Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2.

Cha Junho từng nghĩ mình là đứa trẻ bị chúa bỏ rơi, cho đến khi em gặp được bạn ma của đời mình. Bạn ma có lẽ hơn em chừng 4-5 tuổi, rất dịu dàng lại cũng rất đẹp trai. Không phải đẹp kiểu nghiêng nước nghiêng thành, mà là ngũ quan hài hoà, thực khiến người khác nhìn vào đều thấy thuận mắt. Bạn ma có nốt ruồi nhỏ nhỏ xinh xinh dưới cằm phải, mỗi khi cười rộ lên trông chẳng khác gì cún con. Em nghe người ta bảo con trai có nốt ruồi ở vị trí này khoáng đạt vô tư lắm, có lẽ vì vậy mà trông bạn ma lúc nào cũng tươi cười hồn nhiên. Junho không được đi học, nhà nghèo tiền ăn còn chẳng có, mơ mộng gì được đi học giống người ta. Nhưng Junho vẫn thường trốn sau bức tường nhà thầy giáo mà học lén, ngôi làng nhỏ chẳng có trường học, chỉ có một lớp vỡ lòng của thầy đồ duy nhất trong làng mở ra dạy mấy đứa trẻ con học chữ. Ban ngày em đi nhặt vỏ chai bán kiếm tiền, cứ đến tối lại núp sau khung cửa sổ bập bẹ chữ nọ chữ kia. Bạn ma kể từ ngày xuất hiện, cũng thuận thế mà đi theo em tới từng ngõ ngách. Em đi đâu bạn theo đấy, em làm việc của em, bạn cũng là việc của bạn - việc ngắm em. Bố Junho làm công cho người ta, tiền kiếm được bao nhiêu đổ hết vào rượu chè cờ bạc. Tiền thu lượm ve chai chỉ đủ mua một ít cháo loãng ăn tạm bợ qua ngày, có hôm nào đào được củ khoai củ sắn thì còn tiết kiệm được đôi chút. Junho còn nhỏ nhưng đen nhẻm gầy gò, đáy mắt lúc nào cũng phảng phất u buồn còn người thì như thể đang đeo hết bất hạnh trên lưng. Ấy vậy nhưng đứa trẻ này tâm hồn vẫn luôn trong sáng thánh thiện, bị chửi mắng ruồng bỏ là thế nhưng chưa một lần tỏ thái độ với người khác, lúc nào cũng chỉ âm thầm chịu đựng rồi cứ thế bỏ qua. . Hàng xóm xung quanh bảo em là con của quỷ, chẳng ai giúp đỡ, cũng chẳng ai đem lòng thương cảm em. Dù thị trấn nhỏ vẫn bình yên chẳng gặp điều gì xui xẻo, nhưng mỗi lần em đến gần họ, họ lại mắng nhiếc xua đuổi em. Em ghét con người, em hận bố, em ghét người dân xung quanh, em hận cả bản thân mình. Nhưng có bạn ma rồi, mỗi ngày em đều tìm lại được cho mình một lí do để sống. Bạn ma ngày nào cũng sẽ lảm nhảm bên tai em hàng chục hàng vạn lí do vì sao em xứng đáng xuất hiện và tồn tại ở trên đời này.

" Vì em đẹp trai. Bạn đi qua khắp cùng trời cuối đất chẳng tìm được mấy ai đẹp như em cả, em là báu vật quốc gia đó, biến mất là không có được đâuuu. "

" Vì em tài giỏi, có mấy ai không học hành tử tế mà vẫn giỏi được như em không nè. Junho chỉ đứng học lén buổi được buổi cái mà cũng biết chữ, mấy đứa nhóc kia học ngày học đêm vẫn có biết gì đâu. Vậy nên tài giỏi như Junho không được biến mất đâu, phí của giời, em nhề. "

" Vì em đáng yêu mà. Junho đáng yêu lắm ứ ừ đáng yêu ghê. Vì đáng yêu quá nên không biến mất được đâu, thế giới xấu xí mất đi một Junho đáng yêu lại xấu xí thêm gấp trăm vạn lần, nên Junho ở lại ban phát đáng yêu cho thế giới với nhé. Chứ em đi rồi đất trời ảm đạm xấu xa lắm, không có được vậy đâuuuu. "

Bạn ma cứ ngày nào cũng lặp đi lặp lại mấy câu cũ rích như thế, ấy vậy mà khiến trái tim em như được sưởi ấm giữa trời đông giá lạnh. Một người một ma nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng hoá ra lại có thể hoà hợp với nhau đến thế.

Có một lần, khi hai đứa đang nằm dài trên bãi cỏ phía sườn đồi, Junho chợt nhỏ giọng hỏi:

" Bạn có nhớ tên của mình là gì không? "

Bạn ma đang nằm nhìn trời nhìn đất bất chợt lặng người một chút, đáy mắt phảng phất tia u buồn lại rất nhanh được che giấu kĩ càng. Rồi bạn cười mỉm một cái, giọng nhẹ bẫng như có như không:

" Bạn chẳng biết. Tỉnh dậy đã thấy kí ức trống rỗng rồi. "

Em nghe xong chẳng nói gì, mím môi nghe chừng có vẻ suy tư lắm. Rồi chẳng biết hai đứa chìm vào thế giới riêng được bao lâu, Junho bất chợt reo lên một tiếng rạng rỡ, quay sang bạn ma cười tươi như nắng hạ.

