Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Tháng chín, trường đại học T đón sinh viên mới

"Mau đến xem em gái kia kìa!"

Đám sinh viên làm không khí rộn ràng lên. Một cô gái mặc quần áo thể thao, đôi tay chống eo, giẫm giẫm giày da, khí thế như gió lốc đi đến trước mặt nam sinh ồn ào kia.

Cô một tay kéo lấy lỗ tai anh, bất kể anh lên tiếng cầu xin tha thứ, lôi cậu ta xuống khỏi vị trí của hội trưởng hội học sinh, khiến mọi người cười ầm lên, cũng hấp dẫn sự chú ý của Jung Eun Ha.

Thật là một cô gái xinh đẹp!

"Tên Park Kyung thúi này! Cậu chán sống sao mà dám làm bẩn chỗ ngồi của hội trưởng!"

"Hội trưởng? Thì ra là đó là chỗ ngồi của hội trưởng . . . . . ."

Mọi người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, Hội trưởng hội học sinh trường T là hạng người gì đây?

"Hội trưởng không hỗn xược như cô đâu!" anh chàng gọi là Park Kyung vừa giãy dụa phản kháng, vừa kêu to, hình như muốn hội trưởng tới giải cứu anh.

Nhưng mà, anh là một chàng trai cao hơn 1,7m lại thoát không được sự kiềm chế của cô gái xinh đẹp này, rước lấy một hồi cười to.

"Hội trưởng đến rồi !"

Không biết là người nào kêu một câu như vậy, khiến tất cả mọi người yên tĩnh trở lại.

Cô gái kia cũng rốt cuộc buông lỏng lỗ tai Park Kyung ra.

Vị hội trưởng này rất được tôn trọng. Eun Ha nghĩ trong lòng.

Trên thực tế, cô vừa mới đến đây thì luôn nghe được tin đồn về anh.

Nghe nói năm nay anh ta chỉ mới hai mươi tuổi, nhảy lớp lên thành năm tư. Gia đình bối cảnh không rõ, nhưng có thể trong vòng ba tháng ngắn ngủn mà thu mua tất cả lòng của sinh viên trường T, ngay cả sinh viên lớn tuổi hơn cũng cam tâm tình nguyện chọn anh làm hội trưởng. Thậm chí có cô gái muốn thấy gặp anh thường xuyên, thà bỏ lỡ cơ hội du học, nhập học vào đây.

Cô lại cảm thấy họ thật sự không biết tính toán, vì một kết quả không biết, mà bỏ lỡ cơ hội ngay trước mặt, cần thiết làm thế không? Nếu không phải là cô chưa có giấy xuất nhập cảnh, cô đã sớm bay đến nước Mĩ học đại học rồi.

Chờ vị hội trưởng hội học sinh kia xuyên qua đám người, đứng lên giảng đài, Jung Eun Ha mới thấy rõ khuôn mặt anh, rốt cuộc thừa nhận, anh thật sự là có loại sức quyến rũ đó.

Mà càng làm cho cô cảm thấy thú vị, chàng trai giống ánh mặt trời kia chính là hội trưởng hội học sinh trường đại học T!

Môi của cô khẽ nâng lên, dự cảm chuyện sẽ có nhiều hứng thú hơn.

"Xin chào các bạn! Tôi là Hội trưởng hội học sinh trường đại học T, tên là Jeon Jung Kook. Thời gian tới xin mọi người cùng tôi, cùng nhau cố gắng, khiến trường T trở nên tốt đẹp hơn!" Trên đài truyền đến giọng nói của anh.

Kế tiếp chính là tiếng vỗ tay ầm ầm.

Jung Eun Ha cũng vừa mỉm cười, vừa vỗ tay, nhưng trong lòng cũng hơi xem thường.

Lời thoại cổ hủ như vậy, mấy chục năm qua đều không thay đổi.

Nhưng mà, cô đã đoán sai, Jeon Jung Kook còn nói tiếp:

"Tôi biết những câu nói này đã có từ lâu, nhưng tất cả mọi người đều biết, tiến vào T cũng không phải chuyện dễ dàng. Đã như vậy, tôi thật sự hi vọng các bạn có thể giống như đại đa số các sinh viên trường T, nắm chặt cơ hội, không ngừng nỗ lực phấn đấu đừng đợi đến khi tốt nghiệp mới hối hận."

Mấy lời nói trên đều khiến Eun Ha có chút tin phục. Không khí xung quanh có chút nghiêm trang, cô biết lời nói này đã đạt tới mục đích của anh rồi.

Mấy giây sau, mọi người mới nhiệt liệt mà vỗ tay, lần này, Eun Ha vỗ tay là từ thật đáy lòng.

Kế tiếp, chính là quá trình giới thiệu khô khan, Eun Ha cũng không nghe cẩn thận, chỉ chú ý đến cô gái vừa rồi chỉnh người kia, cô ta cũng là thành viên của hội học sinh, liền cúi đầu.

