Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Write|Đề: Luật Im Lặng, Tiểu thuyết, Balzac

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vòng 1: Tình Bạn Bất Diệt

Đề thi: Luật Im lặng, tiểu thuyết, Balzac

Cặp đôi: An Nhiên

Số báo danh: 34

Mã phách: 01-05

___________________________________

Bài thi của An Nhiên
Mã phách: 1

Ngân Đằng

01.

Việt Anh vừa nhận được một tin sét đánh. Nó vừa bỏ quên một bài thi giữa kì của mình chỉ vì đêm hôm qua thức quá khuya khiến sáng nay nó không thể bước ra khỏi giường đúng giờ. Điều đó đồng nghĩa với việc thi cuối kì ít nhất Việt Anh phải được bảy, nếu không sẽ phải dành thêm một năm để học lại môn này.

Đánh mắt sang con Mèo và con Gấu, thấy chúng vẫn ung dung ngồi tích cực vẫy đuôi, mặt mũi hớn hở đòi ăn mà không hề để tâm đến sự đau khổ đến bất lực của chủ, Việt Anh thật sự đau lòng. Nó ngồi yên lặng chờ đợi một tiếng sủa hối lỗi nào đó nhưng kết quả là chẳng nhận được gì cả.

Việt Anh thở dài rồi "bò" ra khỏi phòng bằng bốn chân, tin sốc vừa rồi khiến nó cảm thấy năng lượng của mình như bị rút cạn hết. Trời hôm nay cũng lạnh một cách bất ngờ; sống ở thành phố Hồ Chí Minh ít khi cảm nhận được cái lạnh, nhất là cái lạnh cắt da cắt thịt như mùa đông Hà Nội, tuy nhiên đối với một đứa chịu lạnh kém như Việt Anh, thời tiết như này cũng đủ làm nó nằm vật ra ốm nếu không giữ sức khỏe cẩn thận.

Có lẽ hôm nay nó nên tìm một nơi nào đó ấm áp hơn để nương thân, vừa tránh lạnh vừa tránh cảm giác bất lực khi nghĩ đến điểm bảy bài thi cuối kì môn Kinh tế chính trị.

Việc đầu tiên trước khi ra khỏi nhà là phải cho Mèo và Gấu ăn, nếu không mẹ Việt Anh sẽ lườm nó rồi lặp đi lặp lại cái câu cũ rích, "Việt Anh, mày thử bỏ đói em nó khi mẹ vắng nhà đi, rồi để xem mẹ cho mày đói đến hết đời như nào..."

Đôi khi Việt Anh nghĩ nó cần đi kiểm tra xem nó có phải con ruột của mẹ mình hay không.

02.

Vừa đến trạm xe buýt thì trời bất chợt đổ mưa, nhỏ thôi nhưng cũng đủ để Việt Anh run rẩy một chút. Việt Anh không phải là một chàng trai đặc biệt gì, khuôn mặt phổ thông, tóc tai lẫn cách ăn mặc đều đơn giản hết mức có thể. Vấn đề duy nhất của nó là thân hình gầy quá mức, bàn tay nổi cả gân cộng thêm xương quai xanh lộ rất rõ. Nhiều lúc ra đường, Việt Anh cứ nơm nớp sợ chính mình sẽ bị gió thổi bay, mà cũng vì vậy, sức khoẻ nó yếu hơn hẳn mọi người nhiều.

Mưa được một lúc thì xe cũng đến, Việt Anh thầm cảm ơn Trời vì đã không nỡ để nó đứng chờ ở trạm xe buýt quá lâu trong thời tiết như thế này; ít nhất thì cũng khiến nó cảm thấy thế giới ngày hôm nay chưa hoàn toàn quay lưng với nó.

Việt Anh xuống ngẫu nhiên một trạm cách nhà nó cũng khá xa. Nó cũng không biết lí do tại sao mình lại xuống trạm ấy, chỉ đơn giản là muốn xuống ngay lúc đó thôi. Kéo áo khoác cao lên để giảm bớt lạnh rồi trùm luôn cả mũ áo lên đầu, nó cho hai tay vào túi rồi rẽ vào một con hẻm bất kì. Rốt cuộc, Việt Anh cũng chọn được một hiệu sách nó vô tình bắt gặp trong con hẻm để vào "nương nhờ" vài tiếng hôm nay.

