Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang giai đoạn bất ổn, mọi việc đều phải cẩn thận, nói không chừng vừa mở cửa ra đã hứng ngay một nhát dao vào giữa mặt. Nghĩ thế, tôi bèn đặt nhẹ cuốn sách xuống giường, rón rén đi đến gần cửa hỏi khẽ, "Ai đấy?"

"Tôi đây." Giọng Chloe.

"Có việc gì ư?"

Chloe ngoài cửa không đáp, có lẽ đang phân vân không biết phải nói gì. Nhận ra đứng nói chuyện qua cánh cửa thế này có phần bất lịch sự, nhất là ở thời điểm hiện tại, cứ như đang đề phòng cô ấy vậy, tôi bèn mở cửa ra.

Chloe đứng đó, đầu cúi gầm rồi bất chợt ngước nhìn tôi, dáng vẻ tội nghiệp.

"Có việc gì à?"

Tôi ôn tồn hỏi lại lần nữa. Lần này tôi gắng cao giọng một chút, nghe cho có tinh thần hơn.

Chloe vẫn cúi đầu, tần ngần hồi lâu mới thốt ra, "Anh có thể cùng tôi ra ngoài đi dạo một vòng không? Đi một mình tôi hơi sợ."

Thật khó miêu tả cảm giác của tôi lúc ấy, vừa tò mò lại vừa ngạc nhiên.

"Ngoài trời đang mưa to, đi ra e không tiện, cô không ngại chứ?"

"À, tôi chỉ muốn đi loanh quanh một lát thôi. Nếu anh Huấn ngại mưa thì thôi vậy, tôi đi một mình cũng được."

"Không không, tôi sẵn sàng mà."

"Được."

Hai chúng tôi xuống lầu, mỗi người cầm một chiếc ô rồi báo cho chú Bang một tiếng. Chú cũng chỉ dặn chúng tôi hết sức cẩn thận, không được đi quá xa lối mòn kẻo lạc. Khu vực này toàn là cây cối rậm rịt, cảnh vật xung quanh cứ na ná nhau, dễ đi lạc. Tôi luôn miệng vâng dạ, rồi mở cửa dinh thự.

Kể từ khi đặt chân đến vào ngày 15, hôm nay là lần đầu tiên tôi ra khỏi nhà.

Bên ngoài mưa như trút nước, ào ạt đổ xuống mặt đất, nhiều chỗ đã úng nặng. Tôi và Chloe xòe ô đi ra khỏi vườn hoa, tới một khoảnh rừng. Tôi chỉ nghe người ta nói đi dạo trong mưa bụi, chứ chưa thấy ai tản bộ dưới mưa rào bao giờ. Sánh vai bên Chloe cũng không hề có cảm giác lãng mạn. Có hai nguyên nhân, một là người yêu cô ấy và bạn tôi vừa qua đời, dù là ai cũng không vui lên nổi; hai là mưa quá to, gió quất nước tạt, xung quanh toàn là tạp âm.

Mưa ràn rạt, tuy có che ô nhưng ống quần tôi vẫn ướt sũng, dính bết vào chân rất khó chịu.

Chloe mặc quần short đi dép tông nên không có gì đáng ngại.

"Thật phiền anh Huấn quá." Chloe đột nhiên lên tiếng. Cô ấy vẫn cúi gằm mặt, không quay sang nhìn tôi.

"Có phiền gì đâu, tôi cũng đang muốn ra ngoài đi dạo mà, mấy hôm nay quanh quẩn trong nhà ngột ngạt muốn chết."

"Ừm..."

"..."

"Về chuyện Hi Thừa, tôi muốn thay anh ấy xin lỗi các anh chị. Cuộc sống của mọi người đang yên đang lành lại bị xáo trộn, giờ còn bị đe dọa tính mạng nữa, thật áy náy."

Chloe đột ngột dừng bước, quay sang gập người xin lỗi, suýt nữa thì va phải mặt tôi.

"Đâu có... Là chúng tôi tự nguyện mà..." Tôi cuống cả lên, cũng cúi mình đáp lễ.

