Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Về nhà mẹ

Trong đầu Đàm Đài Tẫn rối bời, nhưng hắn không muốn để Diệp Tịch Vụ rời xa mình, càng không dám tưởng tượng sau này Diệp Tịch Vụ sẽ ở bên cạnh một nam nhân khác, nam nhân kia sẽ danh chính ngôn thuận chơi vú nàng mỗi đêm, còn cả mông và hoa huyệt, thậm chí là cúc huyệt hắn chưa khai phá tới.

Đàm Đài Tẫn đen mặt kéo người vào lòng: “Không hoà li, Vụ nhi, đừng hoà li!”

Diệp Tịch Vụ nghe âm thanh của hắn ở bên tai nên mới nhớ, nước mắt lại liên tục rơi ra: “Người ngươi thích là Bạch Lê Quân, ta không muốn ở bên cạnh ngươi nữa!”

Một tay Đàm Đài Tẫn đỡ thân thể mềm oặt như rắn nước của nàng, tay khác đè trên lưng, không cho nàng rời khỏi ngực mình: “Ta và nàng ấy không có gì cả!”

“Ngươi lừa ai? Tròng mắt của ngươi đều dính lên người nàng ta! Nữ nhân kia còn liếc mắt đưa tình với ngươi, ngươi nghĩ bổn tiểu thư bị đui sao?”

Đàm Đài Tẫn thúc hông mình lên, bàn tay đang đỡ eo nàng dịch xuống đến mông: “Hôm nay ta không nhìn nàng ta, chỉ nhìn một mình nàng!”

Diệp Tịch Vụ cực không thích bộ dạng này của hắn: “Ngươi dám nói nói không thích nàng sao?”

“Ta…” Đàm Đài Tẫn không biết phải trả lời thế nào, Bạch Lê Quân đã gả đi, hắn cũng đã có Diệp Tịch Vụ, tuy vị Diệp đại tiểu thư này luôn làm hắn lo lắng, lại vừa đẹp vừa dâm, nhưng hắn không muốn buông bỏ nữ nhân trong ngực ra.

Hắn không biết bản thân mình đối với Diệp Tịch Vụ là loại tình cảm gì, nhưng đã lâu rồi hắn không còn muốn ở bên Bạch Lê Quân nữa. Hắn cũng không dám tưởng tượng đến cảnh tượng thê tử của mình ngủ với người khác.

Đàm Đài Tẫn nói: “Ta và nàng ấy đã thành gia rồi…”

Diệp Tịch Vụ giơ nắm đấm đánh hắn, khóc lớn: “Chỉ vì nàng ta đã thành hôn thôi phải không? Chứ thật ra ngươi thích nàng ta hơn ta, đúng không?”

“Vụ Nhi…” Đàm Đài Tẫn nhìn nàng khóc đến mức thở hổn hển, trong lòng đau thắt lại: “Không phải, nàng đừng khóc!”

Ma xui quỷ khiến thế nào, Đàm Đài Tẫn cúi đầu hôn nàng, liếm luôn những giọt nước mắt: “Hôm nay chúng ta không làm gì cả, nàng đừng khóc, cũng đừng nhắc đến chuyện hoà li…Vụ Nhi, nàng nhìn ta…ngoan…”

Nghe được giọng nói dịu dàng chưa từng có của Đàm Đài Tẫn, Diệp Tịch Vụ càng khóc thảm hơn, ngay cả mũi cũng biến thành màu hồng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, hàng mi cong vút đều bị ướt đẫm.

Đàm Đài Tẫn nghe tiếng nàng khóc, hắn hận không thể liếm hết nước mắt của nàng, cho nên bịt kín miệng, cạy hàm nàng ra, dụ dỗ chiếc lưỡi đinh hương của nàng quấn lấy mình, hai đầu lưỡi ướt át, dây dưa một hồi.

Một tay Đàm Đài Tẫn nắm lấy bả vai Diệp Tịch Vụ, để nàng không ngã xuống, một tay tìm đến núm vú đã bị hắn mút đến mức sưng đỏ, hai ngón tay vân vê núm vú như quả dâu tây, an ủi tâm trạng của tiểu thê tử mình.

“Vụ Nhi…bảo bối của ta, đừng khóc…”

Tại hậu viện khuê phòng của phủ Thừa Tướng…

Hơi nóng từ bồn nước tắm lượn lờ bốc lên, cánh hoa thơm ngào ngạt lơ lửng trên mặt nước, mỹ nhân dựa vào cạnh bồn, mái tóc đen tản ra, che đi tấm lưng lả lơi không tì vết.

