Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Write|Đề: Gia tộc, Lặng lẽ, Ruồng bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vòng 1: Tình Bạn Bất Diệt

Đề thi: Gia tộc, Lăng lẽ, Ruồng bỏ

Cặp đôi: Yukiko - Grace

Số báo danh: 6 - 25


Mã phách: 40-12

___________________________________

Bài thi của Yukiko
Mã phách: 40

°°°

[Tạm Ẩn]


  

°°°

Lời nhận xét

-

- Chính tả:

• 1 lỗi type chính tả: "tầm hồn → tâm hồn"

- Trình bày:

• Trình bày đẹp mắt, không xuất hiện lỗi.

- Văn phong:

• Văn phong ổn định. Khai thác cũng như miêu tả chiều sâu tâm lý nhận vật rất tốt.

• Sử dụng từ ngữ khá tốt. Có phong cách Nhật, đủ mạnh mẽ đủ nhẹ nhàng.

- Cốt truyện:

• Bài làm đúng chủ đề, có hình ảnh hoa ngân đằng, đủ từ khóa.

• Nội dung câu chuyện gây ấn tượng, mang nhiều hàm ý, trau chuốt hình ảnh nhân vật Shiba Naoki và Hirokawa Kayoki.

• Mở đầu câu chuyện là lời độc thoại của nhân vật Shiba Naoki. Lời lẽ uy nghiêm, mạnh mẽ và có phong thái của người đứng đầu. Sự rắn rỏi cũng như dũng cảm xông pha đánh trận, giữ vững vị trí độc tôn cho gia tộc vì Naoki được dạy dỗ như vậy. Nhưng sự thật không phải vậy, Shiba Kaoru mới là thiếu chủ thực sự và Naoki chỉ là tấm bia sống. Đến đây, lời độc thoại lẫn cảm xúc của Naoki được khai thác triệt để nhất.

• Sự xuất hiện của nhân vật Kayoki giống như một vị cứu tinh. Cứ mỗi lần đến lượt lời của Kayoki, bên trong nhân vật Naoki sẽ dâng trào cảm xúc lên một bậc. Câu chuyện đã có cái hay khi miêu tả ngoại cảnh để thay lời nhân vật bộc lộ tâm tư.

• Bên trong Naoki không chỉ có suy nghĩ về gia tộc, sự ruồng bỏ khi hết giá trị, sự thật rằng Naoki không phải kẻ kế thừa dù đã đứng ở vị trí ấy hai mươi năm mà còn chủ đề tình bạn được khéo léo thể hiện trong hoàn cảnh này. Mối quan hệ từ đầu là chủ - tớ, sau nhiều năm sát cánh bên nhau đã dần hình thành tình cảm bạn bè tri kỷ.

• Đoạn khai thác về gia tộc lúc đọc có phần cảm giác lan man, gây chán. Nhưng khi cậu bắt đầu khai thác tình bạn của cả hao nhân vật thì cậu đã thành công, đã lấy được xúc động của các độc giả như bọn tớ.

• Đoạn kết câu chuyện rất độc đáo, gây ấn tượng.

"Hơn hai mươi năm giả dối đổi lấy một tấm lòng.

Hơn hai mươi năm giả dối đổi lấy một tình bạn.

Hơn hai mươi năm giả dối đổi lấy một tri kỉ.

Đáng.

- Vậy chúng ta cùng đi."

Ba câu văn này đã vẽ lên mối quan hệ giữa Naoki và Kayoki qua hai mươi năm trời. Từ "Đáng" này được tách thành câu riêng, khái quát toàn bộ ba câu trên, cho rằng bỏ ra "hai mươi giả dối" là hoàn toàn xứng đáng. Lời nói cuối cùng kết thúc câu chuyện đã cho thấy cái kết tốt đẹp và đầy viên mãn.

- Mạch truyện:

• Tiến trình mạch truyện rất ổn.

Điểm:

- Chính tả: 9.75
- Trình bày: 10
- Văn phong: 7- 7 - 8 - 7
- Cốt truyện: 7- 7.5 - 8 - 7
- Mạch truyện: 7 - 7.5 - 7 - 7

___________________________________

Bài thi của Grace
Mã phách: 12

°°°

Trời xanh trong rọi những tia nắng vàng ấm áp ngày xuân. Hồ nước lặng lẽ trôi soi những đám mây lững lờ. Làn gió mát thổi làm xao động những tán cây ven đường. Hàng quán bắt đầu dọn dẹp mở cửa, chào đón một ngày mới.

