Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1.


Mẹ bỏ đi rồi.

Một sớm thức giấc thấy bên cạnh không còn hơi ấm quen thuộc. Junho biết mình sẽ phải dành hết quãng đời còn lại để một mình chịu đựng những cơn đau. Em đã lường trước được điều này qua những lần thấy mẹ ngồi thẫn thờ như đang suy nghĩ điều gì nghiêm trọng lắm, qua những lần mẹ bỗng dưng ôm em chặt cứng mà hỏi lí do thì chỉ lắc đầu cười trừ, chỉ là đến khi mọi chuyện thực sự xảy ra, Junho vẫn không cách nào ngăn được nỗi tủi thân cùng thất vọng cùng cực.  Năm ấy Junho tròn 9 tuổi, đối mặt với việc bị mẹ bỏ rơi còn không đáng sợ bằng việc sau này phải một mình sau những lần bị người mà mình gọi là cha bạo hành. Cùng là 9 tuổi, nhưng khi những đứa trẻ khác được khoác lên mình những bộ áo quần lộng lẫy, thì Junho chui nhủi trong những chiếc áo chiếc quần bạc màu chằng chịt vết khâu, quần áo ngắn ngủn chẳng đủ che đi những vệt máu kéo dài, những vết tím bầm chồng chất mà người cha nát rượu dày vò em mỗi khi ra ngoài về. Tuổi thơ của Junho là những lời mắng chửi thậm tệ, những đòn roi giáng xuống người em như cơm bữa, là những lần mẹ ôm em vào lòng mà bật khóc như một đứa trẻ.

" Mẹ xin lỗi, thực sự xin lỗi con. "

Junho chết lặng. Em bị đánh đến quen, đến chai lì cả rồi. Mặc cho người đàn ông ấy có mạnh tay đến đâu, mặc cho môi em bị cắn đến bật máu vì chịu đựng, thì em cũng chẳng rơi một giọt nước mắt nào. Vậy mà khi người mẹ vẫn thường trao cho em từng cái ôm ấm áp ấy bỏ đi để lại một bóng lưng lạnh ngắt, em thấy tim mình như thắt lại, và lần đầu tiên sau từng ấy năm trời, Junho thấy khoé mắt mình ướt nước cùng với nỗi tủi hờn cứ ngày một dấy lên. Nước mắt của em, hòa cùng sự đau khổ dâng tràn khiến em mất đi nhận thức về không gian và thời gian. Junho cứ khóc, khóc mãi thôi, khóc cho hết những tâm sự mà em kìm nén suốt bao năm, và đến khi khóc không nổi nữa, thì em lại ngồi im ở đó, lặng thinh đến đáng sợ. Em như một con búp bê đã cũ bị người ta vứt xó chẳng thèm đoái hoài, trống rỗng và cô độc. Màn đêm buông xuống từ lúc nào không hay, le lói từ ô cửa sổ bằng gỗ là ánh đèn vàng từ ven đường bên kia rọi vào, hắt lên khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt của đứa trẻ. Em hướng ánh nhìn vô định ra xa để tìm chút hơi ấm tình người, mà đáp lại vẫn là màn đêm quạnh vắng buồn thiu. Chẳng còn gì cả, ngay cả chút tia sáng cuối cùng cũng rời bỏ em mà đi rồi.

Những ngày sau đó Junho như sống trong địa ngục, căn nhà ẩm mốc, những lần đánh đập doạ nạt, ánh mắt e ngại của hàng xóm, những lời cười nhạo của lũ trẻ trong khu phố nhỏ. Chúng nói em là đồ không có mẹ, chúng bảo em là đồ bị bỏ rơi. Junho không biết vì sao mình lại được sinh ra để phải chịu đựng những điều này, em chỉ thấy trái tim mình như nguội lạnh qua từng nhịp thở, và niềm khát khao được biến mất trỗi dậy trong lòng em mãnh liệt hơn bao giờ hết. Junho không biết mình có thể chịu đựng những điều này được đến bao giờ, ngay cả khi việc được tồn tại mỗi ngày cũng trở thành một gánh nặng, niềm mong mỏi được chết đi khiến đứa trẻ mới chỉ 9 tuổi đã không ít lần cầm dao định rạch một đường thẳng lên cổ tay, chỉ là chẳng biết vì sợ hãi hay vì kí ức về những cái ôm của mẹ cứ bất chợt ùa về ngay thời điểm ấy, đến cuối cùng em vẫn chẳng thể kiên quyết mà chấm dứt cuộc đời mình.