Mưa đổ xuống xối xả làm bùn bắn tung tóe, vấy bẩn cả mắt cá chân trắng muốt của Chloe, nhưng cô chẳng để tâm. Chúng tôi lại tiếp tục đi, cô vẫn luôn miệng xin lỗi.

"Tôi sực nghĩ ra câu này muốn hỏi, chẳng biết có tiện không." Tôi ngẩng lên, phóng mắt nhìn ra rừng cây đằng xa.

"Anh cứ hỏi đi."

"Hi Thừa và cô quen nhau thế nào vậy? Qua bạn bè giới thiệu ư?" Để ý thấy khóe môi Chloe giần giật, tôi hối hận ngay lập tức, vội lấp liếm, "Thật không phải, nếu cô không muốn trả lời..."

"Là bạn bè giới thiệu." Chloe thẳng thắn trả lời.

"Ô..."

"Lần đầu gặp mặt, tôi ghét anh ấy." Cloe đưa mắt nhìn con đường phía trước, "Có lẽ anh không tin, nhưng tôi ghét người giàu, đặc biệt là hạng công tử đại gia. Bạn bè tôi đều cho rằng tôi yêu anh ấy vì tiền, nhưng đâu phải. Tôi thích chính con người anh ấy thôi. Dù anh ấy có là ăn mày, tôi cũng muốn ở bên anh ấy. Tôi không muốn giải thích, nên chẳng quan tâm người khác nhìn nhận mình thế nào. Con người nên sống vì bản thân chứ đừng nên vì người khác, Thành Huấn, anh bảo có phải không?"

Tôi gật gù, "Tôi cũng nghĩ vậy. Bất kể người khác nghĩ thế nào, tôi cũng tin cô."

Chloe cười, "Chúng ta quen biết chưa lâu, anh còn chưa biết tôi là người thế nào, sao lại tin tôi? Chắc anh chỉ nói cho tôi vui thôi phải không? Dù vậy, tôi vẫn phải cảm ơn anh."

"Không phải đâu, tôi nói thật lòng mà. Cô nói đúng, chúng ta quen biết chưa lâu, nhưng tôi sẵn lòng tin tưởng cô."

Dường như e dè thái độ bày tỏ của tôi, Chloe nhìn tôi băng ánh mắt là lạ, rồi lập tức quay lại chủ đề, "Sau hai tháng quen biết, tôi mới phải lòng Hi Thừa. Thoạt đầu anh ấy cứ rủ tôi đi xem phim với lên bar, tôi đều từ chối. Về sau, có một lần, anh ấy lái xe đến dưới nhà đợi, làm tôi nổi giận đùng đùng, còn nói nhiều câu khó nghe nhưng Hi Thừa không hề giận, chỉ nói muốn mời tôi đi ăn bữa cơm, cùng nhau trò chuyện thôi, nếu tôi ghét anh ấy đến vậy thì từ sau này sẽ không làm phiền nữa. Tôi nói, ăn cơm cũng được nhưng phải để tôi trả tiền. Anh ấy đồng ý."

Chloe cứ kể mãi kể mãi, rồi đột nhiên nhoẻn cười hạnh phúc.

"Lúc ăn cơm, tôi cố ý làm thinh không nói năng gì. Nào ngờ Hi Thừa lại kể với tôi nhiều chuyện nhà mình, nào là cha tự sát mất sớm, còn phải mang tiếng xấu là kẻ giết người hàng loạt; nào là từ nhỏ, anh ấy đã bị người ta bàn tán chỉ trỏ, tuy buồn nhưng phải gắng tỏ vẻ thản nhiên như không, sợ mẹ trông thấy lại đau lòng. Anh ấy kể nhiều lắm, còn khóc nữa. Thấy thế, tôi bất giác lại xót xa. Anh ấy bảo chỉ muốn tìm một người lạ để trò chuyện mà thôi. Anh ấy cảm thấy tôi không giống những cô gái khác, nhưng không giống ở đâu thì không chịu nói cụ thể, tôi cũng không hỏi. Hi Thừa còn nói anh không có ác ý với tôi, cũng không định đeo bám tôi, hi vọng tôi đừng giận. Đến lúc ra về, anh ấy vẫn trả tiền, nói rằng về sau sẽ không gặp lại nữa, nên không thể nợ tôi."

