Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Write|Đề: Nhiệt huyết, Đam mê, Hy sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vòng 1: Tình Bạn Bất Diệt

Đề thi: Nhiệt Huyết, Đam mê, Hy sinh

Cặp đôi: Hayashi - Hạo

Số báo danh: 24 - 29


Mã phách: 58-56

___________________________________

Bài thi của Hayashi
Mã phách: 58

°°°

I.

Hoshikawa Fuji lớn lên ở một trại tế bần nằm trong vùng thung lũng, gần với nơi con sông lớn nhất vùng chảy qua. Em hoàn toàn không có bất cứ kí ức nào về cha mẹ mình, từ khi em nhận thức được thì đã thấy mình mỗi ngày đều đón bình minh ở trại tế bần này. Fuji là một đứa trẻ được mọi người yêu thích bởi ngoại hình "sáng" của mình – tóc, mắt, da em đều như phát sáng. Người ta cho rằng đó là dấu hiệu được thần phù hộ, vậy nên họ dốc sức ra chăm sóc Fuji thật tốt.

Trong hoàn cảnh tuy không giàu có nhưng chưa bao giờ phải lo nghĩ về chuyện ăn mặc, được mọi người vây quanh như thế, Fuji lại chú ý tới một người khác biệt. Một người có mái tóc màu đen thuần cùng đôi mắt tím sẫm như mực, một người mang những màu sắc bị nguyền rủa trên lục địa này, một người bị tất cả xa lánh. Người ta nói anh là nỗi sỉ nhục của Thần Ánh Sáng khi tồn tại trên lục địa bờ Đông, những đứa trẻ thi nhau cô lập, bắt nạt anh, còn người lớn thì luôn nhắm mắt làm ngơ trước những hành động ấy. Họ chỉ mong anh chết quách đi cho rồi.

Fuji để ý tới anh một phần vì điều này, nhưng phần lớn là bởi anh rất tốt đối với em. Ngoại trừ em ra, không một đứa trẻ nào trong trại tế bần được anh âm thầm làm việc lau dọn hộ, tìm hộ sách trong thư viện dưới nhà kho, hay là tặng quà vào ngày sinh nhật – dù chỉ là một cái khuy cài áo rẻ tiền. Vậy nên, em thử bắt chuyện với anh. Và câu đầu tiên anh nói là:

"Anh có cảm giác như em là đứa trẻ được thần gửi xuống để bầu bạn với anh vậy."

II.

Tên anh là Celebica, một tuần sau lần đầu tiên thử bắt chuyện với anh Fuji mới biết được. Lần trước anh chỉ nói duy nhất một câu kia rồi lại chạy đi lấy nước theo lệnh của chủ trại tế bần. Anh không nói họ của mình ra, Fuji nghĩ có lẽ cha mẹ anh đã không gửi lại tên họ đầy đủ khi họ đưa anh tới đây.

"Mình vẫn còn may mắn chán so với Celebica, ít ra vẫn giữ được tên họ."

Đứa trẻ bốn tuổi nghĩ thế, rồi lại càng thấy thương anh hơn.

Celebica lại không mấy quan tâm đến sự thương hại hời hợt ấy của trẻ con, anh rất tự nhiên nói với Fuji mọi thứ về mình. Anh hơn Fuji năm tuổi, được đưa tới trại tế bần vào một ngày cuối tháng tám khi còn sơ sinh, người trong trại đã lấy ngày này làm ngày sinh nhật cho anh – dù chả mấy ai quan tâm – giống như những đứa trẻ sơ sinh khác. Hôm ấy Fuji mới biết thì ra sinh nhật của mình cũng được chọn ngày tương tự như thế, chứ không ai biết ngày sinh thật sự của đám trẻ sơ sinh bọn họ là ngày nào.

.

Trại tế bần giống như một mô hình xã hội bên ngoài thu nhỏ vậy, chủ trại là "đức vua", đám trẻ con được yêu mến như Fuji được ví như công chúa, hoàng tử, còn những người bị cô lập như Celebica thì chẳng khác nào nô lệ cả. Em có rất ít cơ hội để trò chuyện với người bạn mới của mình, mọi người luôn giao cho anh những công việc mà họ không muốn làm như lau dọn nhà kho, gánh nước hay bổ củi để dự trữ cho mùa đông. Anh dường như chưa từng than phiền về vấn đề này, thế nhưng Fuji biết anh cũng mệt rồi, mỗi lần có thời gian bọn họ chỉ trò chuyện được một vài câu, sau đó Celebica sẽ ngủ quên mất.

"Anh ấy phải làm nhiều việc quá. Hình như còn chẳng có thời gian cho đam mê riêng của mình."

