Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27+28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị đuổi ra khỏi nhà họ Hahm, L càng nghĩ càng không cam tâm, lập tức chạy đi tìm một khách sạn thuê phòng.

Anh ta ngồi trong phòng, nghiến răng nghiến lợi nhìn về cao ốc phía xa, khuôn mặt anh tuấn bị che lấp bởi sự ghen tỵ và phẫn nộ trở nên vô cùng xấu xí.

Nhớ lại vẻ mặt hạnh phúc của Park Jiyeon lúc nói với anh ta cô đối với người phụ nữ kia là vừa gặp đã yêu, nhớ lại dáng vẻ khả ái của cô lúc ngồi trong lòng người kia, nhớ lại cô không chút lưu tình đuổi mình ra khỏi nhà họ Hahm...

Bất kể là dáng vẻ khi cười hay khi giận dỗi của cô đều khiến cho anh ta mê luyến không thôi.

Ban đầu, đúng là vì cô không bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của anh ta mới khiến anh ta bị thu hút, chấp nhận hạ mình kết bạn với cô. Không nghĩ đến, cuối cùng anh ta lại thật sự thích cô, nhưng cô đối với anh ta vẫn là ôn hòa, duy trì khoảng cách nhất định. Anh ta cho rằng, chỉ cần mãi mãi đi theo cô thì một ngày nào đó cô sẽ chấp nhận tình cảm của mình. Song thật không ngờ, anh ta chỉ đi công tác một chuyến thôi mà cô đã kết hôn, thậm chí còn mang thai rồi. Anh ta nghĩ rằng, nhất định là cô bị người nhà ép buộc nên mới phải đồng ý, ai ngờ, cô là tự nguyện, hơn nữa còn yêu kẻ ngốc kia.

Nếu cô yêu một người đàn ông tốt hơn anh ta thì anh ta cũng đành chấp nhận, nhưng cô lại yêu một kẻ ngốc còn là phụ nữ, bảo anh ta chấp nhận mới là lạ.

Anh ta nhất định phải báo thù, để cho cô biết, cô mà yêu một người khác không phải là anh ta thì sẽ phải trả giá đắt.

Cầm lấy ví tiền, nhìn bức ảnh Park Jiyeon đang tươi cười nằm bên trong, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ si mê. Đưa bức ảnh áp lên môi, anh ta vừa hôn lên bức ảnh lạnh lẽo vừa thì thầm tự nói: "Yeonie, Yeonie, em chờ anh, anh nhất định sẽ khiến em trở về bên cạnh anh..."

*********************

Tuy mọi người lo lắng L sẽ làm ra chuyện bất lợi nhưng có một số việc tuyệt đối vẫn không thể qua loa. Ví dụ như, Park Jiyeon phải đi kiểm tra thai nhi hàng tháng.

Kể từ sau khi xảy ra chuyện của IU, trừ những lúc Hahm Eunjung bị kéo đến công ty còn lại hai người đều ở cùng nhau.

Hôm nay trừ bỏ hai người bọn họ còn có thêm hai người nữa, chính là Suzy và Lizzy

"Suzy, cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi, không cần theo bọn mình đến bệnh viện đâu." Jiyeon cảm thấy có chút ngượng ngùng, mấy ngày nay, bởi vì thân thể cô hơi mệt nên chẳng thể đưa Suzy đi đâu chơi được. Ngược lại, hiện tại cô ấy lại muốn cùng mình đi bệnh viện làm cho cô cảm thấy hơi có lỗi vì đã để cô ấy lãng phí thời gian ở nhà họ Hahm.

"Không sao đâu, mình cũng muốn xem thử." Có thể được đi khám thai với Jiyeon, cô đã thấy rất thỏa mãn rồi. Mấy ngày qua, tuy cô chưa có dịp đi tham quan Hàn Quốc nhưng có thể nói chuyện phiếm cùng Yeonie là đủ rồi.

"Đợi lát nữa, mình sẽ bảo người đưa cậu đi chơi nhé?" Dù sao thì cô ấy cũng đã đến đây rồi.