Trước cửa tiệm có treo một tấm bảng gỗ khắc chìm mấy chữ "Hiệu sách cũ Ngân Đằng", bên dưới còn treo thêm một tấm bảng khắc chữ "ĐANG MỞ CỬA". Cả hiệu sách khoác lên mình một vẻ cổ điển, bí ẩn thu hút người nhìn một cách kì lạ.

Điều đầu tiên khiến Việt Anh ấn tượng khi bước vào hiệu sách là tiếng chuông leng keng khi nó đẩy cửa bước vào. Giữa những ngôi nhà gắn chuông điện hay chỉ cần bước vào là tiếng báo động reo ầm lên thì tiếng chuông cổ điển này thật sự làm nó cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Nó nghĩ nó đã chọn đúng nơi dành cho ngày hôm nay.

Bên trong cửa hiệu được bao trùm bởi thứ ánh sáng mờ của những chiếc đèn cổ, tầng tầng lớp lớp sách được xếp đều tăm tắp lên kệ; ở nhiều vị trí, sách còn chồng lên nhau và được đặt trên sàn gỗ. Tuy vậy, cách bài trí khác lạ ấy lại tạo ra một không gian đặc biệt khó thể diễn tả ra thành lời.

Chỉ có một điều khiến Việt Anh không thể nào ngờ được: Ngay từ giây phút nó đặt chân vào Ngân Đằng, cuộc sống của nó đã bắt đầu rẽ sang một hướng khác, tách khỏi con đường thẳng đơn điệu nó trải qua hằng ngày.

Đó chính là khi nó bắt gặp ánh mắt của cô gái ngồi ở chiếc bàn ngay cạnh cửa, khi cô gật đầu chào nó lúc nó bước vào.

Việt Anh không thể rời mắt khỏi cô gái ấy. Nhỏ nhắn, đơn giản trong chiếc áo len nâu đi kèm chân váy trắng cùng đôi sandals. Mái tóc dài, đen tuyền được xõa ra hững hờ trên vai. Đôi mắt tròn đen láy nổi bật trên làn da trắng ngần kết hợp cũng sống mũi sao và đôi môi nhỏ tạo nên một nét đẹp dù không nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng khiến người ta khó rời mắt.

"Anh gì ơi, anh muốn trả sách hay mượn sách hay đọc ở đây luôn ạ?"

Cô gái kia cất giọng hỏi Việt Anh sau khi thấy nó đứng ngẩn người ra hơi lâu, còn Việt Anh thì chỉ biết lắp bắp mấy câu rồi đi thẳng vào trong lựa sách để đọc ở đây đến chiều.

Loay mãi một lúc lâu Việt Anh vẫn không biết mình nên chọn cuốn tiểu thuyết nào để đọc trong ngày hôm nay. Nó cứ đi qua đi lại ở tủ sách ngoại văn, nhìn kĩ từng cuốn để xem tên và thể loại để chọn được cuốn mình muốn đọc nhất.

Rồi cô gái kia bỗng dưng đi đến, vỗ vào vai nó một cái khiến nó hơi giật mình. Việt Anh cảm thấy từng mạch máu trong cơ thể mình đang giãn ra, tim cũng đập nhanh hơn mức bình thường còn mặt thì đỏ ửng lên không biết giấu vào đâu.

"Nếu anh vẫn chưa biết nên chọn cuốn nào thì... anh thử cuốn Omerta của Mario Puzo đi, tại ban nãy em để ý thấy anh có vẻ thích cuốn The Godfather. Em cũng có bản tiếng Việt của nó, Luật im lặng, nếu anh muốn em có thể tìm giúp anh."

"Anh đọc tiếng Anh được rồi, cảm ơn em nhé. Mà sao em biết anh thích cuốn kia?"

"Em thấy điều đó trong ánh mắt anh khi anh nhìn qua cuốn The Godfather."

