Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luyên thuyên một hồi, dù Charlotte không hề muốn đi cùng ông bà Austin nhưng cuối cùng cũng phải đi, Engfa nói với nàng cứ yên tâm đi với ba mẹ, có chuyện gì để cô lo, nàng cũng không còn bướng nữa. Bà Austin chọn cho nàng một chiếc áo cổ lọ cùng một chiếc váy dài, nói là đi gặp gia đình người ta phải mặc kín đáo một chút để che lại toàn bộ dấu tích đêm qua, nếu không nhà người ta lại nghĩ nàng sau lưng con trai bọn họ ăn vụn...nhưng sự thật là vậy mà.

Cùng ông bà Austin lên xe đến chỗ hẹn, gương mặt Charlotte từ đầu đến cuối đều không cảm xúc, nàng đang nghĩ có khi nào ba nuốt lời nhân cơ hội này gả nàng đi luôn không, cho nên đến khi ngồi trên bàn ăn đối diện với Metawin gia Charlotte vẫn giữ thái độ đó.

"Charlotte..."

Win thấy Charlotte có chút kích động, hôm trước không khống chế được sự tức giận có làm tổn hại đến nàng, đến bây giờ đã rất hối hận, mấy hôm nay không gặp Charlotte, Win tiều tụy thấy rõ, râu ria lún phún nhìn trông như lớn hơn vài ba tuổi. Tối hôm qua, hắn nghe ba nói ông Austin hẹn cả nhà ra dùng cơm, còn có Charlotte, hắn mừng húm cả đêm qua không ngủ được, vì thế dáng vẻ đã tệ nay còn tệ hơn.

Mặc kệ Win nhìn mình chằm chằm, Charlotte vẫn tập trung vào chén súp trước mặt, độ sệt vừa phải, mùi vị cũng không tệ, nhưng vẫn không bằng Engfa làm a. Đến khi ông Austin nói câu đầu tiên, nàng mới ngẩng mặt lên nhìn, cơ mặt so với khi nãy có chút dãn ra.

"Anh Metawin, tôi biết nói điều này là hơi thất lễ, nhưng hôm nay tôi hẹn gia đình anh ra đây để nói với anh là Austin gia chúng tôi không muốn tiếp tục hôn sự của hai đứa nhỏ nữa."

Ông Austin nói rồi thở dài một cái, ông rất đắn đo, nhưng biết làm sao được, ông không thể làm khác hơn, nếu ở với Engfa là tốt hơn cho Charlotte thì ông đành từ chối đứa con rể này vậy.

Bộp. Người đàn ông trung niên ngồi đối diện sắc mặt chuyển xấu dùng tay đập bàn một cái sau đó lên tiếng.

"Anh Austin! Tôi tưởng anh hẹn tôi ra đây là để xin lỗi chuyện của con gái anh sau đó sẽ bàn đến hôn sự, tôi cũng có suy nghĩ, tuổi trẻ bồng bột, thích cảm giác mới lạ nhưng sau đó sẽ về với cái ban đầu nên tôi dự định sẽ tha thứ cho con gái anh nếu nó biết điều mà hối lỗi, nhưng không ngờ các người lại thừa nước đục thả câu, nhân chuyện này liền muốn cắt đứt, chỉ tội cho con trai tôi, vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ mấy ngày liền, nhưng nhìn con gái ông đi, khí sắc rất tốt nhỉ."

Ông Metawin liếc nhìn Charlotte rồi cười khinh một cái. Chết tiệt, nếu như ông không phải là trưởng bối thì tôi đã mắng ông một trận cho ra trò rồi, khí sắc tôi tốt thì có liên quan gì đến nồi cơm điện nhà ông?

Nghe ba mình nói, Win mới nhìn kỹ Charlotte một lần, vẫn xinh đẹp trắng trẻo, khí chất sang chảnh, hai má còn hồng hào, nhìn không ra là người mới có vấn đề về chuyện tình cảm. Chẳng lẽ một chút đau buồn cô ấy cũng không có sao? Lại nhìn đến chiếc áo che khuất gần hết cái cổ, hắn lại nhớ đến những dấu đo đỏ trên cổ Charlotte hôm đó, hai tay nắm chặt lại.

"Chuyện này là do Charlotte sai trước, nhưng anh cũng biết, chuyện tình cảm vốn dĩ không ép buộc được, lúc trước tôi còn nghĩ con bé cũng có tình cảm với Win, nhưng sau khi nghe nó nhiều lần khẳng định nó không hề có cảm giác với Win thì tôi cũng không ép nữa. Anh cũng không muốn con trai anh không hạnh phúc mà đúng không? Vậy thì kết thúc trong êm đẹp ngay lúc này đi."

Charlotte có chút cảm động nhìn ông Austin, không ngờ ông từng rất phản đối nhưng bây giờ lại vì nàng mà hạ giọng với Metawin gia như vậy. Nếu nói ông Austin sợ thế lực của Metawin gia thì hoang đường, mười cái tập đoàn Metawin thị ông còn không ngán nhưng vì giữa ông và ông Metawin có giao tình, cũng không muốn họ tung tin đồn thổi bôi nhọ Charlotte nên mới chịu ngồi thương lượng như vậy.

Ông Metawin trầm mặt nhìn ông Austin rồi lại nhìn Charlotte, quả thực ông chỉ biết con trai ông yêu con bé này, cũng chưa từng tìm hiểu xem Charlotte có yêu con trai ông hay không, vì ông nghĩ, một người đàn ông xuất sắc như con trai ông thì cô gái nào cũng sẽ động lòng, nhưng xem ra người đó không phải là Charlotte, ông trước giờ cũng không quá đáng với ai bao giờ.