Rồi một ngày, giống như bao những ngày khác, khi màn đêm buông xuống, chỉ còn mình em bó gối ngồi trong căn nhà tồi tàn. Người đàn ông tệ bạc sau khi giáng xuống người em những đòn roi lại lảo đảo bước đi trong cơn say, để lại em gặm nhấm những vết thương chất chồng lên những vệt tím đỏ chưa kịp khỏi. Ngoài kia bỗng nhiên gió thét gào, mưa quần quật đập vào ô cửa kính. Sấm chớp ầm ầm bên tai khiến Junho sợ hãi, không có mẹ ở bên cạnh, em không kiềm được lòng mình mà bật khóc nức nở. Rồi đột nhiên, một giọng nói thì thào vang lên giữa căn phòng trơ trọi,bị cản trở bởi tường nhà hoen ố bụi bặm mà tạo thành tiếng vọng bên tai:

" Vì...sao...con...khóc? "

Junho thề, thề với trời đất. Dẫu cho từng ấy năm đã quen với việc nhìn thấy ma quỷ, thì ngay lúc này đây, khi chỉ có mình em trong ngôi nhà này và ngoài kia là tiếng sấm chớp chớp thi nhau xé toang một khoảng trời đêm, thì sự xuất hiện của "người" nọ vẫn khiến em giật thót. Tình huống này em gặp không biết bao nhiêu lần rồi, lần nào em cũng sẽ hét lên và đi tìm bố mẹ. Dù điều Junho phải đối mặt là sự đánh đập của người cha bợm rượu vô nhân tính kia chỉ vì em nhìn thấy ma, vì em là "đứa quái dị", nhưng rồi em lại được an ủi bởi tình yêu thương từ mẹ. Mà mẹ rời khỏi em rồi, chắc cũng đã quá sức chịu đựng với mẹ khi có một đứa con như em. Junho tuy sợ nhưng chẳng thể phản ứng thêm được nữa, em như chết lặng, bây giờ mà con ma kia bắt em đi cũng tốt, em sống có còn nghĩa lí gì đâu cơ chứ. Cứ thế em ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào nó, mắt chẳng chớp lấy một cái, nỗi sợ đáng lẽ sẽ xuất hiện khi thấy ma của đứa bé 9 tuổi lại không có. Nhưng mà nói thật, liệu có phải hồn ma thật không nhỉ, làm gì có con ma nào mà lại đẹp trai thế kia? "Người bạn linh hồn" cũng lấy làm lạ, sao loài người kia lại cứ nhìn chằm chằm về phía mình thế nhỉ? Không lẽ cậu bé thấy được mình sao? Cậu vốn là một hồn ma, lang thang vất vưởng ngoài đường chẳng có chốn về. Cậu khôngg rõ mình chết từ bao giờ, vì sao mình chết, thậm chí còn không biết mình là ai, và điều mà cậu khao khát nhất chỉ là được giải thoát, một dấu chấm hết cho tất cả. Chẳng còn lí do gì để tồn tại khi bản thân bị ngăn cách với xã hội bởi bức tường vô hình của sự sống và cái chết.

Thực ra "bạn ma" không định hỏi thăm gì đứa bé ngồi trong góc kia đâu, vì có hỏi cũng đâu nhận được câu trả lời, vậy mà khi cậu bắt gặp cái nhìn vô hồn ấy, khuôn miệng không tự chủ mà cất giọng, chẳng hiểu kiểu gì lời nói phát ra lại có phần ngả ngớn. Ngạc nhiên thay, đứa bé này không những thấy được, lại còn phóng ánh mắt có phần đáng sợ về phía cậu. Này nhá, thế tôi là ma hay cậu là ma?

