Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

26. Duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***OXE***
Kris bấm bụng nói ra một câu vừa rồi, không khí bàn ăn liền ngưng lại. Nhị gia không thể tin vào những gì mình vừa nghe được, Thiên Long đó còn có thể được cứu sống sao?

Kris biết mình đã đem bí mật của tộc Thiên Long ra làm điều kiện để đổi lấy kết cục viên mãn cho tình yêu của hai người bạn mà hắn trân quý nhất.

Nhị gia cười mỉm, thu lại vẻ hoảng hốt ban nãy, nụ cười này đã lâu không còn thấy, ngay cả Tam gia Nghệ Hi cũng có mấy phần dựng tóc gáy.
- Kris, những gì đã nói ra, không thể rút lại được đâu. Ngươi hiểu chứ?

Cả gia đưa ra lời cảnh tỉnh cuối cùng, vì ai cũng biết chuyện này nếu là thật thì điều gì sẽ xảy ra. Tranh đoạt, chỉ có hai chữ. Sự sống lại của Thiên Long, hơn nữa còn là một Thiên Long thuần huyết, không hỗn tạp giữa hai dòng máu như những kẻ khác, là một cú nổ lớn.

Thiên Long Hồi Sinh, chuyện chỉ có trong sử sách, sự chuyển sinh của giống loài cao quý nhất sẽ mang đến rất nhiều điềm lành, hỉ vật, sinh mệnh trân quý. Những thứ như vậy, không thuộc quyền sở hữu cụ thể của ai, ngay cả Thiên Long tộc cũng không thể tự mình khống chế và kiểm soát nó.

Các hành tinh khẳng định sẽ tranh đoạt nhau, ai có khả năng giành được cuối cùng thì sẽ là của người đó. Chuyện như vậy, không cần nói cũng biết loạn như thế nào.

Cả gia thở dài, năm mới đã cận kề, thực sự có chút không muốn mãi đánh đánh giết giết. Nhưng nghĩ tới hạnh phúc các hộ gia đình ở OXE, Cả gia bấm bụng, đồng ý câu nói của Kris.

Vòng cấm chế dẫn xuống Âm Phủ, nghe thì dễ dàng, nhưng bản chất lại không phải vậy. Muốn thực sự đến được Âm Phủ, nguyên chủ của vòng phải bỏ lại một hồn và ba vía xem như "tiền cọc". Dùng nó để duy trì thời gian ở lại Âm Phủ, đến khi vòng đã đi đến cực hạn thì buộc phải quay về.

Kris vui vẻ ra mặt, hắn biết mình đã đúng khi quyết định đến đây. Mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn, Jin và Gi, hắn và Tao. Bọn họ nhất định sẽ vượt qua được tất thảy.

Kris không biết, năng lực của vị Lục gia luôn được hắn tò mò lại là khả năng có thể đọc được tâm trí, Thông Tri chuyển đến tất cả những vị còn lại.

Kim Ngũ gia tiếp nhận những hình ảnh trong đầu Kris. Hai mắt mở lớn, màu đỏ trong con ngươi đậm hơn bao giờ hết. Những khuôn mặt này...

Tử Thao, Thạc Trân, Doãn Kỳ... Mặc dù trong lòng vẫn có chút lấn cấn chuyện Thạc Trân thế nhưng lại một đôi với Doãn Kỳ. Nhưng cả hai ở kiếp trước nữa đều là những người mà cậu coi như gia đình, còn Tử Thao ở kiếp trước là đứa nhỏ mà Trương Nghệ Hưng - Nhị gia yêu thương nhất, ngay cả sau khi hắc hoá trong lòng vẫn luôn đặt nặng đứa nhỏ này.

Độ Khánh Thù ngước mắt nhìn Ngũ ca nhà mình, làm như không thấy những hình ảnh xưa cũ chồng chất nhau vừa loáng qua trong đầu của anh trai. Cậu nhấp một ngụm rượu cay, lần nữa khẳng định suy nghĩ của mình.