Thời khắc này, mỹ nhân ngồi trong bồn nước phủ đầy cánh hoa phát ra từng tiếng rên rỉ dụ hoặc.

Diệp Tịch Vụ dựa vào vách bồn tắm màu ngọc bích, nửa bầu vú lộ trên mặt nước, cánh hoa hồng bồng bềnh theo dòng nước nhấp nhô trên người nàng, nửa che nửa lộ đầu vú gợi cảm mà Đàm Đài Tẫn yêu thích không thôi.

Da thịt trắng nõn của Diệp Tịch Vụ bị nhiệt độ của bồn tắm làm cho ửng hồng, chiếc cổ thiên nga ngẩng cao trắng muốt, lộ ra xương quai xanh và xương hàm thon gọn.

“A…ư…”

Diệp Tịch Vụ đưa tay nâng hai vú mình lên, ngón cái và ngón trỏ thử véo lấy hai điểm non mềm kia, đầu vú nhạy cảm của nàng bị kích thích lập tức cứng lên.

Nàng căng cứng thân mình, quỳ hai chân dạng ra, lặng lẽ cọ xát âm hộ mình, rất nhanh hai cánh hoa tựa như con bào ngư tách ra, tiểu huyệt ẩm ướt và âm đế đều dính sát đáy hồ.

Theo động tác của nàng, toàn bộ ngực đều nổi lên mặt nước, đầu vú đỏ tươi giống như hai quả mâm xôi, màu diễm lệ tựa như hoa sen, trên đó còn dính cánh hoa hồng, che đi quầng vú đang xấu hổ, nhưng lại khiến người khác phải suy nghĩ lung tung.

“A…đừng….không phải vậy…”

Bàn tay ngọc ngà được chăm sóc kỹ lưỡng của nàng vân vê đầu vú không sướng bằng bàn tay to lớn thô ráp của Đàm Đài Tẫn, và cả đầu lưỡi ướt át đầy kích thích kia nữa.

Không biết vì sao, tên thư sinh kia chỉ cần xoa nắn vú nàng, đưa miệng ngậm lấy núm vú rồi cắn mút là có thể dễ dàng khơi lên dục vọng trong nàng. Chưa kể, khi hắn cố ý tra tấn nàng, dùng vết chai sần trên lòng bàn tay cọ lên nhũ thịt non mềm của nàng, trên mặt lộ rõ dục vọng, từng chút khiêu khích núm vú sưng đỏ của nàng, thì có thể khiến Diệp Tịch Vụ mềm nhũn cả người, nước ra lênh láng.

Mà lúc này, bên trong bồn tắm chỉ có một mình Diệp Tịch Vụ, không ai giúp nàng ngậm lấy đầu vú sưng to ngứa ngáy, càng không có dương vật dữ tợn của nam nhân đâm vào tiểu huyệt trống trải của nàng.

Diệp Tịch Vụ hơi cau mày, nàng bất mãn buông vú mình ra, một lần nữa ngồi xuống bồn tắm. Ở dưới đáy nước, nàng đưa ngón tay nhẹ tách âm hộ mình ra, ngón tay lướt qua âm đế mỏng manh, đột nhiên nàng run cả người lên.

“A…”

Trong huyệt cực kỹ trống rỗng, nó vẫn đang thiếu cái gì đó.

Cuối cùng Diệp Tịch Vụ thu tay lại, bực bội đánh lên mặt nước!

“Tên khốn kiếp Đàm Đài Tẫn Này!”

Diệp Tịch Vụ rầu rĩ nghĩ, mình đã về nhà mẫu thân cả nửa tháng rồi, chẳng lẽ chuyện ở Đàm phủ vẫn chưa xử lý xong? Hoặc có thể nói, trong khoảng thời gian này, hắn đã chọn biểu tỷ của mình?

Kể từ lần bị Đàm Đài Tẫn lột sạch quần áo ở thư phòng đến nay, đã qua nửa tháng, rốt cuộc, ngày đó hai người còn chưa làm xong.

Đàm Đài Tẫn thấy Diệp Tịch Vụ khóc nức nở trong lòng mình, hắn bất đắc dĩ rút côn thịt gân guốc đầy dâm thuỷ ra. Hắn tự sục vài trăm cái rồi bắn tinh dịch trắng đục lên cửa huyệt nàng.