Em đã thử đi hỏi mọi người xem tại sao Celebica phải làm nhiều việc hơn tất cả, mà lại toàn công việc nặng nhọc. Những người xung quanh em nghe được liền cười như được mùa, họ nói anh là vết nhơ trên lục địa của Thần Ánh Sáng, anh không nên được sinh ra trên lục địa này với những màu sắc xấu xí ấy, anh xứng đáng được đối xử như vậy. Khoảnh khắc ấy Fuji cảm thấy như tai mình bị ù đi, những người em xem là "bạn" bỗng nhiên hóa thành những bóng đen với nụ cười đáng ghê tởm. Tại sao chỉ vì những thứ trừu tượng như "màu sắc" mà đối xử với một con người như thế?

Không phải Thần Ánh Sáng luôn răn dạy tín đồ phải biết yêu thương, bảo vệ lẫn nhau sao?

III.

Những đứa trẻ ở trại tế bần đến năm mười hai tuổi đều phải rời đi tự lập, số lượng trẻ con được đưa tới trại nhiều tới nỗi mọi người buộc phải thực hiện luật lệ này, nếu không với số tiền được cung cấp bọn họ sẽ không thể nuôi nổi lũ trẻ. Từ trước tới nay những đứa trẻ rời đi đều sẽ được tổ chức một buổi cầu nguyện bình an và tặng một chút lộ phí cùng vật dụng thiết yếu. Ai cũng đều thấy thương lũ trẻ còn nhỏ đã phải rời đi.

Thế nhưng đây không phải là trường hợp của Celebica. Anh đến tuổi phải rời trại tế bần, ai nấy đều vui hết biết, không có khung cảnh mà người người đến chia tay nữa, bọn họ còn bận chuẩn bị ăn mừng vì đứa trẻ nguyền rủa của lục địa ánh sáng sắp rời đi. Anh cũng không nhận được lộ phí hay nhu yếu phẩm nào, chỉ có vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân trước giờ của Celebica. Fuji hết sức tức giận vì chuyện này, nhưng bởi vì khuôn mặt khi tức giận của em là phồng má, chu môi giống như đám sóc nên chẳng ai biết em đang giận cả. Người ta cho rằng em đang tỏ ra đáng yêu cho đúng với tuổi của mình, đứa bé bảy tuổi nào mà không hay như thế chứ.

Người duy nhất biết Fuji tức giận là Celebica, đương nhiên rồi, anh đã quan sát đứa nhỏ này rất nhiều, nhiều hơn tất cả mọi người. Nhưng anh không mong muốn em đứng ra lên tiếng cho mình, suy cho cùng thì ai mà muốn bênh vực một người bị cô lập chứ, kể cả có là lời của đứa trẻ được yêu thích nhất thì họ cũng chỉ coi là gió thoảng qua tai thôi. Celebica chỉ nhẹ nhàng khuyên em nên im lặng, một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ được thưởng. Fuji đành ấm ức nghe lời, dù sao thì em biết mình nói ra bất cứ thứ gì cũng đều mang lại rắc rối cho anh thôi.

Celebica sẽ rời đi vào đúng ngày sinh nhật của anh, và Fuji thì muốn làm một cái gì đó cho người bạn của mình. Em không muốn nhờ sự giúp đỡ từ người trong trại tế bần, dù em biết chỉ cần mình yêu cầu thì họ chắc chắn sẽ làm một cái gì đó cho vừa ý em, bọn họ không coi trọng Celebica thì những món quà từ họ sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Em chỉ còn cách tự lực cánh sinh mà thôi, Fuji tin mình có thể cho Celebica một sinh nhật thật đáng nhớ.

Cuối cùng Fuji cũng không làm được cái gì cho tử tế. Em không có tài chính, cũng không khéo tay, càng không có chút ý tưởng sáng tạo nào cả. Nhớ lại thì đó giờ Fuji luôn dựa vào mẹ thiên nhiên để tặng quà cho Celebica mỗi lần đến sinh nhật anh, khi thì tìm được cỏ bốn lá, khi thì hái được một số loại nấm có thể ăn được để anh trổ tài nấu nướng. Vị trí của trại tế bần thực sự rất thuận lợi để tìm được thứ gì đó thú vị trong tự nhiên. Thế nên lần này, Fuji chỉ đành dựa vào mẹ thiên nhiên một lần nữa.

IV.

Celebica bị đứa trẻ được yêu thích kéo đi lên ngọn núi gần trại tế bần vào lúc tờ mờ sáng, mặc dù có hơi sớm nhưng dù sao anh cũng chuẩn bị rời đi thật nhanh nên không mấy bất tiện. Tuy nói là Fuji kéo anh đi nhưng lại giống như anh đang dẫn đường thì đúng hơn, em không quen dậy sớm như thế này nên ngáp lên ngáp xuống, mắt thì lim dim còn bước chân lại lệch lạc. Anh có chút không nỡ để Fuji ở lại với đám người hai mặt kia, nhưng dù sao thì đứa trẻ này ở lại thì sẽ sung sướng hơn, mà em có một tâm hồn rất "sáng" nên chắc chắn sẽ không sao đâu.

