Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lionheart

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã từng hỏi tên ngốc ấy tại sao cậu ta lại ghét Mozart đến thế.

Nhưng câu trả lời lại chẳng giống như những gì tôi nghĩ.

Tuy lời nói của cậu ấy sắc bén và cậu ấy chẳng bao giờ để ý đến cảm xúc của người khác, nhưng tôi chẳng bao giờ thấy cậu ấy nói xấu ai cả. Cậu ấy thậm chí còn chấp nhận một người như tôi, và dùng những từ ngữ rẻ tiền như "Tớ yêu cậu", "Cậu là tuyệt nhất", và "Tuyệt vời".

Nhưng khi cậu ta đã nói ghét ai đó, tức là cậu thật sự ghét người đó. Nhưng cậu ta sẽ không ghét bạn dù bạn có là kẻ ngốc nhất hay là kẻ xấu xa nhất, bởi vì cậu ấy là kiểu người có thể nhìn thấy sự tỏa sáng của người khác.

"Chà, kể cả khi cậu hỏi tớ như thế..."

Sau giờ học tại học viện Yumenosaki, trong một lớp học trống trải với những chiếc bàn cùng những chiếc ghế được đẩy vào trong góc. Chúng tôi thường dùng căn phòng này để làm phòng luyện tập của Knights—

"Hmm... Tớ chỉ ghét những gì tớ ghét thôi."

Mỗi khi cậu ấy nói những thứ vô lí, cái tên ngốc nói trên — Tsukinaga Leo bĩu môi. Hành động này của cậu ta là để đỗ lỗi cho tôi vì đã hỏi như thế, trông cậu ta thật trẻ con.

Tùy vào mỗi người, họ nghĩ cậu là một đứa con gái khi mới gặp lần đầu. Bạn có thể thấy cậu có dáng người nhỏ nhắn, thân hình khá thấp bé và mảnh khảnh, nhưng trông không có vẻ gì là mong manh dễ vỡ cả.

Cậu ấy đang chỉnh lại mái tóc rối của mình được nhuộm bởi ánh hoàng hôn rọi từ ngoài cửa sổ vào, rồi nằm dài trên sàn một cách nhàn rỗi.

Bó tóc của cậu tung lên rồi lại rơi xuống hệt như một cái đuôi — thật chướng mắt mà. Cậu ấy luôn luôn cư xử như thể mình đang ở nhà ở bất cứ đâu, nó hoàn toàn trái ngược với tôi, người luôn cảm thấy khó chịu dù ở bất cứ nơi nào.

Rõ ràng, tên ngốc đó đã bị cái gọi là "cảm hứng" đang lan tỏa khắp cơ thể trong khi chúng tôi đang thay đồng phục của Knights ... và giờ cậu ấy đang viết nguệch ngoạc trong cuốn sổ của mình.

Vì căn phòng trống này hiếm khi được quét dọn, nên bụi ở khắp mọi nơi, còn cậu ấy thì cứ lăn qua lăn lại mặc kệ đám bụi ấy. Cảm thấy chướng mắt, tôi giữ cậu ấy lại bằng cách giẫm lên người cậu.

Tôi tôn trọng cậu theo cách riêng của tôi. Cậu ta giống như một đứa trẻ sơ sinh, bằng cách nào đó đã trở thành học sinh trung học- cha mẹ của cậu sẽ nghĩ thế nào đây?

Đồng phục của Knights được thiết kế theo tông màu chủ đạo là màu trắng nên bất kì loại bụi bẩn nào cũng có thể thấy được trên chiếc áo.

"Mozart..."

Mặc kệ việc cậu đang bị tôi giẫm lên, tên ngốc đó than vãn khó chịu.

"Tớ nghe nói ông ấy sáng tác chỉ vì tiền. Vì thế tớ mới ghét ông ấy... có lẽ."

"Đó chỉ là một câu chuyện phổ biến thôi, đúng không? Những tin đồn xấu ấy có thể được lan ra bởi những đối thủ cạnh tranh của ông ấy. Bên cạnh đó, tôi chắc chắn tất cả các nhà soạn nhạc khó có thể sống qua ngày trong thời gian đó... Họ không thể sáng tác nhạc theo sở thích như cậu bây giờ đâu."

Những gì tôi học trên lớp hiện lên, tôi cười khổ. Tại sao tôi lại đứng ra bảo vệ cho các nhà soạn nhạc từ trước đây trong khi tôi chẳng biết lý do...? Thật vô lí.

"Chà, nó không có vấn đề gì."