Tại một con hẻm nhỏ vắng vẻ, có một quán trà cũ dường như đã ở đó rất lâu đời. Cái bảng gỗ khắc tên quán "Nguyên" cũng đóng bụi trong kẽ, dần phai mờ lem nhem không rõ. Đây là nơi mà nhiều người truyền tai rằng có thể nhìn thấu nguyên nhân của mọi sự việc, kể cả khó khăn đến đâu, dù ở kiếp này hay kiếp trước, tất cả đều thực hiện được. Nghe có vẻ vô lý, nhưng việc nó vẫn luôn tồn tại ở đó theo thời gian với lượng khách tới đều đặn là một bằng chứng xác thực.

Chủ nhân của quán trà hiện tại là một cô gái trẻ. Nàng ngồi đó, ung dung thưởng thức tách trà ấm nóng mà ngắm nhìn phong cảnh. Hôm nay ai sẽ là vị khách đầu tiên nhỉ?

"Leng keng"

Tiếng chuông gió đung đưa trước cửa phát ra âm thanh êm tai. Nàng đưa mắt nhìn phía đó, liền bắt gặp một vật thể bé nhỏ bước tới gần.

- Meow.

Con mèo nhỏ kêu lên một tiếng, từ từ giương cặp mắt tròn long lanh lên nhìn. Lông của nó trắng muốt, hai tai dựng thẳng, đuôi ngoe nguẩy. Trông nó chẳng có vẻ gì là sợ hãi như những con mèo khác, ngược lại vô cùng thong thả bước đến gần nàng ta đầy tự tin.

Hai tay nhẹ nhàng bồng con mèo lên, nàng ta nhìn thấy ở cổ nó có một chiếc vòng đỏ, có lẽ là đã có chủ. Trên mặt dây bằng đồng khắc rõ hai chữ "Ngân Đằng" đầy tỉ mỉ, dù vẫn còn vụng nhưng nhìn chung rất chăm chút, có lẽ là tên của con mèo à. Nếu không phải mèo hoang, sao nó lại ở đây?

Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt nọ. Bất chợt, một giọng nói âm vang trong đầu, chẳng rõ từ đâu.

- Xin chào, có thể buông ta xuống chứ?

Ngó nghiêng xung quanh để tìm chủ nhân lời nói, nàng nhận ra ở đây chỉ có con mèo và bản thân. Đôi mắt nàng mở to hướng về nó, cảm thấy quá vi diệu khi một con mèo có khả năng giao tiếp với mình. Nhưng đến việc một đứa con gái với dáng vẻ bình thường như bao người đây có thể nhìn được cả nguyên do mọi việc thì chuyện này cũng chẳng lạ lẫm gì sất.

Buông con mèo ra theo ý nguyện, nó liền nhảy phắt lên bàn trà một cách khéo léo. Nó giương mắt hướng về phía nàng ta, chờ đợi câu hỏi dành cho khách hàng của mình như mọi lần.

Hắng giọng một cái rồi điều chỉnh nét mặt, nàng nở một nụ cười tươi đúng chuẩn, bắt đầu giới thiệu.

- Chào mừng đến với "Nguyên", nơi bạn có thể biết được nguyên nhân của mọi việc. Xin hỏi vị quan khách đây, việc cô muốn tìm hiểu là gì?

Dường như hài lòng với câu hỏi, đuôi của con mèo ấy dựng thẳng lên, cặp mắt long lanh thích thú. Nó "ngao" lên một tiếng để trả lời bằng cách giao tiếp trong tâm trí.

- Ta là một con mèo hoang bị ruồng bỏ khi đã quá lớn. Một ngày nọ, đã có người nhặt ta về. Cô ấy yêu quý ta, chăm sóc và cưng chiều, đôi khi lại thủ thỉ tâm sự như hai người bạn. Dù cho ta có phản kháng hay khiến cô ả bị thương, cô ta cũng chẳng giận mà như đọc được tâm trạng, thấu hiểu và quan tâm.

- Cô có thể cho tôi biết lý do không?