Kris sau khi đạt được thoả thuận với Cả gia, mọi chuyện cũng coi như đi được bước đầu tiên. Hắn theo Nhị gia về lại toà lâu của ngài, ngập ngừng không biết như thế nào mở lời. Nhị gia cũng làm như không thấy, tiểu tử của Thiên Điểu tộc này bụng dạ khó lường, bí mật quá nhiều.

Đúng vậy, Thiên Điểu tộc, một tộc nhân đến từ cùng một hành tinh với Thiên Long. Thiên Điểu yếu và nhiều hơn Thiên Long, vẫn luôn tồn tại. Nhưng Nhị gia chỉ biết được, sau khi Thiên Long thuần huyết cuối cùng (Ngô Diệc Phàm) chết đi, hành tinh của bọn họ cũng sụp đổ. Thiên Điểu từ đó mà cũng mất tích không dấu vết.

- Nhị gia....
Ngoài ý muốn nhận được một cái hừ lạnh của Đấng Nhị, Kris ngại ngùng sờ mũi, biết mình đã làm vị này không vui. Chúc linh lực còn sót lại của Thiên Long Diệc Phàm trong người cũng đem ra sử dụng.

Cảm nhận được nguồn năng đã từng rất quen thuộc, Trương Nghệ Hưng khựng bước, ánh mắt nhìn về Kris có chút đau lòng.
- Kris...Diệc Phàm thực sự có thể cứu sống sao...
Kris biết mình sai lại càng thêm sai, nội tâm của Nhị gia khẳng định đang rất khốn khổ.
- Có thể, chỉ cần có thể thu thập được một triệu vảy rồng. Thiên Long có thể hồi sinh.

Nhị gia gật đầu, một triệu vảy rồng, chỉ mong số lượng Thiên Long còn sống đủ để ngài lấy đi ngần đó vảy.
- Ban nãy, ngươi chần chờ chuyện gì?
Kris hơi ngạc nhiên, sau đó mạnh dạn nói :
- Ta có thể mượn nguồn năng của người, mở ra một tầng cấm chế, đưa Jin tới đây được không?
- Có vật gì của hắn hay không?

Kris đưa ra một lọ hương được làm từ pha lê hồng, Nhị gia nhận lấy. Xem xét qua một chút, cũng không có ý định bật nắp lọ ra ngửi thử xem là hương gì, đồ vật riêng của người ta, ngài cũng không nên tọc mạch.

Dưới chân hai người hiện lên sắc tím, Nhị gia thảy lọ hương lên không, vòng cấm cắn nuốt lấy lọ hương. Nhị gia nhẫm chú, trước mặt nghe một tiếng nổ mạnh, lọ hương vỡ nát, một bóng người đi ra từ luồng khói.

Nam nhân với mái tóc hồng nhuận, con ngươi mơ màng nhìn xung quanh. Nhị gia trước khi xoay người đi, nói với Kris :
- Đưa vị này đến chỗ anh trưởng của ta. Ở đó, anh ấy sẽ cho bạn của cậu biết sắp tới nên làm gì để xuống được Âm Phủ.

Jin nghe đến nơi mình sẽ đến, con ngươi mãnh liệt co lại. Âm Phủ, cậu có thể xuống đó sao. Nhị gia thảnh thơi cất bước, giọng nói đều đều :
- Chưa một ai có thể đem được người ra khỏi Âm Phủ. Cậu bạn, cậu nên cẩn thận thì hơn.

Bọn họ đều thống nhất không vạch trần mục đích cá nhân của Jin - vị khách mới này. Nhưng chút thiện ý nhắc nhở, vẫn là nên có.

***Toà lâu Lục gia***
Độ Khánh Thù nghe được tiếng người bước ra khỏi phòng tắm, gập lại tập giấy tờ mình vừa nhận được từ chỗ đứa nhỏ Chấn Nam.

Đứa nhỏ đáng thương sau khi thấy Lục gia đồng ý ở lại nhà chia sẻ công việc với cậu, liền rơm rớm nước mắt đem đến chồng tài liệu cao trăm mét nhờ Độ gia xem xét và phê duyệt qua.

