Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 18: Bắt đầu vào cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hiro: Ừm... xin giới thiệu với mọi người, đây là Dionaea, Traptrix Dionaea. Matt và Nolegs chắc chắn là đã biết cô ta từ trước rồi

- Matt: D-Dionaea!? Cô đang làm cái quái gì ở vậy hả!?

- Hiro: Sao mình cứ cảm thấy Déjà Vù thế nào ấy nhỉ?... (Chapter 16)

- Nolegs: *núp sau lưng Matt*

- Natalie: Dionaea à? Hmm... đúng là thật rồi, theo như trên các tài liệu về cô thì cô trông y hệt.

- Anna: Là thần rừng á!?

- Lance: Mọi người làm quen với nhau ở đây đi, tôi cần làm một vài thứ trước khi hoàn toàn rời khỏi cái Pháo Đài Sắt này.

- Natalie: Làm gì cơ?

Lance đập tay vào mặt và tỏ ra thái độ khó chịu.

- Lance: Ngưng ngay việc hỏi tôi muốn đi đâu và làm gì được chưa?...

- Natalie:...Được, nhưng ta sẽ theo dõi mọi hành động của ngươi đấy.

Lance đi đến phòng thí nghiệm để gặp Kagaku.

- Lance: Thế nào rồi?

- Kagaku: Haiz...vẫn chưa có gì mới.

- Lance: Cậu cảm thấy công việc này thế nào? Có stress quá không?

- Kagaku: Không hề, tôi chỉ cần dùng cái não là được.

- Lance: Vậy thì...tôi muốn nhờ cậu một chuyện.

- Kagaku: Chuyện gì?

- Lance: Cậu có thể quản lý cái Pháo Đài Sắt này thay tôi một thời gian được không?

- Kagaku: Điều đó thì không khó, nhưng tại sao? Có công việc gì quan trọng lắm à?

- Lance: Tôi cùng với những vị khách VIP mà cậu đã gặp sẽ đi đến lục địa phía Nam để tìm kiếm thêm thông tin về bọn Monolith, tôi sẽ gửi phần thông tin về cho mọi người. Nhưng nếu như tôi chết...thì cái Pháo Đài này sẽ là của cậu.

- Kagaku: C-Cái gì!?

- Lance: Nếu như họ không tin thì bằng chứng đây, tôi đã ghi âm hết câu vừa rồi.

- Kagaku: N-Nhưn-

- Lance: Thứ nhất, đây cuộc chiến sống còn, chúng ta phải hi sinh mọi thứ để có thể bảo vệ được Trái Đất, cho dù đó có là tính mạng của mình đi chăng nữa (Nhưng trên thực tế thì Lance không muốn hi sinh quá nhiều thứ đến mức mà dù có thắng đi chăng nữa... thì Trái Đất cũng sẽ bị hủy diệt bởi "sự hi sinh cao cả" của họ). Thứ hai, đây là mệnh lệnh.

- Kagaku:...Rõ.

Kagaku nhận máy ghi âm của Lance. Lance lấy cái bộ đàm của mình ra, nhấn giữ một cái nút và nói.

- Lance: Thông báo, Kagaku sẽ tạm thời quản lý cái Pháo Đài Sắt này thay tôi một thời gian. Đích thân tôi cùng với một số vị khách VIP sẽ đi đến lục địa phía Nam nhằm tìm kiếm thêm thông tin về bọn Monolith. Nếu như tôi chết thì Kagaku sẽ là người thừa kế thứ tư của Pháo Đài Sắt...Nghe rõ chưa!?

Những gì mà Lance đã nói đều được truyền qua các cái loa ở trong Pháo Đài Sắt. Một tiếng "RÕ!!" liền vang rộng khắp cái Pháo Đài Sắt. Lance thả ngón tay ra và bỏ bộ đàm vào túi, cậu lặng lẽ quay lưng lại và bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Kagaku đặt tay lên vai Lance và nói.

- Kagaku:...Chúc cậu may mắn trên đường đi, Lance-san...