Cả hai đi bộ một lúc rất lâu, từ lúc bình minh chưa lên đến khi mặt trời chuyển màu sáng trắng , anh có cảm giác mình đã đi lên rất cao, không khí loãng hơn khiến anh hơi khó thở và gió thì thổi mạnh hơn khi còn trong thung lũng rất nhiều. Fuji không chịu nói tại sao em lại kéo Celebica đi vào lúc sáng sớm, lại còn lên cao như thế này, nhưng anh biết em sẽ không làm gì tổn hại đến cả hai. Đằng nào cũng sắp đi rồi, anh sẽ chiều theo ý của đứa trẻ này hết mức có thể.

"Tới rồi!"

Fuji dường như đã tỉnh táo hơn rất nhiều, em buông bàn tay còn đang nắm lấy tay Celebica từ nãy tới giờ ra, chống hai bên hông, mặt rất phấn khích.

"Anh nhắm mắt lại đi!"

"Nhắm mắt?"

"Nhanh nhanh đi mà!"

"Rồi rồi chiều theo ý em."

Celebica lắc đầu nhẹ rồi cười, anh nhắm hai mắt mình lại, để Fuji tùy ý dẫn đi. Bọn họ chỉ đi tiếp một đoạn không dài lắm, sau đó anh thấy tay Fuji buông ra. Tiếng bước chân em chạy xung quanh như đang ngó ngang gì đó, tiếng gió vù vù cùng lá cây kêu xào xạc, từng âm thanh đều đập vào màng nhĩ anh thật rõ ràng.

"Chuẩn bị nhé, khi nào em bảo mở mắt thì mới được mở đấy!"

Anh nghe tiếng nói cố gắng giấu đi sự phấn khích của Fuji mà suýt chút nữa bật cười, một đứa trẻ bảy tuổi dù sao cũng khó giấu đi cảm xúc của mình. Em đếm từng tiếng thật to như thể sợ tiếng gió át đi tiếng mình.

"Ba! Hai! Một! Celebica, mở mắt ra đi anh!"

Một sắc trắng thuần khiết hiện lên trước mắt anh. Một rừng hoa ngân đằng trắng muốt, từng đóa hoa nở rộ che lấp đi cả lá xanh. Trong một phút chốc Celebica đã nghĩ đây là đường dẫn tới thiên đường.

"Chúc mừng sinh nhật thứ mười hai, anh Celebica!"

Còn em là thiên thần được gửi xuống để cứu rỗi anh.

V.

Fuji muốn đi theo Celebica, thế nhưng anh từ chối. Anh biết nơi mình sắp đến không an toàn với người của lục địa này, đặc biệt là đứa trẻ của ánh sáng như em. Có thể Celebica muốn chiều ý em lắm đấy, nhưng để giữ sự an toàn cho Fuji, anh chỉ có thể làm thế. Vậy nên bọn họ chia tay nhau từ ngày ấy, một người ôm hi vọng gặp lại còn một người không mong muốn gì điều ấy.

.

Sự thật thì cuối cùng cả hai cũng gặp lại, mặt đối mặt, nhưng ở hai thân phận khác biệt hoàn toàn với khi xưa.

Khi ấy Celebica đã hai mươi hai tuổi, còn Fuji vừa tròn mười lăm. Cả hai người đứng ở hai chiến tuyến khác nhau, không còn là bạn bè nữa, mà là kẻ thù của nhau.

Bốn năm trước lục địa phía Tây do Thần Bóng Tối cai quản chính thức khơi mào chiến tranh với lục địa bờ Đông được Thần Án Sáng chúc phúc. Giáo hội một bên cử các pháp sư ra chiến trường hỗ trợ cho quân đội, một bên ráo riết đi tìm những đứa trẻ có thiên phú cảm nhận ánh sáng để huấn luyện. Hoshikawa Fuji là một trong những kẻ được chọn, "ánh sáng" bao trùm lấy em từ khi mới sinh ra đã trở thành công cụ hoàn hảo cho Giáo hội huấn luyện nên một pháp sư ánh sáng có thể đẩy lùi đoàn quân của địch. Bọn họ có thể nhìn thấy được tương lai huy hoàng của mình khi nắm trong tay một vũ khí bí mật như em, thế nên bọn họ càng ra sức huấn luyện Fuji. Em trở thành một con rối để mặc cho Giáo hội đem ra đe dọa, Giáo hội coi em là một "công cụ", chứ không phải một "con người".