Cuốn sách cô gái vừa giới thiệu cũng là một cuốn tiểu thuyết kinh điển của Mario Puzo, Việt Anh đã đọc qua The Godfather lẫn bản tiếng Việt là Bố già và đúng là nó có ấn tượng rất mạnh với cách viết của tác giả, thế nên hôm nay nó mới quyết định đọc bản tiếng Anh thay vì tiếng Việt. Có lẽ sẽ hơi mất thời gian một chút, nhưng đáng mà.

Góc đọc của Ngân Đằng nằm ở vị trí có ánh sáng tốt nhất trong cửa hiệu, đủ ánh sáng và cũng đủ yên tĩnh để người đọc có thể thoải mái tận hưởng cuốn sách trên tay. Việt Anh dành cả buổi chỉ để ngồi đó và nhìn qua phía bàn của cô gái kia, theo dõi từng cử động nhỏ của cô khi cô vuốt tóc hay lật từng trang sách. Ánh mắt trong veo ấy như sáng lấp lánh dưới cặp kính tròn, chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ để biết cô ấy yêu thích sách đến mức nào.

Chính ngay giây phút này, nó chợt nghĩ, có lẽ duyên của mình đã đến rồi.

03.

Minh An hiện là sinh viên năm nhất của một trường trong thành phố, thời gian rảnh cô hay đến Ngân Đằng để trông cửa hiệu giúp người bác của mình. Cô đến đây một phần cũng vì niềm yêu thích đối với những quyển sách, một phần cũng là kiếm khoản thu nhập nho nhỏ để chi trả học phí.

Từ nhỏ Minh An đã có một niềm yêu thích rất mãnh liệt đối với những cuốn sách. Minh An đọc nhiều sách và cũng đọc được nhiều thể loại, đối với cô thì sách như là một người bạn, một người thầy vậy. Minh An có thể dành cả tuần chỉ để đọc một cuốn sách, vừa đọc vừa suy ngẫm những điều mà cuốn sách ấy mang đến cho mình. Đôi khi vẫn có nhiều người nói Minh An là con mọt sách, cứ chăm chăm với mấy cuốn sách mãi như thế thì làm sao mà hoà nhập được, nhưng họ cũng không biết rằng Minh An cũng chỉ muốn hoà nhập với những ai giống cô mà thôi.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Việt Anh, Minh An đã thấy được một nét gì đó giống cô ở chàng trai này. Nói thì có vẻ khó tin nhưng thật sự là vậy, cảm giác mà Việt Anh mang đến ngay từ lúc đẩy cửa bước vào Ngân Đằng đã khiến Minh An muốn làm bạn ngay.

Cũng vì Minh An chú ý Việt Anh từ khi nó mới bước vào tiệm nên cô mới phát hiện ra Việt Anh dừng lại trước kệ sách ngoại văn khá lâu, thậm chí còn bắt được khoảnh khắc ánh mắt Việt Anh sáng lên khi nhìn qua cuốn tiểu thuyết The Godfather của Mario Puzo nữa.

Phải mất một lúc thì Minh An mới dám lấy hết can đảm để đưa Việt Anh cuốn Omerta, cùng tác giả với cuốn mà Việt Anh thích. Cũng may mắn là Việt Anh không thấy khó chịu, vui vẻ nhận lấy nó và cảm ơn cô. Kể từ giây phút đó, Minh An đã tin rằng thời gian sắp tới đây cô sẽ có thêm một người bạn nữa, một người sẵn sàng đồng hành cùng những quyển sách tuyệt diệu với cô.

04.

Mới đầu Việt Anh còn không biết nên tiếp cận cô như thế nào nhưng rồi mọi chuyện lại dễ dàng hơn nó nghĩ. Có lẽ giữa Việt Anh và Minh An có niềm yêu thích sách mãnh liệt như điểm chung nên duyên phận kết se cả hai người lại nhờ một sợi dây liên kết vô hình nào đó, theo cái cách không ai ngờ được.