"Được, hai đứa nó không hợp nhau thì chia tay, nhưng tôi không bỏ qua dễ dàng vậy đâu, người sai từ đầu là con gái ông, tôi sẽ rút vốn khỏi Austin Entertaiment."

"BA!! Sao ba lại đồng ý, con nhất định phải cưới cho bằng được Charlotte!!"

Win kích động đứng lên, sao ba lại dễ dàng đồng ý như vậy? Đây không phải là điều hắn muốn, hắn muốn ba hắn phải ép cho bằng được ông Austin gả Charlotte cho mình, nhưng bây giờ thì sao? Chỉ vì một câu nói "không hạnh phúc" của ông Austin mà ba hắn liền lập tức đồng ý, hắn không cần Charlotte phải yêu hắn, hắn yêu Charlotte là đủ rồi.

"Ai thèm cưới anh, chuyện anh định làm việc đồi bại với tôi ở công ty tôi chưa tính sổ với anh, anh còn không biết tốt xấu mạnh miệng như vậy, ha, bị Engfa chơi một vố cũng đáng đời."

"Em...!!"

"Con nói cái gì?! Nó định giở trò với con?!"

Bà Austin ngồi im lặng lắng nghe một hồi cũng hốt hoảng lên tiếng, hèn gì con gái bà không hề thấy áy náy sau khi chia tay Win, thậm chí còn tỏ ra chán ghét.

"Đúng vậy, hôm đó con quyết định chia tay, trước khi bị đuổi đi, anh ta còn định động tay động chân với con, nhưng may là có bảo vệ lên kịp, ba nói xem, ở bên cạnh người này có tốt không? Đàn ông như vậy, con không thèm."

"Anh đã nghe chưa? Gia đình tôi cũng không còn gì để nói nữa, Chuyện anh muốn rút vốn khỏi Austin Entertaiment tôi rất hoan nghênh."

Nói rồi cả ba người Austin gia rời khỏi nhà hàng lên xe, trước khi quay đi, ông Austin lạnh lùng liếc nhìn Win một cái, nếu không phải Charlotte gây chuyện thì ông đã đấm cho tên nhóc đó một cái rồi. Bà Metawin lắc đầu nhìn Win, ông Metawin xấu hổ mau chóng rời khỏi, thằng con trời đánh, ai dạy nó hành động làm nhục phụ nữ như vậy hả?

----------------------
Chiếc xe chạy vào khuôn viên Austin gia, Charlotte trong lòng như trút được gánh nặng, xe dừng lại, vội vàng chạy xuống vào nhà tìm Engfa. Nhưng người giúp việc nói Engfa đã ra ngoài khoảng ba mươi phút trước, hình như là đi tiễn bạn ra sân bay, nàng cũng biết người bạn đó là ai, Engfa cũng đã kể cho nàng nghe chuyện của Doris và người yêu cô ấy.

Ông Austin vào nhà sau, bà Austin đã lấy xe đi shopping với vài người bạn rồi. Charlotte hơi ngập ngừng nhìn ông Austin, hôm qua mới cãi nhau với ông, hôm nay ông lại giúp nàng, muốn nói cảm ơn ông một tiếng.

"Không cần cảm ơn ba, nếu con biết là 5 năm trước ba đã ép Engfa đi nước ngoài du học để cắt đứt con, nếu không sẽ ép gả con cho người khác thì con sẽ không bao giờ muốn nói cảm ơn ba đâu."

Ông Austin ngồi trên sofa ung dung nói, giả vờ không để ý nhưng vẫn nhận biết được sắc mặt Charlotte đang dần biến đổi. Ngay tức khắc, nàng chạy đến trước mặt ông cao giọng.

"Ba nói cái gì?! Là ba ép buộc chị ấy?!?! Ba đã biết từ trước đó đúng không?!"

"Ừm, ban đầu ba không muốn con biết chuyện này nên đã đưa ra điều kiện với Engfa, nhưng không ngờ con bé cũng không muốn con biết vì sợ con sẽ có hiềm khích với ba. Con bé đó, ba trói buộc nó như vậy nhưng nó vẫn tôn trọng ba, ba cảm thấy mình thật xấu hổ."

"Bây giờ ba mới biết xấu hổ sao?! Engfa luôn ở trước mặt con nói đỡ cho ba, mà ba lại làm vậy!! Ba có biết vì ba mà con đã từng nghi ngờ tình cảm của Engfa dành cho mình, thậm chí có lúc muốn dứt khoát cự tuyệt chị ấy, ngay cả khi Engfa trở về là vì con thì con lại nghĩ chị ấy muốn chơi đùa với con lần nữa, con đã mắng nhiết, khinh thường tình cảm của chị ấy nhưng chị ấy vẫn một mực dính lấy con không rời, bị con làm khó cũng không hề nói ra sự thật là vì nghĩ cho ba đó!!! Nếu như không phải Engfa từ đầu đến cuối âm thầm chịu đựng mặc dù có bị con chán ghét cỡ nào, thì bây giờ con không hạnh phúc như vậy đâu mà đã làm vợ của tên đồi bại Win Metawin rồi!!!"

"Ba biết là con sẽ rất tức giận, nhưng ba cũng giúp cho con một tay rồi, từ nay ba sẽ không cấm cản chuyện của hai đứa nữa. Con gái, đừng giận ba được không?"

"...con không biết, bây giờ con đang rất thất vọng về ba, thời gian 5 năm, không phải chỉ cần một lời nói đỡ của ba là xong đâu."

------------------------------
Nay khum thấy ai réo hết ta 😬

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top