Đêm đó, Diệp Tịch Vụ mang theo tay nải trở về phủ Thừa tướng.

Ấy vậy mà Đàm Đài Tẫn không thèm ngăn nàng, chỉ là trước khi lên xe ngựa, hắn ôm nàng nói: “Ta và nàng là do Thánh Thượng chỉ hôn, nàng muốn hoà li thì không dễ vậy đâu! Đợi ta thu xếp cho người trong phủ thỏa đáng rồi đến đón nàng, nàng không được đi Thanh Lâu Hí Viên! Nếu không, đến lúc đó ta đâm nát huyệt nàng, nghe rõ chưa?”

Diệp Tịch Vụ bĩu môi, đẩy hắn ra, rồi nhanh chóng chui vào xe ngựa.

Một khoảng thời gian sau đó, không biết vì sao, Diệp Tịch Vụ thật sự không đến các con hẻm ăn chơi đàng điếm với các tỷ muội nữa. Một mình ở trong khuê phòng, trong lòng thầm mong Đàm Đài Tẫn hạ mình đến đón nàng.

Nào ngờ, nàng đã đợi nửa tháng rồi vẫn không thấy Đàm Đài Tẫn đâu.

Diệp Tịch Vụ càng nghĩ càng giận, nàng đứng lên, ra khỏi bồn tắm, lau khô bọt nước còn dính trên người, mặc trung y, mang vớ, rồi khoác một chiếc áo lông chồn màu trắng bạc. Mặc cho ban đêm gió lạnh, nàng vẫn chạy đến thư phòng của cha.

Cái gì mà Thánh Thượng chỉ hôn rất khó hòa li, nếu nàng có thể khiến Đàm Đài Tẫn cưới mình, thì nhất định cũng sẽ có cách để phá bỏ cuộc hôn nhân này.

Nàng muốn nhanh chóng ném tên thư sinh không biết điều này ra, để tìm một nam nhân khác nghe lời hơn.

“Tiểu thư! Tiểu thư!” Thuý Điệp và gia đinh trong phủ hoang mang cầm đèn chạy theo nàng, bọn họ sợ sương đêm dày đặc làm Diệp đại tiểu thư té ngã.

Diệp Tịch Vụ đi vào thư phòng, đang định đẩy cửa vào thì bị quản gia canh cửa ngăn lại: “Xin tiểu thư đợi một lát, lão gia đang tiếp khách bên trong!”

“Tiếp khách?” Diệp Tịch Vụ khó hiểu: “Đã trễ thế này rồi còn có khách nào nữa?”

Quản gia ghé sát tai nàng, thấp giọng nói: “Là Binh bộ thượng thư, gần đây phía Bắc bị mất mùa, lại bị quân khởi nghĩa làm loạn. Vài ngày trước, cô gia đã lĩnh chỉ đến phía Bắc dẹp loạn rồi!”

Diệp Tịch Vụ sửng sốt, gió lạnh chui vào áo choàng nàng, khiến nàng rùng mình quấn chặt áo lông chồn hơn, một nửa gương mặt xinh đẹp bị chiếc áo hồ ly che lấp: “Cô gia gì? Cô gia nhà ai?”

Quản gia cũng sững sờ, hắn không ngờ Diệp Tịch Vụ lại không biết chuyện này, vốn dĩ hắn tưởng Diệp Tịch Vụ về nhà mẫu thân là vì Đàm Đài Tẫn không có ở Đàm Phủ: “Chính là Đàm Đài Tẫn cô gia!”

“Cái gì?” Âm giọng của Diệp Tịch Vụ đột nhiên tăng lên, đến mức quản gia phải nháy mắt ra hiệu cho nàng.

Nhưng Diệp Tịch Vụ mặc kệ, trước giờ ở phủ thừa tướng này nàng là trời.

Nàng xông lên chất vấn: “Hắn chỉ là một tên thư sinh yếu đuối, đến phương Bắc bình loạn cái gì? Bình loạn bằng cách nào? Sao các người không nói sớm cho ta biết?”

Khuôn mặt quản gia khổ sở, không biết nên làm thế nào cho phải.

Lúc này, Diệp Thừa Tướng mở cửa thư phòng ra, mặt nghiêm túc nhìn Diệp Tịch Vụ, nói: “Có chuyện gì qua gian kia rồi nói!”

Diệp Tịch Vụ bước lên, ánh mắt mong đợi, muốn được nghe giải thích thỏa đáng: “Cha…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top