Fuji tự hiểu giá trị của bản thân mình lúc này, nếu như có thể kéo dài thêm thời gian để đào tạo thêm pháp sư và chiến sĩ thì em sẵn sàng hy sinh bản thân mình để làm mồi nhử. Lục địa bóng đêm có sức mạnh trời phú, bọn họ không vì thời thế hòa bình mà ngừng rèn luyện, nếu như đặt lên bàn cân so sánh thì họ vượt xa lục địa bờ Đông về sức mạnh. Ngược lại, con dân của lục địa ánh sáng luôn được chúc phúc, khả năng cảm nhận nguyên tố cao hơn người lục địa phía Tây rất nhiều.

"Tóm lại là chỉ có đám người hoàng tộc của Đế quốc Lendaz mới cần đề phòng, những tên râu ria khác có thể dù ma pháp đẩy lùi được."

"Vậy nên chúng ta cần một người có thể khiến chúng phải ngồi lại họp bàn kế sách tạm hoãn bình đúng không? Bé Hoshikawa?"

"Em sẽ ra trận!"

Fuji quả quyết tuyên bố như thế trong buổi họp chiến lược của Giáo hội.

"Đúng là tuổi trẻ nhiệt huyết. Trông chờ vào em hết đấy, Hoshikawa."

.

Cảm giác đứng trên chiến trường rất khác với cảm giác lúc luyện tập đối kháng ở Giáo hội. Fuji có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đập liên hồi của quân lính bên mình, em cũng vì lo lắng là thấp thỏm không yên. Nhất định phải chiến thắng, em cần bảo vệ mọi người, cần bảo vệ lục địa được Thần Ánh Sáng chúc phúc cho hàng nghìn năm nay, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay của những con người ích kỷ bên kia đại dương.

"Vì Thần Ánh Sáng!"

"Vì Thần Ánh Sáng!"

Toàn quân trăm lời như một, Fuji tin chắc chắn mình có thể làm được.

Không cần hoàn toàn đánh bại bọn họ, chỉ cần diễu võ giương oai để bọn họ phải đề phòng mà rút lui.

.

Kết quả, con dân của lục địa bờ Đông thắng trận. Binh lính của Lendaz hoàn toàn không ngờ tới sự tham chiến của một pháp sư có khả năng cảm nhận nguyên tố cao tới như vậy, hơn nữa lại đang trên đất của Thần Ánh Sáng, nguyên tố ánh sáng lại càng dày đặc hơn, bọn họ cầm chắc phần thua. Giống y như ý muốn của Giáo hội, chưa đầy một tháng, sứ giả từ đế quốc Lendaz đến đưa thư xin hoãn binh, không đi cùng quân đội mà đơn thương độc mã một mình.

"Đến từ Đế quốc Lendaz, chỉ huy đội một thuộc quân bộ Đế quốc, Celebica Griffsaber xin truyền lại tin từ quốc vương bệ hạ, mong muốn hai bên lục địa đình chiến."

VI.

Trong khi Fuji không ngờ rằng Celebica là chỉ huy quân đội bên địch thì anh lại chẳng mấy bất ngờ khi thấy đứa trẻ năm nào trở thành vũ khí hàng đầu của Giáo hội. Từ lúc anh nhìn thấy đứa trẻ này vào ngày em được đưa đến trại tế bần, anh đã có thể biết trước tương lai của Fuji sẽ như thế nào. Một đứa trẻ chứa cả nguyên tố ánh sáng trong từng sợi tóc không còn nhiều trong thời nay, nếu như không muốn nói là ngoại trừ em ra thì có khi chẳng còn ai. Giáo hội không bao giờ bỏ qua một đứa trẻ như thế.

"Em có chút bất ngờ đấy, không ngờ anh lại là người thuộc dòng dõi hoàng tộc của Đế quốc."

Fuji vẫn cười, nhưng anh biết đứa trẻ ấy đang thấy thất vọng về anh – một con người lớn lên ở lục địa ánh sáng nhưng lại phục vụ cho quân đội của lục địa bóng tối.

"Không hẳn. Anh chỉ được ban cho cái họ này vào ba năm trước thôi."

"Sao cơ?"

"Chứ không lẽ em nghĩ hoàng tộc sẽ để con cháu của mình lưu lạc nơi địch thù, làm những công việc nô dịch sao? Quốc vương ban cho anh cái họ này là bởi ông ấy thấy anh có tài năng trong việc chỉ huy và chiến đấu, ông ấy muốn ràng buộc anh mãi trung thành với Đế quốc."

"..."