Nàng gật đầu thầm ngưỡng mộ sự kiên nhẫn và vị tha của người chủ ấy. Nhặt con mèo này từ lúc nó đã trưởng thành, yêu thương và chăm sóc thật cẩn thận, mấy ai làm được? Hẳn là có mối liên kết gì đó giữa họ mới thế nhỉ.

- Được - Vị chủ nhân quán trà chấp thuận, chạm tay lên đầu con mèo ấy. Đầu óc nàng trở nên mơ hồ rồi trống rỗng. Linh hồn trôi bồng bềnh phiêu du, rồi lọt vào một cánh cửa đang mở toang.

---

- Này, ăn đi.

Cô nhóc với mái tóc buộc hai bên bước vào gầm cầu, hất mặt ra lệnh. Tay nó nhét vào người cô bạn một chiếc bánh ngọt gần hết hạn sử dụng, rồi ngồi sang kế bên. Đứa bé nhận bánh ngơ ra một hồi, tròn mắt nhìn chằm chằm vật thể trên tay không nhúc nhích. Chỉ khi cô bé khi nãy quát nhỏ "Mau ăn đi", em mới giật mình nghe theo.

Đưa mắt len lén nhìn bạn mình, dù là con gái nhưng tay chân đều trầy xước, mặt mũi cũng bầm dập, cả người thì ướt nhẹp, em liền xuýt xoa. Con nhóc kia thì trừng mắt nhìn lại làm em rụt cả người chẳng hé răng thêm lời nào.

Không gian bỗng chốc chỉ còn tiếng mưa nặng hạt âm vang. Một lúc sau, đứa nhỏ trên tay cầm chiếc bánh rụt rè xé nửa, đưa cho bạn mình. Dưới ánh nhìn khó hiểu của người kia, em nhỏ giọng giải thích:

- Cậu đã vất vả rồi. Chúng ta chia nửa đi.

- A? Nàng tiểu thư của gia tộc danh giá chịu đói được không đấy? - Con bé châm chọc. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt quyết tâm kia, lại ngại ngùng nhận lấy - Cảm ơn.

Đứa nhỏ cười, một nụ cười rạng rỡ như nắng ấm ngày mưa. Em cùng người bạn của mình, chạy khỏi những xô bồ và áp lực, mặc kệ vị thế cách biệt, dù khó khăn cỡ nào cũng mãi bên nhau. Dù cho mệt nhoài, chỉ cần một câu khích lệ từ người kia là đủ.

- Chúng ta là bạn mà, nhỉ?

Cứ thế ngày này qua ngày khác, hai đứa bé gái bám trụ vào nhau mà sống. Chúng vui đùa, chúng lang thang đùa giỡn, dựa vào nhau sống qua ngày. Dù cho một đứa có í ới "Chúng ta là bạn mà" đứa kia thì chối đây đẩy chẳng nhận đầy cọc cằn, thì cả hai vẫn bên cạnh nhau không chút lo toan.

Đây là cuộc đời, một thứ mà có đủ chuyện sẽ xảy ra bất ngờ chẳng ai lường trước được. Chúng ta sẽ không bao giờ biết việc gì sắp ập tới, mà có biết, cũng chưa chắc thay đổi được.

Đêm khuya thanh vắng, mây trời tối đen. Hàng quán hai bên đường đều đã đóng cửa, người đi đường chẳng còn bao nhiêu, xe cô đi lại cũng thưa dần rồi chẳng còn thấy nữa. Tiếng gió thổi vi vu nhẹ nhàng làm dao động mấy chiếc lá khô bên đường.

Đứa nhỏ với mái tóc xõa dài dụi mắt thức dậy, bởi vì tiếng động lạ mà tỉnh giấc. Em đưa mắt cố nhìn trong bóng đêm mờ mịt, khó khăn xác định phương hướng.

Chợt, có tiếng "meow" thật dài phát ra từ phía bên đường đối diện. Nhìn kĩ lại, từ trong bóng tối, có bóng của một vật thể nhỏ với đôi mắt phát sáng long lanh. Nó có vẻ đang mắc kẹt nên kêu lên những tiếng thảm thiết cầu cứu.

Lòng từ bi trỗi dậy, em liền đứng dậy, mặc kệ trước sau cứ thế phăng phăng đi ngang. Trong đầu chỉ chú mục một việc rằng phải giúp con mèo đó.