" Bé à, tôi đang hỏi cậu đấy, và đừng có nhìn tôi như thế nữa. "
"..."
" Ơ, cậu có ổn không thế? "
"..."
" Kìa, như thế là bất lịch sự đấ- "
" Anh giết tôi được không? "

"Bạn ma" bị sốc, sốc thật sự. Chẳng có con ma nào bình thường cho nổi khi nghe thấy yêu cầu như thế từ một người còn sống sờ sờ, mà người đó còn là một đứa trẻ. Chưa hoàn hồn, cậu lại nghe thấy em nói tiếp:

" Tôi không muốn sống nữa, nên là xin anh đấy, giết tôi đi "
" Anh không giết thì tôi cũng sẽ tự tử thôi, như nhau cả... "

Dù vẫn còn lắm những bất an ngờ vực, " bạn ma " vẫn tiến tới giang rộng vòng tay ôm lấy em vào lòng. Cảm nhận thân hình em bé nhỏ run rẩy như thể đang phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng lắm, " bạn ma " chỉ biết siết chặt lấy vòng ôm mà truyền cho em chút sức mạnh. Hình như thế này sẽ giúp em hết buồn, loài người ai cũng đều làm vậy. À, họ còn làm thêm chuyện gì nữa để an ủi nhỉ, hình như là đặt môi lên trán người kia, khó hiểu thật. Khó hiểu, mà cậu vẫn làm theo. Em thì đang hoang mang vô cùng, tự dưng bị ma ôm, lại còn hôn lên trán em. Em mở to mắt, ngơ ngác nhìn "người" ở trước mặt, còn cậu thì dịu dàng hỏi em:

" Có thấy ấm hơn chút nào không? "
" ... ".

Ôm ma thì ấm thế quái nào được, nhưng thôi, có còn hơn không. Em nghĩ vậy, rồi ngẩng đầu lên trả lời cậu:

" Ấm. "

Ngoài trời mưa rồi, gió và cành cây va đập vào những cánh cửa tạo thành tiếng động ghê rợn. Bỗng có tiếng bước chân từ xa vẳng lại, là ông ta, ông ta về nhà rồi. Junho nhận ra, rồi thì chút cảm giác an toàn vừa được nhận lấy còn chưa kịp để lại dấu vết gì trong lòng em đã không cánh mà bay. Em cười tự giễu một tiếng, phải rồi, em sẽ chẳng thể yên ổn nổi trong ngôi nhà này. Nhìn thấy sự thay đổi lạ thường của em, những thắc mắc trong đầu cậu không ngừng xuất hiện. Nhưng cậu chưa kịp hỏi điều gì thì đã bắt gặp một người đàn ông trung niên, dáng người gầy gò, xương xẩu đứng trước cửa phòng, tay còn cầm chai rượu uống dở.

Và cậu thấy em bị đánh. Ông ta xông vào, không nói một lời nào, cứ thế trút lên người Junho những trận đòn. Cậu sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu nhanh chóng dùng cả cơ thể bao bọc lấy em, nhưng chẳng ích gì cả, những cái tát, những dấu chân vẫn xuyên qua người cậu mà đập mạnh vào người em, từng tiếng một vang lên. Cậu chỉ vừa mới gặp em ít phút trước, thế nhưng trái tim này vẫn đau đớn khôn nguôi, cậu gào lên trong sự bất lực, gào khản cả giọng. Vì sao cậu lại chỉ là một hồn ma, vì sao cậu không thể bảo vệ em, vì sao ông ta làm thế với em, em đáng thương của cậu. Đánh xong, ông ta còn buông lời chửi mắng em, mùi rượu nồng nặc lan ra theo hơi thở:

" Thằng không ra gì như mày tao nhìn còn chướng mắt, chắc cô ta cũng thấy thế mà thôi. Tao giữ mày lại cũng chỉ để làm một cái bao cát cho tao giải tỏa, mày đừng có ảo tưởng điều gì. "

Nói rồi ông ta còn đá em thêm một cái rồi bỏ xuống nhà, để lại em trong vô vàn vết thương. Em gắng gượng đứng dậy, lết từng bước lên chiếc giường cạnh cửa sổ, lấy từ trong ngăn kéo ra bông băng và thuốc sát trùng, bắt đầu sơ cứu vết thương một cách thành thạo. Cậu mà xót xa vô cùng, ngồi lại cạnh em, nhìn từng biểu cảm đau đớn trên khuôn mặt bé nhỏ ấy khi sát trùng và băng bó vết thương. Xong xuôi, em mới ngẩng lên nói:

" Anh biết vì sao tôi muốn chết không? Vì tôi sống còn không bằng chết. Có một người cha như thế, tôi chẳng cần. "
" ÔNG TA MÀ LÀ XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC GỌI  LÀ CHA SAO? "
" Anh đừng kích động như thế, đâu phải hổ dữ là không ăn thịt con đâu. Với cả, ông ta đánh cũng đúng, ai bảo tôi nhìn thấy những thứ không sạch sẽ? Ngay cả mẹ tôi còn bỏ tôi mà đi cơ mà. "
" Cậu đừng nói thế, ai lại quen với đánh đập bao giờ, hả? Tôi không cho phép cậu quen với nó, cũng không cho phép cậu tìm đến cái chết, cậu chỉ là một đứa trẻ, cuộc đời cậu còn dài lắm, cậu còn cả một tương lai rộng mở phía trước. Biết bao nhiều người ham muốn được sống và trưởng thành, nhưng họ không thể thực hiện nổi, còn cậu, cậu có thể. Cậu phải biết cuộc sống rất công bằng, lấy đi cái gì thì sẽ trả lại một cái khác, có thể bây giờ là khổ cực, là tuyệt vọng, là gió mưa bão táp, nhưng biết đâu chờ ở phía trước là cầu vồng thì sao? "
" Nhưng chắc gì tôi đã làm được, anh thấy đấy, tôi đâu còn điểm tựa nào đâu? "
" Chẳng phải có tôi đây rồi sao? Dù gì tôi cũng chưa thể đi được, tôi sẽ ở bên cạnh nhau cho đến khi kiếp này của cậu kết thúc, rồi chúng ta sẽ lại cùng nhau bước sang một chương mới, có được không? Cậu phải tin tôi, tin vào chính bản thân mình chứ, cậu làm được mà. Hứa với tôi, trở nên thật mạnh mẽ và tiếp tục sống, ở bên tôi bằng xương bằng thịt cho đến hết kiếp này, được không? "
" Vậy anh phải hứa, hứa không được rời xa tôi cho đến khi tôi chết nhé. "
" Được, hứa với cậu, sẽ luôn cạnh bên cậu, chờ đợi cùng cậu bước sang thế giới bên kia. "

Hai ngón tay móc ngoéo, sự va chạm giữa hai tâm hồn thay cho sự va chạm của xúc giác trên da thịt, theo đúng nguyên tắc hình thành một lời hứa, một lời hứa có phần kì lạ. Junho mỉm cười, đã lâu rồi em không còn cười được như thế nữa. Ánh mắt em long lanh như thể gom hết vì sao đem bỏ vào đôi mắt, từ bây giờ đã có một người thay mẹ ở bên cạnh em, ôm lấy em, vỗ về em những khi em mệt mỏi. Người ấy sẽ tiếp thêm cho em sức mạnh, cùng em đối đầu với cuộc đời này, cùng em vượt qua một kiếp nhân sinh.

" Mẹ, con nhất định sẽ hạnh phúc, sẽ sống thật hạnh phúc. Vậy nên mẹ cũng nhất định phải hạnh phúc nhé, đền bù cho những tháng ngày khổ đau bên con. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top