Tôi cứ thế thả bộ, lặng lẽ nghe câu chuyện về cô và Hi Thừa, chẳng còn để ý đến tiếng mưa rào rào nữa.

"Nói ra thì xấu hổ lắm, anh không được cười tôi nhé." Chloe liếc trộm tôi, ngại ngùng.

"Tôi thề, không cười đâu."

"Thật ra về sau, tôi chủ động tới tìm Hi Thừa."

"Ừ?"

"Tôi gửi tin nhắn cho Hi Thừa, nói anh có biết bảo một cô gái rằng tôi không định đeo bám cô, là bất lịch sự thế nào không? Tôi xấu lắm à?"

Chloe cười, rồi xoay nhẹ cán ô đang cầm trong tay, khiến tán ô cũng xoay theo. Chiếc ô rực rỡ thoáng chốc biến thành một đóa hoa tươi thắm nở bừng trên đỉnh đầu cô.

"Chloe trả lời thế nào?"

"Anh ấy nói, tôi không định đeo bám cô. Tôi định cưới cô." Chloe đỏ mặt kể, "Tôi mắng anh ấy là lưu manh. Anh ấy đáp thật hối hận vì mình không phải lưu manh, nếu không tối hôm ấy đã bắt tôi về nhà làm phu nhân của trùm lưu manh rồi, ngày ngày đều có thể gặp mặt, việc gì phải nói chuyện qua tin nhắn thế này. Bấy giờ tôi vừa tức vừa buồn cười, cảm thấy gã này thật kì quặc, hôm qua còn đóng vai nam chính đau khổ, hôm nay đã mồm mép tép nhảy. Có lẽ chính tính cách đa dạng của anh ấy đã hấp dẫn tôi. Về sau chúng tôi bắt đầu trò chuyện thường xuyên, cũng gặp mặt thường xuyên hơn. Anh ấy đưa tôi đến
Mỹ, đến Anh, đến Nhật,... Thật ra đi đâu tôi cũng thấy không khác gì nhau, chẳng qua tôi chỉ muốn ở bên anh ấy ngày ngày mà thôi..."

Nghe cô ấy nói vậy, tôi bỗng thấy xót xa thay, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

"Anh ấy đã nói sẽ kết hôn với tôi, đợi lật lại bản án cho cha xong, chúng tôi sẽ đi tới một nơi xa thật xa, không ai hay biết. Anh ấy đã nói mà..."

Chloe cứ kể mãi kể mãi rồi khóc òa lên. Cô ấy vứt chiếc ô trong tay xuống đất, ngồi thụp xuống bưng mặt nức nở, đáng thương như một bé gái bị tịch thu con búp bê yêu quý nhất. Tôi chỉ còn cách đứng bên cạnh giương ô che cho cô, để mặc mưa hắt ướt áo mình.

Trở về phòng, việc đầu tiên tôi làm là tắm nước ấm và thay một bộ đồ khô.

Nhìn đồng hồ treo trên tường, mười phút nữa là 5 giờ đúng, xem ra sắp đến lúc xuống lầu chuẩn bị ăn tối rồi. Tôi tiện đường ghé qua gõ cửa phòng Tống Tinh. Cậu ta mở cửa ra, chẳng nói năng gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, đầy vẻ kì dị. Tôi bị nhìn đến phát cáu, bèn hỏi.

"Cậu nhìn gì, mau chuẩn bị xuống lầu ăn tối đi."

Cặp mắt cậu ta vẫn dán chặt vào tôi.

Tôi tức tối giục, "Này, cậu không sao chứ? Tôi đang nói với cậu đấy. Có phải ngủ nhiều quá lú cả đầu óc rồi không?"

Tống Tinh nói từng chữ một, cực kì chậm rãi.

"Phác Thành Huấn, cậu thích Chloe, phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top