- Này!

Có tiếng quát to từ đằng sau, nhưng lại không đủ để thu hút sự chú ý của đứa nhỏ. Em vẫn cứ cắm đầu mà đi ngang bất chấp tiếng gọi của người bạn.

Bỗng, từ phía bên trái, có ánh đèn pha phá lệ chói lọi trong đêm tối, khiến người khác chẳng thể nhìn thẳng. Từ trong bóng đêm mờ mịt, chủ nhân khổng lồ của ánh đèn xuất hiện đầy đe dọa. Nó cứ thế đi thẳng, dường như đứa trẻ trước mặt đã rơi vào điểm mù, hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn.

Đứa bé còn lại gào to tên bạn mình nhưng chẳng nhận lại được gì, trong khi đó nguy hiểm đã gần kề. Tâm trí đứa trẻ trống rỗng không còn giữ được bình tĩnh, trong phút chốc, nó theo bản năng mà nhào tới, đẩy mạnh người bạn nhỏ.

- Cẩn thận!

"Kíttttt".

Tiếng ma sát bánh xe lên mặt đường chói tai. Thân thể bé nhỏ bay cao lên tận cửa kính của xe, rồi rơi mạnh xuống đất. Máu đỏ tươi chảy dài trên gương mặt, hơi thở nặng nề dồn dập, nằm trơ trọi trên mặt đường sỏi đá.

Đứa bé kia nhận một cú đẩy mạnh từ sau lưng, lập tức văng ra khỏi vùng nguy hiểm. Em hoang mang chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra. Ngay khi vừa định thần, liền thấy người bạn của mình nằm đơ giữa đường. Máu chảy đầy lem luốc, nhuộm đỏ cả chiếc váy vốn chẳng sạch sẽ gì.

Nước mắt theo bản năng trào khỏi khóe mắt, em bò ngay tới chỗ người bạn vẫn còn thoi thóp của mình, cái giọng nghẹn ngào trong dòng lệ hét to "Cấp cứu, cấp cứu" một cách mất kiểm soát. Em cầm lấy tay con bé lay lay, liên tục vỗ nhẹ vào mặt cầu mong đôi mắt nhắm nghiền kia mở ra.

- Sao lại khóc? - Đứa bé nằm đó thều thào, mắt không mở nổi lên. Nhưng nó cảm nhận được những giọt lệ nóng hổi rơi trên cánh tay trầy trụa, liền quơ tay lên trong vô thức. Ngay khi chạm được vào mặt em liền áp cả bàn tay đầy những vết xước vào, dù bẩn và thô nhưng lúc này lại ấm đến lạ - Cứ coi như là cứu cho mày một vố đi. Bạn bè mà, để tâm gì.

- Nhưng...

Đứa nhỏ kia muốn nói gì đó, liền bị cắt ngang. Đôi mắt kia khó nhọc mở ra, nhìn vào mắt người đối diện, cố gắng nở một nụ cười ngắn ngủn.

- Mày bảo chúng ta là bạn mà. - Rồi, đôi mắt kia sụp xuống, cánh tay rơi không kiểm soát, đầu óc trống rỗng. Nhưng trước đó, nó buông lại một câu hững hờ, như theo bản năng vậy:

- Kiếp sau lại làm bạn.

---

Kể ra thì dài chứ quá trình lại ngắn, chỉ mất một hai phút là hoàn thành. Những hình ảnh như một cuộn phim, chiếu rõ ràng từng chi tiết, dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng làm nàng rung động.

Bỏ tay khỏi đầu con mèo, nó liền ngước lên, dùng cặp mắt long lanh chờ đợi. Nàng mím môi suy tư một hồi lâu, rồi thì thầm.

- Chỉ là... tốt nhất ngươi không nên biết - Nàng xoa đầu con mèo nhỏ - Nhưng hãy luôn đối tốt với cô ấy nhé.

Con mèo khó hiểu phát ra một tiếng "ngao". Đáp lại nó chỉ là nụ cười đầy ẩn ý của vị chủ nhân trẻ quán trà. Nàng đưa tiễn nó khỏi cửa, rồi trở về chỗ ngồi của mình, lòng đầy ắp những ưu tư mà có những niềm vui khó nói.