Minh An là cô gái đầu tiên Việt Anh gặp là có cảm tình ngay, cũng là cô gái đầu tiên mà càng tiếp xúc Việt Anh lại càng thấy thích. Trước giờ xung quanh Việt Anh chỉ toàn những cô gái rập khuôn, họ luôn tỏ ra giống nhau để không bị tách ra khỏi nhóm; còn Minh An thì cứ thoải mái là chính mình, ngày ngày mang theo bên mình một cuốn sách dày, chăm chú đọc từng chữ rồi suy nghĩ thật lâu về ý nghĩa của cuốn sách vừa đọc. Chính sự nghiêm túc với sách đó đã làm Minh An trở nên thật khác biệt, thậm chí còn thu hút hơn hẳn nhiều người.

Thời gian sau Việt Anh đến Ngân Đằng mỗi lúc một nhiều dù Ngân Đằng cách khá xa nhà nó. Cứ sau giờ tan học, nếu có việc gấp thì nó mới về nhà, còn không thì leo lên xe buýt đi thẳng tới hiệu sách ngay, mặc cho mẹ hoài thắc mắc, rằng tại sao dạo này con trai bà hay đi vắng; và mặc cho cả Minh An ngần ngừ tự nhủ, sao gần đây Việt Anh rảnh thế nhỉ, đến đây mãi.

"Một ngày nào đó anh sẽ đầu tư cho hiệu sách nhà em một bộ đầy đủ các tập của Tấn trò đời." Việt Anh đặt cuốn sách lên bàn rồi ngồi tựa lưng vào chiếc ghế gỗ nơi bàn đọc sau khi đọc xong một cuốn tiểu thuyết của Honoré de Balzac. Bỗng dưng nó nhớ tới việc ông còn có một bộ tác phẩm rất đồ sộ là Tấn trò đời; nhưng ở Ngân Đằng thì chưa có bộ đấy.

"Em lưu lại lời anh nói trong đầu rồi nhé. Không được nuốt lời đâu!"

"Anh hứa, sẽ không nuốt lời đâu." Việt Anh bật cười khi nghe Minh An nói thế rồi làm dấu tỏ ý hứa. Chắc chắn nó sẽ thực hiện lời hứa này, sớm thôi.

Rồi những ngày tiếp theo, những câu chuyện sau đó, sau đó nữa giữa Việt Anh và Minh An vẫn cứ xoay quanh những cuốn sách, những môn học trên trường, những câu chuyện thường nhật của cả hai, và cả việc tìm thêm sách mới cho Ngân Đằng nữa. Việt Anh cũng xin bác của Minh An cho làm việc ở Ngân Đằng vào thời gian rảnh, phần vì để ở cạnh Minh An nhiều hơn, phần vì để gia đình đỡ lo lắng sợ rằng Việt Anh đi đến những nơi không tốt.

Mỗi ngày Việt Anh đều ngồi cạnh Minh An thật lâu, cả hai chỉ im lặng, chăm chú đọc cuốn sách trên tay mình, đọc xong thì lại tán gẫu với nhau đôi ba câu. Thỉnh thoảng, tiếng chuông cửa hiệu lại trong trẻo leng keng khiến Minh An phải buông cuốn sách cô đọc dở dang mà đón khách. Ngày qua ngày, những chồng sách xếp trên kệ cứ vơi rồi đầy; mỗi tiếng leng keng vang lên là vài cuốn sách được trả về để vài cuốn khác tiếp tục được mượn đi, hoàn thành sứ mệnh đem những con chữ nhỏ nhoi nhưng ý nghĩa và đẹp đẽ đến cho người đọc.

Minh An từng hỏi Việt Anh, "Anh biết tại sao em đặt tên hiệu sách của em là Ngân Đằng không?"
Việt Anh dĩ nhiên không biết, chỉ lắc đầu nhìn cô, chờ đợi một lí do.

"Ngân đằng là hoa tử đằng trắng, mà ý nghĩa của hoa tử đằng trắng là tình bạn bất diệt. Em thì luôn tin rằng những cuốn sách là người bạn tốt nhất của chúng mình. Lúc mình cần, sách sẽ ở bên cạnh đem lại nguồn năng lượng tích cực nhất, dù chẳng ai nói một lời.

Anh cũng như sách vậy, Việt Anh.

Em thật may mắn khi được làm bạn với anh."