Thấy đối phương im lặng, Celebica quay sang nhìn, Fuji cúi gằm mặt xuống, miệng lẩm bẩm cái gì đó. Anh biết đây là hành động em thường hay làm mỗi khi thấy có lỗi với ai đó, lẩm bẩm câu xin lỗi hàng trăm lần như thế đang đọc một câu thần chú cổ đại dài ngoằng nào đó. Có thể ngoại hình đã thay đổi khá nhiều, anh nghĩ, nhưng chắc chắn tâm hồn em vẫn còn sáng như thuở ban đầu.

"Anh..."

"Em còn nhớ câu đầu tiên anh nói với em là gì không?"

Celebica cắt ngang lời Fuji đang định nói. Em có hơi bất ngờ một chút, sau đó thử lục lại trí nhớ của mình em câu nói ấy là gì.
Một buổi chiều mùa xuân nắng nhẹ, ngay sau ngày sinh nhận thứ tư em được Celebica tặng một chiếc khuy cài áo. Thiếu niên tóc đen ngồi dưới bóng cây cổ thụ sau trại tế bần, nhìn em ấp úng nói câu xin chào mà nở nụ cười:

"Anh có cảm giác như em là đứa trẻ được thần gửi xuống để bầu bạn với anh vậy."

Fuji từ trước đến nay chưa bao giờ chú ý đến câu nói này, thế nhưng một khi đã được khơi gợi lên để nhìn lại, em liền thấy thắc mắc không nguôi. Đó là lần đầu tiên em và Celebica trò chuyện với nhau, những lần anh làm việc hộ em cũng là im lặng mà làm, tặng quà sinh nhật cũng là lặng lẽ đặt bên giường của em, cho dù em có là đứa trẻ được yêu thích đi chăng nữa thì câu nói vẫn có vẻ ca ngợi quá mức.

"Anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé?"

Em gật đầu. Celebica cười một cái, rồi quay sang nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài.

"Rất lâu về trước, có một đứa trẻ bị gia đình bỏ rơi tại một trại tế bần nằm trong một thung lũng nhỏ trên lục địa ánh sáng. Nó bị bỏ lại trên nền đất, kèm theo một nhành ngân đằng mà không có một bức thư nhắn nhủ nào từ cha mẹ nó. Người ở trại tế bần thì muốn mặc kệ nó đi cho rồi, vì nó có những "màu sắc" thật tối, chẳng khác nào làm ô uế Thần Ánh Sáng. Nhưng có một người tốt bụng đã giữ nó lại, người đó nói rằng màu tóc màu mắt chẳng qua chỉ là đánh giá về ngoại hình, không thể vì tất cả người dân của lục địa ánh sáng đều có "màu sắc" tươi sáng mà phán nó là kẻ ngoại lai, kẻ bị nguyền rủa.

Nó lớn lên từng ngày ở trại tế bần, nó được người tốt bụng kia chăm sóc, thế nhưng một ngày nọ người kia bị bệnh nặng mà qua đời, nó mất đi người duy nhất mỉm cười với mình. Mọi người xung quanh xa lánh nó, chèn ép nó, bóc lột nó, người ta nói xấu nó, nguyền rủa nó, cười nhạo nó, cô lập nó. Cuộc sống của nó như địa ngục vậy.

Rồi ngày sinh nhật thứ năm của nó, khi mà mọi người trong trại tế bần đều bận bịu với công việc riêng và lũ trẻ được đi chơi, nó đã lén vào phòng của một đứa trẻ khác định chơi xấu lại. Không may cho nó là nó gặp phải một đứa trẻ sơ sinh, đứa trẻ được đưa đến vào mùa xuân, đứa trẻ được mọi người yêu quý. Nó nhìn đứa trẻ ấy, nó thấy căm ghét vô cùng. Tại sao nó có mái tóc tối màu thì bị xa lánh, còn đứa trẻ này lại có một mái tóc màu vàng kim sáng rực được người người yêu quý? Nó muốn làm gì đó cho thỏa cơn giận của mình, nó định đánh đứa trẻ xấu số kia vài cái. Thế nhưng, điều bất ngờ đã đến với nó. Đứa trẻ kia nhìn nó mà cười, không phải là nụ cười chế giễu nó thường hay nhận được, mà là một nụ cười vô cùng hồn nhiên, trong sáng. Đó là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất đối với nó.

Từ lúc ấy trở đi, nó luôn dõi theo đứa trẻ kia, nó nghĩ rằng chắc đứa trẻ ấy lớn lên sẽ không đáng ghét như đám còn lại đâu, và nó thực sự đã đúng. Lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy cái gì là tình bạn thực sự, đứa trẻ kia đã lặn lội đi tìm cho nó những món quà sinh nhật thật ý nghĩa. Vậy nên lúc nó rời khỏi trại tế bần, nó tự nhủ bản thân phải trở nên thật mạnh mẽ, nó phải giữ gìn được tình bạn khó khăn lắm mới có được của nó."