Lance cười nhẹ và quay lại nhóm Hiro.

- Lance: Tôi quay lại rồi đây.

- Natalie: Hmm...Ta nghĩ là ta đã tin ngươi một tí rồi đấy.

- Matt: Xong xui hết rồi phải không?

- Lance: Ừm.

- Matt: Vậy thì đi thôi nào!

Tại một nơi nào đó...

- ???: Hahahahaha, cuộc phiêu lưu của chúng chỉ mới bắt đầu mà thôi. Ta đang chờ đợi các ngươi đấy, những anh hùng của Epic Battle Fantasy và đặc biệt là ngươi, kẻ được chọn, hay còn gọi là...Hiro!

Tại nhóm Hiro...

- Hiro: Éc! Lại thế nữa rồi!

- Lance: Chuyện gì thế?

- Hiro: Cái cảm giác lạnh sống lưng ấy! Cứ như là có ai đó đang nhìn tôi...không phải! Nhìn xuyên thấu qua tôi!

- Matt: Không nhiều lời nữa, đi nhanh thôi nào!

Nhóm Hiro đi ra khỏi Pháo Đài Sắt để tiến về lục địa phía Nam.

- Matt: Ra ngoài rồi! Lục địa phía Nam ở đâu vậy Lance?

Lance móc cái Radar trong túi quần ra, Lance nhấn vào một cái nút ở bên phải nó. Ngay lập tức cái bản đồ thế giới hiện ra ngoài cái Radar.

- Lance: Đây là nơi mà chúng ta đang đứng, và đây là nơi mà chúng ta cần phải đến.

- Matt: X-Xa vãi...

- Hiro: Xa hơn cả trong game gấp trăm triệu lần luôn ý!

Lance nhấn nút lần nữa, cái bản đồ ngay lập tức chui ngược lại cái Radar, Lance bỏ cái Radar vào túi.

- Lance: Chúng ta không có thời gian đâu, đi nhanh lên.

Mọi người tiếp tục lên đường, nhưng để đến được đó thì mọi người phải đi qua nhiều nơi và đánh bại nhiều quái vật. Trong đó có...

- Anna: Được rồi mọi người, chúng ta đang ở RẤT gần làng Greenwood rồi đấy, vậy nên mọi người đừng cư xử quá kì quặc đấy nhé, đặc biệt là Matt, Nolegs và Lance đấy. Matt và Nolegs đừng có cướp bất kì thứ gì nhé, tôi đã nhìn thấy hai người lén cướp rất nhiều thứ trong lúc đang thăm sơ qua các tù nhân đấy. Lance, hãy cố gắng cư xử như là đang ăn năn hối cải với những gì mà mình đã làm đấy!

- Lance: Như thế này à?

Khuôn mặt của Lance đã trở nên xuống sắc hơn bao giờ hết. Cứ như thể là cậu ta đã gặp phải một chuyện nào đó xấu hổ đến đến mức mà chui xuống lỗ còn chưa hết.

- Anna: Hmm...tôi nghĩ vậy.

Nhóm Hiro chỉ mới đi được một đoạn thì những người dân từ làng green wood đã nhàu ra và đón tiếp họ một cách nồng nhiệt rồi.

- Hikari: Yay! Anna Onee-chan về rồi!

- Anna: Ờ, chị về rồi đây! Ngoài ra thì chị có dẫn thêm một vài người bạn mới của chị đến nữa.

- Lance: Sao cái cảm giác xấu của mình lại tuôn trào lên như Sóng Thần vậy nhỉ?

- Hikari: Wa~! Mọi người nhìn mạnh quá!

- Matt: T-Thật vậy sao!?

- Hiro: Anh mà mạnh á!? Anh chỉ mới có Level 3 thôi mà?

- Natalie: *cười dịu dàng* cảm ơn em nhé.

- Nolegs: *cảm thấy tự tin*

- Lance: Mình đã nghe nhiều câu tương tự lúc mà mình vẫn còn đang nắm giữ chức vụ Đại Tướng vài năm trước rồi.

