Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

love letter from trost

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: S田シコ太郎

Bản gốc: https://touch.pixiv.net/novel/show.php?id=2423194

Người dịch: Whitleigh

Thể loại: oneshot.

Pairing: Erwin x Levi

Đây là bản dịch từ tiếng Nhật sang cho nên có rất nhiều chỗ mình không đảm bảo được độ chính xác, cũng như trong quá trình dịch mình cũng đã dịch khá thoáng để đảm bảo độ 'dễ hiểu' cho bản dịch. Nếu ai có ý kiến hãy đóng góp nhé, cảm ơn!

* Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không repost.

-oOo-

"Levi, mỗi lần viết thư cho em, lòng tôi đều rối bời lên cả."

Levi đơn độc dưới bầu trời xanh biếc, ngông nghênh nằm dưới nền đất trần lạnh lẽo, tay mở ra lá thư đến từ Erwin.

Hành động này không giống với một tên cuồng sạch sẽ một chút nào, nhưng đến giờ phút này, Levi cũng không còn hơi sức bận tâm nữa. Cậu phải đọc được lá thư từ người tình của mình, càng sớm càng tốt.

Nhưng mà dù cho chuyện có cấp bách thế nào đi nữa, thì đọc mấy cái thứ này giữa ban ngày ban mặt, ngay trong lúc đang thi hành nghĩa vụ thì cũng thật là...

Con người ủy mị thì cũng có giới hạn, và dù không mong muốn tí nào, Levi vẫn cảm thấy bản thân đang ngứa ran trong sự xấu hổ. Đừng nói chi đến ngứa ran, cậu còn cảm thấy mình sắp xì khói trong hổ thẹn nữa kia kìa.

Trong đầu cậu tự vẽ ra cảnh tượng đám lính mới bước tới rồi bảo, "Hoàn cảnh này mà Đội trưởng còn ngâm nga thư tình của người yêu nữa sao...Hôm nay Đội trưởng sao mà ủy mị gớm thế hở?"

Cậu chả thể chịu nổi cái đám ranh phiền phức kia, vì vậy, trong khi miệng thì niệm "Ngưng phun mấy lời thổ tả đi, từ đó tới giờ ta lúc nào chả lãng mạn," tâm tưởng cậu lại đang chém hết gáy tất cả bọn chúng.

Nếu ta tự nói với bản thân, "Mày thật mập," thì chả sao hết, nhưng nếu đứa nào đó đáp, "Ờ phải, đúng là mày mập thật," và đồng ý, ta sẽ nổi đóa lên. Đây là hiện tượng tâm lí phổ biến của con người mà thôi.

"Lá thư này tuy không liên quan tới công việc, nhưng nó là nỗi lòng riêng tư của tôi; thứ gì đó tương tự như lời thú tội vậy. Em có thể đọc nó mà không cần phải cảm thấy hồi hộp gì cả, cho nên, xin hãy thư giãn."

Hai người đàn ông trong một mối quan hệ vốn đã phức tạp, đằng này, mối quan hệ đó diễn ra tại nơi làm việc thì còn phức tạp hơn. Nếu như đây đơn thuần chỉ là mối quan hệ bạn giường thuần túy giữa cấp trên và cấp dưới, thì ắt hẳn đã không vấn đề gì. Thế nhưng mối quan hệ bí mật giữa Erwin với tư cách là Ngài chỉ huy và Levi với tư cách là Đội trưởng cũng tương tự như khi chủ tịch và giám đốc dan díu với nhau vậy. Nếu sự việc này mà được đưa ra khỏi ánh sáng, những kẻ đầu tư và cung ứng chắc sẽ đột tử vì sốc mất.