" Eunsang, Eunsang. Gọi là Eunsang. "

" Eunsang gì cơ? "

" Tên bạn đó, Cha Eunsang. Cha là họ em, còn Eunsang nghĩa là huy chương bạc. "

Bạn ma nghe xong bật cười, khuôn mặt làm ra vẻ đăm chiêu dữ lắm. Thế rồi bỗng dưng phì cười, cất giọng trêu ghẹo em hỏi:

" Sao không phải vàng mà lại là bạc? "

" Đã nghe câu tham thì thâm bao giờ chưa? Bạc là được rồi. Eunsang nghe hay màaaa. Eunsang Eunsang. "

Bạn ma chẳng nói gì chỉ cười cười. Ừ Eunsang thì Eunsang, Cha Eunsang của Cha Junho nhé.

Hai đứa ngồi ngắm hoàng hôn buông xuống từ trên đồi. Junho, đang thẫn thờ nhìn từng tia nắng bị bóng đêm che khuất, bỗng quay sang nhìn Eunsang với đôi mắt mơ màng. Giọng nói của em vang lên, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua:

"Ừm..vì sao bạn lại...như thế này?"

" Như thế này là thế nào cơ? "

Eunsang nghiêng đầu, thắc mắc hỏi. Junho không biết vì sao cứ ngập ngừng, ấp úng mãi mới nói được một câu trọn vẹn.

" Thì là... vì sao lại biến mất ấy? "

Eunsang bật cười, cậu ngốc này hẳn lại sợ anh chạnh lòng nên mới dè dặt mãi thế. Anh lặng yên một lúc, thẩn thơ ngắm nhìn bầu trời đổ dần sang sắc cam nhàn nhạt. Đến tận một lúc lâu sau, lâu đến mức Junho cũng đã quên mất mình vừa hỏi những gì, Eunsang mới nhàn nhạt cất tiếng, không nhanh không chậm kể:

" Bạn chẳng biết, chỉ nhớ lúc tỉnh dậy đã thành hồn ma rồi. Bạn lang thang mãi ngày này qua tháng nọ, lắm lúc thấy người ta được siêu thoát mà mình mãi mắc kẹt ở chốn này lại đem một bụng thắc mắc chạy đi hỏi thần chết. Thần chết bảo bạn trong lòng còn oán niệm, chưa chuyển kiếp được. Mà bạn cũng chẳng biết mình có oán niệm gì, có còn nhớ được gì đâu. "

Em gật gù như thể thấu hiểu lắm, lại quay sang nhìn anh tò mò hỏi.

" Thế bạn có nhớ nơi đầu tiên sau khi tỉnh dậy là ở chỗ nào không? "

" Seoul thì phải. Bạn nghe loáng thoáng người ta bảo thế. "

Em nghe xong ngồi thẳng người dậy, môi mím chặt còn mày thì nhăn tít lại. Xa gì mà xa thế, mãi tận thủ đô Seoul hoa lệ, chẳng biết bao giờ mới tới được đây. Rồi tựa như lấy hết can đảm từng ấy năm góp nhặt lại, em hùng hổ đứng dậy nhìn thẳng vào mắt anh.

" Bạn, bạn phải tin em nhé, nhất định phải tin em. "

" Tin gì cơ? "

" Thì bạn cứ nói là bạn tin em đi. "

" Ừ thì tin, bạn lúc nào chả tin Junho. Nhưng mà tin là tin cái gì? "

" Tin mai này em lớn, nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền đưa bạn lên Seoul tìm lại kí ức. Khi đó bạn có thể chuyển kiếp, không còn lưu lạc ở đây nữa rồi. Em nhất định sẽ đưa bạn về Seoul, nhất định đấy. "

Anh khựng lại đôi chút, rồi bất chợt mỉm cười, đưa tay ra xoa đầu em dù em chỉ thấy lành lạnh ở trên đầu. Thực ra anh nghĩ bây giờ cũng tốt, ít nhất anh còn có em bên cạnh. Trước đây anh từng nghĩ hiện thực quá tàn nhẫn với anh, để anh tồn tại, nhưng lại để anh quên. Tồn tại trong đau thương sao khổ bằng tồn tại không mục đích. Nhưng từ khi gặp được em, mọi chuyện lại khác rồi. Em là tia nắng, là lí do duy nhất khiến anh quyến luyến thế gian này. Em là mặt trời nhỏ rạng rỡ, toả sáng trong lòng anh.

Năm Junho 17 tuổi, em nghe ở đâu đó người ta hát mãi mấy câu ca ru tình. Năm ấy bài " All of my life " của ca sĩ Park Won nổi lắm, người ta bật hoài, mà em nghe mãi cũng thành quen. Đôi lúc đang làm việc lại vu vơ câu nọ câu kia chẳng rõ lời, Eunsang thấy em cứ ngâm nga mãi lại thành thích chí. Giọng Junho hay lắm, mềm mại và ngọt lịm, tựa như mật như đường tuôn trào trong trái tim Eunsang. Anh nghe đến thành nghiện, ngày nào cũng đòi Junho hát cho bằng được. Em nghe xong chỉ bĩu môi, lầm bầm trong miệng " có mà mơ đi nhé ". Ấy thế mà mỗi đêm khi hai đứa nằm trong căn gác nhỏ, Junho lại nhẹ nhàng cất tiếng hát ru Eunsang vào cõi mộng.

" Em đã phải trải qua một khoảng thời gian thực sự khó khăn.

Cuộc sống này sao thống khổ đến thế.
Khi chẳng điều gì thành như ý nguyện.

Em thậm chí còn chẳng thể hoà hợp với gia đình mình.

Dường như em đã dần tin rằng, mình thật sự chẳng là gì cả.

Nhân sinh, ai cũng tham muốn có được nhiều hơn những thứ họ cần.

Vì vốn dĩ, tình yêu cũng phải nuôi dưỡng bằng vật chất.

Nhưng cả đời này của em,

Anh là tất cả. " - All of my life • Park Won.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top