"Sena, tớ cấm cậu nói "nó không có vấn đề gì", được chứ?"

Gọi tên tôi với ngữ điệu lạ lùng, cậu nhìn nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt cô đơn.

"Mọi thứ đều có vấn đề cả, hmm? Đó là do cách cậu nhìn nhận mọi thứ. Đừng áp đặt suy nghĩ của cậu lên tôi."

"Những từ tiêu cực sẽ khiến cậu cũng tiêu cực đó. Những từ dơ bẩn cũng sẽ khiến bản thân cậu dơ bẩn; đừng đánh giá thấp sức mạnh của ngôn từ. Nghe tớ chứ? Lệnh của Vua là tuyệt đối đấy~♪"

Mới đây cậu ta còn cười đùa, nhưng giờ cậu ta thật sự trở nên nghiêm túc.

"Kuaahh, ai gọi tớ là"Vua" đấy...!?"

"Đó chẳng phải là cậu sao. Dù sao thì, đừng có mà đánh trống lảng với tôi — đó là một trong những tật xấu của cậu đấy... Có gì sai nếu tham tiền? Chẳng phải có rất nhiều điều xấu trong ngành sáng tác nhạc sao? Thực tế, tôi thích những người như ông ấy chứ không phải những người đạo đức giả, những người mù quáng về việc làm những thứ cho thế giới như tình yêu, thế giới và Thiên Chúa. "

"Đó là cách cậu nhìn nhận, Sena. Đừng áp đặt suy nghĩ của cậu lên tớ~! Được chứ...? ♪"

Bắt chước những lời nói của tôi, cậu cười toe toét như thể đã làm được chuyện gì rất phi thường. Đó là điều khiến cậu ấy trông giống trẻ con... Dù sao thì, nó làm tôi phát bực nên tôi đã giẫm lên đầu cậu.

---

"Nngh, có cái gì đó sai ở đây. Đây không phải là những gì tớ muốn nói. Nó thật khó... ugh, ngôn ngữ thật hạn hẹp ! Tòa tháp Babel đã sụp đổ...! Bạn không thể giải thích chỉ với những từ này! Đúng là khó thật! Tất cả tớ cần là âm nhạc thôi!"

Không có bất cứ quan tâm nào về việc tôi đã đối xử ác với cậu, cậu làm bộ mặt khó chịu mà chẳng hợp với cậu chút nào.

Vậy các bạn các tin sức mạnh của từ ngữ không?

Cố gắng suy nghĩ trước khi nói... bằng cách nào đó nó khiến tôi cảm thấy thật ngu ngốc khi nghe mọi thứ từ bạn một cách chăm chú.

"Sena, cậu có biết, mặc dù Mozart chỉ sáng tác vì tiền, nhưng trong số đó có một bài hát mà ông ấy không viết vì lợi nhuận không ? Một kiệt tác lịch sử — Eine Kleine Nachtmusik hay còn gọi là A single small serenade.

"Ừ, tôi có học về nó ở trên lớp. Cậu cũng nên học đàng hoàng đi, hoặc là cậu sẽ ở lại lớp thêm một năm nữa.

"Tớ không thích lớp học. Tớ không biết tại sao, nhưng tớ cảm thấy việc học cứ như tẩy não và khiến tớ cứ bồn chồn. Tớ cứ như bị bó buộc trong khi cả vũ trụ rộng lớn thế này.

"Cậu lại đánh trống lảng rồi. Điều gì đã xảy ra, bởi ông ấy sáng tác vì tiền... và cậu không thích ông ấy?"

"Tớ không biết, nhưng tớ không thích! Tớ không hiểu về con người của Mozart, và tớ cũng có thể thích ông ấy nếu như có dịp được nói chuyện với ông ấy! Nhưng Mozart là người viết những kiệt tác ấy vì tiền thì số phận đã nguyền rủa ông ta trở thành một kẻ tham lam! Ahh, đó có thể là lí do mà tớ không thể chấp nhận ông ấy!?"

"Đừng hỏi ngược lại tôi. Càng nói tôi càng thấy rối... Tôi không hiểu cậu đang cố gắng nói về cái gì. Chúng ta hãy chấm dứt cuộc trò chuyện này được chứ?"

Cảm thấy thật vô nghĩa, tôi bỏ cuộc trò chuyện với tên ngốc ấy rồi bước ra khỏi lớp.

"Tôi có việc phải làm, nên... tôi sẽ về nhà trước. Cậu đừng nên nằm dài ở đây và về nhà đi, được chứ? Gia đình cậu không lo lắng à?