- Hikari:..Eh? Và Onii-chan kia là...

- Lance: Đến rồi.

- Một tên nào đó: P-Phát-xít!?

Nói đến đây thì một số người liền lùi lại, một số tỏ ra sợ hãi, tức giận. Số còn lại thì gương cung lên, chuẩn bị bắn. Lance thở dài, đưa hai tay lên trời và nói.

- Lance: Đã từng thôi, tôi cảm thấy thật đáng xấu hổ và hối hận khi dùng nguồn năng từ các cánh rừng của làng Greenwood, thực sự rất xấu hổ và hối hận. Nhưng đó chính là cách duy nhất mà Trái Đất mới có thể được bảo vệ khỏi những thế lực ngoài hành tinh. Nghe có vẻ hơi vô lý nhưng đây chính là sự thật.

- Một tên nào đó: Này! Bọn ta sẽ không bao giờ tin một tên Phát-xít như ngươi đâu! Các ngươi đã bao vây bọn ta ở một đầu và phần còn lại là từ bọn quái vật! Đã thế, các ngươi còn làm ô nhiễm một phần của Thiên Giang nữa chứ!

- Lance: Dòng sông được cung cấp từ tít trên núi xuống dưới cái làng này mà lại cho rằng đó chính là nước của trời cho à? bọn họ có bao giờ tự đi ngược dòng sông lên núi để kiểm tra không nhỉ? Về việc đó thì chúng tôi đã biết rất rõ rồi, nhưng vấn đề về cuộc xâm lăng của người ngoài hành tinh còn quan trọng hơn rất nhiều. Thêm một điều nữa, nếu như chúng ta không chuẩn bị kĩ càn thì hơn 7 tỉ người và cả Trái Đất này sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.

Vào lúc này, một nửa đã đã tin vào những câu nói của Lance, một nửa thì không. Vì biết tình hình hiện tại nên Lance đã quyết định là sẽ nói rõ ra về những gì mà Lance tìm ra, hiểu được và chế tạo được. Anna và mọi người cũng nói những lời "chữa cháy" cho Lance để cậu ta ít bị nghi ngờ hơn. Một lúc sau...

- Lance: Nói đơn giản hơn là...Tôi không còn là kẻ thù của mọi người nữa. Thế thôi.

- Một tên nào đó: Hmm...thôi được rồi. Bọn ta sẽ tạm thời tin ngươi, nhưng chỉ tạm thời thôi đấy.

Mọi người hạ cung xuống và vác ra sau lưng, nhóm Anna liền đi về phía nhà của cô để gặp cha mẹ của cô.

- Anna: Lance, vừa rồi anh đã nói ra những lý lẽ rất đáng khâm phục đấy! Tôi bắt đầu cảm thấy tin tưởng anh hơn rồi!

- Lance: Tôi đã từng phát biểu rất nhiều lần trước và sau khi được thừa kế cái Pháo Đài Sắt mà.

- Natalie: Thế còn về việc cậu và đội quân của cậu sẽ dọn dẹp cái dòng sông đó sau khi đánh bại được bọn Monolith là thật hay giả đây?

- Lance: Nói là giữ.

- Matt: Lance, cậu càng ngày càng ngầu hơn tôi rồi đấy, và tôi cảm thấy rất ghen tị vì điều đó.

Một lát sau...

- Anna: À thì...chúng ta đã đến nơi rồi. Tôi cấm mọi người làm gì đó quá kì quặc đấy nhé! Chắc là em cần phải giới thiệu mọi người với bố mẹ rồi.

- Matt: Em vẫn sống với bố mẹ à? Mà em bao nhiêu tuổi rồi?

- Anna: Đọc phần Giới thiệu nhân vật (Phần 3) là thấy :3

Mọi người đi vào nhà của Anna để cô giới thiệu mọi người với bố mẹ của cô

- Mẹ Anna: Anna! Con đã về rồi! Giờ thì con hãy ngưng lang thang khắp nơi và ăn tối tại đây đi nhé, các bạn của con cũng nên tham gia luôn.