Suy nghĩ một lúc, cô liền gật đầu: "Cũng được, đây là lần đầu tiên mình tới Hàn Quốc đó."

Đúng là cô rất muốn đi tham quan khắp nơi, nhưng chẳng có ai đi cùng nên cô cũng không dám đi lung tung. Tuy cô có thể nghe hiểu được một vài từ tiếng Hàn đơn giản song chỉ hơi phức tạp một chút là cô sẽ giống như ông nói gà bà nói vịt ngay.

"Ừ, lát nữa mình sẽ gọi điện bảo chị Hyomin đưa cậu đi chơi." Cô cảm thấy Hyomin hoa tâm luôn dịu dàng với phụ nữ kia nhất định sẽ kiên nhẫn đưa Suzy đi chơi.

Suzy cũng có chút ấn tượng, cô biết người tên Hyomin mà Yeonie nói chính là kẻ có nụ cười dâm đãng kia. Lần đầu tiên ăn cơm ở nhà họ Hahm, chị giống như chó đực đến kỳ động dục, liều mạng phóng điện với cô. Với những kiểu phụ nữ như vậy, cô thường không đặt vào trong mắt. Cô đã sớm miễn dịch với kiểu người đó rồi.

Park Jiyeon không hề biết suy nghĩ của Suzy, cô chỉ cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, hơn nữa cô còn nhìn ra được Hyomin vô cùng có hứng thú với Suzy. Ha ha, sau này nếu chị ấy biết được bí mật của Suzy thì liệu còn cảm thấy hứng thú với cô ấy không. Để cho cái người tự nhận là đa tình kia chịu chút khổ sở đi.

Nói trắng ra là cô cũng chẳng phải có lòng tốt muốn mai mối cho hai người mà chỉ muốn xem kịch vui mà thôi.

"JiJi, hai người đang nói gì vậy?" Ngồi bên trái Jiyeon, Eunjung hỏi xen vào. Tuy nghe thấy hai cô nói chuyện nhưng chị lại không hiểu được họ đang nói cái gì.

Quay đầu nhìn chị, cô cười híp cả mắt lại.

"Em bảo để chị Hyomin đưa Suzy đi tham quan."

"Chị cũng muốn đi." Vừa nghe thấy có thể đi chơi, chị lập tức nói.

"Chị cũng muốn đi." Ngồi ở trên ghế, chị lập tức nhổm người lên, hoàn toàn là muốn thử độ vững chắc của chiếc ghế.

Giữ chặt tay chị, cô ngăn chị tiếp tục bật người. Tuy ghế rất vững chắc nhưng chị cứ bật lên như vậy khiến các cô không bị say xe cũng cảm thấy nhức đầu.

"Jung Jung, chị đừng bật người nữa."

"Được rồi." Ngoan ngoãn ngồi im, chị lật tay nắm ngược lại tay cô, hai mắt tràn ngập chờ mong nhìn cô.

"Chị cũng muốn đi chơi."

Nhìn vẻ mặt như chú chó nhỏ của chị, Suzy kích động đến suýt chút nữa thì xông lên ôm chị, đồng ý bất cứ yêu cầu của chị. Hì hì, xem ra người chồng này của Yeonie thật sự giống như cô đã nói, thật vô cùng đáng yêu.

"Sau khi chúng ta rời khỏi bệnh viện, sẽ đi chơi cùng bọn họ." Sau khi bọn họ đi tuần trăng mật về, bởi vì cô mang thai nên họ chưa có thời gian đi chơi đâu cả. Vì vậy, lần này cũng nên cùng mọi người đi chơi một chút cho thoải mái.

"Hay quá!" Chị vui sướng ôm cô vào trong lòng.

Ngồi ở ghế trước, Lizzy giả vờ như không thấy phản ứng của chị.

Tuy Suzy ở chung với họ chưa lâu, nhưng lại rất yêu thích tính cách giống như trẻ con của chị. Dễ dàng thỏa mãn, mãi mãi đều vui vẻ như vậy.