Khánh Thù biết vị kia nhà mình đang đứng trước mặt mình, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình. Trước đây Kai không có phòng riêng, vẫn luôn đặc cách riêng ngủ chung phòng với Lục gia, sau này hắn trở lại thành người thật hàng thật, phòng ngủ như cũ vẫn không có.

Khánh Thù để gọn tài liệu vào một góc bàn, bản thân mình nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ rộng lớn. Kai gấp gáp với theo, bắt lấy tay Khánh Thù.
- Anh ở lại.

Độ Khánh Thù xoay người nhìn hắn, trong mắt lạnh lẽo đến đáng sợ. Ngay cả việc Kai không mảnh vải che thân đứng trước mặt, ngài cũng không hề kinh hoảng. Không khí trong phòng như rơi xuống hầm băng, Khánh Thù không hất tay mình khỏi hắn.
- Sao? Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi?
- Em...
- Mấy ngày qua rốt cuộc cậu bị cái gì?
- Em không phải tên Kai.

Độ Khánh Thù trực tiếp sinh khí, mãnh liệt vung tay khỏi Kai. Tốt lắm, sủng thú cậu yêu thương như bảo vật, giúp hắn phá bỏ đi lời nguyền, ngay cả chức Tương Ái cũng muốn cho hắn, bây giờ cái tên ngài đặt hắn trực tiếp gạt đi rồi.

Con mẹ nó còn gì tuyệt vời hơn nữa không?

- Em tên Kim Chung Nhân...Khánh Thù, anh không nhận ra em?

Độ Khánh Thù nhìn hắn một lúc, hai mắt chứa đầy dáng vẻ mong chờ của Kim Chung Nhân. Trong lòng có chút không nỡ buông hai chữ "không nhớ".

- Ta...
Kim Chung Nhân cười rộ lên, pha lẫn chút chua xót, ôm lấy người thấp hơn vào lòng. Thân nhiệt nóng bỏng như lửa của Kim Chung Nhân làm Độ Khánh Thù nháy mắt dịu đi sự lãnh cảm của mình.
- Không sao cả, rồi anh sẽ nhớ ra em. Khánh Thù, em yêu anh.

Kim Chung Nhân nói xong một câu kia, trong lòng chỉ có nguyện vọng mình sẽ không bị hất ra. Nhưng nào ngờ, Lục gia chỉ đơn thuần vỗ lưng hắn, nhè nhẹ và chậm rãi...
- Đã biết.

***Vùng cát vàng, trời chập tối***
Vẫn là khung cảnh vàng son lộng lẫy như cũ, vị thần, hay nói đúng hơn là đứa trẻ của Thời Gian đang ngồi trên chiếc ghế tựa nhìn ra bên ngoài mù mịt, mơ màng rơi vào giấc ngủ.

Một tiếng động ầm ĩ từ bên ngoài làm cậu choàng tỉnh. Cách một lớp cửa kính vẫn là phong ba bão táp cuồn cuộn như cũ, một phi thuyền mạnh mẽ đâm xuống đất. Tao mở to hai mắt, dù gì thì ngay từ khi bị nhốt vào đây, phi thuyền kì lạ này là thứ mới mẻ duy nhất cậu thấy được.

Một bóng người xiên xiên vẹo vẹo bước ra khỏi phi thuyền, trong miệng hung hăng phun ra một lớp đất cát. Ánh mắt trong đêm tối sáng lên màu xanh dương làm người ta mê mẩn.

Phi thuyền bắt đầu bốc cháy dữ dội, trong ánh lửa bập bùng, dung mạo của bóng người khả nghi kia được nhìn rõ, vì vậy mà Tao nhận ra người này. Hắn là vị đứng đầu trong bảng Thập Đại Ác Nhân - Kim Mân Thạc!!!

Vị này theo cậu hóng hớt được, đắc tội Đấng Nhị gia của OXE, bị đẩy vào nhà ngục Crime. Không nghĩ đến hiện tại lại xuất hiện ở đây. Cmn quá ngầu rồi !!!!