"Fuji, anh thực sự không muốn chiến tranh tiếp diễn, thế nên, anh trông cậy vào em ở bên này có được không?"

"..."

"Được. Em tin vào anh, Celebica."

°°°

Lời nhận xét

- Chính tả:

• Sai 6 lỗi type chính tả: "Án Sáng → Ánh Sáng"

"đơn thương → đơn phương"

"em → xem"

"là → và"

"sinh nhận → sinh nhật"

"như thế → như thể"

- Trình bày:

• 1 lỗi type dấu câu.

• Có 1 lỗi cách dòng.

• Cách trình bày mang phong cách riêng khác lạ.

- Văn phong:

• Văn phong nhẹ nhàng, ổn định.

• Cậu từ của cậu khá tốt, giọng văn mượt mà và trau chuốt. Để lại cho người đọc một ấn tượng tốt.

• Miêu tả hình ảnh nhân vật tốt nhưng tâm trạng nhân vật chưa được khai thác kĩ.

• Vài đoạn gặp lỗi dùng từ.

- Cốt truyện:

• Bài làm đủ từ khóa, có hình ảnh hoa ngân đằng.

• Cốt truyện mới mẻ, ấn tượng, khai thác nội dung câu chuyện khá tốt, thể hiện được chủ đề tình bạn.

• Khắc họa tâm trạng nhân vật Celebica chưa hoàn chỉnh, vài đoạn nói qua khá hời hợt. Tâm ý của nhân vật Fuji cũng gặp phải lỗi hời hợt này. Cậu khai thác khá nông.

• Trong bài có nói đến sự giống nhau giữa trại tế bần và xã hội bên ngoài, mang theo hàm ý sâu xa về sự phân biệt giai cấp trong xã hội và trong cả trại tế bần - nơi cưu mang những đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi hoặc những con người hoàn cảnh.

• Hoàn cảnh của nhân vật Fuji được khai thác tốt, nhưng phân đoạn em tham gia chiến trường được nói qua khá sơ sài.

• Cái kết mở là một lựa chọn sáng suốt. Tuy nhiên, sự việc được nói đến ở đoạn kết khai thác chưa kĩ khiến nó trở nên "mất hứng".

- Mạch truyện:

• Diễn biến ban đầu rất ổn định, nhưng từ phân đoạn chiến tranh nổ ra thì diễn biến nhanh và không ổn định.

Điểm

- Chính tả: 8.5
- Trình bày: 7.75
- Văn phong: 6 - 6.5 - 6 - 6
- Cốt truyện: 7 - 7.5 - 8.25 - 7
- Mạch truyện: 6 - 7 - 7.5 - 6

___________________________________

Bài thi của Hạo
Mã phách: 56

°°°

--

- Chào cậu, tôi là Sousuke Mitsuba, từng là bạn cùng lớp với cậu đấy.

- Cậu . . . có nhớ tôi không?

Ngồi bên cửa sổ, thiếu niên mái tóc vàng chán nản đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Cơn mưa nhẹ lất phất cánh hoa anh đào từ từ rơi xuống nền đất lạnh của cơn mưa đêm qua. Một màu hồng dịu nhẹ, mềm mại và mong manh đi qua tâm trí cậu.

Và rồi, cậu nhớ ra, một điều tưởng chừng như đã tan biến dần trong quá khứ, ngỡ như đã chẳng còn tồn tại sâu trong tiềm thức của mình.

Ngã xuống vực sâu, tột cùng của quên lãng. Mảng màu đen nhấn chìm sắc vàng vào bóng tối bi kịch. Cậu nhớ, nhớ về một người, với nỗi tuyệt vọng dằn xé cả tâm can.

Chính cậu đã vùi lấp những kỉ niệm.

Chính cậu đã quên tôi, người mà cậu thề sẽ mãi mãi là bạn thân.

Màn mưa hoa mở đầu cho một tình bạn ngỡ rằng là bền lâu.

Mở đầu cho một sắc hồng dịu dàng úa tanh màu máu.

---

Mitsuba Sousuke từng kể cho Minamoto Kou nghe, ấn tượng đầu tiên của em với cậu.

Một cậu âm dương sư ngớ ngẩn.

Em từng bảo với cậu, một câu nói đầy ý mỉa mai và châm chọc.

Trông cậu kìa, thật ngu ngốc.

Mà Kou vẫn không hề giận em, không hề có ý định bỏ mặc em ở lại dẫu cho em có khiến cậu nổi điên cách mấy đi nữa. Có gì đó ở em, một màu hồng mỏng manh níu giữ vạt nắng mạnh mẽ ấy ở lại.

Cậu có bạn bè, còn tôi thì không.

Vậy thì, tôi làm bạn với cậu nha?