- Anna: Um...không đâu mẹ ạ! Tụi con cần phải đi đến một nơi mà tụi con cần phải đến. Thật ra là cố gắng cứu thế giới khỏi bọn Monolith xấu xa, mình không nên để cho họ lo lắng.

- Mẹ Anna: Vậy thì chơi lành mạnh nhé con yêu, mẹ yêu con nhiều.

- Anna: Con cũng yêu mẹ nhiều.

- Lance: C-Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Đây là...một cái gia đình "bình thường" à?

- Cha Anna: Hể?... họ là bạn mới của con hả, Anna? Trông họ có vẻ hơi "bất thường" một tí, cứ việc nói chuyện với cha nếu như họ ép con phải làm việc gì đó nguy hiểm.

- Anna: Bọn họ...đa số đều ổn. Cha không cần phải lo lắng quá đâu. Con sẽ quản lý họ.

- Cha Anna: Vậy...ai là bạn trai của con? "Tên lang thang vô gia cư", "Tên nả súng trường học" hay "Tên cú đêm lai chồn chó"?

- Matt: Còn ông thì sao hả!? Ông già!?

- Lance: Tôi chưa từng bắn cái trường học nào cả!

- Hiro: Nhìn tôi giống "cú lai chồn chó" lắm hả!?

- Anna: Er...tụi con cần phải đi ngay bây giờ rồi, gặp sau cha nhé.

Anna đẩy Matt, Lance và Hiro ra ngoài nhà, Natalie cúi đầu chào hai người và đi theo. Nhóm Anna sau đó liền đi về phía Khu Rừng Thần Bí.

- Matt: Cái ông già đó...

- Hiro: Nếu được thì tôi sẽ trừng trị ổng.

- Lance: Mà...bầu không khí gia đình thú vị đấy. Tuy không giống như những gì mà tôi đang mong đợi cho lắm.

- Anna: Ngươi muốn than phiền điều gì về gia đình của ta à!?

- Lance: Thứ nhất, không. Tôi đã lớn lên mà không có bố mẹ, nên đó là một trải nghiệm mới đối với tôi.

- Anna: Eh? C-Có chuyện gì xảy ra với họ vậy? Nếu...cậu không phiền tôi về việc đó...

- Lance: Hmmm............................................................................................. Tôi chưa bao giờ gặp mẹ tôi, và bố tôi đã chết trong một tai nạn "Mine-Crafting", nhưng tôi chẳng cảm thấy buồn hay ấy nấy về điều đó cả, vì hắn ta là một tên khốn. Có lần, hắn ta đã cố gắng giết tôi bằng cách treo cổ và nói dối rằng là nó sẽ giúp tôi "cao hơn"

- Anna: Đáng buồn thật...

- Lance: Mọi người có thể trách tôi về sự giáo dục thiếu sót một cách đáng tiếc.

- Natalie: Ngươi chẳng bao giờ có cơ hội đâu. Giả vờ làm một nạn nhân là rất khó coi đấy.

- Hiro: Được rồi! Chúng ta sẽ đi đâu kế tiếp đây?

Lance lấy một cái Radar ra khỏi túi quần của mình, nhấn vào một cái nút ở bên phải nó, ngay lập tức cái bản đồ thế giới hiện ra ngoài cái Radar.

- Lance: Như tôi đã nói, đây là nơi mà chúng ta đang đứng, và đây là nơi mà chúng ta cần phải đến.

- Matt: Hmm...nhìn kiểu gì thì nó vẫn xa!

- Lance: Theo như tôi nghĩ thì chúng ta sẽ đi từ đây, làng Greenwood đến Khu Rừng Thần Bí, kế đó là Dòng Sông Cầu Vồng, Thung Lũng Băng Giá, thị trấn Redpine và cuối cùng là đến nơi. Tôi sẽ tạm thời đặt tên nó là Hố Thiên Thạch nhé

- Matt: D-Dài vậy...

- Natalie: Vượt biển là nhanh nhất, nhưng chúng ta không có một chiếc tàu hay thuyền nào cả.