Đến bệnh viện, trước khi đi vào kiểm tra, Park Jiyeon đã gọi điện bảo Hyomin tới bệnh viện đón bọn họ. Sau khi kiểm tra xong, mọi người liền bảo Hyomin chở đi dạo.

"Không phải em gọi chị đến đón mọi người về nhà sao?" Cô cứ tưởng chỉ đảm nhận chức tài xế thôi, không ngờ còn kiêm luôn chức "bạn gái" đồng hành nữa.

"Đúng vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Suzy tới Hàn Quốc, cũng đâu thể để cô ấy chưa đi thăm thú đây đó mà trở về Mỹ luôn được." Cô nói nghe rất có lý nhưng lại khiến cho Hyomin muốn phụt máu.

"Hơn nữa, Jung Jung cũng muốn đi chơi mà." Cô khẽ đẩy Eunjung đang ngồi bên cạnh mình.

"Jung Jung, chị nói đi, chị cũng muốn đi chơi mà, đúng không?"

"Đúng vậy, đúng vậy. Chị Hyomin, em cũng muốn đi chơi."

Ai, khẽ thở dài trong lòng, nói tóm lại là cô luôn có biện pháp làm Hyomin chẳng thể từ chối.

Vì thế, năm người kéo nhau đi chơi khắp các đường phố ở Hàn Quốc, tiện thể đi mua sắm luôn, thỉnh thoảng lại còn mua mấy món điểm tâm để ăn đường.

Jiyeon và Eunjung đi tít đằng trước, còn Lizzy thì đi sát phía sau hai người, đề phòng lúc cô chủ quên mất chuyện cô Jiyeon đang mang thai mà chạy vọt đi, cô cũng có thể chăm sóc tốt cho cô Jiyeon.

Tóm lại, mặc kệ là vô tình hay cố ý, cũng là Suzy và Hyomin đi cuối cùng.

Hyomin không chút nhàn rỗi, vừa nhìn chằm chằm Suzy nhưng vẫn không quên phóng điện với những cô gái đi ngang qua.

Nhìn dáng vẻ phong lưu của cô, Suzy càng thêm khinh thường. Một người phụ nữ như vậy đáng lẽ phải bị tất cả phụ nữ khinh bỉ mới đúng, đằng này những cô gái kia lại còn vui vẻ đáp lại cô ta. Thật không hiểu nổi, kiểu phụ nữ này thì có gì tốt chứ.

Không phải Hyomin không cảm nhận được, cô đương nhiên nhìn thấy vẻ khinh thường cùng thành kiến trong mắt Suzy, song cô lại làm như không thấy, thậm chí còn cố ý cúi đầu, nhỏ giọng hỏi bên tai Suzy: "Cô rất chán ghét tôi sao?"

Ha ha, Suzy là người đầu tiên dám tỏ ý khinh thường rõ ràng như thế với Hyomin, luôn kháng cự với sự tiếp xúc của cô. Hyomin thật sự vô cùng hứng thú với Suzy.

"Cách xa tôi ra." Suzy ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Hyomin.

Nói chuyện thì cứ nói, sao phải dựa sát như thế làm gì, hại cô ngửi được hương nước hoa dịu nhẹ tỏa ra từ người Hyomin.

Chết tiệt, sao cô có thể nghĩ rằng hương nước hoa trên người chị ta thật dễ ngửi cơ chứ....

Vẻ mặt cợt nhả, Hyomin chẳng những không cách xa cô, ngược lại còn khoác tay lên vai cô nữa.

"Đừng xấu hổ mà."

Rốt cuộc thì Hyomin cũng hiểu được tại sao Chị Qri luôn thích trêu chọc cô cảnh sát hung dữ kia rồi. Bởi vì, chọc cho một cô gái tức đến dậm chân nhưng lại chẳng thể làm gì được mình, thật sự rất thú vị.

Suzy đưa tay định hất cái tay đang đặt trên vai mình ra nhưng dù cô có cố gắng đến mấy thì cánh tay kia vẫn không chút nhúc nhích, cô tức đến mức muốn cắn chị ta một cái.

