Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Màn Kịch P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tiếng sau, Park Jiyeon cùng Soyeon trở về.

Má Kim khẩn trương ra đón người, quan tâm hỏi: "Cô chủ, bác sĩ có nói gì không? Cô như thế có gọi là bình thường không? Có chú ý gì đặc biệt hay không?..."

Soyeon lập tức ngắt lời bà tránh cho bà hỏi quá nhiều.

"Bác sĩ nói tình trạng của Jiyeon là bình thường, tuy hơi sút cân nhưng thân thể vẫn cực kỳ khỏe mạnh, bé cưng trong bụng cũng rất tốt. Đại khái là qua mấy tuần nữa thì tình trạng nôn nghén sẽ giảm bớt, không có gì đáng lo cả."

Park Jiyeon trao cho cô một ánh mắt cảm ơn, đi ra ngoài một lúc cô liền thấy hơi mệt mỏi, thật sự chẳng muốn nói chuyện.

"Hiện tại, em ấy hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi một lúc là ổn thôi." Đem lời cảm ơn của cô thu vào trong đáy mắt, Soyeon mỉm cười rồi khẽ lắc đầu tỏ ý đừng khách sáo.

"Đúng rồi, xem tôi hồ đồ chưa kìa."

Má Kim bước sang bên cạnh cười nói: "Cô chủ, cô mau trở về phòng nghỉ ngơi đi."

"Jungie còn đang ngủ ạ?" Đã hơn hai tiếng, nếu như bình thường thì chị hẳn là phải thức dậy rồi, hôm nay lại không thấy chị vui mừng chạy ra đón mình khiến cô hơi khó hiểu.

"Đúng rồi, cô chủ vẫn còn đang ngủ." Không nói bà còn không phát hiện, Jiyeon vừa hỏi như vậy, má Kim cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Hình như hôm nay cô chủ ngủ hơi bị lâu rồi."

"Chị đỡ em lên phòng." Soyeon chợt nhớ ra dù sao mình cũng phải về phòng nên cứ đỡ cô về phòng trước đã.

"Vâng." Trong lòng ẩn chứa một chút lo lắng, cô có cảm giác giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Cố đè nén bất an trong lòng, cô theo Soyeon trở về phòng.

Đẩy cửa phòng ra, lúc nhìn tới hai người đang nằm trên giường, cô liền sợ đến ngây người, chân dừng lại bên cạnh cửa không cách nào bước vào phòng được.

Thấy cô đứng bên cạnh cửa chẳng hề

nhúc nhích, Soyeon khó hiểu bước đến bên cạnh cô.

"Sao em lại không vào? Bên trong ...Có..." Tầm mắt rơi xuống hai người đang nằm trên giường, cô cũng bị dọa đến choáng váng.

Tại sao lại như vậy?

IU vẫn luôn ngủ không sâu giấc, ngay tại thời điểm bọn họ đẩy cửa vào đã thức dậy nhưng vẫn lựa chọn thời cơ thích hợp để tỉnh dậy.

"Làm sao..." Cô chầm chậm mở mắt ra, lúc nhìn thấy người đang nằm phía dưới mình liền tỏ vẻ kinh ngạc, vội kéo chăn quấn quanh người rồi nhảy xuống giường. Lúc nhìn thấy hai người đứng bên cạnh cửa, nước mắt đã nhanh chóng đong đầy trong mắt.

Trên giường, người kia khỏa thân vẫn ngủ say như cũ, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng chẳng có.

Một màn kịch tính cứ diễn ra như thế, mà màn đặc sắc hơn vẫn còn ở phía sau.

Chỉ thấy IU mặt đầy lệ chạy đến trước mặt Park Jiyeon, quỳ xuống rồi liều mạng dập đầu, miệng vẫn không quên ra sức giải thích.

"Cô chủ, rất xin lỗi, rất xin lỗi...Là...Là cô Eunjung cứng rắn lôi kéo tôi không buông...Tôi từ chối nhưng cô ấy vẫn chẳng buông tha...Cô chủ..." Cô nghẹn ngào giải thích, đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên đầu người vẫn đang say ngủ kia.

Sắc mặt Jiyeon trắng bệch, nhìn chằm chằm cô gái đang quỳ trước mặt mình, nhìn hành động của cô ta, nghe cô ta giải thích. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Eunjung nằm trên giường rồi đau khổ nhắm mắt lại.

Cô chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy, không phải cô đã sớm biết tâm tư của IU rồi sao, vì sao vẫn để Jungie một mình như thế...