°°°

Lời nhận xét

- Chính tả:

• 2 lỗi type chính tả: "cũng → cùng"

"sao → cao"

• Có 1 đoạn "Loay mãi một lúc lâu Việt Anh vẫn không biết..." hình như cậu gặp lỗi thiếu từ.

- Trình bày:

• 1 lỗi lặp từ

• 2 lỗi trước từ "và" không nên có dấu "," hoặc dấu ";"

- Văn phong:

• Văn phong bình thường, có phần hơi nhàm chán, không được lôi cuốn người đọc cho lắm. Văn phong có chất Việt Nam nhưng không đậm.

• Câu từ đôi chỗ sử dụng không hợp lý. Có những đoạn miêu tả khá khó hiểu, như là đoạn Minh An giới thiệu sách cho Việt Anh. Đôi chỗ câu văn có hơi lủng củng.

• Câu văn của cậu chưa thật sự trau chuốt và không đủ sự mượt mà.

- Cốt truyện:

• Đầy đủ từ khóa và hình ảnh hoa Ngân Đằng.

• Cốt truyện đơn giản và khá bình thường, không để lại được ấn tượng gì. Không đủ sức hút để lôi cuốn độc giả cũng như kéo độc giả theo chiều đi của tác phẩm.

• Các nhân vật không được khai thác nhiều. Từ Việt Anh đến Minh An không ai để lại một ấn tượng nào cả. Nội tâm của nhân vật càng không được cậu chú tâm đến.

• Tình bạn trong câu chuyện khá là hời hợt. Chưa được khai thác tốt, đôi lúc đọc cứ tưởng tình yêu.

• Hơi mâu thuẫn đoạn "tiệm sách của bác" lại đến đoạn "tớ đặt tên tiệm".

- Mạch truyện:

• Diễn biến tình bạn có vẻ quá nhanh.

Điểm:

- Chính tả: 9.25
- Trình bày: 9
- Văn phong: 4.5 - 4.5 - 5 - 5
- Cốt truyện: 4 - 4 - 5 - 4
- Mạch truyện: 4 - 4 - 5 - 4

___________________________________
Bài thi của
Mã phách: 05

°°°

Tôi ngước nhìn từng cánh hoa trắng muốt rụng xuống bên người.

Tôi và cô ấy, đã cùng đi qua rất nhiều năm.

***

Tôi rảo bước đến khoảng sân sau bệnh viện.

Nơi này là bệnh viện ung bướu lớn nhất thành phố chúng tôi. Điều kiện tốt, hy vọng rằng Mai sẽ chữa khỏi
căn bệnh quái ác ấy.

Tôi bước từng bước, thật chậm rãi.

Làn gió dịu mát thi thoảng khẽ thổi qua làm lay động đóa Ngân Đằng trắng muốt trên ngọn cây làm cánh
hoa lặng lẽ rơi xuống.

Hòa cùng với khung cảnh thanh bình ấy là tiếng chim ríu rít trên cành, từng đám mây lững lờ trôi trên nền trời xanh thẳm.

“Tiết trời hôm nay thật đẹp.”- Tôi cảm khái rồi đẩy nhanh bước chân về phía Mai.

Khĩ nãy, giây phút chỉ vừa liếc mắt qua, tôi đã nhận ra ngay người con gái với khuôn mặt xanh xao ấy: Mai
của tôi.

Tôi và Mai là “thanh mai trúc mã.” Chúng tôi đã từng mặc chung một cái quần, cùng tắm chung một vòi
nước, cùng lớn lên, cùng học tập, cùng nhau san sẻ biết bao niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống.
Nhưng rồi càng lớn, Mai với tôi dường như có một khoảng cách vô hình nào đấy đã đẩy chúng tôi ra xa
hơn.

Chúng tôi không còn dành quá nhiều thời gian để chơi đùa cùng nhau như ngày thơ ấu. Nhưng đối với tôi,
Mai vĩnh viễn là người bạn thân nhất của tôi. Tình bạn của chúng tôi vững chắc bất diệt.

Rồi một ngày kia, tôi được mẹ của Mai cho hay tin, Mai có một khối u trong não, cần phải là phẫu thuật
gấp.