"Ai xấu hổ, chị bỏ cái tay bẩn thỉu ra ngay cho tôi." Cô cũng không dám quá lớn tiếng, nếu để cho ba người phía trước quay đầu lại thì thật là xấu hổ.

Vẫn là dáng vẻ cợt nhả, Hyomin còn cố tình vẫy vẫy tay trước mặt cô để cô thấy rõ tay mình.

"Tay tôi rất sạch sẽ, không hề bẩn chút nào."

"Chị!" Vẻ mặt cợt nhả của Hyomin làm cho Suzy càng thêm tức giận. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Hyomin có lẽ đã thành thi thể lâu rồi.

"Tôi biết mình rất đẹp trai, cô không cần nhìn tôi đắm đuối thế đâu." Biết cô dè chừng mấy người phía trước, mới không dám trở mặt với chị, nên Hyomin càng thoải mái trêu chọc cô.

"Suzy, chúng ta...." Park Jiyeon đột nhiên quay đầu lại, lúc nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của hai người, cô liền không kịp phản ứng.

"Chị buông ra!" Jiyeon quay đầu nhìn, cô lập tức dùng hết sức đẩy Hyomin ra rồi vội vàng chạy tới bên cạnh Jiyeon. Hai má đỏ bừng, cô ra sức giải thích, sợ Jiyeon sẽ hiểu lầm.

"Yeonie, chuyện không phải như thế đâu...."

"Hả?" Nhìn dáng vẻ sốt ruột giải thích của cô khiến người ta có cảm giác cô đang giấu đầu lòi đuôi.

"Chị muốn qua bên kia." Đột nhiên, Hahm Eunjung chỉ vào một cửa hàng bên đường đối diện rồi lớn tiếng thông báo, không đợi mọi người kịp phản ứng, chị đã xông ra giữa đường.

"Jung Jung!" Park Jiyeon thấy chị không hê nhìn đường mà cứ xông ra, cô liền kinh hô.

Đúng lúc này, bỗng có một chiếc xe tăng tốc lao nhanh về phía chị làm cho Jiyeon sợ đến nỗi hai chân nhũn ra, cô không dám tưởng tượng sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Cô cảm thấy tim như thắt lại, không khí trong phổi như bị hút sạch, bụng một hồi đau đớn khiến cô đau thấu tâm can.

Suzy cũng không ngờ chị lại đột nhiên xông ra đường, cô sợ đến mức nắm chặt tay Park Jiyeon, các đốt ngón tay trắng bệch do dùng sức quá lớn, cô cũng không có cảm giác.

Lizzy cũng bị dọa đến khiếp sợ, chỉ có thể đứng nhìn mọi chuyện xảy ra.

"Eunjung!"

Hyomin đứng phía sau bọn họ, kịp thời phản ứng lại. Dù sao thì cô cũng đã từng trải qua nhiều sóng gió, đối mặt với những chuyện này cũng bình tĩnh hơn. Cô vội xông lên trước, lập tức kéo Eunjung còn đang chưa cảm thấy có điều nguy hiểm ngã lăn dưới đất. Cô ôm Eunjung lăn vài vòng trên đường, né tránh những chiếc xe đang phóng đến.

Mấy chiếc xe xung quanh vì một màn bất ngờ này mà vội vàng dừng lại, giao thông lập tức trở nên hỗn loạn. Người đi đường cũng bị dọa cho khiếp sợ.

Hyomin thừa dịp các xe đều dừng lại, liền kéo Eunjung đến lối đi bộ.

Mới vừa trở lại, Jiyeon nhịn xuống thân thể khó chịu, đi đến bên hai người rồi tát Eunjung một cái thật mạnh.

"Jiyeon..."

"Cô chủ..."

"Yeonie..."

Cái tát này của cô khiến cho mọi người đều sững sờ.

"Ji Ji..." Hahm Eunjung lại càng sợ, chị hoàn toàn không biết vì sao cô lại tát mình. Đưa tay lên che nửa khuôn mặt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, chị vô tội nhìn cô.

Park Jiyeon chưa kịp nói câu nào liền vì bụng đau đớn mà ngất đi.