"Tối hôm nay có liên hoan, nếu như các vị có hứng thú, mời đến phía sau sân cỏ trường học tập họp." Yein nói xong, cũng đại biểu cho việc kết thúc buổi đón chào học sinh mới.

Eun Ha rốt cuộc ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười.

Vậy mà, khi cô vừa ngẩng đầu lên, cô lập tức phát hiện Jeon Jung Kook đang nhìn cô —— mặc dù không ít đứng quanh đấy, nhưng cô vẫn cực kì xác định, anh nhìn cô.

Anh nhận ra cô?

Cô nghĩ, đáp án là khẳng định.

Hai người bọn họ giống như bị ngăn cách hoàn toàn trong tiếng vỗ tay của mọi người , tiếng náo nhiệt ở ngoài, tầm mắt cứ như vậy mà quấn lấy nhau.

Eun Ha đột nhiên cảm thấy cô lại đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp.

Cho đến khi đám người chật chội chặn lại tầm mắt của bọn họ, Eun Ha vẫn chưa thoát khỏi cảm giác kỳ lạ đó.

Đó là lần thứ hai bọn họ gặp mặt —— ánh mặt trời và trái tim băng giá gặp nhau, tất cả không cần nói. . . . . .

Jung Eun Ha vốn cho rằng, mình nên cùng sinh viên mới vào năm thứ nhất chung phòng kí túc xá, ai biết đợi đến khi cô sắp xếp tất cả đồ đoàn xong, mới phát hiện bạn cùng phòng của cô là Jung Yein.

"Không phải là sinh viên mới ở phòng này chuyển đi nên cô ta chuyển vào đây đấy chứ?" Eun Ha nghĩ.

"Cậu là Jung Eun Ha ?" Jung Yein mới vừa vào cửa, vui mừng nói, "Tớ rất thích tác phẩm "Mưa" mà cậu viết!"

Thì ra là độc giả của cô.

"Đúng vậy, là mình."

Eun Ha nở nụ cười, khiến Yein vừa mừng vừa lo.

"Trường học xét về số tuổi, gia cảnh và khả năng của cậu, cho nên để tớ và cậu ở cùng nhau. Cậu vừa lòng không?" Yein ân cần hỏi.

"Dĩ nhiên." Mặc dù cô không hài lòng với an bài như thế, nhưng vẫn trả lời khác.

"Vừa rồi tớ thấy cậu đối phó với nam sinh kia, thật là uy phong."

Jung Yein có chút lúng túng, cảm thấy trước cô gái dịu dàng như Jung Eun Ha, mà làm ra động tác thô lỗ, hình như không thích hợp lắm.

"Không làm cậu sợ chứ?" Jung Yein có chút lo lắng hỏi.

"Không có." Eun Ha cười nói.

Cô thích tính cách thẳng thừng của Jung Yein, cho nên thân thiết hơn cô ấy một chút.

"Lúc đầu Tớ cứ tưởng cậu mảnh mai, ai dè ngược lại. Mà tớ cũng rất hâm mộ cậu đấy, có thể khiến bao kẻ khuất phục."

"Vậy sao?" ánh mắt Yein sáng lên.

Không nghĩ tới thần tượng của mình lại thưởng thức mình, kế tiếp, Yein liền giống như máy hát, nói chuyện không ngừng.

Mà Eun Ha làm một người nghe nghiêm túc

"Cậu không biết khả năng đích thực của Jung Kook nhà tớ đâu!"

Yein vừa nhắc tới Jeon Jung Kook, lập tức vẻ mặt sùng bái biểu lộ rõ ràng.

"Vậy sao?"

Eun Ha không muốn bàn luận về đề tài này, bởi vì từ trước đến giờ, cô chỉ dùng cảm giác của mình để đánh giá người khác.

Nhưng mà, đối với từ này 'nhà tớ' mà Yein dùng, cô cảm thấy có chút kỳ quái, vì vậy liền hỏi:

"Anh ta là gì của cậu? Nghe cậu gọi anh ta là "Nhà tớ" . . . . . ."

"À, mẹ tớ từng giúp việc tại nhà anh ấy, từ nhỏ chúng tớ cùng nhau lớn lên, cho nên tớ mới gọi anh "Nhà tớ", ha ha. . . . . .khi bé, anh ấy đã ưu tú không giống một đứa bé rồi."

"Vậy sao? Cậu đánh giá anh ta cao vậy."

Eun Ha thích cá thính thẳng thắn của cô bạn này.

Nhưng nếu là người khác, đại khái sẽ cảm thấy chuyện mẹ mình làm người giúp việc sẽ rất lúng túng, nhưng từ trong miệng cô nói ra lại tự nhiên như vậy, không có chút tự ti nào.

Mặc dù mới quen cô bạn này không lâu, Eun Ha đã coi cô là bạn tốt rồi.

giữa trưa mùa hè ấy, trong không gian nho nhỏ, tình bạn của hai cô gái không ngừng phát triển.

Eun Ha nghĩ thầm: có lẽ hôm nay là một bước ngoặt trong cuộc đời cô.     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top