Kim Mân Thạc ở bên xa kia, trong tay là con đom đóm nhỏ bé, nó sau khi rời khỏi bàn tay to lớn của Kim Mân Thạc liền bay về hướng lâu đài. Tao như đứa trẻ ngây ngô, ngạc nhiên nhìn con đom đóm đâm sầm vào cửa kính rồi vụt tắt.
Kim Mân Thạc xác định được vị trí toà lâu, dùng băng trắng mạnh mẽ dập tắt phi thuyền đang bốc cháy.

Hắn trong chớp mắt biến mất khỏi chỗ mình đứng, như hoà vào đêm đen không thấy tung tích. Tao dụi mắt, nếu không phải phi thuyền cháy đen kia vẫn còn đó, cậu hẳn đã nghĩ những gì mình vừa thấy là ảo mộng.

"Tách" "Tách" "Tách"
Đèn trong nhà được mở, Tao biết sự xâm nhập trái phép của Kim Mân Thạc đã bị phát hiện. Thunder và Lion xuất hiện ngay sau cậu, Lion đã sớm bỏ xuống mặt nạ giả tạo ban đầu, hắn một quyền đem Tao đánh ngất đi, vác cậu về phòng ngủ lớn.

Thunder ra lệnh cho tất cả người hầu và binh lính rối gỗ :
- Truy lùng trong toàn bộ phạm vi toà lâu đài, có kẻ khả nghi trực tiếp giết chết.
- Đã rõ!!!

Thunder nhìn phi thuyền cháy đen ngoài kia, trong lòng dâng lên loại cảm xúc bất an mãnh liệt.
"Vụt!" Một bóng người bất ngờ xuất hiện trước cửa kính, Thunder cả kinh, ngay lập tức rút kiếm dài.

Lớp cửa kính mau chóng bị một tầng băng trắng bao phủ, Kim Mân Thạc thổi nhẹ một hơi, cửa kính vỡ tan tành thành ngàn mảnh. Thunder chém ra một kiếm mang theo tia sét xanh hung dữ, mạnh mẽ hướng về phía Kim Mân Thạc.

Kim Mân Thạc nhìn luồng sét xanh, bất giác nhớ tới vị vô tình vô nghĩa kia. Trong lòng dâng lên sự kích động không rõ, kiếm chém vào phân thân bằng băng, Kim Mân Thạc như ma quỷ xuất hiện sau lưng Thunder, âm vực sâu như ở địa ngục :
- Ngươi không xứng với loại sức mạnh này!

Thunder né được một Băng Kiếm, sức mạnh hệ Băng này, con ngươi màu xanh dương đẹp mắt. Không ngờ gì nữa, hắn là Kim Mân Thạc. Hắn có mặt ở đây, không lẽ OXE đã sụp đổ.

Kim Mân Thạc ra chiêu liên tục, bên ngoài tuyết đã sớm rơi dày đặc, thời tiết bị biến đổi nhanh chóng. Binh lính và người hầu tất cả đều bị đóng băng không thể thoát, Kim Mân Thạc lần này đến tìm vị thần của Thời Gian là có việc, những thứ râu ria này, không đáng để hắn nhìn vào.

Lion ngay lúc này xuất hiện, hắn nhìn Thunder bị ép vào thế bí. Mau chóng gầm lên, sử dụng năng lực âm thanh của mình. Kim Mân Thạc bị dội, lùi về sau vài bước, lỗ tai rỉ ra máu tươi. Lớp băng mỏng ngay lập tức tràn ra từ tai hắn, Kim Mân Thạc thở ra một luồng khói.

Xung quanh xuất hiện hai người giống hắn như đúc, cả hai hung ác lao vào Thunder và Lion. Kim Mân Thạc biến mất khỏi phòng, hắn hoá thành làn băng khói mau chóng hướng đến nơi của Tao.

Thiếu niên trên giường không hề bất tỉnh, cậu mở lớn mắt trông về phía cửa phòng. Chờ đợi một thứ gì đó mà ngay cả cậu cũng không rõ.