Và dù cả hai con người xốc nổi này đều phải kiềm chế bản thân do bị ràng buộc bởi thân phận, đôi lúc, họ cũng sẽ có các cuộc bất đồng ý kiến về những chính sách quản lí. Nhưng mặc cho những lần 'bất đồng' kia, khi một vấn đề nào đấy trồi lên, những gì cậu nói cũng sẽ luôn hao hao với câu 'Này, tên kia, gần đây có nghe đến thực phẩm mùa đông mới ra mắt chưa? Anh có nghĩ là cái ý tưởng đựng chả cá oden trong hộp quần xì thì có hơi bệnh hoạn không?" Và rồi, Erwin sẽ đáp lại, "Có gì đâu chứ, đây là kỉ nguyên của quần xì cơ mà," và Levi cũng sẽ câm nín luôn.

Dù trong suốt quá trình có nảy sinh vấn đề gì, suy cho cùng, quyết định của Erwin luôn mang kết quả khả quan; ngay cả khi không phải vậy đi nữa, thì đối với Levi, lựa chọn cuối cùng luôn nằm trong tay Erwin và cậu coi đó như một lẽ thường tình.

Việc công là việc công, ái tình là ái tình. Chuyện của người ta thì để người ta quản, việc của ta để tự ta lo. Levi nghĩ quan điểm đó rạch ròi lắm, thế nhưng dường như Erwin lại nghĩ ngược lại. Mỗi lần mà Erwin và Levi có chút tranh cãi khi đang trong nghĩa vụ, gã sẽ thường viết một lá thư, cứ như là cách để dò xét thử tâm trạng của Levi vậy.

Phải phải, việc này diễn ra rất thường xuyên. Vì vậy mà Levi đại khái luôn biết được các công thức viết thư của Erwin. Có thể dòng tiếp theo đây sẽ là lời nhắc nhở lặp lại câu trước, kiểu như, 'em nên thư giãn đi, không sao thật mà,' hay mấy lời tương tự thế.

"Không có lí do gì phải hồi hộp cả, Levi, nên em có thể thư giãn chứ?"

Vì lí do nào đó, câu được viết trong thể nghi vấn, nhưng nội dung vẫn y xì chẳng đổi đấy thôi. Đấy, đã nói rồi mà.

Dòng tiếp theo, như mọi khi, sẽ là lời xin lỗi đến cậu. Tâm trí của Erwin đúng thật là một đường thẳng tắp, gã là một con người dễ đọc thấu biết bao; người ta có thể sẽ chỉ gật đầu không chút bất ngờ nếu biết được từ đó đến giờ gã chỉ biết làm tình trong tư thế truyền thống . Levi tiếp tục đọc bức thư.

"Thật đấy, thật đấy, đừng hồi hộp, làm ơn hãy thư giãn."


Ồ, công thức này mới lạ quá nhỉ. Gã chỉ thay đổi cách dùng từ và lặp lại y chang ý lần thứ ba. Levi, người mà chả thể nào thư giãn được gì cả, trợn to mắt.

"Nhân tiện, Levi à, nếu tôi có lỡ nói những thứ ngớ ngẩn tỉ như một ngày nào đó muốn cưới em, tôi tự hỏi liệu em có thể cho tôi một cái OK không nhỉ. Nếu là OK, xin em hãy bắn pháo hiệu màu xanh lá; nếu là KHÔNG, xin hãy bắn pháo hiệu màu đỏ."


Quái gì vậy nè? Thậm chí còn không gần với một câu xin lỗi tí nào - mới có dòng thứ năm thôi mà gã ta đã chêm vào lời cầu hôn nghe như dịch vụ chăm sóc khách hàng Nissen vậy. Đây là một công thức hoàn toàn mới lạ. Levi sốc tới mức bỏ lỡ thêm một cơ hội để nhíu mắt.

"Tôi tự hỏi liệu em có chịu bắn một phát không nhỉ. Nếu được thì tuyệt quá ~ (cười)"

Levi muốn siết chặt tay trái của mình và dộng xuống nền đất hết sức, nhưng khi nhận ra việc đó là bất khả thi, cậu đành thôi.

"Thời gian chúng ta quen nhau cũng không phải là ngắn, nhưng tôi không nghĩ mình có đủ can đảm để cho rằng em sẽ chấp nhận đồng hành cùng tôi trong quãng đời còn lại. Mong em đừng chế nhạo sự nhát gan của tôi."