"Mm... đối với gia đình tớ, sẽ tốt hơn cho họ nếu không có một người như tớ ở xung quanh."

Tên ngốc ấy lẩm bẩm một cách khác thường, rồi từ từ đứng dậy và ném cho tôi một thứ gì đó.

Tôi bắt nó ngay lập tức. Nó rơi thẳng vào lòng bàn tay tôi như thể bị hút vào. Tôi nhìn vào nó — đó là một cuộn băng cát sét dùng để thu nhạc. Thật lỗi thời.

"Cái gì đây?"

"Bài hát mới. Tựa đề là... hmm... A little Sena Izumi! ♪"

"Cái gì, đây không phải là sự xáo trộn của 'a little serenade'? Cảm giác về ngôn ngữ của cậu thật sự tồi tệ... Tôi đoán tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đem nó về, nhưng tôi phải làm gì với nó? Đừng nói nói với tôi là chúng ta sẽ tập luyện bài hát này cho buổi diễn tiếp theo?"

"Cậu muốn như thế sao! Tớ viết ra bài hát này bởi vì tớ thích thế! Wahaha! ☆"

"Uh huh. Được rồi, tớ sẽ giữ kĩ nó. ... Hẹn gặp lại. Bye~?"

"Sena. Cậu biết, thay vì ghét Mozart..."

Trong một khoảnh khắc hiếm hoi xuất hiện, tên ngốc ấy nhìn thẳng vào tôi, và nói với nụ cười có chút buồn phiền.

"... Tớ có thể chỉ là ghen tị với Mozart."

Sẽ có quá nhiều nỗi đau nếu hỏi cậu ấy ý cậu là gì, nên tôi đã không hỏi — ngay cả bây giờ, tôi vẫn không hiểu ý cậu ta là gì.

---

Thời gian trôi qua kể từ đó.

Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, và cậu ấy đã biến mất. Đã lâu lắm rồi tôi không gặp được cậu, thậm chí tôi có thể quên đi gương mặt cậu. Nhưng dù vậy, cậu vẫn là leader của Knights... Vì vậy để tham gia Dreamfes, chúng tôi cần chữ kí của cậu cho tờ đăng kí.

DDD sẽ sớm bắt đầu.

Và chúng tôi dự định sẽ tham gia.

Nên tôi đã đến thăm nhà cậu ấy.

Ngôi nhà của cậu ấy là một ngôi nhà rất bình thường. Ai có thể nghĩ rằng một người như cậu ấy lại sống ở nơi như thế này? Ý tôi là, so với những thiếu gia đang học tại học viện Yumenosaki, ngôi nhà này trông có vẻ thật bình thường và khá cổ kính.

Tôi đã từng ghé thăm nhà cậu nhiều lần trước đây, nên tôi có thể tới đây mà không bị lạc đường. Mặc dù tôi hơi do dự khi đứng trước ngưỡng cửa, thật phiền phức khi dành thời gian của mình cho tên ngốc đó, nên tôi nhanh chóng bấm chuông.

Trong lúc tôi phủi những cánh hoa anh đào dính trên bộ đồng phục, cánh cửa từ từ mở ra. Tôi có thể nhìn thấy một mái tóc bồng bềnh qua cánh cửa.

Đó là em gái của cậu ây. Nhìn thấy bộ đồng phục mà cô bé đang mặc, tôi đoán cô ấy vừa mới từ trường về nhà. Cô nhút nhát nhìn tôi.

Nhưng tôi đã từng tới đây nhiều lần, cô ấy hẳn phải biết tôi là ai chứ. Sau một chút do dự, biểu hiện của cô đã thả lỏng hơn và tôi nhận được một nụ cười vô cùng đáng yêu từ cô.

"Xi-Xin chào, um, anh Izumi."

"Mm, này. Anh trai em có ở nhà không?"

"Ah, anh hai đang..."

"... ở đây," Cô yếu ớt nói.

"Anh hiểu rồi," Tôi trả lời và bước đến gần cô ấy thật chậm rãi.

"Xin lỗi, nhưng... Hãy đưa cái này cho tên ngốc đó. Nói với cậu ấy rằng cậu ấy không cần đọc hết; anh chỉ cần cậu ấy kí tên. Anh sẽ trở lại vào ngày mai."

Như tôi đã nói, tôi đưa lại cái phong bì cho cô ấy. Công việc của tôi đã xong, tôi xoay người rời đi.

"Um..."

Cô ấy vội nắm lấy tay áo của bộ đồng phục tôi với vẻ ấp úng.