Tim tôi lúc ấy như ngừng đập. Quá bất ngờ !

Điều tồi tệ kinh khủng gì đã xảy đến với Mai ?

Trong thời gian này, tôi đã được đề bạt lên làm phó giám đốc điều hành của một công ty lớn, công việc
chiếm đến hai phần ba thời gian của tôi trong một năm. Nào là những cuộc họp quan trọng, những buổi
gặp gỡ các ông lớn hay những hôm tiếp đón khách hàng. Nhưng giờ đây tôi lại cảm thấy những công việc
này không còn quá quan trọng nữa. Tôi dẹp hết, dẹp hết thảy sang một bên.

Giờ đây, tôi chỉ muốn một bước bay đến bên Mai ngay lập tức.

[...]

[Vì lý do bị lỗi, thế nên bọn tớ sẽ dẫn link của cậu ra:

https://docs.google.com/document/d/1nhLhgwbMkJhmKRBVNuGwpsT4OJkDrJxWoeSy63R9IR0/edit?usp=drivesdk ]

°°°

Lời nhận xét:

- Chính tả:

• Sai 9 lỗi chính tả: "khĩ nãy -> khi nãy"

"phải là -> phải làm"

"được là -> được làm"

"đừng đàn -> từng đàn"

"say khi -> sau khi"

"rơi -> rời"

"vôi -> vội"

"chiế -> chiếm"

"ang đầy → mang đầy"

"ước đẫm → ướt đẫm"

- Trình bày:

• 1 lỗi cách dòng.

• lỗi lặp từ.

• 6 lỗi type dấu câu.

• Hầu như không thấy đoạn văn dài 3,4 câu. Cả câu chuyện đều là những đoạn 1,2 câu văn. Điều này làm tác phẩm không liền mạch và ảnh hưởng đến mạch câu chuyện.

- Văn phong:

• Văn phong không ổn định, miêu tả nội tâm nhân vật chưa hoàn chỉnh. Giọng văn còn cứng và gượng chưa đủ thu hút, lối dùng từ thiếu sự độc đáo.

• Vài đoạn thiếu dấu "," và dùng từ không phù hợp.

• Chưa bộc lộ hết cảm xúc nhân vật.

• Cậu chưa chăm chút cho tác phẩm của mình nhiều.

- Cốt truyện:

• Đủ từ khoá, có hình ảnh hoa ngân đằng.

• Chủ đề tình bạn được nhắc đến khá hời hợt.

• Cốt truyện không có gì mới mẻ. Phân đoạn 'tôi' muốn trốn chạy và chỉ vùi đầu vào công việc đáng lý là phân đoạn ấn tượng nhất, nhưng cách cậu khai thác nội tâm nhân vật chưa ổn định đã làm phân đoạn này trở nên dư thừa và không có gì đặc sắc.

• Cậu chèn từ khoá chưa được khéo léo, những đoạn được chèn khi đọc gây cảm giác gượng gạo và thừa thãi. Mặt khác, thay vì ghi rõ tên tác giả hoặc tên tiểu thuyết, cậu lại ghi "tác giả [tên]" hoặc "tiểu thuyết [tên]". (Phần này điểm được tính trừ vào chính tả.)

• Hình ảnh hoa ngân đằng được lồng vào ngay từ đầu câu truyện nhưng không để lại ấn tượng sâu sắc.

- Mạch truyện:

• Diễn biến câu truyện không ổn định.

Điểm:

- Chính tả: 6.75
- Trình bày: 5.5
- Văn phong: 4.5 - 5 - 4 - 4
- Cốt truyện: 4.5 - 6 - 4.5 - 4
- Mạch truyện: 5 - 6 - 5 - 6

___________________________________

Tổng điểm:

Mã phách số 01: 6.3
Mã phách 05: 5.375

Kết quả:

Hy vọng rằng lần sau sẽ gặp lại bạn và được chứng kiến một tác phẩm tuyệt vời hơn thế nữa. Cảm ơn vì bạn đã dành thời gian ít ỏi của bản thân để quan tâm và tham dự vào Khởi Đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top