Erwin đúng là một tên nhát chết còn gì, nếu như mà cơ mặt của Levi vẫn chưa bị liệt, thì ắt hẳn cậu đã bật cười sặc sụa rồi. Gã luôn tỏa ra phong thái lạnh lùng và điềm nhiên của người Chỉ huy, nhưng đằng sau vẻ ngoài kia, gã thật ra luôn dòm ngó đến biểu cảm của Levi, luôn hí hửng lấy lòng.

Levi phải giải thích bao nhiêu lần cho Erwin hiểu đây? Rằng cậu không có giận dỗi hay bị tổn thương gì sất! Bản mặt cứng đơ như thiếu dây thần kinh của cậu từ khi sinh ra đã vậy rồi. Thông cảm dùm cái đi, đâu phải hai người họ mới quen nhau được ngày một ngày hai đâu?

"Tôi nghĩ những ngày tháng được ở cùng em là phép màu do chính Thượng đế ban tặng, nên đối với tôi, rất khó để tôi dám tin điều đó."

Đầu của Levi đau rần. Người đàn ông này có bấy nhiêu sự tự ti trong người thế? Có lần Hanji vu vơ bảo gã "Erwin, dạo này anh bắt đầu bốc mùi của người già rồi hay sao ấy?" Và sau đó, gã đã tự nhốt mình trong phòng cả tuần liền. Tâm hồn gã yếu đuối như thiếu nữ mới lớn ấy.

Việc gã gửi đến lời cầu hôn này (dù cho chỉ là thông qua thư viết) nghĩa là có thứ gì đó đã bất chợt thúc đẩy sự tự tin của gã, hay đây cũng có thể là một lời ẩn ý gì đấy. Levi vắt tay lên trán ngẫm nghĩ và kiếm tìm manh mối trong lá thư.

"Tôi chuyển đề tài đây, ngày hôm kia, tôi có tìm mua một loại áo gối, nghe nói nó có thể khử bỏ mùi người già. Đây là sản phẩm chất lượng sử dụng ion âm để loại bỏ những mùi hôi cứng đầu nhất, nên tôi rất mong chờ tác dụng của nó."

Tìm cái gì mà tìm? Lại là chuyện mùi người già. Tâm trạng của gã này lúc nào cũng bị chi phối bởi điều vụn vặt này à? Đến nai tơ còn chả nhạy cảm bằng gã nữa, gã này tâm hồn mỏng manh như Bambi mới sinh ấy.

Nói tới nói lui cũng chỉ là vụ mùi của người già-- nhưng không phải đây chỉ là phản ứng tự nhiên của quá trình lão hóa thôi sao? Sau này đến tôi cũng phải đối mặt với nó thôi, nó chả đáng để anh phải bận tâm 24/7 đâu. Nghiêm túc lại chút đi.

Nhưng mặc cho Levi có khuyên đến ê cả hàm đi nữa, Erwin có lẽ vẫn chỉ đáp lại rằng: "Không, Levi. Mùi hương khi thành niên của cậu vẫn sẽ sảng khoái như ngày nào - sẽ luôn trong trẻo và tươi mát như ngọc xanh biển' với biểu cảm tỉnh bơ, và mặt của Levi cũng sẽ tỉnh bơ y chang gã, nhưng trong lòng lại đang nghiến răng nghiến lợi, sắp sửa mắng gã một trận nhừ tử.

"Tôi mong rằng với những phát minh vượt bậc của khoa học và công nghệ, một ngày nào đó, tôi sẽ hãnh diện mà dắt em vào phòng ngủ của mình."

Ngay cả khi hai người họ bắt đầu mối quan hệ lãng mạn này, Erwin vẫn cực kì bài xích việc Levi bước vào phòng mình. Trong trường hợp này, bình thường người ta sẽ phải hoài nghi việc gã ta đang giấu cô nhân tình nào ở trong đấy chẳng hạn. Ai mà ngờ đến cái lí do nhảm nhí như 'Tôi sẽ xấu hổ lắm nếu em ngửi được mùi hương người già của tôi vất vưởng trên gối" chứ ?