Làn khói trắng mang theo sương giá lạnh buốt luồn qua khe cửa. Kim Mân Thạc xuất hiện trước mặt cậu, đạm mạc nói :
- Theo tôi, tôi sẽ không hại cậu.
Tao rất muốn tự tát chính mình khi bỗng dưng cậu lại nảy sinh lòng tin tưởng và đi theo người nọ. Người này là Ác Nhân, cậu biết như vậy lại còn muốn cùng người ta đi.

Kim Mân Thạc giữ Tao bên mình, dưới chân hai người hiện lên vòng cấm chế màu xanh dương quen thuộc. Khoảnh khắc Kim Mân Thạc biến mất, hai phân thân băng cũng tan thành nước. Thunder cắn răng lấy ra mảnh băng lớn bằng bàn tay nằm sâu trong eo mình.

Lion đã bất tỉnh, nắm sóng soài cách ả không xa. Thunder cảm nhận xung quanh mình, không còn cảm được khí tức của Tao, Thunder biết bọn họ đã thất bại trong nhiệm vụ canh giữ vị thần của Thời Gian.

Nếu người trên Tổng Bộ biết được....ả và Lion chỉ sợ sẽ phải bỏ mạng. Tao có ý nghĩa rất quan trọng trong kế hoạch của bọn họ. Lần này để lạc mất, thực sự hết đường sống.

***Âm Phủ***
Hôm nay mọi yêu ma quỷ quái ở nơi tận cùng này đều nghe được một tin chấn động, Ngô tuế - vị vẫn luôn không ra khỏi phủ lại đặc biệt xuất môn đưa tiễn một linh hồn đến cõi đầu thai.

Ngô tuế không ngồi kiệu, chỉ khoác choàng bào đen như ai kia, dẫn theo linh hồn của Triệu Bân Bân. Trước khi chia cách, Ngô Thế Huân hiếm hoi nở nụ cười :
- Ngươi đi thong thả, chỉ có thể tiễn tới đây.
Triệu Bân Bân sảng khoái phất tay, hắn nhìn chăm chú vào cặp mắt mang màu sương mù củ đối phương, màu xám nhạt thật làm người ta thấy vi diệu.
- Ngô tuế, có ai từng nói với người chưa? Mắt của người rất đẹp.

Ngô Thế Huân đưa tay sờ lên đuôi mắt, tâm tình như có lông vũ lướt qua. Dùng khuôn mặt y hệt thầy để nói một câu phong tình như vậy với hắn, là làm khó bản thân hắn rồi.

Triệu Bân Bân xoay người dứt khoát đi qua cổng, Ngô tuế chậm rãi rời khỏi, ngoài ý muốn lại bắt gặp được vị tuế còn lại đang sừng sững đợi hắn.

Mẫn tuế trên tay cầm theo hai bình rượu to tướng, cũng không áp được mùi hương kì quặc trên người hắn.
- Uống thôi a, ngươi đừng chậm chạp nữa.
- Doãn Kỳ, mùi hương vừa ngọt ngào vừa cháy bỏng này một chút cũng không hợp với ngươi.

Mẫn Doãn Kỳ chậc lưỡi, biết làm sao đây? Jin thích như vậy, hắn cũng không muốn đổi.
- Người ấy nói..

Ngô Thế Huân vừa đi tới, vừa nhướn mày tò mò, đây là một trong rất ít lần Mẫn Doãn Kỳ chịu nhắc đến vị bạn đời kia của hắn, không thể bỏ lỡ.
- Người ấy của ngươi rốt cuộc là nói thế nào a?
- Ta sinh vào mùa xuân, tính tình hừng hực như lửa cháy. Mùi hương của tiết trời cuối xuân, pha một chút vị của đóm lửa đỏ. Vì vậy mà ta có mùi này...

Nghe bạn hữu nói như vậy, Ngô Thế Huân không tự chủ được đưa tay chạm đến trái nhỏ được hắn đeo trên cổ. Trái không mùi, nhưng từ ngày theo hắn, mà dần dần nhuốm một thân mùi Lộc Đề Xanh...

Lộc Hàm, ta vừa muốn gặp người, vừa không muốn..biết làm thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top