Mitsuba cười xòa, ôn nhu đến đáng thương. Em đặt lên chiếc bàn gỗ với những dấu vết khắc những hàng chữ xấu xí khinh bỉ em một món vật. Chiếc máy ảnh được em giữ gìn cẩn thận, hiện hữu trong đôi mắt thiếu niên.

Và cậu, sẽ giúp tôi thực hiện đam mê của mình chứ?

Chỉ một lần thôi, được không?

Trước khi-

Em ơi, trước khi, em chết, đúng không . . . ?

.

Một câu chấp thuận nói xuôi, không hề có cảm xúc gì trong đấy. Gió thổi mây bay, thời gian trôi qua rồi hứa hẹn sẽ chỉ còn là quên lãng.

Tôi sẽ.

Sẽ bỏ mặc tôi thì đúng hơn.

---

Minamoto Kou là một đứa trẻ hư. Bởi vì, cậu đã không hề giữ đúng lời hứa với cậu bạn của mình. Một lời hứa cậu chỉ nghĩ rằng, a lỡ quên rồi, chắc cậu ấy không giận đâu nhỉ? Nhưng cậu không hề nhận ra.

Thiếu niên ấy chỉ vì một câu nói cậu vu vơ mà khắc sâu vào trong lòng.

Vì em đã có được một người bạn.

Một niềm tin vô bờ bến.

- Cậu đang làm gì vậy?

- Chụp hình. Là đam mê của tôi.
Kou nhìn em thích thú cầm chiếc máy ảnh thật gọn gàng, lia lia bấm máy chọn những khoảnh khắc xinh đẹp nhất, lung linh nhất. Tất cả những bức hình của em đều rất đẹp, đẹp nhất mà cậu từng xem.

- Tôi muốn chụp hoa ngân đằng. Nghe nói, loài hoa này rất đẹp, và bình yên. Chúng luôn đua nhau nở rộ cùng với đồng loại. Như sự gắn kết vĩnh cửu. Một tình bạn bất diệt. Tôi rất thích ý nghĩa ấy.

Mitsuba cười. Góc nghiêng em cười dịu dàng, không một chút lo nghĩ. Cậu muốn em sống như thế, dẫu cho bây giờ em chỉ là hồn ma đơn độc quanh quẩn nơi trung học Kamome.

- Cậu có lòng nhiệt huyết đấy.

- Cám ơn.

Em nâng chiếc máy ảnh của mình lên, tay khẽ xoa xoa nó. Kỉ vật xưa em muốn vứt bỏ nhưng không thể nào được, chỉ hèn mọn cầu xin khi bước qua nơi đấy, em muốn cùng món đồ này viết tiếp những kỉ niệm, ghi lại những dấu ấn.

Một người vì đấu tranh cho những lý tưởng sống của chính mình đã phải hy sinh. Ôi thôi, Mitsuba em nào dám tự nhận bản thân cao đẹp như thế. Căn bản, chỉ là em chết đi, với đôi chân bẻ gãy, với cái đầu lăn lốc dưới sàn nhà. Một cái chết đơn thuần đến tầm thường.

Mà em cũng chẳng phải tốn quá nhiều thời gian và sức lực vào cái đam mê phi nghĩa đó.

Nhưng không biết từ khi nào, Mitsuba Sousuke trước khi ra đi vẫn muốn dấy lên từ nỗi đau một chút hy vọng nhỏ nhoi.

Đưa em đến tuyệt vọng tận cùng.

---

Thiếu niên mái tóc vàng suy nghĩ. Chỉ là một chút buồn, một chút tâm trạng nên mới đâm ra thẫn thờ, tay chán nản lật trang giấy. Hình ảnh hoa ngân đằng hiện ra, sắc trắng đan trên dây leo xanh thu vào tầm mắt mang màu bầu trời của cậu.

- Tình bạn bất diệt sao?

Trong cuộc đời của Minamoto Kou, cậu đã từng gặp gỡ rất nhiều loại người. Ai cũng như ai, tuy khác dáng vẻ nhưng cùng chung một loại tính cách. Cậu biết, mình nói ra lời này thật phi lí làm sao, nhưng theo góc nhìn bé nhỏ của cậu, thế đó. Và kể cả mọi thứ xung quanh cậu, cũng đang thay đổi một cách chóng mặt, nhưng là theo chiều hướng tẻ nhạt dần đi.

Nhàm chán. Kou nghĩ thế. Không còn lấy một chút nhiệt huyết năng nổ thuở khi xưa, không còn những khát vọng sống và lí tưởng của bản thân.

Đều tan biến cùng với người kia, mang theo lời hứa giờ đã không còn, cùng với cái khái niệm mơ hồ cậu đã nói với em, rằng giữa hai đứa trẻ ấy, chúng ta là bạn.

Bạn ư?

Một tên khốn kiếp thích trêu đùa lên cảm xúc của người khác thì đúng hơn.