Lông mày cô nhíu lại lo lắng, cô ấy tuyệt vọng gọi tôi.

"Anh có thể nói gì đó với anh hai để làm anh ấy ra khỏi phòng được không...? Nếu đó là anh, em nghĩ anh hai sẽ nghe lời."

Cô nói bằng giọng run rẩy. Cô ngước mắt nhìn tôi với đôi mắt đã tràn đầy những giọt lệ.

"Ít-Ít nhất... bảo anh ấy hãy ăn đi...anh ấy không nghe lời em, với tình trạng này... anh ấy sẽ kiệt sức mất. Làm-Làm ơn hãy giúp em.''

Tôi muốn từ chối cô ấy theo cách thông thường của tôi. Tôi nghĩ những gì tôi nói bây giờ, chắc chắn cậu ấy sẽ không nghe theo. Đó là mong muốn riêng của cậu ấy, cậu đã bịt tai lại, quăng mọi thứ đi và chạy trốn. Tôi đã vỡ mộng với cậu, và tôi vẫn còn giận; Tôi đã không mong đợi gì từ cậu ấy nữa.

Đối với một người anh đáng thương khiến cho một cô em gái khóc thế này... không còn lý do để cậu ấy sống nữa, đúng không?

Sẽ tốt hơn nếu cậu ta chết đi?

Giải thoát cậu ấy. Đó là ý nghĩ của tôi từ tận đáy lòng.

Kể cả khi tôi định làm như thế. Nhưng em gái cậu ấy khóc trước mặt tôi, những giọt nước mắt lăn dài trên má cô... thật sự rất giống với cậu ấy trước đây.

Những gì tôi có thể làm là im lặng đứng tại chỗ.

Vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?

"Này."

Một giọng nói thật hoài niệm vang lên.

Bất ngờ, tôi quay đầu nhìn lại. Ngay bên cạnh em gái cậu ấy, trước lối vào nhà là phòng của cậu. Cánh cửa chỉ được mở hé ra . Tôi có thể nhìn thấy gương mặt cậu ló ra từ bên trong.

Môi tôi mím chặt lại, cậu hét lên với giọng khàn khàn.

"Không được làm Ruka khóc."

"... Tôi không phải lí do mà em ấy khóc."

Tôi nhìn cậu khi cậu đang yếu ớt phàn nàn. Tôi có rất nhiều thứ muốn kể cho cậu nghe và thậm chí tôi còn muốn đấm cậu thật mạnh cho hả giận. Nhưng vì một số lí do, mọi thứ ấy dường như biến mất.

Tôi nhìn cậu. Mệt mỏi, quần áo thì xộc xệch, mái tóc thì rối bù... với quầng thâm dưới đôi mắt cậu, cơ thể cậu run rẩy như một sinh vật bất lực nhất thế giới.

Tuổi trẻ cậu đầy rẫy những vết nứt; sự thanh cao và rạng rỡ này chỉ còn trong quá khứ, và cậu ấy chọn chôn vùi nó đi.

Nhưng có những chuyện tôi cần phải làm.

"... Ít nhất cũng phải ăn một chút gì đó chứ."

Chỉ nói vài lời, tôi quay đầu bước về nhà.

Tôi sẽ không nhìn lại một lần nào nữa.

Tôi không còn quan tâm đến những giấc mơ đã bị đổ vỡ.

---

Tôi bước dọc bờ biển để đi đến trạm xe gần nhất.

Vì đây là mùa xuân nên chẳng có ai ở bãi biển cả. Những gì còn lại chỉ là những chiếc lon rỗng và tàn dư pháo hoa của con người, ngoài ra còn có rong biển và vỏ sò nữa. Tôi không quan tâm về việc sẽ cảm thấy khó chịu nếu như đôi giày bị bẩn, tôi chỉ sải chân nhanh chóng bước đi.

Tôi đeo tai nghe rồi kết nối với iPod. Xác nhận đã kết nối thành công, tôi mới thong thả bước đi.

iPod của tôi lưu đầy những bài hát cậu đã sáng tác. Tôi đã nói với cậu rằng tôi không muốn, nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục viết ra những bài hát mới và tải chúng lên. Nhưng nhờ cậu mà tôi không cần phải mua nhạc nữa. Thật tiện lợi mà.

Bên cạnh đó, tôi không ghét bài hát này.

Trong cái thế giới đầy những điều khó chịu này, rất hiếm có một thứ làm tôi không ghét.

Nhưng lần cuối cậu ấy tải nhạc lên iPod của tôi là từ khi nào?