- A, ngân đằng.

Khẽ thốt lên một tiếng cảm thán, nàng chăm chú nhìn những bông tử đằng trắng muốt bung nở, chào đón những ngày đầu tiên của mùa xuân tươi đẹp. Nàng nghiêng đầu, say mê ngắm loài hoa tượng trưng cho tình bạn bất diệt, rồi chợt hiểu ra cái tên của vị khách nọ, tựu như vô tình mà lại hữu ý làm sao, ý nghĩa mới thật sâu xa và tươi đẹp.

Ai nói chỉ có tình yêu mới có mối lương duyên tiền định. Tình cảm nào cũng có sợi dây kết nối với nhau, và thật đáng mừng, vì những vị quan khách đáng kính của nàng đã tìm được nhau.

°°°

Lời nhận xét

- Chính tả:

• 1 lỗi type chính tả: "xe cô → xe cộ"

"tựu → tựa"

- Trình bày:

• Trình bày đẹp mắt, dễ nhìn, dễ phân biệt các phân đoạn, không gặp lỗi.

- Văn phong:

• Văn phong nhẹ nhàng ổn định, hấp dẫn. Miêu tả ngoại cảnh và tự sự rất ổn. Bộc lộ nội tâm khá sâu sắc.

• Câu văn của cậu thơ mộng, sử dụng từ ngữ nhẹ nhàng, hợp lý. Có thể thấy cậu làm khá tốt cho phần miêu tả

- Cốt truyện:

• Bài làm đúng chủ đề, có hình ảnh hoa ngân đằng, đủ từ khóa.

• Nội dung câu chuyện mới mẻ, ấn tượng. Khai thác trọng tâm chủ đề tình bạn.

• Mở đầu là giới thiệu về quán trà lâu đời "Nguyên", nơi mà mọi người kháo tai nhau rằng có thể thấu hiểu mọi thứ. Và chủ nhân của quán là một cô gái trẻ tuổi. Khách hàng lần này không phải con người mà là một chú mèo. Cuộc đối thoại giữa mèo và cô gái nhẹ nhàng và gây cuốn hút người đọc không thể rời mắt.

• Phân đoạn tiếp theo là điểm nhấn toàn truyện, câu trả lời cho thắc mắc của chú mèo. Trong phân đoạn là quá khứ của cô gái nhận nuôi chú mèo ấy. Đây là câu chuyện tình bạn cảm động giữa "cô nhóc với mái tóc buộc hai bên" và "nàng tiểu thư gia tộc danh giá". Tuy nhiên có một uẩn khúc nhỏ: tại sao "tiểu thư gia tộc danh giá" lại xuất hiện ở gầm cầu? Lí do cho uẩn khúc này chưa được đề cập đến.

• Ở phân đoạn hồi tưởng cậu đã làm tốt. Nhất là phân cảnh tai nạn xe tuy rất quen thuộc, nhưng bằng một cách nào đó, với giọng văn tha thướt và hoa mỹ của mình cậu đã thành công nhận được nước mắt độc giả. Đây là phân đoạn để lại ấn tượng mạnh.

• Đoạn kết là phân đoạn được bộc lộ cảm xúc nhân vật đặc sắc nhất. Cảm nhận về hoa đằng cũng như ý nghĩa cái tên của vị khách nọ. Đặc biệt, hai câu nói cuối đã rút ra ý nghĩa: tình yêu không phải thứ duy nhất có sợi dây kết nối bền chặt.

- Mạch truyện:

• Tiến trình mạch truyện rất ổn.

Điểm:

- Chính tả: 9.5
- Trình bày: 10
- Văn phong: 7 - 7.5 - 8 - 7
- Cốt truyện: 7 - 7.5 - 8 - 7
- Mạch truyện: 7 - 7.5 - 6.5 - 7

___________________________________

Tổng điểm:

Mã phách số 40: 8.3

Mã phách số 12: 8.25

Kết quả:

Căng thẳng, kịch tính và đầy tiếc nuối.

Hy vọng rằng lần sau sẽ gặp lại bạn và được chứng kiến một tác phẩm tuyệt vời hơn thế nữa. Cảm ơn vì bạn đã dành thời gian ít ỏi của bản thân để quan tâm và tham dự vào Khởi Đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top