Hyomin nhanh tay đỡ lấy cô, tránh cho cô tiếp xúc thân mật với mặt đất.

" Ji Ji!" Thấy cô ngất xỉu, mặc kệ có bị oan ức hay không, chị vội vàng bế cô lên từ trong tay Hyomin, luống cuống nhìn sắc mặt trắng bệch của Jiyeon.

"Nhanh đưa đến bệnh viện." Suzy hô to.

Vì thế, mấy người vừa rời khỏi bệnh viện chưa lâu lại vội vàng kéo nhau vào bệnh viện.

Mà chuyện xảy ra ngoài ý muốn này, chẳng những kinh động đến toàn bộ người nhà họ Hahm mà còn kinh động đến hai vợ chồng ông Park.

Bởi vì Jiyeon suýt chút nữa thì sinh non nên bác sĩ đặc biệt nhấn mạnh, phải để cô tĩnh dưỡng cho tốt, không được quá kích động. Nếu khiến tâm tình cô không tốt thì đứa bé rất khó giữ, cho dù có bình an đến lúc sinh thì vẫn có thể vì khó sinh mà mất mạng.

Lời bác sĩ nói, đã khiến hai nhà nổi lên sóng to gió lớn.

Jiyeon được đưa về nhà họ Hahm, hiện đang nghỉ ngơi trong phòng.

Còn những người khác kéo Eunjung vào trong phòng sách, tiến hành tra hỏi xem sự việc xảy ra như thế nào. Hai tháng nay, nuôi mãi Jiyeon mới béo lên một chút, vậy mà, chỉ vì chuyện lần này mà gầy đi không ít.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Hahm Seung Gi nghĩ mãi cũng không hiểu, lúc khám thai vẫn tốt mà, sao cuối cùng lại nói Jiyeon suýt sinh non.

"Con không biết ạ." Eunjung cũng vô cùng lo lắng cho Jiyeon, nhưng vì bị mấy chị giữ lại nên không thể đi cùng cô, đành phải ngoan ngoãn ngồi đây. Có lẽ, nếu chị trả lời xong sớm thì mọi người sẽ để chị về với Ji Ji.

"Chẳng phải con vẫn ở bên cạnh nó sao? Sao lại không biết chứ?" Han Gain nhíu mày hỏi. Bác sĩ đã nói rõ ràng rồi, nếu con gái không nghỉ ngơi tốt, tâm tình không thoải mái thì có thể vì sinh non mà mất mạng.

"Cô ấy tát con một cái rồi ngất xỉu luôn." Chị hoàn toàn không hiểu vì sao Ji Ji lại đánh chị. Nhớ lại tình cảnh lúc đó, chị liền cảm thấy má dần nóng lên. Ji Ji đánh chị rất đau đó.

"Nó đánh con?" Hahm Seung Gi khó tin hỏi.

"Cô ấy đánh em?" Ba người kia cũng cảm thấy khó tin.

"Con đã làm gì khiến nó tức giận tát con?" Park Jae Suk hiểu khá rõ tính cách con gái mình, nó luôn luôn quan niệm "quân tử động khẩu không động thủ", luôn dùng trí thông minh của mình để xử lý người ta. Có chuyện gì cũng đều dùng trí để giải quyết chứ rất ít khi dùng tay, đây là lần đầu tiên ông nghe thấy chuyện con gái đánh người ta. Trực giác nói cho ông biết, nhất định là đứa con rể này đã làm chuyện ngốc gì đó nên con gái mới đánh nó.

"Con không làm gì mà." Chị giống như bị oan, vội vàng giải thích. Chị sẽ không bao giờ làm Ji Ji tức giận đâu.

"Hyomin, con nói đi, nó hoàn toàn chẳng biết gì cả." Ông Hahm nhìn Hyomin đang mải mê suy nghĩ, nói.

Hyomin giống như không nghe thấy gì cả, cô còn mải chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình.

Soyeon đẩy vai cô, nhắc nhỏ: "Hyomin, cha nuôi đang gọi em kìa." Suy nghĩ gì mà nhập tâm dữ vậy.