Vào thời điểm đó, Levi vẫn còn khá trẻ, và bọn họ cứ cãi nhau về vấn đề này suốt. Cả hai bên đều gây ra sát thương như nhau. Tuy nhiên, vì lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ Levi sẽ từ mặt mình, nạn nhân chịu nhiều thương tổn nhất vẫn là mái đầu ngày càng thêm rụng rời tóc của Erwin.

Nhắc mới nhớ, không lâu sau đó thì thông lệ kia liền bắt đầu. 'Khi hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, xin cậu hãy đọc thứ này khi không có ai xung quanh," Erwin đã dặn cậu như thế, trao cho cậu lá thư đầu tiên của hai người.

"Tuy nhiên, mặc cho tác động của nó, thì theo như lời em nói vậy: Từ bây giờ, tôi sẽ cố gắng thay đổi lập trường của mình. Mùi của người già không phải là yếu điểm của tôi. Nó là một lời nguyền tất yếu mà cả nhân loại này đều phải gánh gồng."

Chuẩn rồi, Erwin, bởi vì anh vốn chỉ là một kẻ phàm tục, một người trần mắt thịt. Nó không phải lỗi của anh đâu, yếu điểm càng chẳng phải. Kế hoạch bắt giữ Titan Nữ lẽ ra đã thành công rồi - Có ai mà ngờ rằng Titan Khổng Lồ và Titan Thiết Giáp lại có mặt ngay lúc đó để ngăn chặn sự thành công đó chứ?


"Tôi đang viết tấm thư này dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng mình. Hãy thứ lỗi những dòng chữ nguệch ngoạc xấu xí của tôi nhé, ắt hẳn phải khó đọc lắm."

Thật tình thì, còn hơn cả 'khó đọc' nữa cơ. Nói là giun đất ngoe nguẩy còn đỡ, chữ viết của gã y như mấy con giòi đang chết chìm trong bể bơi vậy. Levi đáng lí phải được trao thưởng vì đã đọc ra hình ra dạng.

Chữ vốn đã khó nhìn, các kí tự lại còn bị vấy bẩn, vài chỗ còn bị mờ nhòa bởi mực viết. Trong đầu Levi hiện lên hình ảnh Erwin đang vội vã chấp bút, hi sinh từng giây phút ngủ nghỉ vốn đã ít ỏi của mình.

"Ngọn đèn trong phòng tôi đã cũ kĩ lắm rồi, gần đây tôi cảm thấy việc đọc các ký tự nhỏ đã trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Vì lí do gì đó, đôi vai tôi còn cảm giác thật nặng trĩu. Có phải đây là thứ mà người ta gọi là Đôi Vai Tuổi 40 hay không nhỉ? Tôi thật sự không muốn trở nên già cỗi tí nào cả."

Biết bao trách nhiệm và áp lực đều dồn vào đôi vai kia, biết bao thời gian và công sức mà chủ đôi vai kia đã bỏ ra để che chắn cho Levi - Đây là những điều mà Levi biết đến tường tận.

Tên ngốc, anh dành thời gian viết mấy thứ quái quỉ này làm gì? Nếu anh dùng ngần thời gian ấy tựa đầu vào cái gối bốc mùi người già của mình, thì giờ chắc anh đã đếm được 120 con cừu rồi đó.

"Điều khiến tôi lo sợ nhất là khi nghĩ tới em sẽ cảm thấy thất vọng về tôi. Bởi lẽ tôi không có lấy điểm nào quyến rũ cả, và tôi giờ chỉ còn là một lão trung niên tầm thường mà thôi."

Erwin à, anh không cần lãng phí thời gian ngủ nghỉ của mình để viết mấy loại thư này nhằm lấy lòng tôi đâu, cũng chẳng cần phải nói cho tôi nghe màu pháo của chữ KHÔNG là màu gì cả. Tôi làm trái mệnh lệnh của anh á hả - việc này xảy ra bao nhiêu lần rồi? Cái điều giản đơn bỏ mẹ ra, thế mà anh lại chả bao giờ chịu hiểu, kể cả khi đã lìa đời rồi.

