dãi vậy đêm hôm đó tại sao cô lại làm như vậy hả? Cô làm như vậy với ý đồ gì hả?

- Tôi làm như vậy là vì....- Vì cái gì hả?

- "Vì tôi yêu chị...vì tôi yêu chị"-tiếng yêu bị những hành động của Engfa làm cho nó chôn chặt xuống đáy lòng, không thể nào thốt ra được.

- VÌ CÁI GÌ SAO KHÔNG NÓI HẢI

- CẢ ĐỜI NÀY...CẢ ĐỜI NÀY TÔI CŨNG SẼ KHÔNG NÓI CHO CHỊ BIẾT.

- Cô không nói tôi cũng thừa biết cô lại muốn lừa tôi, bên cạnh tôi để về báo cáo với anh chồng quý hóa của cô chứ gì.

- Phải đó thì làm sao?

Engfa như muốn phát điên lên khi nghe được những lời xuất phát từ Charlotte. Nắm tay thô bạo lôi kéo nàng ngồi vào bàn trang điểm. Lôi trong túi xách ra một đống giấy tờ.

- Mau ký tên vào đây cho tôi.

- Sao tôi phải ký,

- Nếu cô còn muốn gặp lại con gái mình.

- Chị nói cái gì?-Câu nói của Engfa khiến hai tai nàng ù ù, lùng bùng, đôi tay run rẩy. Nước mắt ngắn dài nhìn cô.

Mở cửa phòng bước ra ngoài, Engfa lớn tiếng gọi.

- SIYA, CHỊ BẾ ĐỨA NHỎ LÊN ĐÂY MAU LÊN.

-DẠ.

Siya hối hả vào phòng bế Azura mang lên cho Engfa. Đang ngủ bị đánh thức, con bé khóc oang oang, Tiếng khóc vang dội lên tận phòng Engfa. Nghe tiếng con nít khóc Charlotte chạy ra. Nhìn thấy Azura trên tay Siya chị muốn lao vào bế con nhưng đã bị Engfa ngăn lại.- Bé đứa nhỏ về phòng đi.

Sau câu nói đó, Engfa tiếp tục thô bạo lôi Charlotte vào phòng, đóng sầm cửa lại.

- Muốn gặp con thì trước tiên phải ký tên vào giấy tờ chuyển nhượng cổ phần đó đi.

- Chị điên rồi hả? Tại sao lại lôi con vào. Chị muốn trả thù, muốn làm gì cứ nhắm vào tôi hay vào Win. Tại sao lại lôi con vào chứ hả? Tại sao?

Òa khóc nức nở, Charlotte đánh vào người Engfa mắng cô. Nàng khóc, nàng đau lòng đến mức đánh Engfa với sức lực bằng không.

- Chị dừng lại đi được không? Đừng đẩy mọi chuyện đi quá xa nữa.

- Tôi không dừng lại và sẽ không dừng lại cho đến khi nào trả được thù.-Từng câu từng chữ Engfa thốt ra một cách cương quyết.

- Azura là con của chị, con của chúng ta. Chị không được làm hại đến con, chị không được làm hại đến con.-Đôi chân không còn sức đứng vững, Charlotte quỵ xuống sàn, ôm lấy chân Engfa nói sự thật với cô.

- Cô...cô diễn hơi bị sâu rồi đó. Và...dừng ngay những hành động này lại trước khi tôi nổi cáu lên.-Hất tay Charlotte ra khỏi ống quần, Engfa chỉnh lại áo quần.

- Chị không tin, chị có thể điện thoại hỏi bác sĩ, đi xét nghiệm

ADN.

- Đứa nhỏ...là con tôi...

- Phải, là con của chị, nên tôi xin chị trả con lại cho tôi và dừng lại trước khi gây ra những việc khiến chị không thể kiểm soát.

- Nếu là con của tôi cũng tốt, càng thuận lợi hơn cho tôi. Cô có còn nhớ cái biên bản thỏa thuận không hả? Trong đó ghi rất rõ nếu tôi và cô không còn sống chung thì đứa nhỏ sẽ do tôi nuôi dưỡng. Muốn tôi suy nghĩ lại thì tốt nhất cô mau ký vào giấy tờ này mau đi.

- Được, tôi ký, tôi sẽ ký.

Vùng đứng dậy, Charlotte chạy nhanh đến bàn trang điểm. Không cần đọc những dòng chữ lằng quằng, nhiều trang nhiều tờ. Charlotte ký rồi quăng trả lại cho Engfa. Nước mắt rơi lã chã lấm lem nhòe trang giấy.

- Cô làm ướt hết rồi, ký lại đi.

Bản thứ hai chuẩn bị sẵn từ trước được quăng trên bàn. Nàng tiếp tục ký, nàng lau chùi hết nước mắt trên mặt nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, tuôn rơi không chịu ngừng lại. Nhìn thấy hình ảnh Charlotte khóc lóc càng khiến Engfa nổi giận thêm, lôi nàng đứng dậy sang phòng làm việc. Mở cửa tủ hồ sơ, tay chỉ vào, mặt ngước nhìn về phía nàng. Không biết tự bao giờ, khóe mắt cô đỏ ngầu hằn lên những đường chỉ máu.

- Trong đây có trên 20 bộ hồ sơ được in sẵn. Cô ở lại đây mà ký cho hoàn chỉnh. Khi nào ký xong thì mới được gặp con. Và thôi diễn cái màn kịch đem nước mắt ra làm tôi động lòng. Thôi tỏ vẻ đáng thương đó đi. Tôi kinh tởm lắm có biết không há?

Cánh cửa đóng sầm lại cũng là lúc Charlotte không còn kiềm chế cảm xúc được nữa. Nàng bật khóc to thành tiếng. Ngoài khóc ra nàng không biết mình phải làm gì lúc này. Tim đau nhói, mọi thứ rối tung, đầu óc mụ mị với những câu hỏi bủa quanh.

Bên ngoài cánh cửa Engfa nghe rõ tiếng nức nở, tiếng gào khóc của nàng. Tiếng khóc xé nát tâm can khiến cô không chịu đựng thêm được nữa. Nuốt nước mắt vào trong, cô chọn cách lạnh lùng bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top