Hyomin chợt tỉnh, thấy những người khác đều đang nhìn mình, cô lập tức kể lại chi tiết tình huống lúc đó. Vừa nghe cô kể xong, mọi người liền dùng ánh mắt trách cứ nhìn Eunjung.

"Sao vậy ạ?" Chị thật không hiểu vì sao mọi người lại nhìn mình như thế, giống như chị đã làm sai chuyện gì rồi.

"Eunjung, sao con có thể liều lĩnh như vậy?" Hahm Seung Gi thật sự hết cách đối với chị, chẳng biết nên nói như thế nào nữa. Nó cũng sắp làm cha rồi, tuy ông không bắt chị nhất định phải hiểu mọi chuyện nhưng cũng không nên liều lĩnh như thế, cũng không quan tâm đến an nguy của bản thân.

"Dạ?" Liều lĩnh?

"Jiyeon đánh em là đúng rồi." Boram tức giận trách Eunjung, cô cảm thấy cái tát kia của Jiyeon là vô cùng chính xác. Nếu đổi lại là mình thì tuyệt đối sẽ chẳng phải là một cái tát thôi đâu, cô chắc chắn sẽ đánh cho nó một trận thật đau.

"Đúng vậy, đúng là đáng đời." Soyeon cũng đồng tình gật đầu. Nghĩ xem, Jiyeon coi trọng nó thế nào mới có thể tát nó một cái mạnh như vậy.

"Em..." Chị rất muốn biện hộ cho mình, nhưng căn bản chị không hề biết bọn họ đang nói cái gì nên không thể theo được.

"Eunjung à, em đúng là..." Qri cũng không biết nên nói thế nào với đứa em gái này nữa. Nó vẫn cứ như thế, nghĩ cái gì là làm cái đó, cũng chẳng bao giờ chú ý đến tình huống xung quanh, toàn tự đặt mình vào nguy hiểm khiến cho người khác kinh sợ. Nhưng lần này thì quá lắm rồi, lại dám một mình xông ra đường nữa.

"Em làm sao?" Nhìn bên này, ngó bên kia, chị vẫn chẳng hiểu tại sao mọi người lại mắng mình.

"Tôi nghĩ, cứ để bảo bối về nhà họ Park tĩnh dưỡng đi." Park Jae Suk tức giận nói. Đứa ngốc này đã không thể bảo vệ được Yeonie lại còn khiến nó lo lắng cho mình nữa, ông càng nghĩ càng muốn đưa con gái về nhà.

"Chú Park à..." Hahm Seung Gi cũng hiểu, lần này đứa con ngốc kia đúng là quá đáng rồi, nên ông thật không biết nói thế nào cho phải.

"Ông xã..." Han Gain cảm thấy như vậy không tốt lắm, làm như thế sẽ khiến người ngoài nghĩ rằng nhà họ Hahm đối xử tệ với con gái mình, nên bọn họ mới phải đón nó về. Bên ngoài sẽ truyền ra lời khó nghe gì, hiện tại bà gần như có thể tưởng tượng ra được.

"Tôi mặc kệ, hiện giờ, sức khỏe con gái là quan trọng nhất." Bác sĩ đã nói, nếu nó không được nghỉ ngơi tốt thì đợi đến khi sinh sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Ông vất vả hơn nửa đời người cũng chỉ có một đứa con gái mà thôi, ông không thể để nó gặp nguy hiểm được.

"Nói cũng phải." Han Gain khẽ gật đầu, tỏ ý tán thành.

Những người khác đều gật đầu, bọn họ cũng hiểu, nếu để cô ấy tiếp tục ở cùng Eunjung thì sẽ chẳng thể nghỉ ngơi tốt được. Chỉ có thể tạm thời tách hai người ra thôi.

"Mọi người đang nói gì vậy?" Hahm Eunjung vội hỏi, hình như chị nghe thấy Ji Ji phải về nhà họ Park gì gì đó.