---

Đứa trẻ ấy thèm thuồng một người bạn. Đứa trẻ ấy cầu mong có được một người bạn. Một người để cho em bầu bạn tâm tình mỗi khi buồn chán, có thể trêu đùa và tung tăng bên nhau khi vui. Một chút ước nguyện thôi, là khi em nhắm mắt, có ai đó tự xưng là bạn của em đến để khóc vì em.

Có lẽ, Mitsuba Sousuke là một đứa trẻ mộng mơ hão huyền. Em biết chứ, đôi lúc em chán ghét bản thân ở điểm đó. Chính vì chìm đắm trong ảo tưởng, em đã bị kẹt lại nơi hoang đường, để rồi không thể nào thoát ra ngoài thực tế.

Cứ tưởng rằng có cậu bên tôi thì mọi thứ sẽ tốt thôi.

Nhưng không, người bạn giả tạo nhất của tôi.

Cám ơn cậu, vì đã dạy tôi điều đó.

Đều chỉ là dối trá.

°°°

Lời nhận xét:

- Chính tả:

• 1 lỗi chính tả: "cám ơn → cảm ơn" [vì đây là văn viết, không phải văn nói, có vấn đề gì liên hệ Ái nha]

• Đoạn "... em muốn vứt bỏ nhưng không thể nào được..." hình như cậu gặp lỗi thiếu từ.

- Trình bày:

• Lỗi type dấu câu. Có những đoạn đối thoại tuy đã in đậm nhưng lại thiếu mất dấu ngoặc kép, dễ gây nhầm lẫn thành suy nghĩ của nhân vật.

• Xuống dòng quá nhiều. Điều này ảnh hưởng đến mạch truyện, làm ngắt quãng ý tưởng người viết truyền đạt, cũng như khiến tác phẩm mất đi sự liên kết.

• Hay sử dụng câu nghi vấn tu từ (tự hỏi), giúp cho bài viết có điểm nhấn.

• 1 lỗi trước từ "và" không nên dùng dấu ","

- Văn phong:

• Giọng văn của cậu đọc vào trong có vẻ thơ mộng nhưng thật ra càng đọc càng thấy giống như đang cố gắng để mang chất vào lại không thành, mà thành ra hơi khó hiểu.

• Câu cú đôi lúc sắp xếp lộn xộn, cụt lủn, hay áp dụng khẩu ngữ (văn nói) vào văn viết. Điều này khiến tác phẩm tự nhiên hơn, nhưng đồng thời mất điểm về văn phong do lạm dụng. Lỗi lặp từ khá nhiều.

• Đôi chỗ sử dụng từ ngữ chưa hợp lý.

- Cốt truyện:

• Đủ từ khóa và hoa Ngân Đằng.

• Cốt truyện thường thấy, tình tiết đôi chỗ mù mịt. Cậu nên miêu tả kỹ lưỡng hơn việc Mitsuba ra đi, mang theo cả nhiệt huyết đam mê của Kou. Cái chết của nhân vật chính không thể chỉ gói gọn trong một hai câu nói.

• Trong bài chỉ tập trung vào các ý chính như "thèm khát một người bạn", "nỗi tuyệt vọng khi bị lãng quên", mà lại quên mất việc khai thác chi tiết quan trọng như thế nào. Đó chính là lý do làm bài viết có một lỗ hổng khá lớn.

• Tổng thể, bài viết chưa có cao trào, cảm xúc tuy miêu tả 'kỹ' nhưng chưa 'sâu', chưa chạm được đến nơi tột cùng của đau khổ nơi Mitsuba. Lạc đề - "tình bạn bất diệt" nhưng cậu lại nói sang một chủ đề khác?

- Mạch truyện:

• Tiến trình mạch truyện đi khá nhanh.

Điểm:

- Chính tả: 9.5
- Trình bày: 7.5
- Văn phong: 3 - 4 - 3.5 - 4
- Cốt truyện: 0 - 0 - 3 - 0
- Mạch truyện: 2 - 3 - 2.5 - 2

___________________________________

Tổng điểm:

Mã phách 58: 7.2875

Mã phách 56: 4.75

Kết quả:

Cả hai thí sinh đều đã cố gắng và vất vả rồi. Mong rằng lần gặp sau sẽ được chứng kiến những tác phẩm trên hoàn thiện hơn nữa.

Mã phách số 56 đã làm rất tốt nhưng chúng tớ rất tiếc khi phải nói với cậu lời chia tay tại đây.

Hy vọng rằng lần sau sẽ gặp lại bạn và được chứng kiến một tác phẩm tuyệt vời hơn thế nữa. Cảm ơn vì bạn đã dành thời gian ít ỏi của bản thân để quan tâm và tham dự vào Khởi Đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top