- Anna: Bè thì sao?

- Lance: Bất khả thi và nguy hiểm, mà có làm được thì sẽ có ít nhất một người chết. Đi đường lòng vòng sẽ an toàn hơn

- Hiro: ...Có lý, đồng thời tất cả các vị trí về đường đi mà Lance vừa mới nói hoàn toàn y hệt như trong game. Nhưng về cái thị trấn Redpine và Hố Thiên Thạch thì tôi chưa nghe tới...

- Lance: *một vài kí ức lướt nhẹ qua đầu* *Cười nhẹ* Dù sao thì... Tôi có một vài chuyện cần phải làm ở thị trấn Redpine đấy.

Lance nhấn cái nút ở bên phải của nó một lần nữa, ngay lập tức cái bản đồ thu gọn lại bên trong cái Radar.

- Lance: Hiro, nghe nói là cậu đến được thế giới này là nhờ cái... TV của cậu phải không?

- Hiro: Không hẳn, chuyện là th-

- Lance: Không cần kể lại lần thứ hai đâu, tôi đã nghe hết thông qua một cái Camera giấu kín trong lúc mà cậu đã kể chúng cho Anna đấy.

- Hiro: Ồ...

- Lance: Mà hình như cậu có Special Skill là Hồi Phục Siêu Tốc phải không?

- Hiro: Special Skill?

- Lance: Không biết à?

- Hiro: Đợi tí, Show all Skill! Để xem nào...

Hiro nhìn lên trên góc trái của màn hình, có một cái khung có chữ "Skill" ở bên trong và nó đang phát sáng. Kế bên cũng là một cái khung nhưng lại có chữ "Special Skill" ở bên trong và nó không hề phát sáng. Hiro thử nhấn vào nút "Special Skill" và nó liền sáng lên. Ngược lại, nút "Skill" tối đi. Màn hình đổi sang trang khác, trên đó có hai cái Skill khác nhau và cái nút "Quay Skill" to lớn ở cuối màn hình.

- Hiro: Đ-Đây là...

Hiro nhấn vào cái Skill đầu tiên, thông tin của nó liền hiện ra.

- Hiro: "Kình Ngư"!? Hạ cấp!? Vậy ra đây là....

- Lance: Mới biết luôn hả?

- Hiro: Ừm.

- Lance: Cậu đúng là một bí ẩn mà... đáng lẽ tên của cậu phải là Hisoka (Bí ẩn) mới phải...

- Hiro: Mà khoan đã nào...

- Lance: Gì thế?

- Hiro: Cho tôi mượn khẩu súng lục của cậu một tí được không.

- Lance: Được chứ, nhưng làm chi?

Lance vừa nói vừa móc khẩu súng lục tự chế của mình ra và cho Hiro mượn.

- Hiro: Cậu sẽ thấy sớm thôi.

- Lance: Cảnh báo trước là hỏa lực của nó mạnh lắm đấy, hơn cả khẩu Shotgun luôn.

- Hiro: Hiểu rồi, Lát nữa, tôi sẽ quay lại, đừng có lo lắng gì quá mức nhé! Đặc biệt là Dionaea đấy.

Dionaea nháy mắt vài cái, tỏ ra thái độ không hiểu gì. Hiro chỉa súng lên đầu của mình và bắn một phát, viên đạn bay thẳng qua đầu của cậu. Khẩu súng giật mạnh và bay về phía Lance, ngay lập tức cậu bắt lấy khẩu súng theo phản xạ. Hiro chầm chậm ngã ra mặt đất, máu chảy ra ngoài và không có dấu hiệu ngừng lại. Mọi người đứng hình một lúc rồi hét lên tên cậu. Tại THE VOID...

- Hiro: Này "vật thể X"! Ta có một vài thứ cần phải nói chuyện với ngươi!

- ???: Này, tên ta không phải là "vật thể X" nhé! Gọi ta bằng biệt danh gì đó đàng hoàng ý!

- Hiro: ngươi không có tên à?