"Vấn đề hiện giờ là, phải nói như thế nào với Eunjung để nó không khóc rống lên." Boram vừa nhìn Eunjung vừa nói. Cho dù nó không hiểu gì nhưng lại biết quấn chặt lấy Jiyeon, không dễ dàng tách xa cô.

"Cái này đúng là quá khó." Soyeon vỗ vỗ cằm, vô cùng phiền muộn đáp.

"Con sẽ không về đâu."

Mọi người vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa, sau khi thấy người đến liền vô cùng khẩn trương.

Chỉ thấy Park Jiyeon mặt mày tái nhợt, trên trán còn đổ mồ hôi đang đứng bên cạnh cửa, phía sau là Lizzy và Suzy vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ đứng sau lưng cô.

"Ji Ji!" Eunjung vui vẻ chạy đến bên cạnh cô, tươi cười nhìn cô.

Cô vẫn không nhìn chị, chỉ nhìn mấy người đang ngồi trong phòng sách, kiên định nói: "Con sẽ không về nhà đâu."

"Bảo bối, bác sĩ nói con cần tĩnh dưỡng." Han Gain sốt ruột nói.

"Con nghỉ ngơi ở đây cũng được mà."

Han Gain nhìn về phía Hahm Eunjung, chỉ cần có nó ở đây thì con gái sẽ khó có thể tĩnh dưỡng.

"Ở đây có nó thì sao con có thể nghỉ ngơi được!" Park Jae Suk chỉ vào Eunjung, giận dữ nói.

"Nếu không phải do nó thì con có cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận sao?"

"Cha à, cha nói quá rồi đó." Tuy đây là sự thật, nhưng cô khó có thể chấp nhận ông động đến Jung Jung.

"Ji Ji, em bị bệnh à? Bởi vì chị à?" Hahm Eunjung lo lắng nhìn cô rồi nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi trên trán cô.

Hahm Seung Gi cũng biết mình đuối lý nên không tiện mở lời. Bởi vì lần này, Eunjung đúng là hơi quá đáng rồi.

Park Jiyeon giữ chặt tay chị nhưng không hề nhìn chị, chỉ nhìn ba mẹ mình, kiên định nói: "Con muốn ở lại đây, có tĩnh dưỡng thì cũng là ở đây."

"Bảo bối à, con đừng cố chấp như thế." Han Gain hơi cả giận mắng.

"Cho dù con không vì mình thì cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ."

Cúi đầu nhìn bụng mình, cô biết mẹ nói đúng, nhưng cô vẫn không nỡ bỏ lại một mình Jung Jung.

"Ông thông gia, không thì như vậy đi."Hahm Seung Gi cũng hiểu được sự lo lắng của hai vợ chồng họ Park, cũng nhìn ra được sự do dự của Jiyeon, ông vội mở lời.

"Cứ để cho Jiyeon ở lại đây tĩnh dưỡng, tôi sẽ bảo bốn đứa kia thay phiên nhau ở nhà chăm sóc nó, sẽ không để cho chuyện ngày hôm nay xảy ra lần nữa đâu."

Soyeon gật đầu: "Dạ phải, cô chú Park, chung cháu sẽ chăm sóc tốt cho Jiyeon."

"Đúng vậy, chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra nữa đâu ạ." Eunjung cũng vội vàng giảng hòa.

"Chúng cháu sẽ thay phiên nhau ở nhà chăm sóc cả hai." Qri cũng phụ họa theo.

"Hai người cứ yên tâm đi." Boram cũng lên tiếng.

Nhìn bốn người họ rồi lại nhìn Ông Hahm một lúc lâu, cuối cùng, hai vợ chồng họ đành phải đồng ý để Jiyeon ở lại nhà họ Hahm.

Hahm Eunjung thật cẩn thận ôm Park Jiyeon về phòng, Hyomin bảo Hahm Seung Gi và ba người kia ở lại có việc cần bàn. Sau khi vợ chồng Park Jae Suk dặn dò kỹ lưỡng Lizzy mới an tâm về nhà. Suzy thấy đã không còn chuyện gì nữa, cũng về phòng nghỉ ngơi.

***************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top