Levi cố ngọ nguậy cần cổ gần như đứt lìa của mình, nhìn quanh quất. Erwin từng dặn hãy đọc nó khi không có ai bên cạnh, và Levi cũng thành toàn yêu cầu của hắn. Dưới bầu trời xanh biếc, thanh thiên, mảnh hơi sống duy nhất còn sót lại là từ Levi, hoàn toàn đơn độc.

Mặt đất thấm đẫm bởi biết bao lít máu có Chúa mới biết, hàng trăm thi thể và tay chân đứt lìa vương vãi khắp nơi; cậu chẳng thể nhận ra đâu thuộc về Erwin nữa.

Và dù cho có biết đi chăng nữa, phần hông trở xuống của Levi đã hoàn toàn tê liệt, cánh tay phải đã bị xé rời khỏi vai. Ngay cả lựa chọn lết tới bên di hài của Erwin cũng bị tước khỏi cậu mất rồi.

"À, đúng rồi, tha lỗi cho tôi vì cứ mải nói lời bi quan, để tôi kể em nghe một chuyện khá thú vị. Bữa kia, tôi có ăn trưa cùng Mike."

Lá thư bỗng run lên trong bàn tay cậu; cả nền đất lắc lư. Có một con titan đang hướng về phía cậu. Cả hai bên tai của cậu vốn đã không còn hoạt động, nên cậu vẫn có thể chăm chú đọc tiếp bức thư mà không bị tiếng chân phiền phức bỏ xừ kia làm phiền.

"Em có biết cậu ta mắc bệnh trĩ nội không? Kì lạ quá nhỉ? Đương nhiên, việc này là bí mật giữa đôi ta thôi nhé, đừng nói cho ai biết."

Levi dùng sức mạnh ý chí để cử động bàn tay trái của mình, hiện đã mất dần độ ấm. Đầu tiên, cậu cất lá thư vào túi áo trước ngực của mình, rồi cảm nhận nó trong lòng bàn tay. Cầu mong cho vị trí của những khói súng vẫn như mình nhớ, cậu dùng mọi sức lực cuối cùng để rút ra pháo súng vắt trên áo quân phục. Bấu chặt lấy nó, cậu chỉa miệng súng thẳng lên trời cao.

Càng cao càng tốt, cậu thúc giục cho cánh tay trái của mình vươn mỗi lúc thêm xa, để cho dù di thể của người đàn ông kia có đang ở nơi nào đi nữa, pháo hiệu khi cất lên vẫn sẽ được nhìn thấy.

"Nếu em có gặp bất cứ vấn đề gì về sức khỏe, nhất định phải báo cáo cho tôi biết, dù cho có nhỏ nhặt thế nào đi nữa. Tôi sẽ điều bộ phận y tế đến chỗ em ngay lập tức. Tôi luôn lo lắng cho em, bởi vì em lúc nào cũng âm thầm cam chịu một mình cả."

Cuối cùng, ánh sáng trong mắt Levi dần lịm đi. Sau mí mắt, bóng tối dần chiếm lĩnh, cậu đấu tranh chống lại cơn đau đang càn quét tâm trí và khắp cơ thể, trong khi bản thân đang cố khắc ghi từng chữ trong lá thư.

Cậu phải khảm sâu từng chi tiết vào trí nhớ, khảm sâu lấy mọi thứ tồn tại trong lá thư mà cậu sẽ không còn cơ hội đọc lại nữa.

"Thôi được rồi, hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt, đừng để bị cảm lạnh hay gì cả nhé. Tôi sẽ viết cho em lần nữa. Erwin."

Mặt đất ngày càng thêm rúng động.

Như tiếng kèn phát vang trong lễ cưới, Levi phóng khói hiệu màu xanh lá thẳng lên bầu trời trong vắt.

fin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top