- ???: Tại sao ta phải nói cho ngươi biết chứ?

- Hiro: Vậy thì... Hisoka!

- ???: Ngố.

- Hiro: Hmm...Nameless!

- ???: Càng ngố!

- Hiro: Ờ...Không nói tên...Không thấy hình...Chỉ nghe thấy giọng vang vảng trong đầu...Chỉ ở trong THE VOID, một nơi không tồn tại...

- ???:...

- Hiro: À! Nghĩ ra rồi!

- ???: Nói đi.

- Hiro: Himitsu! (Bí mật)

- ???: trẻ con quá...

- Hiro: ẶC! LÀ GÌ BÂY GIỜ!?... a!...CHÍNH LÀ NÓ!

- ???: Là gì?

- Hiro: THE UNKNOWN!!!

- ???: Hmm...Không tệ, nhưng không được.

- Hiro: Tao bí rồi...

- Kage: Kage, tên ta là Kurai Kage.

- Hiro: Cuối cùng cũng chịu nói à... quên mất! ta quên không hỏi ngươi rằng là... có phải ngươi chính là kẻ đã cho ta hai cái Special Skill Kình Ngư và Hồi Phục Siêu Tốc đó không?

- Kage: Chính xác

- Hiro: Quả nhiên! Câu kế tiếp, có phải ngươi chính là cái bóng màu đen cùng với hai con mắt màu đỏ rực đó không?

- Kage: Không, ta không phải là hắn và ta cũng không biết hắn. Cái bóng đen mà ngươi đang nhắc đến chắc là Shadow Stalker đấy. Shadow Stalker chỉ là một cái bóng đen không hơn không kém mà thôi.

- Hiro: Câu kế... ngươi là ai vậy hả!?

- Kage: Một hỗ trợ viên cho kẻ được chọn.

- Hiro: "Hỗ trợ viên" á?...nghe chả tí thuyết phục chút nào...

- Kage: Tin hay không là tùy cậu, vả lại... "đừng lo cho tôi" kể cả khi cậu có nói câu đó thì họ, những người bạn của cậu, vẫn lo như thể đó là một phản xạ tự nhiên.

- Hiro: T-Thật á!?

- Kage: Không tin à?

- Hiro: Có chứ! Tôi cần phải quay lại đó nhanh mới được!

- Kage: Được thôi, Nhưng cảnh báo trước nhé,... cậu... KHÔNG thể thoát khỏi cái thế giới này đâu.

- Hiro: C-Cái gì!?

Bỗng mọi thứ trở nên trắng xóa rồi tối đen lại ngay lập tức, Hiro từ từ mở mắt ra, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh mình, Matt đang đỡ cậu. Lance đang "quét sự sống" của cậu bằng một cái máy Scan nhìn rất giống trong Dragon B*ll.

Dionaea thì đang nhắm mắt và suy nghĩ cái gì đó. Những người còn lại thì chỉ biết đứng nhìn.

- Hiro: Tôi đã bảo là đừng có lo cho tôi rồi mà.

- Mọi người: H-HIRO!!!

Hiro đứng dậy và phủi bụi trên người. Dionaea liền nhảy ồ vào ôm cậu, cú nhảy bất ngờ làm cho cậu bị mất đà và té ra sau.

- Dionaea: Em đã nói là đừng có làm vậy nữa mà...

- Hiro: Ơ-Ờ...tôi quên mất.

- Lance: Hiro, làm cách nào mà cậu còn sống được vậy?

Lance vừa nói vừa quét Hiro.

- Hiro: *cười nhẹ* Bí mật!

- Lance: ...Sao cũng được, vậy cũng là tốt rồi.

Lance vừa nói vừa xếp kính lại và bỏ vào túi.

- Natalie: Hiro, tại sao cậu lại tự sát?

- Hiro: Bí mật. Mà thôi, chúng ta cần phải đi nhanh lên. Cuộc phiêu lưu đang chờ đợi chúng ta ở phía trước đó!

- Matt: Ờ, đi thôi, hướng về phía Khu Rừng Thần Bí!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top