Soyeon nhìn dáng vẻ đau khổ của cô, lửa giận trong lòng lại càng tăng cao, cô vội bước đến bên giường vươn tay kéo người đang ngủ say kia dậy.

Cô hoàn toàn không tin lời nói của cô gái không biết xấu hổ kia nhưng vấn đề hiện tại không nằm ở chỗ đó mà là em gái, vì cái gì lại để cho cô ta nằm trên giường mình, thậm chí còn ngủ trước ngực mình nữa.

Dưới động tác thô bạo của cô, rốt cuộc Hahm Eunjung cũng mở mắt ra. Đưa tay dụi mắt, lúc liếc thấy Park Jiyeon đang đứng bên cạnh cửa, chị lập tức mở to mắt, vội vàng thoát khỏi tay của Soyeon rồi vui sướng chạy đến bên cô.

"JiJi, em đã về rồi, đúng là chị vừa tỉnh dậy là em đã trở về rồi." Chị hoàn toàn không để ý tới mình vẫn còn khỏa thân cùng với những người khác trong phòng.

Soyeon cầm lấy quần áo được gấp gọn gàng ở trên giường, ném tới trên đầu chị.

"Em mặc quần áo vào trước đã."

"A."

Cầm lấy quần áo, chị mới phát hiện mình hoàn toàn không mặc gì, chị nhớ là mình đâu có cởi sạch như vậy đâu. Tuy hơi khó hiểu nhưng chị cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cầm lấy quần áo rồi mặc vào.

Lúc này, chị mới chú ý đến người đang quỳ gối khóc đến thê thảm trên mặt đất. Eunjung khó hiểu nhìn về phía Jiyeon: "JiJi, đây là..."

Kỳ lạ thật, sao lại có một người khóc đến thương tâm như vậy ngã vào trong phòng bọn họ chứ.

Má Kim cùng đám người hầu trong nhà nghe thấy tiếng khóc liền ồn ào chạy đến.

"IU?"

Má Kim nhìn thấy người khóc lại chính là cháu gái mình liền ngỡ ngàng gọi. Không phải chỉ bảo nó mang sữa lên sao? Sao giờ lại biến thành không mặc quần áo chỉ quấn chăn quanh người ngã vào phòng vợ chồng cô chủ khóc lóc rồi. Nhìn vẻ mặt khác thường của cô chủ cùng mọi người, trong lòng bà chợt lo lắng, không phải là IU đã làm sai chuyện gì chứ?

"Bác!" Cô vội vàng đứng lên rồi nhào vào trong lòng má Kim, trong lúc đó vẫn không quên nhỏ thêm vài giọt nước mắt.

"Cô chủ, đây là..." Hy vọng không phải như bà nghĩ.

Không đợi người khác lên tiếng, IU giành trước kể lể.

"Bác nhất định phải làm chủ cho cháu, cô chủ...Cô chủ, cô ấy..." Cô cố ý ấp úng nói không rõ ràng khiến cho người khác hiểu lầm.

"...Như thế này...Về sau cháu phải sống thế nào đây..." Dứt lời, lại cố tình khóc to hơn.

Lời của cô làm cho má Kim càng thêm hoảng sợ, đám người hầu đứng bên cạnh cửa cũng bị dọa cho ngây người.

Bọn họ đều biết cô chủ ngốc nghếch nhưng cô IU này bình thường cũng rất hiểu chuyện nên chắc sẽ không lấy sự trong sạch của bản thân ra nói lung tung đâu, lần này phiền phức to rồi.

Đứng ở bên ngoài, đám người hầu cùng má Kim đều hướng ánh mắt nhìn về phía Park Jiyeon.

Park Jiyeon chẳng hề để ý đến ánh mắt của mọi người, vẫn cứ nhìn chằm chằm Hahm Eunjung.

"Jiyeon?" Soyeon có chút lo lắng, tình huống hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, không biết cô sẽ có phản ứng gì.

"JiJi, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Eunjung mặc quần áo tử tế, đứng ở bên cạnh kéo kéo tay cô, khó hiểu hỏi. Chị hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì nữa.

Park Jiyeon đương nhiên là tin tưởng Hahm Eunjung, nhưng cảnh tượng chấn động lúc nãy vẫn khiến cô kinh hãi và đau lòng. Trong khoảnh khắc đó, cô đã hiểu rõ một chuyện, cô không thể lúc nào cũng ở bên cạnh để bảo vệ chị được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top