Tôi không thể nhớ được.

Tôi cúi đầu bước đi cùng với những giai điệu quen thuộc này.

"....."

Bỗng dưng, tôi đột ngột dừng lại.

Một bài hát với giọng hát khó nghe xuất hiện. Nó không bắt được theo nhịp, thậm chí còn căng thẳng. Nhưng dù thế nào, nó vẫn vang lớn như thể không bị điếc...

Đó là giọng hát của tôi, từ rất lâu trước đây.

Tôi đã làm công việc người mẫu một cách hoàn hảo, nhưng tôi chưa có kinh nghiệm trong việc hát cho mọi người nghe, nên... giọng hát của tôi có thể nói là kinh khủng. Sau một khóa học, tôi đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.

Thông thường, tôi không thể tiếp tục nghe nó và bật bài khác sau vài giây, nhưng có lí do kể cả tôi cảm thấy khó chịu, tôi vẫn cho nó chạy.

Ngay lập tức, giọng hát bị cắt ngang, thay vào đó là giọng của một tên ngốc vui vẻ đang cười.

— Wahahaha ☆ Cậu có khuôn mặt đẹp, nhưng giọng hát của cậu hoàn toàn lạc tông! Thật thú vị!

— Nhưng giọng hát của cậu thật đẹp, nên tớ chắc chắn sẽ tốt lên sau huấn luyện thôi! Tớ thích nó! ♪

Sau đó, tôi nghe giọng mình hét lên thất vọng, rồi tôi quăng một cái ghế hoặc thứ gì khác. Cậu ấy sẽ nhanh chóng né đi và khiến tôi tức giận, một loạt âm thanh cứ tiếp tục vang lên...

Giữa những điều ấy, một giai điệu đẹp vẫn đang phát. Bài hát này không có trong bất kì cửa hàng nào trong vũ trụ rộng lớn này, nó chỉ có trong iPod của tôi thôi, như một vật vô cùng giá trị.

Sau khi lắng nghe những tiếng vọng của tuổi trẻ, tôi tiếp tục đi dọc theo bãi biển ảm đạm như một vùng đất hoang sơ không có cánh cửa cho sự sống.

Cậu thuần khiết như một đứa trẻ, và chơi những giai điệu với niềm đam mê cháy bỏng. Tôi không ghét những bài hát của cậu. Thật ra, tôi lại thật sự thích những bài hát này.

Tôi không biết không xấu hổ như cậu, vì thế tôi không nói những thứ như "Tôi yêu nó". Vì tôi trái ngược với cậu, nên tôi không thể thể hiện những cảm xúc tích cực với người khác.

Nhưng dù vậy, những bài hát mà cậu đã sáng tác không dành cho một người xa lạ. Tất nhiên, chúng không được viết vì tiền... hoặc ít nhất, cậu viết nó vì tôi, vì chúng tôi.

Đó là lí do tôi thích chúng.

Được cùng cậu hát những bài hát cậu viết nên — đó là hạnh phúc của tôi.

Nhưng...

Thanh kiếm của cậu đã bị bào mòn bởi nỗi buồn, và bị bẻ gãy bởi sự ác độc.

Cậu không thể chiến đấu nữa. Có lẽ Knights sẽ mãi mãi không thể tỏa sáng một cách hoàn hảo. Nó đã bị hư hỏng, uốn cong, rồi vỡ ra thành từng mảnh.

Nhưng những thứ cậu để lại, dù nó có nhỏ nhoi, nhưng nó vẫn tồn tại. Trong iPod này, trong Knights đang bị tàn phá... và trong cả trái tim tôi.

Giữ lấy điều đó, tôi vẫn tự hào, ngay cả khi niềm tự hào đó chỉ là một trò lừa dối.

Ngay cả khi tôi bị lạm dụng.

Ngay cả khi tôi trở nên xấu xí và có những hành động tồi tệ.

Nhưng tôi mặc kệ...

Bởi vì có một người nói rằng cậu yêu tôi — người gọi tôi là xinh đẹp. Cậu chấp nhận tôi, yêu thương tôi, khiến tuổi trẻ tôi trở nên đẹp đẽ.

Tôi vẫn cứ bước tiếp, không quay đầu nhìn lại.

Ngay cả khi nó chỉ còn là một chiến trường đẫm máu. Ngay cả khi tôi chỉ còn một mình.

"Vua" của chúng tôi không thể bước tiếp nữa, nên...

Tôi sẽ bước tiếp trên con đường cậu, và mang lại chiến thắng vinh quang cho chúng ta.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top